Ở vòng lặp thứ 7, tôi sẽ tận hưởng cuộc sống làm dâu tự do ở cựu địch quốc

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Làm bạn trai giả của cô nàng hoa khôi trường

(Đang ra)

Làm bạn trai giả của cô nàng hoa khôi trường

브라더

"Cậu có thể làm bạn trai tôi được không?"Cô gái xinh đẹp nhất trường tỏ tình với tôi.Đó là cách chúng tôi trở thành người yêu giả của nhau.

9 231

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

4 205

Mãn Cấp Xuyên Không Tại Sao Tôi Lại Là Nữ Mục Sư?

(Đang ra)

Mãn Cấp Xuyên Không Tại Sao Tôi Lại Là Nữ Mục Sư?

清酒浅辄-Thanh Cửu Thiên Triết(Qingjiu Qianzhe)

Willis: Có vấn đề gì giữa việc ta là linh mục và việc ta có thể dùng gậy đánh chết ngươi không?Chết đi và hãy để lại tất cả vật phẩm cho ta!

180 3107

Let This Grieving Soul Retire ! Woe is the Weakling Who Leads the Strongest Party

(Đang ra)

Let This Grieving Soul Retire ! Woe is the Weakling Who Leads the Strongest Party

Tsukikage

Liệu Cry có thể bình an nghỉ hưu không đây?

108 1528

Zettai ni Hatarakitakunai Dungeon Master ga Damin wo Musaboru made

(Đang ra)

Zettai ni Hatarakitakunai Dungeon Master ga Damin wo Musaboru made

Spanner Onikage

Keima có thể vượt qua tình huống "ngàn cân treo sợi tóc" này không và đạt được cuộc sống lười biếng không cần làm gì của anh ấy.

420 38522

Tổng hợp ngoại truyện - Những thay đổi xảy ra sau khi ăn nhẹ vào đêm khuya

Oliver đã phục vụ Arnold với tư cách là người hầu trong hơn mười năm. 

Arnold, người đã rất xuất sắc từ khi còn nhỏ, không chỉ trong việc học, rèn luyện mà cả trong việc xử lý công việc, đều tự mình âm thầm quản lý. Trong khi người hầu của nhị Hoàng tử Theodore dường như đang đau đầu với cách để chủ nhân của mình làm việc, thì Arnold không cần ai phải thúc ép để hoàn thành công việc. 

Ngược lại, điều khiến Oliver đau đầu là "làm thế nào để Arnold nghỉ ngơi". 

Nếu sắp xếp xong tài liệu nhanh hơn thời gian dự kiến, Arnold sẽ dùng thời gian còn lại để giải quyết các công việc khác. 

Ngay cả khi thời tiết xấu khiến việc huấn luyện của các hiệp sĩ cận vệ phải tạm dừng, Arnold cũng tự mình tiếp tục rèn luyện. Đôi khi anh sẽ giấu danh tính và đi xuống thị trấn để kiểm tra tình hình của thủ đô, và những đơn thỉnh nguyện cũng luôn được anh tự tay xem xét. 

"Thưa chủ nhân, trà đã pha xong. Ngài đã ngồi tại bàn từ sáng đến giờ, xin hãy nghỉ ngơi một chút."

"Không cần." 

"Vậy thì ít nhất xin ngài dùng chút đồ ăn nhẹ thay cho bữa trưa. Ngài cũng đã đói rồi chứ?" 

"Không đói." 

Arnold khẳng định như vậy, trông anh thực sự không có vẻ gì là đói. 

Dù từ bữa sáng đã trôi qua từ lâu, nhưng dường như anh không cảm thấy đói. Mỗi khi như vậy, Oliver thường thở dài một cách tự hào. 

"Thật là… Chủ nhân của thần thật không giống người thường chút nào. Không bao giờ nghỉ ngơi, cũng không có món ăn ưa thích đặc biệt." 

"…" 

"Dù khẩu vị rất bình thường, sao ngài lại hoàn toàn không quan tâm đến việc ăn uống? Ít nhất nếu ngài đói mỗi khi đến giờ thì thần cũng có thể yên tâm hơn rồi." 

"Ngươi vẫn ồn ào như mọi khi." 

Arnold nhíu mày, ngẩng đầu lên khỏi tài liệu và nhìn về phía Oliver. 

"Lượng thức ăn cần thiết cho các hoạt động, ta vẫn đều đặn nạp vào mà. Hơn nữa, nếu không cảm thấy đói, thì làm việc sẽ hiệu quả hơn." 

"Chính vì vậy, suy nghĩ của ngài mới không giống người bình thường." 

Nhìn vào bầu không khí này, không chừng sớm muộn gì anh cũng sẽ nói rằng giấc ngủ là không hiệu quả. Oliver đặt đĩa đồ ăn nhẹ lên bàn làm việc, một lần nữa thở dài. 

"Hy vọng chủ nhân của thần một ngày nào đó sẽ hiểu được." 

Nhưng Oliver cũng hiểu rằng, Arnold có lẽ sẽ không bao giờ tận hưởng bữa ăn, hoặc có sở thích đặc biệt với món ăn nào. 

Cho đến lúc đó, anh luôn nghĩ như vậy. 

*** 

Một đêm nọ, khi Oliver đến văn phòng của Arnold, anh phát hiện có ánh sáng lọt ra từ cánh cửa. Anh gõ cửa, và sau khi được cho phép, anh mở cửa và thấy Arnold đang ngồi trên ghế dài, đọc tài liệu. 

"Không phải ngài đã về dinh thự rồi sao?" 

"Ta chợt nhớ ra có một số tài liệu có thể dùng cho lịch trình ngày mai, nên ta muốn chuẩn bị trước." 

Dù Arnold có mê công việc đến mức nào, anh cũng không bao giờ để Oliver và những người khác phải làm việc cùng mình. Vì đã được lệnh dừng lại ở một mức độ nhất định, Oliver theo đó mà nghỉ ngơi.

Dựa trên thời gian, việc Arnold vẫn đang làm việc không phải là điều ngạc nhiên. Nhưng điều khiến Oliver bất ngờ là Arnold không ngồi ở bàn làm việc.

"Ngài không ngồi ở bàn mà lại xem tài liệu ở đây, thật hiếm thấy đấy." 

Arnold đang ngồi trên ghế dài, khuỷu tay tựa vào tay ghế, cổ áo sơ mi mở ra. 

Anh đang ngồi bắt chéo chân, trông có vẻ thư giãn một chút. Vì cảnh tượng này đẹp như tranh vẽ, nếu các tiểu thư trong các buổi tiệc nhìn thấy, chắc chắn sẽ gây ra một sự náo động lớn.

"Hơn nữa... thưa chủ nhân, chẳng lẽ từ sau bữa tối đến giờ, ngài đã xử lý hết ngần ấy công việc sao?"

Nhìn vào đống tài liệu chất chồng trên bàn làm việc, Oliver không thể không hít một hơi thật sâu.

Arnold đã xem xét cẩn thận, ký tên phê duyệt hoặc ghi lý do từ chối vào từng tài liệu, và sắp xếp chúng theo từng bộ phận gửi đến.

Dù vốn là một người xử lý công việc rất nhanh, nhưng số lượng này thực sự quá ấn tượng. 

Khi Oliver đang ngạc nhiên, Arnold nói với giọng có chút không hài lòng. 

"…Vì vừa nãy ta đã nghỉ ngơi." 

"────Hả?" 

Oliver sững sờ, còn Arnold thì cụp mắt xuống và nói. 

"Kết quả là hiệu suất làm việc đã được cải thiện, đúng không?" 

"Ng-nghỉ ngơi? Ngài thật sao?" 

"Sao vậy? Ngươi có ý kiến gì không?" 

"Không, điều này thật sự khiến thần vui mừng!" 

Oliver trong sự bối rối hỏi tiếp. 

"Nhưng tại sao?" 

"Vì ta thấy đói." 

Nghe lời giải thích này, Oliver càng thêm kinh ngạc. 

Việc cảm thấy đói và ăn một chút đồ ăn nhẹ để nghỉ ngơi, về cơ bản thì chẳng có gì lạ cả. Nhưng Arnold, người trước nay chưa từng dành thời gian làm việc này, rốt cuộc đã thay đổi vì lý do gì? 

Đây là lần đầu tiên trong mười năm qua, Oliver nghe thấy từ miệng của chủ nhân mình nói ra những từ như "đói bụng". 

Rồi Oliver chợt nhận ra điều gì đó. 

"Chẳng lẽ, là vì Rishe-sama?" 

Nếu có bất cứ lý do gì để thay đổi, thì không thể là ai khác ngoài cô ấy. 

Oliver nghĩ rằng Arnold sẽ phủ nhận, nhưng ngạc nhiên thay, Arnold lại tỏ ra một vẻ mặt rất đương nhiên. 

"Khi nói chuyện với cô ấy, cô ấy bảo muốn làm bữa khuya." 

"Vậy nên ngài đã ăn khuya sao? Chủ nhân của thần? Trong khi đang làm việc?" 

Và đó là món ăn do người mà anh chỉ mới quen biết làm, lại không có ai thử độc trước. 

Dù không nói ra, nhưng chắc Arnold cũng đã nhận thức được điều này. Dù bị ánh mắt không vui của Arnold nhìn chằm chằm, Oliver vẫn không sợ hãi. 

(Không ngờ lại có sự thay đổi như thế này…) 

Mục đích của cuộc hôn ước giữa Arnold và cô gái tên Rishe đó, thậm chí cả Oliver cũng không được biết. Nhưng có lẽ ngay cả Arnold cũng không ngờ rằng cô ấy lại có thể mang đến sự thay đổi như vậy. 

"Rishe-sama chắc hẳn nấu ăn rất ngon nhỉ?" 

"…Dù cô ấy tự nhận rằng mình nấu ăn dở tệ..." 

Arnold chống tay lên thành ghế, đỡ lấy cằm và chậm rãi chớp mắt. 

Chắc là anh đang nhớ lại cảnh cô ấy khẳng định rằng mình không giỏi nấu ăn. Anh lại cúi xuống, và trên khuôn mặt anh xuất hiện một nụ cười nhẹ nhàng. 

"Nhưng với ta, nó rất ngon." 

"──…!" 

Oliver chưa từng nghe Arnold khen ngợi bất kỳ món ăn nào trước đây. 

Vị chủ nhân này không ưa đồ ngọt, cảm nhận về vị đắng và cay cũng không khác gì người thường, nhưng cũng không có món ăn yêu thích nào. Dù có vị giác bình thường, nhưng anh lại hoàn toàn không quan tâm đến việc ăn uống, điều đó khiến người ta cảm thấy có gì đó sai lệch. 

Nhưng đối với món ăn do Rishe làm, đây là lần đầu tiên Arnold khen ngợi rằng nó ngon. 

(Nếu Rishe-sama tự nhận rằng mình không giỏi nấu ăn, thì có lẽ điều đó là thật.) 

Oliver mở to mắt, như thể vừa trút bỏ được một gánh nặng lớn và thở phào nhẹ nhõm. 

(Người này, hóa ra cũng có những mặt giống con người.) 

Nếu nói điều này ra với Arnold, chắc chắn anh ấy sẽ không vui. Chính vì vậy, Oliver đã không nói gì, chỉ giữ nó trong lòng. 

Arnold đưa tay lấy một tập tài liệu khác, rồi đột nhiên nhìn về phía Oliver. 

"…Này, việc cho thảo dược vào súp có phải là cách làm phổ biến không?" 

"…Súp? Thảo dược… sao?" 

Oliver tự hỏi Arnold đột nhiên đang nói gì, nhưng anh vẫn nghiêm túc trả lời câu hỏi. 

"Không, không phổ biến đâu. Nếu là món ăn phục hồi do dược sĩ làm thì còn chấp nhận được, nhưng trong các món ăn thông thường, không ai cho thảo dược vào cả." 

"…Vậy à." 

"Thưa chủ nhân?" 

Nhìn vẻ mặt dường như vô cảm của Arnold, Oliver nghiêng đầu thắc mắc. 

"…Ngài có phải đang cảm thấy tâm trạng rất tốt không…?" 

"Đó chỉ là ảo giác của ngươi thôi." 

Sau đó, Oliver cùng chủ nhân quay lại xử lý công việc, tiếp tục sắp xếp tài liệu một lúc lâu.