Nogizaka Asuka no Himitsu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Finding Avalon: The Quest of a Chaosbringer

(Đang ra)

Finding Avalon: The Quest of a Chaosbringer

Prajed gayatri

Giữa một ngôi trường đầy rẫy những kẻ bắt nạt trịch thượng và một hầm ngục ẩn chứa những mạo hiểm giả tàn nhẫn, người hùng của chúng ta phải hành động thật nhanh để giảm cân và cày cấp nếu muốn sống s

55 0

Ladies vs Butlers!

(Đang ra)

Ladies vs Butlers!

Kohduki Tsukasa

Akiharu Hino mất cha mẹ và được gia đình chú nhận nuôi. Cậu vào học tại trường nội trú Hakureiryō vì không muốn làm gánh nặng cho người thân.

65 772

Shurabara (tập EXTRA)

(Đang ra)

Shurabara (tập EXTRA)

Kishi Haiya

Học sinh cao trung năm 2 - lớp 3, Kazuhiro được mọi người mệnh danh là một người tốt bụng. Đó là do cậu đã giúp thành công 13 cặp, hay nói đúng hơn là 26 con người thoát khỏi kiếp F.

9 10

Kamen Rider Ghost ~ Ký Ức Về Tương Lai

(Hoàn thành)

Kamen Rider Ghost ~ Ký Ức Về Tương Lai

Takuro Fukuda

Tác phẩm này là một câu chuyện hoàn toàn mới do biên kịch chính của series, Fukuda Takuro, chấp bút. Đây là phần bổ sung cho series truyền hình và phim điện ảnh, đồng thời là hậu truyện của bản điện ả

7 1

Re:Zero arc 6 : Hall of Memories

(Đang ra)

Re:Zero arc 6 : Hall of Memories

Sau Trận chiến giành Priestella , vô số nạn nhân đã bị bỏ lại bởi các Tổng giám mục Tội lỗi của Dục vọng và Ham ăn. Trên hết, Anastasia Hoshin , người đã hoán đổi vị trí với linh hồn nhân tạo Eridna c

32 98

Tập 04 - Chương 1

Dư âm của mùa hè vẫn còn vương vấn, từ sự kiện thu gom những tàn tích của nó – đủ loại, từ chuyện vớt cá vàng cho đến tai nạn sứa suýt nữa phải báo cảnh sát; rồi cuộc thi hợp xướng, nơi mối quan hệ giữa các bạn cùng lớp thêm phần sâu sắc đôi chút sau vài sự cố nho nhỏ; và cả chuyến đi đầy kỷ niệm đến Hộp, khắc nghiệt như một cơn bão và đầy bạo lực gia đình – tất cả đều đã kết thúc. Ngày đông muộn đó, bầu không khí xung quanh cũng bắt đầu trở nên se lạnh, gợi chút cảm giác của mùa đông.

Trên con đường đến trường, ngày càng có nhiều học sinh quấn khăn quàng cổ và đeo găng tay.

Giữa đường, dưới tán cây lớn trước nhà ga, tôi thấy một bóng người sáng chói đến mức có thể nhận ra từ cách xa năm trăm mét.

「À – chào buổi sáng, Sawa-san♪」

Thần thái sáng rực như nữ thần giáng trần kia nhìn về phía tôi, nở nụ cười nhẹ nhàng tựa vầng dương và giơ tay chào.

Đó không phải là kiểu chào theo kiểu “Dừng lại ngay, không thì bắn đấy!” mà là...

「Chào buổi sáng, Asu」

Đó chính là Asu.

Cô bé mỉm cười toe toét, vẫy tay về phía tôi một cách vui vẻ như một chú chó con tìm thấy chủ.

Chuyện này không phải là chúng tôi tình cờ gặp nhau trên đường đi học đâu...

「Xin lỗi, có lẽ cậu đã đợi...」

「Không đâu, em cũng vừa mới đến đây thôi ạ. Ừm... đúng lúc quá, rồi ạ」

「Ph, phải không...」

「Vâng♪」

Asu cười tươi rói.

Đúng vậy.

Sau vô vàn rắc rối ở cái Hộp ấy, và sau khi buổi diện kiến (chăng?) với bố mẹ của Asu diễn ra suôn sẻ, không hiểu sao chúng tôi lại có thói quen hẹn nhau đi học cùng. Không ai nói ra trước cả, nhưng cứ thế mà thành quen...

「Thế mà, dạo gần đây trời đã lạnh đi nhiều rồi nhỉ」

Asu thở ra một hơi khói trắng và nói.

「Ừm, đặc biệt là buổi sáng lạnh kinh khủng, khó mà chui ra khỏi chăn, lại còn phải thay đồ nữa chứ...」

「Phù phù, những lúc như vậy, để quần áo thay trong kotatsu là tốt nhất đó ạ. Maho-chan đã nói vậy trong ‘Pháp sư nữ sinh vụng về Maho-chan ~Chương nhà tù Abashiri mùa đông~’. Cô ấy bảo là Magical Killing Under Fire sẽ làm ấm áp cực kỳ luôn ạ...」

Chúng tôi vừa trò chuyện như thế vừa sánh bước trên đường đến trường.

Và khi đến gần cổng trường,

「Ơ, Asu-cchi và Sawa-cchi kìa」

Một giọng nói vang lên gọi chúng tôi.

Người gọi chúng tôi bằng biệt danh đó thì chỉ có thể là...

「À, Hana-san」

「Ồ, tớ đây này!」

Đúng như dự đoán, đó là Hana-san, một trong những thành viên của nhóm Kachou Fuugetsu.

Cô ấy lao đến chỗ chúng tôi, vẫn với vẻ mặt hưng phấn đến đáng sợ như mọi khi, và chào hỏi bằng giọng nói tràn đầy năng lượng vang vọng khắp nơi.

「Chào buổi sáng, Asu-cchi, Sawa-cchi!」

「Chào buổi sáng, Hana-san」

「Chào buổi sáng, Hana-san」

「Chào buổi sáng, chào buổi sáng! Ưm? Khoan đã, có phải hai người đi cùng nhau không?」

Hana-san vừa nhìn thấy chúng tôi đã hỏi ngay.

「Ôi ôi kìa, chuyện này là sao đây, có phải hai người hẹn hò để tận hưởng chuyến đi học và về học cùng nhau lãng mạn như mật ong Manuka không? Fufufu, giác quan thiếu nữ của tớ mách bảo thế đấy!」

「Ế, k, không phải...」

「À, ừm, ừm...」

Chỉ nhìn thấy chúng tôi đi cùng nhau mà đã đoán đúng ngay lập tức, giác quan thiếu nữ của Hana-san quả đáng sợ (mà “chuyến đi học và về lãng mạn như mật ong Manuka” là cái quái gì vậy nhỉ...? ), nhưng trả lời thật thà với trưởng nhóm Kachou Fuugetsu, người nổi tiếng là mê buôn chuyện hơn cả ăn ba bữa một ngày, thì gần như là hành động tự sát.

Dù vậy, che giấu cũng hơi khó chịu (đối với Asu), mà không biết phải trả lời thế nào cho đúng. Khi tôi đang ấp úng, Hana-san nở một nụ cười ranh mãnh như Gremlin sau khi biến hình.

「À ừ, biết rồi biết rồi, không cần nói hết đâu. Đây là cái đó đúng không? Đừng nghĩ, hãy cảm nhận! Đúng không? Mùi phiêu lưu nồng nặc đến đáng sợ luôn nha~」

Mùi phiêu lưu là mùi gì vậy nhỉ. Giống mùi nitroglycerin chăng...?

Dù sao thì việc cô ấy tự động chấp nhận và không truy hỏi thêm cũng đỡ cho tôi.

「Ừm, nhưng mà... tớ cứ nghĩ Sawa-cchi có quan hệ tốt với Fuyu-cchi chứ, không phải à?」

「Ơ, Fuyu?」

Đến đây, một cái tên bất ngờ xuất hiện.

「Ừm, đúng vậy đó. Tại tớ thường xuyên thấy hai người nói chuyện với nhau, trông thân thiết đến đáng sợ luôn mà?」

Chuyện đó thì, đúng là có thể trông như vậy thật.

Tôi và Fuyu đã quen nhau mười năm từ hồi mẫu giáo, hiểu rõ lòng nhau đến mức không thể hơn. Có lẽ, ngoài Asu ra, Fuyu là người con gái mà tôi tiếp xúc nhiều nhất.

Tuy nhiên.

「Ừm, không, Fuyu là bạn từ thuở nhỏ nên có lẽ trông thế thôi, chứ không phải kiểu đó đâu...」

「Ơ, thật hả?」

「Ừ. Hầu như là bạn bè duyên nợ, gần giống bạn thân nam ấy」

「Hừm...」

Hana-san dừng lời, đưa tay lên khóe miệng.

Cô ấy nghiêng đầu, với vẻ mặt nghiêm túc lạ thường, rồi nói: 「...Ưm, nhưng tớ nghĩ Fuyu-cchi chắc chắn không nghĩ thế đâu...」

「? Cậu nói gì cơ?」

「À, không không, không có gì đâu. Ừm ừm, những chuyện như vậy cực kỳ nhạy cảm đó nha. Chỗ này phải tiến công thật thận trọng mới được」

「?」

Tôi không hiểu cô ấy đang nói gì cả...

「À, thôi thôi không sao đâu. Nào, đi thôi đi thôi! Sẽ muộn mất」

「À, ừm」

「Vâng, đúng rồi ạ」

Chúng tôi gật đầu một cách khó hiểu.

Rồi ba người cùng bước về phía trường.

Khi đến lớp, hầu hết các bạn cùng lớp đã có mặt.

Mỗi người một việc, tụ tập thành nhóm thân thiết trò chuyện về chương trình TV hôm qua, chép bài tập về nhà đã quên, hoặc ngủ gật với đôi mắt trắng dã, tất cả đều đang tận hưởng khoảng thời gian trước khi tiết học bắt đầu theo cách riêng của mình.

Giữa lúc đó, ở dãy bàn cạnh cửa sổ cuối lớp, như thường lệ, nhóm ba K và Fuyu đang nói chuyện rôm rả hơn hẳn.

「Ừm ừm, đúng là vậy mà, đúng không? 『Idol Ruler Maho-chan the Clumsy♪』 là thần game mà. Cốt truyện chính của Kaya-chan cực kỳ hay luôn đó, đúng không? Việc khắc họa trực diện những mâu thuẫn của một idol đối thủ thật sự rất cảm động!」

「Đúng vậy thưa ngài. Đó đúng là Bạch của thần game!」

「Tuy nhiên, đối với tôi, cốt truyện chính của Maho-chan cũng không thể bỏ qua được. Đúng là một tác phẩm tuyệt vời với tư cách là một câu chuyện idol chính thống」

「Suýt nữa thì khóc òa lên luôn đó!」

「Ừm ừm, hiểu mà. Cả hai đều khó mà phân định thắng thua – ồ, Yoshi kìa! Ôi!」

Nhìn thấy chúng tôi, Fuyu vẫy tay lia lịa và gọi chúng tôi bằng giọng nói như trong anime.

「Ồ, chào buổi sáng, Yoshi! Asu-san, Hana-san!」

「Chào buổi sáng, Fuyu」

「Chào buổi sáng, Asa-san」

「Chào buổi sáng!」

Sau khi chào hỏi, tôi tạm đặt cặp sách lên bàn của mình, còn Asu và tôi thì nhập bọn với nhóm Fuyu. Hana-san dường như đã đi đến chỗ các thành viên khác của Kachou Fuugetsu – Takanashi-san, Kaza-san, Mi-san.

「Hai người đến đúng lúc quá! Nghe này, bọn tớ vừa nói chuyện về 『Idol Ruler Maho-chan the Clumsy♪』 đó!」

「Asu-san cũng chơi 『Idol Ruler Maho-chan the Clumsy♪』 phải không?」

「À, vâng ạ. Rất thú vị đúng không ạ」

「Fufu, đó là sở thích đương nhiên của chúng ta rồi mà」

「Mà nói thật là, đứa nào mà không chơi thì đúng là không bình thường!」

Cái trò mà Fuyu và nhóm ba K đang hào hứng nói đến, 『Idol Ruler Maho-chan the Clumsy♪』, là một game xã hội (soshage) phái sinh từ 『Pháp sư nữ sinh vụng về Maho-chan』. Người chơi sẽ trở thành “professor” để huấn luyện các ứng cử viên idol Maho-chan trở thành những idol pháp thuật lẫy lừng. Dù là sản phẩm phái sinh nhưng nó có rất nhiều fan, và tự nó đã trở thành một IP nổi tiếng đến mức được chuyển thể thành truyện tranh và anime. Gần đây, với việc buổi biểu diễn sắp diễn ra, nó đang trở thành một cơn sốt lớn trong “Câu lạc bộ nghiên cứu AMW”.

「Nhân tiện, Asu-san. Asu-san chắc chắn đã xem cốt truyện sự kiện của Kaya-chan được phát hành gần đây rồi chứ?」

「Ơ? À, vâng ạ」

「Cái đó cũng tuyệt vời thật đấy!」

「Khóc tè le luôn đó!」

「Đặc biệt là đoạn đó hay lắm phải không! Này, đoạn trích dẫn từ『Pháp sư nữ sinh vụng về Maho-chan』nguyên bản, mà có câu: 『Có lẽ đây là phép thuật của sự ấm áp nhỉ... Khi trái tim chỉ là một thì nó chỉ là một sự tồn tại cô đơn và trong suốt, nhưng khi trái tim hòa quyện vào nhau, một phép thuật ấm áp sẽ được sinh ra... đúng không, Haru-kun?』chính là nó đó!」

「À, em hiểu mà. Đoạn lời thoại đó được sử dụng ở đầu truyện đã làm em xúc động lắm」

「À, cậu cũng hiểu hả? Quả là Asu-san, thật ngưỡng mộ chỗ đó luôn đó!」

Asu cười nói giữa những cuộc trò chuyện "Akiba-kei" của Fuyu và nhóm ba K.

Cô bé trông như đã hoàn toàn hòa nhập vào "Câu lạc bộ nghiên cứu AMW".

Kể từ cuộc đối thoại với bố mẹ cô bé ở cái Hộp đó... Asu dường như đã quyết tâm đối diện với phong cách "Akiba-kei" một cách tích cực hơn bao giờ hết. Có lẽ do ảnh hưởng đó, cô bé có vẻ như đang trò chuyện một cách bình thường nhất có thể với Fuyu và nhóm ba K. Nếu là trước đây, tôi sẽ lo lắng không biết khi nào thì một phần "bí mật" của cô bé sẽ lộ ra như cái đuôi của con tanuki không giấu được thân, nhưng giờ đây tôi có thể phần nào yên tâm mà theo dõi mà không cần lo lắng nhiều đến thế nữa.

Cảm giác cứ như chim bố chim mẹ nhìn đứa con non mới nở, vứt bỏ vỏ trứng vậy.

Có lẽ, cái ngày mà vai trò "sensei" của tôi kết thúc không còn xa nữa.

Nghĩ vậy, tôi có chút cảm thấy buồn... nhưng không không, trở thành một "Akiba-kei" thực thụ là một trong những mong ước của Asu, và đây chắc chắn là điều tốt, ừm.

「? Sawa-san sao thế ạ?」

「À, không, không có gì đâu. Chỉ là hơi cảm tính một chút thôi...」

「?」

Đại loại như vậy, gần đây mọi thứ đều suôn sẻ.

Trong nửa năm kể từ khi gặp Asu.

Sau một phản ứng hóa học cấp cao nhất mang tên "gặp gỡ", nhiều sự cố và biến cố đã tạo ra những "thay đổi" rõ rệt, và kết quả là mối quan hệ của chúng tôi đã tiến thêm một bước. Cùng với đó, Asu cũng trưởng thành hơn, và mối quan hệ với mọi người trong "Câu lạc bộ nghiên cứu AMW" cũng trở nên suôn sẻ. Có lẽ bước tiến đó chỉ nhỏ bé như một bước chân của loài kiến nhỏ nhất Nhật Bản, nhưng chắc chắn là nó đang tiến về phía trước.

Cứ như vậy, vào một mùa thu mà những kết quả sinh ra từ "thay đổi" đang dần đơm hoa kết trái.

Nhưng thực ra cái thứ "thay đổi" này rất khó để tự nó hoàn thành.

Khi một thứ gì đó thay đổi, nó nhất định sẽ ảnh hưởng và gây ra "thay đổi" ở những thứ khác nữa... Đó là điều mà tôi sẽ phải nhận ra.

・Bí mật của Asu (Mức độ bí mật S)

Mối quan hệ tiến thêm một bước, và chúng tôi bắt đầu đi học cùng nhau mà không ai nói ra.

・Bí mật của Asu (Mức độ bí mật B)

Trở nên tích cực hơn một chút đối với Akiba-kei.

Một ngày nọ.

Đó là khi tiết học buồn tẻ kết thúc, và khoảng thời gian sau giờ học được mong chờ cuối cùng đã đến.

「À, Sawa-san... Chủ nhật tới, em đến nhà Sawa-san được không ạ?」

「Ơ, nhà tôi hả?」

「Vâng ạ」

Asu lon ton chạy đến chỗ tôi và nói vậy.

「Chuyện đó thì được thôi, nhưng tại sao tự dưng lại...」

Là nhà tôi ư?

Tôi cố gắng nghĩ lại, nhưng không tìm thấy lý do cụ thể nào.

Chẳng phải như lần nào đó, cần tổ chức trại hè vì mấy chuyện liên quan đến〝bí mật〞của Asu ngày mai, cũng không phải làm đá bào, lại càng không có chuyện bỏ nhà đi theo ai đó để "đào hôn" (?).

Thế rồi, Asu mỉm cười và nói:

「Ừm, thật ra, em muốn đưa quà lưu niệm mua trong chuyến du lịch Hako lần trước cho Suzu-chan ạ.」

「Cho Suzu á?」

「Vâng.」

Cô ấy gật đầu lia lịa.

「Suzu-chan đã giúp đỡ em rất nhiều khi em đến chơi trong đợt trại hè, hay khi mình ăn đá bào cuối hè mà.」

Chuyện đó thì quả là đúng.

Tiện thể, Suzu là em gái tôi, một cô bé tiểu học hơi lanh lợi.

Em ấy có tính cách thích chăm sóc người khác, làm việc nhà rất giỏi và cũng rất chu đáo. Ngoại trừ việc thỉnh thoảng lại coi tôi như một nguồn cơn rắc rối tiềm tàng, thì tôi nghĩ em ấy là một cô em gái tuyệt vời.

「À, nhưng mà Suzu, Chủ Nhật này có ở nhà không nhỉ…?」

Tuy là em gái tôi nhưng em ấy khá năng động, và thường đi chơi vào cuối tuần. Nếu không xác nhận trước, rất có thể chúng tôi sẽ lỡ nhau…

「À, ừm, chuyện đó thì em nghĩ là không sao đâu ạ. Em đã hỏi Suzu-chan qua tin nhắn rồi mà.」

「Ơ, thật á?」

「Vâng ạ. Suzu-chan có vẻ sẽ ở nhà vào Chủ Nhật này.」

Asu nhẹ nhàng lay mái tóc và gật đầu.

「Khoan đã, hai đứa đã trao đổi địa chỉ liên lạc với Suzu từ bao giờ thế…?」

「Ừm, là lúc mình ăn đá bào đó ạ. Bây giờ bọn em còn nhắn tin cho nhau mỗi ngày nữa cơ đấy♪」

Tôi hoàn toàn không biết gì luôn.

Suzu cũng nên nói với tôi một tiếng chứ. Mà không ngờ hai đứa lại thân thiết với nhau như thế lúc nào không hay, khả năng giao tiếp của con gái thật đáng sợ…

Dù sao đi nữa, nếu là vậy thì tôi chẳng có lý do gì để từ chối đề nghị của Asu cả.

「Ừm, được rồi. Vậy Chủ Nhật, khoảng sau buổi trưa thì được chứ?」

「Vâng ạ♪」

Asu vui vẻ gật đầu.

Thế là Asu sẽ đến nhà tôi vào Chủ Nhật tới.

・Bí mật của No (Mức bí mật C)

Suzu và cô ấy đã thân nhau lúc nào không hay.

3

Thế rồi, Chủ Nhật đã đến.

Một buổi trưa ấm áp như giữa xuân.

Tôi cứ đi loanh quanh trong nhà không biết làm gì, trong lúc dọn phòng và chuẩn bị trà bánh.

「Anh hai, anh đang làm gì thế? Từ nãy giờ anh cứ như robot dọn dẹp bị hỏng, quên mất chỗ sạc pin ấy.」

Thấy tôi như vậy, Suzu cằn nhằn nói.

Tôi biết mình đang hành động đáng ngờ, nhưng chẳng biết làm sao được.

Vì Asu sẽ đến nhà tôi mà. Dù đây không phải là lần đầu tiên… nhưng tôi vẫn không thể tránh khỏi cảm giác bồn chồn lo lắng, đúng không?

Thật đấy, nếu là một nam sinh trung học mười bảy tuổi khỏe mạnh thì việc lo lắng không yên khi có con gái đến nhà chẳng có gì lạ cả. Hơn nữa, đối phương còn là Asu, người được gọi bằng biệt danh 『Tinh Trần Bạc』 (Nuit Étoile), là một tiểu thư siêu cấp và là thần tượng của trường học. Nếu là cá mặt trăng (chỉ cần giật mình là chết) thì chắc chỉ cần thế thôi là đã sớm về chầu trời rồi.

Một lúc sau, khi tôi định đi lại lần thứ ba trong ngày,

Keng keng keng~

Chuông cửa vang lên.

「Vâng ạ!」

Suzu cất tiếng, chạy lon ton ra cửa.

Người xuất hiện sau cánh cửa vừa cạch một tiếng là…

「Chào buổi chiều ạ♪」

「Hoan hô, No-san, chào mừng chị đã đến!」

Đó là Asu với nụ cười tựa tuyết trắng (chế độ tiểu thư).

Suzu nở nụ cười rạng rỡ, vui vẻ ôm chầm lấy cô ấy như chú chó con tìm thấy chủ nhân đang cầm món pate yêu thích của mình.

「Oa~, là No-san thật nè~. Hihi~, thơm quá~」

「Fufufu, Suzu-chan có khỏe không?」

「Vâng ạ! Nhưng mà bọn em nhắn tin mỗi ngày nên chị phải biết là em khỏe chứ~」

「À, đúng rồi nhỉ.」

Nói rồi cả hai bật cười.

Ưm, hai đứa thân nhau thật đấy…

Suzu còn nở nụ cười mà em ấy tuyệt đối sẽ không bao giờ dành cho tôi.

Thế nhưng, thấy Suzu cứ bám mãi như chú chó con không chịu rời đi, tôi cũng cảm thấy hơi có lỗi.

「À, xin lỗi Asu. Suzu cứ như thế này…」

Nhưng trước lời nói đó của tôi, Asu lắc đầu.

「Không đâu, em cảm thấy vui lắm. Cứ như là em có thêm một cô em gái vậy…」

「Em gái?」

Suzu nghiêng đầu hỏi.

「Vâng ạ. Em có chị gái, nhưng lại không có em gái… Các anh chị họ của em cũng đều lớn tuổi hơn em, nên em vẫn luôn ao ước được ai đó làm nũng như thế này.」

Nghe vậy, khuôn mặt Suzu bừng sáng.

「Ơ, vậy vậy, em gọi chị là Asu Onee-chan được không ạ?」

「Asu Onee-chan… Vâng, tất nhiên rồi ạ♪」

「Yay! Hoan hô! Là Asu Onee-chan của em!」

Asu nhìn Suzu với vẻ mặt vô cùng vui sướng, nở nụ cười dịu dàng.

Hai người trông như chị em ruột thân thiết vậy. Ưm, bình thường thì Asu, do ảnh hưởng của Mi-san, có ấn tượng mạnh hơn về hình ảnh một cô em gái, nhưng hình ảnh một cô chị gái hơi trưởng thành như thế này cũng có thể là một điều mới mẻ…

Trong chốc lát, Asu mỉm cười hiền hậu vuốt ve đầu Suzu, rồi nói:

「À, đúng rồi. Em suýt chút nữa quên mất. Đây là quà lưu niệm dành cho Suzu-chan ạ…」

Cô ấy lấy ra một túi giấy từ trong túi xách.

「Ơ, cái gì thế ạ~?」

「Là quà lưu niệm về Hako mà em đã kể ấy ạ. Nếu Suzu-chan thích thì cứ nhận nhé.」

「Cảm ơn Asu Onee-chan! Em mở ra được không ạ~?」

「Vâng ạ♪」

Suzu vui vẻ nhận lấy túi giấy và mở ra.

Thứ bên trong là…

「Ơ, Asu, cái gì đây…?」

Nó… là một vật thể dị dạng.

「Vâng, đây là móc khóa giới hạn Crimson khuôn vàng đặc sản của Hako đó ạ. Nó rất dễ thương nên em nghĩ sẽ rất hợp để làm quà lưu niệm.」

「…………」

Dễ thương, ư, cái này á…?

Về cơ bản thì phần đầu là một con cá ngừ vàng, nhưng dưới đó lại là một cơ thể cơ bắp cuồn cuộn đúng chất Crimson. Kiểu như một nửa người nửa cá bị lỗi vậy… nói thẳng ra là ghê tởm. Nói tránh đi thì cũng vẫn rất ghê tởm. Chẳng cảm nhận được chút đáng yêu nào cả.

Thế nhưng,

「Oa~, cái gì đây dễ thương quá~ ! Cái mặt nó là cá ngừ vàng nè~!」

Suzu có vẻ rất thích.

Em ấy cầm trên tay cơ thể cơ bắp kỳ dị đó, vui vẻ reo hò.

Ơ, chẳng lẽ gu thẩm mỹ của tôi có vấn đề à…? Hay là sự khác biệt trong cảm nhận giữa nam và nữ…? À, nhưng mà nghĩ lại thì Suzu cũng từng khen cây bắt ruồi mà em ấy trồng trong vườn (Zangief-kun) là dễ thương mà, chắc em ấy có sở thích như vậy đấy nhỉ…

「……」

Dù sao đi nữa, người tặng quà Asu và người nhận quà Suzu đều vui vẻ, nên coi như đôi bên cùng có lợi thì được rồi nhỉ…?

Khi tôi đang nghĩ vẩn vơ với tâm trạng như đã giác ngộ được chân lý nào đó,

「À~, nhưng mà vui quá~. Mấy cái này thích ghê! Cứ cảm thấy háo hức trong lòng vậy á~」

Suzu nói với vẻ mặt tươi rói.

「Ước gì Asu Onee-chan là chị gái thật của em thì tốt biết mấy. ──À, đúng rồi!」

「?」

Lúc đó, Suzu chợt có vẻ mặt như vừa nghĩ ra điều gì hay ho, đôi mắt sáng rực lên và nói:

「Vậy thì anh hai và chị Asu kết hôn là được rồi!」

「Khụ khụ…!?」

Tôi suýt sặc với một tiếng động cứ như kiểu tóc vậy.

K-Kết hôn á… Lại, lại muốn tung bom gì nữa vậy, cô em gái chuyên thả bom này…!?

Khi chúng tôi đứng hình như bị keo dán sắt dính chặt,

「Ơ~, tại vì như thế thì Asu Onee-chan sẽ là chị gái thật của em mà~. Với lại hai người trông cứ như vợ chồng đã lâu rồi ấy, nên em thấy vậy là được đó~」

「Ơ, à…」

「À, nhưng mà anh hai rắc rối với Asu Onee-chan thì không xứng đôi lắm nhỉ~. Là 'hôn nhân không môn đăng hộ đối' à…?」

Không biết em ấy học mấy từ đó ở đâu ra nữa…

「K-Không, chuyện đó thì, ừm…」

Thế nhưng, trước lời của Suzu, Asu im lặng một lúc.

Rồi cô ấy cúi mặt xuống, siết chặt hai tay trước ngực và nói:

「…………K-Không phải vậy đâu…」

「Ơ…?」

「…………K-Không… không sao đâu… Chuyện em, làm chị của Suzu-chan…」

Dù giọng nhỏ nhẹ, nhưng cô ấy nói rõ ràng.

「Ơ, thật không thật không!」

「…………V-Vâng…………」

Bên cạnh Suzu đang vui mừng nhảy cẫng lên, Asu gật đầu lia lịa, vành tai đỏ bừng.

Ơ, k-không sao khi làm chị gái thật của Suzu thì, tức là, ý là cô ấy cũng không sao khi, l-làm vợ của tôi ư…

「……」

「……」

Ư, à, tôi không dám nhìn mặt Asu…

Asu cũng cứ thế cúi mặt xuống từ lúc nói xong…

P-Phải làm sao đây…?

Hai chúng tôi đứng hình, đơ cứng như khúc gỗ vì "cú shock ‘vợ chồng’" bất ngờ, thì bỗng Suzu, đang tươi cười rạng rỡ, hạ giọng xuống một chút.

「…À, nhưng mà, cái này, có lẽ không hay lắm…」

「…?」

「Asu Onee-chan mà thành chị gái thật của em thì vui lắm… nhưng mà, như thế thì có lẽ Fuyuki-chan sẽ không vui…」

Em ấy suy nghĩ gì đó, khoanh tay đưa tay lên miệng, nói "Ưm…".

「…Fuyuki-chan, dù nói là〝bí mật〞hay là cố không để bị lộ, nhưng cậu ấy đã luôn… rồi mà…」

Ưm, giọng nhỏ quá không nghe rõ. Em ấy nói gì về Fuyu ấy nhỉ…?

「Suzu…?」

Khi tôi định hỏi lại, Suzu giật mình như vừa nhận ra điều gì đó, lắc đầu mạnh.

「Á──K-Không có gì đâu! Đừng bận tâm!」

「?」

「K-Không phải là Fuyuki-chan không liên quan hay là không thể nói vì đó là〝bí mật〞đâu…!」

Suzu hiếm hoi mà sao lại có vẻ vội vàng nói vậy.

「Ơ, ừm… À, đ-đúng rồi, đã mất công Asu Onee-chan đến rồi, em đi mua bánh kem ngon về nhé!」

「Ơ, không, anh đã chuẩn bị bánh trà rồi mà──」

「K-Không sao đâu! Bánh trà mà anh hai chuẩn bị đậm chất Showa đơn điệu thì không đủ đâu! Em đi một lát thôi, đợi em nhé!」

Nói rồi, Suzu xen lẫn một chút lời chê tôi, rồi bỏ chạy như thể đang trốn tránh.

Để lại chúng tôi, những người vừa phải hứng chịu "cú shock ‘vợ chồng’".

Tôi không hiểu gì cả. Mà nói đúng ra, đừng có làm loạn lên rồi biến mất như vậy chứ, em gái tôi ơi…

「À~, ừ, ừm…」

「V-Vâng…」

「Vậy, vậy thì chúng ta vào phòng nhé? Cứ ngồi không thế này thì chẳng biết làm gì cho đến khi Suzu về…」

「V-Vâng ạ…」

Asu khẽ gật đầu.

Thế là chúng tôi cùng lên lầu hai.

・Bí mật của No (Mức bí mật S)

Cô ấy cũng không, ừm, K-không ngại việc làm chị gái của Suzu…

4

「À, em cứ ngồi thoải mái đi nhé.」

「À, ừm, cảm ơn sensei.」

Asu đặt túi xách sang một bên và ngồi xuống ghế.

「Hà~, thư giãn thật~♪」

Nhân tiện thì, vì chỉ còn lại hai người nên cách nói chuyện của Asu đã thay đổi từ kiểu kính ngữ trang trọng thường ngày sang kiểu suồng sã hết mức. Đây là một trong những "bí mật" của Asu... Trước mặt người khác thì em ấy luôn dịu dàng, đoan trang như một tiểu thư khuê các, còn trước mặt gia đình thì lại là một cô gái hướng ngoại như hoa hướng dương. Hơn nữa, em ấy còn có một "chế độ" thứ ba hơi nguy hiểm nữa, nhưng đó là "bí mật" cấp S cao hơn nên để dịp khác vậy...

「Ưm~, nhưng mà em có cảm giác lâu lắm rồi em không đến phòng sensei đó nha~」

Asu vươn vai nói.

「Ờ, vậy hả?」

「Ừm, chắc lần cuối em đến là lúc ăn đá bào vào kỳ nghỉ hè thôi á?」

Nghe em ấy nói thì đúng là có lẽ vậy thật.

Dạo gần đây, mỗi khi tụ tập thì em ấy thường đến nhà Asu hơn. Lý do cũng đơn giản thôi, phòng của tôi không rộng lắm, nói trắng ra thì nó chỉ rộng bằng cái tủ đựng giày hoặc cái toilet ở nhà Nono thôi, nên nếu không có lý do gì đặc biệt thì không thích hợp để hai người tụ tập lắm...

「Ưm~, nhưng mà em có cảm giác như em vừa trở về nơi em nên về vậy đó~. Hì hì, ngửi thấy mùi của sensei là em thấy dễ chịu à nha~」

「Hả, ơ, ý em là mùi mồ hôi...?」

「Ưm~ ừm, không phải vậy đâu. Sao ta, kiểu như là mùi rất sensei á. Em thích mùi này~♪」

Em ấy vừa nói vừa cười toe toét.

Ư, ưm, tôi không tự ngửi được mùi của mình nên dù em ấy có nói vậy thì tôi cũng không cảm nhận được gì mấy...

Chỉ biết chắc chắn một điều là Asu có một mùi hương rất dễ chịu.

Đang vô thức so sánh mùi của mình và mùi của Asu thì điện thoại trên bàn bỗng rung lên một cách lịch lãm: "Vvvvv..."

「?」

Tôi nhìn xem có chuyện gì thì thấy thông báo của game 「Idol Ruler Dojikko Maho-chan♪」 hiện lên: 『Năng lượng đã đầy!』

「A, sensei cũng chơi 「Idol Ruler Dojikko Maho-chan♪」 hả?」

Chắc thấy thông báo nên Asu nhoài người tới.

「Ừm. Chơi từ từ thôi à」

Tôi không chơi kiểu nạp tiền vô tội vạ như Fuyu hay hội Tam K để kích thích lòng tham, mà chỉ chơi từ tốn như một người chơi hệ light.

「Ra vậy~. Thích thiệt đó, 「Idol Ruler Dojikko Maho-chan♪」」

「Asu cũng chơi mà phải không? Hình như em có nói chuyện với Fuyu rồi thì phải...」

「Ừm! Em mới bắt đầu chơi thôi, nhưng mà game này vui quá trời luôn á~. Game này dựa trên 「Mahou Shoujo Dojikko Maho-chan」, mấy bé Maho khi trở thành idol cũng lấp lánh và dễ thương nữa... À, nhưng mà...」

「?」

「Chỉ có em là vẫn... vẫn chưa mở khóa được community event nào hết」

Em ấy hạ giọng nói.

「Em muốn coi community của Kaya-chan lắm, nhưng mà em dở live quá nên độ thân thiện mãi không tăng được á~. Asa-san với mấy bạn đó mở khóa nhanh kinh khủng luôn, hễ có event mới là hôm sau đã complete rồi. Bởi vậy nhiều khi em không hiểu mấy bạn đó đang nói gì hết, a ha ha...」

Em ấy vừa nói vừa cười khổ.

Mà đem so sánh với Fuyu, cái đứa gần như phế nhân, vẫn chơi game ngay cả lúc ăn hay lúc tắm thì...

Nhân tiện, community là viết tắt của Communication Part, là một đoạn truyện nhỏ để người chơi có thể nói chuyện với mấy bé Maho. Community được chia làm hai loại chính: Main Community và Idol Community (Community Event cũng nằm trong loại này). Về cơ bản thì community bị khóa, chỉ khi nào độ thân thiện với idol đạt đến một mức nhất định thì người chơi mới có thể mở khóa và xem được. Tuy vậy...

「Nhưng mà nếu chỉ muốn coi story của community thì em có thể tìm trên mấy trang video mà, đúng không?」

Vì đây là một nội dung nổi tiếng đến mức dân "Akiba" ai cũng biết nên chỉ cần search trên mấy trang video lớn là có cả đống ngay. Nếu chỉ muốn bắt kịp câu chuyện thì có lẽ vậy là đủ, nhưng...

Asu lắc đầu trước câu nói của tôi.

「Ừm, em cũng nghĩ đến chuyện đó rồi. Nhưng mà em vẫn cảm thấy hơi khác khác sao á. Mấy bé Maho đã cố gắng luyện tập và biểu diễn live chăm chỉ như vậy để trở thành idol mà, nên em cũng muốn tự mình xem thành quả từ nỗ lực của mấy bé」

「Asu...」

Em ấy nghiêm túc thật đó.

Nói cho cùng thì đây chỉ là nhân vật trong game thôi mà. Nhưng mà những lúc như vậy... tôi thấy đây chính là điểm tốt của Asu.

Vậy thì.

「Nếu em không ngại thì chơi chung không?」

「Hả?」

「Nếu em dở live thì mình cùng nhau chơi, chắc là sẽ tiến triển tốt hơn chơi một mình đó」

「Hả, sensei... sensei sẽ chơi với em á?」

Asu giật giật hai bím tóc lên rồi hỏi.

「Tất nhiên. Với lại nếu chỉ chơi live thôi thì rất khó để xem hết community, nhưng mà nếu mình xài item thì độ thân thiện sẽ tăng nhanh hơn nhiều đó. Em đọc được trên mấy trang web攻略」

「Thiệt hả? A, cảm ơn sensei! Quả nhiên sensei vẫn là sensei à nha~. Sensei giỏi quá chừng」

Asu nắm lấy hai tay tôi, trông em ấy có vẻ thật sự rất vui.

Nhìn em ấy như vậy, tôi chợt nghĩ.

... Ra là vậy.

Tôi cứ tưởng em ấy đã quen thuộc với mọi thứ và đã chủ động đối mặt với giới "Akiba" rồi, nhưng suy cho cùng thì cách đây chỉ nửa năm thôi, Asu vẫn là một tờ giấy trắng tinh (cách nói hoa mỹ) hoàn toàn chưa từng tiếp xúc với giới "Akiba". Dù em ấy đã quen với game gacha, nhưng hễ nhắc đến cách攻略 thì hóa ra em ấy lại không biết những điều cơ bản. Asu vẫn còn là một người mới vào nghề "Akiba", giống như cá hồi mới nở từ trứng cá vậy.

「? Sao vậy sensei, sao sensei lại cười tủm tỉm vậy...?」

「À, không có gì. Chỉ là anh thấy yên tâm hơn thôi...」

「?」

Xem ra ngày sensei hết thời vẫn còn xa lắm.

「Vậy thì bắt đầu thôi ha. Nếu bây giờ mình chơi chung thì chắc là trước khi Suzu về là mình xem hết community rồi đó」

「Dạ!」

Asu gật đầu thật mạnh trước lời nói của tôi.

「Yeah, làm được rồi! Complete community event của Kaya-chan rồi nha~!」

「Giỏi lắm, Asu」

「Dạ!」

Sau khoảng bốn mươi phút cùng nhau chơi live.

Chúng tôi đã thành công tăng độ thân thiện với Kaya-chan mà không gặp vấn đề gì lớn, và đã xem hết community của Kaya-chan một cách suôn sẻ.

「Ra là vậy, thì ra là chuyện như vầy à~. Ừm, hay thiệt đó~. Em cảm thấy em đã hiểu những gì Asa-san nói rồi~」

Em ấy vừa gật gù vừa nói như thể đã hiểu ra điều gì đó.

「Tốt quá rồi, vậy là em có thể nói chuyện với Fuyu rồi ha」

「Dạ, cảm ơn sensei! Tất cả là nhờ có sensei đó~!」

「Ơ, anh có làm gì ghê gớm đâu」

Những gì tôi đã làm chỉ là giúp em ấy攻略 live một chút, và chỉ cho em ấy những thông tin mà ai lên mạng search cũng biết được thôi.

Dù vậy, Asu vẫn cảm ơn tôi từ tận đáy lòng. Tôi cảm nhận được điều đó từ vẻ mặt rạng rỡ như hoa hướng dương đang nhìn thẳng lên tôi. Ưm, đúng là cảm thấy mình có ích mà...

「Mà 「Idol Ruler Dojikko Maho-chan♪」 nổi tiếng thiệt ha~」

Asu vừa ngước lên nhìn tôi vừa nói.

「Nghe nói bản thân game đã vượt qua con số bốn triệu người đăng ký rồi, anime cũng đang hot nên sắp tới sẽ có phần hai nữa đó. Còn có live-action với sân khấu hóa nữa á~」

「Đúng là có cảm giác như làn sóng media mix đang ập đến vậy đó. - A, mà hình như sắp tới có live thì phải?」

「A, đúng ha~. Ki-kun có nói」

Hình như vào cuối tháng này sẽ có live của mấy seiyuu trong 「Idol Ruler Dojikko Maho-chan♪」. Tôi không biết chi tiết lắm, nhưng hình như đó là một live quy mô khá lớn, và dĩ nhiên là hội Tam K với Fuyu đều định tham gia.

「...」

Ừm, chẳng lẽ Asu cũng định tham gia?

Từ mạch truyện này thì điều đó hoàn toàn có thể xảy ra.

Nhưng Asu lại lắc đầu nhẹ rồi nói.

「Ư~... Em muốn đi lắm luôn á~. Nhưng mà hôm đó em có tiết piano của một thầy giáo giỏi ít khi đến, nên em không thể bỏ được~」

「Vậy hả...?」

「Dạ. Em cũng đã thử thương lượng xem có thể đổi sang ngày khác không, nhưng mà thầy giáo đó chỉ đến Nhật vào ngày đó thôi nên không được~」

「Ra vậy...」

Nếu có chuyện như vậy thì đành chịu thôi.

Trong lúc nói chuyện thân mật trong phòng, Asu đã hứa với bố là sẽ không trốn tránh việc học, những việc cần học và cả "Akiba". Nếu vậy thì đôi khi em ấy cần phải cân bằng mọi thứ một cách khéo léo, dù phải từ bỏ những event mà em ấy muốn đi.

「A~, tiếc quá đi, hay là em sẽ đàn nhạc của 「Idol Ruler Dojikko Maho-chan♪」 trong tiết học nha~」

Asu nói với giọng vui vẻ.

Nhìn em ấy như vậy, tôi thấy em ấy đã dung hòa được việc học và những việc cần học khác với giới "Akiba", nên tôi cũng yên tâm phần nào.

Quả nhiên, tôi vẫn muốn thấy Asu luôn nở nụ cười như hoa nở trên môi mà...

・Bí mật của Nono (Mức độ bí mật B)

Đã complete community của Kaya-chan trong 「Idol Ruler Dojikko Maho-chan♪」.

・Bí mật của Nono (Mức độ bí mật C)

Buồn thiu vì không đi được live của 「Idol Ruler Dojikko Maho-chan♪」.

5

「Suzu vẫn chưa về nữa...」

Đã hơn mười lăm phút kể từ khi chúng tôi complete community event của Kaya-chan.

Cô em gái của tôi vẫn chưa trở về từ chuyến đi tìm trà bánh (loại không có mùi vị Showa).

「Mà với con bé đó thì chắc nó đang la cà đâu đó thôi...」

Con bé hay chơi đùa với mèo gần nhà trên đường đi mua sắm, hoặc tám chuyện với mấy bà gần nhà, hoặc đấu bài với mấy đứa trẻ gần nhà. Trời vẫn còn sáng nên tôi không lo lắng lắm.

Chỉ là, cái này thì...

「Wow, futon của sensei mới phơi xong hả~. Êm quá~」

「...」

「Chỗ này cũng có mùi của sensei luôn nè~. He he, em lăn lộn một chút nha~♪」

「............」

Tôi không thể không để ý đến cô tiểu thư vô tư đang thư giãn như ở nhà mình ngay trước mặt tôi.

Vì phòng hẹp nên tỷ lệ hấp thụ mùi của Asu cao hơn bình thường, tôi có cảm giác như cả phòng đã tràn ngập mùi hương dễ chịu của Asu rồi vậy. Cứ như là em ấy đã đánh dấu lãnh thổ xong xuôi rồi vậy...

Trong bầu không khí phảng phất hương vị ngọt ngào ấy,

「Ưm? A, nè nè, sensei, kia là album hả?」

「Hả?」

Asu đang nằm trên giường bỗng nhìn về phía kệ sách ở góc phòng.

Ngón tay trắng nõn của em ấy chỉ vào một cuốn sách dày cộm nằm ở cuối kệ.

「À, ừ. Đó là album tốt nghiệp cấp hai của anh」

「Hả, cấp hai á? Wow, em muốn xem, em muốn xem!」

Em ấy vừa nói vừa sáng mắt lên.

Ư, album à...

Nói là hơi xấu hổ thì cũng có chút, nhưng mà xem album tốt nghiệp là một hoạt động kinh điển khi có ai đó đến phòng. Vì cũng không có gì phải giấu giếm quá nên tôi lấy album ra khỏi kệ và đưa cho Asu.

「Đây, của em nè」

「Cảm ơn ạ! Fufufu, sensei ở đâu rồi nhỉ? À, em sẽ tìm thật kỹ, nên thầy đừng trả lời cho đến khi em nói là "đây rồi" nhé?」

Nói rồi, Asu vui vẻ lật giở cuốn album.

「Ừm~, cái này chăng? Cái này thì chắc chắn không phải rồi, cái này cũng không phải luôn. A, đây rồi!」

「...Đó là con ếch Thái Lan mà lớp mình nuôi đấy.」

Tên nó hình như là Do (Đất), nó kêu rất to trong giờ học, thật là phiền phức.

「Ahaha, em đùa thôi mà. Ừm, sensei là cái này đúng không?」

Nơi Asu chỉ vào là khuôn mặt thời trung học của tôi, trông trẻ con hơn bây giờ một chút và đeo kính.

「Ồ, đúng rồi. Đeo kính với cả kiểu tóc cũng khác bây giờ mà em vẫn nhận ra được hay thật.」

「Thì em biết chứ sao~, vì đó là sensei mà. Em tìm thấy ngay ấy mà.」

「Ờ, ờ...」

Tôi hơi bối rối khi em ấy trả lời một cách tự nhiên như vậy.

「Đúng đó. Em tự tin là dù có trò chơi "Tìm sensei!" thì em cũng nhất định sẽ tìm ra thầy cho xem. Thầy khen em đi chứ? Ehehe~♪」

Không, em nói thế với khuôn mặt ngây thơ như vậy thì tôi biết phải phản ứng thế nào đây...

Trước nụ cười đắc thắng như trẻ con ấy, tôi cảm thấy hơi ngại ngùng, Asu lại nói tiếp.

「Nè, nè, hồi cấp hai sensei như thế nào ạ?」

「Như thế nào là như thế nào... À thì, bình thường thôi.」

「Bình thường là sao ạ? Kiểu như lái xe ăn trộm phóng vào màn đêm đen tối ấy ạ?」

「Thế thì không bình thường chút nào...」

Tôi cũng không phải là người đặc biệt chăm chỉ hay học giỏi, cũng không có cuộc sống bạo lực với câu cửa miệng "Ta sẽ nghiền ngươi ra..." Tôi là kiểu người bình thường đến không thể bình thường hơn ấy.

「Hee~, ra là vậy ạ. Ừm, nhưng em nghĩ sensei là kiểu người như thế đó.」

Em ấy cười vui vẻ.

「Okeee, vậy thì em sẽ tìm hiểu về sensei nhiều hơn nữa. À, ở đây cũng có sensei nè. Cái này là sensei đang nghịch điện thoại ở góc lớp đúng không? Còn cái này thì nhìn thẳng vào ống kính luôn, fufu. ──Ưm, kia là...」

Đang lật trang, tay Asu dừng lại.

Em ấy nheo mắt như đang suy nghĩ điều gì đó,

「À... Cái này, chẳng lẽ là Asa-san ạ?」

「Hả?」

Trong tấm ảnh là hình bóng của người bạn thuở nhỏ của tôi, Asa, đang cầm mô hình anime hot hit thời đó trên tay và nở một nụ cười tươi tắn hiền lành.

「À, ừm. Fuyu thì học cùng lớp với tớ suốt chín năm từ hồi tiểu học mà.」

「Ể, vậy ạ? À, phải rồi, thầy có nói là bạn thuở nhỏ mà.」

「Ừm.」

Hay nói chính xác hơn là mười hai năm từ hồi mẫu giáo ấy chứ.

Asu ngạc nhiên kêu lên trước lời nói đó.

「Hee~, học cùng lớp lâu như vậy luôn ạ. Mười hai năm là khoảng hai phần ba cuộc đời rồi đó thầy? Ghê thật luôn á~... À, nhưng mà nếu ở cùng với Asa-san thì chắc ngày nào cũng náo nhiệt vui vẻ lắm nhỉ.」

「À, ừm, thì...」

Náo nhiệt thì có náo nhiệt, mà vất vả thì cũng có vất vả.

Dù gì thì Fuyu cũng nổi tiếng từ hồi tiểu học là "bậc thầy Akiba" được cả người lẫn ta công nhận mà. Cộng thêm tính cách tùy hứng của cậu ấy, tôi đã bị cậu ấy xoay như chong chóng. Những "thành tích" đó thì nhiều không đếm xuể, như là bị Fuyu ép lôi đến Akihabara rồi cậu ấy mải mê mua sắm lạc mất tôi, hay là đi sự kiện anime cùng nhau rồi lượng hàng mua về quá nhiều đến nỗi tay tôi muốn gãy ra, hay là bị lôi đến "Hội chợ Mùa hè" giữa trời nắng nóng rồi lạc nhau ra và tôi bị sốc nhiệt phải vào phòng y tế, vân vân và mây mây, toàn những chuyện hài hước (theo nghĩa tệ). ...Ừm, nghĩ lại thôi mà tôi đã thấy chóng mặt rồi...

Sau khi tôi kể chuyện đó,

「Ahaha, đúng là kiểu của Asa-san nhỉ~」

「Ừ, đúng vậy...」

「Em có thể hình dung ra cái cảnh đó một cách rõ mồn một luôn ấy...」

Asu cười gượng nói,

「Nhưng mà thích thật đó, Asa-san...」

「Hả?」

Rồi em ấy nói như thể đang nhìn về một nơi xa xăm.

「Vì là bạn học chung trường tiểu học và trung học với sensei mà đúng không ạ? Em nghĩ chắc chắn vui lắm luôn đó. Cùng nhau đi học về, ngồi cạnh nhau, rồi cùng nhau tận hưởng những sự kiện như là đi du lịch, cùng nhau trải qua những khoảng thời gian... Ừm, em có hơi ghen tị một chút đó.」

「Asu...」

Chính tôi cũng nghĩ như vậy... Nếu tôi có thể trải qua những năm tháng tiểu học và trung học cùng với Asu thì sẽ như thế nào nhỉ. Chắc chắn cũng sẽ tràn ngập những "bí mật", có chút sóng gió, nhưng là những ngày tháng tràn ngập nụ cười và niềm vui...

「Có lẽ em cũng sẽ chụp ảnh trong cuốn kỷ yếu tốt nghiệp cạnh sensei như thế này ấy nhỉ. Nghĩ đến đó thôi em đã thấy có cảm giác thật kỳ lạ rồi...」

Asu cảm khái lật tiếp những trang sau.

Ảnh hội thi hợp xướng, ảnh đại hội bơi lội, ảnh hội thao, và rồi.

「...?」

Ánh mắt Asu dừng lại.

Ở phía trước là một tấm ảnh. Thứ được chụp trong đó là...

「! A, c, cái này là...!」

Thứ được chụp trong đó là... một tấm ảnh chụp lúc câu lạc bộ chúng tôi làm quán cà phê cosplay ở lễ hội văn hóa.

Tôi bị Fuyu ép mặc váy hầu gái, khoác lên mình bộ váy hầu gái mini và nở một nụ cười gượng gạo làm trái tim bằng tay...

「À, p, phải rồi, sensei hình như thích váy hầu gái lắm thì phải...? Một ngày không được chạm vào váy hầu gái thì cơ thể sẽ lên cơn vật vã và khó thở, váy hầu gái và sensei là một thể thống nhất không thể tách rời...?」

「K, không phải vậy mà...!」

Đừng có nói tôi như một kẻ nghiện váy hầu gái nặng đến thế chứ...!

Tôi cứ tưởng chuyện này đã dần bị lãng quên rồi chứ, thế này thì lại bị nghi ngờ là cuồng váy hầu gái mất...!

「V, vậy thì, mình kết thúc việc xem album ở đây thôi vậy...!」

Tôi vội vàng thu dọn album vì không muốn chuyện đó xảy ra,

「A...」

「Ồ...」

Tay tôi chạm vào tay Asu vẫn còn đang đặt trên trang album.

Cả hai mất thăng bằng, ngã nhào xuống giường.

「...」

「...」

Khi nhận ra thì mùi hương dễ chịu của Asu đã lan tỏa khắp mũi tôi.

Trên mặt là một cảm giác vô cùng mềm mại.

Vị trí này khiến tôi cảm thấy rất thoải mái, nhưng tiếc là tôi không thể cứ ở mãi như thế này được.

Bởi vì... tôi đang đè lên người Asu đang nằm ngửa, tay trái của tôi theo phản xạ chống xuống giữa hai chân Asu, mặt thì đang úp lên ngực Asu. Trạng thái này đúng là một tư thế quấy rối tình dục hoàn hảo...

「T, tớ xin lỗi!」

Tôi vội vàng ngẩng mặt lên xin lỗi Asu.

「K, không phải cố ý đâu, tớ chỉ là định dọn album thôi mà...」

「U, ừm, k, không sao đâu! Ế, ể, tớ biết là do mất đà nên mới thành ra thế này, với lại tớ cũng không bị thương gì hết...」

「T, thế à...」

「U, ừm...」

Vậy thì tốt quá...

Tôi thở phào nhẹ nhõm trước lời nói của Asu,

「Với lại, t, thì...」

「?」

「K, kiểu như dính lấy sensei như thế này, tớ cũng không thấy ghét á...」

「Ể...?」

「...っ...」

Đ, đó là có ý gì ạ...?

Không lẽ em ấy đặc biệt thích tư thế quấy rối tình dục...? Hay là em ấy vốn đã luôn ngưỡng mộ đòn khóa chân chữ thập...? Không đời nào có chuyện đó được, thế thì chỉ là một kẻ cuồng submission thôi. Vậy thì, ý em ấy là, em ấy không thấy khó chịu khi khoảng cách vật lý giữa tôi và em ấy gần lại...?

「...」

「...」

Đột nhiên, lời nói của Suzu hiện lên trong đầu tôi.

『Vậy thì onii-chan với onee-chan cưới nhau là xong chứ gì!』

K──không không! Mình đang nghĩ cái gì vậy nè...!

K... Kết hôn gì chứ, vẫn còn là học sinh thì còn quá sớm mà. Hơn nữa, tôi với Asu còn chưa hẹn hò gì cả...

Nhưng khi nhìn Asu đang ngước nhìn tôi thẳng vào mắt, tôi cảm thấy trái tim mình đang nhảy múa cuồng nhiệt như thể một lễ hội Samba Carnival đang diễn ra trong lồng ngực vậy.

Với lại, hình như ở chuyến đi suối nước nóng đó, cuối cùng tôi đã nhận được một nụ hôn mềm mại trên má thì phải...

「...」

「...」

P, phải làm sao đây...?

Mọi thứ rối tung hết cả lên rồi, tôi chẳng hiểu gì cả.

T, thế này thì mình nên hành động như Crimson nghe theo bản năng mách bảo thì hơn...?

Một ý nghĩ điên rồ lóe lên trong đầu tôi, thì đúng lúc đó.

Từ trên đầu vang lên tiếng lạch cạch...

「!」「!?」

Cả hai chúng tôi giật mình bật ra xa như lò xo.

Ể, a, ai vậy...? Suzu hình như vẫn chưa về, mà hôm nay cũng không thấy bóng dáng của Shizu-san, cô hầu gái hiền lành luôn đứng sau lưng tôi mà không ai hay biết gì. Vậy thì ngoài ra còn ai có thể xuất hiện nữa chứ...

Tôi nghi hoặc nhìn về phía phát ra âm thanh.

Và rồi ở đó là.

「E hèm, e, ể, eettoo...」

Fuyu, người vừa được nhắc đến cách đây không lâu... đang đứng đó với vẻ mặt khó xử.

6

Fuyu đang đứng ở chỗ... khung cửa sổ ở phía trong phòng.

Mặc váy mà vẫn giữ được thăng bằng tốt, đúng là Fuyu có khác. Không, Fuyu thường trèo cây trong vườn rồi vào từ đây khi cửa trước bị khóa (thỉnh thoảng cậu ấy còn đến đánh thức tôi dậy nữa), nhưng không ngờ cậu ấy lại đến vào đúng cái thời điểm này (tư thế quấy rối tình dục) chứ...

Đúng là thời điểm quá chuẩn (theo nghĩa tệ).

Nhưng mà vì là Fuyu nên chắc là cậu ấy sẽ nói mấy câu như là "Ahaha, hai người đang làm gì đấyy? Tái hiện lại trận chiến giữa Maho-chan, cô bé phép thuật hậu đậu, với Crimson dạng ve sầu dầu à?" rồi cười trừ cho qua thôi... Tôi đã nghĩ vậy.

「Ể, ch, chẳng lẽ mình đến vào một thời điểm không thích hợp à...?」

「Hả?」

「A, x, xin lỗi nhaa! Tớ không ngờ lại bắt gặp được cái cảnh như trong mấy cái light novel có tranh minh họa thế này đâuu. T, tớ về ngay đây màaa!」

「A, k, không phải đâu, chuyện không phải như cậu nghĩ đâu...」

Tôi giải thích dù chính tôi cũng không biết chuyện là như thế nào.

「A, p, phải rồi! ...K, không phải! P, phải đó, chuyện là tớ với cậu ấy đang xem album thì chẳng may mất thăng bằng nên...」

Asu cũng nhanh chóng trở lại chế độ tiểu thư và giải thích.

「V, vậy hảaa...?」

「V, vâng, chỉ là tai nạn hay là sự cố thôi ạ...」

Fuyu gật gù như đã hiểu trước lời nói của Asu.

「T, thế hảaa? Ahaha, tớ cứ tưởng mình đã vô tình bắt gặp một cảnh H trong eroge ấy chứ. Kiểu mà nhân vật chính trở nên tàn bạo một cách đột ngột khi đến cảnh H ấyy」

Từ light novel mà đã leo lên hàng eroge từ lúc nào không hay rồi. Hơn nữa nhân vật chính tàn bạo là đang nói đến tôi...? Thật oan uổng...

Dù sao thì có vẻ như Fuyu đã trở lại là Fuyu thường ngày rồi.

Cậu ấy khéo léo nhảy từ khung cửa sổ xuống rồi bước vào phòng, đặt tay lên ngang đầu và nói.

「Nói tóm lại là, xin chào, No-san! Tớ xin lỗi vì đã xuất hiện từ một nơi kỳ lạ như vậy nhée」

「E, k, không ạ...」

Asu chớp mắt và khẽ lắc đầu.

Thì ai mà không giật mình khi bạn học cùng lớp đột nhiên xuất hiện từ phía cửa sổ chứ...

「À, mà Fuyu, sao cậu lại đến đây...?」

「À, đúng rồi haa」

Tôi vừa hỏi thì Fuyu lấy ra một cái túi giấy từ trong ngực áo.

「Chuyện là tớ dọn dẹp phòng thì vô tình tìm thấy mấy cuốn doujinshi lolimade nên nghĩ là Yoshi sẽ mừng húm nên mang đến cho cậu đấyy. Sao sao, vui khônggg?」

「Mời cậu về cho (trả lời ngay lập tức)」

「Êe, tại sao vậyy? Tớ đã cất công tuyển chọn mấy cuốn hàng tuyển đấyy」

「K, không phải vấn đề đó...!」

"K-không, nên là làm ơn đừng có cố gắng thêm mấy cái sở thích mới (cuồng loli hầu gái) nữa……! Nhìn kìa, Asu đang nhìn mình với ánh mắt như thể nhìn sinh vật lạ kìa……"

Đang bối rối không biết phải làm sao thì một nhân vật mới lại xuất hiện.

"Onii-chan, Asu onee-chan, em về rồi đây!"

Là Suzu đã đi mua sắm về.

Vừa bước vào phòng với túi giấy trên tay, em ấy liền cất tiếng khi thấy Fuyu, người mà nãy giờ không có ở đây.

"Ủa, Fuyuki-chan!?"

"Ồ, chào Suzu-chan! Tớ đến chơi nè!"

"À, Fuyuki-chan lại trèo vào từ cửa sổ đó hả?"

"Hê hê, tại trèo từ đây thấy khỏe hơn mà."

Nữ sinh trung học xem việc trèo cây chui qua cửa sổ để đến nhà người khác là chuyện bình thường thì cũng hơi quá đáng rồi đấy.

"Mà Suzu này, em mua được bánh kem chưa?"

"À, ừm, cái đó thì ngon ơ! Nhưng mà..."

Nhưng mà gì cơ?

"Ừm thì, em được người ta ở tiệm bánh bảo là cho thêm trà nữa á."

"Trà?"

"Ừm, loại Mariage Frères Marco Polo gì đó. Nhưng mà em không biết cách pha trà ngon đúng chuẩn..."

"À, nếu vậy thì để em giúp cho ạ."

Asu giơ tay lên.

"Em hay pha trà lắm ạ. Mariage Frères thì em cũng pha mấy lần rồi."

"Ể, vậy hả, Asu onee-chan?"

"Vâng, cứ để em lo."

"Woah, xịn sò quá! Vậy nhờ onee-chan nha? Mình cùng nhau ra bếp thôi. À, đây đây."

Bị Suzu kéo tay, Asu đi xuống tầng một mất.

Kết quả là lần này, tôi và Fuyu lại bị bỏ lại một mình.

"Mà nói chứ, Nogi-san đến rồi hả?"

"Hả? À, ừm."

Fuyu vừa ngồi phịch xuống mép giường vừa mở lời.

"Đang làm gì đóー? À, tớ biết rồi, đang suy đoán xem anime mới ra mắt mùa này phim nào sẽ bá chủ chứ gìー? Ừ ừ, chắc chắn rồiー!"

"Không, không phải, Suzu mang quà về cho tớ. Quà đi du lịch onsen ấy."

"Du lịch onsenー?"

"Ừ."

"À, hồi 『Câu lạc bộ AMW』cũng phát cái này ha. Ra là cái đóー. Nhắc tới onsen là nhớ tới thánh địa suối nước nóng của 『Maho-chan』. Vậy là cậu đi hành hương thánh địa về hảー?"

"C, cái đó thì... sao ta."

Tôi, người đã đi cùng thì đương nhiên biết rõ mọi chuyện, nhưng vì đó là "bí mật" cấp S nên không thể nói ra được.

"Hừm, nhưng mà thích nhỉ thích nhỉー, Nogi-san. Tớ vẫn chưa được đi Hakone lần nào nên ghen tị ghêー. À, đúng rồi, cậu biết không Yoshiー? Cái khăn tay ma thuật và quạt ma thuật mà Maho-chan cầm trong tập onsen ấy, là mua ở cửa hàng Akihabara đó, chỗ đó cũng thành thánh địa rồi đóー...(lảm nhảm lảm nhảm)"

Fuyu bắt đầu màn độc thoại liên thanh như thường lệ.

Vừa bỏ ngoài tai phân nửa những lời đó, tôi lại vô thức nghĩ đến một chuyện.

Tình huống hiện tại này.

Hình như trong 『Thiếu nữ phép thuật hậu đậu Maho-chan』 cũng có... cảnh tượng thế này thì phải.

Hình như là cảnh Maho-chan và người mình thích là Haru-kun, do sự cố mà ôm nhau, đúng lúc bị cô bạn thân Kaya-chan nhìn thấy. Tại chỗ thì Kaya-chan chấp nhận đó chỉ là tai nạn nên gắng gượng cười, nhưng trong lòng vẫn còn chút vướng mắc. Và Kaya-chan, người thầm thích Haru-kun, nhân cơ hội đó mà đẩy nhanh tình cảm của mình, cuối cùng trở thành nguyên nhân khiến cô ấy tuyệt giao với Maho-chan...

"Thế rồi, Kaya-chan đó nhaー"

"!! Ể, K, Kaya-chan làm sao cơ?"

"Cậu không nghe hảー? Thì đóー, sắp tới ở Akihabara có event của seiyuu lồng tiếng Kaya-chan đóー. Chắc là để quảng bá cho bản điện ảnh mới ra mắt lần này, nghe bảo còn có mini live nữa đóー."

"À, r, ra vậy..."

"Ừー! Nên tớ nhất định sẽ đi cho coiー. Đến lúc đó tớ sẽ marathon hết đống Blu-ray bản điện ảnh cũ cho cậu xem, ồー!"

Gây hiểu lầm quá đi...... Tôi giật mình một cái.

Vì nếu đơn thuần áp dụng vào tình hình hiện tại thì Kaya-chan = Fuyu mất rồi...

"......"

Mà... với Fuyu thì chắc không có chuyện đó đâu ha.

Lúc đầu thì thấy phản ứng của em ấy hơi khác thường nên có chút bối rối, nhưng giờ thì em ấy đã hoàn toàn trở lại là Fuyu bình thường rồi. Vô tư hết chỗ nói, và là bạn thanh mai trúc mã mười năm nay, người mà còn mê "hệ Akiba" hơn cả cơm ba bữa nữa chứ...

"......Mà Yoshi nàyー, dạo này cậu với Nogi-san thân nhau hơn hẳn haー."

"Hả?"

Fuyu bỗng dưng nói ra điều đó.

"Thì đó, trong lớp hay là trong phòng câu lạc bộ 『AMW』 hai người cũng hay nói chuyện với nhau, hôm nay cậu còn đến nhà nữaー. À, với lại cậu cũng hay nói chuyện với Hana-san và mấy người thuộc Hoa điểu phong nguyệt nữa haー. Gì gì, chẳng lẽ là thời kỳ đào hoa hảー?"

"Không, cái đó thì..."

Ừm, bỏ Asu qua một bên, chứ tôi thấy là mình không thân với Hana-san mà là bị họ trêu chọc ké Asu thôi thì đúng hơn...

Tôi vừa giải thích như vậy thì,

"Hừm, vậy hảー?"

"À, ừm..."

"Thật không đóー?"

"T, tớ đâu có lý do gì để nói dối chứ."

"Vậy hảー. Thôi kệ điー."

Fuyu vừa nói vừa khẽ liếc mắt sang một bên.

Phản ứng gì mà dở dở ương ương vậy trời.

Không hiểu sao, tôi cảm thấy có chút gì đó không ổn trong dáng vẻ đó.

"À, Fuyuki-chan, onii-chan, em xin lỗi vì đã để mọi người chờ ạ!"

"Em xin lỗi vì đã để mọi người chờ lâu."

Suzu và Asu bưng trà và bánh kem trở lại.

Đặt trà và bánh kem có mùi thơm lạ lẫm lên bàn.

"Woah, cái gì đây nhìn ngon dữ vậyー! Chỉ nhìn thôi mà bụng đã cồn cào rồi nèー!"

Fuyu vừa reo lên vừa chạy nhanh đến bàn.

Cảm giác không ổn thoáng qua trong chốc lát cũng tan biến ngay như "mây mùa hè".

Chắc là do mình nghĩ nhiều thôi nhỉ...?

Tôi tự nhủ như vậy rồi đưa tay với lấy tách trà.

7

Sau đó, chúng tôi vừa nhâm nhi bánh kem vừa uống trà, tận hưởng buổi chiều chủ nhật một cách thong thả.

Bốn người nói chuyện lan man đủ thứ chuyện, khi nào chán thì lại chơi game đối kháng nhiều người hoặc chơi board game.

"Woah, n, nếu mà bị chiếm lấy trận địa đó thì nguy to..."

"Eheheー, Asu onee-chan, em xin lỗi nhaー."

"Ố ồ, cứ tưởng vậy thôi nhưng chỗ này là để chị hốt trọn đóー!"

"Woah, F, Fuyuki-chan, chơi gian quá điー!"

"Hê hêー."

Asu trông có vẻ rất vui, Suzu cũng luôn tươi cười, và Fuyu thì cũng có vẻ đã hoàn toàn trở lại là chính mình như mọi khi.

"......"

Vậy nên... tôi đã hoàn toàn quên béng đi chuyện lúc đó.

Cảm giác không ổn thoáng qua của Fuyu, và mối liên hệ với một cảnh trong 『Thiếu nữ phép thuật hậu đậu Maho-chan』.

Việc tôi nhớ lại chuyện đó... sẽ còn là chuyện của tương lai không xa nữa.