网 dịch
Bản dịch: 幸
Kiểm tra bản dịch: Tâm Vô Vong, Du Độ Đỗ
Liên hệ: https://shenluohanhua.blogspot.com/?m=1
[IMAGE: ../Images/00001.jpg]
Kể từ khi bị Takeuchi bỏ rơi, Matsuura Ka-chan của lớp 2-A bặt vô âm tín.
Ngay cả khi buổi họp lớp buổi sáng bắt đầu, ghế của cô ấy vẫn trống. Giáo viên chủ nhiệm chỉ thông báo rằng cô ấy sẽ vắng mặt vài ngày do không khỏe. Dường như Matsuura, người trước giờ vẫn an phận với vị trí trung bình trong lớp, không thể chấp nhận được việc mình đang bị bắt nạt. Và thế là, đám con gái trong lớp được dịp tha hồ buôn chuyện. Nhờ vậy, chỉ sau vài ngày, vị thế của Matsuura đã hoàn toàn sụp đổ trong trường.
Để lật ngược tình thế này, e rằng không phải chuyện đơn giản.
Ngược lại, danh tiếng của Takeuchi lại ngày càng lên như diều gặp gió.
Tiết hai, vì giáo viên đột nhiên vắng mặt, lớp được tự học. Khác với những học sinh bận rộn với chuyện thi cử, đám học sinh bình thường thi nhau nói cười rôm rả, những câu chuyện phiếm nở rộ như hoa. Dĩ nhiên, quanh anh chàng hotboy lúc nào cũng đông nghịt người, phần lớn là con gái.
“Takeuchi-kun, cậu tham gia buổi biểu diễn nhảy hip-hop hôm Chủ nhật đúng không?”
“Hả? Thật á?!”
“Thiệt hả!? Phải đi xem mới được!”
“Có video gì không?”
“Tớ cũng muốn xem!”
“Sao tự nhiên tớ thấy tò mò quá đi mất!”
Hiển nhiên là chuyện buổi biểu diễn nhảy hip-hop đã bị lộ ra từ đâu đó.
Đối với người bị vây quanh, đây không phải là một chủ đề mà cậu ta muốn bị nhắc đến. Takeuchi không chỉ không thể tỏa sáng trên sân khấu mà còn trở nên đặc biệt nổi bật với bộ đồ nữ xấu xí của mình. Tuy Nishizaka rất vui, nhưng đối với Takeuchi mà nói, đó hoàn toàn là một ký ức đen tối.
“Không, có gì to tát đâu…”
Để chấm dứt cuộc trò chuyện này, Takeuchi muốn trấn an đám học sinh đang la hét.
Tuy nhiên, lời nói của cậu ta lại gây ra hiệu ứng ngược.
“Cái kiểu khiêm tốn này cũng đẹp trai quá đi mất!”
“A, thật là gian xảo! Tớ cũng muốn nhảy với Takeuchi-kun!”
“Takeuchi-kun! Tớ biết nhảy ballet đấy!”
“Hả, khó quá không?”
“Takeuchi-kun, lần tới mọi người cùng đi câu lạc bộ nhé!”
Lớp học tràn ngập tiếng cười nói rộn ràng hơn mọi khi. Đây rõ ràng là một cảnh tượng vô cùng vui vẻ. Một thiên đường của tuổi trẻ đang lan tỏa từ chỗ ngồi của anh chàng điển trai.
[IMAGE: ../Images/00002.jpg]
Trong khi đó, chỗ ngồi của "Khuôn mặt tầm thường" lại vô cùng cô quạnh.
“…”
Ở đó, ngay cả một chữ “thanh” trong “thanh xuân” cũng không tìm thấy.
Còn những từ liên quan đến “tình yêu” hay “giới tính” gì đó thì cứ như truyền thuyết xa xăm, vời vợi không thể chạm tới.
Nishino nhìn cuốn sách giáo khoa để giết thời gian, nhưng trong lòng lại cảm thấy khó xử khi muốn trò chuyện với người khác. Cậu cũng đã tham gia buổi biểu diễn đó cùng Takeuchi-kun, cùng nhảy trên một sân khấu, và cũng muốn dùng lời lẽ của mình để chia sẻ với người khác.
Thế nhưng, “hội chứng tuổi teen” trong lòng lại không cho phép cậu chủ động, mà cứ chờ người khác đến bắt chuyện với mình. Như thế chẳng phải rất ngầu sao? Chắc chắn là rất ngầu. Vì vậy, cậu ngồi đó, giả vờ như không có chuyện gì mà lật từng trang sách giáo khoa.
Trong tay cậu là cuốn sách giáo khoa Sinh học II chuẩn bị cho tiết học. Khác với sách giáo khoa các môn khác chỉ toàn chữ và công thức, môn này có những biểu đồ phong phú, nhiều màu sắc, không cần động não suy nghĩ mà vẫn dễ nhìn, dễ hiểu.
Đúng là tài liệu phù hợp để giết thời gian.
Nishino chẳng làm gì khác, chỉ đơn thuần nhìn vào các hình ảnh trong sách.
Đúng lúc đó, ngón tay cậu dừng lại khi lật trang.
Ánh mắt cậu dừng lại ở hình minh họa kim tự tháp chuỗi thức ăn. Từ động vật ăn thịt, động vật ăn cỏ, đến thực vật, phạm vi dần mở rộng, đây là chân lý tuyệt đối của thế giới này.
“…”
"Khuôn mặt tầm thường" tự nhiên đưa mắt nhìn vào hình minh họa cây cỏ ở đáy kim tự tháp. Bức tranh này khiến cậu nhận ra vị trí của mình trong hệ thống phân cấp của trường học. Tuy nhiên, trên cùng một tầng giấy, đủ loại thực vật lại tươi tốt, sum suê, trông thật sôi động, rực rỡ và vui tươi. Nhưng xung quanh chỗ ngồi của Nishino lại không thấy bóng dáng ai khác.
“...Ra vậy.”
Một bó lúa được vẽ trên tầng thực vật.
Nishino có cảm giác như những bông lúa lặng lẽ đang "phàn nàn": "Tôi không giống cậu."
“Ra vậy là cái gì cơ?”
“…”
Đúng lúc cậu đang hứng thú đắm chìm vào trò chơi cô độc của mình, một giọng hỏi thăm vang lên ở gần đó. Ánh mắt của "Khuôn mặt tầm thường" tự nhiên rời khỏi sách giáo khoa, và bất giác, trước mặt cậu xuất hiện chủ nhân của giọng nói đó – cô lớp trưởng xinh đẹp, niềm tự hào của lớp 2-A, Shimizu.
“Có chuyện gì à? Cậu tìm tớ có việc gì à?”
Chính vì vừa gặp đã nói ra những câu như thế nên những người xung quanh mới xa lánh cậu, nhưng "Khuôn mặt tầm thường" này dường như vẫn hoàn toàn không tự nhận ra điều đó. Cách giao tiếp được hình thành từ một môi trường sống bất thường đã ăn sâu vào xương tủy cậu.
“Mỗi lần chào hỏi Nishino-kun lại thấy bực mình…”
“Nếu lời nói và hành động của tớ có làm cậu phật lòng, tớ xin lỗi.”
“…”
Vẫn như mọi khi, hoàn toàn không có dấu hiệu cải thiện nào.
Rose đã từng nói, như thế chẳng phải rất tuyệt sao.
“…Cái này, rơi từ trên bàn xuống đấy.”
Cô lớp trưởng bực bội nhìn chằm chằm Nishino, một cánh tay vươn về phía cậu. Trong lòng bàn tay cô lớp trưởng là một cục tẩy đã mòn hết bốn góc. Đường cong tuyệt vời đó, luôn khiến cậu có cảm giác quen thuộc. Vì tiết học trước cũng đã dùng nên chắc chắn không thể nhầm lẫn. Cục tẩy này, đã nhỏ đi rất nhiều sau nửa năm kể từ khi mua, không nghi ngờ gì chính là của cậu.
“Xin lỗi, đúng là may quá. Chắc là tớ sơ ý làm rơi.”
“Vì nó lăn đến chỗ tớ, nên đành phải mang đến cho cậu thôi, đúng không?”
Shimizu căn dặn.
Xem ra cô ấy chỉ đến để đưa cục tẩy của Nishino bị rơi. Vừa nói xong, cô ấy lập tức quay người bỏ đi.
“À à, được rồi, tớ hiểu rồi.”
Cô ấy ngồi cách mình hai bàn, sao lại biết cục tẩy lăn đến chỗ mình là của mình chứ? Về lý do này, dù có hỏi chính cô ấy, e rằng cũng không nhận được câu trả lời chính xác.
“Mà này, Nishino-kun, cậu hình như cũng…”
Cô lớp trưởng quay lại đối mặt với Nishino, mở lời như muốn hỏi điều gì đó. Cứ như thể muốn cắt ngang câu nói đó, một giọng nói vang dội vang lên trong lớp 2-A.
“Oa, ghê thật! Rose-chan đúng là đang nhảy!”
Đó là giọng nói phát ra từ chỗ ngồi của Ninmoto Kousuke, chàng trai M số một của khối. Không, nói chính xác hơn, là từ người bạn đang đứng bên cạnh chỗ ngồi của cậu ta. Hai người họ đang kề vai nhau nhìn vào chiếc máy chơi game cầm tay kiểu máy tính xách tay đặt trên bàn của Ninmoto Kousuke. Ánh mắt họ đang dán chặt vào hình ảnh trên màn hình. Cùng với tiếng reo vang trong lớp học, các học sinh khác cũng chuyển sự chú ý sang họ. Màn hình đang chiếu cảnh tự nhiên lọt vào tầm mắt.
“Đây không phải là video nhảy của Takeuchi-kun tham gia sao?”
Một cô gái ngồi gần đó hỏi khi nhìn vào video. Đúng như lời cô ấy nói, trên màn hình đang chiếu chính là sân khấu của buổi biểu diễn nhảy hip-hop. Nghe vậy, các học sinh bắt đầu tụ tập về phía chỗ ngồi của Ninmoto. Cả lớp học ngay lập tức trở nên náo nhiệt.
“Là thật kìa! Không được rồi, Rose-chan đáng yêu quá đi mất!”
“Rose-chan đúng là mặc đồ cổ vũ kìa!” (Tham khảo ảnh bìa tập 5)
“Hả? Vậy thì tớ cũng muốn xem.”
“Mà này, Takeuchi-kun đâu rồi?”
“Chắc Takeuchi-kun không có ở đây rồi, hình như toàn là con gái thôi.”
“Hả? Thật á?”
Bất kể ở trường nào, mỗi năm đều có thể nhìn thấy cảnh tượng như vậy trong một lớp học nào đó vì một lý do nào đó. Đây chính là "đặc quyền" của otaku – một khoảnh khắc tỏa sáng trong lớp học. Nhận ra điều đó, xung quanh chỗ ngồi của Ninmoto đã tụ tập rất nhiều bạn học, vượt qua ranh giới nam và nữ.
“À mà nói vậy thì, Ni… Nishino-kun cũng tham gia, đúng không? Cuộc thi nhảy.”
Từ cô lớp trưởng, cuộc trò chuyện mà Nishino hằng mong đợi cuối cùng cũng diễn ra. Có vẻ như cô ấy đã biết được thông tin này từ đâu đó. Nhưng chính vì thế mà "Khuôn mặt tầm thường" giật mình. Cậu ta hoàn toàn không ngờ cô lớp trưởng lại nhắc đến chủ đề nhảy đường phố.
“À, tớ chỉ giúp một chút thôi.”
“Ồ?”
[IMAGE: ../Images/00003.jpg]
Họ lập tức cũng chuyển sự chú ý sang chỗ ngồi của Ninmoto. Hay là đi xem thử nhỉ, với suy nghĩ đó, "Khuôn mặt tầm thường" bất giác đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi. Nhưng chỗ đó đã bị các bạn học vây kín, có vẻ khó tiếp cận. Trong tình huống này, muốn nhìn rõ nội dung trên màn hình nhỏ thật khó. Đúng lúc đó, sự việc xảy ra.
“Mà này, gyaru này là ai vậy?”
“Cô ấy không phải học sinh trường mình đúng không?”
“Đúng rồi? Chưa thấy bao giờ.”
“Sao tự nhiên thấy cô ấy giỏi ghê ta?”
“Có thể nói là…”
“Mặc dù trang điểm đậm, nhưng da tay và chân lại rất đẹp.”
“À, tớ cũng nghĩ vậy.”
Gyaru Nishino bất ngờ trở thành chủ đề bàn tán.
Có vẻ như họ không nhận ra danh tính thật của cô gái đó.
Ngay trong tình huống này, Takeuchi cất cao giọng.
“À, đó là Nishino đấy.”
Chung một số phận (có lẽ ý là đồng cam cộng khổ, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu), anh chàng điển trai bị lộ chuyện đen tối thì không thể để "Khuôn mặt tầm thường" một mình gặp xấu hổ được. Trước khi bộ đồ nữ của mình bị bàn tán, hãy chuẩn bị "Khuôn mặt tầm thường" làm vật hiến tế trước đã. Trong khoảnh khắc, ánh mắt của tất cả mọi người trong lớp đều đổ dồn về người đàn ông có làn da đẹp đó. Bất cứ ai cũng đều phản ứng kỳ lạ: “Ơ, cái gì thế kia?”. Không ai ngờ rằng cô gái gyaru trong đoạn phim chính là tên "trai tân" vô dụng đang đứng trước mặt họ.
[IMAGE: ../Images/00004.jpg]
Thế là, sau khi anh chàng điển trai chỉ ra sự thật đó, một học sinh đã có hành động.
Cậu ta là người hoạt náo nhất lớp 2-A, chuyên mang lại tiếng cười cho cả lớp – "Cây hài của lớp". (PS: Nguyên văn là 剽軽者: người hài hước, dí dỏm, thích trêu đùa, thậm chí đôi khi mang tính chất cố ý gây sự và bắt nạt để gây cười. Thực ra có nhiều cách dịch phù hợp hơn, nhưng để giữ sự nhất quán với các tập trước nên đã chọn cách dịch “Cây hài của lớp”).
Anh ta tức thì sáp lại gần, đến tận bàn của Nishino, đứng ngay cạnh Lớp trưởng Shimizu. Khoảnh khắc ấy, ôi chao, mùi hương thật dễ chịu – mùi cơ thể dịu nhẹ từ Shimizu Chikako khiến cậu ta bất giác rùng mình. Giữa mùi hương quyến rũ ấy, vẻ mặt hung hăng, cậu ta cố tình nâng giọng, để tiếng nói vang vọng khắp phòng học.
“Hả? Mặc đồ nữ á? Ghê tởm hết sức!”
Tay cầm cây giáo tự hào, cậu ta chẳng chút khách khí đâm thẳng vào gương mặt tầm thường trước mặt.
Giọng nói hài hước của cây hài vang vọng khắp lớp.
Cậu ta cho rằng đây là một trò đùa tuyệt vời. Cứ thế, địa vị của cây hài trong trường học sẽ được đảm bảo trong một thời gian tới, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng không ai biết rằng, sâu thẳm trong lòng, cây hài cũng đã quá mệt mỏi với vai trò mua vui mỗi ngày.
Thế nhưng, chỉ duy nhất lần này, phán đoán của cậu ta đã sai lầm một cách thảm hại.
“Cái đó? Mà nói đến, lần này tôi cũng mặc đồ nữ.”
“Ơ…?”
Takeuchi liếc xéo sang cây hài với ánh mắt sắc lạnh.
Mối quan hệ quyền lực giữa hai bên hiển nhiên đã rõ. Giữa họ tồn tại một bức tường cao không thể vượt qua – đó chính là nhan sắc. Cảm nhận được ánh nhìn sắc bén nhưng đầy thu hút của chàng hot boy, cây hài kinh ngạc mở to mắt.
Các cô gái cũng tự nhiên hùa theo nói toáng lên.
“Đúng đó! Người cao nhất bên phải, chắc chắn là Takeuchi mà!”
“À, cái này mình cũng nghĩ vậy! Cao ghê luôn á!”
“Mà nói đi cũng phải nói lại, mặc đồ nữ để nhảy nhót gì đó, Takeuchi nghịch quá đi mất!”
“Cái quần bó sát của Takeuchi chắc phải tận mắt nhìn mới đã!”
Kế tiếp là sự chú ý dồn dập về phía chàng hot boy.
Đó là không gian dịu dàng mà chỉ những chàng trai được các cô gái trong lớp yêu mến mới có thể bước vào.
“Takeuchi trong video này trông ngầu như ban nhạc indie vậy nhỉ?”
“À, cái này tớ hiểu mà!”
“Nếu mà thay đồ thì chắc chắn sẽ kích thích đến phát cuồng mất!”
“Này, đừng có dùng cái mặt cậu để nói mấy lời kích thích như vậy!”
“Mình thấy bộ đồ cổ vũ cũng được đó.”
Lớp 2-A, không khí xung quanh Takeuchi càng thêm sôi nổi.
Cây hài hoàn toàn mất đi quyền phát ngôn.
“……”
Mặt mũi tái mét, cậu ta im lặng không nói nên lời, đành quay về chỗ ngồi của mình.
Không một ai nói một lời nào với dáng vẻ cô độc của cậu ta.
Đây là con đường Tu La của cây hài.
Một khi đã bước lên con đường này, không thể quay đầu lại được nữa. Phải lấy những người có đẳng cấp thấp hơn mình làm trò cười, liên tục mua vui để tìm tiếng cười. Không có sự xũa lành, không có điểm dừng. Chỉ có thể tiếp tục duy trì thân phận cây hài cho đến khi tốt nghiệp.
Dù trong lòng có mệt mỏi đến đâu, cây hài cũng không được phép dừng bước. Dù cảm thấy chán ghét việc hạ thấp người khác, cũng không thể từ chối hay phủ nhận. Bằng không, kẻ ngã xuống sẽ không phải ai khác, mà chính là bản thân cậu ta.
Shimizu nhìn theo bóng dáng đáng thương đó, không khỏi nảy sinh lòng thương cảm.
“Cậu ấy cũng thú vị đấy chứ, chỉ là cái miệng hơi tệ thôi…”
“Đừng nói thế, Lớp trưởng.”
“Tôi nói cho cậu biết, cậu cũng vậy thôi, Nishino.”
“……”
Từ vụ ồn ào do Khuôn mặt tầm thường gây ra trong lớp, kỷ luật lớp 2-A càng thêm lỏng lẻo. Matsuura từ chối đến trường, cây hài sa sút tinh thần, tất cả những điều này mới chỉ là khởi đầu, cho đến tận bây giờ, các học sinh vẫn chưa hề nhận ra điều đó.
◇ ◆ ◇
Chuyện này xảy ra vào giờ nghỉ trưa, sau tiết học buổi sáng.
Nishino đang đợi hộp cơm bento của Rose thì có một học sinh tiến đến gần anh.
“Nishino, nói chuyện một chút được không?”
Là Risa. Cô ấy đã tiến đến gần ngay sau khi tiết học thứ tư kết thúc.
“...Tôi thì không sao, có chuyện gì à?”
Thế rồi, như thường lệ, những lời lẽ phá vỡ khoảng cách giữa hai người lại vang vọng khắp phòng học. Chúng bất ngờ kích thích thần kinh đối phương. “Tôi và Nishino, có thân thiết đến vậy đâu nhỉ?” Câu nói suýt thốt ra, Risa phải cố gắng lắm mới nuốt lại được.
Vì thế mà cô cũng nhận được sự chú ý từ các bạn học.
Dù cho sự chuyển trường của Rose có làm giảm bớt sức ảnh hưởng, nhưng Risa vẫn là Risa – nữ thần thuần khiết hàng đầu của học viện. Việc một người như cô lại đi bắt chuyện với học sinh bình thường, ở đáy của hệ thống phân cấp trong trường, ai mà chẳng để tâm.
“Tên Nishino đó, lần này lại làm gì Risa vậy?” “Thật không? Đúng là tên không có đạo đức gì cả.” “Chẳng lẽ Risa cũng bị Nishino nắm thóp sao?” “Ê, quá đáng thật!” “Nishino đúng là tệ hại mà!” “Risa dễ thương quá!”
Như muốn thoát khỏi những ồn ào ấy, Risa túm lấy cánh tay Nishino. Cô kéo mạnh anh dậy khỏi ghế.
“Nhanh đi theo tôi!”
“Tôi biết rồi.”
Hai người nhanh chóng rời khỏi lớp 2-A.
Theo sự dẫn dắt của Risa, hai người lên đến sân thượng của tòa nhà nơi lớp 2-A tọa lạc.
Đối với Khuôn mặt tầm thường, đây là một nơi có duyên nợ khó hiểu. Gần đây, Khuôn mặt tầm thường thường xuyên ăn trưa cùng Rose ở đây. Mỗi giờ nghỉ trưa, việc cùng cô ấy mang bento đến đó đã trở thành chuyện thường ngày. Sự thật này đã gây ra không ít sóng gió giữa các học sinh khác.
Có lời đồn rằng – “Rose-chan bị Nishino đe dọa nên mới làm bento cho cậu ta.”
“Chuyện lần trước, tuyệt đối không được nói cho bất kỳ ai!”
“…Chuyện gì cơ?”
“Đừng, đừng giả ngu! Chuyện tôi là kẻ cuồng bố đó!”
“À…”
Risa đúng là một người khá thẳng thắn.
Cô hiểu rằng sở thích tình dục của mình là không chính đáng trong xã hội. Dù vậy, cô cũng không có ý định thay đổi. Nếu phải nói thì cô cảm thấy bản thân mình hiện tại rất bình thường, mỗi ngày đều sống rất trọn vẹn.
Cô không hề đêm nào cũng trùm chăn tưởng tượng ra cảnh “nghịch tập bố”.
Hơn nữa, đối với cô, Nishino chỉ là một kẻ cấp thấp không đáng kể.
“Hiểu chưa!?”
“Mối quan hệ cha con tốt đẹp là điều hay mà.”
“…Đấm cậu đấy!”
Ánh mắt Risa trở nên sắc bén.
Vẻ mặt cô ấy có một sự uy hiếp kỳ lạ.
“Không sao, dù có bị mổ bụng, tôi cũng sẽ không tiết lộ bí mật của Risa.”
“…Thật không?”
“Ừ, thật đấy, muốn tôi đánh cược cả con mắt trái cũng được.”
Nishino chỉ vào con mắt màu xanh mà anh vừa có được từ Rose, nói một cách huênh hoang. Đó là món quà phức tạp mà kẻ thù đơn phương ban tặng, dù anh không thể thật lòng cảm ơn kẻ thù này, nhưng cũng thực sự ít nhiều cảm thấy mắc nợ. Vì vậy, anh có ý nghĩ muốn xử lý món quà này một cách hơi thô lỗ, nhưng làm vậy thì trong lòng lại có chút lưu luyến mà suy nghĩ lung tung, đúng là một tên phù phiếm (cynical man: ý chỉ thái độ nửa đùa nửa thật, đôi khi có phần mỉa mai của Nishino). Mang theo suy nghĩ đó, miệng anh tự nhiên hoạt động, giả vờ nói như vậy. Đối với Risa, người không biết gì, những lời thoại kiểu đó thật sự khiến cô vô cùng bực bội.
“Nishino, cậu rất giỏi trong việc chọc tức người khác phải không?”
“Không, tôi hoàn toàn không có ý đó…”
“……”
Risa còn thẳng thắn hơn cả Lớp trưởng. Tuy nhiên, suy nghĩ của cô ấy không truyền đạt được đến anh. Nishino chỉ tỏ vẻ vô cùng áy náy, điều này càng khiến Risa bực bội hơn. Dù hiểu đối phương không có ác ý, nhưng liệu có thể chấp nhận được hay không lại là chuyện khác.
“Nếu chuyện trước đó đã gây phiền toái cho cậu, tôi xin lỗi, xin lỗi nhé.”
“Vậy nên tôi mới nói, không phải như vậy…”
“Thế thì là sao?”
“Nishino, khi cậu nói chuyện với người khác, có bao giờ bị nói là có tính cách phiền phức không?”
“Không biết, chưa ai nói với tôi bao giờ.”
“……”
Sau vài lần trao đổi, Risa nhận ra rằng những câu hỏi đáp như vậy chỉ là lãng phí thời gian. Cô không dịu dàng với Nishino như Lớp trưởng. Những gì cần nói đã nói rồi, tiếp theo là nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện.
“Thôi được rồi, vậy nhé, sẽ không nói với ai đâu đúng không?”
“Yên tâm, tôi biết rất rõ mà.”
Nishino với vẻ mặt nghiêm túc, trịnh trọng gật đầu.
Vì khuôn mặt của anh ấy có độ lệch chuẩn cao (không được đẹp cho lắm), nên dù lúc nào trông anh cũng có vẻ không đáng tin. Cái khuôn mặt dày cộp ấy, luôn làm cho ý chí của anh khi truyền đạt đến đối phương bị giảm đi hai ba cấp độ. Bởi vì vẻ mặt nghiêm túc, cái miệng thường xuyên trề ra lại càng nổi bật.
Tự nhiên, Risa đưa ánh mắt đầy nghi ngờ về phía anh.
Đó là điều không thể tránh khỏi.
Đang nghĩ thế, một giọng nói từ nơi khác vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
“Ô kìa, Nishino biết bí mật gì của Kondō vậy?”
“!?”
Là Rose.
Ở cửa dẫn vào cầu thang, cô bé tóc vàng mắt xanh chẳng biết từ lúc nào đã đột nhiên xuất hiện ở đó. Bên cạnh còn đứng một cô bé Gothic Lolita tóc bạc đang không ngừng bám víu. Có vẻ như Gabriella vẫn tràn đầy tình yêu với Rose, cứ thế bám dính lấy cô bé hàng ngày.
“Chào Kondō-san.”
“Ơ? Rose-chan? Sao cậu lại ở đây?”
“Tiếp theo tôi sẽ ăn trưa với anh ấy, Kondō-san có chuyện gì à?”
“Ủa? Cái đó…”
Ánh mắt Risa chuyển sang gói hộp mà Rose đang ôm trước ngực, trong đầu cô hiện lên những lời đồn thổi gần đây về mối quan hệ giữa Nishino và Rose mà các học sinh vẫn thường bàn tán. Những lời đồn này dĩ nhiên cô cũng đã nghe qua.
“Cái đó? Cái đó là ý gì?”
Rose nhìn chằm chằm vào mắt đối phương.
Từ ánh mắt của cô có thể thấy được sự kiên cường trong nội tâm. Điều này hoàn toàn khác biệt so với đôi mắt lờ đờ như sợi chỉ của Nishino. Thật khó mà tưởng tượng cô ấy không tự nguyện đến đây. Từ ánh mắt được ném tới, có thể cảm nhận được đây là suy nghĩ chân thật, được cô ấy bày tỏ bằng ý chí của chính mình.
Hơn nữa, Risa, người giỏi giao tiếp, nhanh chóng nhận ra ý nghĩa của suy nghĩ đó.
“Ơ, à, không có đâu? Tôi về ngay đây. Xin lỗi nhé, đã làm phiền hai người.”
Người trước mắt này, và bản thân cô, có cùng một điều gì đó.
Điều này hoàn toàn khác với Lớp trưởng, người vì xen vào chuyện người khác mà tự chuốc lấy rắc rối.
“Hehe, xin lỗi vì đã làm cậu phải bận tâm.”
“Không sao đâu, tôi mới là người phải xin lỗi vì đã mượn Nishino-kun.”
“Không, cậu không cần bận tâm đâu.”
“Thế à?”
“Ừ, đúng vậy. Tôi cũng muốn thân thiết hơn với cậu, Kondō-san.”
[IMAGE: ../Images/..]
"Nghe anh nói vậy, tôi vui lắm."
Risa khẽ mỉm cười rồi rời khỏi bên cạnh Nishino. Bước chân cô nhẹ tênh.
"Vậy thì, tôi xin phép về trước đây."
Cô gái "cuồng bố" chạy vội rời khỏi sân thượng. Bóng dáng cô nhanh chóng khuất vào cầu thang, chẳng mấy chốc tiếng bước chân cũng tan biến. Đúng như lời đã nói lúc rời đi, Risa không hề cố gắng bắt chuyện với Rose và mấy người kia nữa, mà quay thẳng về lớp học.
Chắc chắn Risa đã đi, Nishino mới chậm rãi lên tiếng.
"Không biết cô nghe được bao nhiêu, nhưng đừng nói chuyện của cô ấy cho người khác biết."
"Ừm, tôi biết rồi."
"Vậy thì tốt…"
Rose hoàn toàn không quan tâm đến bất kỳ học sinh nào ngoài Nishino. Ngay cả khi đây là một thứ "tật xấu" kỳ quặc của cô nàng "đứng đầu trường", cô ta cũng chẳng hề bận tâm. Có lẽ ngày mai đã quên sạch rồi. Mấy chuyện thế này thế nào cũng được.
Mặt khác, Nishino có chuyện muốn bàn bạc với Rose. Điều này ít nhiều cũng có liên quan đến Risa, người vừa rời đi.
"À phải rồi, trước khi ăn, tôi có một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Tôi muốn niềng răng, muốn mượn ít tiền chi phí liên quan."
"Không được."
"..."
Rose gần như ngay lập tức đã đưa ra phán quyết. Nishino vừa mở miệng, đã bị từ chối thẳng thừng.
Khuôn mặt tầm thường không chịu thua kém, liền lặp lại lần nữa.
"Đây là điều trị tự nguyện, nên đúng là tốn một khoản tiền nhất định. Tuy nhiên, lợi ích của nó là không thể đong đếm được. Tất nhiên, cải thiện vẻ ngoài là một chuyện, nhưng về mặt vận động cơ thể còn có nhiều lợi ích hơn nữa."
"Không được."
"Răng tốt hay xấu, người ta nói cũng ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ. Nếu cải thiện được chất lượng giấc ngủ thì có thể ngủ ít hơn để tăng thời gian hoạt động. Hiệu quả công việc được nâng cao cũng sẽ cải thiện thu nhập. Hơn nữa, sau này thời gian dùng cho điều trị răng cũng sẽ giảm bớt. Nói chung là có lợi."
"Không được đâu."
"Lớp trưởng cũng nói, hàm răng đẹp cũng cần thiết để có được sự tin tưởng trong xã hội..."
"Tôi kiên quyết không đồng ý."
"..."
Bất kể Nishino nói gì, ý chí từ chối của Rose vẫn kiên định. Nishino bắt đầu sốt ruột. Vì không có tiền, hôm qua anh đã phải nhờ Machisu đưa tiền lẻ cho, mới có cơ hội đi khám.
Đối với Nishino, cuộc nói chuyện với lớp trưởng thật là vui vẻ. Chính vì vậy, anh mới càng kiên quyết rằng mình phải tiếp tục cuộc trò chuyện đó.
Đang lúc mong chờ được trò chuyện với người khác, lớp trưởng lại chủ động bắt chuyện với mình. Nếu mình đeo niềng răng đến trường, có thể sẽ tạo ra chủ đề. Biết đâu cô ấy cũng từng niềng, nếu có cùng chủ đề, cuộc trò chuyện có thể mở rộng hơn. Một tương lai tươi đẹp như vậy đã mở ra trong tâm trí anh.
"Thật ra, hôm qua tôi đã ký hợp đồng điều trị rồi."
"Xé đi là được."
"..."
Nhưng cô nàng loli tóc vàng không hề gật đầu. Dù nghe Nishino trình bày một cách khẩn thiết, cô ta cũng tuyệt đối không gật đầu.
Khuôn mặt tầm thường vốn định thông qua cuộc đàm phán hôm nay để có được khoản tiền này, không ngờ lại bị phủ nhận, không khỏi lúng túng. Cứ đà này, đừng nói là đáp lại lời khuyên của lớp trưởng, ngay cả lời hẹn với "bố của Risa" cũng không thể giữ.
"Có bấy nhiêu thôi sao?"
"Không, cái đó..."
"Vậy thì ăn trưa đi thôi, đói rồi đúng không?"
"..."
Cũng như hôm qua, Rose nỗ lực chuẩn bị bữa trưa.
Cô ta tuyệt đối sẽ không đồng ý cho Nishino niềng răng. Nếu được, cô ta còn ước gì có thể nhổ hết răng của Nishino, tự mình nhai thức ăn rồi mớm cho anh ta, đó mới là cách nuôi dưỡng lý tưởng. Hàm răng đều tăm tắp sau phẫu thuật chỉnh hình ư? Dù chết cũng tuyệt đối không đồng ý!
"Chẳng lẽ cậu không đói sao?"
"...Không, có hơi đói."
Cuộc hẹn niềng răng vào tuần tới đã hứa với "bố của Risa". Nishino hiểu ra sự thật rằng ngày đó sẽ không bao giờ đến, trái tim anh đau nhói.
◇ ◆ ◇
Chiều hôm đó, tan học, Nishino về thẳng nhà Rose. Ban đầu anh định đến câu lạc bộ Street Dance, tập luyện kỹ thuật mới. Thế nhưng, sau buổi sinh hoạt lớp cuối giờ học, Rose đã đến tận lớp 2-A, cưỡng chế Nishino về nhà.
Giờ đây, anh thậm chí còn không có tự do tham gia hoạt động câu lạc bộ nữa.
"Vậy thì, cô muốn nói gì?"
Ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, Khuôn mặt tầm thường hỏi người đối diện. Ngăn cách bởi chiếc bàn sofa chân thấp, đối diện là Rose đang tao nhã thưởng thức trà đen. Khác với bộ đồng phục, cô nàng đã thay một chiếc váy ngắn, khi uống trà từ từ vắt chéo chân, cố tình trêu ngươi thằng trai tân.
"Trước đây cũng đã nói rồi."
"...Là chuyện thành lập câu lạc bộ mới sao?"
"Quả nhiên là Nishino-kun, hiểu nhanh như vậy thật là đỡ phiền quá."
"Đừng có quá coi thường người khác."
Nhân tiện, Khuôn mặt tầm thường không có tách trà trong tay. Vì ác cảm với Rose, anh đã từ chối lời đề nghị "Tôi pha trà đen cho nhé?" của cô ta. Do đó, giờ đây cổ họng Nishino khô khốc, miệng cũng dính dáp. Dù nơi ở đã trở thành một biệt thự sang trọng, chất lượng cuộc sống cũng không cải thiện là bao.
Nhưng tất cả đều là do anh ta tự chuốc lấy.
"Vậy thì, dù hiểu rất nhanh, nhưng cậu có thể cho câu trả lời sảng khoái không?"
"Tôi rất rõ, lời hứa là lời hứa."
"Ối chà, vui quá."
"Nhưng câu lạc bộ Street Dance vẫn chưa chính thức được công nhận là một câu lạc bộ. Lời hứa của tôi với cô chỉ có hiệu lực khi câu lạc bộ Street Dance chính thức được công nhận là một câu lạc bộ."
"Vẫn cố chấp như vậy..."
"Không được sao?"
"Không, lời hứa là lời hứa."
"Vậy thì, đợi thêm một lát nữa thôi nhé."
"Tôi biết rồi."
Rose thẳng thắn chấp nhận lời Nishino.
Dù sao đi nữa, cô nàng loli tóc vàng đã nếm được "vị ngọt" trong việc luyện tập Street Dance. Lại còn được giao nhiệm vụ hướng dẫn vũ đạo, có thể suốt cả ngày chạm vào cơ thể Khuôn mặt tầm thường. Nghĩ đến những lợi ích này, cô ta bắt đầu cân nhắc việc kiêm nhiệm cả hai câu lạc bộ.
Dù không phải do Nishino nói, nhưng đây là một thế giới mà không bao giờ biết được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. (Có thể hiểu là "trong họa có phúc" hoặc "đời là vô thường, chẳng biết đâu mà lường").
"Tuy nói vậy không hay, nhưng cô đúng là thật thà thật."
"Ối chà, thất lễ quá nhỉ. Tôi cũng sẽ tuân thủ lời hứa mà."
Quan trọng hơn là Rose có thể nhân cơ hội này để nâng cao đánh giá của Nishino về mình. Đương nhiên, Nishino không thể đoán được suy nghĩ của cô ta.
"Ừm, phải rồi."
Anh nằm mơ cũng không thể ngờ đối tượng trước mắt lại mê mẩn mình đến thế. Khuôn mặt tầm thường chỉ đơn thuần cảm thấy khâm phục từ tận đáy lòng.
"À phải rồi, Nishino-kun, sau này cậu có tiếp tục nhảy Street Dance không?"
"Sao cô lại hỏi vậy?"
"Sau sự kiện lần này, cậu lại có thêm một danh hiệu mới."
"Danh hiệu mới?"
"Kẻ biến thái thích mặc đồ nữ."
"..."
Xét về kết quả, sự náo loạn trong cuộc thi Street Dance hoàn toàn do ý tưởng bất chợt của Khuôn mặt tầm thường mà ra, nhưng lại không mang lại bất kỳ lợi ích nào cho chính anh ta. Mục đích được người khác phái yêu thích không thành hiện thực, thay vào đó chỉ là một danh xưng không mong muốn và chẳng hề vẻ vang.
Điều gì đang chờ đợi anh ở phía trước, ngay cả bản thân anh cũng không thể tưởng tượng nổi.
"Thế nào?"
"...Vừa tham gia cái câu lạc bộ mà cô gọi, vừa tiếp tục suy nghĩ vậy."
"Quyết định sáng suốt."
Dù trải qua không ít khúc mắc, nhưng đối với Rose, mọi chuyện cuối cùng cũng đã đâu vào đấy.