“Và đây chính là cô Hanae Eri, vị ‘Mẫu vật Dân thường’ thứ hai vừa đến với trường chúng ta.”
“Mong mọi người giúp đỡ.”
Eri đứng trước bảng đen, cung kính cúi đầu.
“““““………………”””””
Các tiểu thư, vốn cẩn trọng và điềm đạm trong mọi việc, không hề có chút xao động nào. Mỗi người đều thẳng lưng, dùng ánh mắt lễ phép nhìn chăm chú vào Eri.
Thế nhưng trong mắt tôi, xung quanh các cô như thể trăm hoa đua nở, rực rỡ đến xiêu lòng.
Chỉ trong chớp mắt, những đóa hoa ấy đã phủ kín căn phòng, biến cả lớp học thành một vườn xuân ngập tràn sức sống. Từng cánh hoa ấm áp khẽ khàng lượn mình trong gió, rơi xuống. Giữa không gian ngát hương, các nàng tiên hồn nhiên đu đưa trên những chiếc xích đu làm từ hoa, phiêu lãng trên bầu trời.
Ánh mắt của các tiểu thư nhìn Eri lấp lánh như sao.
Cảnh tượng này, so với lần đầu tiên tôi đến Học viện Seika, có khi còn náo nhiệt hơn, nhưng lại có một điểm khác biệt rất tinh tế.
Bởi vì Eri là một “cô gái”.
Đối diện với một thường dân cũng là con gái, các tiểu thư cảm thấy vô cùng mới mẻ. Những câu hỏi chỉ con gái mới hỏi, những cách giao tiếp chỉ con gái mới có… có lẽ những điều đó đang rục rịch trỗi dậy trong lòng các cô.
Đối diện với ánh hào quang chói lòa tựa chòm sao Kim Ngưu ập đến, Eri có vẻ hơi hoảng sợ.
Có lẽ lúc mới đến, tôi cũng có biểu cảm như vậy.
“Cô Eri ơi, bây giờ cô có rảnh không ạ?”
Giờ ra chơi, Eri nhanh chóng bị vây kín mít.
Gần như tất cả học sinh trong lớp đều tham gia. Vòng vây mà họ tạo thành xung quanh Eri đã vượt xa mức một chiếc bánh Donut, mà trông hệt như một chiếc bánh Baumkuchen nhiều lớp. Hơn thế nữa, các tiểu thư ở những lớp khác cũng lũ lượt kéo đến hành lang, hăm hở ngó nghiêng vào trong.
Lúc mới đến, tôi cũng từng trải qua cảm giác này, nên thấy có chút thân thuộc.
“Con gái của dân thường thường có cuộc sống học đường như thế nào ạ?”
“Có gì khác chúng cháu không ạ!?”
“Mấy bạn đang thịnh hành thứ gì ạ!?”
Mọi người đồng thanh tuôn ra một loạt câu hỏi dồn dập.
“Mọi người ơi, hỏi như vậy sẽ làm khó cô Eri đấy ạ.”
“! À, à vâng, xin lỗi cô. Vậy thì mời cô Yumika hỏi trước ạ.”
“Không, mời cô Souko hỏi trước ạ.”
“Nếu xét theo số thứ tự chỗ ngồi, thì nên là cô Kikka trước ạ.”
Cứ thế, sau một hồi khách sáo nhường nhịn, cuối cùng mọi người quyết định chọn câu hỏi: “Cuộc sống thường ngày của con gái dân thường là như thế nào ạ?”
“Là, là như thế nào ạ…?”
Đối mặt với các tiểu thư đang xúm xít trước mặt, Eri nở một nụ cười hiền lành,
“Cũng không khác gì mọi người đâu ạ.”
Sao có thể chứ!?
“Ồ, vậy sao ạ!?”
Các tiểu thư đều tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên.
“Hiện giờ đang thịnh hành thứ gì ạ!?”
“À, cũng không có gì đặc biệt hấp dẫn đâu ạ.”
———Cái cô này.
Vì ngại phiền phức nên định làm qua loa cho xong chuyện đây mà.
Hoàn toàn không có ý định thực hiện nghĩa vụ của một “mẫu vật” gì cả.
“Hiện giờ, giữa chúng tôi đang thịnh hành cái gọi là ‘Shuzo’ đó!”
“…………Hả?”
Eri lập tức quay sang nhìn tôi. Trong những trường hợp thế này, đầu óc cô ta chuyển động nhanh đến kinh ngạc.
Thấy vẻ mặt khó xử của tôi, Eri nở một nụ cười khinh bỉ kiểu “Đồ ngốc này”, rồi lại hướng ánh mắt về phía các tiểu thư.
“Đúng vậy. ‘Shuzo’ đang rất hot.”
“‘Hot’ là có ý gì ạ!?”
“Là nhiệt độ cao hả ạ!?”
Nghe thấy từ lạ lẫm, các tiểu thư lộ vẻ bối rối.
“Mà Shuzo đã nói câu ‘Hãy nhiệt huyết lên!’ đó!”
“Hot thật!”
“Shuzo hot quá!”
“Hãy nhiệt huyết lên! Nhiệt huyết lên đi!”
Các tiểu thư cố gắng tiếp thu “văn hóa thường dân” hoàn toàn mới mẻ, và tỏ ra vui sướng vô cùng khi có thể tìm thấy tiếng nói chung với Eri.
Các tiểu thư ngây thơ không hề nhận ra bất kỳ điều bất thường nào, vô tư vui vẻ, nhưng trong mắt tôi, rõ ràng là Eri đang cố gắng dĩ hòa vi quý.
Để không phá hỏng bầu không khí, bề ngoài cô ta tỏ ra hòa nhã vui vẻ, nhưng thực chất luôn giữ một khoảng cách nhất định với đối phương. Hành động này hoàn toàn giống với cách cô ta vẫn thường làm ở trường học.
Hơn nữa, cô ta cũng không hề có ý định hỏi han các tiểu thư để lấy tư liệu cho vai diễn của mình.
Tôi nói cô đấy… Rốt cuộc là cô đến đây để làm gì vậy?