Trong khi đó...
Khu ký túc xá của các nữ hầu đang chìm trong một bầu không khí cực kỳ căng thẳng.
Cứ như thể không chỉ các cô nữ hầu, mà ngay cả bản thân kiến trúc ở đây cũng nín thở, trở nên cứng đờ, đến mức khiến người ta phải rùng mình.
Một thứ vật chất đen tối vô hình tràn ngập từ bên trong ký túc xá, tựa như một lâu đài quỷ dữ vừa vượt qua ranh giới, hiện diện nơi đây.
Truy tìm nguồn gốc của thứ vật chất đen tối ấy — nó dẫn thẳng đến phòng ngủ của Nữ hầu trưởng, Kujou Miyuki.
Từ sau cánh cửa dày nặng kia, một luồng chướng khí đen kịt, đáng sợ và đầy điềm gở đang rò rỉ ra, trông không khác gì căn phòng của Trùm Cuối. Chẳng một "dũng sĩ" nào dám đặt chân vào căn cứ địa đã được định sẵn của Ma Vương này cả.
Người ta không khỏi có cảm giác như thế.
Và rồi, một nữ hầu đã đến trước cánh cửa ấy.
Tên cô là Kuroe.
Mặc dù dáng vẻ mảnh mai, yếu ớt của cô trông cứ như sắp đổ gục bất cứ lúc nào, nhưng Kuroe vẫn điềm tĩnh đón nhận thứ bóng tối đặc quánh như hắc ín đang tuôn ra từ sau cánh cửa.
Không.
Khuôn mặt cúi gằm của cô vô cùng u ám, như thể trái tim đã không còn biết sợ hãi bóng đêm nữa, có lẽ đó mới là sự thật.
“...Tôi là Kuroe.”
Một lát sau —
“...Vào đi.”
Một giọng nói vang lên, tựa như phát ra từ tận cùng đáy vực sâu thẳm.
“...Tôi xin thất lễ.”
Kuroe nhẹ nhàng bước vào.
Căn phòng chìm trong một thứ bóng tối đến mức đủ sức khiến đứa trẻ dưới tám tuổi bật khóc ngay lập tức.
Trong góc sâu nhất, nơi có bàn làm việc, Miyuki đang ngồi trên ghế, quay lưng lại với Kuroe.
“Ngươi tại sao lại ở đây?”
Miyuki hỏi.
“Ta đã bảo ngươi đi giám sát rồi kia mà.”
Trên tay Kuroe, đang cầm một chiếc camera quay phát trực tiếp.
Cô đã ngắt lời Miyuki, gián đoạn mệnh lệnh “đi giám sát Kimito và Eri, sau đó truyền phát trực tiếp” của Nữ hầu trưởng, rồi quay trở lại đây.
Cô đã làm trái mệnh lệnh của Nữ hầu trưởng, con gái của chính gia tộc Kujou danh giá.
“Kuroe.”
Miyuki hỏi lại lần nữa.
“Ta đang hỏi ngươi tại sao.”
Nếu là Kuroe của thời Heisei, có lẽ đã run rẩy không ngừng trước áp lực ấy, rồi ẩn mình bỏ trốn.
Nhưng giờ đây, cô lại mang một vẻ mặt buồn bã, như thể đang bị một việc quan trọng hơn cả những điều đó chiếm trọn tâm trí.
“...Tôi cảm thấy mình có chút vướng bận.”
Kuroe nhẹ nhàng đáp.
Miyuki xoay người lại, như muốn nói "Hãy giải thích rõ ràng hơn một chút", rồi lộ ra vẻ bối rối.
“...Có chuyện gì sao?”
Vì Kuroe trông như sắp khóc đến nơi.
“...Không có gì cả.”
Kuroe vẫn giữ nguyên dáng vẻ cung kính ấy, không nói thêm một lời nào nữa.
Cuối cùng, Miyuki thở dài như thể đã bỏ cuộc.
Sau đó, cô lấy điện thoại ra liên lạc với bên ngoài, mua sắm để giải tỏa nỗi buồn.
“Là tôi. Tôi muốn mua lại JUSCO.”