Nhìn thoáng qua, hòn đảo này chỉ cần đi bộ vài tiếng là có thể đi hết một vòng.
Trung tâm đảo là một khu rừng rậm nhô cao, xung quanh là những bờ đá và bãi cát.
Ngồi xe buýt chạy dọc theo con đường sỏi đá ven đảo – cuối cùng chúng tôi cũng đến khu nhà nghỉ với những căn biệt thự nhỏ mới tinh san sát nhau.
Sát ngay khu nhà nghỉ là biển xanh biếc chói chang cùng bãi cát trắng phau. Một bãi biển đẹp tuyệt vời, có thể chấm điểm tối đa.
“Đẹp quá!”
“Cuối cùng lại được thấy biển rồi!”
Các tiểu thư phấn khích tột độ. Nhưng so với biển cả, thì có lẽ
“Được ở ngoài cùng mọi người… háo hức quá!”
điều này mới thực sự khiến họ vui sướng trong lòng.
Những người bạn thân thiết tự nhiên tập hợp lại, cùng các thành viên Câu lạc bộ Dân thường tiến về phía căn biệt thự nhỏ đã được phân công.
“Kimito-sama là đàn ông, vậy nên xin mời đến biệt thự của tôi ạ.”
Cô tiểu thư Hōko vừa nói vừa dẫn tôi đến căn biệt thự cách đó một quãng.
Tôi thay đồ bơi trong phòng khách rồi xỏ đôi dép đi biển đã được chuẩn bị sẵn, sau đó hướng thẳng ra bờ biển.
Luồng không khí lướt qua da thịt giúp tôi cảm nhận rõ ràng hơi thở của biển cả.
Đi không xa thì tôi đã đến bãi biển.
Ngoài tôi ra chưa có ai đến, nhờ vậy tôi được độc chiếm vẻ đẹp của biển xanh mênh mông.
“Chà!”
Tôi không kìm được mà thốt lên kinh ngạc. Tại sao biển phương Nam lại có thể rực rỡ sắc màu đến vậy chứ.
Khí hậu nóng bức ở đây khiến tôi cảm thấy thư thái vô cùng, đang lúc tận hưởng thì bên tai vọng đến tiếng con gái cười đùa.
Ngoảnh đầu nhìn lại, tôi thấy các tiểu thư trong trang phục đồ bơi đang tươi cười rạng rỡ bước xuống bãi cát.
Những bộ đồ bơi đủ màu sắc, trông hệt như một vườn hoa.
A a… Thật là chói mắt quá đi.
Bướm bay lượn, hoa khoe sắc, đây quả là thiên đường của những cặp đùi trần.
Vô số cặp đùi trắng ngần mọc lên từ bãi cát, tựa như báo hiệu mùa gặt sắp đến, đang tiến lại gần tôi:
“Ôi Kimito-sama!”
“Ngài đến trước rồi ạ!”
“Ưm… ưm…”
Tưởng chừng mình đã quen với việc bị các cô gái vây quanh. Nhưng mà bộ đồ bơi này… quả thực có chút không kiềm lòng nổi.
“Reiko-san!”
Một đóa hoa nổi bật nhất trong đám con gái – tiểu thư Reiko bước đến.
Bộ bikini vô cùng thoải mái, đường hoàng và tự tin. Một tâm hồn trong sáng không chút tự ti đã phản chiếu ra vẻ ngoài tự nhiên và táo bạo. Mỗi bước chân cô đi, cặp đào tuyết trắng ngần lại đung đưa lên xuống.
“Kimito-sama.”
Cô mỉm cười giơ tay lên.
Những chỗ cần lồi thì tròn trịa đầy đặn, những chỗ cần thon thì lại săn chắc gọn gàng. Thân hình hoàn mỹ kỳ diệu như một bức tranh, một tác phẩm điêu khắc vậy.
Cảm giác như… tôi không thể nhìn thẳng được nữa.
“Ngài, ngài sao tự nhiên lại nhìn ra đằng sau vậy ạ?”
“Không có gì, cô đừng bận tâm.”
Bình tĩnh! Bình tĩnh…!
Tôi cố gắng hít thở sâu – đột nhiên có người vòng ra trước mặt tôi.
Là Karen.
Cô ấy đang trừng mắt nhìn tôi với vẻ mặt khó chịu.
“…Đồ biến thái.”
“Gì, gì chứ?”
“Thấy Reiko mặc đồ bơi nên cậu đang có ý đồ xấu đúng không?”
“! Cô nói linh tinh gì vậy!”
Karen bực bội, đôi mắt cứ dán chặt vào tôi.
“Cô làm gì thế…”
“Không có gì.”
Karen đang mặc một bộ đồ bơi thể thao trông giống đồ bơi bóng chuyền bãi biển.
Tôi nói này… vòng một của cô mà mặc cái áo đó… không phải sẽ rất vất vả sao?
Thân hình của cô ấy tuy cũng không tệ, nhưng so với Reiko thì đường nét có hơi kém mềm mại hơn một chút. Dù vậy thì trông cũng không tồi.
Còn một điểm đáng chú ý nữa – a a, Bệ hạ đùi của thần.
Hôm nay Người cũng thật tròn trịa đầy đặn, cũng thật mềm mại mượt mà, cũng thật quyến rũ động lòng người. Thần thật vinh hạnh khi được chiêm ngưỡng dung nhan của Người. Gần đây, mỗi khi nhìn thấy Bệ hạ, thần đều đặc biệt muốn ăn cơm trắng.
“…Thật, thật là, đồ vô phương cứu chữa mà.”
Karen nói.
“Chỉ biết nhìn đùi của tôi…”
Má cô ấy hơi ửng hồng, không biết có phải do tâm lý hay không, nhưng biểu cảm đó trông như pha lẫn một chút thỏa mãn, hoặc một chút yên lòng…
“Đồ đại biến thái!!”
Rầm!! Tôi bị vỏ kiếm đánh mạnh vào sau gáy.
Đánh xong cô ấy liền chạy mất.
Cô ta bị làm sao vậy, sao vừa cười vừa đánh người? Tôi sợ quá.
Tôi ôm đầu ngồi xổm xuống đất.
“…Kimito, không sao chứ?”
Bên tai tôi vang lên giọng nói của Hakua.
“Ừm, không sao.”
Vừa trả lời, tôi vừa ngẩng đầu lên.
“Phụt!”
Một ngụm nước bọt không kìm được mà phun ra từ miệng tôi.
Chỉ thấy Hakua đang mặc đồ bơi học sinh, chân đi vớ dài kẻ sọc qua đầu gối. Trông hệt như một con búp bê mô hình được đóng gói nguyên hộp vậy.
“Sao em lại ăn mặc kiểu này?”
“Đồ bơi. Để trong ba lô.”
Lập tức, trong đầu tôi hiện lên hình ảnh một cô quản gia ác quỷ đang tủm tỉm cười – cô Sakimori.
Người đó rốt cuộc muốn làm gì chứ… Lại còn thêm những chi tiết vô nghĩa. Ví dụ như bộ đồ bơi học sinh của Hakua lại viết rõ ràng “Lớp 2, Lớp Fuji, Hakua”.
“Thôi, thôi được rồi, em cởi cái vớ dài này ra trước đi.”
“Trong tờ giấy ghi: Đây là điểm mấu chốt nhất.”
“——”
Chẳng lẽ nào… chuyện tôi thích đùi đã bị lộ rồi sao!?
“…Lát, lát nữa chúng ta phải đi bơi, mặc vớ thì không đúng lắm phải không?”
Hakua gật đầu ra vẻ đã hiểu. Sau đó tiến lại gần tôi một bước.
“…Để tôi cởi giúp em nhé?”
“Trong tờ giấy ghi là để Kimito cởi.”
Chuyện này lại bị cô ta đoán trước được rồi sao…!? Con ác quỷ đáng ghét này!
“Em tự mình không cởi được sao?”
“Không được.”
Cũng đúng.
“Vậy, vậy thì… đành chịu em thôi…………”
Tôi như bị nam châm hút, quỳ xuống trước mặt Hakua.
Khoan đã, mọi người đừng nghĩ linh tinh nhé. Bình thường tôi cũng giúp em ấy thay quần áo, nên hoàn toàn không có gì lạ đâu nhé?
Tôi dùng hai tay nắm lấy đôi vớ dài đang bó chặt lấy cặp đùi non mềm của Hakua, từ từ tuột xuống.
…A, cảm giác này sao mà miêu tả đây… cứ như đang bóc lớp vỏ kẹo muốn tận tình liếm láp vậy…
Đùng!! Tôi bị một cú đấm mạnh vào sau đầu.
“Đồ biến thái!!”
Là Aika gây ra.
Hôm nay đã là lần thứ hai bị người khác gọi là biến thái rồi.
“Cậu lại dám cởi đồ bơi của Hakua giữa thanh thiên bạch nhật, đầu óc cậu có vấn đề rồi phải không!?”
“Đây là hiểu lầm thôi mà!!”
Tôi nhìn quanh, thấy các tiểu thư khác cũng đang tụ tập ở xa lén lút quan sát. Tôi vội vàng dùng hết sức mình để giải tỏa hiểu lầm.
“Thật là…”
Aika trừng mắt nhìn tôi.
Cô ấy đang mặc một bộ bikini màu hồng dễ thương, ngực có vẻ lớn hơn tôi tưởng tượng một chút. Nhưng mà to hay không, tôi không quan tâm chuyện này.
“Gì, gì chứ?”
Nhận ra ánh mắt của tôi, Aika vội vàng che ngực lại.
“Cứ nhìn chằm chằm vào chỗ này của người ta… chắc chắn đang nghĩ chuyện xấu đúng không?”
“…………”
“Cậu cười mũi tôi à!?”
Lại bị đấm thêm một cú nữa.