Trong sân, Aika và các tiểu thư khác nhìn nhau ngơ ngác.
“...Kimito mà lại kết hôn với tiểu thư con nhà danh giá ư...?”
Hóa ra vừa nãy họ đã lén nghe được cuộc nói chuyện đó.
“Cái gọi là tiểu thư con nhà danh giá...”
“Thì chắc chắn là chỉ chúng ta rồi còn gì?”
Một cô tiểu thư "tạp binh" (người ít được nhắc đến) khẳng định.
“Nghĩa... nghĩa là...”
Karen đỏ bừng mặt, líu nhíu nói:
“Nếu cứ thế này thì Kagurazaka sẽ kết hôn với một trong số chúng ta ư?”
Một khoảng lặng bao trùm.
Trên bầu trời buổi sớm chỉ còn văng vẳng tiếng chim hót líu lo êm đềm.
“““……………………”””
Aika, Reiko và Karen im lặng, miên man suy nghĩ.
Ngay sau đó, cả ba giật mình, nhìn vào mắt nhau, rồi...
Ha... ha ha ha...
Họ cười gượng gạo đến lạ.
Còn Hakua thì lẳng lặng chảy máu mũi ròng ròng.
“Tiểu thư Hakua!”
“Này, giấy ăn đâu! Ai có giấy ăn không!?”
...Với hai nhúm giấy cuộn tròn nhét đầy lỗ mũi, Hakua ngẩng mặt lên trời.
“...Kimito đang ngủ trong phòng hả, Karen?”
Aika vờ như không có chuyện gì mà khơi chuyện.
“Ưm, phải, đúng vậy, chắc là đang trong phòng.”
“Vậy hả.”
Aika làm ra vẻ tự nhiên nhất có thể, vươn vai một cái.
“Thôi được, chúng ta vào xem cậu ấy thế nào.”
“! Nghe hay đấy. Dù chẳng còn cách nào, nhưng đúng là hết cách thật!”
Karen đồng tình, buột miệng nói ra câu nghe không giống tiếng Nhật chút nào.
“Hai vị xin hãy chờ đã.”
Reiko ngăn lại.
“Nếu nhiều người cùng vào thăm thì lại khiến cậu ấy khó xử đấy. Giờ nên để cậu ấy tĩnh dưỡng thật tốt mới phải... À... à — đúng rồi. Thôi, chúng ta cũng chẳng cần thiết phải đích thân vào làm gì!”
“Phải đấy, có người hầu ở đó rồi, chúng ta đâu cần vào.”
“Đúng vậy, chúng ta không thể vào.”
“Phải, không thể vào.”
“Cũng phải, mình đâu thể vào được.”
“………… (Gật đầu)”
Các tiểu thư nhìn nhau, sâu sắc gật đầu.
Vào giờ ăn trưa —
““““……………………””””
Các tiểu thư chạm mặt nhau trong hành lang khu ký túc xá.
Họ đều đang đứng trước phòng của Kimito.
““““……………………””””
Ai nấy đều cầm túi xách trên tay – có vẻ bên trong đều là quà thăm hỏi.
““““……………………””””
Một khoảng im lặng như đặc quánh lại, tưởng chừng kéo dài mãi không dứt.
Rồi sau đó,
“Ôi, trùng hợp ghê nhỉ.”
“Thật vậy.”
“Đúng thế.”
“………………”
Ai nấy đều vờ như không có chuyện gì xảy ra.
...He he...
He he he he he...
Cả một cánh đồng hoa giả lấp đầy tầm mắt, che đi dòng dung nham đen quánh sắp trào ra như một vành đai núi lửa.
“Dù biết là không được, nhưng em cứ mãi không yên lòng...”
“À, em cũng thế.”
“Mọi người đều có cùng suy nghĩ!”
“Vì chúng ta là thành viên của Liên minh Trà Hoa Hồng mà.”
“Đúng vậy, phải nói là tâm hồn mọi người đều tương thông với nhau chứ.”
“Đây chính là thứ gọi là ‘giao cảm’ đấy.”
“………… (Gật đầu)”
“Vậy thì, chúng ta cùng vào thăm chút nhé.”
Cứ thế, các cô gái mang theo một ý nghĩ nào đó ẩn giấu dưới nụ cười, bước vào phòng của Kimito.