Trans: HK.
_____
Vì trời đã tối nên Yuzuru quyết định đưa Arisa về nhà.
Hai người sánh bước bên nhau.
Ban ngày tuy nóng, nhưng ban đêm thì hơi se lạnh vì đã vào thu.
Sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm khiến cơ thể cả 2 đều không thích ứng kịp, có lẽ một phần cũng vì họ đều đang mặc đồ mùa hè.
“Cậu ổn chứ Arisa?”
Với Yuzuru thì cậu chỉ cảm thấy man mát, nhưng Arisa trông hơi lạnh.
Sau khi cậu hỏi thì Arisa vòng tay ôm lấy người mình.
“Tớ hơi kém với thời tiết lạnh”
“Mặc dù cậu là “Yukishiro” à?”
“Chỉ là có chữ “tuyết” thôi mà”
Rồi Arisa hơi mỉm cười.
Nhưng có vẻ cô nàng không nói dối về chuyện yếu với thời tiết lạnh, bởi Arisa đang trông hơi nhợt nhạt.
Cơ mà thực tế chắc là vì quần áo cô đang mặc có khả năng chống lạnh kém hơn của Yuzuru.
Dù sao thì, sẽ rất tệ nếu “vợ” bị cảm vì lạnh.
Sau khi nghĩ này nọ một chút thì Yuzuru dùng 2 tay nắm lấy vạt áo khoác của mình, sau đó quay sang hỏi Arisa.
“Cậu dùng nó nhé?”
“Hả? … Nhưng không phải cậu sẽ bị lạnh sao Yuzuru-san?”
“Xin hãy để tớ được tỏ ra ga lăng một chút”
Sau khi Yuzuru trả lời, Arisa đáp “Thế thì tớ xin phép”.
Cậu cởi áo khoác ra và đưa cho Arisa.
Cô cẩn thận luồn tay vào tay áo, cố gắng không làm nó bị nhăn.
Chiếc áo khoác hoàn toàn che phủ lấy cơ thể Arisa.
“Ấm quá…cậu ổn thật chứ Yuzuru-san?”
“Hơn cậu vừa rồi nhiều”
Cậu cảm thấy nhiệt độ quanh mình đã chuyển từ mát sang hơi lạnh.
Nhưng không đến mức không chịu được.
“Thực sự cảm ơn cậu rất nhiều”
Arisa nheo mắt.
Rồi cô cúi đầu, nhìn xuống chân mình.
“Tớ không thích mùa đông”
“Vì trời lạnh?”
“Vâng… Và cũng chẳng có ai cho tớ mượn áo khoác khi lạnh run người cả”
Tức là không có ai giúp đỡ cô ấy?
Hay nó mang ý nghĩa khác?
Yuzuru không biết được.
“Nhưng mùa đông năm nay, chắc tớ sẽ có thể thích nó một chút…tớ cảm giác vậy”
“Được rồi, thế thì chúng ta cùng làm cậu trở nên thích mùa đông nào…cơ mà vẫn còn hơn 2 tháng nữa lận”
Hiện tại mới là giữa tháng 9 thôi.
Thế nên vẫn còn hơi sớm để nói đến mùa đông.
“Nhắc mới nhớ, Yuzuru-san. Tớ biết có lẽ không nên hỏi điều này, nhưng mà…”
“Số đo 3 vòng của tớ?”
“Không phải!!! … À thì, cậu đã giúp tớ trả tiền cho chiếc áo khoác. Thế nên tớ tự hỏi không biết tài chính của cậu thế nào… Vẫn ổn cả chứ? Tiền trợ cấp của Yuzuru-san cũng có hạn mà, và nếu là tiền từ ba mẹ cậu thì tớ sẽ rất ngại”
“Ra vậy”
Tuy muốn nói không cần lo về chuyện đó, nhưng Yuzuru biết Arisa là một cô gái rất quan tâm về những vấn đề như thế này.
Yuzuru chưa từng nói về chuyện tiền nong của mình trước đây. Nhưng nếu cả 2 muốn duy trì mối quan hệ hiện tại, cậu nên nói cho Arisa biết.
“Ba mẹ lo các chi phí thiết yếu như tiền nhà, điện, nước…cho tớ. Họ cũng trả tiền quần áo cho tớ nữa, vì không muốn tớ trông lạc hậu hay thua kém bạn bè”
Với quần áo thì, cậu mua xong giữ biên lai và họ sẽ trả lại sau.
Tuy nhiên, vì ba mẹ Yuzuru đều có kiểu chi tiêu khá lỏng lẻo, nên cái vụ biên lai cũng lỏng lẻo theo.
“Còn đồ ăn thì sao?”
“Tối thiểu là 15000 yên, để chắc chắn là tớ không chết đói. Thêm vào đó là 5000 yên tiền tiêu vặt”
“…Ít hơn tớ nghĩ đến mức kinh ngạc luôn”
“Ờm, tớ cũng không phàn nàn gì khi đã được cho phép sống một mình vì sự ích kỉ của bản thân rồi”
Tuy nhiên, sẽ hơi khó khăn để trang trải chi phí ăn uống và giải trí chỉ với 20000 yên.
Thế nên…
“Phần còn lại là tiền làm bán thời gian”
“Hả? Cậu làm thêm?”
“À…trước đây tớ chưa từng nói ha”
Yuzuru chỉ đến sinh hoạt câu lạc bộ mỗi tuần 1 lần.
Ngoài những ngày thứ 7 ở cùng Arisa ra, cậu còn rảnh 5 ngày cuối tuần.
Cậu cũng không có sở thích hay đam mê đặc biệt nào, thế nên Yuzuru dành thời gian để làm thêm.
“Thật đáng ngưỡng một khi cậu tự kiếm được tiền”
Arisa nói với giọng như đang rất ấn tượng.
Về phần Yuzuru, tuy cũng rất vui khi được Arisa khen, nhưng vẫn có chút cảm xúc lẫn lộn…
“Hm, không, ờm…”
“Sao thế?”
“Tớ chỉ đang nghĩ mình cũng không hoàn toàn đúng với những gì cậu vừa nói”
Nghe Yuzuru ngập ngừng, Arisa nghiêng đầu.
“Tớ không làm việc vì cần thiết, tớ làm vì có thời gian mà thôi. Đó có thể xem như một loại sở thích. Và tớ cũng có thể nghỉ bất cứ khi nào mình muốn”
Ngay từ đầu, muốn sống một mình là sự ích kỉ của Yuzuru.
Cậu được phép làm thế vì tài chính gia đình mình cho phép.
“Mục đích của học sinh là học tập, đúng chứ? Thế nên tớ nghĩ…làm thêm hay sinh hoạt câu lạc bộ chỉ là thứ yếu trừ phi muốn kiếm sống, hay hoạt động ở lĩnh vực nào đó một cách chuyên nghiệp. Ba mẹ vẫn còn thì con cái chỉ nên lo học hành thôi”
“…Nhưng cậu vẫn cân bằng được với chuyện học mà, chẳng phải sao?”
Quả thực điểm của Yuzuru không tệ chút nào.
Và cũng không phải cậu bỏ bê chuyện học hành do làm thêm hay gì cả…
“Nhưng tớ không dồn hết tâm huyết… Tớ nghĩ mình nên học hành một cách đàng hoàng và nghiêm túc giống như cậu thì tốt hơn. Mà…dù sao cũng là ý kiến của cá nhân tớ thôi”
“Tớ có thể hỏi cậu một điều không?”
“Là gì?”
“…Nếu cậu đã nghĩ thế, thì sao không làm luôn?”
Câu hỏi đó là đương nhiên.
Nếu cậu đang làm thêm vì nghĩ rằng tự kiếm tiền là tốt, thì thật lạ khi cậu lại tự mâu thuẫn khi nói làm bán thời gian cũng không phải ý kiến hay.
Tất nhiên…có một lý do chính đáng cho điều này, theo nghĩa nào đó…
“Bởi vì tớ không phải thằng con ngoan. Tớ là đứa trẻ hư…cảm thấy học hành là việc nhàm chán. Và trong khi nghĩa vụ của học sinh là học tập…tớ lại cho rằng mục đích của cuộc sống là tận hưởng sở thích của mình”
Tuy nhiên…vẫn còn một lý do khác để Yuzuru làm việc bán thời gian.
Nếu mọi thứ diễn ra theo đúng trình tự, Yuzuru sẽ kế thừa công việc của ba mẹ mình và trở thành gia chủ gia tộc Takasegawa… Nói cách khác, cậu không có quyền tự do lựa chọn nghề nghiệp tương lai của mình.
Khoảng thời gian duy nhất mà cậu vẫn còn được tự do là thời học sinh.
Đó là lý do ba mẹ cho phép Yuzuru đi làm thêm như một loại sở thích.
“Cậu quả thực không phải là một đứa con ngoan”
Arisa đáp sau khi nghe câu trả lời của Yuzuru.
Cậu không khỏi bật cười.
“Tớ đã ước cậu phủ nhận phần đó đấy”
“Nhưng…”
“Nhưng?”
“Tớ thích điểm đó của cậu đấy, có biết không?”
Arisa cười khúc khích.
Trái tim Yuzuru lạc mất một nhịp.
Trong khi đang nói chuyện, họ dần đến gần nhà Arisa hơn.
“Tớ có nên đi cùng cậu đến nhà luôn không?”
Yuzuru hỏi.
Thường thì Arisa sẽ trả lời “Từ chỗ này là được rồi”.
Nhưng lần này…
“… Hôm nay cậu đi cùng tớ được không?”
Không hiểu sao cô lại muốn Yuzuru đưa đến trước cửa nhà.
Tất nhiên, chỉ mất thêm 5 phút đi bộ nên không vấn đề gì cả.
Yuzuru theo Arisa đến trước nhà cô.
“Dù sao cũng đến tận đây rồi. Tớ có thể chào hỏi ba mẹ cậu một tiếng được chứ?”
“Dĩ nhiên… nhưng tớ không nghĩ ba nuôi tớ hiện tại có ở nhà”
Sau khi nói vậy, Arisa nhấn vào máy liên lạc.
Sau đó, cô nói với người ở đầu bên kia trong nhà bằng giọng hơi hối lỗi.
“Là Arisa đây ạ. Còn vừa về đến… Vui lòng mở cửa cho con ạ”
Vài giây sau, cánh cửa bị mở ra một cách thô bạo.
Cơ thể Arisa run lên vì sợ hãi.
Người bước ra là một phụ nữ trung niên với vẻ cau có thấy rõ.
Đó là Amagi Emi, mẹ nuôi của Arisa.
“Hừ, bỏ bê việc nhà mà đi chơi đến tận giờ này! Gần đây cô khá là nổi loạn…”
“Cháu xin lỗi. Chính cháu là người đã kéo Arisa-san đi khắp nơi đến tận giờ này ạ”
Yuzuru chắn phía trước và nói như để bảo vệ Arisa.
Sau đó cậu khẽ cúi chào.
Kèm theo một nụ cười xã giao.
“Đây là…Takasegawa-kun. Cảm ơn cháu rất nhiều vì đã đi chơi với con gái nhà bác”
Amagi Emi dường như chùn bước trong giây lát.
Và cô ấy nói thế với Yuzuru cùng vẻ bực bội.
… Nếu không thích Arisa thì tại sao cô lại phản đối hôn ước này?
Có vẻ như Amagi Emi không ủng hộ hôn ước của Yuzuru và Arisa.
Nhưng bà ấy dường như cũng không thích Arisa.
Và chính bà cũng là người đã tát Arisa trong buổi xem mắt.
Tuy nhiên, nếu bà ấy đã ghét Arisa đến vậy thì lẽ ra không nên quan tâm việc Arisa có kết hôn với Yuzuru hay không mới đúng.
Yuzuru không thể hiểu nổi.
“Không, cháu cũng đã rất vui. Cháu là người đã khiến cô ấy về muộn… Cháu thực sự xin lỗi. Xin bác đừng trách Arisa-san về chuyện này ạ”
Khi Yuzuru nói thế với Amagi Emi, bà cau mày.
Tuy nhiên, bà không thể mắng Arisa được nữa khi mà Yuzuru đã như vậy.
“Arisa, vào nhà đi”
“Vâng”
Emi không đáp lại lời của Yuzuru mà kêu Arisa vào nhà.
Sau đó, bà ta đóng cửa một cách thô bạo.
.
“Arisa sẽ ổn chứ?”
Trên đường về nhà.
Trong khi đang lo lắng cho Arisa, điện thoại của Yuzuru đổ chuông.
Có tin nhắn đến từ Arisa trên màn hình.
[Cảm ơn vì đã bảo vệ tớ]
[Lần sau cậu cũng có thể vui lòng làm thế được không?]
Yuzuru thở phào nhẹ nhõm.
_____
Sakuragi Sakura: Nhân tiện, công việc bán thời gian của Yuzuru là:
- Nhân viên phục vụ nhà hàng, lương 1050 yên/giờ.
- Gia sư (hợp đồng cá nhân), lương 2000 yên/giờ.
- Việc lặt vặt tại văn phòng luật sư, lương 1500 yên/giờ.
Là vậy. À, chi tiết sẽ được tả kĩ hơn trong những chương sau.
Nhân tiện thì, công việc ở văn phòng luật sư là do bạn của tôi kể khi còn là sinh viên đại học. Khi tôi hỏi học sinh trung học liệu có thể làm được không, có vẻ như miễn là biết bảo vệ nghĩa vụ bảo mật thì dễ như ăn cháo. Nhưng dường như có mối liên hệ nào đó.
Và vì làm việc chăm chỉ nên Yuzuru có một số tiền không nhỏ đối với một học sinh trung học.
Độ True Dere: 10% -> 20%.
Nó nhảy vọt luôn.
Hiện tại, cảm xúc của Arisa kiểu “Nếu kết hôn với người này, anh ấy sẽ bảo vệ mình”.
Hôn nhân vẫn còn xa vời lắm.
Khi đạt đến 1 phần 4 (25%), nó sẽ biến đổi một lần nữa.
Trans: Só rỳ bà con, mê ăn cơm chó nên trễ giờ đăng tí =))
Ok, giờ mới nói mấy điều vô lý đùng đùng nè: cái áo khoác Arisa mặc trong tấm hình trước đâu? Rồi còn cái áo khoác mới mua đâu không mặc rồi than lạnh? Đâu thể chỉ vì lấy skinship mà bỏ qua logic đâu tác giả ới ời ơi!!! WtF bro!? O.o Cho ai không hiểu: kiểu như Yuzuru bảo “Con mua món đó hết 5000 yên, nhưng làm mất biên lai rồi”, nhưng họ vẫn trả cho cậu. Tui sống ở Nhật, trung bình 1 tháng ít nhất 20k yên tiền ăn, tính luôn tiêu xài với ăn nhậu nữa thì khoảng xấp xỉ 40k, nên quả thực 20k yên cả ăn lẫn xài của Yuzuru là quá ít. Nếu tiết kiệm thì chỉ đủ cơm nước thôi, chứ còn 15k thì bó tay. Của câu lạc bộ Ai bảo nhà chú “khủng” quá chi? Tau làm gì nên tội!? – Cửa said. Chả bù với trans, lương còn chưa đến 900 yên/giờ T.T