1
「Nè, Sensei, thầy không quên gì à?」
Trong một căn phòng rộng rãi được điều hòa mát mẻ của dinh thự Nonogizaka-tei, Asuka nhìn chằm chằm vào mặt tôi và hỏi thế. Đó là vào cuối tháng Tám nọ, khi kỳ nghỉ hè chỉ còn chưa đầy một tuần, thời điểm mà việc chạy nước rút để hoàn thành bài tập hè tích lũy đã bước vào giai đoạn cao trào. Cùng lúc đó, tiếng ve kêu gọi bạn tình từ những hàng cây xung quanh dần thưa thớt hơn, thay vào đó là hình ảnh những chú chuồn chuồn kim đỏ lượn lờ tìm kiếm bạn tình trên bầu trời hoàng hôn. Một không khí phảng phất chút cô đơn, báo hiệu mùa hè đang dần đi đến hồi kết, đã bắt đầu lan tỏa.
「Quên gì á...?」
「Ừ, đúng rồi đấy. Một việc *vô cùng* quan trọng cơ」
「Hả, việc gì nhỉ...?」
Tôi không thể nghĩ ra ngay lập tức.
Việc mình quên vào thời điểm này là... bài nghiên cứu tự do trong kỳ nghỉ hè...? Không, cái đó là mình chưa bắt tay vào làm thôi chứ không phải quên mất sự tồn tại của nó. Lễ viếng mộ nhân ngày Obon thì đã xong rồi, còn tập thể dục buổi sáng theo đài... thì giờ lên cấp ba rồi có quên cũng không vấn đề gì. Hả, thế thì là gì nhỉ? Một trái tim thuần khiết lấp lánh như viên ngọc quý đã từng rong ruổi chơi đùa cho đến khi quên cả thời gian mà trời đã tối sao...?
Khi tôi đang vò đầu bứt tai không tìm ra câu trả lời, Asuka giơ một ngón tay lên và nói:
「Ơ, không biết thật à? Đành chịu vậy, thế thì tớ sẽ cho một gợi ý cho Sensei hay quên nhé. ①Tắm biển thảnh thơi trên chiếc ván lướt ván cá mập ba đầu. ②Tắm biển vui vẻ bằng cách dùng kiếm gỗ có khắc chữ『Namu Amida Butsu』để chơi đập dưa hấu. ③Tắm biển cùng lễ hội pháo hoa tên lửa liên tiếp ba mươi phát không ngừng nghỉ, lãng mạn. Nào, là cái nào?」
「Hả? À, phải rồi!」
Biển ư...
Nghe lời tôi nói, Asuka gật đầu thật mạnh.
「Đúng rồi đấy! Mùa hè là phải đi biển hoặc bể bơi chứ, biển là sự lấp lánh của tuổi trẻ, là thứ không thể thiếu trong mùa hè vậy mà cuối cùng chúng ta vẫn chưa đi được đó thôi」
「Cái đó thì đúng thật...」
Chúng tôi có bơi ở khu cắm trại, nhưng đó là ở sông chứ không phải biển. Tuy trông có vẻ giống nhau, nhưng giữa hai nơi đó tồn tại một sự khác biệt rõ ràng.
「Không chỉ vậy đâu, nghĩ kỹ lại thì, dù là kỳ nghỉ hè nhưng chúng ta chưa làm được việc gì thực sự đậm chất hè hết. Nè, như pháo hoa này, yukata này, hay cuộc thi người ve sầu chẳng hạn」
「Ừm...」
Cái cuối nghe có vẻ hơi sai sai, nhưng ngẫm lại thì cô bé nói đúng thật. Những sự kiện mang đậm chất hè mà chúng tôi đã làm trong kỳ nghỉ hè này chỉ có chuyến cắm trại núi Phú Sĩ cùng 『AMW Kenkyūkai』 và còn có Natsu Comi thôi. Ngoài ra, tuy có gặp Asuka khoảng một, hai lần mỗi tuần, nhưng chúng tôi không làm điều gì quá đặc biệt mang không khí hè cả.
「Nè, đây là kỳ nghỉ hè đầu tiên của tớ với Sensei mà, nên tớ muốn tận hưởng mùa hè một cách trọn vẹn nhất có thể! Khi đi cắm trại tớ cũng đã nói rồi đó, mùa hè năm nay có Sensei ở bên chỉ có một lần thôi mà」
「Asuka...」
Tôi rất vui vì cảm xúc đó của cô bé.
Tôi cũng trân trọng mùa hè độc nhất vô nhị năm nay được ở bên Asuka... đúng hơn là, cả hai đều như thế.
「Được rồi. Vậy dù thời gian còn lại không nhiều lắm nhưng... chúng ta hãy làm những điều đậm chất hè nào!」
「Hoan hô! Vâng vâng, tớ thích Sensei vì Sensei luôn nghiêm túc tham gia vào những việc thế này đó!」
Asuka giơ hai tay lên và nhảy tưng tưng vui vẻ.
Với đà đó, tà váy ngắn của cô bé bay phấp phới như một chú bướm quyến rũ, nhưng tôi vờ như không để ý đến điều đó.
「──Khụ, vậy thì, những sự kiện đậm chất hè đó là gì? Biển thì chúng ta sẽ đi, còn lại thì sao, như pháo hoa hay thử thách lòng dũng cảm...?」
「À, đừng lo. Chỗ đó tớ đã nghĩ kỹ rồi」
「?」
「Tèn tén tèn! Nè, tớ đã tự làm cái này đó!」
Cùng với tiếng hiệu ứng đó, Asuka đưa cho tôi một thứ.
Đó là──
『Bookmark của những lá cờ hè vui vẻ. ~Đi tìm những mảnh ghép của mùa hè năm ấy!~』
Một cuốn sổ tự làm, trên đó có ghi dòng chữ như vậy.
「Trong đây tớ đã tổng hợp những sự kiện hè không thể thiếu được chọn lọc kỹ càng, đọc cái này xong là bạn cũng sẽ trở thành bậc thầy về ký ức mùa hè từ hôm nay? Việc chuẩn bị cho việc tận hưởng phần còn lại của mùa hè đã hoàn tất!」
「Thật, thật vậy sao...」
Vẫn như mọi khi, cô bé thật chuẩn bị kỹ lưỡng, hay nói đúng hơn là...
Một cuốn sổ tay dày dặn, được làm rất tỉ mỉ. Lần trước là bảng kế hoạch nghỉ hè, có vẻ như Asuka rất thích tự tay làm những thứ như thế này.
À mà tiện thể nói luôn, trên bìa sách có vẽ một thứ giống như con trùm của loài thực vật ăn thịt màu vàng rực đang nổi cơn thịnh nộ và ăn thịt người, nhưng tôi đã bỏ qua nó như thể không thấy gì cả, giống như dòng sông Shimanto vậy (chắc đó là hoa hướng dương...).
「Nào, chúng ta bắt đầu thôi, Sensei! Tận hưởng triệt để thời gian bù giờ của kỳ nghỉ hè nào!」
Asuka cất cao giọng vui vẻ, trông cực kỳ hào hứng hô to「Oh!」và giơ tay lên.
Dù sao thì, cứ thế, chúng tôi bắt đầu tận hưởng thời gian bù giờ của kỳ nghỉ hè – những kỷ niệm mùa hè còn dang dở.
・Bí mật của Nonogizaka Asuka (Độ mật cấp C)
Mong muốn tận hưởng trọn vẹn những gì còn sót lại của mùa hè.
2
・Tạo ký ức mùa hè thứ ①: Bingsu (Kem đá bào)
Thực ra, nói là sự kiện đậm chất hè thì, nếu chịu khó liệt kê ra, có rất nhiều.
Trong số đó, việc đầu tiên mà chúng tôi quyết định làm là.
Đó chính là.
「Sensei, chúng ta ăn bingsu đi!」
Một món ăn mà khi hè đến, có thể thấy ở khắp mọi cửa hàng, cùng với mì lạnh, nó được coi là biểu tượng của mùa hè Nhật Bản.
Chúng tôi quyết định ăn món đó.
Không chỉ là đi ăn ở một cửa hàng nào đó, mà là tự tay làm rồi ăn.
「Nè, đúng không? Chẳng phải tự tay dùng cái máy bào đá ngày xưa cạo xoèn xoẹt ra thì mới thực sự cảm nhận được không khí mùa hè sao? Cùng nhau cạo đá rồi ăn ở hiên nhà Sensei đi!」
「Bingsu ư...」
Ừm, cái đó có lẽ hay đó.
Đúng là đậm chất hè, và hơn hết là ngon nữa.
Thế nên, chúng tôi quyết định đồng ý với đề xuất đó, được ghi ở trang đầu tiên của 『Bookmark của những lá cờ hè vui vẻ. ~Đi tìm những mảnh ghép của mùa hè năm ấy!~』.
Từ dinh thự Nonogizaka-tei, đi tàu điện hai mươi phút, rồi đi bộ mười lăm phút từ ga gần nhất. Khi chúng tôi đến nhà, em gái tôi, Suzune, tíu tít chạy ra đón.
「Anh hai, anh về rồi! Ơ, có khách sao? Lạ thật đó, mời vào──Á, là Nonogizaka-san!」
「Đã lâu không gặp, Suzune-chan」
「Oa, oa, lâu rồi không gặp! Em nhớ chị lắm!」
Suzune ôm chầm lấy Asuka như một chú chó được gặp lại chủ nhân sau nửa năm.
Lần gần nhất Suzune gặp Asuka là từ đợt cắm trại qua đêm ở nhà tôi, tức là khoảng bốn tháng trước. Kể từ đó hai người đã rất thân thiết, nên có vẻ như Suzune rất vui mừng vì sự ghé thăm lần này của Asuka.
「Nhưng mà sao Nonogizaka-san lại đến nhà em...? ──Hả, không, không lẽ anh hai lại gây ra chuyện bất chính gì đó, rồi chị đến đây để hỏi tội trách nhiệm...?」
「Hả? K, không phải đâu ạ」
「T, thật không? Vậy thì có phải anh hai đã lỡ quấy rối tình dục gì đó, và giờ đang chuẩn bị bị kiện, nên chị đến đây để thông báo việc đó...?」
「...」
Mày không nhầm anh trai mày là quái vật chuyên gây rắc rối gì đó đấy chứ...?
Trước cô em gái như vậy, Asuka xoa đầu tôi vỗ về「K, không sao đâu mà, Sawamura-san là người rất tốt, chẳng liên quan gì đến chuyện bất chính đâu...」và bào chữa giúp tôi.
Nhân tiện, Asuka hiện tại đang ở Ojōsama Mode. Vì một〝bí mật〞nào đó mà Asuka có hai chế độ: Ojōsama thanh lịch và chế độ thân thiện dễ gần. Cơ bản thì ngoài trước mặt gia đình hoặc trước mặt tôi, cô bé đều ở Ojōsama Mode. Ngoài ra còn có một chế độ thứ ba, hơi nguy hiểm và là bản chất thật, không thuộc về hai chế độ trên, nhưng về điều đó thì tôi hy vọng có thể giải thích vào một thời điểm nào đó.
「K, không phải chuyện bất chính của anh hai sao...? Ơ, vậy thì Nonogizaka-san đến nhà em làm gì ạ?」
「Vâng, thật ra hôm nay là...」
Đến đó, Asuka liếc nhìn tôi.
「À, Suzune, hình như nhà mình có máy bào đá đúng không?」
「? Vâng, có chứ. Em nhớ là cất trong bếp. ──À, không lẽ...」
「Đúng vậy, chúng ta sẽ làm bingsu bây giờ」
「Hoan hô! Em thích bingsu lắm!」
Suzune reo lên vui sướng.
Đúng là bingsu, ai cũng thích mà.
「Vậy em đi lấy ngay đây! Bingsu, bingsu~♪」
Nói rồi, Suzune mang đến một chiếc máy bào đá nhỏ có hình chim cánh cụt.
Hình như là tôi mua khi còn học tiểu học, cũng là một món đồ khá cổ rồi.
「Ôi, dễ thương quá. Vì là chim cánh cụt nên gọi là〝Pen-chan〟nhé♪」
Asuka liền đặt tên như vậy.
Được rồi, vậy thì đặt đá từ tủ đông vào cái này...
「À, ừm, nếu được thì xin hãy dùng loại đá này」
「Hửm?」
Lúc đó, Asuka nói vậy.
「Vì muốn làm ra thứ thật chuyên nghiệp, nên tôi đã chuẩn bị đá tự nhiên từ núi Phú Sĩ. Rất mong được anh sử dụng nó...」
Đá tự nhiên từ núi Phú Sĩ.
Nghe có vẻ hoành tráng thật. So với loại đá nhân tạo làm từ 100% nước máy bằng máy làm đá mà tôi định dùng, thì tôi nhiệt liệt chào đón nó.
「Ừm, nhưng mà nó ở đâu...?」
Hành lý của Asuka chỉ là một chiếc túi xách nhỏ, không thấy thứ gì giống như đá cả. Chắc không thể nào có chuyện nó nằm gọn trong đó như túi thần kỳ bốn chiều được...
「Vâng~, nếu vậy thì mời quý vị bên này~」
「Ư, uoa!」
Bất ngờ, có tiếng nói từ phía sau.
Tôi quay lại và thấy một cô hầu gái điềm đạm đi theo Asuka──Kinomiya Shizuru-san, đang đứng đó không tiếng động, tay cầm một tảng đá bào trần trụi.
「À, ừm~, trông mặt tôi có vẻ đáng ngạc nhiên đến vậy sao~...?」
「Ch, Shizuru-san, cô ở đây à...?」
À, như mọi khi, hoàn toàn không có chút dấu hiệu nào...
「V, vâng~. X, xin lỗi ạ~... Một người hầu gái như tôi mà lại dám bước chân vào tư gia của Sawamura-sama...」
「K, không, không phải vậy đâu...」
Tôi chỉ bất ngờ vì cô đứng phía sau mà không báo trước thôi.
Hay đúng hơn, cô đã ở đây từ khi nào vậy, không lẽ từ đầu đến giờ...?
「Oa~, cô hầu gái! Váy bồng bềnh lấp lánh, đáng yêu quá!」
「À, ôi chao~」
Suzune không hề tỏ ra bận tâm về sự xuất hiện đột ngột đó, vô tư ôm chầm lấy Shizuru-san. Ừm, dù là em gái mình, nhưng có lẽ nó cũng thuộc loại ‘lớn’ rồi...
Dù sao thì, cứ thế, chúng tôi bắt đầu làm bingsu bằng đá tự nhiên từ núi Phú Sĩ.
「──Được rồi, xong rồi」
「Oa...」
Hai chúng tôi thay phiên nhau cạo đá bằng〝Pen-chan〞mười phút.
Trước mắt chúng tôi, bốn tô bingsu chất đầy như núi đang được bày ra.
「Bingsu sẽ cho si-rô gì đây? Có dâu, dưa lưới, blue Hawaii, và sữa đặc nữa...」
「À, vậy thì tôi xin chọn dâu ạ」
「Em chọn dưa lưới!」
「Dù không phải lượt tôi nhưng tôi xin chọn blue Hawaii ạ~」
「Ừm, vậy tôi chọn sữa đặc đi」
Mỗi người chọn loại si-rô mình thích và rưới lên. À mà, hình như lần trước ăn bingsu ở lễ hội trường Asuka cũng chọn vị dâu thì phải. Chắc là thích vị đó.
「「「「Xin mời ạ!」」」」
Chúng tôi ngồi cạnh nhau trên hiên, chắp tay lại và bắt đầu ăn.
「Ưm, ngon thật」
「Oa, ngon quá trời!」
「Cái cảm giác tê buốt lên não này thật không thể tả nổi...」
「X, xin lỗi ạ~, tôi cũng được dùng bữa chung với mọi người~」
Đúng là đá tự nhiên từ núi Phú Sĩ có khác, bingsu ngon tuyệt vời.
「Mềm mại và rất mịn... Khụ khụ, như lụa vậy nhỉ」
「Đúng vậy, cứ như có thể ăn bao nhiêu tùy thích ấy」
「Cô hầu gái ơi, cho em thêm một suất nữa được không ạ?」
「Vâng~, có rất nhiều ạ~, xin mời quý khách cứ ăn thỏa thích nhé~」
Vừa nói chuyện như vậy, chúng tôi vừa ăn bingsu.
Cảm giác thật yên bình lạ thường.
Hiên nhà thoáng đãng mát mẻ và dễ chịu, từ xa vọng lại tiếng ve sầu Higurashi khe khẽ. Khu vườn được chiếu sáng bởi nắng chiều hoàng hôn nhuộm màu cam nhạt, bao bọc bởi những đường nét mềm mại, gợi nhớ khung cảnh buổi chiều ở một vùng quê nào đó.
「E he he...」
「? Có chuyện gì vậy, Asuka?」
Lúc đó, Asuka nhìn tôi và khẽ mỉm cười.
「À, xin lỗi, tôi cứ vui quá thôi ạ...」
「Vui sao?」
「Vâng ạ. Cứ như thế này, thảnh thơi ngồi ở hiên nhà, vừa ăn kem bào vừa trò chuyện mấy câu chuyện tầm phào cùng mọi người… em đã luôn mơ ước về điều đó. Một khoảnh khắc êm đềm, dịu dàng như gia đình sum vầy…」
「Vậy à…」
Nghĩ lại thì căn biệt thự Nonogisaka xa hoa bậc nhất đó chắc không có hiên nhà, vả lại Asuka từng nói bố mẹ và em gái Mirai-san của cô ấy đều bận rộn đến mức hiếm khi về nhà. Mika-san và những người khác, nhìn thì có vẻ tự do nhưng thực ra cũng là người có liên quan đến gia đình Nonogisaka, nên chắc họ cũng không thoải mái như vẻ bề ngoài. Nếu vậy thì những khung cảnh thường ngày tưởng chừng bình dị đối với chúng ta, lại có thể là những điều vô cùng quý giá đối với Asuka.
Trong lúc vừa nghĩ ngợi điều đó vừa đưa miếng kem bào (vị sữa đặc) vào miệng, tôi chợt thấy Suzune cứ nhìn chằm chằm về phía mình.
「Cứ thế này thì, Nonogisaka-san với anh hai, trông cứ như vợ chồng ý nhở~」
「!」「!?」
C, cô bé em gái với những phát ngôn tự nhiên gây sốc này, tự nhiên nói gì vậy chứ…!
「N, Su, Suzune, em đang nói gì vậy!」
「Ế~, tại vì trông hai người hợp nhau quá trời ấy mà~. À, nhưng mà nói thế có khi Nonogisaka-san lại buồn mất thôi~」
「A, ơ, k, không, không có đâu ạ…! E, em rất vui, nói đúng hơn là, em không biết liệu một người như em có xứng đáng làm người yêu của Sawamura-san không…」
「Ể…?」
「A…」
Ể, a, Asuka, vừa nãy nói gì cơ…?
Nghe có vẻ là, "em rất vui"…
「…」
「…A, auuu…」
Mặt tôi nóng bừng lên như cái bếp điện dù đang ăn kem bào. Asuka ngồi ngay cạnh tôi cũng đỏ bừng mặt, cứ như sắp bốc khói vậy.
「? Anh hai với Nonogisaka-san mặt đỏ bừng hết rồi? Hai người không sao chứ, bị cảm nắng à?」
Nhìn chúng tôi, Suzune ngây thơ thốt lên như thể đang rất bối rối.
・Bí mật của Nonogisaka Asuka (Độ mật cấp A)
Cô ấy có vẻ không hề không hài lòng về việc mình và, ưm, chồng sắp cưới…
・Kỷ niệm mùa hè số 1
Tự làm và ăn kem bào.
---
3
・Kỷ niệm mùa hè số 2: Lễ hội mùa hè
Tiếng nhạc lễ hội vang vọng khắp nơi.
Tiếng “pee-hyara-don-don” gợi chút hoài niệm, xen lẫn vào đó là nhịp điệu rộn ràng của điệu nhảy Obon. Trên những cột điện gần đó, vô số chiếc đèn lồng bonbori được treo thành chuỗi, thắp sáng dịu dàng con đường dẫn đến đền thờ.
Hoạt động thứ hai được chọn cho chuỗi sự kiện tạo kỷ niệm mùa hè.
Đó là…
「Để thầy chờ lâu nhé~!」
Ngay lúc đó, một giọng nói tươi sáng, rạng rỡ cất lên.
Một âm hưởng nhẹ nhàng như bông hoa hướng dương mùa hè, dễ chịu đến tai.
Tôi quay lại, và người ở đó là…
「Em bắt thầy chờ lâu lắm hả~? Xin lỗi nha, tại em tốn chút thời gian để mặc đồ á」
「Ô…」
Người mặc yukata với họa tiết hoa hướng dương rực rỡ bắt mắt… chính là Asuka.
Có lẽ cô ấy đã chạy, vai hơi thở hổn hển.
「Em được mẹ Mika-san và mọi người giúp đỡ, nhưng mà đây là lần đầu em mặc yukata kể từ hồi tiểu học á~. Mãi mà không mặc được như ý muốn…」
「…」
「Thầy ơi?」
「…Ể? A, ừm, gì cơ nhỉ?」
「Trời ơi~, thì em đang nói là đã lâu lắm rồi em mới mặc yukata ấy mà. Thầy có nghe không vậy~?」
「K, không, không phải như vậy nhưng…」
「?」
「À, ừ thì…」
Tôi không thể nói rằng mình đã chết lặng như tượng Jizo gần đó vì Asuka mặc yukata quá đẹp, quá đáng yêu.
「A, a—thôi được rồi, vậy mà đã lâu thế rồi sao. Lâu rồi em không đến lễ hội à?」
Tôi vội đổi chủ đề.
Thẳng thắn mà nói thì điều đó khá bất ngờ. Tôi cứ nghĩ Asuka sẽ thích những nơi đông vui như thế này chứ.
Asuka khẽ hạ giọng và nói:
「Ưm~, không phải là lâu rồi, mà là lần đầu thì đúng hơn ạ~. Hồi cấp hai em bận học hành với đi học thêm quá chừng, nên không có thời gian để đi lễ hội đâu~. Em chỉ được xem trên TV thôi. Với lại cũng không có ai đi cùng cả」
「À…」
Phải rồi, đúng là thế…
Dù không thể hình dung nổi Asuka của hiện tại, nhưng cô ấy từng nói rằng cho đến cấp hai, cô ấy là một mọt sách đúng nghĩa, hầu như không dành thời gian cho việc gì khác ngoài học hành và các lớp học thêm. Đương nhiên là mỗi ngày của cô ấy đều gần như không có liên quan gì đến lễ hội hay các sự kiện tương tự…
「…」
「? Thầy ơi?」
「…Vậy thì hôm nay, chúng ta hãy tận hưởng lễ hội thật trọn vẹn nhé」
「Ể?」
Tôi nói với Asuka đang nghiêng đầu thắc mắc.
「Chúng ta hãy tận hưởng lễ hội mùa hè với tinh thần bù đắp cho tất cả những lần em đã không thể đến trước đây. Ưm, cùng nhau」
「A…」
Nghe những lời đó, Asuka chớp chớp mắt, rồi
「Vâng ạ…♪」
Ngay lập tức, cô ấy gật đầu với vẻ vô cùng hạnh phúc.
「Hehe~, vậy thì đi thôi, thầy ơi! Lễ hội mùa hè đầu tiên, let's go thôi ạ♪」
Chúng tôi sánh bước cùng nhau, tiến về phía sân đền.
・Bí mật của Nonogisaka Asuka (Độ mật cấp B)
Lễ hội mùa hè là lần đầu tiên của cô ấy.
---
Địa điểm lễ hội mùa hè vô cùng náo nhiệt.
Trong sân đền được tô điểm bằng vô số đèn lồng bonbori và lồng đèn chōchin, đông đảo người mặc yukata đang vui vẻ đi lại. Dọc hai bên con đường vào đền, rất nhiều quầy hàng san sát chen chúc, chật kín chỗ, những ông chú đầu quấn khăn đang rao mời khách. Vớt cá vàng, bắn súng đồ chơi, mặt nạ, bốc thăm trúng thưởng, kẹo táo, kẹo bông gòn, yakisoba… tất cả những món ăn và trò chơi quen thuộc đều có đủ.
「Woa~, nhiều quá trời… Mùi cũng thơm nữa, trông vui ghê」
Asuka nhìn quanh các quầy hàng, đôi mắt sáng rực.
「Nè, thầy ơi thầy ơi, chúng ta chơi cái kia đi!」
「Ưm, cái nào?」
「Cái kia kìa! Vớt cá vàng. Em muốn thử một lần lắm rồi~」
Nói đoạn, cô ấy nhanh nhẹn chạy "tata" về phía quầy vớt cá vàng.
「Woa, đẹp quá. Cứ như những viên đá quý màu đỏ đang bơi vậy!」
「Asuka, em cũng lần đầu chơi vớt cá vàng luôn à?」
「Vâng. Em đã từng xem trên TV rồi, nhưng đây là lần đầu em được nhìn trực tiếp thế này. Thì ra đây chính là trò vớt cá vàng sao~」
Asuka cất tiếng reo lên, bị cuốn hút bởi vô số cá vàng đang bơi trong bể nước.
「Này thầy ơi, chúng ta chơi thắng thua đi ạ?」
「Thắng thua?」
「Vâng, đúng vậy. Chúng ta thi xem ai vớt được nhiều cá vàng hơn. Người thắng có thể ra lệnh cho người thua một điều bất kỳ. Thầy thấy sao ạ?」
「Cũng được… nhưng mà anh khá giỏi trò này đấy nhé?」
Dù sao thì từ nhỏ tôi đã từng chơi vớt cá vàng, nên cũng khá tự tin. Ở khu phố tôi từng được gọi là "Zen-chan cá vàng mắt lồi" mà.
「Được thôi~. À, nhưng mà vì em là lần đầu, nên chúng ta chơi ba ván được không ạ? Ván đầu tiên để em làm quen đã」
「À, ok thôi」
「Quyết định rồi. Vậy thì bắt đầu nhé!」
Asuka hớn hở reo lên.
Và thế là cuộc thi vớt cá vàng bắt đầu.
──Mười lăm phút sau.
「…………K, không thể nào…」
「Woa~i, em thắng rồi~♪」
Trong chiếc bát của Asuka đang vui mừng reo lên, vô số chú cá vàng đang tung tăng nhảy múa, gần như tràn ra ngoài.
…Ban đầu thì tốt đẹp lắm.
Đó là lần đầu tiên Asuka chơi vớt cá vàng, nên tôi đã thắng một cách dễ dàng. Nhưng cục diện thay đổi từ ván thứ hai. Có lẽ Asuka đã nắm được bí quyết ngay từ ván đầu, cô ấy bắt đầu vớt cá vàng với tốc độ kinh hoàng, và đã thắng tôi sít sao. Sau đó, đà thắng lợi không hề dừng lại, ván thứ ba kết thúc với chiến thắng áp đảo của Asuka. …Mà đúng rồi nhỉ, Asuka vốn dĩ là một thiên tài nỗ lực, khả năng tiếp thu mọi thứ của cô ấy nhanh đến mức đáng kinh ngạc…
「Hehe~, nào, thầy ơi, thầy muốn em nhờ gì đây~♪」
Asuka cười toe toét, thích thú ngẩng đầu nhìn tôi.
「…Ơ, em làm ơn nương tay cho…」
Ưu ưu, không biết cô ấy sẽ ra lệnh gì đây. Đối phương không phải Fuyuhime mà là Asuka nên chắc không quá làm khó tôi đâu, nhưng dù sao tôi vẫn có chút lo lắng.
「Ưm~, để xem nào, vậy thì…」
「…」
「──Vậy thì, nắm tay em nhé?」
「…Ể?」
Trong chốc lát, tôi không hiểu cô ấy vừa nói gì.
Với đôi mắt tròn xoe như cá vàng mắt lồi (Zen-chan cá vàng mắt lồi), Asuka nói tiếp.
「Trong suốt lễ hội, thầy phải luôn nắm tay em, không được buông ra. Được không ạ?」
「Chỉ vậy thôi, là được sao…?」
Dù Asuka có tính cách hiền lành vô cùng, tôi vẫn cứ tưởng cô ấy sẽ đưa ra một yêu cầu gì đó khó hơn chứ…
Nhưng Asuka lắc lư hai bím tóc và gật đầu thật mạnh.
「Vâng! Mà không phải là "chỉ" thế thôi đâu, mà là "đó mới" là cái em muốn đấy ạ」
「S, sao lại vậy chứ…」
Hình như đó là một câu thoại tôi đã từng nghe ở đâu đó…
Nếu là như vậy thì, về phía tôi, chẳng có lý do gì để từ chối cả.
「Vậy, vậy thì…」
Tôi lau mồ hôi tay vào áo sơ mi, rồi nắm lấy bàn tay cô ấy đưa ra.
*Siết nhẹ…*
Bàn tay Asuka mềm mại và trơn nhẵn, cứ như thể chất "Asuka" đang tràn ra từ đó truyền trực tiếp đến tôi vậy.
「Ể, ehehe, tay thầy ấm áp ghê~?」
Asuka cười ngượng.
Biểu cảm đó đáng yêu đến mức khiến lồng ngực tôi đập thình thịch loạn nhịp, khiến tôi vô thức quay mặt đi.
・Bí mật của Nonogisaka Asuka (Độ mật cấp C)
Lần đầu chơi vớt cá vàng. Nhưng đã nhanh chóng giỏi lên.
・Bí mật của Nonogisaka Asuka (Độ mật cấp A)
Hình phạt của trò chơi vớt cá vàng là, nắm tay.
---
Sau đó chúng tôi còn ghé thăm một vài quầy hàng khác.
Chúng tôi bắn loạn xạ súng đồ chơi (đồ chơi) ở quầy bắn súng, mua mặt nạ yêu thích của mình ở quầy mặt nạ có số lượng nhiều đến mức có thể gây hiệu ứng Gestalt崩壊 (biến đổi hình dạng), và rút 500 yên tiền vé số ở quầy bốc thăm trúng thưởng với giải nhất là gối ôm cỡ người thật hình "Cô bé phù thủy vụng về Maho-chan".
Đó là một khoảng thời gian vô cùng vui vẻ.
「Ha~, vui quá trời! Các quầy hàng đều thú vị ghê~」
「Asuka, em đã nổi nóng vì không trúng được vé số nào cả nhưng…」
「Ư, đ, nhưng mà, em đã dùng hết 500 yên mà không trúng được cái gối ôm nào hết trơn. Nếu nói thế thì thầy cũng vậy thôi, thầy đã rất vất vả để bắn đổ giải thưởng mà nó lại không rơi xuống kệ nên không được tính, thầy cứ như bị "lên cơn súng" vậy mà」
「Gừ, cái đó thì…」
Chúng tôi vừa đùa cợt vừa đi bộ dọc con đường vào đền.
Đương nhiên, một tay vẫn nắm chặt không rời, tay còn lại mỗi người cầm một chiếc kẹo bông gòn và một quả kẹo táo.
「Hehe~, em xin một miếng nha~!」
「Ách」
*Xoạt.*
Với âm thanh như miếng cơm trộn giấm của sushi, miếng kẹo táo bị cắn một cái như chim sẻ rỉa mồi.
「Ưm, ngọt ngọt chua chua~. Nhưng kẹo táo cũng ngon ghê♪」
Asuka chống tay lên má, gương mặt rạng rỡ.
「À, thầy ơi, thầy có muốn ăn thử kẹo bông gòn không?」
「Ể?」
「Em đã ăn kẹo táo của thầy rồi, nên đây là trả lại nè. Đây, thầy ăn đi」
Nói rồi, cô ấy đưa chiếc kẹo bông gòn đang cầm cho tôi.
Tôi hơi lưỡng lự một chút, rồi vươn cổ dài như hươu cao cổ, cắn một miếng kẹo bông gòn như đám mây.
「Sao rồi sao rồi, ngon không? Ngọt không ạ?」
「Ể, a, ừm…」
Thật ra tôi chẳng cảm nhận được vị gì cả…
Bởi vì, giống như miếng kẹo táo vừa nãy, ưm, nói rộng ra thì, đó là, k, tiếp xúc gián tiếp…
「…」
Ư, ưm, hạnh phúc đến mức tôi cứ tưởng mình sẽ tan chảy mất…
Đầu dây bên kia của bàn tay đang nắm chặt là Asuka với nụ cười rạng rỡ.
Gần đến mức chỉ cần headbanging một cái là má sẽ chạm vào nhau, và mỗi lần bím tóc của cô ấy lay động, một mùi hương dễ chịu như dầu gội đầu lại thoang thoảng bay đến.
Vào cuối mùa hè, có nên tận hưởng khoảng thời gian đặc biệt thế này không nhỉ…?
Cứ như đang ở trong mơ vậy.
Nhưng vào lúc đó, tôi đã quên mất một khả năng.
Giống như một người bố nào đó say xỉn và quên tiệt ký ức của ngày hôm trước, điều đó đã hoàn toàn bay biến khỏi đầu tôi.
Ngôi đền tổ chức lễ hội mùa hè này nằm rất gần trường Hakujou Gakuen mà chúng tôi đang theo học.
Điều đó có nghĩa là, có khả năng chúng tôi sẽ gặp những người quen, bao gồm cả bạn cùng lớp…
Đúng lúc đó.
「Ế—, cái đó là nghiêm trọng lắm đó nha~!」
「Đúng vậy, căng lắm luôn.」
「Căng thế này có ổn không chứ?」
「Buồn cười thật, căng thật đấy.」
Giữa đám đông ồn ã, một giọng nói quen thuộc vọng đến.
Cái nhóm mà bảy mươi phần trăm cuộc nói chuyện toàn dùng từ `căng` này là…
「…Asuka, không xong rồi.」
「Hả?」
「Chúng ta đi chỗ khác nhanh lên.」
Mặc dù tôi đã quay gót định rút lui khỏi chỗ đó, nhưng đã chậm mất một nhịp.
「Ơ kìa, Nogizaka-san?」
Một giọng gọi cất lên.
Nhìn sang thì thấy Hanamura-san, một thành viên trong nhóm Yabatanien (nhóm Hoa Điểu Phong Nguyệt) cùng lớp tôi đang vẫy tay lia lịa về phía này, chính xác hơn là vẫy về phía Asuka. Asuka đúng là rất nổi bật cho dù có giữa bao nhiêu người đi nữa…
「A—vâng, xin chào buổi tối.」
「Ồ, đúng là Nogizaka-san mà. Nogizaka-san cũng đến à? Đi một mình hay với ai đó?」
「À, ừm, chuyện đó thì…」
「Ơ, cái gì cái gì? Nogizaka-san đến à?」
「Ơ, ở đâu ở đâu?」
「Thật à thật à? Ồ, đúng rồi!」
Takanashi-san, Kazatsuri-san và Mizuki-san cũng phản ứng trước cuộc trò chuyện đó.
Bốn người họ vừa lên tiếng vừa tiến lại gần.
Không xong rồi.
Bây giờ tôi đang lẫn vào đám đông nên chưa bị phát hiện, nhưng nếu cứ để họ tiếp cận thế này thì đó chỉ là vấn đề thời gian. Tôi vội vàng đeo chiếc mặt nạ Tengu vừa mua ở một quầy hàng làm phương án đối phó, nhưng nếu họ đến gần hơn nữa thì chắc chắn sẽ bị lộ. Mối quan hệ giữa tôi và Asuka bị phát hiện thì… vì có `bí mật` nên điều đó không được hay cho lắm. Đặc biệt là với bốn cô gái của nhóm Hoa Điểu Phong Nguyệt, những người mê chuyện buôn lê đôi mách hơn cả ba bữa đồ ngọt này.
Nếu đúng ra, ở đây tôi nên lẳng lặng rút lui như một nhân viên không làm thêm giờ, cứ đến giờ là biến mất, đó mới là lựa chọn đúng đắn.
Thế nhưng, tôi không thể buông tay Asuka ra được.
Bất kể tình huống thế nào, tôi đã hứa sẽ không buông tay trong suốt lễ hội mùa hè này. Chúng tôi đã thống nhất sẽ nắm tay nhau mãi. Điều đó tôi muốn giữ gìn bằng mọi giá.
Có lẽ cũng cảm thấy giống tôi, Asuka cũng siết chặt tay chúng tôi đang nắm.
Thế nhưng, trong lúc đó, Hanamura-san và nhóm bạn vẫn đang tiến lại gần một cách chắc chắn như một cơn bão mùa hè──
「…」
Đến nước này, chỉ còn một cách duy nhất để làm.
Đó là──
「Asuka, chạy thôi…!」
「Ể? Á…」
Khi gặp rắc rối, thường thì bỏ chạy là thắng, giống như con linh dương gặp cả đàn sư tử lớn trên thảo nguyên vậy.
Tôi kéo tay Asuka, lao về phía ngược lại với nhóm Hanamura-san mà chạy biến.
Asuka vội vàng gọi bốn người bạn kia:
「X-xin lỗi, tôi đột nhiên nhớ ra có việc gấp… Hôm nay tôi xin phép về trước nhé!」
「Ể, à, Nogizaka-san?」
「C-cô ấy bị ai đó giống Tengu kéo tay đi kìa… Không phải quá căng rồi sao? C-có sao không nhỉ?」
「Giống Tengu á… Ể, thật sao? Không phải là tệ lắm à?」
「K-không phải bị thần ẩn giấu đấy chứ…?」
Tôi nghe thấy những tiếng nói như vậy vọng lại từ phía sau, nhưng không bận tâm, tôi tiếp tục chạy không ngừng, như một con thằn lằn cổ diềm trốn kẻ thù tự nhiên (như mèo hoang).
Tránh dòng người và chạy suốt năm phút.
Tại một góc của ngôi đền, cách xa nhóm Hanamura-san, chúng tôi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
「…Phù, phù, đến đây chắc ổn rồi nhỉ…」
「…Ư-ừm, chắc là không sao nữa rồi…」
Chúng tôi nhìn nhau và nói vậy, tay vẫn nắm chặt.
Khá là bạo lực, nhưng dù sao chúng tôi cũng đã thoát khỏi nguy hiểm…
「Phù phù, nhưng mà, kiểu này cũng có vẻ mùa hè lắm nhỉ.」
Asuka khẽ cười nói.
「Gặp bạn cùng lớp ở lễ hội, rồi hai đứa nắm tay chạy trốn cùng nhau.」
「Đúng là có thể như vậy thật…」
Cứ như tôi đã từng thấy trong một bộ phim thanh xuân nào đó vậy. Tất nhiên, dù sao thì cũng không đội mặt nạ Tengu như thế này.
「Nhưng mà em cũng hơi giật mình đấy. Sensei, tự nhiên chạy biến đi. Lại còn với cái mặt nạ Tengu đó nữa. Nhìn từ bên ngoài chắc chắn là một người đáng ngờ luôn ấy~」
「Ư, ưm, cái đó, tôi không còn cách nào khác mà…」
Cứ như là một cuộc sơ tán khẩn cấp, hay là cách duy nhất để không bị nhóm Hanamura-san nhìn thấy trong khi vẫn nắm tay nhau vậy.
「Phù phù, nhưng mà em thấy cái Tengu đó có vẻ hợp với Sensei một cách kỳ lạ.」
「…」
「Ừm, rất rất giống Sensei luôn ấy♪」
Cái đó có nghĩa là sao nhỉ…? Với việc tôi cứ liên tục bị bắt đóng vai Crimson, ơ, lẽ nào tôi trông giống một loại yêu quái nào đó à…?
Trong lúc tôi đang cảm thấy hơi khó chịu trước lời nhận xét bất ngờ đó.
Thì chính lúc ấy.
Hyururururu… Bang!
Trên bầu trời, một âm thanh hoành tráng như vậy vang vọng.
Ngước nhìn lên, tôi thấy một đóa hoa khổng lồ đang nhuộm màu bảy sắc lên bầu trời đêm.
「Uwaa…」
Asuka ngẩng mặt lên và khẽ kêu.
「Đẹp quá… Ra vậy, là lễ hội nên cũng có pháo hoa…」
「Đúng thế… Tuyệt thật…」
Trong chốc lát, chúng tôi nắm tay nhau, ngắm nhìn những đợt pháo hoa liên tục được bắn lên.
Mẫu đơn, cúc, liễu rủ, Starmine, Niagara. Cơn lũ ánh sáng trút xuống chiếu rọi khuôn mặt chúng tôi với màu sắc rực rỡ.
Tiếng nhạc hội vừa nãy còn văng vẳng bên tai, giờ thì xa xăm như một bản nhạc nền.
Trong không khí đêm ẩm ướt và đậm đặc, tôi cảm nhận được mùi hương mùa hè thoang thoảng…
Ừm… đây cũng là một sự kiện rất mùa hè thì phải.
「…Tuyệt vời thật, đây là khung cảnh mùa hè đỉnh nhất…」
Tôi nghe thấy Asuka khẽ thì thầm bên cạnh.
Cứ thế, cho đến khi pháo hoa kết thúc, hai người chúng tôi đứng cạnh nhau, say sưa ngắm nhìn bữa tiệc ánh sáng huyền ảo đó.
・Làm kỷ niệm mùa hè số ②
Mặc yukata và tận hưởng lễ hội mùa hè. Tiện thể cũng có thể xem pháo hoa nữa thì tốt.
4
Sau đó, hai chúng tôi đã cùng nhau tận hưởng rất nhiều sự kiện mùa hè.
「Ưm~, cái kia có phải Tam giác mùa hè không nhỉ?」
「Chắc là vậy. Để xem, đó là Deneb, Altair và Vega…」
「Nghe như bài hát kết thúc của anime ấy nhỉ~」
「Đúng là vậy… Ồ, có sao băng kìa.」
「Ể, ở đâu ở đâu? Ể, ừm… phải ước mới được! 『Phép thuật Cô bé phù thủy hậu đậu Maho-chan』 tập Hakone được chiếu lại, 『Phép thuật Cô bé phù thủy hậu đậu Maho-chan』 tập Hakone được chiếu lại, 『Phép thuật Cô bé phù thủy hậu đậu Maho-chan』 tập Hakone được──」
Đã cùng nhau ngắm sao đêm mùa hè tại công viên (kèm theo ước nguyện với sao băng).
「Ư, ư ư, 『Rùng rợn! Dinh thự Người bạch tuộc bò dưới chân bạn』 gì đó, s-sao mình lại ở cái nơi này chứ…」
「Ể, tại vì Asuka đã ghi vào tờ lịch trình mà…」
「T-tôi biết màaa… Tại vì nhà ma là món ăn đặc trưng của mùa hè mà… S-Sensei… k-không được rời xa em đó nhé? Chỉ cần cách xa một milimet thôi là em chắc chắn sẽ phát điên lên mất đấy…!」
「Ể, nhưng mà, cứ dính sát thế này thì không đi lên được—」
「Hiaaa!? V-vừa nãy, có cái gì nhầy nhụa chạm vào chân em đóoo…!」
Đã cùng nhau tham gia sự kiện nhà ma ở công viên giải trí gần đó.
「Yeaaah, cố lên~! Xử đẹp bọn nó đi~♪」
「…Asuka, đó không phải là cách cổ vũ bóng chày thích hợp đâu.」
「Ể, vậy sao? Nhưng bóng chày là khi tất cả đối thủ bị bất tỉnh thì trận đấu kết thúc mà phải không?」
「Đó là bóng chày tử thần kiểu gì vậy…」
「Ể, vậy thì, tiêu diệt chúng đi~♪ thì sao?」
「Cũng không đúng…」
Đã cùng nhau cổ vũ trận chung kết bóng chày cấp trường trên TV, kèm theo một chút kiến thức sai lệch.
Đó quả là những ngày ngập tràn sắc hè, đắm mình trong các sự kiện mùa hè.
「Được rồi, thế là mục thứ năm đã hoàn thành.」
「Có vẻ đã tiến bộ nhiều rồi.」
「Ừm, sắp hoàn thành rồi!」
Nhờ đó, tập `Thư hướng dẫn thu thập lá cờ vui vẻ mùa hè. ~Đi tìm những mảnh vụn của mùa hè năm ấy!~`, vốn có khá nhiều mục, cứ thế được điền đầy.
Và rồi, ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè.
Cuối cùng, sự kiện chính được coi là lớn nhất để tạo kỷ niệm mùa hè đã đến──
5
・Kỷ niệm mùa hè cuối cùng: Biển
「Woa~, b-biển cảa~♪」
Trên bãi cát trắng tinh, giọng nói trong trẻo của Asuka trong bộ đồ bơi với những màu sắc rực rỡ vang vọng khắp nơi.
Xung quanh chỉ có cát khô mềm mại, những con sóng nhẹ nhàng vỗ bờ rồi rút, và mặt trời đã dịu đi đôi chút sau lễ Obon.
Chúng tôi đã đến – nơi bãi biển mang dư âm mùa hè mà chúng tôi hằng mong chờ.
Địa điểm là một góc của Izu Tây, không xa Tokyo.
Những người tham gia là Asuka, Shizuru-san, Mika-san, Nami-san và tôi, tổng cộng năm người.
Chúng tôi cũng đã mời Suzune, nhưng em ấy nói vì điểm danh thể dục nhịp điệu hoàn hảo nên không thể nghỉ được, đành ngậm ngùi vắng mặt.
「Được rồi~, hôm nay chúng ta sẽ tận hưởng biển thỏa thích rồi mới về đó nha~♪ Shizuru-san cũng phải thật cố gắng theo kịp đó nhé~!」
「V-vâng ạ~」
Shizuru-san khẽ lên tiếng với giọng yếu ớt đáp lại lời hô hào của Asuka.
Bên cạnh đó, Mika-san đang nằm trên ghế bãi biển và Nami-san đang đứng cạnh trò chuyện.
「Ưm~, đã lâu lắm rồi mới ra biển nhưng mà, cảm giác cũng thoải mái ghê đó nha~」
「Đúng vậy ạ~. Lần cuối cùng ngài đi là vào sinh nhật Haruka-sama năm ngoái, ở Đảo Happy Spring thì phải ạ~」
「Ừm ừm. Chuyện đó cũng vui nhỉ~. Chị gái và onii-san vẫn là cặp đôi dở hơi như ngày nào♪」
Nhân tiện, Nami-san và Shizuru-san vẫn mặc bộ đồ hầu gái dù trời nóng bức thế này.
Họ nói rằng,
「Hầu gái phải mặc đồ hầu gái mới là hầu gái đó ạ~. Thế nên khi làm việc thì luôn phải mặc đồ hầu gái. Nó gần như là một phần cơ thể vậy ạ~. Vì thế không thể cởi ra được đâu ạ~」
Thật là… người giúp việc cũng vất vả thật.
Được rồi, cứ thế năm người chúng tôi đang dựng dù bãi biển.
「Này, bốn người đằng kia không phải là cực kỳ dễ thương sao…?」
「À, hiểu. Hai cô gái tóc hai bím đều ở level cực cao, còn người hầu gái kia thì trông trưởng thành…」
「Tại sao lại có người hầu gái ở biển thì chịu, nhưng mà tuyệt thật đấy.」
Những giọng nói như vậy vang lên xung quanh.
Mười phần mười những người đi ngang qua đều liếc nhìn, không phải chỉ liếc mà là nhìn chằm chằm…
「…」
Quả thật nhóm này… rất nổi bật.
Nói gì thì nói, Asuka là một mỹ thiếu nữ SSR cấp siêu cấp. Chỉ cần cô ấy ở đó thôi cũng đủ tỏa sáng lấp lánh nhìn thấy được từ cách xa hàng trăm mét. Thêm vào đó, Mika-san trông giống một SSR mỹ nữ tuổi trung học cơ sở (?) về ngoại hình, và Shizuru-san cùng Nami-san lại là những SSR hầu gái người lớn vô cùng xinh đẹp…
「Này, mày, ra bắt chuyện đi.」
「Nhưng mà hình như có đàn ông đi cùng mà?」
「Ể, cái người trông như mob kia á? Không, chắc là người qua đường nhặt rác hay gì đó thôi.」
「Nhưng vừa nãy, họ có vẻ thân thiết khi nói chuyện mà. Lại còn gọi là Sensei nữa chứ…」
「Vậy là người quen à? Lại còn Sensei gì nữa chứ. Thật à, cái người trông yếu đuối thế kia mà…」
「…」
Cuối cùng thì lại thành ra chuyện tôi là cái quái gì nữa. Ừm, đúng là trong số những người có tỉ lệ xuất hiện 0,1% này, nếu có một nhân vật bình thường như tôi – người mà có lẽ sẽ xuất hiện ba lần trong mười lần quay gacha – thì phản ứng như vậy là điều không thể tránh khỏi…
「Ừm, Sensei, sao thế? Trông cứ như khi chơi 『MGO』 mà quay gachaピックアップ (Pick-up Gacha) xong chẳng trúng được nhân vật mong muốn mà toàn ra mấy ông chú cơ bắp ấy.」
「Xin hãy để tôi yên…」
「?」
Nhìn tôi đang thui thủi ngồi bó gối trên tấm thảm dã ngoại, Asuka nghiêng đầu một cách khó hiểu.
「Ừm~, không hiểu lắm nhưng mà… à, phải rồi, này, này, okaasan, chúng ta chơi bóng chuyền bãi biển đi!」
「Ừm, bóng chuyền bãi biển? Với Asuka-chan sao?」
「Đúng vậy. Này, dù sao cũng đã ra biển rồi, với lại lâu rồi mới được thảnh thơi với okaasan, nên em muốn chơi cùng. Vậy thì, người thắng sẽ được Sensei đồng ý một yêu cầu, thế nào?」
「Với onii-san ư? Hừm hừm~, được thôi, nếu đã vậy thì chị chấp nhận lời thách đấu.」
「Đúng là okaasan có khác, vậy thì chơi thôi~! Ai đạt mười điểm trước thì thắng nhé.」
Trong lúc lơ mơ thế nào mà trận đấu bóng chuyền bãi biển đã bắt đầu.
Mà khoan, tại sao tôi (không được phép) lại là phần thưởng thế này…?
Mặc kệ những lời cằn nhằn trong lòng tôi như gió thoảng mây bay, Asuka-chan vẫn cứ “kyak kya” reo hò, bắt đầu chơi bóng chuyền bãi biển.
「Tới đây, nào—!」
「Ồ, Asuka-chan, chơi thật hả~. Vậy thì chúng mình cũng phải cố gắng thôi. Nha~!」
「Không thua đâu~, ta~!」
Một trận đấu bóng chuyền bãi biển bắt đầu mà không có sự đồng ý của phần thưởng (tức là tôi đây).
Nhân tiện, các đội hình là Asuka-Shizuru-san và Mika-san-Nami-san.
Thực lực hai bên cân tài cân sức.
Asuka vốn dĩ có thể chất cao nên khả năng vận động cũng rất tốt. Còn Shizuru-san thì quả nhiên là một người hầu gái, cô ấy chạy khắp bãi cát với những động tác nhanh nhẹn không thể ngờ từ vẻ ngoài hiền lành đó.
Đối diện, Mika-san cũng có năng lực vượt trội xứng đáng là người mang gen nhà Nogizaka, cô ấy di chuyển lanh lẹ với sự nhanh nhẹn không tương xứng với tuổi tác bí ẩn của mình. Thêm vào đó, động tác của Nami-san thật sự ấn tượng, khả năng thể chất của cô ấy nổi trội hơn tất cả mọi người.
「Shizuru-san, chỗ này cứ để em lo~」
「Vâng, vâng ạ~, xin nhờ Asuka-sama~」
「Xin lỗi nhưng chị sẽ chơi thật đó, Asuka-chan. Nami-san, chuyền bóng nào~」
「Hay lắm Mika-sama~, tới đây~!」
Trên bãi cát mùa hè, hai cô gái xinh đẹp mặc đồ bơi, hai cô “ma nữ” xinh đẹp và hai người hầu gái đang quấn quýt lấy nhau (nói vậy có hơi sai).
Asuka ngã nhào khi nhảy vồ lấy bóng, Mika-san lại bật nhảy quá đà mà ngã bệt xuống, mỗi lần như vậy là bikini của họ lại xộc xệch một cách nguy hiểm.
Hơn nữa, hai người hầu gái mặc váy, nên mỗi khi họ di chuyển, tà váy lại phấp phới bay theo gió. Đặc biệt là Shizuru-san, váy cô ấy ngắn hơn nên có vẻ dễ di chuyển hơn, nhưng cũng chính vì thế, không biết phải nói sao đây, nhưng hình như lúc nãy cứ chớp ló…
「……」
Ư, ừm, cứ nhìn đi đâu tôi cũng thấy khó mà rời mắt…
Hay là tôi cứ nam tính khoanh tay đứng chễm chệ như tượng Hộ Pháp, hoặc giả vờ tạo dáng “người suy tư” để che mắt đây nhỉ? Đang phân vân thì một tiếng gọi bất ngờ bay tới.
「A, sen-sei, cẩn thận!」
「Hả? …Bõm!?」
Ngay sau đó, quả bóng chuyền bãi biển bay tới đập thẳng vào mặt tôi, khiến tôi phát ra một tiếng kêu y hệt loài rắn nào đó.
「Thôi rồi, không được đâu, onii-san. Anh cứ mải ngắm Asuka-chan mặc đồ bơi với Nami-san mặc đồ hầu gái nên mới ra nông nỗi này đó!」
「……」
Mika-san nhìn tôi với ánh mắt trêu chọc. Vì đó là sự thật nên tôi chẳng nói được gì…
Trận đấu bóng chuyền bãi biển cứ thế tiếp diễn,
「Được rồi~, tôi thắng rồi~! Người trẻ còn lâu mới thắng được tôi đâu~」
「Ư, ư ư, thua rồi…」
Kết quả là đội của Mika-san đã thắng.
Tỷ số là mười tám, một cách sít sao.
「Ư~, tiếc quá nhưng biết làm sao được… Okā-san, đúng như đã hứa, cô có thể yêu cầu sen-sei làm bất cứ điều gì nhé…」
「Ơ, không, ý kiến của tôi thì…」
「Đúng rồi, vậy thì… A, đúng rồi!」
Ý kiến của tôi, người trong cuộc, bị phớt lờ hoàn toàn như rong biển trôi dạt trên mặt nước. Mika-san cười gian xảo như một tiểu ác quỷ, nhìn về phía tôi. Ư, tôi có linh cảm chẳng lành…
Khi tôi lùi lại một bước theo phản xạ, Mika-san nói.
「Vậy thì onii-san, anh sẽ thoa dầu chống nắng cho tôi nhé♪」
「……」
Trước mắt tôi, là một vùng hoang dã trắng toát.
Mềm mại và mịn màng đến vô cùng, một màu trắng tinh khiết như tuyết chưa từng bị dẫm đạp.
Không chỉ một… mà là bốn.
「…À, Mika-san」
「Hửm? Gì thế, onii-san」
「…Tại sao không chỉ Mika-san mà tất cả mọi người đều để tôi thoa dầu vậy ạ…?」
…Đúng vậy.
Ngay trước mặt tôi, không chỉ có Mika-san đã tháo dây bikini, mà còn có Asuka trong tư thế tương tự, cởi nửa bikini nằm sấp. Thậm chí còn có Shizuru-san và Nami-san, cả hai đều cởi hở lưng chiếc váy hầu gái.
「Ơ~, đừng câu nệ mấy chuyện nhỏ nhặt chứ. Nói sao nhỉ, là dịch vụ đó!」
「D, dịch vụ gì chứ…」
「Nói đúng hơn thì, là dành cho onii-san?」
Ý đó là sao vậy ạ…
「Xin nhờ anh nhé, sen-sei♪」
「X, xin lỗi~, đã gây phiền phức cho mọi người~」
「Fufu, lâu lắm rồi mới được thoa dầu chống nắng, thật đáng mong chờ quá đi~」
Asuka và mọi người cứ thế chấp nhận hiện trạng này mà không chút do dự.
Thế này thì… việc trở thành một "nghệ nhân thoa dầu chống nắng" có lẽ không tránh khỏi được.
「……」
Thôi được rồi, đành chịu thôi, cứ làm nhanh chóng cho xong chuyện.
Tôi hạ quyết tâm, cầm lọ dầu chống nắng mùi dừa lên.
Rồi cứ thế bắt đầu thoa mà không suy nghĩ gì nhiều…
「Ơ, se, sen-sei… ch, này, sao, sao cái cách dùng ngón tay đó…」
「Nào, cứ như đang hút lấy làn da vậy~」
「Ô, onii-san, khéo tay thật đó…」
「Đ, đây có thể là một nhân tài hiếm có đó~」
Những tiếng nói như vậy cứ thế vang lên liên tiếp.
「A, ch, chỗ đó… sướng quá… ách…」
「Sắp, sắp tan chảy mất rồi~… ưm…」
「Gì, gì vậy, cái ngón tay vàng đó… Khoan, khoan đã, hình như tôi từng trải qua chuyện này trước đây rồi thì phải… Hya, hya ách…」
「Đ, đây chẳng phải là, "KOSM" của Yuuto-sama… có thể nói là sự tái sinh của "King of Sukomashi Massage Master" đó sao~」
Ơ, cái biệt danh ghê tởm gì thế…
Thật ra tôi chỉ thoa dầu chống nắng thôi mà…
Sau sự kiện thoa dầu chống nắng mà không hiểu sao Mika-san và mọi người lại nằm như cá mắc cạn đó, các hoạt động ở biển mùa hè vẫn tiếp tục.
Từ trò đập dưa hấu, ván trượt cá mập ba đầu, tiệc nướng trên bãi biển với hải sản tươi sống, cho đến cuộc thi “ve sầu người”, đủ các hoạt động đa dạng (có cái cuối cùng hơi lạ…).
「Ừm, dưa hấu ở đâu ta~. Chắc quanh đây nhỉ~?」
「A, Asuka, đó là đường chính trung tuyến của tôi (chỗ hiểm trên cơ thể con người) đó…!」
「Ơ, thật hả?」
「Th, thật đó…」
「Oa~, tuyệt vời, tuyệt vời, con cá mập này có ba cái đầu! Khó giữ thăng bằng quá~!」
「Nghe nói nếu mất đầu ở giữa thì sẽ mọc thêm năm cái nữa hay gì đó…」
「Thật vậy hả? Ơ, cá mập là loài vật như vậy sao…?」
「Fuyuki nói rằng, cá mập có khả năng vô hạn, chúng có thể biến thành zombie, biến thành lốc xoáy, bị Satan nhập vào và trở thành ác quỷ, chúng là một vùng biển xanh ẩn chứa vô vàn khả năng」
「Ồ, ra vậy… Cá mập, lợi hại thật đó…」
「Ồ, con ốc này ngon!」
「À ừm~, đó là~, bào ngư nhỏ đó ạ~. Cứ tưởng tượng là một loại bào ngư thu nhỏ là được ạ~」
「Ra vậy. Cái này anh mang từ nhà đến hả?」
「A, vâng ạ~, cái đó thì~, vừa nãy tôi lặn xuống một chút~, rồi bắt được ạ~」
「Ơ, vậy quyền đánh bắt cá có ổn không vậy ạ…?」
「……」
「Này, đừng có nhìn đi chỗ khác chứ…!」
「Vậy thì bây giờ chúng ta sẽ tổ chức cuộc thi “ve sầu người”~. Mọi người, đã sẵn sàng chưa~?」
「Gee… gee… gee…」
「Mii~n~… mii~n~… mii~n~…」
「Kana kana kana kana kana kana…」
Một ngày hè như vậy.
Ừm, quả nhiên chỉ có cuộc thi “ve sầu người” là quá dị…
6
「Ha~… vui quá đi mất~!」
Asuka vươn vai ườn mình.
Cô bé thốt lên như vậy với giọng nói tràn đầy sự thỏa mãn từ tận đáy lòng.
「Thật sự là những ngày ngập tràn mùa hè nhỉ~. Cứ cảm giác như đã tận hưởng đủ mùa hè cho cả đời rồi vậy~」
「Có hơi quá lời rồi đó…」
「Không đâu, không hề quá lời chút nào. Mùa hè năm nay đã có quá nhiều điều thú vị mà♪」
Cô bé vừa nói vừa hất tà váy trắng.
Thời gian đã gần năm giờ chiều, ánh nắng từ trời đã nghiêng hẳn về phía Tây, tạo thành một dải màu cam nhạt trên chiếc váy của Asuka. Những du khách tắm biển đã về hết, trên bãi cát hầu như không còn bóng người.
「Mùa hè… sắp kết thúc rồi」
「Ừ, đúng vậy nhỉ…」
Không khí xung quanh đã mang theo hơi thở của mùa thu.
Cứ thế dần dần buổi tối sẽ mát mẻ hơn, những ngày mang đậm chất hè sẽ ít đi, và rồi trước khi kịp nhận ra, mùa đã thay đổi. Giống như một mùa anime mới bắt đầu vậy (tôi đã cố gắng nói một cách bay bổng).
「Fufu, thích quá♪」
Thoáng cái, Asuka đã ngâm mình trong nước đến đầu gối ở rìa sóng.
Cô bé vén váy lên cao, reo hò thích thú.
「Nào, sen-sei cũng lại đây đi. Bơi lần cuối mùa hè đó~」
「À, ừm」
Tôi theo lời cô bé, bước chân xuống làn sóng.
Nước biển nhuộm màu hoàng hôn, khác với ban ngày, có chút se lạnh.
「Sen-sei, ây♪」
「Ồ, được lắm」
「Ahaha, không trúng đâu~」
Tôi trả đũa lại Asuka, người đã nghịch ngợm tạt nước vào tôi.
Asuka cũng lại dùng hai tay vục nước lên.
Cả hai cùng cười đùa, tạt nước vào nhau như những đứa trẻ.
「Tới đây!」
「Ăn đi, súng nước đây!」
「Oa, cái đó là gian lận, gian lận đó, sen-sei」
Dù ướt sũng nhưng tiếng cười không ngớt.
Sau khi nô đùa một hồi, Asuka chợt nói nhỏ.
「…Cảm ơn anh, sen-sei」
「Hả?」
「Hôm nay thật sự rất vui. Không, không chỉ hôm nay. Lần đầu tiên em được trải nghiệm một mùa hè “đậm chất hè” như thế này… tất cả cũng là nhờ sen-sei đó. Anh đã mua cho em bộ vỉ nướng chung, đã giúp em làm bản thảo "Natsu Comi", ngày nào cũng cùng em tạo kỷ niệm mùa hè… Nếu không có sen-sei, sẽ không có một mùa hè đáng nhớ như thế này」
「Dạ, tôi thì có gì đâu…」
Tôi chỉ cùng Asuka tận hưởng các sự kiện mùa hè thôi mà. Hơn nữa, mùa hè này mà tôi trải qua cùng Asuka, có lẽ là mùa hè vui nhất trong tất cả các mùa hè tôi từng có…
「Fufu, sen-sei tốt bụng thật đó」
Khi tôi nói điều đó, Asuka khẽ mỉm cười.
Rồi cô bé nhìn xa xăm một chút, và nói tiếp.
「Anh biết không, em đã… luôn mơ ước」
「Mơ ước…?」
「…Vâng. Mơ ước được trải qua một mùa hè tuyệt vời đáng nhớ như thế này. Trong anime, có rất nhiều bộ lấy chủ đề kỷ niệm mùa hè như 『Ano Hana』, 『Summer Wars』, hay 『Ano Natsu』, nhưng tất cả đều là những câu chuyện ở một thế giới xa vời nào đó, trước đây em chưa bao giờ cảm thấy thực tế cả」
「……」
「Nhưng mùa hè năm nay thì khác. Mỗi ngày đều có rất nhiều điều thú vị, và em rất hào hứng. A, mọi người đã trải qua mùa hè có lẽ cũng như thế này… Em đã thực sự hiểu được điều đó từ tận đáy lòng」
「Asuka…」
「Với thế này, cuối cùng em cũng có thể coi là “tân binh mùa hè” rồi」
Nói rồi, cô bé mỉm cười vui vẻ.
──À, ra là vậy, tôi nghĩ khi nhìn thấy cảnh đó.
Sự kiện kỷ niệm mùa hè cuối cùng này.
Đó không chỉ là việc hoàn thành những nhiệm vụ còn dang dở của kỳ nghỉ hè, mà còn có lẽ là để khai quật những mảnh ghép mùa hè mà Asuka chưa từng được trải nghiệm trước đây.
Nếu vậy, tôi thấy thật may mắn khi có thể góp một phần nhỏ bé của mình để giúp cô bé.
「Vậy thì chúng ta quay về thôi. Muộn quá sẽ bị kẹt đường về đó」
「Ừ, đúng vậy. Đi thôi」
Nói rồi, tôi định bước ra khỏi biển,
「…Ư…」
Asuka bỗng nhăn mặt và khẽ kêu lên một tiếng.
「? Có chuyện gì thế?」
「A, có, có cái gì đó, tự nhiên châm chích…」
「Châm chích…? Ách…」
Tôi nhìn thấy trên đùi trắng nõn của Asuka có một vết sẹo nhỏ như bị cái gì đó đâm. Hơn nữa, còn có một sinh vật trong mờ trôi lơ lửng trong nước biển. Cái này là…
「Sứa…?」
Hình như là vậy.
À phải rồi, vì là biển sau rằm tháng Bảy nên có nhiều sứa xuất hiện…
「C, cô bé không sao chứ…?」
「A, ư, ừm, ch, chắc là không sao…」
Tuy nói vậy, nhưng sắc mặt Asuka có vẻ hơi xanh xao.
Khoan đã, hình như sứa có độc thì phải…?
「Ơ, cái đó hình như không ổn lắm…」
「Se, sen-sei…?」
「Ơ, ừm, trong trường hợp thế này thì phải làm sao nhỉ. À, hình như là dùng miệng hút nọc độc ra hay gì đó—」
Tôi đang định nói ra thì dừng lại. K-không không, mình đang nói cái quái gì thế này. Đó là cách xử lý khi bị rắn độc hay rắn biển cắn, còn trường hợp bị sứa đốt thì không chắc nó có đúng không nữa...
Thế rồi Asuka khẽ nói.
「...cứu... được không...?」
「Ơ...?」
「...X-xin lỗi... hút nọc độc... t-tớ nhờ sensei, được không ạ...?」
「!!」
Ơ, c-cậu đang nói cái gì thế hả Asuka-san...?
「M-mình không biết nhưng mà... trong 『Dojikko Maho-chan』, khi Maho-chan bị Crimson hình sứa habu đốt và không thể cử động được, Haru-kun đã làm như vậy mà...」
「Đ-đó thì...」
Đúng là đã có cảnh như vậy...
Nhưng lần này, nơi bị cắn lại là một chỗ khá...
「...M-một chút xấu hổ và lo lắng, nhưng mà... n-nếu là sensei... thì tớ có thể tin tưởng...」
「A-Asuka...」
「...Ừm...」
Cô ấy đỏ mặt, khẽ gật đầu lia lịa.
Đã được tin tưởng đến mức này và giao phó tất cả, thì mình chỉ có thể làm thôi.
Với quyết tâm vững như bàn thạch bị đẩy ra*, tôi hít một hơi sâu rồi đưa miệng chạm vào đùi của Asuka.
*TN: tokoroten (ところてん) là một loại thạch rau câu truyền thống của Nhật, thường được ép qua khuôn để tạo sợi. Ở đây so sánh ý chí kiên định như vật bị ép ra một cách mạnh mẽ.
「...Ừm... ừm...」
「...」
Cố gắng hút ra nhẹ nhàng và cẩn thận nhất có thể, rồi nhổ ra biển.
Tôi lặp lại hành động đó vài lần.
「...Ha... haa...」
「C-cậu ổn không, Asuka...?」
「Ư... ừm. Tớ thấy cơn đau dường như đã dịu đi...」
「Ơ, vậy sao. Thế thì tốt rồi...」
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Và... khi đã bình tĩnh lại một chút, tôi mới nhận ra tình hình hiện tại.
Bãi biển nhập nhoạng tối không một bóng người, Asuka với vẻ mặt ngượng ngùng vén váy để lộ đùi, còn tôi thì quỳ gối thở hổn hển, úp mặt vào đó.
K-không không, nhìn từ ngoài vào thì đây hoàn toàn là cảnh cần báo cảnh sát đúng không...?
「...Ư, ừm~, anh trai và Asuka-chan đang làm gì thế nhỉ...?」
「!!」「!?」
Ngay lúc đó, một giọng nói bất ngờ vang lên từ phía sau.
Tôi vội vàng quay lại, thì thấy Mika-san, Nami-san và Shizuru-san đang nhìn về phía tôi với vẻ mặt không biết phải nói gì.
「K-không, Mika-san, đây là...!」
「A, cái đó, Okaasan, sensei là...!」
「Ừm~, thì, chuyện gì đã xảy ra thì Okaasan cũng đại khái hình dung được rồi đó~」
Mika-san cười gượng, vừa nói vừa nhìn con sứa dạt vào bờ.
「Nhưng mà, nọc độc của sứa thì không cần phải hút ra đâu~?」
Nami-san nói.
「Ơ...?」
「Rửa bằng nước biển là cách xử lý phổ biến nhất đó ạ~. Vả lại, sứa ở vùng này vốn không có loại nào có độc tính mạnh đến vậy đâu~」
「S-sao lại thế...?」
「Vâng ạ~」
「...」
「...」
Tôi và Asuka nhìn nhau.
Ơ, v-vậy thì, hành động mà tôi vừa làm, nói một cách khách quan, chỉ là hành vi biến thái đúng như vẻ ngoài thôi sao...?
「À~, nhưng mà thôi, như vậy cũng tốt mà phải không? Ừ ừ, bị sứa cắn, rồi dùng miệng hút nọc độc ra. Cái này chắc chắn, Asuka-chan gọi đó là kỷ niệm mùa hè đó, chắc chắn rồi♪」
Mika-san nói với vẻ thích thú, nhưng những lời đó hầu như không lọt vào tai tôi nữa.
Ư, ư ư, xấu hổ quá...
Vô thức lấy hai tay ôm mặt, tôi ngồi thụp xuống, bên cạnh Asuka cũng đỏ mặt như cá kimmedai (đặc sản Nishi-Izu) và thốt lên tiếng xấu hổ 「A, awawawa...」.
──Cứ thế, vào phút cuối cùng, với sự kiện xấu hổ tột độ này, kỳ nghỉ hè của chúng tôi đã kết thúc.
・Bí mật của Nogisaka Asuka (Bí mật cấp B)
Cô ấy nghĩ rằng hút nọc độc là cách xử lý đúng khi bị sứa đốt.
・Kỷ niệm hè cuối cùng
Kết thúc mùa hè năm nay ở biển!