Ore ga Ojou-sama Gakkou ni “Shomin Sample” Toshite Rachirareta Ken

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Hoàn thành)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

567 5232

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

187 969

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

288 6371

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

278 5517

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

397 6161

Kẹo giả kim của Gisele

(Đang ra)

Kẹo giả kim của Gisele

Shiba

Một câu chuyện fantasy về việc chế tác tự do và vui vẻ của Giselle, một nhà giả kim thuật vô cùng tài năng mà không hề hay biết, cùng với Tinh linh mềm mại Taa-chan, xin được phép bắt đầu

94 417

Quyển 7 - Chương 30: Thần ban cho tôi cơ hội.

Dưới ánh đèn lồng dẫn lối, chúng tôi men theo con dốc thoai thoải, chẳng mấy chốc đã tới một khu vực lát đá, trông giống hệt con đường dẫn vào đền.

Cảnh tượng lễ hội lập tức hiện ra trước mắt. Hai bên đường san sát những gian hàng quen thuộc không thể thiếu ở một lễ hội mùa hè: bắn súng, vớt cá vàng, mặt nạ, xúc xích Frankfurt, mì soba nướng... Thực tình, đây là lần đầu tiên tôi thấy một lễ hội "nguyên bản" đến mức thiếu sáng tạo thế này.

Các tiểu thư đã tới trước chúng tôi đang say sưa ngắm nghía, tiếng cười khúc khích vang vọng không ngớt. Xa xa, tôi còn thấy Aika và Karen đang chăm chú bắn súng ở quầy trò chơi.

"Ôi, có trò khắc hình này!" (Chú thích: Trò chơi này sử dụng một miếng bột mì, tinh bột, đường... có vẽ sẵn hoa văn. Người chơi sẽ dùng kim hoặc tăm để khoét bỏ phần rìa, lấy hình vẽ ra mà không làm hỏng).

Ngay gian hàng gần nhất bên trái chúng tôi, một chị nhân viên (nữ hầu) mặc bộ đồng phục happi đang ngồi trên ghế.

"Cháu chưa thấy trò này bao giờ."

"Đó là thứ gì vậy ạ?"

Để tránh gây chú ý, Miyuki khéo léo hỏi với giọng điệu của "tiểu thư Kujou".

"À… cứ lại gần xem là biết ạ. – À, làm phiền một chút!"

Tôi mượ của chị ấy một miếng bột khắc hình.

"Chị xem này, có một hình vẽ trên đây đúng không ạ? Mình chỉ cần khoét bỏ phần rìa xung quanh, làm sao để lấy được hình vẽ ra một cách nguyên vẹn là được. Sẽ có phần thưởng đấy!"

"Ra vậy."

"Cháu có thể thử không ạ? Cháu cũng chưa từng chơi trò này bao giờ."

"Vậy cháu cũng chơi cùng luôn nhé."

Tôi nhận từ chị chủ quán một miếng bột màu hồng có hình vẽ đơn giản (một con quay). (Nhân tiện, tôi nghe nói cùng một hình vẽ nhưng cũng có phiên bản Dễ và Khó).

Sau đó, chúng tôi đến cái bàn dài bên cạnh để bắt đầu "công cuộc". Tay cầm chiếc kim chuyên dụng, tôi cẩn thận khoét từng chút một theo rãnh của hình vẽ.

"Rắc!"

"Á!"

Mới khoét được một tí mà miếng bột đã gãy đôi trong tay tôi.

Tôi cười khổ, rồi liếc sang xem tình hình bên Miyuki.

"Cháu làm gãy rồi, bên chị sao rồ— Ê!?"

"Hoàn thành rồi."

Trên ngón tay Miyuki đặt trên bàn, một chiếc con quay hoàn hảo hiện ra không tì vết. Các mặt cắt phẳng phiu, mịn màng đến nỗi tôi cứ ngỡ ban đầu nó đã có hình dạng như vậy.

"Đây đúng là một trò chơi rất thú vị, nhưng có vẻ hơi dễ dàng quá."

"Quả không hổ danh tiểu thư Kujou!"

Chị nhân viên mặc happi áo cung kính khen ngợi.

"Nhưng như cháu đã nói từ trước, đây chỉ là miếng dành cho người mới bắt đầu thôi ạ."

Nói rồi, chị ấy đưa thêm một miếng bột khác có hình bánh dango xiên que.

"Miếng này thì sao ạ?"

Tôi liếc mắt nhìn bảng xếp hạng giải thưởng đặt cạnh chị chủ quán. Phần thưởng cho miếng bột này cao hơn hẳn các cấp độ khác, nghĩa là nó là miếng khó nhất.

Tôi quan sát lại miếng bột. Hình bánh dango xiên que đúng là có cảm giác như một "trùm cuối". Đặc biệt là những chỗ hẹp trông khá nan giải.

"Mời chị thử sức ạ."

"Được thôi."

Miyuki nhận lấy miếng bột, bắt đầu thử thách.

Cô ấy cắm mũi kim mảnh vào như thể đang đục băng, mạnh dạn phá bỏ những khoảng trống ở góc hình. Kỹ thuật tinh xảo đến khó tin, cứ như thể Miyuki đã là một chuyên gia chứ không phải một người mới chỉ tiếp xúc trò này hai phút trước.

Sau khi xử lý xong các khoảng trống, Miyuki bắt đầu di chuyển mũi kim theo các rãnh của hình vẽ với tốc độ đáng kinh ngạc.

"Rắc!"

Nó lại gãy.

Quả nhiên, "trùm cuối" không dễ dàng bị đánh bại như vậy.

".................."

Một luồng khí nguy hiểm dường như tỏa ra từ Miyuki đang im lặng.

Tôi vội vàng mở miệng để xoa dịu bầu không khí: "À... ài, đúng là khó thật đấy. Thôi, trò khắc hình mình chơi đến đây thôi nhé—"

Miyuki không nói một lời, lặng lẽ yêu cầu miếng bột thứ hai.

Sau khi nhận, cô ấy lại với vẻ mặt nghiêm túc bắt đầu thử thách.

Khác hẳn lần đầu, lần này cô ấy thao tác mũi kim vô cùng thận trọng, tỉ mỉ.

...Sột soạt............sột soạt............

Cứ như thể cô ấy đang khai quật một hóa thạch quý giá chứ không phải khoét một miếng bột.

Cứ đà này thì phải mất vài tiếng đồng hồ mới xong mất.

"........À này..."

...Sột soạt............

"Tiểu thư Kuj—"

"Xin đừng nói chuyện với cháu."

..............................Sột soạt..................................

..................................................................Sột soạt............sột soạt............

"Ừm... vậy tôi đi xem chỗ khác nhé?"

Ngay lúc đó—

Reiko phát hiện ra một nơi "không tầm thường".

Một ngôi miếu nhỏ.

".................."

Đang dạo bước trong lễ hội, Reiko chợt thấy một vạt hoa lạ nở rộ không xa, nên cô bé đã không kìm được mà rời con đường chính, bước vào rừng.

Đối với Reiko, người mà phạm vi hoạt động gần như chỉ giới hạn trong Học viện Seika, thảm thực vật trên hòn đảo này đầy rẫy những điều mới mẻ. Dưới sự thôi thúc mạnh mẽ của lòng hiếu kỳ, Reiko không ngừng tiến sâu vào rừng – và rồi cô bé phát hiện ra nơi này.

Ngôi miếu nhỏ này nằm gọn trong một hõm đá ven bờ, có mái che và cả cửa song. Đúng là một ngôi miếu vô cùng bé nhỏ.

Tiếng sóng vỗ và mùi biển mặn mòi vờn quanh ngay gần đó, xuyên qua kẽ lá, ánh chiều tà chiếu rọi làm mặt biển lấp lánh phản chiếu vào mắt.

—Nơi này lẽ nào...........

Lẽ nào chính là [Ngôi miếu se duyên] mà mẹ đã từng kể.

Chắc chắn là vậy rồi.

Reiko quay đầu nhìn về con đường đã đi qua, những chiếc đèn lồng xa xa lờ mờ hiện ra. Tuy nhiên, cây cối xanh tươi đan xen dày đặc, che khuất tầm nhìn. Có cảm giác tìm được nơi này quả thực không hề dễ dàng chút nào.

—Làm, làm sao bây giờ...........?

Tim Reiko đập liên hồi.

Lúc này, một cảm xúc trào dâng trong lòng Reiko.

Cảm xúc ấy – là hối hận.

Khi ấy, lúc mời cậu ấy đến biệt thự này, trong lòng cô bé không khỏi hoảng sợ, nên đã gọi thêm các bạn học đến cùng.

Thực ra, như vậy cũng rất vui.

Không.

Không phải.

Reiko vẫn cảm thấy vô cùng hối hận.

Đối mặt với bản thân không đủ dũng khí... Reiko cảm thấy chán ghét chính mình.

Reiko siết chặt hai bàn tay đặt trước ngực.

Việc phát hiện ra nơi này không phải là ngẫu nhiên.

Mà là thần linh đang mách bảo mình [phải dũng cảm lên].

—Đúng vậy.

Thần linh đã ban cho mình một cơ hội.