Sao lại thế này? Sao cái cô nàng đó lại ngang ngược đến thế? Lúc nào cũng cố hết sức làm mình khó xử là sao chứ?
Aika, Hakua, và Karen trố mắt nhìn Eri với vẻ mặt ngơ ngác, lạ lẫm. Không khí trong phòng trở nên căng như dây đàn.
Eri bước ra, chỉ dùng ánh mắt đảo từ phải sang trái, lần lượt dò xét Aika cùng các cô gái khác. Rồi… cô ta hếch mũi, lạnh lùng cười khẩy. Cái vẻ đó chẳng khác gì tộc Saiya (Xay-da) khi nói “Đám rác rưởi có sức chiến đấu chỉ vỏn vẹn 5 điểm kia!” vậy.
Chắc cô ta đang nghĩ “Eri đáng yêu hơn nhiều chứ bộ.” Giao tình lâu năm khiến tôi biết tỏng cô ta đang nghĩ gì. Và thật đáng tiếc, nếu làm một cuộc khảo sát 100 người, dù lợi thế không quá áp đảo, nhưng tôi nghĩ Eri chắc chắn sẽ được bình chọn là tuyệt nhất. Danh xưng số một trong lịch sử seiyuu (diễn viên lồng tiếng) đâu phải là chuyện đùa.
“…Ai vậy?”
Aika, ứng cử viên xếp chót bảng (lý do: có vẻ lai tạp), lên tiếng hỏi.
“Ờ, ờ…”
Lòng bàn tay tôi đã ướt đẫm mồ hôi.
Eri đưa mắt về phía tôi với ánh nhìn lúng liếng như muốn hỏi “Giờ làm sao đây?”. Khốn kiếp, đây đâu phải chuyện của riêng mình cô ta!?
“Là em họ tôi.”
Tôi chỉ có thể nói như vậy.
Lý do duy nhất để một người ngoài có thể có mặt tại Học viện Nữ sinh Seika là phải có quan hệ họ hàng.
“Vừa rồi cô bé bỗng dưng đến đây, làm tôi giật bắn cả mình ấy chứ!”
“Vậy sao cô ta lại trốn đi ban nãy?”
Tôi đã bảo rồi mà, sao cô nàng này chỉ đến lúc này mới tinh ranh thế chứ?!
“Chuyện, chuyện đó…”
“Vì Kimito sắp chơi trò người lớn ấy mà.”
“Rắc!” Một nụ cười idol tỏa sáng như trên bìa tạp chí bừng nở trên khuôn mặt Eri.
“Anh ấy nói với em là ‘Anh sắp cởi quần lót rồi! Còn, còn nữa, cho anh mượn cái 8×IV của em với’… Eri ngượng quá nên mới trốn đi đấy ạ.”
Ánh mắt của Aika và các cô gái khác thật chói chang.
Tôi cảm thấy dù họ chưa hiểu rõ hoàn toàn nội dung câu chuyện, nhưng việc tôi đã làm một hành động tệ hại hết sức thì đã được truyền tải trọn vẹn rồi.
Lời của Eri khớp hoàn hảo, không một kẽ hở nào với những gì tôi vừa nói, nên tôi không thể phủ nhận.
…Thôi rồi.
Quả nhiên Eri vừa đến là kiểu gì cũng chẳng có gì tốt đẹp cả…
“Xin lỗi vì đã chào hỏi muộn. Tôi là Hanae Eri. Là em họ của Kimito.”
Nụ cười trông khá được đấy chứ.
“Rất vui được làm quen.”
Cô ta khẽ gật đầu chào.
“T-tôi là Tenkyobashi Aika.”
“Tôi là Jinryou Karen.”
“Shiodome Hakua.”
Các cô gái đều nhanh chóng đáp lại. Dù sao thì, họ cũng là tiểu thư khuê các mà.
Tôi cảm thấy nhịp tim mình đang dần ổn định trở lại. Có vẻ như Eri cũng chịu hợp tác với tôi rồi.
Đúng lúc đó, Aika nói:
“Cái đó, cô không phải là…”
“Đúng vậy, mấy hôm trước làm phiền cô rồi.”
Eri mỉm cười đáp lại.
“À, đúng là vậy! Nghe giọng là tôi nhận ra ngay!”
—Hả?
“Cái gì? Chuyện gì thế?”
“Mấy hôm trước cô ấy gọi điện đến. Gọi vào điện thoại của cậu ấy.”
“Cậu nghe máy à?! Cậu ấy à?!”
“Lúc đó cậu đang ngủ, nên tôi đành chịu thôi. Sau đó, tôi đã gửi bản đồ ở đây cho cô ấy qua thư điện tử.”
“…!”
Cuối cùng tôi cũng biết Eri tìm đến đây bằng cách nào.
Nhưng tại sao cô ta lại phải cất công đến tận đây chứ…
Tôi nhìn Eri với ánh mắt kháng nghị, nhưng cô ta hoàn toàn phớt lờ.
“!! A—!”
Aika kêu lên thất thanh. Lại làm gì nữa đây.
“Là Marika!!”
Aika chỉ vào Eri.
“Tôi cảm thấy hình như mình đã từng nghe qua. Giọng của Eri y hệt Marika trong ‘Love Girlfriend’!”
Đúng là cái giọng nũng nịu mà Eri đang dùng lúc này khá giống với giọng của nhân vật đó.
“À, hình như cậu có nói bạn cậu đang làm ‘seiyuu’ thì phải!”
“Aika, seiyuu là gì?”
Karen hỏi.
“Trong trò chơi hay gì đó có người nói chuyện phải không? Seiyuu chính là người làm công việc đó đấy!”
“! Ra vậy, quả nhiên phải có người làm công việc đó chứ! Tôi đã không để ý.”
“Ừm, hiện tại tôi đang làm seiyuu đó.”
“Cái đó, cô có thể nói thử một câu được không, Marika!”
Này, tôi đã bảo cô ta “ghét nhất” yêu cầu đó mà cô lại dám đưa ra à!
Nhưng Eri lại…
“Ừm, được thôi.—‘Chào cậu, là Marika đây ♪, mình cùng về nhé?’ ”
“Oa——! Hay quá——!!”
Aika mắt sáng rực vỗ tay tán thưởng.
“Cảm ơn nhé.”
Eri đã hoàn toàn nhập vai kiểu cách làm việc. Cô ta trưng ra cái thái độ phục vụ mà tôi chỉ thấy trên tivi (không muốn xem nhưng bị buộc phải xem).
“Là thật, là Marika thật đó…!!”
Aika vui mừng quá độ đến nỗi khóe mũi méo xệch, biến thành một khuôn mặt kỳ lạ.
“Cái đó, cái đó, tôi có một câu thoại muốn cô nói! Chính là câu đó, lúc trở thành cô dâu trong sự kiện giấc mơ, cô đã nói với tôi câu ‘Aika… chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau nhé’ đó!”
Đã thành một con “otaku” (người cuồng) chính hiệu rồi.
“Ê— À ha ha. Vậy để tôi ‘đặc cách’ cho nhé~?”
Còn Eri thì vẫn giữ vẻ mặt hiền hậu, dễ gần. Sao mà nói được nhỉ, ở cô ta toát ra một sự điềm nhiên như thể một người chủ đang gửi pizza chỉ có vành bánh bằng dịch vụ chuyển phát nhanh cho chú chó Pomeranian của mình, một ánh nhìn từ trên cao vậy.
Thôi kệ, mọi chuyện đang tiến triển khá suôn sẻ.
“Thật ra cô bé Eri này đến đây mà không làm thủ tục với nhà trường.”
Aika ngạc nhiên nhìn tôi.
“Nếu bị lộ thì phiền phức lắm. Thế nên mọi người đừng có làm lộ cô ấy ra ngoài nhé. Nhất là Aika, xin cậu đấy.”
“Ừm, ừm, tôi hiểu rồi.”
Cô bé ngoan ngoãn gật đầu.
………………Phù.
Lúc nãy còn thấy tương lai mờ mịt, xem ra lần này cuối cùng cũng tạm ổn rồi.
“Cạch.”
“Xin phép, Kimito-sama.”
Reiko bước vào.
“Ôi, mọi người đều có mặt đông đủ.”
Reiko nói với nụ cười hoa hồng trắng thường ngày, rồi lén dùng ánh mắt thúc giục tôi giới thiệu Eri.
Những từ ngữ vô lễ kiểu “Cô là ai” (như Aika ban nãy) chắc chắn sẽ không bao giờ thoát ra từ miệng cô ấy. Đúng chuẩn mực lễ nghi của một quý cô trong sách giáo khoa.
“Là em họ tôi, Eri.”
“Ôi chao, em họ của Kimito-sama ư!?”
Khuôn mặt Reiko bỗng chốc rạng rỡ hẳn lên. Đẹp đến nỗi khiến người ta có cảm giác như xung quanh thực sự bừng sáng.
“Lần đầu gặp mặt, tôi là Arisugawa Reiko.”
Nở nụ cười, cúi chào hoàn hảo không tì vết.
“…………,……………”
Vẻ mặt Eri lúc này khác hẳn ban nãy.
Cô ta đã bị khí chất của đối phương trấn áp.
Sắc mặt Eri giống hệt như một chiến binh tộc Namek (Na-mếch) khi được Freeza (Phi-dê) đại nhân thông báo “Sức chiến đấu của ta là 53 vạn” vậy.
Eri quả thực là một mỹ nhân.
Với tố chất ưu tú, cùng sự tôi luyện qua các buổi chụp hình và hoạt động idol, ngay cả tôi cũng cảm nhận được khí chất mà cô ấy toát ra hiện giờ đã khác biệt rõ rệt so với người thường.
Nhưng— ngay cả điểm đó Reiko cũng vượt trội hơn.
Đẳng cấp của tố chất bản thân, khí chất thẩm thấu từ sự giáo dưỡng và lễ nghi được rèn giũa tại Học viện Seika, và quan trọng nhất là khí chất cao quý trời phú.
Dùng từ “thiếu nữ đẹp tuyệt trần” để miêu tả cô ấy hoàn toàn không có gì gượng ép.
Không chỉ bị áp đảo về ngoại hình, cái vẻ đẹp nội tại mà Eri không có cũng đã được Reiko thể hiện ra. Nếu làm cuộc khảo sát 100 người, khoảng cách chắc chắn sẽ rất lớn. Còn nếu đối tượng khảo sát chỉ là nam giới, khoảng cách sẽ còn lớn hơn nữa.
…Dù đã hoàn toàn quen thuộc đến mức không còn nhận ra, nhưng một lần nữa tôi lại ý thức được sự xuất sắc của Reiko.
“Rất vui được làm quen, Eri-san.”
“…………X-xin được chỉ giáo.”
Eri gượng gạo nặn ra một nụ cười.
“Cô là người thân của Kimito-sama, thật tuyệt vời làm sao! Eri-san, xin hãy kể cho tôi nghe về Kimito-sama. Trước khi đến đây, cậu ấy đã sống như thế nào? Hồi nhỏ cậu ấy ra sao ạ?”
“Hả…?”
“Này, Reiko.”
“À, tôi xin lỗi Kimito-sama. Nhưng tôi rất muốn biết mà. Vì Kimito-sama đâu có bao giờ kể cho tôi những chuyện đó đâu.”
Giọng điệu hơi hờn dỗi một chút.
“Ôi chao, vì cũng chẳng có chuyện gì thú vị cả…”
“Không phải vậy đâu!”
Sao cô ấy có thể khẳng định chắc nịch như thế chứ.
“………………Cậu…………nói……………gì……………”
Eri trợn tròn mắt nhìn chúng tôi.
Cô ta nhìn tôi và Reiko luân phiên như thể vừa phát hiện ra điều gì đó không thể tin được.
Cuối cùng, ánh mắt Eri khóa chặt vào Reiko, nghiến răng ken két, như thể đang nhìn kẻ thù.
Chắc là nhìn Reiko đẹp hơn mình nên cô ta không vừa mắt. Ừm.
“Ôi chao, tha cho tôi đi mà.”
Tôi cười với Reiko. Chẳng hiểu sao, Eri lại quay sang lườm tôi.
…Haizzz.
Mặc dù không rõ nguyên do, nhưng chắc chắn chẳng có gì tốt đẹp sắp sửa diễn ra cả.
Bụng tôi lại bắt đầu nặng trĩu.