Nơi không gian ghê tởm ấy tồn tại bên dưới tầng hầm của Học viện Nữ sinh Ooku.
Đó là một nhà ngục.
Đây là nơi 『Ty Phi』, kẻ tà ác từng ngự trị như một nữ hoàng của 『Ooku』, dùng để giam cầm những thiếu nữ mà ả bắt cóc về nhằm rèn luyện năng lực của bản thân── hay nói cách khác, là một cái ổ của 『Ty Phi』, nơi cách ly những kẻ mà năng lực của ả khó có thể tác động, do địa vị hoặc do sự tương khắc về năng lực.
Tất nhiên, đây không phải là một nơi được công nhận chính thức. Nó là một lãnh địa bí mật và cấm kỵ do chính 『Ty Phi』 tạo ra vì lợi ích của riêng mình. Ngay cả 『Xích Long』, người một mực kính yêu và tin tưởng 『Ty Phi』, cũng chưa từng đặt chân đến đây. Có thể nói, đây chính là góc tối của 『Ty Phi』.
Sau khi mất đi chủ nhân, không gian vấy bẩn này chìm trong tĩnh lặng.
Tại nơi sâu nhất của nhà ngục tọa lạc dưới lòng đất 『Ooku』, có một phòng giam đặc biệt, được đối xử khác hẳn so với những nơi khác. Đó là một căn phòng được canh gác nghiêm ngặt, bao quanh bởi vô số lớp tường rào dày cộm, một bãi mìn, hàng rào kẽm gai, và đủ mọi loại cạm bẫy để ngăn chặn bất kỳ hành vi vượt ngục nào.
Thế nhưng, nội thất bên trong lại mang một bầu không khí xa hoa lộng lẫy, cứ như một gian phòng trong lâu đài nào đó.
Căn phòng rộng rãi, sạch sẽ và sáng sủa. Các món đồ trang trí đều là những vật phẩm đắt tiền, thậm chí mang cả giá trị lịch sử. Trên tường và trần nhà được vẽ những bức họa tôn giáo, và ngay cả bệ cửa sổ cũng được chạm khắc tinh xảo.
Nhưng sự thật rằng đây là một nơi bên trong chiếc ổ của 『Ty Phi』 vẫn không hề thay đổi. Cánh cửa thép và cửa sổ chấn song sắt đã tước đi hoàn toàn khái niệm tự do.
Nơi sâu nhất của không gian kỳ lạ ấy──.
Trên tấm thảm dày, một chiếc giường có màn che được đặt ở đó.
Và trên chiếc giường ấy, một cô gái đang nằm dài.
「Ả 『Ty Phi』, toi đời rồi nhỉ!」
Đó là một giọng nói lanh lảnh, nghe có vẻ non nớt và hơi ngọng nghịu.
Cô là một thiếu nữ mặc bộ trang phục rộng rãi theo phong cách Trung Hoa. Một bộ lễ phục với tay áo và vạt áo thừa ra quá nhiều, có vẻ hơi bất tiện cho sinh hoạt thường ngày. Cổ tay, trước ngực, và cả trên đầu đều lấp lánh trang sức đá quý. Cô còn đội một chiếc vương miện màu vàng, thứ mà chỉ những người thuộc dòng dõi cao quý mới được phép đeo.
Tay cô cầm một chiếc quạt được thêu thùa cầu kỳ, và cô đang lăn qua lăn lại trên giường với một tư thế trẻ con, buông thõng cả cơ thể...
Mái tóc cô dài và thẳng, được buộc lỏng ở phần đuôi. Màu tóc đỏ thẫm như đóa bỉ ngạn, hay như dòng máu tươi đang chảy trong cơ thể.
Trông cô toát ra một bầu không khí ôn hòa không chút u tối, như thể đã được nuông chiều từ bé.
「Ưm ưm ưm.」
Cô gái cẩn thận đọc tờ báo trải rộng trên giường. Có lẽ do gặp phải chữ Hán khó, cô đã phải đọ mắt với cuốn từ điển một lúc, rồi cuối cùng cũng nắm được nội dung.
「『Shogun Ngự Tiền Thí Hợp』 kết thúc trong sóng gió── Chinh Di Đại Tướng Quân Toyotomi Kikkoku qua đời. Xếp hạng Nhất 『Ty Phi』 qua đời. Xếp hạng Nhì 『Xích Long』 mất tích. Xếp hạng Ba 『Hủ Tử Điệp』 mất tích. Xếp hạng Bốn 『Kim Sư』 qua đời. Xếp hạng Năm 『Nhất Giác』 trọng thương. Xếp hạng Sáu 『Ngân Lang』 mất tích...」
Đây chẳng phải là đại thảm họa sao, cô gái tròn mắt nghĩ.
「Tại sao chứ?」
Cô ngồi bật dậy, giãy đành đạch như một đứa trẻ ăn vạ.
「Tại sao một chuyện quan trọng như thế này mà bổn tiểu thư lại chỉ biết khi đọc báo chứ── Phải báo cho ta biết đầu tiên chứ, láo xược, láo xược, láo xược!!」
Cô hờn dỗi, phồng má lên hết cỡ một cách trẻ con.
Nhưng rồi, vẻ mặt ấy bỗng vỡ òa.
「Phụt!」
Cô bật cười, rồi ôm bụng cười ngặt nghẽo.
「Ahahahahaha!! Mụ ta chết rồi── 『Ty Phi』, đúng là quả báo mà! Dám giam cầm và tước đoạt tự do của bổn tiểu thư vĩ đại, cao quý này, lại còn đối xử một cách nhục nhã...」
Vì líu lưỡi mà nói vấp, cô bực tức đấm thùm thụp xuống giường.
「Nhục nhã! Hừ! Đã đối xử với ta như thế mà── Chà, có lẽ tội lỗi tước đoạt tự do của ta, người ngang hàng với thần thánh, đã được trả giá bằng chính mạng sống của ả chăng!? Công lý sẽ luôn được thực thi, vì bổn tiểu thư này! Bởi vì, bổn tiểu thư chính là── vị vua chính thống của đất nước này, người được số phận yêu thương!」
「Công chúa, ngài làm ồn gì vậy, đã khuya lắm rồi đó...」
Cánh cửa nhỏ nối liền với phòng ngủ mở ra, hai cô gái vừa dụi đôi mắt ngái ngủ vừa xuất hiện.
Họ trông rất giống nhau, có lẽ là sinh đôi. Cả hai đều cao hơn và có thân hình đầy đặn, trưởng thành hơn cô gái đang làm loạn trên giường. Họ mặc trang phục vũ công Trung Hoa, thường được gọi là sườn xám, và có lẽ để phòng vệ, họ còn trang bị cả thanh long đao và hổ trảo (ám khí).
Cô gái trông có vẻ mạnh mẽ và tỏ rõ sự phiền phức lên tiếng càu nhàu.
「Thiệt tình, vì sống ẩn dật quá lâu mà ngày đêm của ngài đảo lộn hết cả── Cứ thức khuya hoài, rồi sáng mai lại la lối om sòm vì da sần sùi nổi mụn cho xem...」
「Ồ-ồn ào quá đấy, đồ hạ nhân! Ngươi định lên lớp chủ nhân của mình đấy à!?」
Má ửng hồng vì tức giận, cô gái được gọi là 『Công chúa』 trải rộng tờ báo ra.
「Quan trọng hơn, hai người nhìn đây──」
Cô ưỡn ngực một cách đắc thắng.
「Thời khắc để chúng ta, những người đã phải chịu đựng sự đối xử nhục nhã bấy lâu, cuối cùng cũng được thấy ánh mặt trời đã đến rồi!」
「Hể, hắc thuyền cập cảng Nagasaki à──」
Cặp song sinh lại gần giường, đọc một đoạn chẳng liên quan. So với tin Shogun băng hà, tin này được đăng nhỏ hơn, nhưng cũng có thể coi là một sự kiện trọng đại.
「Nói đến Nagasaki thì là Dejima nhỉ, nghe nói ở đó lớp sương mù băng giá 『Lồng Côn Trùng』 khá mỏng nên có thể giao thương với nước ngoài── Mất liên lạc, mạng lưới giao thông bị cắt đứt, đây không phải là tình hình nghiêm trọng sao?」
「Không phải chỗ đó, Nagasaki thì mặc xác nó đi── Vấn đề là 『Ooku』 kìa!」
『Công chúa』 dùng quạt gõ lên đầu cô gái hạ nhân (?) rồi hét lên.
「Nếu tướng quân Kikkoku băng hà, chẳng phải người ta sẽ chọn ra một Shogun mới sao── Ta muốn xem, ta muốn xem lắm! Cái gì mà Công Vũ Hợp Thể ta chẳng biết, nhưng phải hạ giá gả vào một nơi như 『Ooku』 này mà đối tượng lại là Kikkoku... một lão già, ta đã thất vọng biết bao! Nhưng nếu là con của lão, chắc sẽ trạc tuổi ta nhỉ!?」
Cô cười đắc ý và vênh váo.
「Đi xem mặt hắn thôi nào── Giờ chúng ta không cần phải sợ hãi 『Ty Phi』 mà nhốt mình trong này nữa. Nếu như vị Shogun mới được đồn đại đó là một điện hạ tuấn tú...」
Cô liếm môi bằng chiếc lưỡi đỏ một cách đầy quyến rũ.
「Cưng chiều một chút cũng được nhỉ♪」
「Sao cũng được, nhưng để mai đi công chúa── Em buồn ngủ lắm rồi.」
Hai chị em song sinh tỏ ra thiếu nhiệt tình, nhưng điều đó lại khiến 『Công chúa』 nổi giận, mặt cô đỏ bừng lên.
「Im đi! Bây giờ, ngay bây giờ! Nghĩ là làm ngay── Mai miết gì nữa, bây giờ chính là bình minh của Nhật Bản!!」
Những kẻ nắm quyền lực cũ đã sụp đổ, và 『Ooku』 buộc phải cải cách để đón vị Shogun mới.
Những 『Hắc Thuyền』 đột ngột xuất hiện tại Dejima, Nagasaki, và có những động thái đáng lo ngại.
Và── dưới lòng đất, một 『Công chúa』 mang trong mình vận mệnh đặc biệt đang âm thầm nuôi dưỡng tham vọng.
Khi những số phận ấy giao nhau, thế giới hiện đại kỳ lạ này, vốn đã phải đi đến tận cùng của sự lệch lạc kéo dài bốn trăm năm── sẽ đón chào một bước ngoặt trọng đại của thời đại.
Hết.