Oda Nobuna no yabou

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Shōshimin Series

(Đang ra)

Shōshimin Series

Yonezawa Honobu

Tác phẩm đã được chuyển thể thành Anime mùa hè 2024.

56 1053

Câu chuyện tình rối rắm giữa tôi và một chị gái xinh đẹp nhưng yếu ớt và hút thuốc lá nặng

(Đang ra)

Câu chuyện tình rối rắm giữa tôi và một chị gái xinh đẹp nhưng yếu ớt và hút thuốc lá nặng

Tomobashi Kametsu

Yuito Enoki là một kẻ cô độc. Không bạn bè, bố mẹ xa lánh, cuộc sống của cậu chỉ xoay quanh công việc đứng quầy tẻ nhạt ở cửa hàng tiện lợi.

2 3

Mong ước nắm lấy hạnh phúc

(Đang ra)

Mong ước nắm lấy hạnh phúc

ショーン田中

Và thế là, Lugis được trao cơ hội quay lại quá khứ để làm lại cuộc sống của mình.

8 137

Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Thợ Săn Quỷ Cấp Giới Hạn

(Đang ra)

Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Thợ Săn Quỷ Cấp Giới Hạn

치킨소년

Hết cách rồi. Tôi đành phải tự mình ngăn chặn bad ending vậy.

79 8822

Solo Leveling: Ragnarok

(Đang ra)

Solo Leveling: Ragnarok

Daul

Sự tồn tại của Trái Đất một lần nữa bị đe dọa, khi ‘Itarim’ – các Ngoại Thần, tìm cách thế chỗ mà Đấng Tối Cao để lại. Sung Jinwoo không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gửi Beru, vua kiến bóng tối, đ

75 917

Tập 08 - Hồi 13: Sập bẫy Ukita!

Đêm đó là một đêm trăng non.

Dưới ánh chiếu mờ ảo của ánh trăng, là đội hình trại của quân Ukita đang bao vây lấy thành Kotsuki.

Tại vùng rìa ngoài nơi quân địch đang đóng quân, Yoshiharu và Kanbei đang dẫn một đội đột kích với quân số khoảng 2000 người, bí mật xâm nhập đến vùng hậu phương của phía bên trong trại của quân Ukita.

Số quân còn lại của quân đoàn Sagara, gồm 3000 người, đang án binh tại chính trại quân Sagara, dưới quyền chỉ huy của Takenaka Hanbei.

“Có vẻ như quân địch đã ngủ hết rồi, bọn chúng đã thực sự buông lỏng cảnh giác bởi vì quân số của chúng ta không đáng để cho bọn chúng phải bận tâm đó hả!?”

Cưỡi trên lưng ngựa, Kanbei khẽ khịt mũi và chỉ về phía trước.

“Nhìn phía trước kìa, Sagara Yoshiharu, đó là tín hiệu báo hiệu cho cuộc tập kích đó~!”

Từ phía trên đỉnh của thành Kotsuki, một pháo hiệu khói đã được bắn thẳng lên trời, và theo đó, cổng thành đã được mở ra trong lặng lẽ. Vô số quân lính liền tràn ra từ thành và lao thẳng về phía trại của quân Ukita.

Quân Ukita ngay lập tức bị rơi vào tình trạng hoảng loạn.

“Thành công rồi! Nếu như mà Hanbei-chan đang có mặt ở đây, chắc chắn ẻm sẽ nói ngay, “Khí của quân Ukita đã thành một mớ hỗn lộn rồi” đó~”

“Mấy thứ như Âm dương thuật đã quá là lỗi thời rùi~”

“Hử, chẳng phải là lúc Kanbei-chan vẫn còn ở Harima, em cũng là một âm dương sư đó sao?”

“Simon mị giờ đây đã bỏ quên cái quá khứ đó và trở thành thế hệ khoa kỹ quân sư mới rùi. Chỉ cần mị có thể sản xuất được hàng loạt món vũ khí “Ầu, nó dừng lại rùi”-kun, Oda Nobuna chắc chắn sẽ có thể thống nhất được Nhật Bản, chỉ trong vòng khoảng 2 hay 3 năm mà thui~ Và giấc mơ chinh phạt thế giới của ngài ấy, cũng chẳng phải là quá xa vời nữa~”

“Kể cả dù cho ở thế kỷ 21 của anh, các cỗ máy chiến tranh hình người vẫn còn chưa có thể chính thức được ứng dụng thành công đâu~ Dù cho Kanbei có thông minh đến thế nào đi chăng nữa, em cũng không thể nào phá vỡ bức tường của thời đại được~ Em nên suy nghĩ thực tế thêm một xíu nữa đi.”

A prophet is never welcomed in his hometown

“Nói tiếng Nhật giùm anh với~”

““A prophet is never welcomed in his hometown”, là một câu nói mà Simon thích nhất ở trong Kinh thánh. Dù rằng Chúa Jesus là tức tử của một nhà văn công, thế nhưng mà, ở chính tại quê nhà của ngài ấy, lại chẳng ai có thể hiểu được ngài ấy cả~”

“Ể, chuyện đó thì có liên quan gì cơ chứ?”

“Kinh thánh đã tiên đoán được chính xác sự đau khổ của Simon tại quê nhà Himeji của cô ấy đó~ Sao nào, ngạc nhiên không hửm? Kể cả dù cho cuốn Kinh thánh đó vốn được viết tại phía bên kia bờ biển xa xôi kia, vẫn có thể ghi chép lại những thành tựu của Simon đó, hehe~”

Yoshiharu cười cay đắng mà nghĩ thầm, Dù là mình cũng thuộc kiểu người khá tự tin, thế nhưng so với Kanbei-chan thì, phải gọi là ở cái đẳng cấp hoàn toàn khác hẳn rồi…

“Oi, cũng đã đến lúc quân ta tấn công rồi đó!”

“Khoan hẵng, Simon hiện tại đang số hoá tình cảnh hỗn loạn của đội hình đối phương để chọn ra vị trí tấn công phù hợp nhất đây.”

“Số hoá gì cơ? Sao em có thể số hoá được tình hình hỗn loạn của quân địch được cơ chứ?”

“Tất nhiên là bằng các phương trình toán học rồi, mà anh im lặng giùm mị cái đi! Nếu mà mị bị phân tâm, kết quả trả ra sẽ bị sai phạm đó!”

“Oi Oi, vì sao em lại đột nhiên bắt đầu làm toán với cuốn sổ đó ở trên lưng ngựa được hay thế? Và em đang vẽ cái gì vào trong sổ đó kia?”

“Là hình học không gian ba chiều, chả nhẽ anh lại không được học một phép phương trình quá đơn giản như thế ở tương lai à? Mị hơi bị sốc đó nha~”

“Uhhhh, trước kia anh đã bỏ vào quá nhiều thời gian để chơi mấy con game chiến quốc, nên lại bỏ bê việc học toán mất…”

“Được rồi, có kết quả rồi đây. Ngay chỗ này, hãy tấn công ngay vào chỗ quỷ môn quan của quân địch đi!”

“Quỷ môn quan? Anh không nghĩ là phương trình hình học không gian ba chiều lại có thể giải ra được mấy vấn đề kiểu như thế này đâu, đừng có nói với anh là nãy giờ em chỉ đang diễn kịch để cố tỏ vẻ cho ngầu thui đấy nhé! Và thực sự thì, em cũng chỉ đang dùng âm dương thuật giống như Hanbei-chan thôi đúng không?”

“Một nam nhân mà chỉ mang theo cái bụng dạ hẹp hòi thì chẳng bao giờ có thể trưởng thành lên được đâu!”

“Thôi bỏ qua đi! Toàn quân nghe lệnh! Mục tiêu là quân đoàn của Ukita đang bị rối loạn ở phía trước mặt, XUNG PHONG!”

Rõ!

Tuân mệnh!

TIẾN CÔNG!

Hai nghìn quân của quân đoàn Sagara xông lên theo đội hình kẻ dọc, tấn công thẳng vào trại của quân đoàn Ukita, lúc kẻ địch vẫn còn đang trong trạng thái rối loạn bởi cuộc tập kích bất ngờ trước đó.

Dù số lượng quân của Yoshiharu thì chẳng có mấy nhiêu, thế nhưng quân đoàn Sagara thì toàn những lính tráng của gia tộc Kawanami và Maeda, những người đã sống sót qua hiểm cảnh tại trận tháo lui Kanegasaki; và với những mệnh lệnh đúng lúc và chuẩn xác của Kanbei, sức mạnh của quân đoàn đã được nhân thêm gấp đôi, không, là gấp ba lần mới phải.

“Quân Oda đang tấn công rồi kìa!”

“Mau cắm mặt mà chạy ngay đi, hú hét cái gì chứ hả!”

Vẫn còn đang mơ mơ màng màng, quân Ukita đã bị tấn công bất ngờ trong thế gọng kìm, với kết cục chắc chắn là sẽ bị quét sạch hoàn toàn.

“Thành công rồi! Đúng như mị nghĩ mà, so với bài tarot, thì trí tuệ của Simon mị vẫn là đỉnh hơn! Hehehe~”

“Đúng là Kuroda Kanbei nổi danh mà! Một khi mà quân ta tóm được thống lãnh địch là Ukita Naoie, đó chắc chắn sẽ là chiến thắng của chúng ta!”

Yoshiharu và Kanbei tiến sâu vào giữa đội hình địch.

Quân binh của Ukita do bị tấn công bất ngờ, nên đang chạy toán loạn khắp nơi, do đó cũng sẽ phải mất rất lâu trước khi mà kẻ địch có thể tập trung lại thành đội hình; cả Yoshiharu lẫn Kanbei đều chắc chắn về điều đó cứ như là đinh đóng cột.

“Toàn quân! Không được xuống tay với binh lính địch đã xin được đầu hàng! Đừng truy tung kẻ địch đang tháo chạy! Chúng ta chỉ có một mục tiêu duy nhất thôi: Bắt sống thống lãnh địch, Ukita Naoie!”

“Ohhhh? Nhìn phía bên kia kìa, Sagara Yoshiharu! Có một khói hiệu khác đang được bắn lên kìa!”

“Ể!????”

Nhìn về phía tay Kanbei đang chỉ đến, tại trên đỉnh của thành Kotsuki, đúng là có một làn khói hiệu khác đang được bắn lên trên.

“Kanbei, bức thư lúc nãy có nói gì về chuyện có khói hiệu thứ hai không thế?”

“Không ổn rồi! Quân của thành Kotsuki lại đột nhiên quay sang tấn công quân của chúng ta kìa!”

“Chết tiệt, chúng ta bị rơi vào bẫy của Ukita Naoie rồi! Kanbei!”

“Đừng có nói với mị là!”

“Cái gã sứ giả bị thương nghiêm trọng đó, chính là mồi nhử để dụ chúng ta rơi vào cái bẫy này! Trong khoảng thời gian lúc ấy, thành Kotsuki đã hoàn toàn bị đánh chiếm bởi Ukita Naoie! Quân vây thành của địch và gã sứ giả, đều chỉ là lũ diễn viên cả thôi!”

“Làm sao mà có thể? Làm sao mà chuyện đó có thể là thật được cơ chứ! Tên sứ giả đó đã thực sự bị thương gần như sắp chết rồi cơ mà!”

“Như Hanbei-chan nói thì, Ukita Naoie là một kẻ có thể làm ra những chuyện kinh tởm đó mà mặt không hề bị biến sắc đấy~”

“Kể cả dù cho đó có là Ukita Naoie đi chăng nữa, chuyện đó vẫn là bất khả thi! Hắn đã chiếm được thành Kotsuki từ lúc nào cơ chứ?”

“Anh không biết nữa, nhưng có lẽ ngay từ lúc mà chúng ta tới đây, và chứng kiến thành Kotsuki vẫn đang kiên quyết kháng cự lại quân của Ukita, cũng là lúc chúng ta đã sa vào bẫy của hắn mất rồi~”

““Kẻ thù ẩn mình”... là ẩn ý của “Mặt trăng” ư? Nhưng mà…”

Kanbei đột nhiên hiểu ra rằng, vì sao mà cô bé, với sự hiểu biết vượt trội và cả trí tuệ phi thường, lại có thể dễ dàng rơi vào một cái bẫy đơn giản đến thế…

Sự hiểu biết và những chiến thuật của cô bé, đã bị bủa vây bởi thứ bóng tối đen mịt.

Nguyên do của thứ bóng tối đó, là gây nên bởi Sagara Yoshiharu và Takenaka Hanbei, và do cả bản thân của cô bé nữa.

Lúc này đây, chuyện duy nhất mà cả hai có thể làm là cố gắng mở đường máu thoát thân về trại của họ.

Thế nhưng mà, đó có lẽ cũng chỉ là những vùng vẫy cuối cùng trong vô vọng mà thôi.

Lúc hai người không để ý, quân của thành Kotsuki và quân của Ukita, đã từ từ bao vây lấy Yoshiharu với Kanbei rồi.

Quân đoàn Sagara đã bị ép ra khỏi vòng vây hãm. Hiện tại giờ đây chỉ còn mỗi Yoshiharu với Kanbei đang hoàn toàn bị cô lập mà thôi.

Cả Yoshiharu với Kanbei đều ngay lập tức hiểu rằng, họ chẳng còn đường nào để mà thoát thân nữa.

“Sagara Yoshiharu, Simon chưa bao giờ lên kế hoạch để hãm hại anh hết; là sai phạm của mị nên đã dẫn đến cái kết cục như thế này.”

“Anh biết mà, là do tên Ukita Naoie đó quá gian xảo và khốn nạn mà thôi.”

Con chiến mã mà Yoshiharu đang cưỡi đột nhiên vùng vẫy điên cuồng.

Neighhhhhh!

Ngay vừa lúc mà Yoshiharu hạ thấp người để không bị văng ra khỏi lưng ngựa, một viên đạn đã vụt qua đầu cậu trai.

“Uwahhhhhhhhh!? Mém tí nữa thì chết rồi!?”

“...Che, tên tiểu tử này cũng có mệnh lớn quá nhể, thế nhưng mà, mỗ sẽ không để cho nhà ngươi né thêm được một lần nào nữa đâu!”

Tại giữa vô số quân địch đang bủa vây lấy hai người nhà Oda, một samurai, với trên tay là một khẩu súng hoả mai ngắn nòng, bước ra.

Gã samurai này có một cơ thể được rèn luyện kỹ càng, cùng với gương mặt đứng tuổi có một sức quyến rũ lạ kỳ. Với ánh mắt nhìn chằm chằm nghiêm nghị chẳng khác gì hổ dữ, dễ có thể nhận thấy là gã samurai này có một địa vị chẳng hề tầm thường; còn đôi môi hơi khép hờ của hắn làm lộ ra cái hàm răng dày, trông hệt như răng của cẩu hoang vậy.

“Ngươi là kẻ nào?”

Kanbei đột nhiên hét to “Ahhhh”.

“Nhìn cái dấu hiệu trên khẩu súng hoả mai đó kìa, Sagara Yoshiharu! Gã đó chính là Ukita Naoie, kẻ được mệnh danh là “Kẻ giết công chúa” ấy!”

“Kẻ giết công chúa sao!?”

“Là biệt danh của Ukita Naoie~”

Ukita Naoie cười sảng khoái trên lưng chiến mã của gã.

“Đúng rồi đó, bổn tướng chính là Ukita Naoie! Có ai mà ngờ được rằng, phường các người lại dễ bị mắc mưu bởi chỉ một cái bẫy đơn giản đến vậy đâu cơ chứ. Có vẻ như, vị tướng quân nổi danh Sagara Yoshiharu cùng với ngài quân sư thiên tài Kuroda Kanbei, cũng chỉ là hữu danh vô thực thôi ấy nhể!”

“Tên hạ tiện nhà ngươi đã thực sự muốn giết mạo sứ giả của mình, và đêm nay, ngươi cũng đã ra lệnh cho binh lính thành Kotsuki hạ sát chính quân lính của mình sao!? Ngươi chẳng xứng đáng để còn được gọi là con người nữa rồi, Ukita Naoie!”

Dù rằng Kanbei đang rướn hết sức để gào to hết cỡ, thế nhưng Ukita chỉ nhẹ nhàng phẩy tay và nói rằng, “Tiện nữ nhà ngươi thì biết gì cơ chứ, con nhóc vắt mũi còn chưa sạch này.”

“Sagara Yoshiharu, mạt tướng nhà ngươi đã có thể né được đòn tấn công của ta, có nhẽ nào ngươi đúng là loài khỉ thành tinh không vậy? Nhưng vùng vẫy thế thì cũng chỉ giúp cho ngươi trì hoãn được án tử thêm một chút nữa thôi~”

Ukita Naoie cười quỷ quyệt và giương súng nhắm thẳng vào đầu Sagara Yoshiharu một lần nữa.

“Khoan đã, ít nhất thì cũng giúp ta giải đáp thắc mắc trước khi ta chết đi! Rốt cuộc thì ngươi đã chiếm được thành Kotsuki từ lúc nào được cơ chứ?”

“Phu nhân của thành chủ thành Kotsuki, là một trong những nữ nhân đã tự nguyện dâng hiến mạng sống của mình cho mỗ. Nàng ấy đã cầm tù phu quân của mình và trao cho mỗ thành Kotsuki, đó vốn dĩ luôn là cách mà mỗ thực hiện mọi chuyện mà, wahahahaha!”

“Khốn kiếp, đúng là cái chuyện vô lý đến ngớ ngẩn, mà thậm chí đến cả một kẻ bị gọi là dâm tặc như mình, bởi do vận rủi với phụ nữ, cũng chẳng bao giờ có thể đạt đến được.”

“Sagara Yoshiharu, dù bổn tướng chẳng hề có chút tư thù cá nhân gì với tiểu tử nhà ngươi đâu, thế nhưng mà ngay lúc này đây, cặp tỷ muội song sinh nhà Mori vẫn đang đợi chờ cho mỗ mắc sai phạm; thế nên, vì chính sự an nguy của mỗ, hãy dâng mạng sống của ngươi cho mỗ đi!”

Không thể né được rồi, mình sẽ bị bắn trúng mất! Sagara Yoshiharu víu chặt lấy cổ ngựa mà chuẩn bị sẵn sàng cho án tử.

“Uhhh, nếu mà “Ầu~ Nó dừng lại rồi”-kun mà lại thực sự có thể được dùng trong thực chiến thì…”

“Oi, đừng làm chuyện gì ngu ngốc đấy, Kuroda Kanbei! Mục tiêu của bổn tướng chỉ có duy nhất mình Sagara Yoshiharu thôi, tiện nữ nhà ngươi có thể trốn thoát đi về thành Himeji được rồi đấy!”

“Simon không phải là con nhóc!”

“Tiện nữ, dù rằng phường nhà ngươi có ước mơ là trở thành đệ nhất quân sư thế giới, thế nhưng trình độ của tiện nữ nhà ngươi, vẫn chỉ dừng lại ở mức là quá dễ bị đánh lừa, dù chỉ bởi bằng một cái bẫy quá sức đơn giản như thế này thôi.”

“Uhhhh…”

Kanbei chẳng có lời nào để phản biện cả, đôi mắt to tròn của cô bé đã ngập trong nước mắt, tràn đầy sự hối hận bên trong.

Vì sao chúng ta lại để thua cơ chứ, có phải là do chúng ta đã quá lạc lối rồi không? Hay là bởi vì bóng tối đã bao trọn lấy trái tim mình rồi? Là bởi chúng ta đã làm lơ lời cảnh báo của tấm bài tarot đó? Hay là do chúng ta đã quá nôn nóng để có được chiến tích nào? Hay là bởi vì mình đã quá vội vàng trong chuyện muốn được giải thoát cho Oda Nobuna ngay lập tức? Bởi vì mình đã quá háo hức để được vượt biển du học sao? Hay là do mình muốn đáp lễ lại cho Sagara Yoshiharu, hay chỉ là bởi mình không muốn để thua Takenaka Hanbei?

Nhiều xúc cảm và cảm giác đang dần ngập đầy trong đầu của cô bé, Kanbei lúc này đây chẳng thể nào mà nghĩ ra được lối thoát cho cái tình cảnh hiểm nghèo này được.

“Kanbei-chan, mục tiêu của tên này chỉ có mỗi mình anh thôi. Anh sẽ xông vào hắn ngay đây, em hãy lợi dụng lúc đó để trốn thoát đi nhé.”

Nhìn vào biểu cảm kiên quyết của Yoshiharu, một cảm giác ấm áp bỗng bắt đầu nảy lên từ sâu trong ngực của Kanbei, khiến cô bé bất giác hét to.

“Em sẽ không bỏ chạy đâu!”

“Con ngốc này, cầu xin em đó, mau chóng trốn đi đi!”

“Simon chính là quân sư, có đúng không!? Kẻ nhẽ ra phải chịu trách nhiệm cho sự thất bại phải là Simon mới đúng chứ!”

“Ai là kẻ đã quyết định chuyện đó cơ chứ!? Nếu anh mà để cho con gái phải chết trước mặt mình, cái tên Sagara Yoshiharu của anh sẽ bị vấy bẩn mất! Mau chạy ngay đi đi!”

“Không, em đã chấp nhận đủ sự dịu dàng của anh tại thành Himeji rồi.”

“Nghe cho kỹ này, kể từ giờ trở đi, sự giúp đỡ của em sẽ là vô cùng cần thiết trong mọi công chuyện đó! Ấy chính là định mệnh của em! Chuyện anh đã bảo vệ em lúc đó, chỉ bởi vì anh muốn được chứng kiến những chuyện ấy xảy ra thôi, thế nên là, chẳng có việc gì để mà em phải bận lòng hết!”

“Anh thực sự đúng là đồ ngốc mà! Ngay từ đầu, Simon chỉ ở bên cạnh anh, để nhằm đuổi anh trở về lại tương lai thôi! Sao anh lại chẳng từng nghi ngờ đến tới em dù chỉ là một lần thôi thế!? Sao mà anh lại đặt quá nhiều lòng tin vào một đứa con gái đầy toan tính như em vậy cơ chứ!?”

“Đuổi anh về tương lai ư? Chuyện đó thực sự có thể xảy ra sao!?”

“Có thể! Chỉ cần anh vẫn còn tồn tại bên cạnh Oda Nobuna, vận mệnh của Đại nghiệp Thiên hạ bố vũ của ngài ấy sẽ luôn là đống hổ lốn không hồi kết! Thời kỳ loạn lạc cũng sẽ vì đó mà chẳng thể nào bị chấm dứt được! Giấc mơ được du học đến các nước man di của Simon cũng sẽ chẳng bao giờ được trở thành hiện thực hết! Thế nên, Simon muốn đuổi anh về tương lai đó!”

“Kanbei à…”

“Anh là đồ phiền phức! Thế cơ mà anh lại…”

Yoshiharu hét lên, “Anh không quan tâm dù anh có ra sao, Kanbei, ít nhất thì em vẫn phải được sống!” và ngắt lời Kanbei.

“Những lời mà anh đã nói ở thành Himeji không phải là nói dối! Trong lịch sử mà anh biết, Kuroda Kanbei chính là đệ nhất quân sư ở Nhật Bản! Em chính là đệ nhất của đệ nhất đó! Bởi vì những quân sư thiên tài khác như là Takenaka Hanbei, em ấy đã…”

“!?”

Biểu cảm của Kanbei đột nhiên đông cứng.

Sagara Yoshiharu, kẻ đến từ tương lai, vừa nói gì cơ chứ?

Đừng có nói là…

Đừng có nói với mình là, ẩn ý của tấm bài đó thực sự là…

“Khoan đã? Hanbei-chan? Em vừa cố nói gì mới nãy à?”

Yoshiharu hiện đang đứng giữa làn ranh của sự sống và cái chết.

Dù rằng cậu ta đã từng trải nghiệm cái cảm giác này vô số lần trong “Tham vọng của Oda Nobunaga”, nhưng đến tận bây giờ, cái “sự kiện” đó, mà cậu trai vốn chẳng sao mà nhớ lại được, lại đang dần tràn về trong bộ não của Yoshiharu, đúng ngay vào cái thời khắc hiểm nghèo này.

Nhưng mà Sagara Yoshiharu Có nhẽ mình vừa đã tưởng tượng gì đó à? Bởi vì mình sắp chết rồi, nên não mình bắt đầu trục trặc và dở chứng rồi ư… lại một lần nữa mà quên mất luôn về cái “sự kiện” ấy.

Sau khi tự đập mạnh vào cái đầu của mình, mảnh vỡ cuối cùng của ký ức đó, cũng đã tan biến hẳn khỏi não cậu trai.

“Anh có thể quên luôn lời mà anh vừa mới tự nói ra được cơ á!? Anh đúng là một tên ngốc chính hiệu mà.”

“Không phải, chỉ là lúc nãy anh có hơi bối rối chút thôi. Giờ thì ổn rồi, anh đã trở lại bình thường rồi!”

“Ahhh…Ahhh, cũng may là mối quan hệ giữa phường các người cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam, đúng là một cặp chủ nhân và đầy tớ thật là lạ lùng mà. Tiếp theo thì, dù rằng mỗ cũng muốn được nghe thêm chút nữa về chuyện cãi cọ của các ngươi đó, thế nhưng mà cũng đã đến lúc phải nói lời chào tạm biệt rồi.”

Ukita Naoie đã chuẩn bị kéo cò ngay tức khắc.

Kanbei khóc thét, “KHÔNG!!!!!” và muốn lao ra để dùng cơ thể mình, hòng che chắn cho Yoshiharu.

Nhưng Yoshiharu đã ôm lấy Kanbei thật chặt và ghìm cơ thể nhỏ bé của cô bé xuống, đưa lưng ra để đỡ lấy phát đạn của Naoie.

“Anh xin lỗi vì đã làm rối loạn lịch sử, Kanbei. Anh giao lại Nobuna cho em đó~”

Nụ cười của cậu trai thật dịu dàng, nhưng lại tràn ngập sự hối tiếc.

Đến cuối cùng, Kanbei mới nhận ra rằng, cô bé đã gây nên một tai hoạ mà không thể nào mà cứu vãn được.

Sagara Yoshiharu không phải là ở đây để phá hoại vận mệnh của Oda Nobuna.

Vận mệnh của Oda Nobuna đã từ lâu bị ám hoại bởi tấm bài tarot “Tower” đầy cay nghiệt, trước khi cả lúc mà Sagara Yoshiharu xuất hiện.

Dù rằng cô bé chẳng biết lý do là tại sao, nhưng Oda Nobuna sẽ sớm bị bủa vây lấy ngọn lửa dữ dội của lá bài “Tower”, và cũng cùng lúc ấy, ngọn lửa đó sẽ đặt dấu chấm hết cho câu chuyện tình giữa Sagara Yoshiharu và nàng.

Và người đàn ông có tên là Sagara Yoshiharu đến từ tương lai này, đã biết chính xác thứ vận mệnh gì đang chờ đón Oda Nobuna ngay từ lúc đầu rồi.

Thế nên nhằm để thay đổi vận mệnh của Oda Nobuna, Sagara Yoshiharu đã thực sự…

Đúng như mình nghĩ, tên con trai này đúng là một đồ ngốc đến tận xương tuỷ mà. Nếu như mà anh đã quyết tâm đến như thế, thì vì sao anh lại không dùng Simon để làm khiên thịt để sống tiếp, dù cho mọi chuyện có trở nên như thế nào chứ, tên đại đại ngốc này!!!!

Nhưng, cũng đã quá muộn để cho Kanbei kịp nhận ra rồi.

“Vĩnh biệt nhé…”

Naoie kéo cò.