Nogizaka Asuka no Himitsu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Finding Avalon: The Quest of a Chaosbringer

(Đang ra)

Finding Avalon: The Quest of a Chaosbringer

Prajed gayatri

Giữa một ngôi trường đầy rẫy những kẻ bắt nạt trịch thượng và một hầm ngục ẩn chứa những mạo hiểm giả tàn nhẫn, người hùng của chúng ta phải hành động thật nhanh để giảm cân và cày cấp nếu muốn sống s

55 0

Ladies vs Butlers!

(Đang ra)

Ladies vs Butlers!

Kohduki Tsukasa

Akiharu Hino mất cha mẹ và được gia đình chú nhận nuôi. Cậu vào học tại trường nội trú Hakureiryō vì không muốn làm gánh nặng cho người thân.

65 772

Shurabara (tập EXTRA)

(Đang ra)

Shurabara (tập EXTRA)

Kishi Haiya

Học sinh cao trung năm 2 - lớp 3, Kazuhiro được mọi người mệnh danh là một người tốt bụng. Đó là do cậu đã giúp thành công 13 cặp, hay nói đúng hơn là 26 con người thoát khỏi kiếp F.

9 10

Kamen Rider Ghost ~ Ký Ức Về Tương Lai

(Hoàn thành)

Kamen Rider Ghost ~ Ký Ức Về Tương Lai

Takuro Fukuda

Tác phẩm này là một câu chuyện hoàn toàn mới do biên kịch chính của series, Fukuda Takuro, chấp bút. Đây là phần bổ sung cho series truyền hình và phim điện ảnh, đồng thời là hậu truyện của bản điện ả

7 1

Re:Zero arc 6 : Hall of Memories

(Đang ra)

Re:Zero arc 6 : Hall of Memories

Sau Trận chiến giành Priestella , vô số nạn nhân đã bị bỏ lại bởi các Tổng giám mục Tội lỗi của Dục vọng và Ham ăn. Trên hết, Anastasia Hoshin , người đã hoán đổi vị trí với linh hồn nhân tạo Eridna c

32 98

Tập 04 - Chương 2

0

「……」

Tôi không thể hiểu nổi tình hình hiện tại của mình.

Chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi có cảm giác thật phi thực tế, cứ như đang xem một bộ anime đêm khuya qua màn hình vậy.

Địa điểm là phòng khách rộng thênh thang của nhà Nô, rộng ngang một sân vận động nhỏ.

Và ở đó, tôi đang… mặc đồ hầu gái, và bị chụp ảnh.

「Được đó, được lắm ~ Anh hai dễ thương quá chừng ~♪」

「Ưfufu, quả nhiên là chuẩn không cần chỉnh nhỉ ~」

「Ơ, ừm, tôi nghĩ trông khá hợp đó…?」

Mi-san và các cô hầu gái khác vừa nói vừa vui vẻ bấm máy điện thoại. Thậm chí Na-san còn liên tục chụp lia lịa bằng chiếc máy ảnh DSLR trông đắt tiền như khẩu súng máy.

Lơ đãng lắng nghe tiếng màn trập tàn nhẫn ấy, tôi lại nghĩ mấy chuyện hơi kỳ cục, như là, ôi, hóa ra váy vóc mát mẻ, mùa đông đúng là lạnh thật nhỉ…

「Ưm ừm, được đó, được lắm ~. Hư hư ~, lát nữa phải cho Asu-chan xem nữa mới được ♪」

「Vì tôi vẫn đang chụp liên tục bảy mươi ba tấm, nên từng khoảnh khắc đều được ghi lại trọn vẹn ạ ~」

「Tr, trang phục hầu gái là thứ thần thánh, nhưng nếu người mặc là Yosh-sama thì…」

Buổi chụp hình tiếp tục.

Tiếng màn trập và ánh đèn flash đan xen nhau trong căn phòng khách mà tỉ lệ trang phục hầu gái lại cao một cách bất thường.

「……」

Thôi nào, hãy bình tĩnh suy nghĩ lại lần nữa.

Tại sao mình lại lâm vào tình cảnh vô lý thế này chứ?

Không phải là tôi ghét trang phục hầu gái, ừm, nếu phải chọn thì tôi khá thích ấy chứ… Nhưng không phải vì thế mà tôi có sở thích tự mình mặc nó. Đúng là đã có một cảnh như thế trong cuốn kỷ yếu tốt nghiệp cấp hai, nhưng đó là phần lớn do không khí lễ hội văn hóa và lời yêu cầu mãnh liệt của Fuyu.

Vậy tại sao một người như tôi lại đang ở trong tình trạng này (trang bị đầy đủ đồ hầu gái)?

Câu chuyện quay ngược về ba mươi phút trước──

1

Vào một ngày nghỉ bất kỳ của tháng Mười.

Tôi đang thong thả đi trên con đường quen thuộc, hướng về dinh thự nhà Nô.

Vì Asu đã hẹn tôi lúc 2 giờ chiều để cùng ôn thi và chơi game『Cô bé hậu đậu Maho-chan, nữ chúa thần tượng ♪』.

Đi bộ chưa đầy mười phút sau khi ra khỏi cổng soát vé của ga gần nhất.

Tôi đã thấy khuôn viên nhà Nô, nơi trên bản đồ điện thoại hiển thị như một khu rừng đen kịt.

「Ừm, đúng là lúc nào đến cũng có cảm giác không giống ở Nhật Bản chút nào…」

Vừa ngẩng đầu nhìn cánh cổng khổng lồ (có camera chống trộm) mà dù đến bao nhiêu lần tôi cũng không thể quen được, tôi vừa nhấn chuông cửa.

Ngay lập tức, có tiếng trả lời từ bên trong.

「Vâng ạ ~. Ai ở đó vậy ạ ~?」

Giọng nói có chút chậm rãi này, có lẽ là Shizu-san.

「À, xin chào. Ừm, tôi là Sawa đây ạ…」

「Ơ, Sa, Sawa-sama ạ ~? Xin chờ một chút ạ ~」

Cùng với giọng nói có chút hoảng hốt, cánh cổng nhanh chóng mở ra, và Shizu-san mặc bộ đồ hầu gái phe phẩy bước ra từ bên trong.

「Chào Shizu-san. Ừm, tôi có hẹn với Asu…」

「À, vâng ~. À, cái đó thì…」

「?」

Có chuyện gì xảy ra sao?

Sau một lúc ngập ngừng, Shizu-san khó khăn cất lời.

「À, ừm ~, Asu-sama vẫn đang trong giờ học piano ạ ~」

「Ơ, vậy sao?」

「Vâ, vâng ~. Sẽ kết thúc sau hai giờ nữa… tức là bốn giờ ạ ~」

「Nhưng trong tin nhắn là hai giờ chiều mà… á」

Nghi hoặc, tôi kiểm tra điện thoại và thấy tin nhắn của Asu viết: 『Vậy mai cậu đến nhà mình lúc bốn giờ chiều thì tốt quá ~. Mình đợi nha ♪』.

Ôi, hóa ra là tôi nhầm lẫn rồi…

「X, xin lỗi… tôi đã nhầm hai giờ chiều với bốn giờ chiều mất rồi…!」

Tôi tự hỏi sao mình lại phạm phải một lỗi cơ bản đến thế…

「Ơ, ừm, vậy tôi sẽ quay lại sau…」

Tôi tự trách mình đã phạm phải một lỗi sơ đẳng mà đến ngay cả 『Cô bé hậu đậu Maho-chan』ngày nay cũng không mắc phải, rồi định quay gót bước đi.

「À, không, nếu được thì xin mời ngài vào trong đợi ạ ~」

「Ơ, nhưng mà…」

「Là một người hầu gái, tôi không thể để khách của Asu-sama phải ra về được ạ ~. Xin mời ngài đợi trong khi dùng trà cho đến khi Asu-sama học xong ạ ~」

Cô ấy vừa nhìn thẳng vào tôi vừa nói vậy. Chắc là dù tôi có từ chối quyết liệt thì cô ấy cũng sẽ không từ bỏ đâu.

「Xin lỗi, vậy thì làm phiền cô vậy」

Thế là tôi đành nghe theo lời cô ấy, và được phép đợi trong nhà.

Được Shizu-san dẫn đường, tôi được đưa vào phòng khách.

「Vâ, vậy thì xin ngài chờ một lát ạ. Tôi sẽ đi pha trà ạ ~」

「À, không cần làm phiền đâu…」

Nói rồi, tôi nhìn Shizu-san ra khỏi phòng và chìm mình vào chiếc ghế sofa. Ưm, tuyệt thật, êm ái như kẹo bông gòn vậy. Mà lại không hề cảm thấy mỏi lưng chút nào, đúng là đồ nội thất cao cấp có khác…

Đang tận hưởng sự thoải mái của chiếc ghế sofa khiến con người ta dễ dàng trở nên lười biếng, thì.

「Ơ, anh hai?」

Một giọng nói cất lên từ lối vào phòng khách.

Đó là Mi-san, với đặc điểm nổi bật là mái tóc hai bím và chiều cao bé nhỏ.

Đằng sau cô bé là Na-san đang đeo kính râm và mỉm cười tươi rói.

「Có chuyện gì vậy? Đến tìm Asu-chan à? Ơ, nhưng Asu-chan đang học piano mà phải không?」

「Đúng vậy ạ ~, chắc là đang giữa giờ học ạ ~」

「À, vâng. Tôi có hẹn với Asu, nhưng lại nhầm hai giờ chiều với bốn giờ chiều mất rồi…」

「Thế sao? Á ha ha, anh hai đúng là hậu đậu bất ngờ đấy, không giống vẻ mặt chút nào ~」

「Ư…」

Tôi nghĩ vẻ mặt thì liên quan gì đâu nhỉ… nhưng đúng là tôi đã nhầm giờ thật, nên không thể phản bác được.

「À, thảo nào tôi thấy lạ, vì Asu-chan học xong lúc bốn giờ mà ~. À, vậy tức là anh hai bây giờ đang rảnh phải không?」

「À, vâng. Đúng vậy ạ」

「Thế sao, thế sao. Vậy thì ~」

「?」

Lúc đó, Mi-san nở một nụ cười đầy ẩn ý, rồi.

「──Này anh hai… thử làm hầu gái một ngày xem sao?」

Cô bé ngẩng đầu nhìn tôi, nói vậy.

「Làm hầu gái một ngày?」

「Ừm, đúng vậy đó」

Mi-san vừa lắc mái tóc hai bím vừa gật đầu.

「Ý tưởng là để anh tự mình trải nghiệm xem các cô hầu gái thường làm những công việc gì đó ~. Kiểu như đi tham quan thực tế ấy? Này, dù sao đi nữa, tôi nghĩ người sẽ trở thành chủ nhân của nhà Nô này, nên một lần tìm hiểu kỹ về các cô hầu gái thì hơn đó ~. Anh hai… ừm, chồng của chị gái tôi cũng từng đi con đường này mà」

「Ơ…?」

Vừa rồi cô bé có vừa thốt ra điều gì ghê gớm lắm phải không…?

Tôi đang cố hiểu ý nghĩa ẩn giấu trong những lời đó, thì Mi-san khẽ nghiêng đầu.

「Hửm? Sao thế? Anh ngạc nhiên vì chồng chị gái tôi từng làm chuyện đó à?」

「K, không phải chỗ đó…」

Cô bé vừa nói “người sẽ trở thành chủ nhân của nhà Nô này” phải không…?

Điều đó có nghĩa là sẽ mang họ Nô──à, liệu đó có phải là con rể thừa tự không──mà, chuyện đó giờ không quan trọng! Không phải vậy, mà là, mang họ Nô có nghĩa là, à, đó là, kết hôn với Asu, hay làm gì đó tương đương…

「Ưm ưm ưm ~? Sao anh hai lại đơ ra vậy nhỉ…」

「Là vì Mi-sama đã nói trúng tim đen đó ạ ~」

「Ơ ~, tôi đã nói gì sao?」

「Vâng ~, đã trúng ngay giữa đích với tốc độ một trăm sáu mươi cây số một giờ đó ạ ~」

「?」

Mi-san tỏ vẻ thực sự khó hiểu.

Kiểu như cô bé không hề biết mình vừa nói gì vậy, người này hóa ra cũng ngây thơ phết nhỉ…

「À, dù sao thì, tôi không hiểu rõ lắm… nhưng còn chuyện đó thì sao, anh hai? Thử làm hầu gái một ngày không?」

「Ừm…」

Bỏ qua chuyện chủ nhân nhà Nô gì đó, thì bản thân lời đề nghị này cũng không tệ.

Tôi vẫn luôn được Shizu-san và các cô hầu gái khác chăm sóc hằng ngày, và cũng tò mò không biết công việc thường ngày của họ là gì. Hơn nữa, trong lúc chờ Asu thì tôi cũng rảnh rỗi thật.

Thế nên.

「À, ừm… vậy thì, cũng đã lỡ rồi, nếu được thì…」

Tôi trả lời.

Nhân tiện nói thêm, điều này không phải là do tôi bị thu hút bởi những lời nói về việc trở thành chủ nhân nhà Nô gì đó đâu nhé…?

「Ô, đúng là anh hai chịu chơi thật nha ~! Tôi thích cái khoản đó của anh đó ♪ Vậy thì cứ quyết định thế đi, Shizu-san, nhờ cô đó ~」

「Ơ, là, là tôi sao ạ…?」

Shizu-san cất giọng lo lắng.

「Ừm, đúng vậy. Bởi vì bây giờ Alice-chan không đi cùng Mi-chan, và nếu vậy thì Shizu-san là người có cấp bậc cao nhất mà ~」

「Đ, đúng là vậy ạ ~…」

「Vậy nên nhờ cô đó nha ~♪」

Mi-san mỉm cười vẫy tay.

Và thế là tôi đã tham gia vào buổi trải nghiệm làm hầu gái một ngày.

「Ơ, ừm, vậy thì Sawa-sama, xin mời ngài thay đồ ở đây ạ ~」

「Thay đồ?」

「Vâ, vâng ạ ~」

Được thúc giục như vậy, tôi được Shizu-san đưa đến phòng thay đồ.

「Công việc của hầu gái thường xuyên phải làm những việc dễ bẩn hoặc phải vận động nhiều, nên tôi nghĩ tốt hơn là nên thay trang phục làm việc ạ ~」

「À, ra vậy. Tôi hiểu rồi」

Đúng là khi nghĩ đến việc dọn dẹp, giặt giũ, chuẩn bị bữa ăn, thì trang phục đời thường có lẽ không phù hợp lắm.

Nói rồi tôi bước vào phòng thay đồ.

Giây tiếp theo, những gì được chuẩn bị ở đó khiến tôi không thốt nên lời.

「……」

Sao cái này trông cứ như đồ hầu gái vậy…?

Nếu thị lực của tôi không bị ánh sáng của viên đá bay thiêu đốt như một vị đại tá nào đó, thì đây đích thị là đồ hầu gái. Hơn nữa, không phải loại dùng để cosplay mà là loại chuyên nghiệp, xịn hẳn.

Ơ, sao lại có thứ này ở đây nhỉ? Chẳng lẽ, bảo tôi mặc cái này…?

「……」

Suy nghĩ thế nào cũng chỉ có một lý do đó. Mà cho dù là lý do nào khác thì cũng khó hiểu như nhau.

Dù cực kỳ phản đối, nhưng cũng không còn lựa chọn nào khác là sự thật.

Nhập gia tùy tục… vào đội hầu gái thì phải theo đồ hầu gái… chắc là vậy.

Tôi hạ quyết tâm, mặc bộ đồ hầu gái vào.

Vì là lần đầu mặc đồ thật nên tôi cũng hơi lúng túng về cách mặc, nhưng sau một hồi vật lộn, cuối cùng cũng thành công.

「Đây là, bộ đồ hầu gái thật sự…」

Bộ đồ hầu gái đầu tiên có một cảm giác trên da khiến tôi rùng mình.

2

──Chuyện là thế đó.

Vì những chuyện đó mà tôi quay lại phòng khách trong bộ đồ hầu gái, và rồi Mi-san cùng các cô hầu gái khác đã chờ sẵn, mắt sáng rực như mèo trong đêm tối, bắt đầu buổi chụp hình… và cứ thế kéo dài cho đến bây giờ.

「Phù ~, chụp được nhiều quá ~. Thỏa mãn quá rồi ♪」

「Đúng vậy ạ ~. Chỉ chốc lát mà thẻ nhớ đã đầy mất rồi ~」

「Ô, tôi, tôi cũng mệt quá rồi…」

Mi-san và các cô hầu gái khác thay nhau nói.

「À, vậy thì anh hai, giờ anh thay đồ ra được rồi nhé?」

「……Hả?」

「Bọn tôi đã chuẩn bị sẵn trang phục quản gia riêng cho đàn ông rồi, nên anh cứ mặc cái đó là được ♪」

「…………」

…Ơ, vậy thì vừa nãy là cái gì? Chỉ là buổi chụp hình thôi sao…?

Tôi không khỏi biến sắc kiểu như cá mập yêu tinh đỏ ngầu, và Mi-san nói.

「Này ~, vì dù sao thì một lần thử mặc đồ hầu gái cũng là một trải nghiệm quý giá mà phải không? Tôi nghĩ anh cũng đã nhận ra rằng việc mặc áo corset thì vất vả thế nào, hay váy vóc mát mẻ một cách bất ngờ, mùa đông thì lạnh ra sao đó. Chắc là trong đời, anh chỉ có một lần mặc đồ hầu gái như thế này thôi nhỉ ♪」

Không, thật ra đây là lần thứ năm trong đời tôi rồi thì phải…

Thôi, bỏ qua cái lịch sử mặc đồ hầu gái mà chẳng ai muốn nghe của tôi đi, tôi thực sự ngạc nhiên khi việc mặc đồ hầu gái này lại được sắp đặt một cách khá có suy tính. Mi-san nhìn vậy chứ cũng là người lớn rồi. Trông có vẻ chỉ là chơi đùa, nhưng lại suy nghĩ rất sâu xa──

「Mà thôi, trên hết, cái tôi muốn nhất vẫn là được thấy anh giai trong bộ đồ hầu gái cơ♪」

「…………」

……Rút lại lời nói trước đó.

……Cuối cùng thì cô ấy chỉ đang tận hưởng thôi mà, cái người này……

Thở dài một tiếng thật lớn trong lòng, tôi lại một lần nữa đi về phía phòng thay đồ, thay bộ quản gia đã được chuẩn bị sẵn rồi trở lại.

「Ồ, anh giai, bộ này cũng hợp với anh lắm nha~」

「Đúng vậy ha~. Có thể nói là thuộc tính nô bộc không thể che giấu đang toát ra từ khắp cơ thể anh ấy~」

「Thật, thật khó tin là một người nghiệp dư…」

「…………」

……Chắc họ đang khen tôi nhỉ……?

Với một tâm trạng hơi phức tạp, ngày trải nghiệm hầu gái bắt đầu như thế đó.

「Vậy thì, thưa Ngài Sawa, trước khi chúng ta bắt đầu một ngày trải nghiệm hầu gái, tôi xin phép được giải thích sơ lược về cơ cấu tổ chức của đội hầu gái ạ~」

Shizu-san nói, đồng thời chỉnh lại tư thế của mình.

「À ừm~… Trước hết, tổng cộng đội hầu gái của gia đình No chúng ta có khoảng ba trăm người. Công việc chính của họ là luân phiên túc trực tại Biệt phủ No để chăm sóc Ngài Mi và Ngài Asu. Trong đội hầu gái có hệ thống cấp bậc, đứng đầu là Trưởng đội hầu gái cấp bậc số một… Alice-san, và từ hạng một đến hạng mười, mỗi người đều được giao một chức vụ chuyên môn riêng ạ~」

「Cấp bậc… Hóa ra lại có cả thứ đó sao.」

Tôi cứ ngỡ các cô hầu gái đã nhắc đến chuyện đó khi giới thiệu bản thân. Nhưng thông thường, khi lần đầu gặp các cô hầu gái, cá tính của chính họ thường nổi bật hơn nhiều nên tôi cũng không để ý lắm thì phải……

「Vâng ạ~. Cấp bậc chỉ được áp dụng đến hạng năm mươi thôi ạ~. Bất tài này là hạng hai, hiện đang giữ chức Phó Trưởng đội hầu gái ạ.」

「Ể, Shizu-san, cô lại là người có cấp bậc cao như vậy sao…!?」

「V-vâng ạ~, x-xin lỗi ạ~」

Không hiểu sao cô ấy vừa xin lỗi vừa nói vậy.

Tôi hơi ngạc nhiên, hoặc nói đúng hơn là, từ vẻ ngoài điềm đạm và khiêm nhường quá mức thường ngày của cô ấy, tôi không thể nào tưởng tượng được……

Nhưng nghĩ lại thì, cô ấy là hầu gái thân cận của Asu – con gái thứ hai của gia đình No, vậy nên việc cô ấy phải có một địa vị tương xứng cũng là điều hiển nhiên.

「V-vậy thì, bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu phần trải nghiệm thực tế ạ~. Mời Ngài đi lối này ạ~」

「À, vâng.」

Được thúc giục, tôi đi theo sau Phó Trưởng đội hầu gái – Shizu-san.

「Đầu tiên là công việc cơ bản nhất của đội hầu gái… chúng ta sẽ trải nghiệm công việc dọn dẹp ạ~. Đây là bộ dụng cụ dọn dẹp cơ bản của đội hầu gái ạ~」

Nói rồi, cô ấy đưa cho tôi một cái chổi lông gà, một cái chổi và một cái hót rác.

Thật bất ngờ khi mọi thứ lại thô sơ đến vậy, hoàn toàn dựa vào sức người.

Tuy nhiên, dù là dọn dẹp, quy mô cũng khác hẳn với ngôi nhà hai tầng xây được mười lăm năm của tôi, vốn là loại nhà có ở bất cứ đâu.

Chỉ riêng phòng vệ sinh đã to hơn cả phòng khách nhà tôi, với thiết kế cực kỳ sang trọng. Các phòng khác thì không cần phải nói. Có vẻ như họ không sử dụng các thiết bị như Roomb●, nên việc tự mình dọn dẹp tất cả mọi thứ là một công việc khá nặng nhọc.

Khi tôi nhắc đến điều đó, Shizu-san nói:

「Tất nhiên chúng tôi có sử dụng các loại robot dọn dẹp như vậy để hỗ trợ ạ~. Nhưng suy cho cùng, bàn tay con người vẫn là đáng tin cậy và chắc chắn nhất ạ~.」

Cô ấy nói vậy. À vâng, điều đó quả thật đúng.

Phải mất khoảng ba mươi phút, cuối cùng tôi mới hoàn thành việc dọn dẹp khu vực của mình.

「Ồ, ngài đã vất vả rồi ạ~. Tiếp theo chúng ta sẽ làm công việc bếp núc ạ~. Công việc này vốn do Nagi-san, một thành viên của Cơ quan M và là người phụ trách toàn bộ nhà bếp của gia đình No, đảm nhiệm. Nhưng hiện tại cô ấy đang vắng mặt vì đi cùng Đức Gia chủ nên đệ tử của cô ấy là Kawa-san, người đứng thứ sáu trong cấp bậc, đang tạm thời thay thế ạ~」

Vừa nghe Shizu-san giải thích, tôi vừa đi về phía nhà bếp.

「Nấu ăn ấy, chúng tôi cũng phải làm gì đó à?」

Không phải là không làm được, nhưng trình độ của tôi cũng chỉ dừng lại ở việc nấu cà ri hay nikujaga thôi.

「À, không ạ~, tất cả việc đó đều do Ngài Waka đảm nhiệm ạ~. Công việc của chúng ta sẽ là chuẩn bị, bày biện, dọn dẹp chén đĩa, rửa bát, đổ rác, v.v. ạ~」

「À, ra là vậy.」

Tôi cứ nghĩ như thế thì sẽ đỡ vất vả hơn một chút.

Nhưng số lượng công việc này cũng lại không hề bình thường.

Nghĩ lại thì, ngoài Asu và Mi-san cùng những người có liên quan đến gia đình No, họ còn lo bữa ăn cho khoảng ba trăm cô hầu gái. Chỉ riêng việc nấu một bữa ăn thôi cũng là một khối lượng công việc khổng lồ rồi.

Hay đúng hơn, trong khuôn viên còn có cả trang trại và bể cá khổng lồ, nên đôi khi chúng tôi còn phải đi bắt trực tiếp bò, đà điểu, hay cá ngừ (đang còn sống) làm nguyên liệu nữa……

「Sh-Shizu-san! Con cá ngừ đang giãy giụa bành bạch thế này thì không khiêng nổi ạ…!」

「X-xin hãy dùng cái gậy đằng kia đập vào điểm yếu của nó để làm nó bất tỉnh ạ~.」

「Đ-điểm yếu là chỗ nào ạ…!」

Đại loại là như thế.

Mặc dù vậy, sau bao khó khăn vất vả, cuối cùng tôi cũng đã hoàn thành việc phụ giúp nấu ăn.

「Ôi, xong rồi…」

Tôi thở hắt ra, trong tay vẫn còn cảm giác con cá ngừ đã giãy giụa như kẻ thù của cha mẹ mình.

Nhưng không có thời gian nghỉ ngơi.

「V-vậy thì, Ngài Yoshi~, chúng ta sẽ đi đến khu vực giặt giũ và bắt đầu giặt đồ ạ~. Mời Ngài đi theo tôi ạ~」

「Ể, v-vâng!」

Tôi vội vàng đuổi theo Shizu-san, đi về phía khu vực giặt giũ.

3

「Ưm, phù…」

Khoảng bốn mươi phút sau.

Cuối cùng cũng đến giờ nghỉ.

Ngay cả sau khi giặt xong số quần áo chất đống như núi theo đúng nghĩa đen, công việc của hầu gái vẫn không hề có hồi kết.

Từ việc mua sắm vật tư, phân loại thư từ, quản lý lịch trình và sổ sách đa dạng, cho đến việc làm người tâm sự với các thành viên trong gia đình (là Mi-san và những người khác), cắt tỉa cây trong vườn, và thậm chí dắt kỳ đà nuôi đi dạo.

Nói đúng ra, nội dung công việc của họ bao trùm toàn bộ các công việc nhà của gia đình No, bận rộn đến mức không có cả thời gian để thở.

Về phần tôi, tôi hoàn toàn bị quá tải với khối lượng công việc đó, chỉ có thể cố gắng hết sức để hoàn thành mức tối thiểu với sự giúp đỡ của Shizu-san. Ugh, tôi hoàn toàn vô dụng rồi…

「Kh-không phải thế đâu ạ~. Lần đầu tiên mà làm được đến mức này thì ngày mai Ngài đã có thể làm hầu gái học việc rồi ạ~」

Mặc dù Shizu-san đã nói để an ủi, nhưng điều đó không thay đổi được việc tôi vẫn vô dụng cấp độ Crimson.

「…………」

Dù sao thì tôi cũng không khỏi nghĩ.

Các cô hầu gái mỗi ngày đều làm công việc khó khăn đến tột cùng như vậy sao……

Hơn nữa, trong số đó, Shizu-san là hầu gái trực thuộc của Asu, vậy nên thực tế chắc chắn cô ấy còn bận rộn hơn nhiều.

Ngay cả bây giờ, Shizu-san cũng đang rời khỏi chỗ để chuẩn bị bản nhạc piano cho Asu. Hay nói đúng hơn, từ nãy đến giờ cô ấy cứ di chuyển liên tục mà không hề nghỉ ngơi. Cô ấy đã nói là Phó Trưởng đội hầu gái hạng hai, và dù vẻ ngoài điềm đạm như vậy, tôi lại một lần nữa nhận ra cô ấy là một người thật đáng nể.

「Mình cũng phải đóng góp thêm một chút nữa…」

Cứ thế này thì buổi trải nghiệm hầu gái sẽ kết thúc mà chẳng để lại kết quả gì ngoài việc mặc đồ hầu gái và quản gia rồi chụp ảnh mất.

Đúng lúc đó.

「À ừm, có ai rảnh tay không ạ—?」

「?」

Nhìn sang, tôi thấy một cô hầu gái bình thường đang nhìn quanh quẩn và hỏi lớn như vậy. Có vẻ như cô ấy đang tìm một cô hầu gái không có việc gì làm.

Có lẽ đây là cơ hội để tôi chứng minh bản thân.

「À, vâng, tôi, tôi rảnh ạ.」

Tôi giơ tay lên và chạy đến.

「Ể? À, hình như anh là người tham gia trải nghiệm hầu gái một ngày phải không ạ…?」

「Đúng vậy ạ. Tôi vừa hay không có việc gì làm, nên nếu có gì thì cứ để tôi làm.」

Xét đến lịch sử vô dụng của tôi cho đến giờ, nếu không làm được gì đó hữu ích thì thật sự rất có lỗi.

「Ể, nhưng mà…」

「Không sao đâu, tôi làm được mọi việc mà.」

Trước lời nói của tôi, cô hầu gái bình thường có vẻ ngần ngại một lúc, nhưng rồi.

「V-vâng, vậy thì nhờ anh vậy ạ. Tôi muốn anh hãy mang cái này đi vứt bỏ ạ…」

「……Ể」

Nói rồi, cô hầu gái bình thường chỉ vào một vật thể.

Ở đó là… một bức tượng trông giống như một vị thần khổng lồ nào đó (ước tính khoảng hai mét). Ể, cái gì thế này…?

「À, cái này hình như được Hina-san, người phụ trách nghi lễ của Cơ quan M, dùng trong một nghi thức nào đó ạ…」

「…………」

Nghi thức gì vậy nhỉ? Triệu hồi yêu quái gì đó à…?

Dù sao thì, những chuyện như thế nằm ngoài khả năng suy nghĩ của tôi.

「Vậy thì, cứ giao cho tôi đi.」

Tôi tự nhủ rằng đây là một việc như vậy, rồi vác vị thần khổng lồ đó, đi về phía ống xả rác ở sâu bên trong biệt phủ.

Vị thần đó nặng kinh khủng như vẻ ngoài của nó, nhưng may mắn thay, tôi nhanh chóng tìm thấy đích đến là ống xả rác.

Một cánh cửa sắt giống như phần phía sau của xe thu gom rác.

Tôi mở ra và nhìn vào, nhưng không hề thấy đáy.

Một bóng tối sâu thẳm như mực ống cứ kéo dài mãi… "Khi bạn nhìn vào vực sâu, vực sâu cũng nhìn lại bạn"… đúng không nhỉ? Tôi chợt nhớ ra một câu thoại như vậy trong một bộ anime nào đó.

「Nào, phải nhanh chóng dọn dẹp rồi quay lại thôi.」

Dù đối tượng có hơi kỳ quặc nhưng bản thân việc này chỉ là đổ rác, và công việc tiếp theo cũng đang chờ.

Nói rồi, đúng lúc tôi chuẩn bị ném vị thần to lớn đó vào thì.

Cạch…!

「……A…chết…!!」

Một âm thanh như cành cây gãy phát ra từ lưng tôi.

Chắc là do công việc suốt cả ngày hôm nay. Lực từ nửa thân dưới của tôi đột nhiên biến mất và cơ thể tôi đổ nghiêng. Phía trước là……

「……!」

Ôi, không ổn rồi, mình sắp rơi xuống…!

Nếu rơi xuống một nơi sâu không thấy đáy như thế này thì tôi sẽ lên thiên đàng một trăm hai mươi phần trăm mất! Mà lại còn ôm theo một vị thần xấu xí chẳng ra đâu vào đâu thế này, thật là một cái kết đáng xấu hổ sẽ bị người đời kể lại mãi đến tận sau này theo một nghĩa tồi tệ nhất.

Tôi cố gắng trụ vững, nhưng với chút thể lực ít ỏi đã bị chẩn đoán ở mức bốn mươi tuổi thì điều đó không thể thực hiện được.

A, thế này thì hỏng rồi…

Cùng lúc đó, bóng tối của ống xả rác ập đến trước mắt, một ý nghĩ như điện xẹt chợt lóe lên trong đầu tôi.

「N-Ngài Yoshi~!」

「!」

Một giọng nói vang lên.

Khoảnh khắc tiếp theo, tôi được bao bọc bởi một thứ gì đó mềm mại, thơm tho.

Sau đó, tôi cùng với thứ đó rơi vào trong bóng tối.

「K-không sao đâu ạ~. Xin hãy thả lỏng cơ thể ra ạ~」

「Ể, ể……?」

「T-tôi nhất định sẽ bảo vệ Ngài ạ~……!」

Cùng với giọng nói đó.

Cơ thể tôi lại một lần nữa được ôm chặt.

4

「Ưm, ưm…」

Khi mở mắt ra, xung quanh tối đen như mực.

Trong chốc lát, tôi không biết mình đang ở đâu và làm gì. Khoan, mình đang làm gì…?

「A!」

Đến lúc đó, tôi mới nhớ lại tình hình ngay trước đó.

Đúng rồi, mình định vứt bỏ bức tượng thần và bị mất thăng bằng nên đã ngã một cách thảm hại vào ống xả rác…

Nhưng nếu vậy thì tại sao mình lại không hề hấn gì?

Chẳng lẽ mình là Crimson cấp độ bọ cuốn chiếu à, rơi từ độ cao đó xuống mà không một vết thương nào…

「N-Ngài Yoshi, Ngài có sao không ạ~?」

「!」

Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên ngay bên cạnh.

Trong tình huống nguy cấp như thế này mà giọng nói đó vẫn có vẻ điềm đạm là của……

「Ể? À, Sh-Shizu-san!」

「V-vậy là Ngài không bị thương tích gì phải không ạ~. May quá ạ~」

「Ể, t-tại sao Shizu-san lại ở đây…? À, k-không lẽ…」

Tôi nhớ lại rằng ngay trước khi rơi, có cái gì đó đã ôm chặt lấy tôi để bảo vệ.

Một cảm giác mềm mại và thơm tho. Chẳng lẽ đó là…

「V-vâng ạ~. Thấy Ngài Yoshi mãi không quay lại nên tôi đi tìm thì vừa hay phát hiện ra Ngài đang sắp rơi xuống ống xả rác ạ~. Tôi định giúp Ngài nhưng lại không kịp nên đành rơi xuống cùng Ngài ạ~」

「V-vậy ra là thế… Xin lỗi nhé.」

Ugh, định rửa sạch vết nhơ vô dụng mà cuối cùng lại gây thêm rắc rối thì thật là sai lầm, kéo theo cả người khác nữa thì đúng là hết nói rồi…

「Kh-không đâu ạ~. Ngược lại, tôi mới là người xin lỗi vì đã không thể giúp được Ngài trước khi Ngài rơi xuống ạ~…」

Shizu-san cũng xin lỗi, và cả hai chúng tôi cùng cúi đầu trong bóng tối.

Sau một hồi thi đấu cúi đầu kiểu chim gật gù, chúng tôi cụng trán vào nhau, cảm thấy ngượng ngùng và cả hai tự động dừng lại.

「Ưm, đây là đáy của ống đổ rác đúng không ạ……?」

「Vâng, vâng ạ ~. Độ cao khoảng ba mươi mét ~. Nếu không có chuyện gì thì tôi có thể trèo lên được độ cao này, nhưng hình như lúc rơi xuống tôi đã bị trẹo chân mất rồi ạ ~」

「! C, cô có sao không!」

「Ơ, vâng ~, chỉ là bong gân nhẹ thôi ạ ~」

Nhìn vào chân của Shizu-san khi cô ấy trả lời, mắt cá chân trắng nõn và thanh mảnh đó sưng đỏ lên, có thể nhìn rõ ngay cả trong bóng tối.

「K, không nhẹ chút nào cả! Sưng thế này mà……」

「Ơ, k, không phải, không có gì đâu ạ ~」

「Để tôi làm sơ cứu tạm thời cho cô. Trước đây tôi từng là thành viên ban y tế, nên có thể sơ cứu đơn giản được.」

Thế nhưng Shizu-san kiên quyết từ chối lời đề nghị của tôi.

「K, không sao đâu ạ ~. Là một maid, tôi không thể để Chủ nhân-sama mà mình phải phục vụ──một người bạn quan trọng của Asu-sama phải lo lắng cho mình được. Đó là vi phạm Luật Maid ạ ~」

「Luật Maid gì chứ……! Đây không phải lúc để nói mấy chuyện đó đâu!」

「N, nhưng mà ~……」

「Với lại cô xem, bây giờ tôi đang trong thời gian trải nghiệm đội maid nên giống như cấp dưới của Shizu-san vậy. Vậy nên, cái gì nhỉ, không vi phạm Luật Maid đâu mà……」

「Đ, điều đó thì ~……」

Shizu-san vẫn còn lưỡng lự, nhưng rồi.

「Đ, được rồi ạ ~. Vậy thì xin lỗi nhưng, xin làm phiền ạ ~……」

Cô ấy nói bằng giọng như đã chấp nhận số phận.

Tôi cầm lấy chân Shizu-san, người cuối cùng cũng đã chịu đồng ý, rồi lấy chiếc khăn tay ra từ túi quần.

Ừm, mắt cá chân bị bong gân nên…… tôi quấn chiếc khăn tay để cố định phần bị sưng lên……

「……」

…… Khoan đã, nghĩ kỹ lại thì, đây chẳng phải là một tình huống cực kỳ… gợi cảm sao? Vốn dĩ váy của Shizu-san đã khá ngắn đối với một maid, và khi tôi quấn khăn tay trong tư thế quỳ gối, tà váy bay phấp phới và đôi chân khỏe khoắn vươn ra từ đó lại ngay trước mắt. Hơn nữa, Shizu-san cởi bốt và để chân trần thì quả thật là vô cùng quyến rũ……

「C, chắc là thế này thì ổn rồi ạ.」

「A, cảm ơn anh ạ ~. Nhờ có anh mà tôi thấy thoải mái hơn rồi ạ ~」

Shizu-san cúi đầu thật sâu và nói.

「K, không, không có gì đâu ạ…… À, hơn nữa, chúng ta phải tìm đường ra ngoài và gọi người đến giúp chứ……」

「A, điều đó thì tôi nghĩ không sao đâu ạ ~. Các thành viên đội maid đều rất xuất sắc nên chắc chắn sẽ sớm đến tìm và giúp đỡ chúng ta thôi ạ ~」

「À, vậy sao?」

「Vâng, vâng ạ ~. Vậy nên đừng di chuyển lung tung mà hãy đợi ở đây thôi ạ ~」

「Tôi hiểu rồi.」

Tôi ngồi xuống bên cạnh Shizu-san, người đang thúc giục tôi như vậy.

「……」

「……」

Thật là một tình huống kỳ lạ.

Ngồi hai mình trong bóng tối dưới đáy ống đổ rác cùng Shizu-san.

Nghĩ lại thì, tôi chưa bao giờ ở riêng với Shizu-san như thế này nên tôi cũng không biết nên nói gì.

Ưm, trong trường hợp này thì nên nói chuyện gì nhỉ? Thời tiết, sở thích, chương trình TV tối qua…… Không cái nào có vẻ phù hợp cả.

Sau khi suy nghĩ, câu hỏi tôi chọn là:

「À, nói mới nhớ, Shizu-san, tại sao cô lại làm maid vậy?」

Một câu hỏi đơn giản, không hề có ý đồ gì.

Đó thực sự là một câu hỏi tôi hỏi bâng quơ.

Nói đúng hơn là do tôi loại trừ dần các chủ đề khác, trong tâm trí tôi nó casual đến mức có lẽ còn ngang với câu "Món cà ri yêu thích của cô là gì?".

Nhưng đối với Shizu-san thì dường như không phải vậy.

「Điều đó thì…… bởi vì công việc maid này, đối với tôi, là thứ đáng để tôi dành cả cuộc đời mình ra để theo đuổi chăng ạ ~」

「Ơ?」

Câu trả lời tôi nhận được chứa đựng một sự nhiệt huyết khá nghiêm túc.

「Tôi yêu công việc maid này ạ ~. Có lẽ có thể nói là tôi tự hào về nó cũng được ạ ~. Ngay cả khi được tái sinh, tôi cũng không thể nghĩ đến việc làm một công việc nào khác ngoài maid đâu ạ ~」

「Vậy…… sao.」

「Vâng.」

Một câu trả lời mạnh mẽ.

Trong giọng điệu đó, bầu không khí thong thả thường ngày đã biến mất hoàn toàn…… À, có thể thấy rõ ràng là người này thực sự có một tình cảm sâu sắc dành cho công việc maid.

Nhưng nghĩ lại thì đúng là như vậy.

Sau một ngày (chính xác hơn là khoảng hai giờ) trải nghiệm hôm nay, tôi đã thấm thía rằng công việc maid không phải là thứ có thể làm với thái độ nửa vời. Nó khắc nghiệt hơn tôi tưởng rất nhiều, không có cả thời gian nghỉ ngơi, là một công việc cực kỳ nặng nhọc. Không phải là thứ có thể tiếp tục chỉ vì những lý do đơn giản như đồng phục maid dễ thương, đồng phục maid dễ thương, đồng phục maid dễ thương (tôi phải nói ba lần vì điều này rất quan trọng).

Không rõ vì sao Shizu-san lại có tình cảm sâu sắc đến vậy với công việc maid.

Nhưng tôi có thể hiểu rằng những cảm xúc nhiệt thành ẩn giấu trong trái tim cô ấy là vô cùng nghiêm túc và chân thành.

Chỉ cần nghe được điều đó thôi, tôi đã thấy rằng mình không hỏi phí lời, dù là nhờ sự tình cờ may mắn đi chăng nữa.

「Cảm ơn cô. Tôi nghĩ mình đã hiểu một chút về tình cảm mà Shizu-san dành cho công việc maid rồi ạ──」

Tôi định nói thế và kết thúc cuộc trò chuyện.

Thế nhưng, Shizu-san không dừng lại.

「Nghĩ lại thì, tôi quyết định trở thành maid là vào năm bảy tuổi ạ ~. Tôi vẫn không quên, ngày hôm đó là một ngày đông lạnh giá với tuyết rơi trắng muốt như chiếc tạp dề của maid ạ ~」

「……」

「Đó là một trận tuyết đẹp đến nỗi những người đi ngang qua đều trông như đang đội mũ vành của maid vậy ~. Nhìn trận tuyết đó, tôi đã quyết định trong lòng rằng mình muốn trở thành một maid thuần khiết, trong trắng như vậy, một người được mọi người tin cậy giống như nó vậy……」

「…………」

「Và cuộc gặp gỡ định mệnh, có thể nói là đã quyết định tương lai maid của tôi, diễn ra ngay sau đó ạ ~. Khi tôi đang đi bộ trên vỉa hè, một chiếc xe lạng lách lao đến trước mắt tôi, và khi tôi không thể di chuyển hay tránh né được, chiếc tạp dề của người đó đã lộng lẫy bay phấp phới……」

「…………」

…… Shizu-san, cô ấy nói nhiều đến thế này sao……?

…… Không, tôi biết rằng mọi người thường trở nên luyên thuyên khi nói về những thứ họ yêu thích hoặc dành tâm huyết cho nó, vì tôi đã thấy Asu và Fuyu như vậy rồi mà……

Mặc dù đầu óc chấp nhận điều đó, nhưng cô ấy vẫn không ngừng nói.

Hơn nữa, không biết có phải vì từ "maid" cứ lặp đi lặp lại từ nãy đến giờ không mà tôi có cảm giác từ "maid" đã bị tan rã Gestalt……

「Rồi thì ~ nguồn gốc của công việc maid có thể truy溯 về thế kỷ XIX ở Anh Quốc đó ạ ~. Maid servant thời Victoria chính là nguồn gốc ban đầu của maid ngày nay ạ ~……」

…… Ưm, maid là gì ấy nhỉ……? Minh giới sao……?

Khi đầu tôi bắt đầu hơi quay cuồng, thì đúng lúc đó.

「Th, thầy ơi!」

「Ơ……?」

Cùng với tiếng gọi đó, tôi nhìn thấy một luồng sáng phía trên đầu. Ngẩng mặt lên, tôi thấy Asu đang vẫy tay thật mạnh về phía tôi với vẻ mặt lo lắng.…… Tuy nhiên, cô ấy lại mặc đồng phục maid.

「……」

…… À, chết tiệt, cuối cùng mình cũng bắt đầu thấy ảo giác rồi.

Không chỉ trong tưởng tượng mà ngay cả trong ảo giác Asu cũng mặc đồng phục maid thế này, đúng là nghiêm trọng rồi……

「Thật là, cậu ở đây mà! C, cậu không sao chứ ~? Tớ đến cứu cậu đây ~!」

Hóa ra không phải ảo giác.

Cùng với tiếng gọi đó, Asu thả một cái gì đó giống như thang xuống về phía tôi, rồi cùng Mi-san và Na-san trèo xuống.

「C, cậu không sao chứ ~? Có bị thương ở đâu không?」

「Ơ, à, ừ.」

「Trời ơi ~, tớ lo chết đi được ~. Sau khi tan học, tớ định đi gặp thầy nhưng tìm mãi không thấy đâu ~. Thấy lạ nên tớ đi hỏi khắp các maid thì họ nói: "Là người trải nghiệm maid đúng không ạ? Tiện nói mới nhớ, hình như sau khi nhờ vứt rác thì không thấy quay lại nữa thì phải……" Thế là tớ nghĩ không biết có chuyện gì không nên lo lắng đến tìm, và đúng là cậu bị rơi xuống đây thật ~.」

Asu nắm chặt cánh tay tôi, nói với vẻ mặt thực sự lo lắng.

Tôi biết mình đã làm Asu lo lắng và rất vui vì cô ấy đã đến tìm, nhưng những lời đó hầu như không lọt vào tai tôi.

Lý do đương nhiên là……

「À, này, sao cậu lại mặc bộ đồ đó vậy……?」

Chỉ có một lý do duy nhất.

Sao lại là đồng phục maid vậy……?

Thấy vậy, Asu chớp mắt một cái rồi đáp: 「À, đúng rồi nhỉ.」

「À, cái này á? Ừm thì, tớ nghĩ nhân tiện đây tớ cũng thử trải nghiệm maid cùng với thầy luôn ~. Nè, thầy thích kiểu trang phục này đến mức bệnh hoạn đúng không, nói giảm nói tránh là vậy mà?」

「…… À ~……」

Thì ra là vậy.

Mặc dù có chút khúc mắc về lý do, nhưng dù sao cũng may là không phải ảo giác do tôi tưởng tượng ra.

「Nè nè, chỉ nhìn mỗi Asu-chan thôi à, anh cả ơi ~♪, em cũng đang mặc đây nè.」

Phía sau Asu, Mi-san cũng đã lăm le mặc đầy đủ bộ đồng phục maid.

Trước mắt tôi, tổng cộng có bốn maid, tính cả Shizu-san.

「À, đúng rồi. Nhân tiện đây, chúng ta hãy cùng làm cái đó cho thầy đi.──Vậy thì, một, hai, ba ♪」

「「「「Chào mừng trở về, Chủ nhân-sama ~♪」」」」

Bốn người đồng thanh nói với nụ cười rạng rỡ.

「……」

Thật là, từ đầu đến cuối, hôm nay là một ngày toàn là maid vậy.