Một nữ hầu bước vào phòng thu âm hậu kỳ.
Ở một đầu ghế dài trong phòng điều khiển, Miyuki đang ngồi ngay ngắn. Eri đã giới thiệu cô là “người thân” của mình, rồi phải cúi đầu khúm núm đủ điều mới xin được giấy phép cho cô ấy vào tham quan.
Chính vì thế, bầu không khí ban đầu trong phòng thu trở nên vô cùng lạ lùng. Một nữ hầu xuất hiện, và từ người cô toát ra một khí chất hoàn toàn khác biệt so với kiểu “fan hâm mộ đáng thương khoác đồ cosplay tới trường quay”. Khí chất ấy khiến các diễn viên lồng tiếng lẫn nhân viên không khỏi bối rối.
Tuy nhiên, giới chuyên nghiệp vẫn là giới chuyên nghiệp, một khi đã bắt tay vào việc, mọi người đều đâu ra đấy, hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình. Kỹ thuật viên âm thanh vẫn chăm chú làm công việc của mình như thể không hề cảm nhận được luồng khí chất dị thường phía sau lưng. Còn biên kịch, tác giả gốc và các diễn viên đang chờ tới lượt thì thỉnh thoảng lại lén nhìn Miyuki. Miyuki thì chẳng mảy may để ý, chỉ chăm chú dõi theo quá trình ghi âm hậu kỳ phía sau tấm kính.
“Thành thật xin lỗi mọi người ạ!!”
Eri cúi gập người 90 độ xin lỗi các tiền bối lồng tiếng. Dù họ đều cười khổ bảo không sao, Eri vẫn cúi đầu lia lịa. Cứ thế liên tục khúm núm, liên tục xin lỗi. Trong cái giới này, lễ nghĩa chính là sinh mạng. Sau đó, cô bé bước ra khỏi phòng thu, tiếp tục lặp lại hành động tương tự với các nhân viên.
“À, không cần khách sáo vậy đâu, ừm, không sao mà.”
Đạo diễn âm thanh lên tiếng an ủi.
“Cháu xin hứa sẽ không bao giờ tái phạm lần thứ hai!”
“Mà nói mới thấy, hôm nay Eri tỏa sáng quá nhỉ!”
“………Dạ?”
“Ôi thật ra, dạo gần đây tôi cứ thấy cháu có vẻ không ổn. Nhưng hôm nay cháu thể hiện rất tuyệt vời! Lâu lắm rồi mới thấy cháu nhập vai đến thế đấy.”
“………………”
“Có chuyện gì tốt đẹp à?”
“Ách, khó chịu quá, mất điểm! Mất điểm trầm trọng!!”
Eri ôm đầu làu bàu ở ghế sau. Cả hai đang trên đường trở về Học viện Seika, ngoài cửa sổ là đường cao tốc ngập tràn ánh hoàng hôn nhuộm xanh thẫm.
“Cũng may nhờ thái độ bình thường của mình, cộng thêm danh tiếng là Eri đại minh tinh mà mình thoát nạn, nhưng vẫn xui xẻo kinh khủng!!”
Eri thô bạo vò đầu mình.
“Ách, khó chịu! Khó chịu chết mất!!”
Dù vậy, cái sự khó chịu của Eri lại pha lẫn chút phấn khích, y như một đứa trẻ.
“Xin hỏi, tại sao cô cứ luôn xấu hổ như vậy ạ?”
Miyuki ngồi ở ghế bên cạnh hỏi. Eri không nhịn được mà bật cười phá lên.
“Gì… Sao tôi phải xấu hổ chứ!?”
Tuy nhiên, Miyuki phớt lờ lời phản bác của cô,
“Hôm nay đã làm phiền cô rồi.”
“…Đúng là vậy thật.”
Eri tặc lưỡi, khoanh tay.
Việc thu âm hậu kỳ đã thế, đến trường cũng bị ép không đi được. Vì cần giám sát, Miyuki không đồng ý rời xa Eri. Mà nếu mang cô ấy đến trường thì phiền phức sẽ lớn vô cùng.
“Công việc của cô, tôi đã được chiêm ngưỡng với đầy sự thích thú.”
Miyuki nói.
“Tôi nhận thấy mọi người đều là những chuyên gia tận tâm và tập trung vào công việc của mình. Đồng thời cũng cảm thấy đây là một ngành nghề vô cùng khắc nghiệt.”
“………………”
“Ngay cả trong thế giới như vậy, cô Hanae vẫn có được sự hiện diện của riêng mình. Tuy là người ngoài, nhưng tôi đoán rằng tương lai cô sẽ đạt được nhiều thành tựu lớn.”
“—Hừ, điều đó là đương nhiên rồi.”
Eri đáp trả không chút khách sáo, rồi gác tay lên cửa sổ, chống cằm. Ánh mắt cô nhìn ra đường cao tốc bên ngoài thu hẹp lại thành một đường sắc lẹm.
“…Việc Kimito được chọn làm ‘Mẫu vật dân thường’ có phải là ngẫu nhiên không?”
Miyuki không trả lời.
Eri từ từ quay đầu lại.
“Không phải đúng không. Có liên quan đến chuyện sáu năm trước đúng không?”
Miyuki vẫn im lặng.
“Gã đó là một dân thường.”
Ánh mắt Eri càng trở nên sắc bén, giọng nói cũng trở nên trầm hơn, kiên định hơn.
“Cậu ta không phải người ‘phe các cô’. Tôi nhất định sẽ đưa Kimito về.”
Miyuki… quay đầu lại.
Hai người nhìn nhau. Một bên là ánh mắt nồng nhiệt đầy khiêu khích, một bên là ánh nhìn lạnh lùng không chút biểu cảm.
Khuỳnh khoàng, khuỳnh khoàng. Chiếc xe rung lên theo từng đoạn nối trên đường. Ánh đèn màu mật ong lướt qua cơ thể hai người.
“Cô Hanae…”
Miyuki lên tiếng.
“Có phải cô thích Kagurazaka không?”
“Hả!? Sao có thể chứ!!”
“Vậy thì tại sao cô lại cố ý từ nơi xa xôi đến Học viện Seika để đưa cậu ấy về?”
“Cái, cái này ấy à, là bởi vì cậu ta mà không có ở đó thì nhiều chuyện bất tiện lắm. Với lại, dù sao thì chúng tôi cũng là bạn thanh mai trúc mã mà phải không? Hơn nữa, cậu ta còn nợ tôi một cái ơn nữa.”
“Cái ơn? Cái ơn gì?”
“Không liên quan đến cô!”
“Xin hãy nói cho tôi biết.”
“Cô bám dai như đỉa vậy làm gì chứ?”
“Không có ý gì đặc biệt cả.”
“Cô hỏi vậy, là đang chứng tỏ cô rất để tâm đến mối quan hệ giữa Eri và Kimito đúng không? Haha w~ Người thích Kimito là cô đúng không? Ngại quá nha www”
“—Vừa nãy cô được đạo diễn âm thanh khen đúng không. Họ nói ‘lâu lắm rồi mới thấy cô nhập vai đến thế’.”
“…”
Eri giật mình. Điều đó thật sự nguy hiểm, và còn nguy hiểm hơn vì cô không nhận ra trạng thái trước đây của mình đã sa sút. Nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ khối lượng công việc sau này của cô cũng sẽ bị ảnh hưởng.
“Thật tuyệt vời.”
“…………”
“Vậy rốt cuộc đã có chuyện gì tốt đẹp xảy ra vậy?”
“Có chuyện tốt lành gì chứ! Tôi không biết!”
“Có phải sau một thời gian dài, cuối cùng cô cũng được gặp Kagurazaka, nên cô cảm thấy rất vui không? Ngược lại, việc trước đây cô không được gặp cậu ấy, cảm thấy rất cô đơn, nên cô mới không ổn định phải không?”
“Cô nói vớ vẩn!!”
Eri mặt đỏ bừng, kịch liệt phủ nhận.
“Xin hãy giữ yên lặng một chút.”
“Đâu phải tại tôi! Đều tại cô nói mấy lời vớ vẩn đó!!”
Không hiểu sao, người hiệu trưởng đang lái xe nghe thấy tiếng ồn ào phía sau,
“Ôi chao, tuổi trẻ mà,”
Bèn mỉm cười dịu dàng.