Một tiếng gõ cửa vang lên, vừa vặn không quá mạnh cũng chẳng quá nhẹ.
Lúc ấy, Câu lạc bộ Dân thường đã kết thúc hoạt động, và tôi đang tranh thủ làm bài tập trước bữa tối.
Những người được phép vào phòng tôi mà không cần phải gõ cửa một cách khách sáo chỉ có vài người, đó là cô Sakimori, người hầu riêng của Hakua, và gần đây thì có thêm…
“...Xin lỗi vì đã làm phiền.”
Là cô Kuroe.
Cô Kuroe, người hầu riêng của Aika, là một cô gái da trắng trẻo, tính cách trầm lặng và sở hữu một khí chất rất riêng biệt.
Cô ấy cứ đứng đó nhìn tôi chằm chằm.
Đôi mắt đen láy ấy, tuy có vẻ mộc mạc và đôi chút u buồn, nhưng lại ẩm ướt đến lạ thường, có gì đó thật quyến rũ, khiến tôi cứ bị thu hút mãi.
“Xin hỏi tôi có làm phiền cậu không?”
“Không, không có gì. Aika có để quên đồ gì sao?”
“...Vâng.”
Cô Kuroe khẽ cúi chào, rồi bắt đầu bước qua lại trong phòng.
Cái khoảng lặng yên tĩnh này, nói sao nhỉ, giống như một chú chim nhỏ tình cờ bay lạc vào ban công, cứ líu lo bước đi qua lại vậy, bất ngờ lại thấy đáng yêu làm sao.
Một lát sau, cô Kuroe bỏ cuộc trong việc tìm kiếm.
“Không có sao?”
“Vâng. Có vẻ như không ở đây.”
“Vậy à.”
Tôi cứ nghĩ cô ấy sẽ rời đi, nhưng cô Kuroe vẫn không nhúc nhích.
“...Thời tiết, đẹp thật đấy ạ.”
Cô Kuroe nói vậy.
Ngoài cửa sổ, cảnh hoàng hôn đang buông xuống.
“À... ừm.”
“...”
Vẻ mặt cô Kuroe bắt đầu trở nên bối rối. Tuy trầm tính thật, nhưng lại rất dễ đoán.
“Để tôi giúp cậu dọn dẹp.”
“Ơ, không cần đâu ạ!”
Chưa kịp ngăn lại, cô ấy đã lẳng lặng cúi xuống bắt đầu dọn dẹp.
Tôi nhìn cô ấy, bất chợt bắt chuyện.
“Aika dạo này hay quên đồ ghê nhỉ.”
Bàn tay cô Kuroe khựng lại.
Rồi không hiểu sao, vẻ mặt cô ấy lại bắt đầu căng thẳng hơn. (A: Không phải vì người ta muốn gặp cậu nên mới kiếm cớ à, đồ ngốc!)
“Có chuyện gì sao?”
“...Không.”
Có phải tôi ảo giác không mà thấy cô ấy trả lời một cách cứng nhắc, rồi lại tiếp tục dọn dẹp.
Tôi đổi chủ đề.
“Mà nói mới nhớ, gần đây tôi hay gặp cô Kuroe nhỉ. Trước đây thì chưa từng.”
“—!”
Cô Kuroe đứng hình.
Tai cô ấy đỏ bừng, mắt ngấn lệ, toàn thân run rẩy. (A: Kuroe ơi, gả cho tôi đi!)
“Cậu, cậu không sao chứ?”
“...Vâng.”
Cô ấy thốt ra một tiếng nhỏ xíu, gần như biến mất.
“Thật không đó?”
(Gật đầu gật đầu)... Cô ấy gật đầu đáp lại tôi.
Cô ấy cứ thế dùng tay che tai lại, không động đậy nữa.
“...Vì tôi là người hầu của tiểu thư Aika.”
“Hả?”
“Vì tôi là người hầu của tiểu thư Aika. ...Nên sẽ gặp mặt.”
“À à, phải rồi. Đúng là cô phụ trách chăm sóc Aika, nên thường xuyên gặp cũng là chuyện bình thường.”
... (Gật đầu), cô ấy gật đầu đáp lại.
Nghĩ ngược lại, trong đầu tôi chợt dâng lên câu hỏi tại sao trước đây lại ít khi gặp, nhưng lại có linh cảm rằng nếu truy hỏi tiếp sẽ không tốt cho cô Kuroe, nên tôi đành từ bỏ.
“...Có làm phiền cậu không ạ?”
“Hả?”
“...Kiểu như thế này, khi tôi hầu hạ cậu ấy.”
“Không có chuyện đó đâu, hoàn toàn không có.”
Phù một tiếng, cô Kuroe thở phào nhẹ nhõm. (A: Gả cho tôi đi!!!)
“...Thật tốt quá.”
Một tiếng thì thầm nhỏ xíu. Khóe môi cô ấy chỉ khẽ nhếch lên thành nụ cười lúc...
Cạch— Cánh cửa bật mở.
“Xin lỗi vì đã làm phiền.”
Là Miyuki. Cô ấy dùng khuôn mặt của một nữ hầu trưởng quét mắt khắp phòng, rồi…
“Anh trai?!”
Ôm chầm lấy tôi.
“Hả?!”
“Cuối cùng anh cũng rảnh rỗi để đến với em rồi sao?”
Tôi đang bối rối. Dù Miyuki thường xuyên làm nũng tôi đã là chuyện cơm bữa, nhưng đó chỉ khi chúng tôi ở riêng với nhau thôi.
“Khoan, khoan đã! Hiện tại Kuro—... Ơ?”
Cô Kuroe không còn ở đó.
Rõ ràng vừa nãy còn ở đây mà, có vẻ như cô ấy đã tranh thủ lúc đó mà rời đi mất rồi.
“Anh hỏi gì vậy ạ?”
“À... không.”
Cô Kuroe đúng là một người thật kỳ lạ.