Eri được mấy tiểu thư đưa đến trước cửa phòng sinh hoạt câu lạc bộ.
Cô tiểu thư dẫn đường gõ cửa trượt. Từ bên trong vọng ra tiếng hỏi khẽ:
“Mật khẩu?”
“Hoa hồng dại.”
Lời vừa dứt, cánh cửa lập tức mở toang.
“““““““Tiểu thư Eri!”””””””
Một hàng các tiểu thư xếp ngay ngắn đón chào, trên gương mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ nhẹ nhõm.
Cô tiểu thư vừa đưa Eri đến đây đắc ý nói:
“Chúng tôi đã giải cứu Tiểu thư Eri khỏi Hệ Thống một cách an toàn rồi ạ!”
“…Hệ Thống?”
Nghe thấy từ ngữ lạ lùng, Eri không khỏi thắc mắc. Nhưng sự thắc mắc ấy nhanh chóng bị nhấn chìm trong những tiếng reo hò.
“—Tiểu thư Eri.”
Cô tiểu thư đeo kính đứng ở trung tâm bước lên một bước.
“Nhờ sự chỉ dẫn của Tiểu thư Eri, chúng tôi cuối cùng đã giác ngộ.”
Qua cặp kính, đôi mắt trong veo lay động ấy rực sáng vẻ kích động. Trên tay cô ta đang cầm một cuốn sách dày cộp, trông giống như sách về tư tưởng cận đại.
“Chúng ta sinh ra đã có quyền trở thành [phụ nữ chuyên nghiệp], giành lấy tự do đích thực. Và ngôi trường này – tức là Hệ Thống, kẻ tước đoạt quyền lợi đó – chính là [tội ác]!”
“……………Hả?”
“Hệ Thống là tội ác!”
“Chúng ta phải chiến đấu vì tự do!”
“Chúng ta phải giành lại lối sống vốn có của con người!”
Các tiểu thư xung quanh đồng thanh hô vang. Ánh mắt họ trong suốt như hồ Mashu, rực rỡ và nhiệt huyết như thể tin chắc rằng một thế giới lý tưởng sẽ thành hiện thực.
Má Eri giật giật.
Tình hình này thực sự không ổn rồi.
Phải nhanh chóng dập tắt cái phong trào này… Eri vắt óc suy nghĩ,
“Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã cứu Eri nhé.”
Rồi cô nở nụ cười của một thần tượng ngọt ngào hết cỡ, cất giọng như đang biểu diễn trong một buổi lồng tiếng vậy.
“Mọi người đã là những người phụ nữ chuyên nghiệp rất xuất sắc rồi. Vì thế, không cần phải chiến đấu nữa đâu ạ. (Chậm rãi lắc đầu rồi chớp mắt) Tự do đích thực nằm trong trái tim mỗi chúng ta, không ai có thể cướp đi được. (Khẽ đặt tay lên ngực) …Chiến đấu là vô nghĩa, sẽ không mang lại bất kỳ kết quả tốt đẹp nào đâu. (Cuối cùng kết thúc bằng một nụ cười tinh nghịch) Sống trên đời, phụ nữ chúng ta phải khôn khéo một chút, đúng không nào?”
“Cô đang nói gì trốn tránh vậy ạ!?”
“Ối!”
Cô tiểu thư đeo kính vung hai nắm đấm.
“Chúng ta nhất định phải chiến đấu! Không chiến đấu đập tan những xiềng xích của quá khứ, thì không thể thay đổi thế giới này! Việc khuất phục trước sự tàn bạo của Hệ Thống là tinh thần của nô lệ!!”
Mồ hôi túa ra trên thái dương Eri.
“Chúng tôi hiểu ý cô mà, Tiểu thư Eri.”
“…Hả?”
“Cô lo lắng cho sự an toàn của chúng tôi nên mới nói vậy đúng không ạ?”
“Không phải—”
“Nhưng chúng tôi đã sẵn sàng chiến đấu rồi, đúng không cả nhà!?”
““““““Đúng ạ!””””””
“Chúng ta hãy cùng sát cánh chiến đấu, Tiểu thư Eri…”
“……………………”
Mồ hôi tuôn như suối từ trán Eri.
“…Tôi, tôi nói này…”
“Quân đoàn Hệ Thống đang tiến đến gần chúng ta!”
Đột nhiên, một tiểu thư trinh sát tay cầm ống nhòm lớn tiếng báo cáo.
“Hai giáo viên và 18 nữ hầu! Cách khoảng 300 mét!”
Căn phòng bỗng chốc căng thẳng tột độ.
“20 người…!”
“Cuối, cuối cùng cũng bắt đầu…!”
Eri cảm thấy vô cùng tồi tệ.
“Mọi người nghe tôi nói đã!”
“Đừng lo lắng.”
Cô tiểu thư đeo kính nắm chặt tay Eri.
“Chúng tôi sẽ cùng Tiểu thư Eri chiến đấu đến cùng, không màng sống chết.”
“Tôi không có ý đó!”
“Cô đừng nói gì nữa.”
Đôi mắt rạng rỡ nụ cười ấy, trông thì trong sáng lấp lánh nhưng lại cứ như đôi mắt cá chết vậy, thật đờ đẫn.
Lần đầu tiên Eri cảm thấy sợ hãi từ một người khác.
“Mời… mời cô đến đây.”
Cô tiểu thư đeo kính kéo tay Eri, các tiểu thư khác lập tức tách sang hai bên.
Phía trước là một bục chỉ huy được xếp từ nhiều chiếc đệm chồng lên nhau.
Phía sau bục chỉ huy treo một tấm thảm trang trí hình hoa hồng dại. Chẳng ai nhận ra đây là tác phẩm được làm gấp rút, thực tình thì kỹ năng tuyệt vời ấy đã bị phí hoài không thương tiếc.
“Chào Tiểu thư Eri!”
Xoạt! Các tiểu thư đồng loạt cúi chào.
Ngồi trên ghế chỉ huy, Eri nghe thấy tiếng trái tim mình tan vỡ.
Mọi sự từ bỏ, mọi sự nản lòng dâng trào như thủy triều, đôi mắt Eri đờ đẫn vô hồn. Dáng vẻ của cô lúc này khiến người ta liên tưởng đến Saigo Takamori bị ép làm thủ lĩnh quân nổi loạn trong cuộc chiến tranh Tây Nam.
“Mọi người mau chóng chuẩn bị chiến đấu đi!”
Các tiểu thư mặt mày rạng rỡ bắt đầu chuẩn bị phòng thủ.
“Đầu tiên hãy dùng chổi chặn cửa lại.”
“Hay là đặt cục lau bảng lên trên khung cửa thì sao?”
“Ý kiến tuyệt vời!”
“Buộc dây vướng chân ở dưới sàn thì sao ạ?”
“Như vậy có thể bị ngã, không phải là cách làm nhân đạo.”
“Đúng vậy.”
“Chúng ta đại diện cho chính nghĩa mà.”
“Thế thì hắt nước trong bình vào họ thì sao?”
“Sẽ bị ướt đó.”
Mọi người nghiêm túc thảo luận, chuẩn bị chiến đấu một cách bài bản.
“Kẻ địch sắp đến rồi!”
Cô tiểu thư áp tai vào cửa nghe ngóng tình hình địch báo cáo.
Nghe vậy, cô tiểu thư đeo kính dùng ngón giữa đẩy gọng kính lên.
“Các cô nương nghe rõ đây, [chuẩn bị nghênh chiến]!”
Chỉ trong khoảnh khắc, gương mặt các tiểu thư căng thẳng tái mét, ánh mắt kiên định đến mức không nỡ nhìn… rồi họ nhặt những chiếc gối dưới chân, sẵn sàng ném đi.
Vô vàn tiếng than vãn và những điều đáng phàn nàn đan xen trong lòng, Eri úp mặt vào hai tay, cúi đầu không nói.
Cốc cốc.
Cứ thế, tiếng gõ cửa báo hiệu cuộc chiến bắt đầu vang lên.
“Ta là nữ hầu trưởng Kujou. Ta có chuyện muốn nói với mọi người, xin phép được vào.”
Keng… Chiếc chổi chặn cửa bị kẹt vào cánh cửa trượt.
“Xin lỗi.”
Rầm!
Miyuki đẩy mạnh. Dưới lực tác động lớn, chiếc chổi dễ dàng rơi xuống đất.
Các tiểu thư sợ hãi đến phát khóc.
Ngay sau đó, cánh cửa kéo xịch ra. Miyuki dẫn theo các nữ hầu nối đuôi nhau bước vào.
“Bắn, bắn!”
“He!”
“He!”
Các tiểu thư dốc hết sức ném gối.
Bộp, bộp. Mặc dù gối trúng Miyuki và những người khác, nhưng họ hoàn toàn không để tâm, với vẻ mặt nghiêm nghị bước về phía trước.
“He!”
Bộp.
“He à…”
Các nữ hầu ở phía sau lần lượt chế ngự các tiểu thư.
“Tiểu thư Rinko!”
“Buông tay ra, xin hãy buông tay…!”
Chẳng mấy chốc, Miyuki và những người đi đầu đã đến trước mặt Eri.
Trận chiến kết thúc chớp nhoáng.
“—Tiểu thư Hanae.”
“Khoan đã, Eri vừa nãy đã định ngăn cản họ mà! Eri bị oan đó!”
“Không.”
Miyuki nói.
Hai nữ hầu từ hai phía khống chế thân thể Eri.
“Việc cô gây ra chuyện này là sự thật không thể chối cãi. Vì vậy, tôi sẽ thi hành hình phạt đối với cô.”
“Cái gì…!?”
Eri bị kéo đứng dậy, từng chút từng chút một lê đến giữa phòng.
“Tiểu thư Eri!”
“Tiểu thư Eri…………!”
Các tiểu thư bị nữ hầu khống chế chặt chẽ gào khóc lớn tiếng.
Eri bị đẩy ngã xuống đất.
“Buông ra! Khốn kiếp!”
Dáng vẻ của Eri lúc này giống như một tội nhân đang bước lên đoạn đầu đài.
“…………Cô định làm gì vậy?”
Miyuki lặng lẽ đứng trước Eri đang run rẩy vì sợ hãi.
“Tiếp theo, thi hành hình phạt [đánh mông 10 lần] đối với Hanae Eri.”
“—Ế?”
Nữ hầu vén váy Eri lên.
Từ eo xuống mông đến đùi, đường cong thon gọn, quyến rũ, cùng chiếc quần lót màu hồng hơi "cao cấp" đối với một nữ sinh trung học, không chút che giấu phơi bày trước mắt mọi người.
“Này, mấy người đang nghĩ gì trong đầu vậy hả!!”
“Đây là quần lót may mắn sao?”
“! Mạng cái gì mà mạng!!”
“Khi gặp Kagurazaka-sama, cô cũng thường mặc quần lót may mắn mà.”
“Mặc cái khỉ gì chứ!!”
Eri cố gắng vùng vẫy, nhưng sự kiềm chế của hai nữ hầu vẫn vững như bàn thạch.
Chỉ thấy Miyuki với vẻ mặt điềm nhiên ngồi cạnh Eri, sẵn sàng tư thế “đánh mông”.
Xoạt một tiếng, Miyuki giơ tay phải lên,
“Một.”
BỐP!!!!!!!!!!!!!!!!!
“Đau chết mất thôi—!!”
Mặt Eri đỏ bừng.
“Tên khốn nhà cô ra tay nặng thế!! Nhẹ tay một chút đi—!”
“Hai.”
BỐP!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
“Á!”
“Tiểu thư Eri!”
“Đau quá…………!”
Các tiểu thư bị bức tường nữ hầu chặn đường, nước mắt trong veo lã chã rơi.
Trong mắt họ, Eri đang chịu khổ hình “đánh mông” với tư thế đáng xấu hổ, giống như Thánh nữ Joan of Arc bị hỏa thiêu vậy.
“…Cô cứ liệu hồn đấy.”
“Ba.”
BỐP!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
“Ư!”
“Tiểu thư Eri!”
“Tiểu thư Eri!!!!!!!!!!”
Dưới ánh mắt đầy bi thương của các tiểu thư, trong đầu Eri chỉ hiện lên duy nhất một câu:
Tại sao lại thành ra thế này chứ.