Cảnh tượng thảm hại của mấy cô tiểu thư cứ thế lan rộng khắp nơi.
Trong căn phòng của Aika, sau khi Kimito cùng mọi người rời đi…
Aika thì cứ vùi mình trên giường mà dỗi hờn, Reiko uống hết ly trà hoa hồng này đến ly khác, Hakua nhất quyết không chịu cởi quần lót nữa, còn Karen thì miệt mài lau chùi cửa kính. Ai nấy đều với đôi mắt lờ đờ như cá chết.
Tâm trạng các nàng lúc này cứ như Bình Tuyền sau cuộc chinh phạt của xứ Oshu vậy, một hoang địa tiêu điều bị lửa thiêu rụi.
Cứ tưởng cảnh “Cỏ mùa hạ tiêu điều, công danh chỉ là chuyện dĩ vãng, một giấc mộng kê vàng trên chiến trường xưa” sẽ tái hiện ngay tại đây… thì đột nhiên:
“Không thể chấp nhận được!”
Aika bật phắt dậy khỏi giường.
“Hoàn toàn không thể chấp nhận được!!”
Đôi mắt tối sầm của mấy cô tiểu thư đồng loạt đổ dồn về phía Aika đang gầm lên giận dữ.
“Chuyện Kimito có người yêu, hay hẹn hò với ai đó… Tóm lại là không được phép!!”
Aika cảm thấy vô cùng khó chịu. Lòng cô nóng như lửa đốt, bứt rứt không yên. Mặc dù đáng lẽ phải giận điên người, nhưng trong lòng lại lạnh như băng. Cứ mãi không thể nào bình tĩnh lại được.
Cô không rõ nguyên nhân vì sao, cũng chẳng hiểu tại sao mình cứ né tránh chạm vào chuyện này, nhưng dù thế nào đi nữa…
“Không được! Tuyệt đối không được!!”
“…Nhưng thưa tiểu thư Aika,”
Reiko yếu ớt đáp lại.
“Chuyện này không phải việc chúng ta có thể can thiệp. Đó là chuyện riêng của người trong cuộc mà…”
Giọng nói thận trọng, rụt rè, hoàn toàn mất đi vẻ sinh khí thường ngày.
“Không phải thế!”
Aika lắc đầu lia lịa.
“Bởi vì Kimito… à không, đúng rồi! Bởi vì Kimito là *Mẫu vật Dân thường*!”
“…Là ý gì ạ?”
Trong mắt Reiko lóe lên một tia sáng yếu ớt.
“Kimito đến đây với vai trò là người hướng dẫn chúng ta phải không?! Thế nên chuyện này đâu phải là không liên quan đến chúng ta!”
“Chí – chí phải!”
Ánh sáng rạng rỡ vừa biến mất khỏi Reiko bỗng chốc bừng sáng trở lại.
“Mọi người, xin mời tập trung tại bàn! Thưa tiểu thư Karen, cô định lau cửa kính bao nhiêu lần mới đủ đây ạ?!”
Reiko tập hợp mọi người lại, rồi rót trà hoa hồng cho mỗi người.
Sau đó, như mọi khi, cô bắt đầu chủ trì cuộc họp.
“…Như lời tiểu thư Aika vừa khẳng định rất rõ ràng, Kimito là *Mẫu vật Dân thường* được đưa đến đây để hướng dẫn chúng ta.”
Tuy nhiên, không khí trong phòng khác hẳn thường ngày.
Nói đúng hơn, mắt ai nấy đều trợn trừng vì phấn khích.
“Nói cách khác, Kimito mang thân phận là *Giảng viên Đặc biệt* do nhà trường thuê. Và với tư cách là học sinh, chúng ta có quyền được hưởng nền giáo dục chính đáng.”
Đúng vậy, là quyền lợi.
“Chính vì thế, ở đây có thể phát sinh một ảnh hưởng vô cùng lớn—ví dụ như, để xác định xem người yêu của giảng viên có thực sự phù hợp với anh ấy hay không. Chúng ta có quyền được kiểm tra nhân cách cũng như mức độ phù hợp của cô ta từ mọi khía cạnh, và tiến hành thẩm định.”
Một màn ngụy biện đến cả những luật sư tinh anh cũng phải bất ngờ.
“Đúng vậy—thậm chí, đó còn là một *trách nhiệm*.”
Thế nhưng, Reiko, người vừa có được cái danh nghĩa vĩ đại nhưng sai trái, lại đang tỏa ra ánh hào quang chói lọi. Mặc dù rực rỡ, nhưng ánh hào quang này lại mang thuộc tính tăm tối, lơ lửng lay động như một làn hơi nặng nề.
“Đúng, là trách nhiệm (Aika).”
“Trách nhiệm phải được thực hiện. Vì tất cả học sinh trong trường, cần phải kiểm tra người yêu của Kagurazaka (Karen).”
“………… (Hakua)”
Aika và các nàng cũng đã bị nhiễm thuộc tính tăm tối.
Sự xuất hiện của Eri đã phủ bóng đen lên vô vàn điều trong lòng các cô tiểu thư.
Karen giơ tay xin phát biểu. Cách cô giơ tay y hệt một thành viên băng đảng hỏi về “Hệ thống an ninh của mục tiêu thế nào?” trong kế hoạch ám sát.
“Nếu kết quả thẩm định cho thấy cô ta không phù hợp làm người yêu của Kagurazaka thì sao?”
“Thì phải đoạt lại.”
Chỉ một lời ấy, Reiko tao nhã nhấp một ngụm trà hoa hồng. Khí chất bá đạo toát ra từ cô cứ như Maria Theresa tuyên bố thu hồi lãnh thổ.
“Phải, phải đoạt lại.”
“Vì tất cả học sinh trong trường, phải kéo cô bạn thuở nhỏ kia ra khỏi bên cạnh Kagurazaka.”
“………………”
Ánh mắt của Hakua đang cúi đầu im lặng chẳng khác gì vận động viên đang tập trung cao độ trước cuộc thi đấu.
“*Liên minh Trà Hoa Hồng*.”
Reiko rời môi khỏi tách trà, tuyên bố.
“Chúng ta ở đây, từ giờ phút này, chính là thành viên của *Liên minh Trà Hoa Hồng*.”
Mọi người gật đầu.
Ngay sau đó, không ai bảo ai, các nàng đồng loạt nâng tách trà, giơ cao giữa bàn.
“Chúng ta là liên minh các quý cô chiến đấu vì toàn trường—vì quyền lợi và trách nhiệm chính đáng của chúng ta!”
Những tách trà va vào nhau leng keng.
“““Liên minh Trà Hoa Hồng vạn tuế”””
Trên gương mặt các cô tiểu thư nở nụ cười rạng rỡ, nhưng sâu trong lòng, khí tức hắc ám đang sôi sục. Mức độ đen tối của các nàng, tựa như "Anh Em Hắc Ám," đến cả Lisa Tetzner cũng phải giơ cờ trắng đầu hàng.
Ngày 2 tháng 7. Vào ngày cận kề kỳ thi cuối kỳ này, các cô tiểu thư đã thành lập liên minh quý cô.