"Xong rồi này!"
Aika quay lại, trong bộ dạng một chiếc áo liền quần màu xanh lá cây bó sát.
"Được rồi. Cầm lấy cái này đi."
Tôi đưa cho cô bé chai dầu ô liu đã chuẩn bị sẵn.
Nhìn Aika trong bộ đồ xanh lè bó sát từ đầu đến chân, tay cầm chai dầu ô liu, tôi gật đầu lia lịa. (Tác giả: Tháng Bảy ơi, làm ơn buông tha Aika đi mà. Đừng trêu cô bé nữa.)
"Xong! Đây chính là linh vật mới, Ô-liu –"
"Ơ? Khoan đã."
"Sao thế?"
"Thế bộ đồ thú nhồi bông đâu? Linh vật, em nhớ là phải có hình thù như vậy chứ. Thế này thì em chỉ là một cô tiểu thư mặc đồ bó sát xanh lè tay cầm dầu ô liu thôi mà."
Đúng là như vậy thật.
"Ôi dào, em chẳng hiểu gì cả."
"Cái gì cơ!"
"Em có xem TV kỹ không thế? Trong số vô vàn linh vật ngoài kia, những nhân vật được lòng công chúng thường là những kẻ 'chẳng ra đâu vào đâu', thậm chí có phần quái dị cơ mà." (Tác giả: Linh vật gốc là *yuru-chara*, "chẳng ra đâu vào đâu" gốc là *yurukunai*. Nhưng tôi thực sự cảm thấy việc nhân vật kỳ quái lại được yêu thích rất nhiều, cái trò này giờ đã quá quen thuộc rồi.)
"!" "Em cũng… có cảm giác như thế!" (Tác giả: Ừ, đây là Aika kiêu ngạo, giả vờ hiểu biết về những điều mà Kimito đã tẩy não cô bé.)
"Thấy chưa. Thế nên em bây giờ đã hoàn hảo rồi đấy."
"Tức là, em bây giờ, trông rất quái dị?"
"À, ừm. – Theo một nghĩa tích cực."
"Theo nghĩa tích cực ạ?"
Bị lời lý sự cùn của một "dân thường" như tôi làm cho quay cuồng, Aika ôm lấy đầu.
"Thế thì, không sao cả!"
Quả nhiên rất dễ lừa.
"Với lại, nếu không lộ mặt ra thì ai mà biết đó là em chứ? Dù có nổi tiếng ở cái trạng thái đấy cũng chẳng ích gì đâu."
"Đúng là như vậy thật."
Cô bé gật gù tán thành.
"Rồi sao nữa? Tên nhân vật đã quyết định chưa?"
"À, rồi. Là 'Ô-liu-kun' đó."
"Ra vậy. Nên mới là đồ bó sát xanh lè đi kèm dầu ô liu à?"
"Đúng thế. Nhân vật được thiết lập là tinh linh dầu ô liu, nên cuối câu lúc nào cũng phải thêm 'Nhưng tôi là dầu ô liu!'"
Tiếp đó, Aika bỗng như sực nhớ ra điều gì, vẻ mặt đầy suy tư nói.
"Cái này, chẳng phải là Hayami Mokomichi sao?" (Tác giả: Cái trò này trong tập 8 sẽ được giải thích hết, phía sau vẫn còn.)
"Là Ô-liu-kun."
"Thật, thật sao?"
"Còn một điều nữa. Khi tôi nói 'Muối đây!', em hãy làm như thế này, một tay như thể đang nhúm muối, rồi rắc muối từ trên cao xuống như thần thánh ban mưa vậy."
Aika lại mang vẻ mặt suy nghĩ điều gì đó.
"Thật sự, không phải Mokomichi sao?"
"Là Ô-liu-kun."
Tôi lập tức trấn áp cô bé.
"Nhanh lên, chúng ta luyện tập thôi. Nghe rõ đây, cuối câu nhất định phải thêm 'Nhưng tôi là dầu ô liu!' nhé?"
"Em biết rồi."
Tôi nhấn nút quay video trên điện thoại.
"Ô-liu-kun. Bài tập làm xong chưa?"
"Chưa làm đâu. Nhưng tôi là dầu ô liu!"
"Tôi đi lấy nước uống, em uống gì?"
"Coca! Nhưng tôi là dầu ô liu!"
"Rốt cuộc là cái nào?"
"Đương nhiên là Coca rồi!"
"Muối đây!"
(Tay nhúm muối, rắc từ trên cao xuống như thần thánh ban mưa)
"Muối đây!"
(Muối đây!)
"Tốt lắm! Gần như thành thục rồi đấy!"
"Thật ạ?"
"Cái này chắc chắn sẽ nổi đình nổi đám! Nào, hãy để nó phổ biến hơn nữa!"
"Với khí thế muốn truyền đạt đến toàn bộ Địa cầu này!!"
"Nhưng tôi là dầu ô liu-liu!"
Két.
Reiko bước vào.
Reiko, Hakua, Karen đều dán mắt vào bộ đồ bó sát màu xanh lá cây đang tạo dáng kỳ cục kia, chỉ mất vài giây, họ như chợt nhận ra điều gì đó rồi cùng thốt lên "A...".
"Aika-sama, bộ dạng này của người là sao vậy?"
Mặc dù vậy, Reiko vẫn thử hỏi Aika.
"Em đang làm linh vật đang thịnh hành trong giới dân thường đó."
Cô bé đắc ý trả lời.
"Muối đây!"
Rồi tự mình nói thế, và rắc muối từ trên cao xuống.
" " " "
Sau khi chứng kiến vẻ mặt tội nghiệp đến buồn cười của Aika, ba người họ cùng nhìn tôi với ánh mắt đầy khinh bỉ.
(Tác giả: Vậy là giải thích các *meme* ở Chương 2: "Muối đây!" (*Shio Fasaa*) và dầu ô liu, cả hai đều là trò đùa mà Tháng Bảy đã dùng từ tập trước, khi Aika xem TV học theo Hayami Mokomichi nấu ăn. "Muối đây!" cũng xuất phát từ chương trình nấu ăn của Hayami Mokomichi, cụ thể là anh ấy cầm lọ gia vị giơ rất cao... rồi hô một câu như vậy và đổ gia vị từ trên xuống... Bạn nào hứng thú có thể tìm trên Nico hoặc Youtube để xem... Ừm... Aika thật đáng thương (cười).)