Tại vùng đồng bằng phía đông thành Himeji, có một con sông tên là Yumesaki.
Dọc theo con sông được chảy xuống từ đỉnh núi Shozan này, là căn cứ của quân Ukita Naoie.
Sau khi kết thúc hội nghị bàn về tương lai,
Kanbei đã rủ Hanbei đi tản bộ xuôi theo dòng sông Yumesaki.
“Lúc mà Simon vẫn còn nhỏ tuổi và được gọi bằng cái tên Kanbei, mị hay chạy ra chỗ này chơi lắm~ nào thì là bắt kappa nè, hay là trượt dọc theo bờ sông này đó~ Rùi kiểu gì tối hôm ấy mị cũng sẽ bị phụ thân giáo huấn cho mà coi~”
“Harima là một nơi thực đáng sống. Nơi đây có núi non và sông ngòi thật trùng điệp~ Sao mọi người lại cứ chọn vùng đất tuyệt đẹp này để làm chiến trường vậy cơ chứ~”
Biểu hiện của Hanbei có vẻ như đã tốt hơn lúc trước.
Nhưng với một Kanbei cũng đã từng học qua về âm dương thuật thì thừa biết rằng, lượng Ki còn lại ít ỏi trong cơ thể của Kanbei đang ngày càng yếu hơn.
“Takenaka Hanbei, lúc chúng ta còn ở tại thành Nagahama ấy, khi mà mị bói cho cô về sức khoẻ của cô…”
“Nhắc mới nhớ, cô vẫn chưa nói kết quả với tôi có phải không nhỉ?”
“Đây là lá bài mà cô đã rút được.”
Kanbei đưa cho Hanbei một tấm bài tarot.
Chỉ với một cái nhìn qua, kể cả đối với Hanbei vốn không hề quen thuộc với văn hóa man di, cũng đã lập tức hiểu được ngay ý nghĩa của tấm bài này.
“Là lá “Tử”, cô không còn sống được bao lâu nữa đâu.”
“Ừmm, có vẻ như tôi đã bị bại lộ rồi, đúng là chẳng có gì qua được mắt Kanbei mà…Hehe~”
Nụ cười thanh khiết đó một lần nữa được nở trên gương mặt Hanbei.
Nhìn cái vẻ vô âu của Hanbei khiến cho Kanbei không khỏi phải hét lên, “Sao trông cô cứ như là chẳng hề lo lắng gì hết vậy hả!?”
“Với một tài năng phi thường như thế mà lại bị yểu mệnh, liệu cô có thực sự muốn chấp nhận cái định mệnh ấy như vậy sao!? Sao cô lại không cố gắng tìm cách để mà tiếp tục được sống cơ chứ?”
“Dòng chảy của lịch sử là bất biến, chính Kanbei đã nói điều đó cơ mà, có phải không~?”
“Kể cả dù cho có là đúng như vậy; một mình cô sẽ không thể làm được gì, nhưng với sự giúp đỡ của các đồng minh luôn sát cánh bên cô, chắc chắn là sẽ có cách nào đó để giúp cho cô thoát khỏi cái vận mệnh trời đánh đó thôi! Cô có hiểu được là tương lai của Oda Nobuna với Sagara Yoshiharu sẽ trở nên như thế nào, nếu mà cô chết không hả!?”
“Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, sau khi Kanbei gia nhập đoàn Sagara, trái tim của Yoshiharu-san chắc chắn đã cảm nhận được điều gì đó rồi, thế nên dù cho lúc này tôi có gục ngã đi chăng nữa, chỉ cần Yoshiharu-san vẫn còn có Kanbei ở bên cạnh,...”
“Tên ngốc đó ư?”
“Yoshiharu-san là một người rất luôn ngưỡng mộ về thời đại này, thế nên chắc chắn anh ấy đã có biết về những chuyện sắp xảy đến với Takenaka Hanbei ở tương lai, mà không, cũng có thể là những câu chuyện tầm thường về tôi đã không được lưu lại trong sử sách, nhưng chắc chắn là Yoshiharu-san có biết về tương lai của Kanbei đó~”
“Lúc mà quân của Ukita đã đang bao vây lấy bọn mị tại thành Kotsuki, tên ngốc ấy có nói rằng, “Trong lịch sử mà anh biết, Kuroda Kanbei sẽ trở thành vị quân sư vĩ đại nhất trên thế giới này!” khiến cho mị cũng phải cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Với sự tồn tại của Takenaka Hanbei, làm sao mà mị có thể trở thành đệ nhất quân sư được chứ, cố lắm thì chắc mị cũng chỉ là kẻ số hai mà thôi~”
“Yoshiharu-san chắc hẳn cũng đã cảm thấy có gì đó không đúng, thế nhưng mà tính cách của anh ấy thì lại quá tích cực và vui vẻ.”
“Hắn ta gần như đã gục ngã chỉ riêng với sự việc của Oda Nobuna, nếu giờ mà cộng thêm cả số mệnh của cô nữa thì chắc chắn hắn ta sẽ chẳng thể nào mà chịu đựng được nữa đâu. ”
“Mmmm, vốn dĩ thì những chuyện này cũng đã vượt quá sức chịu đựng của con người rồi. Và Yoshiharu-san lại còn là một người cực kỳ yêu quý các nữ tử, đặc biệt là những cô công chúa chiến binh tại thời đại này nữa chứ~”
“Cái lúc nãy khi mà hắn ta nhớ lại về tương lai của Yamanaka Shikanosuke, chắc chắn hắn cũng đã phải vượt quá giới hạn của mình rồi.”
“Đây đã là những chuyện mà một mình anh ấy sẽ không thể tự mình gánh chịu được nữa rồi. Yêu cầu Yoshiharu-san phải chịu đựng thêm những số phận bị nguyền rủa của chúng ta nữa, thì thực đúng là quá tàn nhẫn mà~”
“Nhưng mà liệu chuyện này có thực sự ổn không vậy? Cô định sẽ không nói gì với Sagara Yoshiharu đến tận khi mà chuyện đã quá muộn rồi ư?”
“Tất nhiên rồi, tôi đã cố gắng suốt bấy lâu nay chỉ để cho anh ấy không thể nhận ra được tình trạng sức khoẻ của tôi mà, nhưng mà từ lâu tôi cũng đã biết, là sớm muộn gì Kanbei cũng sẽ để ý mà thôi~”
“Cô hẳn cũng đã nhận ra rằng, Simon mị có mặt tại nơi này, với mục đích là để đuổi tên ngốc ấy quay trở lại tương lai, có phải không?”
“Kể cả dù cho tôi đã không thể nhìn thấu ý định của cô tường tận đến như vậy, thế nhưng sự thật là, tôi có luôn cảm thấy rằng, cô vẫn giữ một chút những tính toán riêng trong trái tim của cô. Tuy nhiên, kể từ khi mà hai người lần đầu gặp mặt, được nhìn thấy Yoshiharu-san tin tưởng Kanbei nhiều đến thế, tôi đã buông lỏng cảnh giác, và càng nhẹ nhõm hơn khi biết được rằng, vẫn còn đó một con người mà anh ấy có thể dựa dẫm vào, sau khi không còn có tôi ở bên cạnh nữa…”
“...”
“Kanbei à, ngay từ lúc ban đầu, số phận của tôi vốn là phải bế quan và chết trong cô độc tại núi Botai rồi, thật không may nhưng sự thực là như vậy. Chuyện có thể được gặp gỡ Yoshiharu-san là niềm hạnh phúc nhất đời tôi. Chính anh ấy là người đã cho tôi mục đích để được sống tiếp, tôi thật sự biết ơn anh ấy rất nhiều~”
“Biết ơn ư, vì sao chứ, VÌ SAO CHỨ HẢ HANBEI!”
“Tại Kyoto, thủ phủ của Âm dương thuật, vẫn còn đang bị ám bởi “lời nguyền”; nó chính là nguyên nhân gây nên những cuộc chiến lúc bấy giờ đây. Âm dương thuật đáng lẽ ra đã nên bị biến mất cùng với thời đại cũ rồi, thế nhưng vì vẫn chưa tự nhận thức được, Nobuna-sama và Yoshiharu-san đã luôn bị vướng vào một cuộc chiến với những oán linh tà ác của thời kỳ cổ đại. Và cũng vì thế nên, tôi buộc phải làm điều gì đó; định mệnh đã gắn liền tôi phải biến mất cùng với các thức thần của tôi rồi.”
“Khoan đã, nói như cô thì, đừng có bảo mị là, lý do mà long mạch đột nhiên biến mất là vì…”
“Là do tôi làm đó, cùng với sự giúp sức của Zenki-san.”
“GÌ CHỨ HẢ!? Theo như Simon thấy, vì cơ thể cô khi được sinh ra vốn đã yếu đuối, thế nên nếu mà cô không được hấp thụ Ki thường xuyên, cô chắc chắn sẽ ngày càng yếu hơn. Nếu mà cô thực sự đã làm cái chuyện ngu ngốc đó, thì cơ thể cô sẽ…”
“Mmm, sự suy kiệt sẽ thậm chí càng xảy đến nhanh hơn.”
Kanbei thực sự không thể tin vào tai mình được nữa.
“SAO CÔ LẠI NGU NGỐC NHƯ THẾ CHỨ!?”
“Thay vì được sống thêm mấy năm vô nghĩa nữa mà chẳng làm được gì, nếu như dành thời gian đó ra để giúp đỡ người khác, những người được tôi giúp đỡ đó sẽ kế thừa tiếp những giấc mơ còn đang dang dở của tôi, kể cả dù cho nếu chuyện đó có làm cho tuổi thọ của tôi bị rút ngắn đi hay chăng nữa, chẳng phải sẽ là hạnh phúc hơn chuyện sống vất vưởng rất nhiều sao?”
Hanbi lại nở ra nụ cười toả sáng hơn cả những vì sao trên bầu trời đêm lặng.
Cứ như là cô bé không hề quan tâm rằng điều gì sắp xảy đến với cô bé vậy.
Nụ cười đó đã tỏ rõ tất cả, cô bé đã chấp nhận cái chết của mình và sẽ không được chứng kiến những thành quả mà cô đã cố gắng hết sức để ươm mầm suốt bấy lâu qua.
Hiểu được điều ấy, Kanbei đã không còn có thể nhìn vào nụ cười của Hanbei nữa.
Dù Kanbei đã ráng hết sức để kiềm chế lại, thế nhưng cũng chẳng thể ngăn cản những tiếng khóc nấc đang dồn lên từ sâu thẳm trong trái tim cô bé kia.
“Chỉ với sức mạnh Ki của Kanbei thôi, cũng đã mạnh mẽ hơn tôi rất rất nhiều rồi; và tài năng của cô chắc chắn là đi trước tôi mười bước, kẻ suốt đời chỉ biết đến âm dương thuật như tôi thì làm sao mà có thể so bì với Kanbei được~ Sau khi tôi rời đi, tôi xin được trao Yoshiharu-san và Nobuna-sama lại cho cô nhé, Kanbei~”
“Simon mị…”
“Hiện tại đây, có một oán linh cực kỳ kinh tởm đang ám lấy Nobuna-sama. Bởi vì âm dương thuật giờ đã suy yếu hơn trước rất nhiều, nên hẳn phải có một phương pháp hắc ám nào đó đã được sử dụng để triệu gọi lên oán linh. Vụ hỏa hoạn cách đây mấy ngày chắc chắn cũng là do nó gây ra. Tôi đã không còn đủ sức để quy phục oán linh đó nữa rồi, thế nên Kanbei à, hãy dùng khoa học man di của cô để đánh bại nó đi!”
“ĐỪNG CÓ MÀ TỰ TIỆN BẮT ĐẦU ĐÙN ĐẨY CÔNG VIỆC CỦA CÔ CHO NGƯỜI KHÁC! TỰ ĐI MÀ LÀM VIỆC CỦA CÔ ĐI! THẾ NÊN LÀ, LO MÀ SỐNG TIẾP ĐI CHO TÔI!”
Kanbei à, tất nhiên là tôi cũng muốn được sống lắm chứ, thế nhưng giấc mơ ấy sẽ chẳng bao giờ thành hiện thực được. Một khẽ run nhẹ xảy nên trên nụ cười của Hanbei.
Vừa mới cười mà rồi lại khóc, gương mặt của cô bé đã đang cùng lúc có biểu cảm thật rối bời.
Kanbei ngoảnh mặt khỏi Hanbei.
“Chẳng phải cô mới là người hiểu tính cách bừa bãi của Sagara Yoshiharu rõ nhất à!? Sự đau khổ mà hắn ta đang phải trải qua đã vượt quá sức chịu đựng của con người rồi; người đáng ra nên ở bên cạnh và giúp đỡ hắn ta ngay lúc này, phải là cô mới đúng chứ!”
“Tôi đâu phải là người duy nhất mà Yoshiharu-san có thể dựa vào đâu, anh ấy vẫn còn có bạn bè, và người thân thích nữa mà…”
“Nếu như mà cô chết, hắn ta chắc chắn sẽ không thể nào mà chịu nổi được đâu!”
“Thế nên tôi mới bảo rằng, chỉ cần có Kanbei ở bên cạnh, là tôi đã có thể yên tâm mà nghỉ ngơi được rồi. Tôi xin được giao Yoshiharu-san lại cho cco đó, Kanbei~”
“Mị không muốn! Simon không phải là kiểu người tốt đến mức mù quáng như cô đâu, thế nên cô tự đi mà lo cho việc của cô đi!”
Dòng nước chảy trên con sông Yumezaki thật trong vắt.
Và trái tim của Hanbei cũng như làn nước đó vậy, thật thanh khiết không bám lấy dù chỉ một vết bẩn.
“Hãy ngay lập tức trở về quê nhà của cô để mà nghỉ ngơi đi, Takenaka Hanbei! Nếu cô chịu nghỉ ngơi và dừng làm việc quá sức lại, chắc chắn là cô sẽ được sống lâu thêm một chút nữa đó!”
“Yoshiharu-san đang bị mắc kẹt trong tình cảnh hiểm nghèo, và chúng ta cũng không thể trông đợi gì vào viện quân của Nobuna-sama được. Đây có thể sẽ là trận chiến cuối cùng của tôi ở bên cạnh Yoshiharu-san, với tư cách là một quân sư. Tôi cầu xin cô, Kanbei, cho đến khi thời khắc đó điểm, xin cô đừng nói với bất kỳ ai về tình trạng sức khoẻ của tôi nhé?”
“MẶC KỆ CHO DÙ ĐÓ CÓ LÀ THÀNH HAY NÚI SHOZAN ĐI CHĂNG NỮA, SIMON CHẮC CHẮN SẼ TỰ MÌNH CHINH PHẠT HẾT BỌN CHÚNG! CÔ KHÔNG ĐƯỢC TỰ Ý LÀM GÌ HẾT, CÓ HIỂU KHÔNG HẢ HANBEI!?”
Nhưng thay vì quan tâm đến bản thân mình, Hanbei lo lắng cho Yoshiharu và với Kanbei hiện tại hơn…
“Kanbei à, một quân sư là phải luôn giữ được sự bình tĩnh và không thể bị bất cứ thứ gì làm cho xao nhãng cả…nếu không thì, tầm nhìn của cô sẽ bị hạn hẹp lại bởi những đám mây mịt mù đó. Xin cô đừng có cố gắng quá sức và hãy giao lại những chuyện nguy hiểm về cho tôi nhé.”
Kanbei không trả lời, nhưng sâu trong trái tim của cô bé, đã khẳng định rõ ràng.
Và đó là, “Chỉ cần khi Simon sử dụng hết trí lực và khả năng của mình, cô ấy chắc chắn sẽ thay đổi được số mệnh của Takenaka Hanbei!”