Để bảo vệ Kanbei, Yoshiharu không hề có ý định tránh hay né; cậu thiếu niên ghì chặt người mà chẳng hề nhúc nhích lấy một ly.
Kể từ lúc cải đạo sang đạo Thiên chúa chỉ bởi do tính hiếu kỳ, và kể tận từ lúc cha sinh mẹ để cho đến giờ, lần đầu tiên trong cuộc đời, Kanbei siết tay cầu nguyện Chúa.
Xin người…
Ánh trăng vốn đang sáng rực trên đỉnh thành Kotsuki, bỗng chốc bị che đi bởi những đám mây dày đặc.
Cả ngọn đồi bất chợt hoàn toàn bị chìm trong bóng tối.
Chang!
Viên đạn bay sượt qua đầu Yoshiharu, đánh văng cái mũ giáp của cậu.
Bởi vì ánh trăng đột nhiên bị che khuất, làm mọi thứ bỗng trở nên đen kịt, thế nên phát bắn đoạt mạng Yoshiharu của Ukita cũng đã bị trật mất mục tiêu.
“Che! Tên tiểu tử mạng lớn này! Nhưng chỉ cần chút ít nữa là mắt bổn tướng sẽ liền quen với cái bóng tối này ngay thôi!”
Một tiếng thét bỗng phát lên từ bên phía mà Ukita chẳng thể nào mà ngờ tới được, lần này, đến lượt gã ta phải bất giác kinh hãi.
“Chuyện gì thế!?”
“Thưa chúa quân! Quân địch đã đột nhập vào thành Kotsuki qua lối bí mật rồi!”
“Ngay cái lúc mà thành Kotsuki đang hoàn toàn không có người canh gác, nó đã bị quân địch chiếm đóng rồi ạ!”
“Quân địch sao? Làm sao mà có thể? Chính trại của quân đoàn Sagara có hề di chuyển lấy một chút nào đâu!?”
“Không phải là quân đoàn Sagara ạ!”
“Là gia huy Tứ mục kết* (Trans: *bốn hình vuông nhỏ sắp xếp thành hình vuông lớn hơn. Biểu tượng này được gọi là "Yotsume-yui" (四つ目結), nghĩa là "bốn mắt kết nối)! Là những hào kiệt của gia tộc Amako!”
Mây mù dần xẻ lối.
Ngay vừa lúc mà ánh trăng lại sáng tỏ trên bầu trời, những lão nhân tuỳ tùng của gia tộc Amako, những người vừa chiếm đóng được thành Kotsuki lúc mới đây, đang xông thẳng lên đến chỗ mà Ukita Naoie đang đứng.
Và tướng đầu đang chỉ huy đoàn quân đó, là một mỹ nữ samurai tóc ngắn, đang đội trên đầu cái mũ giáp hình khuyết nguyệt…
“...Tân nguyệt…xin hãy trút sự thống khổ xuống thân xác này…”
Biểu cảm của Ukita Naoie ngay lập tức trở nên đông cứng, nhưng phía Kanbei và Yoshiharu thì đang mở to tròn mắt mà kinh ngạc.
“Tên bổn tướng là Yamanaka Shikanosuke! Vì tham vọng nhằm phục hưng lại gia tộc Amako, ta xin thề sẽ hiến dâng mạng mình để trở thành một phần sức mạnh của Sagara Yoshiharu!”
Chính xác, thiếu nữ ấy chính là tướng quân của gia tộc Amako, gia tộc vốn dĩ đã bị nghiền nát bởi gia tộc Mori, chủ nhân của các hào kiệt xứ Amako, Yamanaka Shikanosuke.
Khi gia tộc của chủ nhân cô ấy bị tiêu diệt, buộc cô ấy phải trở về lại thành một lãng khách, thế nhưng, Yamanaka vẫn luôn tìm cách để chống đối lại gia tộc Mori hùng mạnh, mà chẳng có lấy một chút sợ hãi nào.
Mặc dù trên chiến trường, binh lính chỉ thấy được một phía khuôn dung của thiếu nữ ấy, tuy nhiên, hào khí đang toả ra từ con người của vị tướng lãnh kia, đã ảnh hưởng đến toàn bộ các quân sĩ đang có mặt tại nơi này.
“Là “mặt trăng”...Là mặt trăng đã cứu giúp cho Sagara Yoshiharu…”
Một cảm giác mãnh liệt bỗng trào lên trong ngực Kanbei, khiến cho cô bé cứng họng chẳng nói được tiếng nào.
Nhưng thay vào đó, Yoshiharu lại….
“B…Bé nào mà dễ thương với xinh đẹp vậy cơ chớ! Rất hiếm khi mà anh được thấy một mỹ nữ đúng chuẩn, kể cả dù cho đây có là thời đại Chiến quốc đó nha! Chả hiểu sao mà cái thời đại này lại toàn những các cô gái kỳ quặc, mỹ nữ đó đúng thật là một mỹ nhân đặc biệt mà!”
Chúng ta được cứu rồi! Ngay vừa lúc đủ tỉnh táo để nhận ra chuyện đó, Yoshiharu lại ngay lập tức chuyển về cái trạng thái tươi vui như thường ngày của cậu.
“Sagara Yoshiharu, anh không những chỉ ngu si mà còn là một tên dâm tặc chính hiệu luôn ấy nhỉ! Đúng là một sự thật quá chi là nổ não luôn!”
“Nhìn kìa Kanbei, nhìn vào đôi gò núi đang nhấp nhô trên lưng ngựa kia kìa! Đó chính là minh chứng của cái đẹp đó! Ahhh, cảm động chớt mất~ Cuối cùng anh cũng đột phá được từ cảnh giới ham mê mỹ sắc lên kiểu Ane rùi! Em phải cố gắng nhiều hơn nữa, để mà lớn lên được trở thành một mỹ nữ như nàng ấy, biết chưa hử~!”
“Nhẽ nào Mao Mao đang ám lấy anh, cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi cái nhân cách đó và trở thành một con mèo dâm tiện sao!?”
Bị đón nhận một đòn tập kích bất ngờ như thế, quân Ukita nhanh chóng trở nên hoảng loạn.
Uy dũng tướng quân Yamanaka Shikanosuke, cùng với các vô uý hào kiệt xứ Amako, vốn đã luôn được kính trọng với danh xưng “Những chiến binh bất tử”, đang dần áp sát đến quân đoàn Ukita.
“Tiếp tục tiến công về phía quân địch Ukita! Chúng ta chỉ có một mục tiêu duy nhất, chính là thủ cấp của Ukita Naoie!”
“OHHHHHHHHHHHHHHHH!”
Aaaa, kể cả giọng nói của nàng ta cũng thật là huyền ảo quá đi… Nhìn chăm về uy thế hào hiệp của Yamanaka Shikanosuke trên chiến trường, Yoshiharu thật chẳng thể nào mà rời mắt khỏi nàng ta.
“Tìm thấy ngươi rồi, Ukita Naoie!”
“Khốn nạn! Dù bổn tướng cũng đã ngờ rằng, phường tiện nữ nhà ngươi rồi sẽ xuẩt hiện sớm thôi, thế nhưng, đến mỗ cũng chẳng thể nào đoán trước được, nhà ngươi lại can thiệp vào đại sự của mỗ ngay lúc này đấy!”
“Tà kiêu tặc Ukita Naoie! Hãy chiến đấu với ta bằng tất cả danh dự, rồi khứ tử đi!”
Nhưng còn chưa để Shikanosuke nói được hết câu, Ukita Naoie đã cắp ngựa bỏ chạy, đưa cái lưng chả phòng bị chút nào quay về phía cô.
“Che, dù rằng con tiện nữ Shikanosuke đó là một samurai với võ kỹ phi thường, thế nhưng mỗ chưa bao giờ được nghe đến, là ả ta cũng có trí thông minh sắc bén tới vậy; rốt cuộc là đêm nay có chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế chớ!?”
Tốc độ chạy trốn của Ukita Naoie thì phải gọi là vô địch.
Kể cả dù có đang ở trên chiến trường, hay trong bất kỳ hoàn cảnh nào đi chăng nữa, gã ta vẫn luôn giữ được cái đầu lạnh để nhìn thấu ra cục diện rõ ràng.
“Wahahaha, dù trận này mỗ đã thua các ngươi, nhưng kẻ sống sót sau cùng mới đúng là kẻ chiến thắng đó!”
“Tên cẩu tướng kia! Quay lại đây và chiến đấu vì danh dự của ngươi đi!”
“Cố mà tận hưởng nốt quãng thời gian tốt đẹp còn lại của ngươi đi, Yamanaka Shikanosuke! Với trí thông minh thiên tài của bổn tướng mỗ, sóng sẽ chóng đảo chiều thôi, thế nên là, hẹn gặp lại các người sau nhá!”
Ukita Naoie chẳng hề bận tâm đến đám lính của mình, mà vội cắm mặt chạy trốn khỏi chiến trường.
Nhưng kể cả khi quân đoàn Ukita đã hoàn toàn bị tan vỡ sau khi thống lãnh của bọn họ đã chạy trốn, cái tốc độ đào thoát khỏi chiến địa của các binh lính ấy thì cũng chẳng kém cạnh chủ nhân của mình là bao; cứ như cái quân đoàn này đã quá phải quen với việc chạy trốn rồi vậy.
Yamanaka Shinnosuke muốn liền hợp quân để truy binh Ukita Naoie, nhưng chỉ trong vòng một cái chớp mắt, gã ta đã hoàn toàn biến mất tăm rồi.
Cuối cùng, khi mà đã lấy lại được vẻ bình tĩnh thường ngày của mình, Kanbei kéo nhẹ gấu áo của Yoshiharu và nói, “Gã ta bại thoái nhanh quá…Có vẻ như tên cẩu tướng đó đã có sẵn kế hoạch phòng trước hay gì đó rồi…”
“Quân ta được cứu rồi, thưa chủ tướng!”
“Xin hãy ra lệnh truy binh!”
“Trời tối quá, không thấy đường đâu để đuổi theo tướng địch cả!”
Thắng rồi! Maeda hét to, nhưng Yoshiharu còn có chuyện khác quan trọng hơn để nói với Kanbei.
“Em đã nói rằng em sẽ gửi anh về tương lai đúng không? Thực sự chuyện đó là có thể sao?”
“Có thể được, thế nhưng để thực hiện được điều đó, mị cần phải có đủ “tam cụ”. Dù hai trong số đó thì đang nằm tại trong lãnh địa của gia tộc Oda, nhưng thứ cuối, thì lại đang ở chỗ gia tộc Mori rùi~”
“Trong tay của gia tộc Mori sao?”
“Hem, cái công cụ đó đang nằm tại sâu trong lòng eo biển của Shimonoseki cơ, nhưng nếu chúng ta có thể tìm ra và thành công thu hồi nó về, mị có thể gửi trả anh về lại tương lai đó~”
“Em đã nói chuyện này với Nobuna chưa?”
“Chưa, Frois bảo mị là không nên nói với ngài ấy. Thế nên ngoài anh với Frois, mị cũng chưa từng kể chuyện này với ai hết đâu.”
“Anh hiểu rồi…Có lẽ bây giờ như vậy là tốt nhất, thế nhưng, nếu như một ngày nào đó, mà anh có thực sự trở thành chướng ngại đối với Nobuna, em với anh sẽ phải nghiêm túc ngồi lại, để cùng thảo luận lại vấn đề này nhé.”
“Anh ổn với chuyện phải trở lại tương lai sao, Sagara Yoshiharu?”
“Vốn dĩ rằng anh có mặt tại nơi đây để thực hiện ước mơ của Nobuna mà, nên nếu là vì cô ấy, anh sẽ…”
Yoshiharu phải gắng hết sức để kìm lại những thứ cảm xúc hỗn độn đang chực trào lên trong trái tim cậu, thế nên dù cho khóe mắt cậu thiếu niên trẻ đã chậc trào nước mắt, cậu trai vẫn chưa hề nhận thấy được.
Nhìn Yoshiharu, kể cả Kanbei, cô nhóc vốn chẳng hề có tí kỹ năng giao tiếp với người khác, cũng vẫn có thể hiểu thấu nỗi đau thực sự mà Yoshiharu đang phải gánh chịu.
“Uhhh, em đã tự ý cho phép Yamanaka Shikanosuke tiến vào thành Kotsuki qua lối mòn bí mật và phát động tấn công, dù cho chưa được sự đồng ý của anh, em xin nhỗi, xin nhỗi ạ~”
Chính xác, cô bé đang cúi gằm đầu xuống để xin lỗi kia chính là Hanbei.
“Là kế hoạch của Hanbei-chan sao!? Một lần nữa, mạng anh lại được em cứu lấy rồi!”
“Không ạ, không phải là kế hoạch của em, tất cả chỉ đều là sự tình cờ thôi ạ~ Sau khi mà Yoshiharu-san với Kanbei rời khỏi, Yamanaka Shikanosuke đã gửi sứ giả đến, với mong muốn được sát cánh chiến đấu bên cạnh gia tộc Oda. Lẽ ra thì, những chuyện như thế này phải nên được quyết định bởi Nobuna-sama trước mới đúng ạ~”
“Nhưng em đã không chần chừ gì mà ngay lập tức tiếp nhận bọn họ, đúng chứ?”
“Vâng ạ, lúc đó Yoshiharu-san đã rút được lá “mặt trăng” đúng không ạ? Thế nên, em đã ngay lập tức tự đồng ý rằng, Shikanosuke-san là một hào kiệt nổi danh, được ban phước xuống bởi ánh trăng đó ạ~”
“Mị chẳng còn mặt mũi nào nữa hết~ Thất bại lần này hoàn toàn là lỗi của Simon; đúng như lời Takenaka Hanbei đã nói, với tư cách là một quân sư, Kanbei đã quá lơi lỏng cảnh giác rồi.”
“Không không, lý do mà chúng ta có thể phản ứng được nhanh đến thế, là nhờ Kanbei cô đã phát hiện ra được lối vào bí mật đó~” Hanbei cười và an ủi Kanbei.
Nhìn vào nụ cười nhợt nhạt của Hanbei, Yoshiharu lắc đầu mà nói, “Khi anh bị dồn đến chân tường bởi Ukita Naoie, có vẻ như anh đã chợt hồi tưởng về “sự kiện” gì đó rất quan trọng của Hanbei ấy…Ể, sao mà giờ lại chẳng còn nhớ được chút gì thế này?”
“Em thấy mọi chuyện vẫn đang tốt đẹp mà, khụ khụ.”
“Nhìn em quằn quại thế, em có ổn không vậy, Hanbei-chan?”
“Ừmm, chỉ cần em không phải xuất hiện trực tiếp trên chiến trường, em vẫn sẽ ổn thôi ạ. Sau khi Kanbei gia nhập, cuối cùng thì em cũng có thể được thư giãn một chút, và không cần phải quá lao lực như trước rồi ạ~”
Phải là em đang nói thật không vậy? Yoshiharu nhẹ nhàng xoa lưng cô bé Hanbei đang không ngừng ho sặc sụa.
Nhưng đột nhiên, Hanbei “Ahh” mà ngay lập tức lùi lại về phía sau.
Có vẻ như con mèo Mao Mao lại động chạm linh tinh tới đùi của Hanbei rồi.
“N…Ngứa lắm đó ạ, Yoshiharu-san~ Xin đừng thả con Linh miêu ấy ra ngoài nữa được không ạ!”
“Con Mao Mao ý cứ tự trốn ra ngoài đó chớ, anh có làm được gì nó đâu!”
“Uhhh…Uhhh, nếu đúng là như thế, em chỉ còn cách là phải chịu đựng thôi ạ. Ừmmmm, xin ngươi đừng có đụng chạm vào mấy chỗ xấu hổ của con gái được không ạ?”
“Oi oi, em biết rõ là không phải anh làm mà, đúng không hả em!? Sao em lại nói mấy cái lời dễ gây hiểu nhầm như thế chớ~”
“Em thực sự xin lỗi, là em đang nói với Mao Mao ấy ạ~ Lại khiến cho Yoshiharu-san trông giống như là một tên biến thái vô phương cứu chữa, em thực sự xin nhỗi ạ~ Uhhhh~”
Ahhhhh, cái con Linh miêu phiền phức này~! Yoshiharu cảm giác như cậu ta thậm chí chẳng còn sức để mà tự phản biện lại cho bản thân cậu nữa.
“Xin phép được diện kiến, Yoshiharu-sama. Hạ nữ nguyên là tuỳ tùng của gia tộc Amako, chủ nhân của các hào kiệt xứ Amako, nguyên danh là Yamanaka Shikanosuke ạ!”
“Oh, ohhh! Cảm ơn cô về chuyện vừa lúc nãy nhé! Nhờ sự tương trợ của cô, mạng của tôi và Kanbei đây mới còn được nguyên vẹn này!”
“Không ạ, từ giờ trở đi, hạ nữ chính là tuỳ tùng của Yoshiharu-sama. Hạ nữ chỉ làm những chuyện mà tuỳ tùng nên làm thôi ạ.”
Đúng là một mỹ nhân thực sự~ Ngoại hình của cô ấy cũng thật hoàn hảo, cùng với lòng dũng cảm dám sẵn sàng chống lại tất cả những kẻ địch như thế, dù chỉ có mình cô ấy thôi ư, đúng là một nhân tài mà mình không thể nào mà đòi hỏi gì hơn cho quân đoàn Sagara, nơi tập hợp rặt toàn một lũ lolicon được! Yoshiharu cảm động gần như phát khóc.
“Suốt thời gian qua, hạ nữ đã dẫn dắt các hào kiệt xứ Amako để chống lại gia tộc Mori, kẻ thù đã phá huỷ quê hương là gia tộc Amako của hạ nữ ạ.”
“Ahh, Ahhhhh.”
Tại cái khoảng cách quá gần như thế, cậu thiếu niên trẻ lại càng nhận ra, người mỹ nữ này có một vẻ đẹp thuần tuý, khác xa với các mỹ nữ thông thường; khiến cậu trai lại càng bị quyến rũ hơn.
“Trên chiến trường, hạ nữ đã chiến thắng vô số các trận chiến, thủ cấp của tướng lãnh địch bị hạ nữ chém xuống cũng nhiều vô số kể!”
“C…Cô thực sự rất mạnh! Chiến ý của cô đang tự phát ra kìa~”
“Nhưng chẳng hiểu sao, các ngôi thành mà chúng hạ nữ đã chinh phạt được, lại luôn bị tước lại bởi gia tộc Mori. Trước khi mà hạ nữ kịp nhận ra, quân lương của quân hạ nữ đã hoàn toàn bị biến mất rồi, binh lính thì tháo chạy, và kể cả những đồng chí đã cùng sát cánh chiến đấu bên cạnh hạ nữ, cũng đã quay lưng mà phản bội lại hạ nữ ạ.”
“Gia tộc Mori hẳn đã phải sử dụng cái kế hoạch bẩn thỉu gì đó rồi~”
“Ngay tại lúc khốn cùng đó, hạ nữ đã nghe tin về Yoshiharu-sama, người đã tiến quân đến Harima để đối chiến với gia tộc Mori. Từ thời khắc này, xin ngài hãy đối xử Shikanosuke như là nô lệ của Yoshiharu-sama, và sai bảo hạ nữ nhảy vào núi đao biển lửa đi ạ!”
“Ầuuuu, mà khoan đã? Nô lệ sao?”
“Ước nguyện duy nhất của hạ nữ là được chính tay đánh bại kẻ thù truyền kiếp của hạ nữ, gia tộc Mori khốn nạn, rồi phục dựng lại gia tộc Amako. Vì thế nên, hạ nữ sẽ chấp nhận mọi giá để thực hiện được điều đó! Bất cứ mệnh lệnh hay nhiệm vụ gì, xin hãy cứ tự ý ra lệnh cho hạ nữ đi ạ!”
Yoshiharu cực kỳ xúc động.
Ahhhh, mặc dù nếu chỉ nhìn ngoại hình bên ngoài không thôi thì, cô nàng này đúng là kiểu người giống với Katsuie~ Nhưng mà thực tế thì, tính cách của cô ấy lại hoàn toàn thật khác biệt, không chỉ mạnh mẽ mà còn lịch thiệp, thậm chí còn gọi mình là “Yoshiharu-sama” luôn cơ mà~ Khác với Juubei luôn hoàn toàn lạc quẻ với bầu không khí, cô ấy không chỉ là một mỹ nữ tuyệt sắc trong cái quân đoàn Sagara rặt một đám lolicon này, mà cô ấy còn là mỹ nữ thuần khiết DUY NHẤT trong toàn thể gia tộc Oda! Nếu mà đây là ở trong tương lai, kiểu người như cô ấy chắc chắn sẽ là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí đội trưởng của đội bóng chuyền nữ!
Ahhh~ Một mỹ nữ như thế lại thực sự muốn trở thành tuỳ tùng của mình ư, hạnh phúc chết mất thôi~
Dù cả Hanbei và Kanbei thì đang giận ra mặt mà nói, “Anh ấy đang chảy nước dãi kìa…” “Đây mới đúng là bản chất thực sự của con khỉ dại gái này đây nè~” nhưng chẳng có lời nào lọt vào được trong tai của cậu thiếu niên hết.
“Yoshiharu-sama, dù quân số của các hào kiệt xứ Amako chỉ khoảng 2000, thế nhưng, không có kẻ nào trong bọn họ là yếu đuối đâu ạ, một hào kiệt có thể cùng lúc chọi lại hơn chục kẻ địch đó ạ!”
“Ah, hmmmmm.”
“Kể từ giờ trở đi, hạ nữ xin được phép sẽ gọi Yoshiharu-sama ngài là “Chủ nhân”, dù cho chủ nhân có hạ mệnh lệnh gì đi chăng nữa, hạ nữ nhất nhất sẽ tuân theo ạ!”
“Ch…Chủ nhân ư!? C…Cô thực sự sẽ nghe theo lời tôi nói, bất kể chuyện gì ư?”
Nâu nâu~ Mình không thể có cái suy nghĩ lệch lạc gì được!!! Yoshiharu tự tát vào má mình.
“Yoshiharu-sama, chủ nhân không thích kiểu con gái nông thôn như hạ nữ sao ạ?”
“Làm gì có chuyện ấy! Đối với tôi, cô thực sự rất chi là nổi tiếng luôn á!”
“Thật ạ? H…Hạ nữ thật là vinh dự khi được chủ nhân để mắt đến đó ạ.”
Mặt của Shikanosuke bất ngờ ửng đỏ.
C…Cô ấy đúng thật là trong sáng quá đi mà, hoàn toàn khác hẳn với những thiếu nữ khác ở Owari~ Các mỹ nữ tại nơi đây đúng là quá quyến rũ đi! Yoshiharu cảm động đến mức muốn phát khóc lên.
Dù cậu thiếu niên vẫn chưa hiểu sao mà cô gái này lại có ước vọng khổ dâm đến thế, thế nhưng Yamanaka Shikanosuke thực đúng là một đại nhân vật nổi danh tại 400 năm trước so với tương lai của cậu, với ước vọng được thống khổ gửi đến mặt trăng. Thế nên lúc này, với danh nghĩa là một con nghiện game chiến quốc, Yoshiharu chẳng thể nào mà diễn tả được cái niềm vui mừng khôn xiết của cậu cho được.
“Tôi rất hạnh phúc khi được làm quen đến cô, thế nhưng nếu như cô cứ gọi tôi là chủ nhân như vậy mãi, trái tim tôi sẽ chẳng thể nào mà chịu cho nổi được đâu~! Xin cô cứ gọi tôi là tướng quân như thường là được rồi.”
“Tuân mệnh, vậy thì hạ nữ xin phép được gọi ngài là Yoshiharu-sama ạ.”
“Một sự kiện thật là quá đỗi hiếm gặp mà, xin cô có thể ký tặng cho tôi có được không?”
“Ký tặng sao ạ? Xin tướng quân lượng thứ, hạ nữ xuất thân là một nông dân nghèo hèn, thế nên không được thường xuyên tiếp xúc nhiều đến các loại văn hoá nghệ thuật đâu ạ; hạ nữ không hiểu được ngôn ngữ phức tạp của xứ Kyoto mà tướng quân đã dùng ạ. Hạ nữ thực sự xin lỗi ngài, Yoshiharu-sama!”
“Ahhh, tôi xin lỗi. Tôi lại vô thức sử dụng ngôn ngữ của tương lai rồi. Cô chỉ cần viết chữ “Thống khổ” lên mảnh giấy màu ở đây là được rồi đó~”
“Dạ thưa tướng quân, thực ra thì, hạ nữ đã quyết định là sẽ từ bỏ chuyện nguyện cầu cho sự thống khổ đó tại nơi đây rồi ạ.”
“Ể? Vì sao thế?”
“Dạ, tại cứ sau mỗi khi mà hạ nữ cầu nguyện, các nỗi thống khổ đã thực sự ập tới, cứ như sóng đánh không ngừng đó ạ.”
“Liệu có phải là do cô vẫn còn trẻ và chưa có đủ sự trải nghiệm không?”
“Chủ nhân cũ của hạ nữ đã bị tiêu diệt, và hạ nữ cũng chẳng thể nào chiến thắng được trước gia tộc Mori. Sau khi bị bắt bởi kẻ địch, hạ nữ đã phải trải qua sự nhục nhã tột cùng, bởi vì hạ nữ buộc phải tìm cách trốn thoát qua lỗ hố xí của bọn chúng; thế nên dạo gần đây, hạ nữ đã bắt đầu cầu nguyện cho sự tàn nhẫn gửi đến mặt trăng ạ.”
“Nghe hai lời cầu nguyện thì có vẻ hơi giống nhau, nhưng ý nghĩa thì khác hẳn nhỉ.”
“Hmmmm, hạ nữ đã từng đắn đo rất nhiều về việc sống trong giới hạn do chính bản thân mình đặt ra. Nhưng rồi, để có thể bước vào một chương mới trong cuộc đời - một chương mà tôi thực sự sống là chính mình - hạ nữ biết mình phải thay đổi.”
“Hmmmm.”
“Nhưng chỉ vì một cuộc sống hạnh phúc mà buộc phải đánh đổi nhiều thứ như thế thì lại giả nhân giả nghĩa quá ạ, thế nên sau cùng, hạ nữ đã quyết định sẽ từ bỏ mọi thứ lại phía sau. Giờ đây, hạ nữ đã lựa chọn thay đổi lối suy nghĩ hạn hẹp về sự thống khổ, để chuyển thành thứ còn hơn thế nữa; hạ nữ đã nguyện cầu về sự thống khổ không thương xót ạ.”
“Vậy thì có khác tí gì trước ngoài mỗi cái tên đâu chứ!? Đến khi nào thì cô mới chịu tự giải thoát bản thân khỏi sự giày vò đó vậy!?”
“Phải trải qua càng nhiều các thử thách và thống khổ hơn nữa, hạ nữ mới càng tô đậm được thêm vận mệnh của mình ạ; từ đó hạ nữ mới có thể dựng xây nên một tương lai hạnh phúc mới được!”
“Cô nghiêm khắc với bản thân quá rồi ấy, lâu lâu nghỉ ngơi một chút thôi cũng được mà?”
“Càng chìm sâu vào sự thống khổ, cơ thể của hạ nữ lại càng nóng thêm. Hah…hah…”
“Sao cô lại đột nhiên thở hổn hển thế? Đừng có nói với tôi, Shikanosuke-chan lại là một M nhé!?”
“Dou Ammu? Hạ nữ chỉ là gái nông thôn, hạ nữ xin lỗi vì không hiểu được các phương ngữ của Kyoto ạ.”
“Ah, ahhhhh. Tôi lại vô ý dùng từ ngữ tương lai rồi, xin cô đừng bận tâm nhé.”
“Kể từ giờ trở đi, hạ nữ sẽ cố gắng hết sức để học hỏi phương ngữ của Kyoto, xin ngài hãy bỏ quá cho Shikanosuke ngu dốt này, Yoshiharu-sama.”
Sau khi dứt lời, Shikanosuke quỳ rạp xuống.
“Cô không phải quỳ xuống như thế đâu~ Là lỗi của tôi vì đã sử dụng từ ngữ tương lai mà!”
Từ bề ngoài và lời nói của cô ấy, Shikanosuke thể hiện ra một cảm giác trang nghiêm, nhưng thực tế thì, cô nàng lại hoàn toàn trái ngược. Ahhh, vẫn ổn thôi nếu cô ấy chỉ có đôi chút đoan trang, vì bản thân cô ấy đã là một mỹ nữ, và cũng là một nhân vật nổi tiếng mà. Ước gì mình có thể mang cô ấy đến trước mặt Nobuna, để cho cô nàng ấy biết được, một mỹ nữ chân chính là phải cư xử như thế nào mới phải mực! Shikanosuke-chan quả thật là quá bất hạnh khi đã phải chịu nhiều sự thống khổ như thế mà!
“Xin cô hãy ngẩng đầu lên đi, Shikanosuke-chan. Trong quân đoàn của tôi, chẳng hề có sự phân chia giai cấp giữa chỉ huy với đoàn viên đâu, mọi người ai ai cũng đều là đồng sự hết~”
Đang ngồi cạnh phía bên Yoshiharu, Hanbei khẽ thở dài và nói với Shikanosuke.
“Ừm, chỉ có duy nhất một chuyện mà Shikanosuke phải ghi nhớ thôi. Đó là đừng bao giờ đến lại gần Yoshiharu-sna, nếu không thì sẽ có chuyện cực kỳ kỳ quặc xảy ra đó ạ. Kể cả dù cho đối với những thiếu nữ cố tình làm chuyện ấy, hay với Yoshiharu-san, mọi người đều sẽ bị sự thống khổ dày vò đó ạ~”
“Đúng rồi đó, chính xác như lời Takanaka Hanbei nói đó~!”
Kanbei ngay lập tức đồng tình với Hanbei.
“Vì sao các trưởng quan lại nói như vậy ạ, dù kể cả khi phải tiếp đãi với một thiếu nữ quê mùa như hạ nữ, Yoshiharu-sama cũng chẳng hề tỏ vẻ khinh bỉ, tướng quân đúng là một người quá đỗi dịu dàng mà.”
“Cô thực sự nghĩ như vậy đó hửm? Vậy thì hãy thử rút một lá tarot này xem, liệu cô có thực sự thành công phục hưng lại được gia tộc Amako của cô hem nhé~”
“Dù hạ nữ chưa hiểu ngài nói gì, nhưng được ạ. Sẽ là thật tốt nếu như mà hạ nữ rút được một tấm bài chứa đầy sự thống khổ đó ạ.”
“Đừng có chủ đích để rút được bài xấu chứ~!”
Với ý nguyện “Làm ơn hãy giúp mình rút được một tấm bài thống khổ…” Shikanosuke rút ra một lá bài từ bộ bài tarot của Kanbei.
Và tấm bài đó là…
“Sao rồi ạ, vận mệnh của hạ nữ tràn đầy sự thống khổ, có đúng không ạ!?”
“Hmmmm, đây là lá “Bánh xe của số mệnh”.”
“Bánh xe của số mệnh sao?”
“Thời khắc mà cô phải chiến đấu với số mệnh của mình, sẽ sớm đến thôi. Chỉ có duy nhất một cơ hội như thế, rồi sau đó, cô sẽ phải tự lựa chọn số mệnh của mình, dựa trên chính ý chí của cô.”
“Thật không ạ!? Vào lúc đó, chắc chắn hạ nữ không chút chần chừ gì, mà sẽ chọn ngay con đường mà còn tràn đầy sự thống khổ hơn nữa…! Ahhh?”
Sờ mó sờ mó…
Sờ mó sờ mó…
Sờ mó sờ mó…
Nắn bóp nắn bóp nắn bóp…
Tại ngay giữa khe đồi núi trập trùng của Shikanosuke, một thứ lông lá đã chạy thẳng vào nơi linh thiêng ấy, và bắt đầu sờ mó cô nàng.
“Eh…Ehhhh? Yoshiharu-sama, ngài có ý rằng hạ nữ tối nay sẽ phải phục vụ ngài đúng không ạ?”
“Hử? Cô đang nói về chuyện gì vậy?”
“Dù đây mới chỉ là buổi gặp đầu tiên của hạ nữ với tướng quân, thế nhưng hạ nữ sẽ chấp nhận điều này, như là sự thử thách của ngài, và gắng hết sức để đáp ứng được kỳ vọng của ngài; đây chắc chắn là định mệnh của hạ nữ rồi! ”
“Đừng có nói với mình, lại là con mồn lèo Mao Mao đó nữa nhé…!!!?”
“Dù cho tới tận lúc này, hạ nữ vẫn chưa từng bị gã nam nhân nào đụng chạm đến da thịt đâu, thế nhưng, bởi vì hạ nữ đã là nô lệ của Yoshiharu-sama rồi, nên hạ nữ sẽ bất chấp tất cả để phục tùng ngài ạ. Xin ngài hãy cứ chơi đùa với cơ thể của hạ nữ theo bất cứ cách nào mà ngài thích đi ạ~!”
“Không phải tôi! Nhìn này, cả hai tay tôi đều đang giơ lên trời đây này! Tôi vô tội mà!”
“Ừmmm, lúc mà Yoshiharu-sama giơ tay lên trời, cái cảm giác kỳ quặc như có ai đang đụng chạm vào ngực hạ nữ, đã hoàn toàn biến mất rồi ạ.”
“EHHHHHHHHHHHHHH!?”
“Có lẽ là do dòng máu chiến binh trong người Yoshiharu-sama đang sục sôi đó ạ. Ngài có muốn phun trào toàn bộ những dục vọng thú vật đó lên người một thiếu nữ trong trắng như là hạ nữ vào đêm nay không ạ?”
Shikanosuke cắn môi và bắt đầu cởi bỏ áo giáp, rồi đến y phục của nàng ta.
“Mọi người nghe đây, ta sẽ chuẩn bị được chịu sự đau đớn và nhục nhã tột cùng khi bị đùa giỡn không ngừng bởi Yoshiharu-sama, rồi bị ép buộc phải mang trong mình đứa con của ngài ấy; nhưng để phục hưng lại được gia tộc Amako, xin mọi người hãy tha thứ cho người nữ nhân dơ bẩn như ta.”
“Cô đừng có cởi đồ nữa là được mà…Ê này, làm ơn đừng có cởi đồ nữa coi!”
Yoshiharu không biết phải nhìn vào đâu nữa, dù rằng cậu thiếu niên đã cố gắng hết sức để ngăn cản Shikanosuke không tự lột đồ cô ấy đến khoả thân, thế nhưng cứ mỗi lần mà cậu ta chạm vào Shikanosuke, Sunekosuri sẽ liền “Thiếu nữ này đúng là một lễ phẩm tuyệt vời mà, và bộ ngực nảy tưng tưng này sờ đúng là sướng thật đó nha~” và bắt đầu đụng chạm khắp nơi lên người cô ấy.
Yoshiharu cảm giác thật bất lực luôn rồi.
Ngay thời khắc đó, Hanbei với Kanbei lại tự nhiên lại đồng ý và phối hợp với nhau một cách thật điệu nghệ.
“Kanbei!”
“Sim!”
Chỉ trong một ánh nhìn và hơi thở đầy ăn ý, hai cô bé đã trói chặt Yoshiharu và ném cậu ta ra xa khỏi người Shikanosuke.
“Uhhh, để ngăn cản Mao Mao đang làm loạn, chúng ta chỉ còn mỗi cách này thôi, hãy cứ để anh ấy bị trói yên như thế này đi, Kanbei.”
“Sim. Nhưng kể cả dù cho không có Linh miêu, chắc chắn là mấy chuyện như thế này sẽ vẫn còn xảy ra tiếp cho coi~”
“Uhhh, hạ nữ cứ nghĩ rằng nỗi thống khổ lớn nhất của cuộc đời hạ nữ đã sắp được xảy đến rồi chứ, ngài không định làm nó nữa sao ạ?”
Sau khi đã mặc lại đồ chỉnh tề, chẳng biết vì lý do tại sao, mặt Shikanosuke lại tràn đầy nỗi thất vọng.
Mình hiểu rồi. Thì ra Shikanosuke-chan đã đạt đến cái cảnh giới là cô ấy sẽ cảm thấy khó chịu khi không được đối mặt với nghịch cảnh sao? Đúng là một cô gái quá sức đáng thương mà~
Yoshiharu bắt đầu cảm thấy đau xót cho Shikanosuke.
“Mà khoan đã, đừng có nói với anh là anh sẽ bị trói như thế này cả đêm nay đấy nhé!?”
“Sagara-shi, anh đang chơi cái trò gì kỳ cục thế hả, có chuyện cực kỳ hệ trọng đã xảy ra rồi đó ạ!”
Cô bé ninja Goemon nãy giờ chẳng thấy mặt đâu, đột nhiên hốt hoảng mà phi thẳng đến chỗ Yoshiharu.
“Phía đông thành Miki đã bị chiếm đóng bởi Ukita Naoie rồi! Đường thoái lui của chúng ta đã bị chặn đứng rồi ạ!”
“Gì cơ!? Tên cẩu tướng đó mới lúc nãy đã quắp đuôi chạy trốn khỏi thành Kotsuki mà, từ lúc nào mà hắn làm được chuyện đó cơ chứ…!?”
Ngay lúc mà Yoshiharu vừa nghe được chuyện ấy, một luồng hơi lạnh bỗng bất chợt thở ra từ cổ họng cậu ta.
Đừng có nói với mình là…
Đã có chuyện xảy ra ở Kyoto nhé…
Không, không thể nào đâu nhỉ…?
Không, bất khả thi, còn quá sớm cơ mà. Chuyện đó không thể nào xảy ra sớm như vậy được!
“Biến cố đền Honnouji”, những điều kiện để sự kiện ấy có thể được xảy ra, đó là:
Shibata Katsuie tại Echizen.
Akechi Mitsuhide tại Tamba.
Hashiba Hideyoshi đang tấn công vùng Chuugoku của gia tộc Mori.
Niwa Nagahide, Tsuda Nobusumi (?) (Sử gốc là chặt đầu rồi mà?) và Takigawa Kazumasu đều đang thực thi mệnh lệnh của họ, và không có mặt ở bên Nobunaga.
Và vì thế nên, với lượng binh sĩ cực kỳ ít ỏi bên cạnh mình, Nobunaga kẹt trong hiểm cảnh khi một mình ngài ấy (Eng dịch là She?) bị cô lập tại Kyoto…
Và khi Nobunaga đang không phòng bị ở tại đền Honnou,
“Chuyện đó” sẽ xảy ra…
Không có cơ sở gì để khẳng định rằng chuyện đang quá sớm hay quá muộn hết. Như Kanbei đã từng nói, quá trình không quan trọng, lịch sử vẫn sẽ tiếp diễn đến điểm bất biến là “kết quả”. Chỉ cần khi các điều kiện được đáp ứng hoàn hảo, “chuyện đó” sẽ xảy đến. Thế nên kể cả khi dù cho Akechi Mitsuhide có không nổi loạn, Nobuna đến cuối cùng có lẽ vẫn sẽ bị ám sát bởi một gã sát thủ đánh thuê nào đó ư? Nếu đúng thực là như vậy thì, dù mình đã cố gắng thay đổi vận mệnh của Mitsuhide, nhưng mình vẫn không thể nào thay đổi được vận mệnh của Nobuna sao?
Những vị anh hùng mà đã lưu danh lại trong sử sách, vận mệnh của họ không chỉ thuộc riêng về chính họ, mà ý chí của họ chắc chắn cũng sẽ được đan xen bởi vô số những con người phía xung quanh họ nữa. Mình đã quá thiển cận khi nghĩ rằng, mình có thể sử dụng chính sức mạnh của mình để thay đổi vận mệnh của Nobuna, với chỉ cần đủ sự nỗ lực thôi ư!
Kanbei đã đúng mà!
Mình đã thất bại rồi sao? Đến cuối cùng, mình đã không thay đổi được vận mệnh của Nobuna sao? Yoshiharu run rẩy mà tự trách mình.
“Goemon, chính xác thì đã có chuyện gì đã xảy ra ở Kyoto thế?”
“Chẳng biết kẻ nào đã phóng hoả nữa, toàn bộ ngóc ngách tại Kyoto đã tràn trong biển lửa rồi!”
LỬA Ư!?
Làm ơn!
Đừng có nói như vậy mà!?
Yoshiharu quên cả thở.
Không, cậu ta chẳng thể nào mà thở được nữa.
Cậu thiếu niên cố gắng mà lí nhí nốt những lời cuối cùng.
“Nobuna đó, vào lúc đó, cô ấy ở đâu hả, Goemon!?”
Sẽ không phải là ở đền Honnou đâu, đúng chứ?
Bởi vì sự lo lắng và kinh sợ đang tràn ngập khắp cơ thể Yoshiharu, cậu ta không chỉ quên mất cách thở, mà còn mất luôn cả khả năng suy nghĩ nữa.
Thế giới xung quanh cậu trở nên tối dần.
“Tại đền Honnou…”
Giọng của Goemon đột nhiên thật mờ nhạt…
“....bị vây lấy trong biển lửa…ngài ấy đã….”
AHHHHHHHHHHHHHHHHHHH!
Yoshiharu gục ngã.