Oda Nobuna no yabou

Truyện tương tự

Tôi đã bị bạn thuở nhỏ của mình từ chối 10,000 lần nhưng sau khi bỏ cuộc tôi đột nhiên trở nên nổi tiếng?

(Đang ra)

Tôi đã bị bạn thuở nhỏ của mình từ chối 10,000 lần nhưng sau khi bỏ cuộc tôi đột nhiên trở nên nổi tiếng?

kamamura

Chuyện tình thanh xuân đã được sinh ra. Hầu hết các nhân vật đều ngu ngốc và tận hưởng thanh xuân của họ một cách vụng về.

2 10

Kết duyên nơi dị giới: Trung tâm tư vấn hôn nhân dị giới - Dù đã thua 100 trận tình ở thế giới cũ, tôi vẫn quyết tâm tìm vợ ở thế giới khác!

(Đang ra)

Kết duyên nơi dị giới: Trung tâm tư vấn hôn nhân dị giới - Dù đã thua 100 trận tình ở thế giới cũ, tôi vẫn quyết tâm tìm vợ ở thế giới khác!

Takumi Miyaji

Tại “Thế giới” nơi đủ chủng loài hỗn hợp như long tộc, yamabiko, người thằn lằn cùng tồn tại,Torakichi mang theo một ước nguyện không thể từ bỏ và bắt đầu cuộc hành trình hẹn hò xuyên chủng tộc cùng K

8 21

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

50 393

Hôm nay cô ấy lại đọc suy nghĩ của tôi rồi

(Đang ra)

Hôm nay cô ấy lại đọc suy nghĩ của tôi rồi

Shirosaki

— Đúng vậy. Ngày hôm nay, một lần nữa, cô ấy lại đọc được những suy nghĩ của tôi.

4 27

The Academy’s Time Stop Player

(Đang ra)

The Academy’s Time Stop Player

애모르

Với 1 kỹ năng gian lận phá vỡ sự cân bằng

38 741

Shujinkou no Osananajimi ga, Wakiyaku no Ore ni Gui Gui Kuru

(Đang ra)

Shujinkou no Osananajimi ga, Wakiyaku no Ore ni Gui Gui Kuru

Rakuda (駱駝)

Ở trường tôi có một tên y như nhân vật chính trong truyện rom-com. Hoàn toàn chẳng có gì nổi bật, vậy mà vì lý do nào đó, lúc nào xung quanh cậu ta cũng toàn là những cô gái xinh đẹp, quả là không bìn

11 117

Tập 08 - Hồi 20: Chuyển biến bất ngờ! Kanbei tạo phản!?

“Takenaka Hanbei đang mắc phải một căn bệnh hiểm nghèo nào đó và trông cô ta cứ như sắp chầu trời đến nơi rồi ấy hả? Cơ sở đâu mà anh phán bừa như thế chứ, Sagara Yoshiharu? Anh đã quá lo lắng cho cô ta rồi đấy~”

Đêm hôm đó, vì quá lo cho tình trạng sức khoẻ của Hanbei, Yoshiharu đã không kìm được lòng mà phải vội chạy qua phòng của Kuroda Kanbei để tâm sự về những trăn trở trong lòng chàng trai trẻ.

Nhưng Kanbei sau khi nghe xong chuyện mà Yoshiharu giãi bày, cô bé vẫn ung dung thoải mái ngồi trên chiếc ghế nhỏ mang phong cách tây phương, dùng đầu ngón tay vuốt xoay quả địa cầu bên cạnh, dường như hoàn toàn chẳng hề quan tâm gì đến chuyện sống chết của đồng vị Hanbei.

“Chỉ cần Hanbei-chan chịu trở về thành Nagahama trên con thuyền mà ông chú kia để lại và nghỉ ngơi là em ấy sẽ khoẻ hơn được chút đỉnh, thế nhưng Hanbei-chan lại quá cứng đầu! Em ấy cứ nằng nặc đòi ở lại đây để tiếp tục được tham gia vào trận chiến! Anh phải làm gì đây chứ hả, Kanbei-chan!”

“Như mị đã nói, là do anh đã nghĩ quá lên thôi. Ý tưởng bọc lấy thành Miki của Hanbei đúng thật là thiên tài, và để thực thi được chiến lược ấy, Simon mị chắc chắn sẽ thiết kế một phương pháp xây thành mới mà thiên hạ chưa từng thấy bao giờ! Bên cạnh anh hiện đã có đến tận hai quân sư tài giỏi nhất thiên hạ, sao anh vẫn còn chưa chịu hài lòng mà cứ đắn đo suy nghĩ suốt thế hả Sagara Yoshiharu?”

“Em nói thật chứ hả, Kanbei-chan? Sức khoẻ của Hanbei-chan thực sự không có vấn đề gì thật chứ?”

“Sim, cô ta chẳng có vấn đề gì hết trơn~”

“Anh hiểu rồi, thực có lẽ là do anh đã suy nghĩ quá nhiều. Hanbei-chan đã nói rằng anh hiện tại vẫn còn thiếu kinh nghiệm để đảm nhiệm vai trò của một chủ tướng thật sự, và chỉ sau khi chiếm được thành Miki, anh mới có thể thực sự trưởng thành được.”

“Anh không định nghỉ ngơi chút nào hử, Sagara Yoshiharu? Mị nghe nói mấy kẻ ngốc thường coi chuyện suy nghĩ chỉ đơn giản như là việc đi ngủ vậy. Với cái trí thông minh tồi tàn có trong cái đầu khỉ của anh thì, dù anh có vắt cạn não anh ra, cũng vô ích thôi~”

“Chậc, em không thể nào dùng từ ngữ nhẹ nhàng hơn được chút hử Kanbei-chan?”

“Xin lỗi anh, nhưng mà Simon muốn tiếp tục làm việc ngay bây giờ, mị cũng phải tập trung vào kế hoạch bao vây thành Miki rồi.”

“Vậy thì anh sẽ không làm phiền em nữa nhé.”

Sau khi mà Yoshiharu đã rời đi, Kanbei cuối cùng cũng ổn định lại được tinh thần và lấy ra bộ bài tarot của cô bé.

“Trong bói toán, chuyện người bói không cố tự tìm ra vận mệnh của chính bản thân mình là lẽ thường thức thông thường. Dù người bói có cố tìm hiểu, điều đó chỉ khiến trí tuệ của bản thân bị lu mờ, kéo theo đó là vận mệnh của người bói sẽ càng tồi tệ hơn… Thế nhưng mà…”

Mong muốn thay đổi lời nguyền đoản mệnh của Hanbei, cô bé chỉ còn nước dựa vào phương thức cấm đoán này.

“Đêm nay, Simon sẽ một mình đi tới núi Shozan, dốc toàn lực để thuyết phục Ukita Naoie quy thuận nhà Oda. Dù hy vọng mong manh đến mấy, nếu mà Simon thực sự làm được, cả vùng Harima sẽ được chinh phục chỉ trong một đêm.”

Cho dù Kanbei biết, chẳng đời nào mà con cáo già Naoie đó chịu chấp nhận lời đề nghị của cô.

Thế nhưng do từng nhiều lần đâm lén đồng minh, bản thân Naoie cũng chẳng hề được gia tộc Mori tin tưởng.

Nếu thật sự thuyết phục được hắn phản bội ngay lúc này, chắc chắn là công lao của hắn sẽ rất lớn và được ban thưởng hậu hĩnh bởi gia tộc Oda… Nhưng ngược lại, gia tộc Mori bị phản bội ắt sẽ phát điên mà thiêu rụi toàn bộ mọi thứ trên lãnh địa Bizen Mimasaka của hắn ta.

Quân sư của nhà Mori - Kobayakawa Takakage - lại nổi danh nhờ vào khả năng chớp đúng thời cơ. Giờ đây, khi mà quân đoàn Sagara đang bị cô lập tại Harima bởi mưu hèn kế bẩn của Naoie, và nữ chúa Nobuna của họ thì đang gặp nạn, chắc chắn là cô ta sẽ không để vuột mất thời cơ ngàn vàng này, mà sẽ sớm đích thân dẫn quân tới.

Một khi gia tộc Mori hợp quân thành công với Ukita Naoie, sẽ chẳng còn cơ hội nào để cho Kanbei thuyết phục được Naoie trở cờ nữa.

Nếu muốn đánh cược thì chính là lúc này.

Nhưng mà cơ hội thành công còn chưa tới mười phần trăm.

Nếu muốn thay đổi được đại mệnh của Oda Nobuna, thì sự tồn tại của đệ nhất quân sư Takenaka Hanbei là điều tuyệt nhiên không thể thiếu!

Một khi mình thắng ván cược, quân đoàn Sagara sẽ thoát khỏi tình thế hiểm nghèo này, và Hanbei sẽ không còn lý do nào để từ chối việc nghỉ ngơi nữa.

Mạng sống yếu ớt ấy, có lẽ sẽ còn có cơ hội cứu vãn.

Việc Simon có thể thay đổi được dòng chảy của lịch sử hay không - tất cả đều phụ thuộc vào đêm nay. Liệu kế hoạch này của Simon có thành công… hay là…?

Kanbei nghiến răng, rút ra một lá bài từ bộ bài tarot và đặt nó lên trên bàn.

Trên tấm bài đó, là hình ảnh một lữ khách đơn độc cùng với chú chó của mình.

Và tấm hình được vẽ lộn ngược.

Là hoán vị nghịch thân!

Giải nghĩa của tấm bài đó là…

“The Fool” (Kẻ Khờ)

(T/L note: The Fool (ngược): Lá bài này thường biểu thị một giai đoạn mà sự hồn nhiên và tự do mất cân bằng, trở thành liều lĩnh hoặc thiếu suy xét. Nó cảnh báo về những quyết định vội vàng, hành động dựa trên cảm xúc mà không có kế hoạch rõ ràng, hoặc việc tin tưởng quá mức vào người khác. Ngược lại, đôi khi nó cũng phản ánh sự chần chừ, sợ hãi trước thay đổi khiến cơ hội trôi qua. Trong các khía cạnh cuộc sống, The Fool ngược nhấn mạnh nguy cơ bị mất định hướng, đầu tư sai lầm, quan hệ hời hợt hoặc thiếu cam kết, và việc né tránh trách nhiệm khi đối mặt với thử thách.)

Kanbei khép mắt lại, và lặng chìm trong suy nghĩ.

“Uhhh, em không thấy Kanbei đâu hết ạ!”

“Sagara-han, Kanbei-san biến mất rồi.”

Sáng sớm hôm sau, cả thành Himeji đã rơi vào náo loạn.

Lý do là, cựu thành chủ của thành Himeji, Kuroda Kanbei đã đột nhiên biến mất.

Nhà của Kanbei hoàn toàn trống trơn.

Chỉ còn lại đó là cái kế hoạch vây thành Miki đã được hoàn thiện đang nằm trên bàn của cô bé, cùng những thiết bị kỳ quặc mới được cô bé phát minh.

“Có lẽ… là lỗi của mình?”

Sắc mặt Hanbei bỗng trở nên trắng bệch.

“Nhưng mà... mình thực sự mong rằng mình đang nghĩ quá lên thôi.”

Cô bé dường như đã hiểu thấu mọi chuyện. Nước mắt lã chã khắp trên khuôn mặt nhỏ nhắn, Hanbei hoảng loạn lao đi khắp thành Himeji trong tuyệt vọng để tìm kiếm Kanbei.

“Đừng quá sức, Hanbei-chan! Anh sẽ mang em ấy về lại đây ngay thôi!”

Vừa nói, Yoshiharu vừa nhảy lên lưng ngựa và lục soát khắp mọi ngóc ngách thành Himeji.

Thế nhưng, chẳng thể tìm thấy Kanbei đâu cả.

Và không biết từ khi nào, cậu trai đã đến bên bờ sông Yumezaki rồi.

Ngay trước mắt cậu là cứ trại của quân Ukita Naoie, núi Shozan.

Ngọn núi giờ đây đã hoàn toàn biến thành một pháo đài quân sự kiên cố. Bất kỳ kẻ nào cả gan lại gần đều sẽ được chào đón bằng một viên đạn hỏa mai xuyên thẳng qua đầu.

Nhận ra bản thân đã lỡ đặt chân vào lãnh địa quân địch, Yoshiharu ngay lập tức cúi thấp đầu xuống.

“Rốt cuộc em đã chạy đi đâu rồi hả, Kanbei? Em có biết mọi người đang lo lắng cho em đến mức nào không chứ?”

Yoshiharu đã thực bất lực, cạn sạch phương hướng, chẳng còn biết phải lần tìm tại nơi đâu nữa.

Tuy không rõ tung tích của Kanbei, nhưng cậu trai lại có một dự cảm cực kỳ xấu, hơn nữa Hanbei cũng đang hành động rất kỳ lạ.

“Này! Mao Mao! Tỉnh dậy đi!”

“Chuyện gì thế nà?”

Đôi mắt lơ mơ vẫn còn đang ngái ngủ, linh miêu thò đầu ra khỏi túi áo cậu thiếu niên.

“Kanbei đã rời khỏi lâu đài rồi, mi có biết là em ấy đã đi đâu không? Ta đã tìm khắp mọi nơi xung quanh thành Himeji rồi mà vẫn không thấy được Kanbei!”

“Nuuu? Rời khỏi lâu đài ư?”

“Ahh~ Tính khí em ấy thất thường lắm. Nếu như mà chúng ta không nhanh chóng tìm ra được Kanbei-chan, ta sợ rằng sẽ có chuyện tồi tệ xảy ra mất.”

“Không tính khoảng thời gian mà chủ nhân đi du học xa nhà, Kanbei hiếm có khi nào tự rời khỏi lâu đài mà không có lý do lắm đó~”

“Thật vậy ư?”

“Yep~ Dù có hơi độc mồm độc miệng, thế nhưng sâu bên trong chủ nhân vẫn chỉ là một cô bé vẫn còn chưa bước qua tuổi trưởng thành; ngài ấy sợ cô đơn và ghét bị bỏ lại một mình~”

“Giờ mi nói ta mới để ý là, Souen có từng nói với ta rằng, lúc Kanbei còn nhỏ, em ấy đã từng triệu hồi yêu quái bầu bạn với mình chỉ để xua đi nỗi cô đơn.”

“Mao Mao được chủ nhân tạo ra cũng vì lý do đó mà, Kanbei chẳng có người bạn nào hết á~”

“Vậy ra em ấy vẫn đang sống giống như hồi mà em ấy học âm dương thuật ư?”

“Nhưng mà Yoshiharu có biết không, kể từ khi mà Yoshiharu xuất hiện trong cuộc đời của Kanbei, trái tim của chủ nhân đã dần dần trở nên ấm áp hơn rùi. Dù ngài ấy có không biểu lộ ra trên mặt, thế nhưng mà Mao Mao vẫn biết hết đó~”

“Vậy thì rốt cuộc là Kanbei-chan đang ở chỗ nào cơ chứ?”

“Mao Mao không biết, thế nhưng mà, chắc chắn là chủ nhân không có bỏ nhà ra đi đâu~”

“Trong trường hợp đó thì…”

Yoshiharu là kiểu người mà luôn đặt bằng hữu lên trên bản thân.

Cho đến nay, Yoshiharu vẫn chưa thể nào quen nổi thời đại hỗn loạn này.

Cậu thiếu niên có một điểm yếu trí mạng với tư cách là một samurai thời chiến quốc: Không thể bỏ mặc dù là bất kỳ ai, khi cậu phải đối diện với hoàn cảnh phải lựa chọn một trong hai người.

Nhưng dù cho thế thì, Yoshiharu chưa bao giờ nghĩ là cậu phải thay đổi bản chất đó của mình.

Đã có lần Kanbei từng nói, hồi nhỏ, em ấy đã quen với chuyện bơi lội trên con sông này rồi, chẳng nhẽ là do có người nào đó đối xử với em ấy như là một con kappa ư? Nhưng mà, dù trong quá khứ tại thời đại chiến quốc này, khi mà âm dương thuật vẫn còn tồn tại, kappa cũng đâu có thật đâu nhỉ? Kappa không phải chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng con người thôi sao?

Ngay khi mà tâm trí Yoshiharu bắt đầu lạc trôi trong vô định,

Một tiếng “tõm” vang lên.

Một sinh vật nhớp nháp và đen trụi đang dần trôi theo dòng nước đến gần Yoshiharu.

“Kap…Kappa, nó… nó xuất hiện rồiiiiiiiiiiiii! Mao Mao, tớ chọn cậu! Mau sử dụng thần thông của cậu và tiêu diệt con quái vật kia đi!!!”

AD_4nXewvH-eXzjmpHqOGiQz2dFy_Bqrme3vB-PfEaxZl6s0PRCKl6UilkD445a-NkSP3FvFZxymxgFsb3Ore2J7VgOWbWltV7KjCnc7UxyCC_i5-ayRhU9339LVAIa91cis2tnYxgZeWQ?key=kQo-NRnyRchbsTfk1JyQbC6j

“Mao Mao có phải là yêu quái đâu cơ chớ~ Mao Mao là một sinh thể nhân tạo được Kanbei tạo ra mà~”

“Thì có sao đâu!? Cũng vậy thôi mà!?”

“Anh đang la hét cái gì thế hử, Yoshiharu-san? Là em đây.”

Thì ra cái sinh vật đột nhiên xuất hiện trên dòng sông không phải là kappa, mà là Goemon.

“Uwah? Goemon? Sao mà em lại đột nhiên xuất hiện ở đây thế?”

“Ninin, là để có được nhiều thời gian đào thoát hơn.”

“Đào thoát?”

“Em đã lén lẻn vào núi Shozan.”

“CÁI GÌ CƠ CHỨ!?”

“Nhưng mà em đã mém chết đó. Cái nơi ấy đúng là địa ngục của ninja mà.”

Lúc này Yoshiharu mới để ý thấy, cổ tay phải của Goemon đang bị thương, còn tay áo bộ đồ ninja thì đã tơi tả.

“Em có sao không thế?”

“Đêm hôm qua, em vô tình nhìn thấy Kuroda-shi một mình đi vào núi Shozan.”

“Hả?”

“Không nhầm được đâu, chỉ có Kuroda-shi mới đội lên đầu cái mũ nam ban kỳ cục đó thôi, chắc chắn không phải là Souen, mà là Kuroda-shi.”

Thấy hông, chẳng phải là Mao Mao đã nói là chủ nhân không có bỏ nhà ra đi à? Mao Mao nói vọng ra từ phía bên ngực Yoshiharu với giọng tự hào.

“Kh…khoan đã, chuyện gì đang xảy ra vậy!? Và đã có chuyện gì xảy ra với Kanbei sau khi mà em ấy đi vào bên trong đó thế?”

“Bởi vì đợi lâu quá mà vẫn không thấy cô ấy trở lại, em đã lo lắng và cố gắng lẻn vào bên trong đó.”

“Cắn lưỡi cũng được, cố nói đơn giản thôi, Goemon!”

“Dù gặp nhiều khó khăn nhưng sau cùng thì em cũng đã đến được trung tâm ngọn núi.”

“V…và?”

“Tại đó, em đã nghe lỏm được cuộc nói chuyện của binh lính địch.”

“Dù chưa có bằng chứng rõ ràng nào…” Nói đến đó, Goemon bỗng ngập ngừng, nhưng cô bé vẫn quyết định nói ra tất cả cho Yoshiharu.

“Bởi vì thành Himeji đã bị Sagara-shi cưỡng đoạt bằng vũ lực, để báo thù, Kubrobda-shi đẽ phản bụ zè đèo quin choa Ukbitba-sbhi! (Kuroda-shi đã phản bội và đầu quân Ukita-shi!)”