Tôi mơ màng mở mắt.
Trong phòng lờ mờ sáng, có lẽ giờ đang là rạng sáng.
Cơ thể đã nhẹ nhõm hơn nhiều.
…Là mơ à.
Một giấc mơ kỳ lạ.
Tôi và Kujou lúc nhỏ là anh em, còn ngủ chung nữa. Thật là khó hiểu.
Tại sao tôi lại mơ thấy giấc mơ như vậy? Hoàn toàn không thể hiểu nổi.
…Chẳng lẽ tôi thiếu thốn tình cảm quá sao?
Tôi muốn động đậy người, nhưng phát hiện chăn bị đè nặng một bên, không thể cử động được.
Tôi nhìn về phía đó – chỉ thấy Kujou đang ngủ.
Hai chân quỳ trên thảm, người gục trên giường.
Mặt hướng về phía tôi, ngủ say sưa.
Ôi chao, hiếm thấy thật.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Kujou ngủ.
"..."
Kujou trong giấc ngủ, không còn vẻ lạnh lùng, vô cảm như sắt đá đối với tôi như ngày thường, mà mang lại một ấn tượng vô cùng dịu dàng.
Khuôn mặt trắng trẻo, tròn trịa, sờ vào chắc là rất dễ chịu.
Cảm giác như một cô gái trạc tuổi tôi hoặc nhỏ hơn một chút, xuất hiện trước mắt tôi.
…Cô ấy thế này trông cũng khá đáng yêu đấy chứ.
Nhưng mà, tại sao cô ấy lại ngủ ở chỗ này nhỉ?
Đang nghĩ như vậy, một chiếc khăn từ trên trán tôi rơi xuống.
Tuy không lạnh, nhưng nhìn độ ẩm thì có vẻ như không phải đã để lâu rồi.
Chẳng lẽ…lúc tôi ngủ, cô ấy đã chăm sóc tôi sao?
Hôm qua cô ấy cùng Hanae Eri rời khỏi Học viện Seika, lúc trở về chắc là đã gần trưa rồi.
Vậy là từ lúc đó sao…?
Kujou ngủ say sưa. Một Kujou như vậy mà lại để người khác thấy dáng vẻ này, chắc là cô ấy mệt mỏi lắm rồi.
Dây buộc tóc trên đầu hơi lệch, dáng vẻ này cũng khiến người ta phải mỉm cười.
…Cơ hội hiếm có, mình ngắm nghía kỹ hơn chút nữa vậy.
Tôi vừa thay đổi tư thế – đột nhiên, người Kujou khẽ động.
Sau đó, cô ấy từ từ mở mắt.
– Thật đáng tiếc.
Kujou lờ mờ nhìn về phía tôi.
Haiz, chắc là tiếp theo sẽ lại trở về cái mặt nạ sắt đá thường ngày thôi. Tôi đang nghĩ như vậy –
Thì trên mặt cô ấy nở một nụ cười.
Ngọt ngào như kẹo bông. Dịu dàng. Tựa như cô ấy đang an tâm vô lo từ tận đáy lòng.
Cảm giác giống như…nụ cười mà một đứa trẻ dành cho cha mẹ, hoặc là – dành cho người yêu của mình.
“…Anh hai…”
…...……...…...Hả?
Trong phòng tĩnh lặng như tờ.
Trong bóng tối lờ mờ sáng, dường như ngay cả tiếng bụi rơi cũng có thể nghe thấy, thật yên tĩnh.
Trong khoảnh khắc – trong đôi mắt Kujou, ánh sáng ý thức bừng lên.
"..."
"..."
Kujou đứng dậy.
Quay người, bước về phía cửa.
"Ờ...Kia..."
Bỏ ngoài tai tiếng gọi của tôi, mở cửa, bước ra ngoài, đóng cửa lại.
…...……...…。
Hả?
Hả?
Chuyện gì đang xảy ra vậy nè…
Kujou vừa gọi tôi là "anh hai"…?
Lời nói giống hệt trong giấc mơ.
Biểu cảm giống hệt trong giấc mơ.
Có phải tôi còn đang mơ ngủ không? Hay là có gì đó sai sót...? Kiểu như trong giờ học, gọi nhầm cô giáo là "mẹ" ấy.
Tôi đưa tay lên trán, cơn sốt đã hạ đi nhiều.
Nhưng, trong đầu tôi, lại âm ỉ đau nhức, vô cùng khó chịu.