Ore ga Ojou-sama Gakkou ni “Shomin Sample” Toshite Rachirareta Ken

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 859

Người về từ dị giới

(Đang ra)

Người về từ dị giới

Ra-eo

Vấn đề là: Khi một nhân vật cộm cán đã chán chường cuộc sống 'ác quỷ vĩ đại' và chỉ muốn ngủ nướng cả ngày... anh ta sẽ làm gì với cái thế giới vừa ồn ào vừa đầy rẫy trách nhiệm này? Liệu Trái Đất có

92 97

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

(Đang ra)

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

Shiriken

Ma pháp tồn tại, nhưng chủ nhân không thể sử dụng. Đây là một thế giới có Thần.

155 1980

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

16 114

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

449 10942

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

331 9432

Quyển 5 - Chương 23: Cấp độ vật liệu của khăn mặt đã giảm!!

"...Cảm ơn mọi người."

Tôi bày tỏ lòng biết ơn đến những người đã đến thăm tôi.

"Kimito-sama, giờ ngài cảm thấy thế nào?"

"...Thật lòng mà nói...khó chịu lắm."

Nhiệt độ cơ thể 38 độ 6.

Có lẽ vì nhìn thấy con số đó, hoặc có lẽ vì các triệu chứng đã phát triển sau một thời gian, tôi đã khó chịu đến mức không thể ngồi dậy được.

Sốt cao như vậy, à phải, kể từ tiểu học thì đây là lần đầu tiên.

" " " "………………" " " "

Bốn người đứng bên giường nhìn tôi chằm chằm.

Có lẽ vì đối phương là bệnh nhân, nên tất cả mọi người (trừ Hakua) đều nở nụ cười dịu dàng đến phát sợ. ...Chuyện gì đang xảy ra vậy, tại sao lại có một cảm giác áp bức kỳ lạ đến vậy.

Khi bốn người họ bước vào, cô hầu gái đang chăm sóc tôi run lên một cái rồi lập tức bước ra ngoài. Có phải vì điều này không?

"Kimito, quà thăm bệnh đây."

Hakua lấy manga ra từ túi xách.

"Sakimori nói tặng manga thăm bệnh là tốt nhất."

Cảm giác thì cũng khá hợp lý, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại thì lại thấy không được phù hợp cho lắm.

"Ồ...thank you."

Thứ được đưa cho tôi — là "Usagi Drop" (Bản dịch: Thỏ Rơi)

Cuốn sách này kể về một người đàn ông độc thân 30 tuổi cuối cùng kết hôn với cô bé mà anh ta nuôi nấng, phải không?

"Sakimori nói nhất định muốn Kimito đọc thử."

"............"

Rốt cuộc cái người đó muốn làm gì vậy?

Ngay sau đó, những người còn lại cũng vội vàng lấy thứ gì đó ra từ trong túi của mình.

"Tớ mang hoa đến này!"

"Cảm ơn."

"Tớ đã làm một cái bùa hộ mệnh cho cậu đấy!"

"Ồ, ồ."

"Tớ mang chuối đến, ở chỗ dân thường thì chuối là hàng cao cấp đúng không!?"

"Cậu tưởng là thời Showa à! Bây giờ nó là mặt hàng bình dân nhất rồi!!"

Cứ như vậy, mọi người lần lượt đưa quà thăm bệnh, rồi vẫn xếp thành một hàng, nhìn tôi với nụ cười dịu dàng.

Một áp lực bí ẩn khiến căn phòng trở nên nặng nề.

Thật lòng mà nói, tôi muốn nằm một mình một lát...nhưng không thể nói ra lời.

"Kimito-sama, tôi đi đổi khăn lạnh nhé."

Reiko lấy chiếc khăn trên trán tôi, nhúng vào chậu bạc, vắt khô rồi đặt lại lên trán tôi.

Mát lạnh, thật dễ chịu.

"Cảm ơn."

"Không có gì."

Quả nhiên Reiko rất chu đáo.

Lúc này — ba người còn lại lộ vẻ bất bình, từ trên người họ mơ hồ bốc lên một luồng khí nóng nảy.

"Kimito, tớ đổi khăn cho cậu nhé."

"...Hả? Chưa đến 5 giây nữa mà."

Aika giật mạnh chiếc khăn trên trán tôi, vắt qua loa trong chậu, gấp vội vàng rồi đặt lên trán tôi.

Bốp.

"Hừ!"

"Hừ cái gì mà hừ! Cậu căn bản là chưa vắt kỹ mà! Nhìn kìa nước chảy xuống hết cả rồi!!"

"Đó là do cậu yếu đuối thôi!"

"Cậu đang nói cái lý thuyết tinh thần kỳ quái gì vậy!?"

"—Aish, hết cách với cậu thật."

Karen thoăn thoắt giật lấy chiếc khăn.

"Tớ vắt cho cậu."

Vừa nói, cô vừa liếc nhìn tôi.

"Được thôi Kagurazaka, tớ vắt cho cậu đấy."

"? Ừ."

Karen làm ra vẻ cầm khăn cẩn thận,

"Nhìn kỹ đây, tớ sẽ vắt đến một giọt nước cũng không ra."

"Này."

"Hây!!"

Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!!!

"Sợi vải đứt rồi! Chất lượng khăn giảm xuống rồi!!"

Chiếc khăn mà Karen vắt đã trở thành một "miếng giẻ rách".

Karen nhìn miếng giẻ rách mà người ta có thể tìm thấy trong hộp dụng cụ quét dọn ở trường, rồi im...lặng nhìn ra ngoài cửa sổ,

"Hôm nay bầu trời đẹp quá."

"Trốn tránh thực tế hả!"

"..............."

Lúc này, Hakua lấy ra một chiếc khăn mặt từ trong túi.

Chuẩn bị cũng khá đầy đủ đấy. Chắc là Sakimori làm. Cái người đó đúng là có tài.

Hakua nhúng khăn vào chậu, rồi vắt khô. Nhìn qua thì cô bé vắt rất vừa tay. Lúc gấp khăn cũng vậy, tuy tốn chút công sức, nhưng gấp rất đẹp.

"Ồ ồ."

Tôi không khỏi kêu lên một tiếng.

Trong mắt Hakua tràn đầy sức mạnh, đó là biểu cảm đắc ý quen thuộc của cô bé.

Tôi nằm ngửa ra, chờ Hakua đặt khăn lên trán tôi.

...Bụp.

Một miếng vải rất nhẹ được đặt lên trán tôi.

Hơi ẩm ướt, nhưng không bị ướt đẫm. Không những không lạnh mà còn ấm áp, hơn nữa còn có một mùi thơm ngọt ngào.

Tôi nhấc miếng vải đó lên nhìn thì thấy...là quần lót.

"Hakua!"

Tôi bật dậy định ngăn Hakua đang chuẩn bị cởi đồ — nhưng tôi kiệt sức, lại ngã xuống.

"Kimito-sama!?"

Sau đó, Aika và những người khác vất vả lắm mới giúp Hakua mặc lại quần áo.

" " " "...................." " " "

Tám con mắt, tất cả đều tập trung vào tôi.

Về cơ bản họ giữ nguyên tư thế này, thỉnh thoảng lại liếc nhìn hành động của đối phương.

Từ nãy đến giờ tôi cứ nghĩ mãi...dáng vẻ của mọi người có chút không đúng.

Đã xảy ra chuyện gì sao...?

"...Tớ hỏi này."

" " " "Chuyện gì?" " " "

"...Không có gì đâu."

Thật lòng mà nói, tôi thấy rất mệt mỏi.

Nhưng, với bầu không khí trong phòng bây giờ, câu "Mấy cậu ra ngoài đi" sao cũng không thể thốt ra được.

"À phải rồi, Kagurazaka, cậu có muốn uống nước không?"

Karen hỏi.

"...Ừm, uống một chút đi."

Karen lấy chai nước, là loại chai mà cô hầu gái vừa để ở đây, thích hợp cho người bệnh dùng trực tiếp.

Tuy tôi cũng không khát lắm, nhưng vì đây là lần đầu tiên dùng loại này nên muốn thử xem sao.

"Này."

"Ừ."

Tôi đưa miệng lên miệng chai. Karen nghiêng chai nước.

Nước chảy ra từ miệng chai.

Ra là vậy, là như thế này à. Dễ uống hơn tôi tưởng.

...Chuyện gì vậy, cái vẻ mặt như thể "bị đánh bại" của ba người còn lại là do tôi tưởng tượng ra thôi sao.

Tôi nháy mắt, miệng chai rời khỏi miệng tôi.

"Thank you."

Karen tự mãn dựa vào cửa quay đầu lại.

"Kimito-sama! Ngài muốn uống nước không!?"

"Ể, chưa đến hai giây nữa mà—"

"Tớ sẽ đút cho cậu uống!"

"..."

Reiko, Aika và Hakua cùng nhau đưa tay về phía chai nước.

Choang.

Chai nước vẽ ra một đường cong tuyệt đẹp, đánh trúng ngực tôi.

Chai nước lăn lông lốc, nước chảy ra, làm ướt hết cả áo phông của tôi.

"Tớ lau cho cậu."

"Tớ lau!"

"Cậu chờ đấy!"

"Tớ làm"

Mọi người hăng hái lấy khăn ra như thể viên nang tinh linh vậy.

Rồi hướng về phía ngực tôi—

Bốp!

Những nắm đấm va vào nhau.

Bốn nắm đấm cầm khăn, va vào nhau ngay chỗ áo tôi bị ướt.

Nhìn cảnh này, cứ như là một cách cổ vũ lẫn nhau trước một trận đấu hoàn toàn mới vậy. Nhưng lại hoàn toàn không có cái bầu không khí lành mạnh, hướng thượng đó.

" " " "...................." " " "

Các tiểu thư không hề có ý định rụt tay lại.

"Việc này cứ để tớ làm, không cần mọi người đâu."

"Không được không được, phải để tớ làm mới được."

"Cứ giao cho tớ, tớ rất tự tin vào việc lau đồ."

"Tớ lau."

Biểu cảm và giọng nói thì hòa nhã như vậy, nhưng những nắm đấm bên dưới thì lại siết chặt kêu răng rắc, đẩy nhau.

...Ể? Chuyện gì xảy ra với mình vậy? Sao cơ thể mình lại run rẩy thế này. Sốt cao rồi sao?

"Khăn của tớ được làm từ chất liệu thấm hút siêu tốt. Vậy nên phải để tớ làm."

"Cậu nói vậy thì khăn của tớ cũng thế thôi!"

"Khăn của tớ chắc chắn cũng vậy! Chắc là vậy!"

"Khăn của tớ được làm từ vật liệu mới có hiệu quả thấm hút cao hơn 37 lần so với những loại sợi nhỏ kia."

Trong lúc mọi người tranh nhau nói thì nước cứ liên tục thấm vào người tôi.

Rất khó chịu, hơn nữa từ nãy đến giờ cơ thể tôi cứ run rẩy mãi. Trong phòng rõ ràng là vừa nóng vừa ngột ngạt.

"À thì...ai có cái khăn nào cho tớ mượn dùng với..."

" " " "...................." " " "

Mọi người dường như hoàn toàn không nghe thấy tôi nói gì, mỗi người tự thu nắm đấm của mình về.

Rồi đặt cùng với nắm đấm còn lại, lại đưa ra phía trước.

"Ưm—Hai!"

"Ba!"

Cuộc thi bắt đầu.

Hơn nữa, kết quả hoàn toàn không có ai thắng cả.

"............"

Tôi thở dài, bất lực định dùng khăn giấy ở đằng kia để lau —

"Này, cậu làm gì thế!?"

"Kimito-sama không được tự lau!"

"Đừng có tùy tiện!"

"Đang quyết định mà."

"Xin mấy cậu hãy để tớ yên một mình được không!!"