Hai người đứng sát sạt trò chuyện, trong khi Gabriella ho sặc sụa không ngừng. Có vẻ như cô bé đã “tiêu hóa” hết vị cay nồng, chắc là hít phải vào khí quản nên trông khá là khổ sở. Dưới chân cô bé, bát đĩa gốm vỡ vụn nằm la liệt cùng với sốt salad kiểu Nhật và thứ sốt salad Trung Hoa cay xé lưỡi.
“Họng… họng tôi… nó bị sốt đậu cay hành hạ đau đớn quá…!”
“Đương nhiên rồi! Cô ngốc đến mức nào vậy hả?”
Nishino lẳng lặng nhìn hai cô bạn cùng nhà cãi nhau, rồi tiến về phía bàn ăn. Anh đặt chiếc cặp da xuống chân, ngồi vào chiếc ghế quen thuộc. Kể từ khi chuyển về sống chung, Rose và Gabriella lúc nào cũng chí choé không ngừng. Nishino đã quá quen với cảnh này, anh dự định cứ thế ngồi đợi đến bữa tối.
(PS: Cặp da của học sinh cấp ba Nhật Bản giống như cặp sách ở Việt Nam, chắc hẳn mọi người đã thấy trong các bộ anime rồi)
“Nước… nước, không uống nước thì…”
Khi cổ họng đã dịu bớt, Gabriella hướng sự chú ý về phía bồn rửa. Tay phải cô bé vươn tới vòi nước, miệng chúi về phía đầu vòi. Tay trái còn lại vội chống xuống để giữ thăng bằng, đập mạnh vào thành bồn rửa. Cô bé không định dùng cốc mà muốn uống nước trực tiếp.
Quyết định này thật sai lầm.
Trên chiếc thớt mà tay trái cô bé đang chống xuống để giữ tư thế, còn đặt con dao làm bếp dùng để thái nguyên liệu. Hơn nữa, thân thớt còn nhô ra vài centimet giữa mặt bếp và bồn rửa.
Gabriella chống tay vào chỗ không ổn định đó, khiến chiếc thớt đột ngột xoay nửa vòng.
Theo nguyên lý đòn bẩy, con dao làm bếp đang đặt trên thớt bay vút lên không trung một cách dữ dội.
Nó bay vọt qua đầu cô bé Gabi đang thò đầu vào bồn để uống nước, thẳng tắp lao về phía Rose đang đứng bên cạnh. Xui xẻo thay, mũi dao lại hướng thẳng về phía trước.
Con dao santoku sắc lẹm đâm thẳng vào cổ họng cô nàng Lolita tóc vàng.
“À…”
Rose chợt nghĩ, hình như trước đây cũng từng có chuyện tương tự rồi thì phải.
Đó là một cảm thán gần như chấp nhận số phận.
Lưỡi dao cắm sâu vài centimet vào cổ.
Mặc dù vậy, nó dường như không đủ để giữ vững trọng lượng của mình. Con dao cắm vào cổ cô một lát rồi tự động rơi xuống sàn bếp. Phần cán dao rơi xuống tạo ra một tiếng động lớn.
Không lâu sau, một tiếng "phụt" vang lên, máu tươi bắn ra nhuộm đỏ cả gian bếp.
Mọi chuyện xảy ra trong tích tắc.
Ngay cả Nishino cũng không kịp phản ứng. Anh vụt đứng dậy, định thi triển dị năng lực, nhưng đúng lúc đó, Rose đã cầm con dao lên rồi. Máu bắn vọt qua quầy bếp, tung tóe lên bàn ăn.
Và phần lớn máu bắn ra đều trúng vào Gabriella, người đang há miệng uống nước.
Một lượng lớn máu đã thấm vào miệng cô bé.
“Ua oa oa oa oa oa!”
Cổ họng đang khát nước, bất ngờ nuốt phải dòng máu đang chảy vào.
Cô bé nuốt một cách bản năng, một lượng máu chắc chắn không hề ít.
Sau đó, hai mắt tối sầm, cô bé đổ gục xuống sàn.
Có vẻ như Gabriella không hề cố ý.
“Cái con bé này, thật là…”
Rose lẩm bẩm nói với Gabriella.
Con dao dường như may mắn không cắt trúng khí quản.
Nhưng, có một lượng lớn máu chảy ra.
Vài giây sau, Rose mất ý thức do mất máu và ngã vật xuống đất.
“…………”
Lúc này, Nishino cũng không biết nói gì.
Mặc dù vậy, việc người bị hại là Rose chứ không phải Gabriella lại khiến anh cảm thấy yên tâm. Anh nghĩ đợi thêm lát nữa cô bé chắc sẽ tự hồi phục thôi, thế là anh đứng dậy khỏi ghế ở phòng ăn và bắt đầu dọn dẹp nhà bếp.
◇◆◇
Do Rose chảy máu, tất cả các món ăn đang nấu dở đều bị vấy bẩn. Món salad lẽ ra phải được rưới sốt tự làm của Gabriella, và món bò hầm đang sôi liu riu trên bếp, tất cả đều nhuốm một màu đỏ tươi.
Sau đó, Nishino và hai cô bạn đã cật lực dọn dẹp nhà bếp đến tận đêm khuya.
Bữa tối đành phải mua ở cửa hàng tiện lợi gần đó.
Ba người vui vẻ đi mua sắm.
Rồi, sau khi ra khỏi cửa hàng, Nishino và hai cô bạn đi tới công viên gần nhà.
Vì Gabriella nói hiếm có dịp nên ăn ngoài đi, thế là ba người họ cùng ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế dài ở giữa công viên. May mắn thay, đêm nay hầu như không có gió, chỉ cần khoác thêm áo khoác thì cái lạnh vẫn có thể chịu đựng được.
“Dưới bầu trời lạnh giá, ăn bánh bao thịt nóng hổi thật tuyệt vời, bụng tôi cũng đói không chịu nổi rồi.”
“Biết thế đã mua món Oden nóng hổi rồi.”
“Ừm, em cũng đồng ý với ý kiến của chị.”
Gabriella vừa tươi cười ăn chiếc bánh bao thịt bốc hơi nghi ngút, Rose vừa dùng dĩa cuốn mì Ý nói. Nishino bị hai cô nàng kẹp giữa, vừa bày tỏ sự đồng tình vừa đưa nắm cơm vào miệng.
Chiếc ghế dài trong công viên hơi chật nếu ba người ngồi. Tuy nhiên, vì hai cô nàng kia vóc dáng nhỏ bé nên ngồi chen chúc cũng không sao. Ngay cả khi đặt đồ đã mua ở cửa hàng tiện lợi sang một bên, vẫn còn chút chỗ trống.
“Thỉnh thoảng ăn một bữa như thế này, mọi người không thấy thú vị sao?”
“Thật lòng mà nói, tôi thấy mùi vị chẳng đáng khen chút nào.”
“Kém xa món chị hai nấu, nhưng cũng không quá tệ.”
“Vậy thì từ ngày mai, mỗi bữa em cứ ăn cơm hộp hoặc đồ ăn kèm ở cửa hàng tiện lợi đi.”
“Xin hãy đợi đã, mọi thứ đều có giới hạn chứ.”
Và rồi, vừa ngồi xuống, Rose và Gabriella lại bắt đầu cãi vã.
Kẹp Nishino ở giữa, hai cô nàng bắt đầu tranh luận đủ điều.
“Đó mới là lời tôi muốn nói, rốt cuộc làm thế nào mà cô có thể làm hỏng hết việc nhà như vậy hả?”
“Vì là lần đầu dùng sốt đậu cay nên em không thể ước lượng được lượng phù hợp, lần sau sẽ không thất bại nữa đâu.”
“Cô sẽ không có lần sau nào hết. Bếp là của riêng tôi, dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng bén mảng đến gần.”
“Vậy thì ai sẽ rửa rau xà lách và cải bắp đây?”
“Tôi sẽ tự rửa, cô lúc nào cũng làm ướt hết xung quanh bồn rửa.”
“Không phải đâu, đó là cái giá phải trả để rửa sạch nguyên liệu mà.”
Vì đã về khuya, trong công viên ngoài họ ra thì chẳng thấy ai khác.
Tiếng nói của Rose và Gabriella vang vọng khắp công viên yên tĩnh.
Nishino "Khuôn mặt tầm thường" vô cảm lắng nghe, lẳng lặng ăn nắm cơm. Vốn dĩ đã quen ăn rồi, nhưng lại có cảm giác như lâu lắm mới được ăn, có lẽ là vì đã sống chung với Rose một thời gian rồi chăng.
Năm nay, từ mùa thu sang mùa đông, Nishino chợt nghĩ đến những thay đổi bất ngờ xung quanh mình, lòng đầy cảm xúc. Anh đột nhiên nhớ ra rằng thời gian anh dành cho chú chuột hamster cưng cũng giảm đi, nên quyết định tối nay sẽ chăm sóc nó một chút.
Một lúc sau, khi Gabi-chan ăn xong bánh bao thịt.
Cô bé định lấy món tối tiếp theo, cánh tay vươn về phía túi nhựa bỗng "cạch" một tiếng rồi rơi xuống chân. Ống tay áo mất điểm tựa nhẹ nhàng bay phất phơ trước ánh nhìn của Rose và Nishino, những người phản ứng với âm thanh.
“A, tay giả lại rơi ra rồi.”
“Cánh tay tự nhiên rơi xuống, tuy có thể hiểu được, nhưng mà hại tim quá đi mất.”
“Mấy hôm trước cũng rơi ở phòng khách rồi.”
“Chỗ này gắn không chắc lắm.”
Cô bé nhặt chiếc tay giả rơi trên đất lên, “cạch cạch” vài tiếng rồi lắp lại vào vị trí cũ. Vì động tác tay chân của Gabriella quá tự nhiên, Nishino và mọi người gần như đã quên mất chi tiết này.
“Em còn trẻ, có phải vì cơ thể vẫn đang phát triển không?”
“Tôi cũng cho rằng khả năng này rất cao.”
“Nếu rơi ở trường thì chắc chắn sẽ gây náo loạn đấy. Cái kiểu người như em, không đi học cũng chẳng sao, chi bằng mau chóng chuẩn bị mấy cái vừa vặn với mình đi.”
“Đúng là có kế hoạch này, em định sẽ đi sắm sửa trong thời gian tới.”
“Nhân tiện về thẳng nhà cũ luôn cũng được.”
“Chị hai cứ yên tâm, chỉ ba ngày là em có thể về lại ngay thôi.”
Sau khi cố định xong tay giả, Gabi-chan lập tức tiếp tục ăn uống. Cô bé lấy đồ ăn vặt nóng hổi từ trong túi nhựa ra, vui vẻ cắn một miếng. Và như trước đây, cô bé khéo léo cử động các ngón tay của mình bằng một sức mạnh kỳ lạ.
Nhìn dáng vẻ của Gabi, Rose hỏi Nishino:
“À mà, Nishino, đứa bé cậu gặp ở đảo Guam dạo này thế nào rồi?”
“Thế nào là thế nào?”
“Lúc chia tay, hai người chẳng phải rất thân thiết sao?”
“À…”
Rose cũng tận mắt chứng kiến cảnh hai người ôm nhau ở sảnh sân bay.
Mặc dù cả hai đã chia tay tại đó, nhưng rất có khả năng sau này vẫn giữ liên lạc. Đối với cô, điều này là lẽ thường tình. Cô hiểu rằng lúc này nhất định phải làm rõ mọi chuyện, nếu có thể, nhất định phải dập tắt mầm mống tình yêu đó.
Tuy nhiên, bản thân Nishino lại phủ nhận sự lo lắng này.
“Thậm chí còn chưa trao đổi cách liên lạc, thì có gì để làm chứ?”
“À ra vậy à?”
“Tôi cũng chưa hỏi Francisca, nhưng giờ này chắc cô bé đang bận rộn giải quyết những chuyện riêng, lại còn bất an về mối quan hệ với cha mình. Trong tình huống đó, tôi không muốn cố ý tạo thêm gánh nặng cho đối phương.”
“Đó đúng là một quyết định hay.”
Nếu nói một "trai tân" không hối hận thì đó là nói dối.
Mặc dù vậy, vẫn phải cố ra vẻ phong độ trước mặt người khác.
Đúng lúc này, Gabriella, đang ăn gà rán, bổ sung thêm:
“Về cách liên lạc của cô bé đó, lớp trưởng lớp anh đã trao đổi rồi đấy. Em nghe chính cô ấy nói là sau khi về nước đã liên lạc ngay. Nghe nói cô bé sẵn lòng cùng học tiếng Anh.”
“Học tiếng Anh á?”
“Bạn chung của hai người, nếu hỏi chắc cô ấy sẽ nói cho anh biết thôi mà?”
Một câu nói vô tình, ngay lập tức mang lại hậu quả bất lợi cho chính mình.
Có lẽ là vì quá tự tin chăng.
Nhưng, đã nói ra lời lẽ cao cả như vậy rồi, không thể gật đầu trực tiếp được.
“…Thôi, bỏ đi.”
Về điều này, trong lòng Rose cũng thấy bực bội.
Từ lời nói của Nishino có thể thấy, tính cách anh khá cố chấp. Sẽ không chủ động liên lạc với Nora. Nghĩ vậy, cô cảm thấy mối quan hệ với cô gái ngoại quốc kia đã dần xa rồi.
“A! Chị hai lại nở nụ cười gian xảo đáng ghét rồi kìa.”
“Em có thể đừng nói những lời khó nghe như vậy không?”
“Em thấy chị cười giống Francisca lắm đó.”
“Không phải tôi cười giống cô ấy, mà là cô ấy cười giống tôi. Em đừng có hiểu lầm.”
Chỉ biết nói về bản thân. Rose vừa đưa phần mì Ý bên tay vào miệng, vừa bực bội nói. Thế rồi, nhìn khuôn mặt không vui của cô, Nishino "Khuôn mặt tầm thường" không hiểu sao lại lẩm bẩm:
“Mặc dù vậy, ở bên hai người vẫn tốt hơn nhiều so với ở bên người phụ nữ đó.”
“Ô kìa, ý anh là sao vậy, Nishino?”
「Không có ý gì khác đâu, ý tôi đúng như lời tôi nói đó. Gần đây tôi mới cảm thấy, những giây phút thong thả trôi qua như thế này hóa ra cũng chẳng tệ chút nào. Thời gian dường như trôi êm đềm hơn mọi khi một chút, thế cũng tốt。」
「Ngay cả 'Kẻ tầm thường' như anh mà cũng có lúc sướt mướt thế này, thật là bất ngờ đấy.」
「Này cô kia, cô coi người ta là cái gì thế hả?」
「Chị gái thân mến, xin đừng độc chiếm Nishino Itsusato. Với lại, cũng nên yêu thương em nhiều hơn một chút chứ.」
「Em đó, có lẽ nên tiết chế lại một chút thì hơn? Da mặt dày quá rồi đấy.」
「Cuộc đời này mỗi ngày đều phải tận hưởng hết mình, làm gì có thời gian mà do dự chứ.」
「Đúng là, anh muốn nói gì thì tôi cũng không phải không hiểu.」
Sau đó, ăn xong bữa tối, Nishino và hai cô gái lại ở công viên đêm trò chuyện thêm một lúc về những chuyện vu vơ. Nhớ lại chuỗi ngày bận rộn gần đây, đây đúng là khoảng thời gian hiếm hoi yên bình mà ba người họ cùng nhau trải qua, chẳng có bất cứ chuyện gì xảy ra.