Hôm nay lạ ghê, chỉ có mỗi mình tôi với Aika.
Tại Câu lạc bộ Dân thường sau giờ học, chắc mấy thành viên khác bận gì đó không đến, chỉ có Aika đang nằm ườn trên giường tôi.
“Này Kimito, làm ít đồ ăn vặt đi.”
“Hả?”
Xung quanh Aika toàn là túi snack vị Umaibo mở dở.
“Cậu không phải vừa ăn Umaibo xong à?”
“Tớ muốn ăn đồ ngọt.”
Nói đoạn, cô nàng lăn một nửa vòng trên giường.
“Tớ muốn ăn bánh Shomin crepe, vị chuối chocolate! Thêm tí kem, rắc thêm hạnh nhân lát nữa. Mà có tí mùi brandy cũng không tệ đâu nha~”
“Không.”
“Cái gì!? Sao lại không chứ!?”
“Phiền.”
“Cậu không phải vẫn hay làm à!”
“Hôm nay có mỗi mình cậu thôi mà. Nghĩ đến cái này là tớ không còn hứng làm nữa rồi – ui da!?”
Cuốn truyện tranh bị giật lấy.
“Cậu làm gì thế!”
“Ồn ào quá đi! Mau đi làm đi!”
Cô nàng nhảy tưng tưng trên giường.
“Mau – đi – làm – đi!!”
“…Cậu này, ở riêng với tớ là bướng gấp ba lần bình thường đấy nhé.”
“Hả, cậu nói gì thế? Tớ vẫn như mọi khi mà. Nhanh lên, bánh crepe!”
“Sẽ béo đấy.”
“Tớ ăn mãi không béo đâu.”
Thật không đấy.
“Cậu nhìn cái kiểu gì thế? Không tin hả?”
Aika hậm hực trèo xuống giường, đi đến trước mặt tôi.
“Hay là cậu sờ bụng tớ xem?”
Cô nàng ưỡn bụng ra, ưỡn đến ngang tầm mắt tôi.
“…………Thôi không cần đâu.”
Tôi khẽ tránh ánh mắt đáp lại.
“Thôi nào, sờ đi mà. Nè.”
Cái bụng được bao bọc trong bộ đồ mùa hè mỏng manh dịch đến trước mặt tôi.
Sao lại có thể vô tư trong những chuyện kỳ lạ thế này cơ chứ…………….
“Biết rồi.”
Tôi đành chịu, đặt lòng bàn tay lên bụng cô nàng.
Phốp~~
…………Hửm?
Sao cứ thấy hơi múp múp thế nhỉ…?
“Thế nào? Vóc dáng hoàn mỹ không tì vết của tớ.”
Câm đi, đồ thớt!
Tôi dùng ngón cái và ngón trỏ véo một miếng thịt.
Nhún~~
Thịt mềm phèo.
Tôi cứ véo chỗ này, véo chỗ kia.
“…Làm gì thế.”
Aika tự mình cũng véo thử.
Nhún~~
“(Hừm). Chuyện này bình thường mà. Tớ vẫn đang trong giai đoạn phát triển, cái kiểu này phải gọi là có vóc dáng của phụ nữ chứ nhỉ?”
Thật không thể tin nổi, vẫn còn cố tỏ ra bình tĩnh.
“Kiểm tra sức khỏe nói tớ vẫn giữ nguyên cân nặng mà.”
“Lần cuối cậu cân là khi nào?”
“À ừ ừ, biết rồi biết rồi! Thế thì bây giờ tớ đi cân. Đợi chút nha?”
Aika đứng dậy, đi về phía cửa.
“Trong lúc tớ đi thì nhớ làm bánh crepe đó.”
Chẳng bao lâu sau—
Tiếng bước chân chạy thình thịch từ xa vọng lại, rồi gần dần trong hành lang.
“Rầm” một tiếng, cánh cửa bị đẩy bật ra—
“Hãy dạy tớ phương pháp giảm cân của dân thường đi!!”