Oda Nobuna no yabou

Truyện tương tự

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

123 1130

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

139 1501

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

(Đang ra)

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

氷高悠 ; Yuu Hidaka

"Onii-san, chúc mừng anh đã lấy được vợ. Người này sẽ trở thành vợ anh.

118 13402

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

88 1343

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

(Đang ra)

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

Densuke

Hiroto được tái sinh là một dhampir, chủng tộc mang hai dòng máu vampire và dark elf. Không muốn phải chết theo ý vị thần, câu quyết tâm sống sót ở kiếp này với ma pháp Tử vong và bể mana khổng lồ cậu

290 9506

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

Kata Rina

["tỷ lệ đụng quái trong game thánh sao lại có thể vô lí thế......?" ]

288 5023

Tập 08 - Hồi 17: Tương lai họp mặt

Thành Himeji,

Sau khi biết được chuyện Nobuna vẫn đang an toàn, Yoshiharu đã gửi Yamanaka Shikanosuke đi, chỉ để lại tam tấu Takenaka Hanbei, Kuroda Kanbei và Hachisuka Goemon bên cạnh; rồi bọn họ đã bắt đầu một buổi họp bí mật.

Dù Shikanosuke, cô nàng đã bị đuổi khéo đi khóc lóc nức nở, “Vậy ra tướng quân vẫn chưa thể đặt lòng tin vào một tân binh mới gia nhập như tiểu nữ ạ~? Yoshiharu-sama… Ahhh, đúng thật là thống khổ mà…”, nhưng Yoshiharu vẫn phải nài nỉ cô nàng rời đi cho được.

Buổi họp mặt được chuẩn bị bởi Souen, phụ thân của Kanbei, trong một phòng trà nhỏ.

“Goemon đi đâu mất rồi ấy nhỉ?”

“Em đang trên trần nhà này, đừng bận tâm đến em nghen~”

“Yamanaka Shikanosuke đúng thật là đáng thương lắm ạ, Yoshiharu-san. Không mời cô ấy tham gia liệu có thực sự ổn không ạ?” (Hanbei)

“Ừm, bởi vì nếu mà có người thực sự liên quan đến chuyện mà anh sắp kể có mặt tại đây, sẽ có nhiều ý kiến phản bác lại đến điều mà anh muốn truyền đạt lắm.”

“Chẳng phải là chúng ta sắp nói về tương lai của Oda Nobuna sao, Sagara Yoshiharu? Yamanaka Shikanosuke là nhân vật có liên đới đến chuyện ấy sao?” (Kanbei)

“Lúc nãy, khi mà anh vẫn đang hiểu nhầm về tình cảnh của Nobuna, đột nhiên anh lại nghĩ đến tương lai của Shikanosuke-chan. Những điều mà anh sắp nói tới đây đều rất quan trọng, xin các em hãy chú ý lắng nghe thật kỹ nhé.”

Yoshiharu hạ giọng xuống.

“Hẳn các em đều đã biết lý do vì sao mà anh có thể biết về tương lai rồi, đúng không? Những kiến thức ấy, là do anh có được từ kiệt tác vĩ đại nhất của hãng game SLG, “Tham vọng của Oda Nobunaga”.”

“Từ lâu em đã muốn hỏi anh rồi, cái “Geimu” ấy mà anh hay nói, thực ra là gì thế?” (Goemon)

“Cái “Geimu” này, liệu nó có phải là một dạng sách sử ký giống như là “Chuyện kể Heike” không ạ? Khụ khụ.” (Hanbei)

“Dù rằng “Tham vọng của Oda Nobunaga” đã lưu lại nhiều nhân vật và những câu chuyện lịch sử trong thời kỳ chiến quốc, thế nhưng mà, nó lại có đôi chút khác biệt so với lịch sử chính thống; ừmmmm, ví dụ như là…”

Yoshiharu lấy lên một miếng phô mai.

“Đầu tiên, với một tình tiết nhất định đã xảy ra, trong ngôn ngữ của tương lai, bọn anh lại gọi đó là một “sự kiện”.”

Trong lúc vừa nói, Yoshiharu đặt miếng phô mai xuống sàn nhà.

“Mmm”

“Hmmm, vậy miếng phô mai này giống như là một tình tiết đúng không?” (Kanbei)

“Ừm, tiếp theo là, với tình tiết thứ hai, và thứ ba, thứ tư…”

Yoshiharu tiếp tục xếp những miếng phô mai khác nối tiếp thành một hàng ngang nghiêm chỉnh.

“Để ghi chép lại những tình tiết này từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc, theo thứ tự trật tự thời gian hoàn chỉnh, bọn anh gọi nó là một câu chuyện. Nói đơn giản là, đây là một con đường mà chẳng hề có một lối rẽ nào ra khỏi con đường đó hết.”

“Vâng ạ, những câu chuyện đều có trật tự riêng của nó hết, hiếm khi em thấy một tình huống rằng câu chuyện được viết tiếp, mà lại không có thứ tự định sẵn rõ ràng lắm ạ.” (Hanbei)

“Anh đang cố nói về nguyên nhân và hậu quả đúng không, Sagara Yoshiharu? Lấy “Chuyện kể Heike” làm ví dụ, bởi vì sự phồn thịnh của gia tộc Minamoto, gia tộc Heike đã từ từ bị chèn ép và cuối cùng là bị nuốt chửng. Trong câu chuyện này, có vô số những tình tiết khác nhau đã lần lượt được bện chắc như tơ nhện, và cuối cùng là dẫn đến hồi kết sau cùng. Đó có phải là điều anh muốn bọn em hiểu không~?”

Yoshiharu gạt tan những miếng phô mai ra khắp sàn nhà và nói.

“Trong thế giới của game, những sự kiện khác nhau được chia ra thành một mớ hỗn độn giống như chỗ phô mai này, không chỉ thẳng đuột như một câu chuyện đâu.”

“Ý của anh là sao vậy ạ, Yoshiharu-san?” (Hanbei)

“Lấy ví dụ nhé, để một tình tiết có thể xảy ra được, cần rất nhiều điều kiện khác nhau, và tình tiết thứ hai cũng y như vậy. Không quan trọng dù em có chọn hành động như thế nào, chỉ cần những điều kiện đó được đáp ứng đủ, một tình tiết mới sẽ được xảy ra. Đó là cơ sở để tạo nên được một thế giới game, không phải là một con đường lớn, mà là vô số những con đường được rẽ nhánh rồi tập hợp lại với nhau.”

Kanbei khịt mũi.

“Đó chẳng phải là điều mà Simon đã nói với anh về cách mà lịch sử được tiếp diễn à~? Không quan trọng dù Sagara Yoshiharu anh có làm gì để hòng thay đổi hướng đi của lịch sử, đến sau cùng cũng sẽ chẳng có gì được thay đổi cả; đó là điều mà Simon đã dạy cho anh lúc trước đó~!”

“Mmm, cho đến tận bây giờ, anh vẫn luôn nghĩ rằng, anh thực sự có thể thay đổi được lịch sử nếu như mà anh cứ liên tục đưa ra những lựa chọn khác nhau. Thế nhưng mà khi Ashikaga Yoshiaki, người vốn ra đã bị tiêu diệt từ lâu, lại đột nhiên xuất hiện, anh đã từ bỏ cái suy nghĩ hạn hẹp đó rồi. Đúng như lời mà Kanbei đã nói, thế giới này không chỉ tiến lên trên một đường thẳng, thế nên, kể cả khi dù cho chúng ta có cố gắng để tạm thời thay đổi được hướng đi của nó, chỉ cần một khi mà các điều kiện đã được tập hợp lại đầy đủ, cái tình tiết trong lịch sử đó chắc chắn sẽ bị xảy ra một lần nữa, chỉ là theo một cách khác thôi; đến cuối cùng, nó sẽ kết thúc tại điểm kết mà anh biết. Cứ như vậy, thế giới này vẫn đang tiếp tục đi đến tương lai định sẵn của nó ấy.”

“Khác với thế giới của “Geimu”, có vô số những con người đang kiến tạo nên thế giới này dựa trên ý chí riêng của họ.” (Kanbei)

“Phải, chính xác là nó đó, Kanbei. Nhưng nếu chỉ xét riêng về cấu trúc, các sự kiện ở thế giới thực so với game thì lại trùng khớp đến kinh ngạc. Đến tận lúc này, anh vẫn đang mong muốn để có thể thay đổi được hướng đi của tình tiết lịch sử, thế nhưng mà bây giờ thì anh đã hiểu rõ ràng rồi. Để ngăn chặn một tình tiết sắp xảy ra, điều quan trọng nhất là, không thể để cho những điều kiện tạo nên tình tiết đó được đáp ứng đầy đủ!”

Hanbei hạ thấp đầu và lén nhìn vào Yoshiharu.

“Uhhh, Yoshiharu-san, anh đang nói là tương lai “không thể thay đổi được” lại thực sự có thể thay đổi được sao ạ? Dựa trên lời anh nói, liệu em có thể đoán rằng tương lai của chúng ta, đang diễn biến theo một hướng cực kỳ tồi tệ đúng không ạ?”

Yoshiharu gật đầu.

“Về Shikanosuke-chan, trong “Tham vọng của Oda Nobunaga”, số tình tiết mà có liên quan đến Shikanosuke-chan là ba. Tình tiết đầu tiên là sự quyết tâm “Cầu nguyện cho sự thống khổ đến mặt trăng” của cô ấy vững như sư chùa Sokushinbutsu, tình tiết thứ hai là “Yamanaka Shikanosuke phục tùng dưới trướng gia tộc Oda”, nhưng tình tiết cuối cùng lại có tên là, “Cái chết của Yamanaka Shikanosuke”.”

“Yoshiharu-san.”

“Đó quả là một “evento” đáng ghét đó~.”

Dù đang cố gắng tỏ ra thật điềm tĩnh, thế nhưng giọng của Yoshiharu đã bắt đầu run rẩy.

Trách nhiệm khi phải nói ra cái tương lai bất hạnh của đồng đội của cậu thiếu niên, sự khó chịu, cùng với vô số những cảm xúc khác đang cùng gào lên trong trái tim của Yoshiharu.

Nhưng Yoshiharu đã quyết định rằng, cậu ta sẽ không lẩn trốn nữa.

“Trong tương lai mà anh biết, Shikanosuke-chan đã không thành công phục hưng lại được gia tộc Amago; sau khi bị đánh bại bởi gia tộc Mori và bị bắt giữ một lần nữa, cô ấy đã bị ám sát trong lúc bị áp giải về thụ án. Đến cuối cùng, cô ấy đã hy sinh vì sự trung thành cùng với lẽ phải của đời mình.”

“Chẳng phải là chỉ cần nếu các nữ chúa chiến binh chịu quy phục thành ni cô, mạng sống của họ sẽ được bảo đảm sao?” (Kanbei)

“Dựa trên nhân cách của Shikanosuke-chan, chắn hẳn cô ấy sẽ không chịu sống tiếp dưới danh nghĩa của một ni cô đâu. Và cũng bởi vì bi kịch của Shikanosuke-chan đó, người ta vẫn còn nhớ đến cô ấy như là một vị anh hùng ở tương lai 400 năm sau cơ.”

“Làm sao mà có thể như thế được chứ~” Hanbei tỏ ra thương xót cho cô nàng và chìm vào im lặng, Nhưng Kanbei lại cười to mà nói, “Chỉ cần có Simon mị ở đây, không có gì phải lo lắng cả. Nếu như mà chúng ta chiến thắng, thì mấy chuyện như thế sẽ chẳng thể nào mà xảy ra được đâu~”

“Kể cả dù cho nếu thống soái hiện tại là Sagara Yoshiharu, người chẳng đáng tin tưởng tẹo nào, cứ luôn bị bất tỉnh chỉ vì mấy chuyện cỏn con, chỉ cần có Simon mị và Takenaka Hanbei ở đây, chẳng có chuyện mà quân chúng ta bại trận được đâu~” (Kanbei)

“Nhưng mà thực tế là, Shikanosuke-chan đã đến và phụng sự dưới trướng của gia tộc Oda rồi đó! Làm sao mà chúng ta biết được lúc nào thì sự kiện thứ ba sẽ có thể xảy ra chứ!”

“Khụ, dựa trên giả thuyết của Yoshiharu-san, chắc chắn là cũng sẽ có những điều kiện để cho tình tiết thứ ba xảy ra; chỉ cần chúng ta biết được những điều kiện đó là gì, chắc chắn là vẫn sẽ có cách để chúng ta né được cái kết bi thương đó ạ.” (Hanbei)

“Anh xin lỗi, nhưng mà anh chẳng thể nào mà nhớ lại những điều kiện đó được, nhẽ ra anh phải viết được cả hướng dẫn ra rồi mới đúng chứ!”

“Vậy là chỉ có mỗi Shikanosuke là thiệt mạng thôi à? Quân đoàn Sagara không phải hứng chịu dù chỉ một chút tổn thất nào luôn sao?” (Kanbei)

“Đúng vậy, thế nên là từ giờ, chúng ta phải cố hết sức để kề cạnh Shikanosuke-chan, và chắc chắn là không thể để cho các hào kiệt xứ Amago chiến đấu tại tiền tuyến theo ý muốn của họ được.”

“Sim, mị hiểu rồi, vậy thì đừng chần chừ gì nữa, mà hãy mau kể với Shikanosuke thôi.”

“Khoan đã, Kanbei! Nếu Shikanosuke-chan mà biết về chuyện này, chắc chắn cô ấy sẽ nói là, “Tôi sẽ không bao giờ để mọi người phải cùng gánh chịu số mệnh thống khổ của tôi đâu” và xông thẳng vào quân địch để tìm kiếm cái chết đó!”

“Yoshiharu-san nói đúng đó, Kanbei. Cảm tính về trách nhiệm của Shikanosuke đã quá hay thường xuyên khiến cho cô ấy bị quá sức rồi. Nếu mà cô ấy biết về tình tiết này, chắc hẳn cô ấy sẽ suy nghĩ rằng, “Vì số mệnh của mình đã được định là hy sinh trên chiến trường với vô số niềm nuối tiếc, thế nên trước khi mà mình kéo theo Yoshiharu-sama vào số phận đánh nguyền rủa của mình, tốt nhất là mình nên dũng cảm xông pha vào kẻ địch và tự gánh chịu số mệnh này của mình thôi!” đó~” (Hanbei)

“Hmmm, đúng là một con người kỳ lạ nhể~” (Kanbei)

Yoshiharu tiếp tục cuộc họp.

“Dù anh đã luôn nghĩ rằng, một mình anh có thể thay đổi được lịch sử; thế nhưng từ nay, anh sẽ cần đến sự giúp đỡ của các đồng sự của anh. Nếu như anh đã có thể thay đổi lịch sử bằng cách chọn hướng khác đi, thì anh có thể tự mình làm chuyện đó được. Tuy nhiên, để tránh đi một tình tiết nhất định, chỉ với một sức người thì chắc chắn là không đủ, sự trở lại của Ashikaga Yoshiaki đến đất Nhật Bản là minh chứng rõ ràng nhất cho chuyện đó.”

“Hmmm, cứ để đó cho Simon lo~”

“Dù có lẽ em vẫn chưa giúp được gì nhiều, thế nhưng em sẽ cố gắng hết sức ạ, khụ~”

“Anh không bận tâm liệu rằng huyền thoại về Yamanaka Shikanosuke có được lan truyền tại 400 năm về sau hay không. Cái anh quan tâm là, anh muốn cô ấy tiếp tục được sống như là một thiếu nữ, và giúp cô ấy phục hưng lại được gia tộc Amago. Chẳng phải là gia tộc Amago có nguồn gốc từ lãnh chúa Izumo đó sao, thế nên chúng ta chẳng phải lo rằng nếu bọn họ có xung đột với Đại nghiệp Thiên hạ bố vũ của Nobuna đúng chứ?”

Người ấy vẫn cứ như vậy, muốn có tất cả và chẳng chịu buông tay khỏi bất cứ thứ gì…Từ trên trần nhà, Goemon bực dọc mà lẩm bẩm, đến nỗi bên dưới có thể nghe thấy ẻm đang nói gì.

“Những gì anh nói tiếp đây mới là phần quan trọng nhất đây này. Bởi vì đây là vấn đề siêu cấp hệ trọng, thế nên mong các em đừng có kể với ai hết nhé. Nếu như sau này mà có cơ hội, chúng ta sẽ tăng thêm số đồng minh mà có thể được biết đến bí mật này.”

“Phần quan trọng nhất sao…” (Kanbei)

“Là về tương lai của Nobuna-sama… khụ khụ” (Hanbei)

“Đúng vậy, nếu như mà anh tự mình kể với Nobuna, chắc chắn đầu anh sẽ ngay lập tức lìa khỏi cổ mất. Thế nên là, anh đã thề với cô ấy rằng, anh sẽ không hé môi về bất cứ điều gì sắp xảy đến với cô ấy cả. Giờ đây, anh không thể chỉ dựa vào mỗi sức anh để ngăn cản cái thảm kịch của lịch sử này được; anh chỉ còn cách xấu hổ mà cầu xin sự giúp đỡ từ các em thôi. Làm ơn, xin hãy giúp anh với, Hanbei-chan, Kanbei-chan!”

Hanbei và Kanbei ngoảnh mặt nhìn nhau.

Cái con người luôn luôn thừa hơi, tích cực và vui vẻ Yoshiharu, người luôn sẵn sàng lao vào các hiểm cảnh cùng với một nụ cười, lại đang biểu hiện ra một biểu cảm yếu đuối đến thế ư? 

Anh ấy đang sợ hãi điều gì đó, thật là quá đáng quan ngại.

Hanbei mỉm cười và nắm lấy bàn tay đang run lẩy bẩy của Yoshiharu.

“Yoshiharu-san, khi mà em đã quyết định sẽ phò trợ anh, em đã đặt mạng sống của em vào tay của Nobuna-sama và anh rồi. Nên xin anh đừng lo sợ nữa, dù cho có chuyện gì xảy đến đi chăng nữa, em vẫn sẽ luôn bên cạnh anh ạ.”

“Cảm ơn em nhé, Hanbei-chan.”

“Với Simon mị ở bên cạnh anh, bất cứ vấn đề gì cũng sẽ được giải quyết dễ dàng thôi, nên anh cứ nói ra đi xem nào!”

Nén lại nỗi khó chịu trong trái tim mình, Yoshiharu kể về tương lai đang chờ đợi Nobuna.

Căn cứ vào sự trở lại của Ashikaga Yoshiaki, và quỹ đạo của lịch sử như Kanbei đã nói, Yoshiharu vốn đã luôn phải chịu đựng một mình đã hiểu được điều trọng tâm là “Chỉ với sức anh thì chắc chắn là sẽ không đủ đâu”.

Kể cả khi nếu cậu thiếu niên chọn đi trên con đường khác, lịch sử vẫn sẽ trở về lại điểm kết cuối cùng vốn dĩ của nó thôi.

Khác với những câu chuyện, chỉ cần khi mà các điều kiện được tập hợp đầy đủ, định mệnh chắc chắn sẽ xảy ra.

Đó là bởi vì lịch sử được tạo nên bởi vô số những ý chí riêng của con người.

Kể từ cái lúc mà nàng ấy được sinh ra, định mệnh của Oda Nobuna đã bị gắn chặt với vận mệnh của đất nước này rồi…không, với vận mệnh của thế giới mới đúng. Một “thế lực” hùng mạnh mà Yoshiharu chẳng sao mà ngăn cản được, đang từ từ đẩy nàng ấy đến kết thúc tại “Biến cố đền Honnouji”, nhưng tất thảy những điều đó, cậu thiếu niên không thể nào mà kể với Nobuna được.

Lúc này đây, sự giúp đỡ của đồng minh mà cậu thiếu niên có thể tin tưởng được, là điều hết sức cần thiết.

Với quyết tâm đó, Yoshiharu kể lại toàn bộ mọi chuyện với ba cô bé kia.

Từng từ mà cậu thiếu niên nói ra, khiến cho cả hai thiên tài Hanbei và Kanbei, cùng với cô ninja Goemon luôn giữ được vẻ điềm tĩnh của mình, mặt dần dần tái nhợt.

“Nobuna đã không thể hoàn thành Đại nghiệp thống nhất thế giới của cô ấy. Ngay vừa lúc mà cô ấy chuẩn bị khép lại Đại nghiệp Thiên hạ bố vũ, Nobuna đã bị phản bội bởi chính cận thần của mình, và kết thúc cuộc đời trong ngọn lửa cháy rực tại đền Honnou.”

Sau đó, cậu thiếu niên có vẻ muốn nói thêm điều gì đó, thế nhưng Yoshiharu lại chẳng sao mà nhớ ra được.

Kể từ khi bị lạc đến thời kỳ chiến quốc này, và phải chịu đựng những gánh nặng kinh khủng đến thế chỉ với một mình cậu ấy, những cảm xúc hỗn độn đã bắt đầu bùng nổ, khiến cho nước mắt cậu trai bỗng chốc tuôn rơi.

“Nổi loạn ư? Làm sao có thể!? Bản thân người đó hẳn phải rõ nhất chứ, nếu như người đó mà làm như thế, chúng ta sẽ không thể nào mà bắt kịp được với các nước man di, và rồi tương lai nào sẽ còn lại cho chúng ta chứ! Rốt cuộc thì ai là kẻ đã làm phản thế hả!?” (Kanbei)

Vẫn còn đang trong trạng thái bàng hoàng, Kanbei cứ liên tục hét lên, “Ai là kẻ làm phản chứ hả!?”

Nhưng chỉ với điều này, Yoshiharu không thể nào trả lời được.

Làm sao mà cậu thiếu niên có thể nói về cuộc nổi loạn mà thậm chí còn chưa xảy ra cơ chứ.

“Lúc này anh vẫn chưa thể nào mà biết được, liệu người mà anh biết đó có thực sự làm phản không nữa! Và theo giả thiết của Kanbei, chỉ cần kết thúc vẫn y như cũ, kẻ phản bội có thể là bất cứ ai cơ mà! Vẫn có khả năng kẻ đó không phải là một trong số các tuỳ tùng chúng ta, mà là một tên sát thủ vô danh tiểu tốt nào đó thì sao!”

Gân cổ mà hét lên, Yoshiharu nuốt trọn cái tên Akechi Mitsuhide vào sâu trong bụng mình.

Chỉ có duy nhất sự thật rằng, Mitsuhide là kẻ đã gây nên “Biến cố đền Honnouji”, Yoshiharu không thể nào mà chấp nhận được. Nếu đó đúng là Mitsuhide mà cậu thiếu niên biết, chắc chắn không thể nào mà cô ấy lại là thủ phạm được! Chắc chắn là đã có nhầm lẫn gì đó rồi, có thể Mitsuhide đã bị kẻ nào đó đánh bại và gán cho cái danh là thủ phạm của sự kiện đó, trở thành một người thế thân của thủ phạm thực sự. Càng gần gũi với Mitsuhide hơn, cậu thiếu niên càng hiểu rõ hơn về nhân cách của cô gái này; điều đó lại càng củng cố chắc chắn thêm ý chí của Yoshiharu rằng, cô thiếu nữ ấy sẽ không bao giờ làm những chuyện như thế cả.

Từ thời xa xưa, ai cũng thừa biết rằng, kẻ chiến thắng là kẻ viết nên lịch sử; sử sách chỉ toàn lưu bút về những chiến thắng hiển hách của những kẻ thắng cuộc thôi.

Kể cả nếu có chuyện Mitsuhide là kẻ chủ mưu của sự kiện ấy, và dưới đánh giá của Yoshiharu, cậu ta sẽ buộc phải khiến cho cô biến mất khỏi dòng chảy của lịch sử; nhưng chắc chắn sẽ liền có kẻ khác thế chỗ vào và gây nên “Biến cố đền Honnouji” thôi.

Kẻ thủ ác cũng chỉ như một miếng phô mai, cực kỳ dễ dàng bị thay thế.

Kể cả nếu toàn bộ các tuỳ tùng của nhà Oda bị tiêu diệt, vẫn còn đó quá nhiều các mối hiểm nguy.

Đối với một nhà cách mạng mà nói, sự chia rẽ giữa Oda Nobuna với các kẻ theo chủ nghĩa bảo thủ sẽ không thể nào mà biến mất được. Thế giới thì chẳng dễ gì để mà thay đổi, những kẻ mà không bao giờ muốn từ bỏ lợi ích của riêng mình, đều chắc chắn sẽ tập hợp lại ở phía bên phe đối nghịch và dùng Ashikaga Yoshiaki như là biểu tượng cho hành vi chống đối của bọn chúng mà thôi. Dù rằng chúng ta đã luôn ủng hộ Imagawa Yoshimoto như là một tân tướng quân, thế nhưng không ngoài dự kiến, chúng ta sẽ chẳng thể nào dễ dàng mà xóa đi sự tồn tại của Ashikaga Yoshiaki được.

Cả cuộc đời Oda Nobunaga là luôn chiến đấu không ngừng, với mong muốn là dẫn dắt Nhật Bản thoát ra được khỏi những tập tục cổ xưa và phong tục lạc hậu của nó. Nhưng đến cuối cùng, ông ấy vẫn không thể chiến thắng được những kẻ bảo thủ kia.

Sau khi Oda Nobunaga bị đánh bại, Nhật Bản đã không thể tiến vào được thời kỳ hàng hải.

Toyotomi Hideyoshi, với danh nghĩa là kẻ kế nhiệm của ông ấy, sau khi chịu thất bại trong một cuộc chiến, ông ta đã căm ghét những nhà truyền giáo ngoại quốc, và chẳng bao lâu sau, ông đã cô lập Nhật Bản khỏi thế giới rộng lớn kia.

Dù là sau cái chết của Hideyoshi, gia tộc Tokugawa, gia tộc đã bắt đầu thời kỳ của Mạc phủ Edo, vốn không có nhiều hiềm khích với văn hoá ngoài khơi, đã bắt đầu mở cửa thương mại, thiết lập nên nhiều bến cảng giao thương với các nước Đông nam á.

Thế nhưng mà cũng sau khi Ieyasu từ trần, Mạc phủ Edo đã quyết định khoá cửa đất nước, và hiềm khích của họ đối với Thiên chúa giáo cũng bắt đầu trở nên bạo lực hơn. Kể từ đó trở đi, Nhật Bản đã bước vào thời kỳ tăm tối, từ chối mọi mối giao hảo với thế giới bên ngoài.

Dù bọn họ đã từng vượt qua bao nhiêu thử thách và cuối cùng cũng đã có được đôi chút hài lòng, thế nhưng mà Yoshiharu vẫn muốn được chứng kiến những khả năng khác của thế giới này. Ví dụ như là được nhìn thấy một Nhật Bản mà không bị cấm khẩu tại Mạc phủ Edo, hay là được phiêu lưu vượt biển lớn cùng với Oda Nobuna ra thế giới bên ngoài, một tương lai hoàn toàn khác biệt với tương lai mà cậu đã biết…

Thế nên là, không quan trọng dù cho thủ phạm có là ai đi chăng nữa.

Cái tương lai mà dòng chảy của lịch sử đang hướng đến không phải là Đại nghiệp Thiên hạ bố vũ mà Nobuna, Yoshiharu và Kanbei đang mong chờ, mà thực ra lại là Biến cố đền Honnouji…

Đây mới là điều quan trọng nhất.

Yoshiharu cúi đầu thật sâu trước mặt Hanbei và những người còn lại.

Thay vào đó, Hanbei nhẹ nhàng xoa đầu cậu thiếu niên và đáp lại cậu ta.

“Dù là Yoshiharu-san đã luôn giữ nụ cười trên môi anh, thế nhưng ẩn trong nụ cười đó, có vẻ như là có một nỗi đau không thể nào được diễn tả thành lời. Nỗi đau đó không phải là về anh, mà là vì người khác. Giờ đây, rõ ràng là anh đã luôn lo lắng cho tương lai của Nobuna-sama đúng không ạ?”

Yoshiharu lặng lẽ gật đầu.

Được nghe thấy giọng ấm áp của Hanbei, cậu thiếu niên cứ như sắp đang oà khóc đến nơi rồi.

Yoshiharu gắng hết sức để giữ lại được nước mắt, rồi cậu ngồi thẳng dậy.

“Em…sống để hoàn thành được nguyện ước của Yoshiharu-san, thế nên xin anh đừng quá gắng sức để mà phải chịu đựng những gánh nặng như thế nữa ạ. Hanbei sẽ bảo vệ Yoshiharu-san với Nobuna-sama, và kể cả nếu như chỉ mỗi mình Hanbei là chưa đủ, chúng ta vẫn còn đó thiên tài xuất chúng Kanbei, ở với chúng ta tại nơi đây cơ mà.”

Nụ cười thánh thiện của Hanbei là thứ linh thiêng nhất mà Yoshiharu từng được chứng kiến trên cõi đời này, nếu như mà Thiên thần mà Frois hay nguyện cầu đến có thực sự tồn tại, chắc hẳn họ cũng sẽ phải ghen tị với cô bé Hanbei này thôi.

Nhìn vào nụ cười ấm áp của Hanbei, Yoshiharu chẳng hiểu sao mà tự dưng lại có một linh cảm xấu, nhưng cậu thiếu niên lại nghĩ là do cậu đã phải chịu đựng quá nhiều rồi; Yoshiharu nắm lại tay Hanbei và nói “Cảm ơn em nhiều nhé, Hanbei-chan.”.

“Anh tính làm gì đây ạ, Yoshiharu-san? Nếu chúng ta không thể tránh được nó, hay là chúng ta hãy cứ để cho Nobuna-sama “chết” tại đền Honnou đi? Rồi sau đó, dưới sự bảo hộ của Yoshiharu-san, ngài ấy sẽ bắt đầu cuộc đời thứ hai của mình…”

Đó là cách mà Nobuna đã dùng với Asai Nagamasa, người đã “chết” cùng với gia tộc Nagamasa của nàng; Hanbei đang cố nói là liệu rằng Nobuna có thể xào lại phương pháp gian lận đó không.

Nhưng Yoshiharu lại lắc đầu và khẳng định chắc nịch “Không thể nào được đâu”.

“Cô nàng đó sẽ chẳng bao giờ chịu từ bỏ ước mơ của mình đâu. Nếu như mà cô ấy có thực sự từ bỏ tham vọng ấy, thì cô ấy sẽ không còn là Oda Nobuna nữa; kể cả dù cho nếu là vì những binh sĩ đã hy sinh trên chiến trường, cô ấy cũng sẽ không bao giờ từ bỏ số mệnh của “Oda Nobuna”, chắc chắn là dù cho có phải chết cô ấy cũng không bao giờ làm. Cô nàng ấy vốn luôn luôn như thế mà.”

“Vâng ạ, Nobuna-sama đang mang trên vai vận mệnh của toàn Nhật Bản, hoàn toàn khác hẳn với các lãnh chúa khác ạ.”

Tầm quan trọng trong lịch sử của Asai Nagamasa và Oda Nobuna là hoàn toàn khác nhau, quá sức khác biệt. Oda Nobuna không chỉ là một lãnh chúa trong thời kỳ chiến quốc, sự tồn tại của nàng ấy là không thể nào bị thay thế được; sau khi được Yoshiharu nhắc nhở, Hanbei đã ngộ ra được điều này.

“Chỉ cần nếu cô nàng ấy vẫn còn sống, cô ấy vẫn sẽ tiếp tục là Oda Nobuna dù cho chuyện đó có khó khăn đến nhường nào. Và một kẻ đến từ tương lai như anh thì chẳng cách nào mà thế chỗ được cho cô ấy cả, đó là điều mà anh cần phải làm rõ ràng đầu tiên.”

“Em chưa từng nghĩ là Yoshiharu-san đã phải suy nghĩ nhiều đến như vậy đâu ạ, anh đã phải tự mình gắng sức suốt thời gian qua rồi, Yoshiharu-san đã phải chịu đựng bấy lâu nay thật đúng là quá đáng ngưỡng mộ ạ, uhhh~”

“Tất cả đều là nhờ vào Hanbei-chan và các em cả đó; nhưng mà kể từ bây giờ, Hanbei-chan cũng đã bị kéo vào trận chiến với tương lai mất rồi.”

“Hmmmm, xin anh hãy cứ mang theo em vào đi ạ. Ngay từ đầu sự tồn tại của em là để sử dụng kiến thức của mình vì Yoshiharu-san mà. Chỉ duy sự thật rằng, Yoshiharu-san đã có thể chia sẻ toàn bộ những bí mật của anh với em, dù chưa được lịch thiệp cho lắm, thế nhưng Hanbei đang cực kỳ hạnh phúc đấy ạ~”

Vậy ra mọi chuyện là như thế à. Kanbei đã hạ quyết tâm và nhìn chằm chằm vào gương mặt của Yoshiharu.

Cái giả thiết mà cô bé từng tin vào, “Trên con đường thống nhất thế giới của Oda Nobuna, Yoshiharu là một chướng ngại lớn.” đã bị chứng minh là sai hoàn toàn, thế nhưng mà…

Ngài ấy sẽ thực sự phải chết dưới chính tay cận thần của mình ngay trước khi mà thống nhất được thế giới sao…

Cái vận mệnh ấy thật quá đau lòng.

Quá khó để cho một Kanbei luôn lạc quan có thể dự đoán được về một tương lai u ám như thế.

Nhưng sau khi thực sự suy nghĩ về nó, bản thân cô bé vẫn chưa làm được gì, đã không còn có thể trở về Harima nữa rồi. Làm thế nào mà một Oda Nobuna đã vẫn luôn đấu tranh với các truyền thống cổ hủ lạc hậu mà vẫn còn có thể ở lại được đất nước này cơ chứ?

Vậy ra đó chính là ý nghĩa của lá bài “Tòa tháp” đại diện cho vận mệnh của Oda Nobuna ư? Lá Tòa tháp được rút ra vào ngày hôm ấy, là ẩn ý cho vụ cháy tại đền Honnou. Tại nơi ấy, Oda Nobuna sẽ cùng lúc đánh mất cả giấc mơ về Đại nghiệp Thiên hạ bố vũ, và cả tình yêu với Sagara Yoshiharu nữa…

Kể cả nếu cho mình có thể thay đổi được vận mệnh ấy, mình e rằng mình chỉ có thể cứu được một trong hai điều đó thôi. Chuyện giúp cho Oda Nobuna vừa hoàn thành Đại nghiệp Thiên hạ bố vũ, vừa có được Sagara Yoshiharu, thực sự quá là khó đi mà!

Mình có nên nói với Sagara Yoshiharu luôn không?

Không, dù đúng là nói ra thì tốt hơn, nhưng có lẽ tạm thời thì mình nên im lặng đã.

Từ trước tới nay, Kanbei đã luôn sống trong thế giới của riêng cô bé, kể cả dù cho công việc của một quân sư là phải xử lý được với các mối quan hệ giữa người với người, cô bé vẫn luôn nghĩ rằng chỉ cần áp đặt trí thông minh vượt trội của mình lên kẻ địch là đủ. Thế nhưng mà lúc này đây, cô bé đã hiểu là, phương pháp của cô chẳng sao mà hoàn hảo được; phẩm chất đầu tiên của một quân sư chính hiệu là phải nắm rõ được trái tim con người.

Ngay vừa lúc mà cô bé nhận ra được điều đó, Kanbei bắt đầu từ từ hiểu được dụ ý của Takenaka hanbei.

Có lẽ nào, Takenaka Hanbei từ lâu đã biết được vận mệnh của cô ấy, rằng tấm bài tarot đó…Làm thế nào mà dù cho đã biết rồi, cô ta vẫn có thể bình tĩnh được đến vậy? Cô ta muốn được ở bên cạnh Sagara Yoshiharu đến tận thời khắc cuối cùng ư? Và còn không thèm đòi hỏi bất kỳ phần thưởng nào nữa chứ…

Đó mới là một quân sư thực thụ ư? Kanbei chỉ có thể lưu luyến mãi cái ý nghĩ ấy trong đầu.

Giờ đây khi mà mình đã biết được về vận mệnh của Oda Nobuna, mình phải hiểu được về tương lai của Hanbei ngay lập tức! Chắc chắn lúc này đây, vẫn còn đó một số chuyện mà mình có thể xoay sở được, và với nó, mình sẽ có thể thay đổi được số mệnh của cô ta. Kanbei hạ quyết tâm trong trái tim mình.

Nhưng Yoshiharu đã phải đang gánh chịu quá nhiều gánh nặng rồi, cô bé không thể nào mà đổ thêm dầu vào lửa được nữa.

“Khụ, Sagara Yoshiharu. Đúng là Simon đã nói rằng tương lai không thể nào bị thay đổi, thế nhưng mà điều mà Simon muốn thực sự nói là, một kẻ ngốc như anh sẽ chẳng bao giờ mà làm suy chuyển tương lai được đâu. Tuy nhiên, nếu đó là thiên tài kiệt xuất như Simon, mấy chuyện như là thay đổi tương lai, chỉ là cỏn con như là lấy kẹo từ túi áo thôi~”

“Oi oi, rõ ràng là lúc đó em đã nói khác mà, Kanbei!”

“Nếu như mà anh đã phải chịu quá nhiều áp lực vì Simon, thì mị thực lòng xin lỗi anh nghen~”

“Ah, không có gì để mà em phải xin lỗi anh cả. Nhờ vào Kanbei mà anh mới biết được, rằng anh sẽ không bao giờ có thể thay đổi được tương lai chỉ bằng mỗi sức anh thôi đó!”

“Ah”

Yoshiharu xoa đầu Kanbei và cảm ơn cô bé.

“Đư…Đừng có tự tiện mà chạm vào mị!”

Kanbei tung một cú đấm thẳng vào mũi Yoshiharu.

“Au! Em chả dễ thương tẹo nào hết! Nhìn Hanbei mà học hỏi đi em!”

“Mị từ chối, Kanbei chẳng có gì để mà phải học từ Takenaka Hanbei cả! Chắc chắn là một ngày nào ấy, mị sẽ vượt qua cô ta thôi!”

“Uhh, nhìn hai người cứ như huynh muội ấy ạ~”

“Thật không hửm Hanbei-chan?”

“Thô lỗ quá đó, làm sao mà Simon có thể là tiểu muội cái của tên ngố Sagara Yoshiharu này được cơ chứ!?”

Kanbei phồng má rồi quay mặt đi chỗ khác, miệng lẩm bẩm, Đây là quà đáp lễ mà Simon giành cho anh đó, Sagara Yoshiharu, vì đã đứng ra và bảo vệ em trước đám lãnh chúa tỉnh Harima kia, nhưng vì giọng cô bé nhỏ quá, nên Yoshiharu chẳng nghe được từ nào cả.

“Anh thực sự xin lỗi vì đã trở nên vô dụng nãy giờ! Bắt đầu từ giây phút này đây! Anh sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ hết sức ạ!”

“Sagara Yoshiharu, hãy tạm gác lại mấy cái vấn đề về tương lai sang một bên và cùng cân nhắc về tình hình hiện tại của chúng ta đi nào~ Ukita Naoie đã bao vây lấy quân ta, và đường rút lui của chúng ta cũng đã bị bịt kín rồi.”

“Chính xác ạ, Nobuna-sama cũng đang phải dưỡng thương trên giường bệnh, thế nên là sẽ không có viện quân nào đến ứng cứu đâu, uhhh.”

“Ukita Naoie thì có gì mà đáng sợ cơ chứ, chúng ta có tận hai “bei” nổi danh làm đồng minh ở đây cơ mà!”

“Vậy ra bây giờ Goemon không còn là đồng minh của anh nữa sao? Guuuu.”

Ôi thần linh ơi, mình quên béng mất là em ấy vẫn đang còn trốn trên trần nhà nữa chứ!

“Ah, đâu phải đâu. Là do em trốn kỹ quá nên anh quên mất luôn về sự tồn tại của em đó, mau xuống đây đi Goemon.”

“Nếu như mà Mao Mao mà đột nhiên tỉnh lại thì nguy hiểm lắm ạ. Em xin phép được ở trên chỗ này thôi.”

“Mao Mao đang ngủ say lắm, nhìn nè. Xuống đây đi em.”

“Nếu thật như vậy thì để em xuống dưới.”

Nhưng bộ tứ trong phòng thì vẫn chưa hề nhận ra có một người đang lấp ló ngoài phòng trà.

“...Ara ara, chủ nhân ta chẳng phải là lại đang cố gắng quá sức rồi sao, ngài ấy biết là bản thân ngài ấy chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa cơ mà~”

Phải, đó chính là Zenki.

Kể cả dù cho chủ nhân của anh ta là Hanbei, cũng không hề hay biết là Zenki vốn đang tuần tra xung quanh lâu đài, đã vô tình nghe được cuộc trò chuyện về tương lai giữa bốn người trong phòng trà kia.

Zenki vẫn đã luôn duy trì một khoảng cách nhất định với thế giới loài người, cũng đang phải tỏ ra quan ngại với các vấn đề trong nhân giới ấy.

“Sẽ là rất khó khăn để mà cứu được Yamanaka Shikanosuke khỏi tình thế hiểm nghèo như thế, quân đoàn Sagara hiện tại đã bị cắt đứt đường tháo quân và đang phải đối mặt nguy hiểm chực chờ. Và vẫn còn đó một thảm kịch đang chờ đón bọn họ ư, thật là rắc rối quá đi mà…~”

Oda Nobuna sẽ không thể thống nhất được thế giới, và người ấy sẽ bị phản bội ngay vừa lúc mà giấc mơ được hoàn thành.

Chẳng phải là đã từng có một thảm kịch như vậy xảy ra trong quá khứ sao?

Từ rất rất lâu về trước, khi mà Zenki vẫn còn là con người, đã có một sự kiện y hệt như vậy xảy ra tại thời kỳ của anh ta.

“Ngay cả số mệnh của Shikanosuke cũng được cân nhắc rất kỹ càng.”

Sagara Yoshiharu là một gã đàn ông mong muốn được có tất cả, và không chịu buông bỏ bất cứ thứ gì kể cả ngay lúc sắp lâm chung.

Một con người thật là quá ích kỷ mà…

Nhưng chính sự ích kỷ vô cùng đó đã chạm được đến trái tim Hanbei.

Zenki khẽ thở dài và nở một nụ cười cay đắng.

“Có vẻ như đã đến lúc để mà ta phải trở thành kẻ xấu tính rồi.”