Nogizaka Asuka no Himitsu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Finding Avalon: The Quest of a Chaosbringer

(Đang ra)

Finding Avalon: The Quest of a Chaosbringer

Prajed gayatri

Giữa một ngôi trường đầy rẫy những kẻ bắt nạt trịch thượng và một hầm ngục ẩn chứa những mạo hiểm giả tàn nhẫn, người hùng của chúng ta phải hành động thật nhanh để giảm cân và cày cấp nếu muốn sống s

55 0

Ladies vs Butlers!

(Đang ra)

Ladies vs Butlers!

Kohduki Tsukasa

Akiharu Hino mất cha mẹ và được gia đình chú nhận nuôi. Cậu vào học tại trường nội trú Hakureiryō vì không muốn làm gánh nặng cho người thân.

65 772

Shurabara (tập EXTRA)

(Đang ra)

Shurabara (tập EXTRA)

Kishi Haiya

Học sinh cao trung năm 2 - lớp 3, Kazuhiro được mọi người mệnh danh là một người tốt bụng. Đó là do cậu đã giúp thành công 13 cặp, hay nói đúng hơn là 26 con người thoát khỏi kiếp F.

9 10

Kamen Rider Ghost ~ Ký Ức Về Tương Lai

(Hoàn thành)

Kamen Rider Ghost ~ Ký Ức Về Tương Lai

Takuro Fukuda

Tác phẩm này là một câu chuyện hoàn toàn mới do biên kịch chính của series, Fukuda Takuro, chấp bút. Đây là phần bổ sung cho series truyền hình và phim điện ảnh, đồng thời là hậu truyện của bản điện ả

7 1

Re:Zero arc 6 : Hall of Memories

(Đang ra)

Re:Zero arc 6 : Hall of Memories

Sau Trận chiến giành Priestella , vô số nạn nhân đã bị bỏ lại bởi các Tổng giám mục Tội lỗi của Dục vọng và Ham ăn. Trên hết, Anastasia Hoshin , người đã hoán đổi vị trí với linh hồn nhân tạo Eridna c

32 98

Tập 03 - Chương 4

0

Có câu tục ngữ rằng: "Sự tĩnh lặng trước cơn bão".

Đây là cụm từ được dùng để ví một sự yên tĩnh đáng sợ chợt đến trước khi một sự kiện lớn hoặc biến cố xảy ra, giống như trước khi bão tố ập đến, mưa và gió tạm thời lắng xuống, tạo ra một trạng thái tĩnh lặng.

Tháng Mười đã tới.

Sau Hội thi Hợp xướng đầy biến cố, rồi đến kỳ thi kiểm tra năng lực cũng kết thúc, mùa thu ngày càng sâu, và cũng là khoảng thời gian mà những cơn bão thật sự thường xuyên ập đến.

Và giữa lúc đó… tôi lại sắp phải đối mặt với một cơn bão cấp độ cảnh báo, với sức gió giật tối đa ước tính vượt quá năm mươi mét mỗi giây.

“Chào buổi sáng, Sawamura-san♪”

Buổi sáng.

Trên đường đi học, Asuka mỉm cười và cất tiếng gọi tôi như vậy.

“Ồ, Asuka, chào buổi sáng.”

“Hôm nay trời cũng đẹp như tiểu xuân thế nhỉ. Không quá lạnh, cũng không quá nóng, một thời tiết thật dễ chịu để sinh hoạt…”

Asuka khẽ nghiêng đầu nói.

Từ sáng sớm, cái thuộc tính "chữa lành" tối thượng của cô ấy vẫn hiện hữu rõ ràng.

Vừa trò chuyện như vậy, chúng tôi vừa tiếp tục đi trên con đường đến trường.

Thế rồi,

“A, chào buổi sáng~! Asuka-cchi, Sawamura-cchi!”

Một tiếng gọi từ phía sau vang lên.

Tôi quay lại, và thấy bốn người nhóm Kachoufuugetsu, đứng đầu là Hanamura-san.

“Hê, hôm nay hai cậu vẫn đi cùng nhau sao? Ừm ừm ừm, chuyện này đáng ngờ đến mức đáng sợ luôn nha!”

“Mùi yêu đương nồng nặc luôn đó nha~”

“Nào nào, thân thiết là chuyện tốt mà phải không?”

“Đúng vậy đó ạ~, việc tâm sự yêu đương trên ngọn đồi hẹn ước là một điều tuyệt vời.”

Từ lúc nào không biết, cách gọi Asuka đã thay đổi từ "Nogizaka-san" thành "Asuka-cchi", và họ đang tỏ ra vô cùng vui vẻ.

Kể từ Hội thi Hợp xướng đó, bốn người nhóm Kachoufuugetsu bắt đầu nói chuyện với tôi và Asuka thường xuyên hơn.

Vốn dĩ họ đã là bốn người có khả năng giao tiếp đáng kinh ngạc rồi, và có lẽ cũng vì họ đã đoàn kết lại sau những buổi luyện tập và tai nạn trong buổi biểu diễn Hội thi Hợp xướng. Chợt nhận ra rằng, việc tôi thường xuyên bắt gặp cảnh họ xúm xít quanh Asuka mà thốt lên "đáng sợ đáng sợ" đã trở nên nhiều đến mức đáng sợ.

Hơn nữa,

“Chào buổi sáng! Nogizaka-san! Sự kiện ‘MGO’ mới bắt đầu từ hôm qua cậu đã tham gia chưa? Á thần trụ khó nhằn phết đó!”

“Cái đó có giá trị để chinh phục đấy chứ.”

“Các nhân vật trong danh sách bạn bè của tôi đã hoạt động hết công suất luôn.”

“Maho-chan vỗ cánh ánh sáng của Nogizaka-san cũng đã làm việc không ngừng nghỉ luôn!”

Đây là những cuộc trò chuyện như thường lệ với các thành viên của Hội nghiên cứu AMW.

Mặc dù Asuka vẫn còn là người mới với "dân Akiba" và chưa thể bỏ được cái mác tập sự, nhưng gần đây cô ấy đã quen dần với không khí đó. Dù chỉ một chút, cô ấy cũng dần tìm thấy niềm vui của "dân Akiba", và số lần cô ấy tự mình phát biểu trong Hội nghiên cứu AMW cũng tăng lên.

Đúng vậy, mọi thứ đều có vẻ thuận buồm xuôi gió.

Mối quan hệ với bạn bè cùng lớp tốt đẹp, tiến triển về "dân Akiba" cũng không tệ, và môi trường xung quanh Asuka dường như đang thay đổi theo hướng tích cực.

Chính vì vậy… tôi đã không nhận ra.

Không nhận ra sự thay đổi nhỏ nhoi, không hẳn là tốt đẹp, đang ẩn giấu trong Asuka.

“A, nhân tiện, hình như sắp tới có sự kiện của ‘Maho-chan Hậu Đậu - Cô Bé Phép Thuật’ ở Akihabara thì phải. Asuka có đi không?”

“…”

“?”

“…”

“Asuka?”

“...Ơ? A, c-cái gì ạ, xin lỗi.”

“Không, ý tôi là có sự kiện của ‘Maho-chan Hậu Đậu’ nên không biết Asuka có đi không ấy mà…”

“A, đ-đúng vậy ạ. Tôi nghĩ sức hút của ‘Maho-chan Hậu Đậu’ nằm ở các nhân vật. Nhân vật nào cũng rất hấp dẫn và…”

“…”

Những cuộc trò chuyện như thế này đã trở nên thường xuyên hơn.

Mỗi khi nói chuyện với cô ấy, tôi có cảm giác như cô ấy đang lơ đãng hoặc nghĩ đến chuyện khác. Nhưng tôi lại nghĩ rằng đó chỉ là tâm trạng buồn bã do sự thay đổi của mùa, hơn nữa mùa thu vốn là mùa của sự u sầu, nên Asuka chỉ đang cảm thấy sướt mướt như tự mình hòa mình vào những chiếc lá rụng mà thôi.

Cái lúc tôi cuối cùng cũng nhận ra sự thay đổi ẩn giấu đó… thì cơn bão đã cận kề trước mắt, những tấm biển hiệu và cột đèn tín hiệu bị gió cuốn cứ lăn lông lốc trên mặt đất rồi…

* **Bí mật của Nogizaka Asuka (Mức độ bí mật B)**

Thân thiết hơn với bốn thành viên Kachoufuugetsu và các thành viên Hội nghiên cứu AMW so với trước đây.

1

Đầu tháng Mười.

Đó là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ lễ dài ba ngày, không khí như bay bổng khắp nơi như những quả bóng bay quảng cáo trên nóc siêu thị, cùng với trang phục của người đi đường cũng thay đổi và cảnh vật dần chuyển sang sắc thu. Đó là một ngày thứ Bảy.

Tôi ở nhà, vừa nghịch điện thoại vừa lơ đãng xem TV.

Dù là kỳ nghỉ dài ba ngày nhưng tôi chẳng có kế hoạch gì đặc biệt.

Không hẹn với ai, cũng chẳng có sở thích gì đến mức say mê từ trưa ngày nghỉ. Bố mẹ tôi vẫn bận công việc chưa về nhà, còn con bé Suzune thì từ sáng đã đi chơi với bạn bè ở bảo tàng tượng sáp Tháp Tokyo rồi (chậc… gu gì mà lạ lùng…), việc tôi có thể làm khi bị gia đình bỏ mặc một mình ở nhà giống như một ông chú về hưu không có sở thích gì, chỉ là nằm dài trên sofa như một con sâu bướm, chầm chậm chơi cốt truyện chính của 'MGO'.

“Chán quá…”

Vừa nhìn con cua hoàng đế hình đỏ chót hiện trên màn hình điện thoại, tôi vừa nghĩ không biết bữa trưa nên ăn mì yakisoba ly cỡ gấp bốn hay mì ramen rong biển ly cỡ gấp bảy rong biển đây. Chính lúc đó.

~~~♪

“Ừm…?”

Tôi nghe thấy tiếng chuông cửa.

Ai vậy nhỉ? Đã gần trưa ngày thứ Bảy, khả năng cao là ai đó đến tiếp thị. Tôi định lờ đi vì ngại, nhưng chợt nhớ ra đã đặt giấy vệ sinh và khăn giấy bếp trên Amazon, nên đành miễn cưỡng nhấc tấm thân nặng nề đang dính chặt vào sofa như nam châm.

“Vâng, vâng ạ~”

Vừa đáp lời tiếng chuông vẫn không ngừng reo, tôi vội vã chạy ra mở cửa.

Và người đứng đó không phải là ông chú giao hàng phụ trách khu này, người luôn run rẩy bần bật… mà là…

“Ể…?”

“C-chào thầy ạ~”

Người đang vẫy tay về phía tôi trước cửa, với nụ cười nhỏ nhắn… chính là Asuka.

“Ehehe, thầy ơi, em đến rồi nè♪”

“Ể, Asuka…?”

“Ưm, đúng rồi đó, là e-m-đ-ây♪”

“…”

Ể, sao Asuka lại ở nhà tôi…?

Trong khoảnh khắc, tôi nghi ngờ liệu đây có phải là ảo giác do phần tâm hồn tôi đang khao khát Asuka tạo ra hay không, nhưng dù có dụi mắt bao nhiêu lần hay tự đấm vào mặt mình đi chăng nữa, Asuka vẫn không biến mất.

Mặc một bộ trang phục mùa thu kẻ ca rô dễ thương, nàng tiểu thư bí ẩn mang trong mình vô số "bí mật" quả thực đang đứng đó.

“Ể, c-có chuyện gì vậy, Asuka?”

Tôi hỏi với vẻ hơi bối rối, Asuka liền cất lời.

“Thầy ơi, thầy có rảnh bây giờ không?”

“Ể? A, ừm, tôi rảnh mà…”

Như thường lệ, tôi chỉ có mỗi việc tưới nước cho cây bắt ruồi (Zangief) của Suzune mà thôi.

“Vậy sao. Thế thì bây giờ mình cùng đi chơi nhé?”

“Đi chơi ư?”

“Ưm, đúng vậy đó. Em có một nơi muốn đến. À mà, đó là hẹn hò đó, hẹn hò♪”

Asuka nháy mắt tinh nghịch nói.

Mặc dù có rất nhiều thắc mắc, như nơi muốn đến là ở đâu, hay với tính cách của Asuka thì nếu có nơi muốn đến cô ấy hẳn đã lên kế hoạch từ trước, nhưng tôi chẳng có lấy một lý do nhỏ nhặt nào để từ chối lời mời đó cả.

“Ừm, được rồi. Vậy chờ tôi một lát để tôi thay đồ nhé.”

“Vâng, rõ r-r-rồi♪”

Tôi gật đầu đáp lại Asuka đang tươi cười, rồi vội vã chạy về phòng để thay bộ đồ ở nhà in chữ “Cơm thịt nướng” trên ngực.

Và thế là tôi và Asuka đã quyết định đi chơi.

Thực tế… vào lúc đó, tôi không hề nhận ra một chút nào, dù chỉ bằng sợi râu tôm, rằng đây chính là khúc dạo đầu cho một vụ náo động kinh khủng nhất từ trước đến nay xảy ra trong nhà.

Asuka dẫn tôi đến ga gần nhất.

“? Chúng ta đi tàu sao?”

“Ưm, đúng vậy đó~”

Cùng Asuka, tôi lên tuyến JR.

Sau khoảng mười lăm phút ngồi tàu, chúng tôi đổi sang tuyến Yamanote.

Cuối cùng, chúng tôi đã đến ga Shinjuku, một ga trung chuyển mà chúng tôi cũng đã ghé qua khi đi cắm trại mùa hè.

“Nơi muốn đến là Shinjuku sao?”

Shinjuku là một thành phố lớn, nhưng không phải là một địa điểm nổi tiếng theo góc nhìn của "dân Akiba". Thà nói nó có cảm giác hơi "sân khách" thì đúng hơn.

“Ừm~, không hẳn. Shinjuku chỉ là đường đi thôi.”

“Thật sao?”

“Ưm. A, thầy ơi, thầy có đói không?”

“Đói? Thì cũng hơi đói…”

“Đúng không đúng không? Vậy thì mình mua cái kia đi♪”

Vừa nói, Asuka vừa chỉ vào cửa hàng ekiben (cơm hộp ở ga tàu) bên trong cửa soát vé của JR.

Cửa hàng không quá rộng, nhưng thực đơn phong phú, hình như có khoảng ba mươi loại ekiben từ khắp nơi trên cả nước.

“Thầy và em mua hai loại khác nhau, rồi chia đôi ra ăn nhé. Như vậy sẽ vui gấp đôi và còn tiết kiệm nữa♪”

“Ể, thì cũng được, nhưng… chúng ta sẽ ăn ekiben ở đâu?”

Nếu từ đây lại di chuyển đến một nơi khác thì tốt hơn hết là ăn ở một cửa hàng gần đây, còn nếu ăn ở nơi đến thì ekiben sẽ trở thành hành lý cồng kềnh.

Khi tôi hỏi vậy, Asuka hơi ngập ngừng nói.

“A~, chuyện đó thì không sao đâu, chắc vậy.”

“Ể?”

“Mình cứ ăn trên tàu là được. Chuyến tàu sắp tới là loại mà ăn弁当 cũng không có gì lạ cả, nên thầy không cần lo lắng về chuyện đó đâu.”

“…”

Chuyến tàu mà ăn ekiben không có gì lạ… ?

Với tôi thì chỉ có tàu Shinkansen hoặc các chuyến tàu tốc hành có ghế xoay thành bàn bốn người mới như vậy thôi.

“Này Asuka… rốt cuộc chúng ta đang đi đâu vậy?”

Cảm thấy có điềm không lành, tôi hỏi.

“Ể~, thầy muốn biết không?”

“Muốn biết.”

“Ừm~, thật sự muốn biết sao?”

“Thật sự muốn biết.”

“Ưm~, vậy sao~”

Rồi Asuka như chấp nhận số phận, ngước nhìn tôi và… trả lời:

“──Thế này nè, thầy ơi, là Hakone đó♪”

* **Bí mật của Nogizaka Asuka (Mức độ bí mật B)**

Quần áo mùa thu của cô ấy cũng dễ thương đến mức bất thường.

* **Bí mật của Nogizaka Asuka (Mức độ bí mật C)**

Cô ấy muốn ăn ekiben trên tàu.

2

Romancecar.

Đó là một chuyến tàu tốc hành với thiết kế thời trang, kết nối Shinjuku, Tokyo Metro với Hakone, Katase Enoshima, v.v., và đặc biệt là sự tiện lợi của nó nổi bật khi di chuyển từ trung tâm thành phố đến Hakone, được nhiều đối tượng ở mọi lứa tuổi và giới tính yêu thích… (tôi đã tìm kiếm trên điện thoại).

Bên trong toa tàu tấp nập khách do là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ lễ dài ba ngày.

Nhìn xung quanh, toàn bộ gần như chật kín các gia đình gồm ba thế hệ, các cặp đôi hạnh phúc, và các nhóm người lớn tuổi yêu thích “Câu lạc bộ ngày nghỉ dành cho người lớn”.

“Ưm, ghế của chúng ta là… A, đây rồi!”

Asuka hồ hởi reo lên, bước chân lướt nhanh đến chỗ ngồi.

“Toa số một, ghế 3A và 3B, không sai đúng không. A, thầy ơi, thầy ngồi cạnh cửa sổ không?”

“Không, tôi ngồi cạnh lối đi cũng được.”

“Vậy sao, thế thì em ngồi cạnh cửa sổ nhé.”

Asuka ngồi xuống ghế, tà váy khẽ tung bay.

Trong tay cô ấy là túi nhựa đựng hộp ekiben vừa mua ở cửa hàng ga Shinjuku.

“Nè, nè, thầy ơi, chẳng phải ekiben phải đợi tàu xuất phát một lúc rồi mới ăn mới đúng điệu sao?”

“Ừm, à, có lẽ vậy.”

“Đúng không đúng không? Vậy thì dù đói bụng, em sẽ đợi thêm một chút♪”

Asuka vui vẻ.

Trái ngược với Asuka, đầu óc tôi tràn ngập những dấu chấm hỏi.

Khoan đã, tại sao đột nhiên lại là Hakone vậy nhỉ?

Một điểm du lịch cách Shinjuku khoảng một giờ đi tàu Romancecar.

Không phải kiểu "Quyết định rồi! Chúng ta đi Hakone thôi!" như vậy chứ.

Khi nghe đến Hakone, điều đầu tiên hiện ra trong đầu tôi là chuyến hành hương thánh địa.

『Thủ Lĩnh Thẻ Bài Maho-chan Hậu Đậu - Tuyển Tập Hakone』 kể về việc Maho-chan, cô bé pháp sư đánh mất tự tin vào bản thân, quyết định từ bỏ vai trò thủ lĩnh thẻ bài. Để nhìn lại chính mình, cô bé đã lên đường đến Hakone trong một chuyến du lịch suối nước nóng kéo dài hai ngày một đêm, và tại đó, cô bị cuốn vào vô vàn rắc rối. Đã có một thời gian, do ảnh hưởng của tuyển tập này, những người theo〝Akiba-kei〞 đã rầm rộ hành hương về Hakone, biến nơi đây thành một thánh địa.

Thế nhưng, chuyện đó đã là của hai, ba năm trước rồi. Nên giờ, nếu nói rằng mục đích đến Hakone của họ là vì điều đó thì tôi vẫn thấy có chút không ổn. Mà không, cũng không phải là không có khả năng, bởi Asuka gần đây mới thức tỉnh với thế giới〝Akiba-kei〞.

À mà, tôi cũng có thử hỏi lý do, nhưng cô ấy chỉ nói:「Ừm~, chuyện đó…… hiện giờ thì là〝bí mật〞đó nha?」rồi không chịu tiết lộ. Thôi thì, Asuka đã muốn đi, thì với tôi, lý do là gì cũng được, tôi vẫn sẽ theo cô ấy như vịt con theo mẹ thôi……

「A, cái hộp cơm 『Bento thịt heo nướng chân núi Hakone』 này, ngon quá!」

Asuka vừa nói vừa nhồm nhoàm chiếc bento vừa mở, lên tiếng.

「Thịt heo nướng thơm lừng, nước sốt đậm đà, còn wasabi ăn kèm thì đúng là điểm nhấn tuyệt vời…… A, sensei ăn thử đi! Nè, Aaan~」

「Ế, không, không được đâu」

「Đằng nào chả chia đôi, đừng có ngại. Nào, Aaan~ ♪」

「……」

「Aaan~ ♪」

「A, Aaan~ ……」

Cứ thế, giữa lúc tôi và cô ấy đang thực hiện màn「Aaan~」đã thành lệ, chiếc Romancecar vẫn tiếp tục tiến về Hakone.

Nếu chỉ có thế thì, theo một nghĩa nào đó, đây chỉ là cuộc đối đáp thường ngày giữa tôi và Asuka……

「……」

Nhưng không chỉ có vậy.

Thực ra, ngay từ lần đầu cô ấy đến nhà tôi, tôi đã cảm thấy có điều gì đó không ổn, hay nói đúng hơn là có chuyện khiến tôi bận lòng.

Chuyện đó là gì ư……

「Haiz~, nhưng mà đúng là mấy chuyến tàu tốc hành thế này thích thật đó nha~. Sao ấy nhỉ, cảm giác như một chuyến du lịch nhỏ, tâm trạng tự nhiên phấn chấn hẳn lên ý ♪」

「Ừm, cái đó thì tôi hiểu」

「Đúng không đúng không! Ưm~, tự nhiên thấy phấn khích hẳn lên~ ! Đúng là sức mạnh của Romancecar mà!」

Dường như thái độ của Asuka…… có chút gì đó không ổn.

Không phải là cái kiểu bất thường dễ nhận thấy như đột nhiên vẽ lên mặt những hoa văn kỳ quái hay bắt chước Crimson, cô sư tử cái săn mồi bằng cách phát ra tiếng kêu lạ.

Mà chỉ là tâm trạng có chút khác với thường ngày…… cảm giác như cô ấy đang cố gắng tỏ ra vui vẻ. À, chỉ là một sắc thái rất nhỏ thôi, nhưng mà…… Ngoài ra, từ nãy đến giờ, cô ấy cứ liên tục liếc nhìn điện thoại di động một cách bất thường, dù bản thân cô ấy có vẻ muốn giấu, nhưng vẫn lọt vào mắt tôi.

「Ơ, sao thế, sensei? Mặt em có dính gì sao?」

Dường như nhận ra ánh nhìn của tôi, Asuka nghiêng đầu hỏi.

「Không, không phải thế……」

「?」

「Này, Asuka──」

Tôi định lấy hết can đảm hỏi thẳng về chuyện đó.

「Ư…… Uwaaahhhhhhhhhhhnnn……!」

Đột nhiên, từ phía sau truyền đến tiếng trẻ con khóc.

Nhìn lại thì thấy, giữa lối đi, một cô bé tầm tiểu học đang ngồi xổm và gào khóc. Chắc là do chạy vấp ngã. Phần đầu gối của cô bé đang ôm vào lòng bị trầy xước và hơi đỏ lên một chút.

Ba mẹ cô bé không có gần đó hay sao mà, dù mọi người có vẻ lo lắng nhưng không ai có ý định giúp đỡ. Hay mình nên làm gì đó nhỉ……

Vừa nghĩ vậy tôi định đứng dậy, nhưng đã có người hành động nhanh hơn.

「Con có sao không?」

Là Asuka.

Cô ấy chạy đến, quỳ gối trước mặt cô bé và dịu dàng hỏi.

「……Ư, ư ư…… không sao đâu…… chân, đau quá……」

「Vậy à~. Đau mà con vẫn cố gắng, giỏi quá ha. Thế đứa bé giỏi giang như vậy, có muốn ăn kẹo với mấy chị không?」

「Ế, có kẹo thật á……?」

「Ừm, có đó. Kẹo dẻo, kẹo cứng, quýt đông lạnh nữa」

「Ế, ăn ăn!」

Cô bé nín khóc, reo lên rồi được Asuka dẫn đến ghế ngồi.

「Sensei, trong túi em có kẹo và quýt đông lạnh đó, phiền sensei lấy ra giúp em được không ạ~?」

「Ừm, được thôi」

Làm theo lời Asuka, tôi lấy kẹo và quýt đông lạnh từ trong túi của cô ấy ra (lại có quýt đông lạnh nữa à……), rồi đưa cho Asuka và cô bé.

「Oa~, kẹo dẻo!」

「Con muốn ăn bao nhiêu cũng được nha~? Cả quýt đông lạnh nữa」

「Cảm ơn ạ~!」

Cô bé bao quanh bởi kẹo (và quýt đông lạnh) lập tức vui vẻ hẳn lên.

Vừa nhai miếng kẹo dẻo vị nho muscat loại hơi đắt tiền nổi tiếng vì giữ được vị trái cây nguyên bản, cô bé vừa nhìn tôi và Asuka, rồi bất ngờ buột miệng:

「Này này~, hai anh chị là cặp đôi à?」

「!」

「Hụm!」

Câu hỏi bất ngờ khiến tôi suýt chút nữa thì phun trà xanh đang ngậm trong miệng ra như Merlion.

「Ế, a, ế, ế ừm……」

「C, con nói cái gì thế……」

「Ế~, không phải à? Nhưng mà trông hai anh chị thân nhau lắm mà, con trai với con gái đi chung là cặp đôi đúng không? A, ra vậy」

Nói rồi, cô bé gật đầu mạnh như thể đã hiểu ra điều gì đó,

「Không phải cặp đôi mà là vợ chồng! Chị với anh là vợ chồng đang yêu nhau!」

Thêm một câu phát ngôn gây sốc ở đẳng cấp cao hơn nữa được tuôn ra.

「V, vư vư vư vư vợ vợ vợ chồng……」

Asuka vì quá bối rối mà trở nên luống cuống như người đang làm nguội vật nóng.

Không, hết Suzune trước đây rồi đến cô bé này, không lẽ trong giới tiểu học đang thịnh hành suy nghĩ rằng cứ thấy con trai với con gái thì là vợ chồng sao……?

「Không phải sao~?」

「Không, ý, ý tôi là cái này thì……」

Tôi thực sự rất khó xử không biết phải trả lời thế nào. Không phải Asuka và tôi là vợ chồng, nhưng phủ nhận hoàn toàn thì lại cảm thấy có gì đó sai sai……

Trong chốc lát, tôi cố gắng giải thích cho cô bé đang ngước nhìn tôi bằng đôi mắt ngây thơ.

Rồi một lúc sau, ba mẹ của cô bé đến đón.

Họ liên tục cảm ơn chúng tôi, rồi dẫn cô bé về toa của mình, bỏ lại chúng tôi vẫn còn chưa thoát khỏi cú sốc vợ chồng.

「Tạm biệt~, chị ơi, anh ơi!」

Cô bé vẫy tay loạn xạ, nở một nụ cười rạng rỡ.

Nhìn dáng vẻ cô bé, tôi bỗng cảm thấy ấm lòng.

Nhưng cuối cùng,

「Vợ chồng thì phải yêu thương nhau đó nha~!」

Cô bé để lại một câu nói như bom tấn, vang vọng khắp toa tàu rồi rời đi.

「V, vợ chồng…… yêu, yêu thương…… A, a a a a a a……」

「A, à~……」

Asuka đỏ bừng như cua Thượng Hải hấp rượu, còn tôi bên cạnh thì lại bối rối không biết phản ứng thế nào như tôm hùm đất Mỹ luộc muối.

Kiểu gì cũng là một cặp giáp xác tệ hại ha……

「Ha, haiz~, tự nhiên thấy khát nước quá. Tôi đi mua chút đồ uống nhé」

Một lúc sau vụ việc của cô bé.

Asuka nói vậy rồi rời ghế, đi đến toa có máy bán hàng tự động.

Chiếc Romancecar hiện đang chạy qua Odawara. Chắc chỉ khoảng mười phút nữa là sẽ đến ga cuối cùng Hakone-Yumoto.

Asuka rốt cuộc định làm gì ở Hakone đây?

Mà hơn nữa, cái thái độ có chút bất thường của cô ấy cũng khiến tôi lo lắng……

Vào lúc đó, khi tôi đang cảm thấy bứt rứt như khi nhìn thấy một chú chó cảnh (chắc chắn là nó không thích) bị dắt đi dạo trong bộ đồ gấu trúc ở công viên.

Vinh vinh vinh vinh vinh……!

Có thứ gì đó rung khe khẽ trong túi tôi.

「Uhooo!」

Tôi bất giác phát ra tiếng kêu như khỉ đột động dục.

Cho tay vào túi, tôi thấy điện thoại đang có cuộc gọi đến. Trên màn hình hiển thị một số lạ.

Thường thì tôi không nghe những số lạ, nên có chút do dự, nhưng linh tính mách bảo điều gì đó nên tôi quyết định nghe máy.

Và rồi──

「Vâng, alo──」

『Anh ơi! Anh đúng không? Em đây, em đây!』

「Ế, a, vâng」

Đột nhiên một giọng nói lọt vào tai tôi.

Thoạt nhìn (thoạt nghe?) cứ tưởng là một chiêu lừa đảo kiểu “cháu đây cháu đây” mới, nhưng cái giọng hơi nghẹt mũi, gọi tôi là〝anh ơi〞thì tôi thấy quen quen.

「Mika-san phải không ạ?」

『Đúng rồi đó~ ! Anh tưởng ai nữa? Có cô gái nào khác ngoài em mà gọi anh là anh ơi à?』

Tôi không nói thế mà.

「Thế có chuyện gì vậy ạ? Cô có việc gì sao……」

『Sao, sao mà có chuyện gì được! Này, Asuka-chan có ở đó không!?』

「Ế? A, vâng. Bây giờ cô ấy hơi vắng mặt một chút, nhưng có ạ」

「……」

「Mika-san?」

『Ôi, may quá…… Quả nhiên là anh đi cùng mà……』

「Ế, ý cô là sao ạ? Asuka có chuyện gì……」

『Không, không phải〝có chuyện gì〞đâu~』

Giọng nói có vẻ khẩn trương.

Và điều tiếp theo tôi nghe được là một nội dung không thể bỏ qua.

『Asuka-chan, đã bỏ nhà đi rồi……!』

* **Bí mật của Asuka Nogizaka (Cấp độ bí mật C)**

* Có vẻ như cô ấy luôn mang theo quýt đông lạnh bên mình.

* **Bí mật của Asuka Nogizaka (Cấp độ bí mật A)**

* Có vẻ như cô ấy vẫn phản ứng mạnh với từ “vợ chồng”.

3

Ga Hakone-Yumoto được xây dựng với kiến trúc lớn, trần cao.

Nhà ga được tân trang tương đối gần đây, mang lại cảm giác sạch sẽ và đông đúc khách du lịch. Các cửa hàng lưu niệm bán đặc sản như cá khô aji, kisu, và đồ gỗ ghép yosegi cũng rất phong phú.

Tuy nhiên, chúng tôi không ra khỏi cổng soát vé, mà chuyển sang tuyến Hakone Tozan Tetsudou ở sân ga đối diện, rồi tiếp tục đi sâu vào Hakone.

「Ế, chúng ta định đi đâu nữa vậy……?」

Khi cảnh vật xung quanh đã hoàn toàn chuyển thành núi rừng, tôi cuối cùng cũng thấy lo lắng nên hỏi.

「Ừm~, chắc là một chút nữa? ……À, hình như là gần ga cuối của chuyến tàu này thì phải?」

「……」

Vậy là tận nơi hẻo lánh lắm phải không……?

Đã gần hai tiếng kể từ khi chúng tôi rời nhà. Từ đây mà về thì cũng là cả một vấn đề.

Và còn một điều nữa, khiến tôi bận lòng.

「Asuka, em có giấu gì anh không?」

「Ế?」

Khi tôi hỏi vậy, vẻ mặt Asuka đơ ra.

「Ế? E, em đâu có giấu gì? G, giấu chuyện gì cơ? Chuyện làm người viết sao?」

「Thật không?」

「Ư, ừm, chuyện đó thì, có thể có vài điều em chưa nói…… nhưng không nói dối…… đâu?」

Cô ấy vừa nói vừa đảo mắt qua lại như đang bơi ếch.

Ừm, dễ đoán quá, hay đúng hơn là cô ấy có tính cách không thể giấu giếm được chuyện gì……

Vừa nhìn Asuka đang bối rối, hai bím tóc đôi run nhẹ, tôi vừa nhớ lại cuộc trò chuyện với Mika-san lúc nãy.

「……Ế, b, bỏ nhà đi……?」

『Đúng vậy đó~! Con bé để lại một bức thư nói rằng “một thời gian nữa con sẽ không về nhà nên đừng tìm con”. À, giờ con bé đang ở với anh, nên có lẽ là kiểu bỏ trốn hả ta……?』

Này, bỏ trốn là sao chứ.

Dù vậy, Mika-san dường như đã lấy lại được nhịp điệu thường ngày một chút.

『Dù sao thì, Asuka-chan đã bỏ nhà đi rồi! Điện thoại cũng tắt nguồn nên không thể dùng GPS, em đã tìm mãi đó~』

「Bỏ nhà đi à…… Có chuyện gì vậy ạ?」

Vấn đề là ở đó.

Tại sao Asuka lại làm cái chuyện như những cô bé tuổi vị thành niên muốn thể hiện bản thân vậy chứ.

『Chuyện đó thì……』

「Mika-san?」

『…………』

Một khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi.

Nhưng rồi, câu trả lời đã quay trở lại.

『……Ừm, đúng vậy. Nên nói rõ với anh là phải rồi. Anh lúc nào cũng lo lắng cho Asuka-chan như vậy, với lại, quan trọng nhất là anh đang là người bỏ trốn cùng con bé mà……』

Này, chuyện bỏ trốn thì bỏ qua đi.

Trong lòng tôi thầm phản đối, Mika-san tiếp tục.

『Thật ra bây giờ…… ba mẹ Asuka-chan đã trở về rồi』

「Ế, ba mẹ Asuka……?」

『Ừm. Chị gái tớ và anh rể. Thật ra họ dự định về đây vào cuối tháng Tám rồi, nhưng có vẻ vì công việc mà bị chậm trễ một chút nên đến bây giờ mới về được... À, cái đó thì không quan trọng lắm.』

Asuka ngừng lời một chút.

『Dù sao thì, bây giờ cả hai đều đang ở Nhật. Có vẻ như họ ở lại dài ngày một cách hiếm hoi, nên cũng ghé qua nhà tớ để ngủ lại nữa... Thế nên tớ cũng chưa nắm rõ mọi chuyện... nhưng hình như Asuka-chan hôm qua đã cãi nhau với bố cậu ấy—à, là chồng của chị gái tớ đó—cậu hiểu chứ?』

「Cãi nhau với bố...?」

『Ừm. Tối qua tớ nghe thấy tiếng ồn lớn, nên tò mò ra xem thì thấy Asuka-chan và anh rể đang cãi nhau. Tớ không rõ nội dung là gì, nhưng không khí rất căng thẳng. Tớ có cố hỏi xem có chuyện gì thì Asuka-chan cứ thế về phòng, còn anh rể—à, là bố của Asuka-chan đó—cũng không chịu nói rõ sự tình, nên tớ thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra nữa...』

「......」

Cãi nhau với bố mẹ thì tôi cũng thường xuyên gặp, nhưng phần lớn là những lý do vớ vẩn như điểm số giảm sút hay dùng quá nhiều gói dữ liệu điện thoại. Thế nhưng trường hợp của Asuka lại có rất nhiều "bí mật" và chuyện cô bé đã sống xa bố mẹ trong một thời gian dài. Không hiểu sao, tôi có cảm giác đây không phải là một trận cãi vã bình thường.

『Bây giờ tớ đang cùng Nami-san cố gặng hỏi anh rể để biết chuyện, nên chắc là sắp có kết quả rồi. Vậy nên anh hai à... trong thời gian đó, tớ có thể nhờ anh trông chừng Asuka-chan được không?』

「Vâng, vâng, cái đó thì đương nhiên rồi...!」

Dù không cần phải nói, trong tình huống như vậy tôi cũng muốn tự mình đề nghị giúp đỡ.

Làm sao tôi có thể bỏ mặc Asuka đang giận bố và bỏ nhà đi, hệt như việc không thể bỏ mặc một chú mèo con đang kêu meo meo trong hộp giấy giữa trời mưa vậy.

『Ừm, nhờ anh nhé. Nếu có chuyện gì, tớ sẽ liên lạc ngay. Giao Asuka-chan cho anh, tớ có thể hoàn toàn yên tâm.』

Nói rồi, cuộc điện thoại kết thúc.

「—Được rồi, đến nơi rồi!」

Chúng tôi đã đến ga Gora, điểm cuối của tuyến đường sắt Hakone Tozan.

Asuka nhún nhảy xuống tàu và reo lên.

「Đây là...」

「Gora đó. Này, đây là nơi mà các cô bé Maho-chan đã tận hưởng chuyến du lịch đãi ngộ trong 『Cô bé phép thuật Maho-chan Hậu Đậu - Chương Hakone』. Sensei cũng biết mà đúng không? Kể từ khi xem cái đó, tớ đã muốn đến đây rồi!」

「Ế, vậy thì mục đích đến đây vẫn là thánh địa hành hương sao...?」

「Ưm~, đúng vậy. Mà nói thế thôi, không chỉ có vậy đâu...」

Cô bé nói vậy, giọng hơi ngập ngừng.

Phía sau câu "không chỉ có vậy đâu", chắc chắn là chuyện cô bé đã cãi nhau với bố và bỏ nhà đi.

Tại sao Asuka lại cãi nhau với bố chứ?

Asuka có tính cách tươi sáng, thật thà và dễ mến, có vẻ như hoàn toàn không liên quan đến những chuyện như vậy.

Tôi cũng thắc mắc, nhưng... tôi quyết định không hỏi vào lúc này. Chừng nào Asuka còn im lặng, thì có lẽ là cô bé chưa muốn bị hỏi. Nếu vậy, tôi sẽ đợi cho đến khi Asuka sẵn lòng, như chú chó Akita trung thành trước ga Shibuya. Ít nhất, tôi đã quyết định như vậy.

「Vậy thì đi thôi nào, Sensei!」

「? Đi đâu cơ?」

「Đi đâu ư, đã đến Hakone rồi, thì đương nhiên là đi vòng quanh các thánh địa rồi! Này, đi thôi!」

「À, này, đợi một chút đã...!」

Bị Asuka nói vậy kéo tay, tôi chạy vút vào thị trấn Gora.

「Oa~, lá đỏ đẹp quá trời! Đỏ rực luôn ấy~」

「Ồ, thật này. Tuyệt thật đấy...」

「Còn thấy cả Daimonji-yaki nổi tiếng nơi mà Maho-chan đã dùng máy phun lửa ma thuật đốt cháy cả ngọn núi nữa đó! À, chụp ảnh cùng đi, Sensei!」

「À, ừm.」

「Vậy chụp nhé~? Khi chuyển nhà, đồ đạc chất lên xe tải là gì nào?」

「Đồ chuyển nhà—!(Tôi)」

「Ni~ (Asuka)」

Cả hai cùng ngắm lá đỏ đúng mùa và chụp ảnh.

「Ưm... làm hạt thủy tinh khó phết nhỉ.」

「Đúng vậy. Nhưng nó lấp lánh và tròn tròn đẹp ghê. À, nếu làm xong thì trao đổi với nhau, rồi gắn vào điện thoại đi!」

「À, ý hay đấy.」

「Đúng không đúng không! Hoan hô~, trao đổi đồ với Sensei nè♪」

Chúng tôi còn làm những hạt thủy tinh độc đáo tại Craft House trong Công viên Gora, một điểm du lịch, và trao đổi cho nhau.

「Ưm~, mì Soba trơn tuột ngon ghê~」

「À, Maho-chan và các bạn cũng ăn cái này phải không?」

「Đúng vậy đúng vậy. À, món Soba trộn ngải cứu bên kia trông cũng ngon. Này, này, tớ lấy một chút được không?」

「Ế, ừm, được thôi.」

「Tuyệt! Mời cả nhà dùng bữa~... Ừm, cái này cũng ngon!」

Hơn nữa, cả hai còn cùng nhau ăn mì Soba, một đặc sản của Hakone.

「A ha ha, đúng là Hakone tam vị~♪」

Asuka nở một nụ cười vui vẻ.

Nhìn cảnh đó, quả thật, cứ như thể chúng tôi đang có một buổi hẹn hò yên bình ở Hakone chỉ có hai người vậy.

Trong lúc làm những việc đó, trời dần tối tự lúc nào.

Có phải câu "ngày thu ngắn ngủi" là chỉ những ngày như thế này không nhỉ? Xung quanh bắt đầu tối sầm nhanh chóng, và trước khi kịp nhận ra, bóng dáng những du khách đông đúc lúc nãy cũng đã thưa thớt đi rất nhiều, như thủy triều rút.

「Asuka này, chúng ta về thôi chứ...?」

「Ưm~...」

Nghe lời đó, Asuka thoáng hiện vẻ do dự.

Nhưng ngay sau đó, cô bé lắc lắc mái tóc tết hai bên,

「Không, chưa đâu. Đã mất công đến tận Hakone rồi, phải đi tắm suối nước nóng chứ!」

「Suối nước nóng?」

『Ừm! Có một nơi hay lắm đó. Đi thôi!』

Nói rồi, Asuka lại tiếp tục bước đi.

Chắc là một kiểu suối nước nóng công cộng hoặc khu spa nghỉ dưỡng nào đó. Trong 『Cô bé phép thuật Maho-chan Hậu Đậu - Chương Hakone』, các cô bé Maho-chan cũng đã ngâm mình trong suối nước nóng vào cuối ngày. Quả thật, kết thúc một ngày theo cách đó cũng không tệ chút nào.

Vừa nghĩ vậy, tôi vừa theo Asuka, người đang kéo tay tôi, đi bộ khoảng năm phút.

「Ưm, đến rồi. Chỗ này nè.」

「Đây là...」

Trước mắt tôi là... một nhà trọ vô cùng sang trọng.

Cổng ra vào quá đàng hoàng với tấm biển ghi "Gora Suikouro", khu đất rộng lớn với cây cối xanh tốt nối sâu vào bên trong, và một tòa nhà sang trọng, cổ kính thấp thoáng. Ế, dù là suối nước nóng trong ngày đi nữa, nơi này có vẻ vượt quá khả năng của chúng tôi thì phải...?

「Ế, chỗ thế này, có ổn không vậy...?」

Tôi hỏi với vẻ lo lắng, Asuka bình thản trả lời:

「Ừm, chỗ này tốt lắm. Hồi xưa tớ từng đến đây rồi, nên có bảo đảm đó.」

「K-không phải vậy, mà là về giá cả ấy...」

Rõ ràng đây là một lữ quán cao cấp trông rất đắt tiền mà. Này, trông cứ như kiểu uống một cốc nước thôi cũng bị tính tám trăm yên ấy...

Thấy vậy, Asuka lại nói tiếp:

「Cái đó thì không sao đâu. Tớ đã mang theo một con heo đất mà tớ đã dành tiền lì xì, tổng cộng mười vạn yên. Chắc không đủ để ở lại cả tuần, nhưng tiền để ở một đêm thì dư dả lắm♪」

「À, à ra thế...」

Ở một đêm thì hoàn toàn không sao sao...

「......」

…………

……

……Khoan, vừa nãy cậu nói gì cơ?

Nếu tai tôi không bị điên do áp suất trên cao thì tôi nghe thấy là "ở một đêm"... phải không?

Khi tôi hỏi lại, Asuka "Ế? À~, ừm, cái đó thì..." và nở một biểu cảm hơi mơ hồ.

Rồi cô bé quay người lại, giơ ngón trỏ lên và nói:

「—Đúng vậy đó. Hôm nay, Sensei và tớ sẽ ở lại đây một đêm đó♪」

・Bí mật của Nogizaka Asuka (Cấp độ bí mật S)

Hình như cô bé đã cãi nhau với bố và bỏ nhà đi.

・Bí mật của Nogizaka Asuka (Cấp độ bí mật S)

Có vẻ như cô bé sẽ ở lại Hakone một đêm...

4

Căn phòng chúng tôi được dẫn vào là một căn phòng quá lộng lẫy, rộng khoảng hai mươi chiếu.

Phòng khách rộng rãi có một cái bàn lớn và những chiếc ghế tatami có vẻ rất thoải mái, bên ngoài cửa sổ là ban công có thể ngắm nhìn phong cảnh tuyệt đẹp hùng vĩ. Ngoài ra, còn có cả bồn tắm lộ thiên trong phòng nữa. Không, cái không gian bồn tắm lộ thiên đó thôi cũng đã rộng bằng phòng khách nhà tôi rồi ấy chứ...

「Vậy thì, xin mời quý khách tận hưởng kỳ nghỉ của mình.」

Nói rồi, người có vẻ là bà chủ đã rời đi.

Tôi đã nghĩ rằng hai đứa học sinh cấp ba như chúng tôi sẽ bị từ chối, nhưng hoàn toàn không phải vậy. Bà chủ hình như còn nhớ Asuka, người đã từng đến ở lại đây hồi xưa, và may mắn hay không thì chúng tôi đã được đón tiếp niềm nở mà không bị trách móc gì cả.

「Phù~, hôm nay có nhiều chuyện nên mệt ghê~. Này, Sensei cũng thư giãn đi. À, tớ pha trà nhé?」

「Ế, không, không cần đâu.」

Chỗ đó thì không sao, nhưng... theo một nghĩa khác thì không ổn chút nào.

Tôi hoàn toàn không nghĩ sẽ có chuyện như thế này (ở lại một đêm).

Hơn nữa lại là ở một lữ quán suối nước nóng như thế này. Dù có thể liên lạc với Suzune ở nhà sau, nhưng thế này thì đúng là bỏ trốn khỏi nhà rồi còn gì...?

Đang nghĩ vậy khi nhìn Asuka duỗi chân dựa vào ghế tatami, thì cô bé nói:

「À, phòng này có bồn tắm lộ thiên à? Đi bộ nhiều ra mồ hôi rồi, hay mình tắm trước bữa ăn luôn nhỉ~」

「Ưm, được thôi. Tôi thì lát nữa cũng được.」

「Vậy à. Vậy tớ xin phép tắm trước nhé!」

Nói rồi, Asuka đứng dậy và biến mất vào phòng thay đồ.

—Nhưng mà, ngay lập tức, cô bé thò đầu ra từ mép cửa và nói một câu:

「Sensei cũng vào tắm cùng không?」

「K-Không vào đâu!」

「Hê hê~, tiếc thật♪」

Asuka lè lưỡi một chút rồi khẽ khép lại, lần này cửa phòng thay đồ đóng hẳn.

H-Hoàn toàn, dù biết đó là một trò đùa, nhưng khi nghe nói như vậy, trái tim tôi cứ phản ứng thái quá đến mức đáng sợ trong một khoảnh khắc...

Tôi cố gắng trấn tĩnh lại trái tim đang đập như động cơ đang chạy không tải bằng cách đọc thầm Bát Nhã Tâm Kinh.

Tuy nhiên...

「Phù phù phù phừm♪」

Từ bồn tắm lộ thiên bên ngoài, tôi nghe thấy tiếng hát ngân nga của Asuka và tiếng nước vỗ bì bõm.

Tất nhiên, tôi chỉ nghe thấy âm thanh, nhưng chỉ nghĩ đến việc Asuka đang ngâm mình trong suối nước nóng cách một bức tường mỏng, những phiền não xấu xa lại nổi lên như bong bóng... K-Không được không được, phải niệm Bát Nhã Tâm Kinh nhiều hơn nữa...!

Đúng lúc tôi đang niệm nhanh Bát Nhã Tâm Kinh trong lòng, tưởng tượng đến Quán Âm Bồ Tát, thì:

「Á, á á á á...!」

Đột nhiên, tiếng hét của Asuka từ phía bồn tắm lộ thiên vọng đến.

「!」

C-Cái gì, chuyện gì đã xảy ra vậy? Sàn nhà tắm bị sập hay sao, hay đừng nói là có tên biến thái nào bám trên cây như một con koala mà rình trộm đấy chứ...?

Dù sao thì cũng không thể bỏ mặc được. Tôi vội vàng chạy xuyên qua phòng thay đồ và lao vào phòng tắm.

「G-Có chuyện gì vậy, Asuka!」

Thì ra—

「S-Sensei...!」

Rụp...!

Asuka hét lên với giọng sắp khóc, lao tới ôm chầm lấy tôi với tốc độ như viên đạn.

「À, Asuka...!?」

「S-Sensei... Đ-Đằng kia! Đằng kia có...!」

Cô bé chỉ tay với giọng hốt hoảng. Cứ ngỡ là có kẻ rình trộm trên cây gần đó...

「Ế...?」

Thì ra, ở đó chỉ có một con dế đang kêu ri ri ở mép bồn tắm.

Kích thước khoảng ba centimet. Chắc nó vẫn còn là dế con. Thậm chí, nó còn lùi lại, như bị khí thế từ tiếng hét của Asuka áp đảo.

「...... ......Ừm...」

「......Ưm, ưm... đ-đánh đuổi nó đi mau...」

「À, ừm.」

Tôi đến gần bồn tắm và dùng tay xua nó đi.

Con dế giật mình nhảy lên, rồi biến mất vào bóng đêm dễ dàng.

「Này, đuổi nó đi rồi...」

「K-Không còn nữa sao...?」

「Ừm, không sao đâu.」

「V-Vậy à... Cảm ơn nhé, Sensei...」

Ngày mai Asuka thở phào nhẹ nhõm.

"Thật sự là con dế nhỏ đó đáng sợ đến vậy sao..."

"Haizz, dù sao thì chuyện này cũng coi như giải quyết xong rồi nhỉ..." Vừa nghĩ đến đó thì.

Asuka và tôi đồng thời nhận ra tình hình hiện tại.

Asuka đang ôm chặt lấy tôi trong phòng tắm. Và vì đây là phòng tắm, đương nhiên là, hay nên nói là, em ấy đang trong trạng thái trần trụi...

"A, ừm, xin lỗi...!"

"A, ư, ưm...!

Em ấy vội vàng buông tôi ra, cả hai quay mặt về hướng ngược nhau.

"Tớ, tớ không có ý đó! Tại tớ nghe thấy tiếng hét của Asuka nên mới nghĩ là có chuyện gì..."

"Tớ, tớ hiểu mà, ư, ừm...!"

"Vậy, vậy thì, tớ ra ngoài đây..."

Tôi nói rồi vội vàng định quay vào trong phòng.

"Kéo..."

"Ể...?"

Tôi cảm thấy vạt áo mình bị kéo nhẹ từ phía sau.

"A, Asuka...?"

"..."

Ể, chuyện gì thế này...? Lần này lại có dế nhũi xuất hiện à? Hoặc là, vì tôi không dám quay lại nên không thể xác nhận, nhưng thật ra người đang kéo áo tôi không phải Asuka mà là một hồn ma phụ nữ bế theo trẻ con thì đúng là hết sức kinh dị đấy...

Tôi còn đang phân vân không biết nên phản ứng thế nào thì,

"Cùng... tắm không?"

Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên.

"Hả...?"

Tuy câu thoại giống hệt lúc nãy, nhưng tông giọng lại khác một trời một vực, khác nhau như bánh dày mochi tuyết và trăng tròn vậy.

"Thì, thì tại tớ ôm sensei khi còn ướt nên, sensei, ướt hết cả rồi...? C, cứ thế này thì sensei... có thể bị cảm mất. Nên là..."

"K, không, nhưng mà..."

"T, thì, tắt điện đi, sẽ không nhìn thấy gì hết..."

"C, có lẽ là vậy thật..."

Tôi cảm thấy vấn đề không phải ở chỗ đó. Mà là vấn đề ở chỗ nào thì tôi hoàn toàn không biết.

"T, tớ không sao đâu..."

"N, nhưng mà..."

"N, nếu sensei không ngại thì... tắm... không?"

Một giọng nói có chút bất an.

Đến nước này rồi thì, ngược lại, tôi cảm thấy từ chối mới là không phải phép...

"T, tớ hiểu rồi..."

"Ể...?"

"V, vậy thì, tớ xin phép tắm cùng. Tớ đi cởi đồ đã, cậu chờ một lát nhé."

"Ư, ừm..."

Tôi nghe thấy tiếng nói nhỏ nhẹ của Asuka sau lưng.

Sau khi tắt điện và làm tối đen phòng tắm, tôi quay trở lại phòng thay đồ.

Tôi cảm thấy sâu trong lồng ngực mình đang dồn dập! như một cái trống lớn mà một ông chú mặc khố đang điên cuồng gõ trong lễ hội vậy, trong lúc cởi bộ quần áo ướt sũng trong phòng thay đồ.

Quần áo ướt hơn tôi tưởng. Dù không đến mức ướt sũng, nhưng cũng ẩm ướt như vừa bị súng phun nước đời mới bắn vào, quả thật cứ thế này thì tôi có thể bị cảm mất. Tôi thầm cảm ơn sự chu đáo của Asuka, hít một hơi thật sâu trong lòng rồi quay trở lại khu vực lộ thiên từ phòng thay đồ. Tất nhiên là tôi không quên mang theo khăn mặt.

"T, tớ vào nhé...?"

"...ư, ừm..."

Sau khi xác nhận câu trả lời của Asuka, tôi bước chân vào khu vực tắm lộ thiên.

"..."

Phòng tắm đã tắt đèn và tối đen.

Thứ duy nhất là ánh sáng của trăng và sao nhạt nhòa, và hình dáng Asuka đang ngâm mình trong bồn tắm chỉ có thể nhìn thấy như một bóng đen.

Dù vậy, tôi vẫn có chút e dè rồi từ từ chìm người vào bồn tắm.

"Phù..."

Suối nước nóng hơi nóng dễ chịu trên cơ thể mệt mỏi, nó như thấm vào toàn bộ cơ thể tôi.

"T, thế nào, sensei?"

"Ừ, ừm, dễ chịu thật..."

"A, p, phải không ạ? Ừm thì, suối nước nóng Koura có năm loại, nhưng loại ở nhà trọ này là suối natri clorua màu vàng, có tác dụng đối với đau cơ, bầm tím, lạnh tay chân, các bệnh về đường tiêu hóa mãn tính, đấy ạ."

"Ồ, ra vậy, ghê thật..."

"Ư, ừm..."

"..."

"..."

...Ừ, ừm, không khí có vẻ không được thoải mái cho lắm.

Tuy nhờ bóng tối mà chúng tôi không nhìn thấy mặt nhau, nhưng dù sao thì tôi vẫn cứ để ý. Có lẽ Asuka cũng đang trong tình trạng tương tự. Những cuộc trò chuyện diễn ra gượng gạo như cục pin sắp hết của ai đó vậy.

"..."

P, phải làm sao bây giờ...?

Tôi nhúng nửa mặt xuống nước rồi suy nghĩ, nhưng cái đầu nhỏ bé như khủng long Brontosaurus của tôi chẳng nghĩ ra được cách gì hay ho cả.

Để thay đổi bầu không khí này, có lẽ phải hét lên một tiếng "Hyahho!" rồi nhảy nhót khỏa thân mới được. Không, làm thế thì chắc chắn bầu không khí sau đó sẽ trở nên微妙 (bi diệu - mơ hồ, khó tả) theo một nghĩa khác mất...

Trước mắt có lẽ chỉ còn cách giữ nguyên hiện trạng và chờ xem sao...

Tôi quyết định vậy, tựa người vào thành bồn tắm và ngước lên, ngay lúc đó.

"A..."

"? Sensei, sao vậy ạ?"

"Asuka, hãy nhìn lên trên xem...!"

"Trên...?"

Trong bóng tối, tôi cảm nhận được Asuka đang ngước nhìn lên trên.

Khoảnh khắc tiếp theo, Asuka reo lên.

"Oa, cái gì thế này... Sao mà sao đẹp thế...!"

"Ừ, tớ cũng vừa nhìn thấy và giật mình."

"Cái này không phải ở cung thiên văn mà là thật đấy chứ...? Giống như một cơn mưa sao băng ấy..."

Asuka thốt lên như thở dài.

"Tuyệt thật đấy... Những ngôi sao tớ thấy khi đi cắm trại cũng rất tuyệt, nhưng bầu trời sao này có cảm giác khác biệt so với lúc đó...!"

"Có lẽ là do mùa đã thay đổi. Lúc đó là mùa hè, còn bây giờ đã là mùa thu rồi."

"Ra vậy..."

Lần cắm trại ở núi Phú Sĩ đó là vào cuối tháng 7, vậy là đã khoảng hai tháng rưỡi trôi qua kể từ đó. Chẳng có gì lạ khi khung cảnh bầu trời đêm đã thay đổi hoàn toàn.

"Cái kia là gì vậy? Chòm sao Pudding à?"

"Ừm thì, hình như là Hình vuông mùa thu thì phải?"

"A, đúng rồi. Hình như tớ đã nghe thấy rồi. Cái chòm sao được tạo thành từ chòm sao Phi Mã và Tiên Nữ đúng không ạ?"

"Ồ, cậu biết đấy à."

"Hê hê~, hai chòm sao đó nổi tiếng trong một bộ anime huyền thoại hồi xưa mà."

Chúng tôi cùng nhau ngắm nhìn bầu trời đêm mùa thu khác với bầu trời đêm mùa hè và trò chuyện như vậy.

Tôi nghĩ rằng đây cũng là một sự... thay đổi.

Trong một khoảng thời gian, chúng tôi phơi mình đúng nghĩa đen dưới buổi chiếu những vì sao mùa thu lấp lánh được trình chiếu trên màn ảnh mang tên bầu trời đêm.

Ánh sáng xanh biếc chiếu xuống, làn gió mùa thu nhẹ nhàng thoảng qua, và âm thanh của côn trùng khe khẽ vang lên từ xung quanh.

Cảm giác thật kỳ lạ.

Tôi có cảm giác như toàn bộ khu vực lộ thiên này đã bị tách biệt khỏi xung quanh, và dường như trên thế giới này chỉ còn lại Asuka và tôi... Đó là một buổi tối mà tôi có thể cảm nhận được một bầu không khí mang tính kết giới phép thuật trong 'Cô bé phép thuật ngốc nghếch Maho-chan' vậy.

Không biết chúng tôi đã ở đó bao lâu.

"...Sensei..."

Cuối cùng, Asuka lẩm bẩm mở miệng.

"? Sao vậy?"

"..."

"Asuka?"

"............"

Không có câu trả lời.

Trong sự tĩnh lặng như tờ, Asuka dường như đang tìm kiếm những lời tiếp theo.

Tôi cảm nhận được một bầu không khí như thể em ấy đang do dự điều gì đó.

Sau một hồi im lặng, Asuka lại mở miệng.

"Thật ra thì, có một chuyện tớ phải nói với Sensei..."

"Một chuyện phải nói?"

"Ừm..."

Giọng điệu của em ấy rất nghiêm túc.

Nghiêm túc, chân thành, và truyền tải một quyết tâm... Tôi cảm thấy rằng điều Asuka sắp nói chắc chắn là một điều gì đó liên quan đến chuyện lần này.

Tôi tập trung tinh thần và chờ đợi thời khắc đó.

Cuối cùng, đằng sau tấm màn đêm, Asuka cất tiếng như thể đã quyết tâm.

"Thật ra thì, tối hôm qua tớ──"

"──Xin lỗi đã làm phiền, quý khách."

"!"

"!!"

Ngay lúc đó, một giọng nói vang lên từ phía cửa phòng.

Có lẽ bà chủ nhà trọ có việc gì đó nên đã đến. Tôi cảm thấy có người đang dò xét tình hình của chúng tôi trước cửa.

"À, ừm, tớ ra ngoài đây...!"

"A, l, làm ơn..."

"X, xin chờ một chút! T, tôi đến đó ngay đây...!"

Tôi quay trở lại phòng thay đồ, vội vàng mặc chiếc yukata đã được chuẩn bị sẵn rồi ra phòng khách để tiếp chuyện.

・Bí mật của Nogi Saka Asuka (Mức độ bí mật C)

Ngạc nhiên là em ấy lại am hiểu về suối nước nóng.

・Bí mật của Nogi Saka Asuka (Mức độ bí mật S)

Hình như có một chuyện em ấy phải nói với tôi.

Sau đó, chúng tôi đến nhà ăn để ăn tối.

Đúng là nhà trọ cao cấp có khác, món ăn nào cũng tuyệt vời hết chỗ chê, đến nỗi tôi không biết má mình đã suýt rơi xuống bao nhiêu lần nữa.

Sau bữa tối, chúng tôi đi dạo trong nhà trọ.

"Phù, cái ghế massage này dễ chịu thật đấy..."

"Đúng thật... Nó cứ rung rung vào eo ấy..."

"Nè, Sensei, làm cái này xong thì chơi bóng bàn đi. Bên kia có bàn đó~"

"Ừ, ok."

"Yeah, tuyệt vời~!"

Chúng tôi tận hưởng một khoảnh khắc đậm chất nhà trọ suối nước nóng như vậy.

Nhờ đó, bầu không khí như thể em ấy sắp thổ lộ điều gì đó ở phòng tắm lộ thiên đã hoàn toàn biến mất đâu mất.

Tôi không biết là tốt hay xấu, nhưng tôi tự hỏi liệu mọi chuyện có cứ thế trôi qua một cách mơ hồ như thế này không...

Nhưng một tình huống nguy hiểm khiến chúng tôi không thể không ý thức về nhau theo nhiều nghĩa khác nhau đã chờ đợi chúng tôi.

"Vậy thì, chúng ta về phòng thôi nhé?"

"Ừ, nhỉ."

Chúng tôi gật đầu đồng ý và trở về phòng.

Và điều đập vào mắt chúng tôi là...

"Ể...?"

"C, cái này là..."

Cả hai chúng tôi đều câm lặng.

Bởi vì thứ ở đó là... hai bộ futon được trải cạnh nhau như thể chúng sắp hợp nhất làm một.

5

"..."

"..."

Cả hai chúng tôi chớp mắt nhìn nhau.

Thứ trước mắt chúng tôi là những chiếc futon gần như dính liền vào nhau.

"P, phải làm sao bây giờ?"

"A, ư, ừm..."

"Có lẽ vẫn nên tách chúng ra một chút thì hơn..."

Tôi nói vậy khi nhìn vào mặt Asuka.

Nhưng Asuka đã trả lời lời đề nghị đó như sau.

"A, ư, ưm, tớ thì... cứ thế này cũng, được, mà..."

"Ể...?"

"T, thì, tại vì tớ ngủ hay xoay lung tung nên, cứ thế này thì sẽ không bị rơi ra ngoài thì hơn..."

"V, vậy à?"

"Ư, ừm."

Vì vậy, chúng tôi quyết định ngủ trên chiếc futon vẫn dính liền vào nhau.

"Vậy thì... tắt đèn nhé?"

"A, ừm."

Tôi kéo sợi dây thả xuống và tắt đèn hoàn toàn.

Sau khi xác nhận rằng xung quanh đã chìm vào bóng tối, tôi chui vào futon.

"C, chúc ngủ ngon, Asuka."

"Ư, ừm, chúc ngủ ngon, Sensei."

Chúng tôi nói vậy rồi nhắm mắt lại...

"..."

"..."

"..."

Nhưng tôi không thể ngủ được.

Ban ngày chúng tôi đã đi bộ khá nhiều nên đáng lẽ tôi phải mệt mỏi lắm rồi, nhưng tôi vẫn không hề cảm thấy buồn ngủ, giống như vừa uống liền ba lon Monster Energy vậy.

Nguyên nhân là... chỉ có một.

Asuka đang nằm bên cạnh... hay đúng hơn là gần như trong cùng một chiếc futon vì nó đã hợp nhất làm một.

Tôi cứ để ý đến sự hiện diện theo thời gian thực đó... Chắc chắn là tôi không thể ngủ ngon như một con gấu trúc khổng lồ dành nửa ngày để ngủ được.

Bởi vì dù chúng tôi đã ở chung dưới một mái nhà vài ngày, hoặc qua đêm ở khu cắm trại, nhưng việc ngủ cùng nhau trên cùng một chiếc futon (??) một cách chính thức như thế này... là lần đầu tiên. Thật là có vấn đề nếu một nam sinh cao trung đang tuổi dậy thì không cố gắng đừng để ý đến nhiều thứ quá mức đúng không...?

Tôi cố gắng không nghĩ về Asuka bên cạnh càng nhiều càng tốt, và lăn lộn như một cây xúc xích Wiener đang được chiên trên chảo vậy.

Thì từ bên cạnh, một giọng nói thăm dò nhỏ nhẹ vang lên.

"Nè... Sensei, còn thức ạ...?"

"Ể...? À, ừm..."

"Ra vậy... Hình như không ngủ được nhỉ..."

"Ư, ừm..."

Không chỉ không ngủ được mà mắt tôi còn đang mở thao láo nữa đây.

"Nè, Sensei..."

"Ừm?"

"Tớ... sang bên đó... được không ạ?"

"Ể!?"

Bên đó là, b, bên nào nhỉ...?

Trước những lời bất ngờ, ý nghĩa của câu hỏi trở nên hỗn loạn và tôi không thể trả lời được.

Nhưng trước khi tôi kịp trả lời, tôi cảm thấy có ai đó đang trượt từ chiếc futon bên cạnh sang phía bên này.

Với chút ngập ngừng, bàn tay nhỏ bé của Asuka nhẹ nhàng đặt lên lưng tôi.

「…He he, em đến rồi đây.」

Nói cùng câu nói như lúc ban ngày đến nhà tôi, Asuka ngượng ngùng cười.

Cùng với cảm giác mềm mại và ấm áp, mùi hương của Asuka — cái mùi thơm nức đến mức phi thường như vậy, từ phía sau lưng tôi nhẹ nhàng lan tỏa trong chăn.

「…Wow, lưng của Sensei ấm thật đấy. Lại còn to hơn em tưởng nhiều. Đúng là con trai có khác~」

「À, à, vậy sao...?」

「Vâng, cảm giác ấm áp dễ chịu, thật là yên tâm…」

Chẳng lẽ mình giống cái túi chườm nóng... vậy sao?

Khi tôi đang có một chút cảm xúc khó tả, Asuka nhỏ giọng thì thầm.

「Hôm nay thật sự cảm ơn Sensei… Dù em đột ngột nói ra chuyện đi Hakone chẳng đâu vào đâu, vậy mà Sensei không nói gì mà vẫn chịu đi cùng em đến tận đây…」

「Không, chuyện đó thì…」

「Sensei lúc nào cũng thế. Dù em có làm đủ chuyện kì quặc, Sensei cũng không tỏ vẻ khó chịu mà luôn mỉm cười hiền hậu…」

Tôi cảm nhận được Asuka nhẹ nhàng thở ra một hơi từ phía sau lưng.

「Em vui lắm… Cảm giác như Sensei lúc nào cũng là người ủng hộ em, chỉ riêng điều đó thôi mà bao nhiêu nỗi sợ hãi đều tan biến hết… Cho nên… em nghĩ mình phải nói chuyện này với Sensei… Không, không phải. Em nghĩ chắc là em… muốn kể. Muốn kể… và muốn Sensei lắng nghe… Chỉ muốn Sensei…」

「Asuka…」

「Sensei… Sensei có thể… lắng nghe câu chuyện của em không ạ…?」

Cô ấy nói với một chút ngập ngừng.

Với Asuka như vậy, câu trả lời của tôi đã định sẵn như việc cá đao bơi ngửa thì đuôi sẽ chúc xuống.

「Đương nhiên rồi. Anh sẽ nghe tất cả mọi chuyện.」

「À…」

「Chuyện của Asuka mà anh không nghe thì không thể nào có. Dù em có nói tiền kiếp là thằn lằn cổ bèo, hay sở thích là nuôi lợn rừng hoang dã, hoặc ước mơ sau này là muốn trở thành nữ pháp sư thì anh cũng sẽ nghiêm túc lắng nghe.」

「À, a ha ha… Chuyện tiền kiếp hay nữ pháp sư thì… đương nhiên là em sẽ không nói thế đâu~」

「Đây chỉ là, chỉ là ví dụ thôi mà.」

「Thật là Sensei… Nhưng, cảm ơn Sensei.」

Nói rồi, Asuka siết chặt người tựa vào lưng tôi.

Giọng nói nghe thật yếu ớt, như đang bấu víu vào điều gì đó.

「…Em sẽ nói với Sensei, tất cả…」

Khởi đầu câu chuyện của Asuka cũng giống hệt như những gì tôi đã nghe từ Mika-san.

Cha mẹ của Asuka hiện đang ở nước ngoài trở về và đang ở lại biệt thự của Mika-san. Mấy ngày nay, cô ấy đã có thời gian riêng tư với cha mẹ sau nhiều năm. Nhưng ở đó, cô ấy đã cãi nhau với cha mình.

Vấn đề là… đoạn tiếp theo.

Tại sao Asuka lại cãi nhau với người cha lâu ngày mới gặp lại và đến mức bỏ nhà đi?

Asuka bắt đầu kể tiếp câu chuyện đó một cách chậm rãi.

「Chuyện là… bọn em đã nói về việc điểm thi thực lực của em bị giảm…」

「Thi thực lực…?」

「Vâng…」

À… đó là bài kiểm tra được làm ngay sau cuộc thi hợp xướng, phải không? Tôi nhớ là ngay từ đầu Asuka đã rất lo lắng về nó… Quả thật, sau bài kiểm tra đó một thời gian, tôi cảm thấy biểu cảm của Asuka không được vui vẻ.

「Vậy là, vì chuyện đó mà bố em tức giận…?」

Nếu là vậy thì việc cãi nhau cũng dễ hiểu.

Nhưng Asuka khẽ lắc đầu trước những lời đó.

「…Không phải…」

「Hả?」

「Bố em… không nói gì về chuyện đó cả. Bố chỉ nhìn bảng điểm thi thực lực rồi nói ngắn gọn là ‘lần sau cố gắng hơn’ thôi. Bố không hề giận hay trách móc gì cả…」

「…」

Vậy thì… đó chẳng phải là một người cha rất tốt sao? Nếu là bố mẹ tôi thì chắc chắn sẽ nói một cách độc đoán rằng: “Không cần biết, học đi, học đi, học đến khi hói đầu thì thôi”. Quả nhiên là bố của Asuka, chắc hẳn là một quý ông trí thức, ôn hòa và đeo kính phải không…?

Ưm, nhưng, nếu vậy thì tại sao lại cãi nhau?

Nghe chuyện lúc nãy, tôi không cảm thấy có yếu tố nào gây ra cuộc cãi vãi hay tranh cãi cả…

Trong lúc tôi còn đang thắc mắc mơ hồ, Asuka nói tiếp.

「Chuyện bọn em cãi nhau với bố là… sau đó. Khi nói đến chuyện bố và em bắt đầu hứng thú với ‘Akiba-kei’ thì…」

「Khoan, chuyện Asuka bắt đầu có sở thích ‘Akiba-kei’, bố em đã biết sao…?」

Trước câu hỏi đó, Asuka gật đầu.

「Bố em… đã biết tất cả. ‘Bí mật’ của em… chuyện em muốn trở thành chị gái… chuyện em bắt đầu hứng thú với ‘Akiba-kei’… và cả chuyện em đã thân thiết với Sensei, tất cả…」

「Vậy, vậy sao…?」

Quả nhiên là chủ nhà Nogizaka có khác.

Khoan, vậy có lẽ nguyên nhân cãi nhau là do Asuka bắt đầu theo đuổi ‘Akiba-kei’ ư…?

Nếu là vậy thì ít nhiều tôi cũng có liên quan, và câu chuyện sẽ khác đi.

Nhưng trước những lời đó, Asuka cũng lắc đầu.

「…Không phải. Về chuyện đó, bố em cũng không phản đối. Thậm chí còn rất vui mừng ấy chứ. À, em chưa nói à. Nhà em vốn dĩ mẹ là bậc thầy ‘Akiba-kei’ cấp độ chị gái, còn bố cũng là hiệp sĩ ‘Akiba-kei’ theo sau đó nữa mà…」

「À, vậy sao…」

Cả nhà đều là ‘Akiba-kei’. Giống như nhà Fuyuhime vậy…

Nhưng nếu đã vậy thì tôi càng không hiểu.

Tại sao Asuka và bố cô ấy lại cãi nhau?

Lúc đó, Asuka bắt đầu nói về điều cốt lõi của vấn đề.

「Với bố… với người bố đã vui mừng khi em bắt đầu hứng thú với ‘Akiba-kei’ đó… em, em đã nói thế này…」

「…Em có thể muốn dừng việc theo đuổi ‘Akiba-kei’…」

「Hả…?」

Ý đó là sao…?

Với tôi, người không thể nắm bắt được ý nghĩa của lời nói đó, Asuka tiếp tục với giọng điệu tĩnh lặng.

「Này, Sensei…」

「…Em… có thể dừng việc theo đuổi ‘Akiba-kei’ không…?」

Tôi cứ ngỡ mình đã nghe nhầm.

Asuka từ bỏ ‘Akiba-kei’…?

Tôi chưa bao giờ nghĩ đến điều đó dù chỉ một chút.

「Hả, tại sao…?」

「…Em đã nói với Sensei trước đây rồi, em là một đứa kém cỏi trong nhà Nogizaka, dù là học hành, học thêm, hay cả những hành vi nhỏ nhặt thường ngày, em phải rất vất vả học hành mới có thể giữ được thể diện của con gái thứ hai nhà Nogizaka…」

「À, à, ừm…」

「…Em đã nghĩ khi vào cấp ba, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn một chút… Việc thi đại học cũng phải ba năm nữa, và giờ thì lựa chọn của em sẽ mở rộng hơn, em có thể theo kịp chị gái mình… Nhưng tất cả những điều đó chỉ là ảo tưởng thôi…」

「Ảo tưởng? Tại sao lại… Ồ!」

À, ra vậy, điểm thi thực lực xuất hiện ở đây…

Điểm số bị giảm.

Việc suy nghĩ rằng những gì Asuka đã bắt đầu sau khi vào cấp ba ít nhiều đã ảnh hưởng đến điều đó là một điều tự nhiên. Và điều nổi bật nhất trong số những gì Asuka đã bắt đầu sau khi vào cấp ba chính là… ‘Akiba-kei’. Tất nhiên, kết quả thi thực lực lần này cũng có thể bị ảnh hưởng bởi việc cô ấy bận rộn với cuộc thi hợp xướng, nhưng điều đó cũng lại liên quan đến việc gánh nặng của Asuka tăng lên do bài hát tự chọn lại là “Eternal Magic”…

「Thật sự… em không muốn bỏ đâu…」

Asuka nói vậy, giọng nghẹn lại.

「…Em… thích『Mahō Shōjo Dojikko Maho-chan』… Em cũng thích 『MGO』 và 『Yuru Yama △』, và còn rất nhiều thứ khác em thấy thú vị… Mới gần đây em mới bắt đầu… cảm thấy mình dần hiểu được niềm vui thật sự của ‘Akiba-kei’… Hơn nữa, thông qua ‘Akiba-kei’… em đã có bạn bè. Em đã có thể nói chuyện với Asakura-san và các bạn khác, và nhờ cuộc thi hợp xướng ‘Eternal Magic’, em cũng thân hơn một chút với Hanamura-san và các bạn khác. Và trên hết… việc em thân với Sensei, việc em có thể gọi Sensei, cũng là nhờ ‘Akiba-kei’ mà ra. Vì, vì vậy em không muốn bỏ đâu… Nhưng…」

Đến đây, Asuka dừng lời.

Và rồi, nước mắt đọng trong giọng nói, cô ấy nói ra như thể vắt kiệt ruột gan.

「Nhưng… nếu cứ thế này… em không thể giữ được con người em hiện tại… em có thể sẽ không còn có thể theo đuổi được chị gái mình nữa…」

「Asuka…」

…Tôi đã hiểu đại khái mọi chuyện.

Asuka vẫn đang nỗ lực hết sức để duy trì vị trí hiện tại của mình — vị trí con gái thứ hai nhà Nogizaka. Việc điểm số bị giảm đã khiến Asuka lo lắng hơn nhiều so với những gì chúng tôi nghĩ. Và để làm được điều đó… cô ấy đã nghĩ đến mức phải từ bỏ ‘Akiba-kei’.

Nhưng, vẫn còn điều tôi chưa hiểu.

Tại sao từ những diễn biến đó, lại dẫn đến cuộc cãi vã với bố? Theo lời Asuka cho đến nay, bố cô ấy không hề giận việc điểm số giảm, cũng không hề yêu cầu cô ấy từ bỏ ‘Akiba-kei’. Ông ấy có vẻ là một người cha tốt và hiểu chuyện. Vậy thì tại sao…

Trước câu hỏi đó của tôi, Asuka đã trả lời.

「Chuyện đó thì đơn giản thôi. Bố giận là vì…」

「…Bố giận là vì… em đã có ý định từ bỏ ‘Akiba-kei’…」

「Hả…?」

Là vì chuyện đó sao…?

「…Bố nói, nếu đã quyết định làm gì thì phải theo đến cùng… Việc em muốn từ bỏ ‘Akiba-kei’ chỉ vì điểm số giảm, vì mọi thứ không như ý, đó chỉ là sự trốn tránh…」

「…」

「Em, em hiểu những gì bố nói… Em cũng không thật sự nghĩ rằng, nếu em bỏ ‘Akiba-kei’ thì điểm số sẽ trở lại như cũ… Em biết vấn đề không phải là như thế… Nhưng, nhưng những lời đó quá đúng… Em biết những gì bố nói là đúng… Em biết việc dễ dàng nói từ bỏ ‘Akiba-kei’ là một sự trốn tránh… Nhưng, nhưng vậy thì em phải làm gì đây…?」

「Asuka…」

「…Bố chắc chắn không hiểu đâu… Bố có thể làm mọi thứ… Làm việc giỏi, lúc nào cũng tích cực, chắc chắn chưa bao giờ thất bại… Giống hệt mẹ và chị gái… Cho nên, cái cảm giác của em, khi không làm được những điều hiển nhiên, lúc nào cũng lo lắng về cái bóng của chị gái, và thu mình lại…」

Từ phía sau lưng, tôi nghe thấy tiếng Asuka thút thít.

「…Tất cả… Bố, mẹ, chị gái, tất cả đều đáng nổ tung hết đi… Thật sự… loài người cứ diệt vong hết đi cho rồi…」

Cô ấy nói vậy, gần như buông bỏ.

Hình ảnh cô ấy bộc lộ tâm trạng đau khổ không phải là chế độ tiểu thư hay chế độ thân thiện, mà là chính Asuka tiêu cực thật sự, không hề che giấu điều gì.

Mặc dù vậy, tôi nên làm gì đây?

Nghe chuyện thì cả Asuka và bố cô ấy đều không sai.

Không, tất nhiên, Asuka có thể đã bẩu bổi khi nói muốn từ bỏ ‘Akiba-kei’, và bố cô ấy cũng có lẽ đã vội vàng đưa ra những lời lẽ đúng đắn mà không thấu hiểu ý nghĩa sâu xa đằng sau những lời đó.

Nhưng cả hai điều đó đều là những phát biểu dựa trên ý chí của chính họ.

Suy nghĩ đằng sau những lời nói đó bản thân nó không đáng bị phủ nhận.

Và, trong toàn bộ câu chuyện mà tôi đã nghe cho đến nay, có một điều duy nhất khiến tôi cảm thấy không hài lòng.

Đó là…

「Sao em… không tâm sự với anh?」

「Hả…?」

「Anh… thì, ít nhiều cũng là Sensei của em mà… Vậy thì, trước khi em suy nghĩ đến mức đó, anh muốn em nói với anh một lời gì đó chứ…」

Kiểu như, tôi không có ý trách Asuka, nhưng lại cảm thấy có chút buồn bã như một người bố bị loại khỏi nhóm chat gia đình vậy…

Lúc đó, Asuka thì…

「……Cố, cố lỗi cho em…… Nếu thầy mà biết em đang lo lắng vì mấy chuyện vớ vẩn này, thì thầ, thầy cũng sẽ…… sẽ bỏ mặc em, đúng không ạ…… Anh, anh sẽ thất vọng, đúng không ạ…… Một đứa vô dụng, bỏ đi như em thì……」

「Bỏ đi hay không thì……」

Nhưng mà…… mình nói vậy cũng đúng thôi.

Asuka thật ra là một cô gái nhút nhát, tiêu cực, đương nhiên là cũng có những mặt yếu đuối, nhạy cảm và hơi bất an như bất kỳ cô gái nào khác. Nếu bị dồn vào tình cảnh như con chuột nhà bị một con mèo hoang hàng xóm dẫn đầu đàn mèo giang hồ dồn vào chân tường thế này, việc em ấy tự ti quá mức cũng không có gì là lạ.

「……Anh mới phải là người xin lỗi……」

「Ể……?」

「Vì đã không nhận ra rằng Asuka lại đang lo lắng đến mức đó……」

Tôi đã cảm thấy có điều gì đó không ổn về thái độ của Asuka.

Đã cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Nhưng lại nghĩ đó chỉ là do mình tưởng tượng, hoặc gì đó đại loại, và lơ đi mà không đào sâu, giống như dòng nước tuyết tan từ dãy Alps.

Đó hoàn toàn là lỗi của tôi…… Với tư cách là một sensei, tôi không thể không nói rằng mình đã thất bại.

「Ể, thầ, thầy không có lỗi đâu……! Lúc nào thầy cũng đối xử tốt với em, còn hơn cả tốt ấy. Người có lỗi là em, vì cứ lo lắng một mình và giấu kín……」

「Không, Asuka không có lỗi. Asuka đã cố gắng hết sức có thể rồi. Nếu anh là một người tinh ý hơn thì……」

「Người có lỗi là em……!」

「Người có lỗi là anh……!」

「……」

「……」

「……Phụt……」

「……Haha……」

Không kìm được, chúng tôi nhìn nhau rồi bật cười.

Không…… Sao chúng tôi lại xin lỗi nhau trong tấm futon của một ryokan cao cấp ở Hakone thế này nhỉ?

Nhìn từ bên ngoài, đây chắc chắn là một cảnh tượng khó hiểu.

「À ha ha……」

「Ha ha ha……」

Sau khi cả hai cười một trận đã đời, tôi nói.

「Nghe này…… Vậy thì chúng ta hãy cùng nhau nghĩ cách để em có thể làm tốt mọi việc」

「Ể……」

「Cách để vừa duy trì〝Akiba-kei〟vừa giữ vững vị trí hiện tại. Dạy em học thì có thể hơi khó…… nhưng ví dụ như mấy việc liên quan đến 〝Akiba-kei〟 thì anh có thể giúp. Nếu giải thích rõ mọi chuyện, có lẽ Fuyuhime hay Hanamura-san cũng sẽ hợp tác, anh nghĩ có rất nhiều cách để làm. Tệ nhất thì, này, dù chỉ là lắng nghe em than thở cũng có thể làm được mà……」

「……」

「Anh thật sự cũng không muốn Asuka bỏ 〝Akiba-kei〟 đâu. Nhưng vì thế mà thấy em có vẻ buồn thì anh cũng không muốn. Anh nghĩ Asuka hợp với nụ cười hơn ấy mà…… nên vì điều đó, bất cứ điều gì anh có thể làm, anh sẽ giúp. Hơn nữa, anh muốn giúp em……!」

「Se, sensei……」

Tôi không muốn Asuka nói rằng em ấy sẽ từ bỏ 〝Akiba-kei〟.

Có lẽ trong đó cũng có chút ích kỷ của tôi. Nhưng cái cảm giác không muốn Asuka buồn, mà chỉ muốn mãi mãi thấy nụ cười của em ấy, đó là sự thật lòng nhất, không hề giả dối chút nào……

「……Vâng, cảm ơn thầy, sensei……」

Asuka thì thầm, giọng run run.

「……Đồ, đồ ngốc, em thật ngu ngốc…… Một sensei tốt bụng như vậy ở bên cạnh…… lúc nào cũng dang tay giúp đỡ…… sao em lại nghĩ rằng mình phải tự mình làm mọi thứ…… sao em lại ôm hết mọi chuyện vào lòng……」

「Asuka……」

「Thầy ơi, nghe này……」

Một giọng nói, pha lẫn chút nước mắt.

Rồi, với ánh mắt như muốn trao gửi điều gì đó, em ấy nhìn vào mặt tôi và khẽ nói.

「……Sensei…… Khi nào em thật sự đau khổ, khi nào em mệt mỏi quá rồi…… em có thể dựa dẫm vào thầy được không ạ……?」

「Ừm, đương nhiên rồi!」

Tôi không biết mình có thể làm được gì, nhưng tôi vẫn có thể là sensei chỉ của riêng Asuka mà thôi.

Bất cứ lúc nào, tôi cũng có thể là người đứng về phía Asuka.

Đó là điều duy nhất và tối đa mà một kẻ vô dụng như tôi – một sinh vật phù du chỉ biết mỗi việc vẫy tai – có thể làm.

「Cảm ơn thầy…… thật sự cảm ơn thầy rất nhiều, sensei……」

Asuka thốt lên, như thể giải tỏa mọi gánh nặng trong lòng.

Và ôm chặt lấy cơ thể tôi hơn nữa, em ấy nói:

「──Sensei…… em, em thật sự, thật sự rất yêu thầy đó…… ♪」

* Bí mật của Nogizaka Asuka (Mức độ bí mật S)

Đã rất buồn vì điểm thi thực lực bị giảm sút.

* Bí mật của Nogizaka Asuka (Mức độ bí mật SS)

Đã nói với bố rằng muốn bỏ 〝Akiba-kei〟.

---

6

Chíp chíp chíp chíp…… Chít choẹt…… Chíp chíp chíp chíp chíp chíp! Tiếng chim sẻ hoang dã hót khỏe khoắn đến không ngờ đã kéo tôi ra khỏi giấc ngủ sâu.

Qua mí mắt vẫn nhắm nghiền, ánh sáng chói lóa chiếu vào.

「……Ưm ưm……」

Tôi vặn vẹo cơ thể, mở mắt ra, một trần nhà lạ lẫm hiện ra trước mắt.

Và bên cạnh tôi,

「……Ưm ưm…… sensei…… chỗ đó là mèo con một trăm năm mươi phần trăm rồi đó…… ưm ưm……」

Là Asuka, đang ôm chặt lấy tôi như một chú mèo con nói mớ, say sưa ngủ với hơi thở đều đều.

À, phải rồi, hôm qua chúng tôi đã nói chuyện về việc sẽ làm gì tiếp theo và rồi……

Cả hai đã ngủ thiếp đi.

Tôi đã gối tay cho Asuka và ngủ gục trong tư thế không tự nhiên, nên cơ thể hơi đau nhức.

Nhưng nhìn chung mọi chuyện đều diễn ra tốt đẹp.

Tôi đã nghe được nỗi lo của Asuka và hứa sẽ đứng về phía em ấy.

Tôi đã biết được cảm xúc thật của em ấy.

Ừm── chắc chắn lần này mọi chuyện cũng đã ổn thỏa rồi.

Ngắm nhìn gương mặt say ngủ của Asuka, vừa đáng yêu, vừa dịu dàng, vừa kiên cường đến tột độ, tôi định chìm đắm trong dư vị ấy một lát.

Nhưng không ngờ…… mọi chuyện lại không kết thúc ở đó.

Boss cuối cùng vẫn luôn xuất hiện vào phút cuối cùng mà…… đó là quy luật bất thành văn.

Bíp bíp bíp bíp bíp……!

「Hửm……?」

Chiếc điện thoại đặt ở đầu giường rung lên bần bật như thể kẻ thù của cha mình.

Giờ mới chỉ hơn sáu giờ sáng một chút.

Giờ này thì ai mà lại……?

Nhìn vào màn hình, tôi thấy dòng chữ ‘Mika-san’.

Một dự cảm chẳng lành thoáng qua, tôi cầm điện thoại lên.

Và rồi……

『Onii-san, chạy ngay đi!』

「Hả?」

Giọng của Mika-san vang lên bên tai.

Chạy trốn ư?

Một từ ngữ không phù hợp với buổi sáng đẹp trời, khiến tôi thoáng chốc không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Ể, chạy trốn khỏi cái gì cơ? Nỗi lo vô định về tương lai sao……?

Nhưng điều tiếp theo tôi nghe thấy không phải là thứ trừu tượng như vậy, mà là mối đe dọa cụ thể đang đến gần.

『Onii-san, à, bố của Asuka-chan đang đi về phía đó đó……! Anh ấy thực sự hiểu lầm là hai người đã bỏ trốn đó……!』

「……Ế?」

『Em đã cố gắng giải thích nhưng anh ấy không chịu nghe…… Bây giờ, chúng em cũng đang trên đường đến đó. Shizuru-san đã đi trước và chắc sắp đến nơi rồi, nên sau đó cứ làm theo chỉ dẫn của Shizuru-san──』

Đúng lúc Mika-san vừa nói đến đó thì.

RẦM……!!

Với một tiếng động như thể ống đất sét nung vỡ tung, cánh cửa phòng bị thổi bay.

「Ế……?」

Bụi đất và tàn tích của cánh cửa bay tứ tung.

Phía sau làn khói bụi đó, một bóng người xuất hiện, vén màn khói:

「Asuka có ở đây không……!」

Đó là một người đàn ông to lớn, đeo kính râm, mặc một bộ vest và áo khoác gần như rách toạc vì căng.

Ể, cá, cái gì thế này? Một cuộc tấn công của mafia sao? Có nhầm phòng không nhỉ……?

Nhưng tia hy vọng mong manh của tôi nhanh chóng bị đập tan thành từng mảnh.

「Ư, ưm…… Tiếng gì vậy……?」

「À, Asuka……」

「Mồ~, thế này thì làm sao mà ngủ ngon được chứ…… Không im lặng một chút sao…… Ối, bố……!?」

Lời thốt ra từ miệng Asuka khi tỉnh giấc.

Không còn nghi ngờ gì nữa.

Chẳ, chẳng lẽ nào…… cái cục cơ bắp trông như một con gấu xám khát máu này lại thật sự là bố của Asuka……?

Ể, khô, không, ông ấy hoàn toàn không phải là một quý ông trí thức hiền lành đeo kính một chút nào. Thậm chí còn là một chiến binh cuồng loạn và hung bạo. ……À thì ông ấy có đeo kính đen (kính râm) thật đấy nhưng mà……

Người bố (?), trông như một chiến binh cuồng bạo ở đâu đó, nhìn thấy tôi, đôi mắt sắc lạnh qua cặp kính râm chiếu thẳng về phía này.

「……Mày là sensei à. Đây là lần đầu tiên chúng ta nói chuyện đàng hoàng nhỉ.」

「Ế, à, dạ……」

「Ta nghe nói mày thường xuyên chăm sóc Asuka. Ta sẽ cảm ơn vì điều đó. Nhưng…… nghe nói bỏ trốn thì quả thật không thể bỏ qua được. Để ta nghe chi tiết mọi chuyện. ……Tùy từng trường hợp, có lẽ ta sẽ nói chuyện với thân thể của mày.」

Ông ta vừa siết chặt nắm đấm tạo tiếng rắc rắc vừa tiến đến gần.

Áp lực quá lớn khiến mạch suy nghĩ của tôi hoàn toàn bị đoản mạch, không thốt nên lời.

Liệu đây có phải là trạng thái mà người ta gọi là con ếch xanh bị trăn Anaconda khổng lồ nhìn chằm chằm không nhỉ……?

「Bố, bố ơi, không phải vậy đâu……! Sensei là do con ép buộc đi cùng mà……」

「Asuka…… Chuyện của con lát nữa bố sẽ nghe từ từ. Bây giờ, trước hết là thẩm vấn tên này đã.」

Ông ấy vừa nói là thẩm vấn phải không!?

「Dạ, dạ, con đã bảo là đừng mà……!」

Lời can ngăn của Asuka vô vọng, cuối cùng bố của em ấy cũng đã tiến sát đến trước mặt tôi.

「……Nào, chuẩn bị tinh thần chưa?」

À, ừm, đây đúng là tình cảnh con cá chép trên thớt (sắp bị xắt sashimi) trong tình thế tuyệt vọng rồi……

Đèn hồi quang đang chuẩn bị trình chiếu trước mắt tôi, và không hiểu sao tôi lại cảm thấy có gã trộm phim (hay còn gọi là Người Đàn Ông Camera) đang nhảy một điệu vũ kỳ quái.

Nhưng trước khi ý thức của tôi vụt tắt, có một điều nhất định phải nói.

「……Tr, trước khi đó, xin hãy nghe một điều.」

「……Cái gì?」

「Chuyện bỏ trốn lần này…… Asuka không có lỗi. Chính tôi đã biết chuyện và tích cực hợp tác. Vì vậy, xin đừng trách Asuka.」

「……Ồ?」

「Se, sensei, thầy đang nói gì vậy! Người có lỗi là em, sensei……」

Asuka lên tiếng.

Nhưng may mắn hay bất hạnh thay, bố của em ấy không lọt tai lời của Asuka, và nói:

「……Thái độ tốt đấy. Vậy thì, có nghĩa là mày đã chuẩn bị sẵn sàng chịu trách nhiệm cho hành động của mình, đúng không?」

「……」

「……Im lặng sẽ được coi là đồng ý đấy.」

「……Ưh……」

Áp lực như xuyên thấu da thịt càng lúc càng mạnh hơn.

Trong tình cảnh này, tôi đã chuẩn bị tinh thần đón nhận một hoặc hai cú đấm thép và tiếng "Tới đây! Tới đây!..." thì,

「……Ơ, xin ngài dừng lại ạ~……!」

Một bóng người chen vào giữa tôi và bố của Asuka, đứng chắn.

Vị cứu tinh ấy, đúng là một nữ thần cứu rỗi……

「Sh, Shizuru-san……!」

「Dạ, Sawamura-sama~, xin ngài lùi lại ạ~」

Đó là cô hầu gái hiền lành, giọng nói run run.

「……Mày là đội hầu gái à.」

「Dạ, vâng ạ~. Em là Kinomiya Shizuru, xếp thứ hai trong đội hầu gái ạ~」

「……Tránh ra. Đó là mệnh lệnh của người đứng đầu gia tộc Nogizaka hiện tại.」

「Dạ, không ạ~, em sẽ không tránh ạ~. Đội hầu gái tồn tại để bảo vệ Asuka-sama và mọi người ạ~」

Cô ấy thoáng quay đầu lại nhìn tôi, rồi nhìn Asuka.

「Asuka-sama không mong muốn đương chủ đại nhân ép buộc Sawamura-sama một cách thô bạo ạ~. X, xin ngài hãy lùi lại một bước ạ~」

「……Không được.」

「Dạ, rốt cuộc, ngài không chịu lùi lại sao ạ~?」

「……Lảm nhảm. Tránh ra.」

「Vâ, vậy sao ạ~…… Vậ, vậy thì không còn cách nào khác ạ~」

Ngay lúc đó, Shizuru-san nhắm mắt lại.

Rồi cô ấy hít một hơi thật sâu, và từ đâu đó lấy ra một cây sasumata (giáo tự vệ).

Và rồi,

「……Vậy thì, chỉ còn cách nghênh chiến mà thôi.」

Ơ, ơ, Shizuru-san, khí chất của cô ấy đã thay đổi……?

Không khí dịu dàng, hiền lành ban nãy dường như biến mất, thay vào đó là sự kiên quyết đột ngột……

「……Kẻ nào làm tổn thương Asuka-sama, tôi sẽ không tha thứ. ……Kể cả đó có là, đương chủ đại nhân đi chăng nữa.」

「……Nói hay lắm.」

Những lời đó chính là tín hiệu bắt đầu.

Hai người vừa khẽ động thì ngay lập tức, một tiếng va chạm lớn vang dội khắp phòng.

「……Hừm…!」

「……Hự…!」

Tia lửa điện tóe tung khắp phòng.

Ngay sau đó, hai người họ như muốn va vào nhau (và phá tan cửa sổ) xông ra sân giữa, tiếp tục một trận quyết đấu ác liệt.

「……Mặc kệ, tránh ra coi……!」

「……Không thể được…!」

Tiếng va đập dữ dội vang vọng khắp nơi, cây xà mâu và chiếc côn tay (chẳng biết từ khi nào ba đã đeo vào) liên tục giao nhau.

「…………」

Ơ, này, cái quái gì thế này…? Đây rõ ràng là một trận chiến sống còn mà…

Chẳng phải hai người này đang nhầm lẫn thể loại hay sao chứ…?

Mà nói thật, Shizuru-san mạnh đến thế cơ à…? Bình thường thì cô ấy có vẻ chậm rãi và kém tin cậy cực kỳ mà…

Giữa lúc tôi không biết phải phản ứng thế nào trước hàng loạt yếu tố bất ngờ liên tiếp xuất hiện thì,

「──Shizuru-san là một chiến binh đấy ạ, người ta nói rằng cô ấy có lẽ là người mạnh nhất trong tất cả các thế hệ đội quản gia đấy ạ~」

「……Hả?」

Một giọng nói vang lên từ phía sau.

Nhìn lại, tôi thấy… Mika-san đang thở hổn hển và Nami-san đứng đó.

「Xin lỗi nhé, oni~san. Chúng em đến trễ…」

「Ơ, không, cái đó thì không sao đâu ạ…」

May mắn là Shizuru-san đã kịp thời xen vào trước khi hồi ức cuộc đời tôi vụt qua.

「Hơn nữa, Shizuru-san là người mạnh nhất ư…?」

「Vâng ạ~. Shizuru-san bình thường rất điềm đạm, nhưng khi cô ấy nghiêm túc chiến đấu thì sức mạnh đó được cho là còn vượt qua cả Alice-chan, sư phụ của cô ấy nữa đó ạ~」

「Ơ, vâng, thật sao ạ?」

「Vâng ạ~. Cô ấy là chuyên gia chiến đấu tinh thông mọi loại vũ khí, có lẽ đến cả tôi cũng không thắng nổi cô ấy đâu ạ~」

Shizuru-san, hóa ra cô ấy là nhân vật bước ra từ mấy bộ anime siêu năng lực sao…

Nhưng đúng như lời nói ấy, trước mắt tôi, cô ấy đang ngang tài ngang sức với người ba như hiện thân của bạo lực kia.

「Khi đã đến mức đó rồi thì tôi không thể ngăn cản hai người họ được nữa đâu ạ~」

「Vâng, thật sao ạ…?」

「Vâng ạ~. Nếu có ai có thể ngăn cản được thì đó là~…」

Nami-san vừa định nói thêm điều gì đó, thì đúng lúc ấy.

Vút……!

Từ đâu đó, một vật thể bay tới.

「……Khịt!」

「……!」

Vật thể đó như được nhắm bắn chính xác, ghim chặt xuống đất giữa hai người đang giao tranh.

Và thứ đó phát ra tiếng máy kêu "Rin rít rin rít rin rít rin rít"…

「……Cưa máy…?」

Đó là một dụng cụ đốn gỗ, với phần lưỡi cưa có hoa văn vân gỗ lạ mắt và rất đẹp.

…Ơ, tại sao một thứ như thế lại bay tới nhỉ…?

Tôi đứng ngây người vì không hiểu gì cả, trước mặt tôi,

「……Hai người, đến đây là đủ rồi.」

Một giọng nói trầm lắng, bình tĩnh vang lên.

Nghe thấy giọng nói đó, Shizuru-san và người ba đột nhiên khựng lại.

Bước chân nhẹ nhàng, người xuất hiện từ bụi cây trong sân giữa là──

「……Ngay lập tức dừng hành vi chiến đấu lại. Haruka-sama không mong muốn điều này.」

Đó là một quản gia nữ đeo kính, mang vẻ lạnh lùng.

Ơ, ai thế nhỉ, người đó…?

「Nếu người đó đã đến thì mọi chuyện sẽ ổn thôi ạ~」

Nami-san nói một cách yên tâm.

「Người đó là Sakurazaka Hazuki-san, cô ấy là người đứng đầu cơ quan M trực thuộc trực tiếp Chủ nhân gia tộc Nogizaka, nằm trên đội quản gia đấy ạ~」

「Ơ, là một người quyền lực như vậy sao ạ?」

「Vâng ạ~」

「Hazuki-san siêu giỏi luôn đó~. Cô ấy đã làm quản gia ở nhà chúng ta từ rất lâu rồi, người ta nói cô ấy là một quản gia trưởng huyền thoại, tài năng hàng đầu trong lịch sử đấy~」

Cả Mika-san cũng nói vậy.

Người nãy giờ cứ lén nhìn về phía này và không hiểu sao lại tạo dáng chữ V với ánh mắt nhìn thẳng vào camera, lại là một người như vậy ư…?

Không giống huyền thoại lắm, mà tôi lại cảm thấy một chút không khí hài hước…

Khi tôi không biết phải phản ứng thế nào, Nami-san tiếp tục.

「Bản thân Hazuki-san cũng là một trong số ít người tài năng có thể đấu ngang sức với Chủ nhân-sama hay Shizuru-chan chỉ bằng sức của mình, nhưng hơn thế nữa, người mà Hazuki-san đang phục vụ mới là người duy nhất có thể ngăn cản Chủ nhân-sama đó ạ~」

「Người đang phục vụ…?」

「Vâng ạ~, đó là──」

Nami-san vừa định nói tiếp thì,

「──Khụ, khụ, không được đâu, Yuuto-san. Không nên hành động vội vàng như vậy…」

Một giọng nói vang lên.

Một giọng nói trong trẻo, không hề lớn nhưng rất rõ ràng và cực kỳ dễ chịu.

Chủ nhân của giọng nói ấy, người e dè xuất hiện từ phía sau cô quản gia cầm cưa máy là…

「Ơ, Mirai-san…?」

Tôi buột miệng nói ra như vậy trong chốc lát, nhưng có gì đó không đúng.

Với Mirai-san thì không khí xung quanh có vẻ hơi "lung lay" hay "bồn chồn" một cách kỳ lạ, nói chung là tôi không thể diễn tả bằng lời nhưng lại có một cảm giác sai lệch mơ hồ. Đúng vậy, cứ như là kẻ song trùng tôi đã thấy ở Natsu Comi vậy…

Khi tôi đang đứng đơ như thạch bỏ quá nhiều gelatin trước sự xuất hiện đột ngột của Mirai-san (?), có lẽ cô ấy nhận ra ánh mắt của tôi, Mirai-san (?) vẫy vẫy tay về phía tôi.

「À, ừm…」

Tôi không biết phải phản ứng thế nào, nên tôi chỉ đáp lại bằng cách nào đó, Mirai-san (?) mỉm cười rạng rỡ như đóa bạch liên nở rộ.

Và với một chút ngượng ngùng, cô ấy nói.

「──À, ừm… Đây là lần đầu tiên chúng ta chính thức chào hỏi nhỉ. Tôi là Nogizaka Haruka. Là mẹ của Mirai-chan và Asuka-chan.」

7

「……」

…Ơ?

…Mẹ?

Mẹ, là mẹ ư…!?

Tôi nhìn Asuka bên cạnh, cô bé gật đầu lia lịa như để khẳng định điều đó.

「À, mẹ của Asuka…?」

Không khí xung quanh thay đổi hoàn toàn.

Với sự xuất hiện của mẹ Asuka, không khí căng thẳng như một tòa Jenga sắp đổ trước đó đã hoàn toàn chuyển sang một sự dễ chịu nào đó, như một con đường rợp bóng hoa anh đào mùa xuân.

「Không được đâu, Yuuto-san. Chẳng phải cậu đã vội vàng chạy đi trước khi nghe hết câu chuyện sao…」

「Ơ, không, cái, cái đó thì…」

「Chuyện là… khi tôi nghe nói về việc bỏ trốn tôi cũng rất bất ngờ, nhưng hóa ra đó là sự hiểu lầm. Mika đã giải thích cho tôi rồi. Vậy nên chúng ta hãy nghe câu chuyện của Asuka-chan cẩn thận nhé. Được không?」

「……À, ừm.」

…Tuyệt vời.

…Người ba với cái vẻ uy áp và áp lực ngút trời kia đã ngoan ngoãn như một con chinchilla được mượn về.

「Vậy thì, Asuka-chan.」

「À, ư, ừm…」

「Ừm, mẹ nghe Mika nói rằng con lặng lẽ bỏ nhà ra đi có lý do chính đáng. Tuyệt đối không phải là bỏ trốn hay gì cả…」

「Cái, cái đó thì…」

Asuka hơi ngập ngừng.

「Nếu con muốn… con có thể kể cho mẹ nghe được không? Chúng ta đến đây không phải để trách cứ Asuka-chan, mà chỉ muốn nghe con đang nghĩ gì thôi. Những cảm xúc thật sự của Asuka-chan mà trước giờ chưa thể nói ra. Vậy nên──」

「Vậy nên hãy cho mẹ nghe những lời thật lòng của Asuka-chan nhaaaaaa!」

「……」

Cô ấy vừa nói vấp phải không nhỉ…?

Tôi nhìn quanh, Asuka cũng đang bối rối nói 「Ơ, mẹ ơi…?」, Mika-san thì lắc đầu nói 「Hừ, hừm~, chị hai lại thế này đúng lúc quan trọng…」, ngay cả ba tôi cũng làm vẻ mặt khó tả như vừa nuốt chửng hàng trăm con giòi đắng.

Trong không khí ngại ngùng tràn ngập, mẹ tôi với khuôn mặt đỏ bừn như tôm hùm luộc, ngượng ngùng nói tiếp.

「À, ừm thì… Tóm lại là, chúng ta muốn nói chuyện với Asuka-chan. Trước đây chúng ta không có nhiều cơ hội như vậy. Điều đó là do sự thiếu sót của chúng ta với tư cách là cha mẹ. Chính vì vậy… mẹ muốn trân trọng cơ hội hiếm có này.」

「Mẹ ơi…」

「Vậy nên Asuka-chan. Được không?」

「……」

Nghe những lời đó, Asuka khẽ gật đầu, có chút căng thẳng.

Nhưng tôi nghĩ điều đó là không thể tránh khỏi.

Dù đối tượng là người mẹ dịu dàng và có vẻ điềm đạm này (và người ba đã ngoan ngoãn như chinchilla kia), việc nói ra những suy nghĩ thật sự của mình, những "bí mật" mà trước giờ cô bé chưa từng chia sẻ, chắc chắn sẽ có sự dè dặt.

Vì vậy, tôi siết chặt tay Asuka.

「Th, thầy ơi…?」

「Asuka… Không sao đâu. Bất kể lúc nào, thầy cũng sẽ là đồng minh của Asuka và luôn ở bên cạnh.」

Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt hổ phách của Asuka và nói.

「Vậy nên đừng lo lắng gì cả, cứ nói hết tất cả những gì Asuka đang nghĩ, như đúng những gì Asuka cảm nhận… nhé.」

「À…」

Nghe những lời đó, Asuka chớp chớp mắt.

Cô bé không buông tay tôi ra mà nhìn lại vào mắt tôi,

「Thầy ơi… ư, ừm!」

Và gật đầu mạnh mẽ, mái tóc hai bím đung đưa.

Sau đó, cô bé quay lại đối mặt với mẹ và ba, rồi nói.

「Con hiểu rồi… Con sẽ nói hết tất cả… những gì con nghĩ…」

「……」

「Trước hết là ba… Con xin lỗi vì đã dễ dàng nói rằng sẽ từ bỏ "Akiba-kei"…」

「……Ưm…」

「Con không có ý coi thường "Akiba-kei"… Nhưng… con muốn ba hiểu… rằng nếu không tìm một lối thoát nào đó… thì lúc đó con đã quá sức chịu đựng rồi…」

「Ưm, ừm…」

「Con… con nghĩ rằng mình đã luôn sợ hãi.」

Asuka nói như trút ra điều gì đó từ sâu trong lòng.

「Con có một hình mẫu muốn trở thành, con cố gắng hết sức, nhưng dù có nỗ lực thế nào cũng không thể làm tốt được… Con không thể bắt kịp chị hai, không thể cư xử xứng đáng với thân phận con gái thứ hai của gia tộc Nogizaka… Bởi vì con luôn là phiên bản cấp dưới của chị hai, là học sinh kém cỏi, là kẻ thất bại…」

「Asuka-chan…」

Mẹ tôi cau mày buồn bã.

「Con biết rằng… mẹ và ba đã luôn lo lắng cho con như vậy. Con cũng hiểu rằng việc mẹ và ba chuyển ra nước ngoài mà chỉ để con lại nhà dì… là vì con nhút nhát và khó giao tiếp xã hội, chắc chắn con sẽ rất bối rối và không thể làm gì nếu môi trường thay đổi, nên mẹ và ba đã cân nhắc cho con…」

Thì ra là vậy…

Tôi vẫn luôn thắc mắc tại sao Asuka lại được Mika-san, dì của cô bé, nuôi dưỡng dù cả hai người cha mẹ đều khỏe mạnh… Bây giờ thì tôi đã hiểu.

「Nhưng con… con đã luôn ghét bản thân mình như vậy… Ghét cái tôi vô dụng, không làm được gì theo ý muốn, khiến người khác phải lo lắng, mà dù vậy vẫn không thể thay đổi mọi thứ tốt đẹp hơn được…」

「……」

「Nhưng… gần đây, con đã bắt đầu có thể nghĩ rằng, dù có như vậy cũng không sao cả…」

Nói đến đó, Asuka siết chặt thêm tay tôi và nói.

「Một người tệ hại như con đây, một người kém cỏi không thể tự mình làm được gì, vẫn có người ủng hộ… Có người nói rằng dù con có là chính mình cũng không sao cả, rằng họ yêu con người thật của con… Điều đó… là do thầy đã cho con nhận ra. Dần dần từng chút một, thầy đã dùng chính bản thân mình để dạy con rằng con là chính con là đủ rồi. Vậy nên…」

Nói xong, Asuka ngẩng mặt lên, khuôn mặt trước đó hơi cúi xuống.

Cô bé nhìn thẳng vào khuôn mặt của mẹ và ba, và nói rõ ràng.

「──Vậy nên con… sẽ không từ bỏ "Akiba-kei".」

「Tuy chỉ một chút thôi nhưng con đã dần hiểu được "Akiba-kei" rồi. Con bắt đầu cảm thấy vui vẻ khi tiếp xúc với nhiều anime, manga, game khác nhau. Vì vậy, dù con đã nói ra những điều như vậy, nhưng… con vẫn muốn tiếp tục "Akiba-kei" từ bây giờ. …Cùng với, thầy…」

「Asuka…」

「Con còn rất nhiều điều chưa thể làm được, có lẽ không xứng đáng là con gái thứ hai của gia tộc Nogizaka, và chắc chắn con sẽ còn mắc rất nhiều sai lầm nữa… nhưng thầy đã nói rằng con có thể tin tưởng thầy. Thầy đã nói rằng thầy sẽ luôn là đồng minh của con. Vậy nên con…」

「Đ-Đúng vậy! Cậu có thể dựa vào tớ bất cứ lúc nào……! À thì, tớ biết là tớ có thể vô dụng như ve sầu thôi, nhưng dù sao thì có còn hơn không mà, tớ nghĩ vậy đó……!」

Tự mình cũng không biết mình đang nói cái gì nữa, nhưng cứ phải nói gì đó đã.

Mẹ của Asuka (và người bố trông như chuột Chinchilla) im lặng lắng nghe những lời của bọn tớ với vẻ mặt hiền từ.

Và sau khi bọn tớ nói xong, bà ấy nói:

「Ngày mai Asuka nghĩ gì…… mẹ đã hiểu rồi.」

「……」

「Thật ra…… bố mẹ luôn muốn Asuka sống tự do và thoải mái. Mirai là Mirai, Asuka là Asuka. Con không cần phải bị trói buộc bởi gia đình Nogizaka, bố mẹ muốn con được là chính mình và luôn nở nụ cười.」

Nói rồi, bà ấy khẽ mỉm cười.

「Tất nhiên, con có thể tự do theo đuổi Mirai nếu con muốn. Con có thể tiếp tục hay từ bỏ cái gọi là “hệ Akiba”. Điều duy nhất bố mẹ muốn nói là…… hãy sống sao cho con không phải hối hận về con đường mình đã chọn. Vì hối hận sẽ khiến cuộc đời con trở nên vô nghĩa……」

「M-Mẹ ơi……」

Nghe những lời ấm áp ấy, Asuka rưng rưng nước mắt.

「V-Vâng…… con sẽ làm vậy…… Con sẽ cố gắng sống để không phải hối hận……!」

「Ừ, con cứ làm những gì mình thích. Điều khiến bố mẹ hạnh phúc nhất là con cái được sống một cuộc đời không hối tiếc……」

「……っ……」

Có lẽ vì quá xúc động, Asuka chạy đến và ôm chầm lấy mẹ mình.

「M-Mẹ ơi……っ……Mẹ ơi……」

「Mẹ xin lỗi, đáng lẽ mẹ nên nói với con điều này sớm hơn. Trước khi Asuka phải gánh vác quá nhiều như vậy……」

「K-Không phải vậy đâu……っ…… Bố mẹ luôn dang tay giúp đỡ con…… Chỉ là con không nhìn thấy và không nắm lấy thôi……」

「Asuka……」

Mẹ của Asuka dịu dàng nhìn cô con gái đang khóc nức nở và nhẹ nhàng vuốt tóc cô.

Hai mẹ con cứ ôm nhau như vậy một lúc lâu.

Rồi bà ấy nhìn về phía tớ và nói:

「Asuka…… con đã tìm được một sensei rất tốt đấy.」

「Ơ, dạ, không phải vậy đâu……」

「Lời của cậu…… thật sự khiến tôi rất cảm động. Hơn cả lý lẽ, tôi cảm nhận được rằng cậu thật lòng quan tâm đến Asuka……」

「K-Không có gì ạ……」

Tớ chỉ nói những gì mình nghĩ thôi, nên khi nghe bà ấy nói vậy, tớ cảm thấy hơi ngại……

Bà ấy mỉm cười với tớ đang cúi gằm mặt vì xấu hổ và nói:

「Hãy tiếp tục làm bạn tốt với Asuka nhé.」

「V-Vâng ạ……!」

Tớ đáp lời mẹ của Asuka.

Và thế là, vụ việc nội bộ của gia đình Nogizaka đã kết thúc.

・Bí mật của Nogizaka Asuka (Độ bí mật: S)

Cả bố và mẹ đều rất cá tính.

・Bí mật của Nogizaka Asuka (Độ bí mật: S)

Rốt cuộc thì “hệ Akiba” là…… con vẫn muốn tiếp tục!

・Bí mật của Nogizaka Asuka (Độ bí mật: SS)

Cuối cùng thì con cũng đã nói ra được những suy nghĩ thật lòng của mình với bố mẹ.