Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Độc Vương: Khi Ta Nắm Giữ Quyền Năng Tối Thượng, Harem Mỹ Nhân Say Đắm Chẳng Rời

(Đang ra)

Độc Vương: Khi Ta Nắm Giữ Quyền Năng Tối Thượng, Harem Mỹ Nhân Say Đắm Chẳng Rời

LeonarD

Tuy nhiên, cậu không ngờ rằng loại độc trong người lại có ảnh hưởng “kỳ lạ” đến những mỹ nhân mà cậu gặp trên đường!

17 131

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Đang ra)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

344 2173

Dagashi-ya Yahagi: Setting Up a Sweets Shop in Another World

(Tạm ngưng)

Dagashi-ya Yahagi: Setting Up a Sweets Shop in Another World

Nagano Bunzaburou

Hỗ trợ mấy tân binh mộng mơ bằng đống bánh kẹo vừa rẻ vừa bí ẩn, tiện thể có khi còn cưa đổ luôn một chị phù thủy yandere... nào, cùng nhau cố gắng nào!

74 359

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

27 197

Cuốn tiểu thuyết này chỉ dài năm dòng.

(Hoàn thành)

Cuốn tiểu thuyết này chỉ dài năm dòng.

Kagiro

"Xin vui lòng đọc từ [Phần 1] theo thứ tự. Nếu không, bạn sẽ không thể hiểu được nội dung.

30 5

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

159 2022

Tập 04: Cựu Anh hùng thứ 68 và những Lời thỉnh cầu Duyên cớ - Chương 2.14 Hoa Thanh Tước ~ Tâm Hồn Tinh Nghịch ~

Phần mười bốn: Elly—Ngày thứ 6 trong 12 ngày

Nhờ có thuốc của Setsuna, cơn sốt của tôi đã dứt và vết thương trên lưng cũng đang dần lành lại. Trước khi được Norris đưa cậu ấy đến đây, dù tôi có ngồi dậy hay nằm xuống, cơn đau vẫn hành hạ không dứt. Tôi không muốn Norris phải lo lắng, nên cứ luôn miệng bảo mình ổn, nhưng thật tình, cơn đau ấy gần như không thể chịu đựng nổi. Có lẽ anh cũng biết tôi chỉ đang cố tỏ ra mạnh mẽ. Giống như cách tôi biết anh đã luôn cố gắng một mình gánh vác mọi thứ.

Nhưng giờ đây, khi ngồi trên ghế sofa và thêu một dải ruy băng trắng tinh, tôi không còn cảm thấy đau đớn chút nào nữa. Dù vẫn chưa thể đứng lâu, nhưng ít nhất tôi đã có thể cử động tay.

Trong phòng có hai vị Thú nhân đang trông chừng tôi. Một là cậu bé tên Alto với đôi tai sói dễ thương, đang chăm chú nhìn vào đôi tay thêu thùa của tôi. Cách đó một chút, một vị Thú nhân lớn tuổi tên Ragi đang ngồi trên ghế và lặng lẽ đọc sách. Họ là những người tốt bụng đã ngỏ lời giúp đỡ vì lo lắng cho chúng tôi. Norris thì quá bận rộn với cửa hàng, còn tôi lại không thể đi lại nhiều vì vết thương, thế nên ngày nào họ cũng mang bữa trưa đến cho tôi, trừ những ngày Norris nghỉ.

“Cô đang thêu hoa gì vậy ạ?”

“Là hoa xương rồng đó con. Ý nghĩa của nó là ‘nhiệt huyết.’”

“Ồ…”

Có lẽ vì thấy việc dùng chỉ tạo nên những bức vẽ thật kỳ lạ, nên Alto cứ nhìn tôi thêu suốt. Ban đầu, cậu bé còn cảnh giác và chẳng nói với tôi lời nào ngoài câu chào hỏi, nhưng rồi dần dần cũng cởi mở hơn sau khi tôi bắt đầu cho cậu bé đồ ngọt để cảm ơn vì đã mang bữa trưa đến. Nghe bác Ragi lặng lẽ khen “Chiến thuật hay lắm,” lòng tôi vui khôn xiết. Giờ thì chúng tôi đã đủ thân để cùng nhau ăn trưa.

“Chúng ta về sớm thôi nào, Alto?”

“Vâng ạ!”

Nghe bác Ragi thúc giục, Alto đứng dậy khỏi ghế. Hai người họ không ở lại với tôi quá lâu, chỉ đủ để cùng ăn trưa và để tôi thêu xong một bông hoa lên dải ruy băng.

“Cháu giữ gìn sức khỏe nhé, Elly. Nhớ đừng gắng sức quá.”

“Vâng ạ. Hôm nay lại làm phiền hai ông cháu rồi.”

“Mai gặp lại nhé, cô Elly.”

“Mai gặp lại nhé, Alto!”

Dù rất vui khi được nghe những lời quan tâm của bác Ragi và câu hẹn gặp lại của Alto, nhưng mỗi khi họ rời đi, tôi lại cảm thấy thật cô đơn.

Chỉ còn một mình trong căn phòng trống, tôi lại tiếp tục công việc của mình. Dải ruy băng cho ngày mai đã xong rồi, nhưng tôi vẫn đang thêu lại mẫu thiết kế tương tự lên những dải ruy băng khác. Mười hai đóa hồng, mười hai từ ngữ, và mười hai dải ruy băng, mỗi dải đều được thêu một loài hoa tượng trưng cho từ ngữ đó.

Tôi tin chắc ý tưởng này sẽ trở nên nổi tiếng. Chỉ tiếc là mình đang bị thương nên không thể giúp được nhiều hơn, nhưng có thể góp một tay thế này cũng đã là điều đáng biết ơn rồi.

“...Mình cứ tận hưởng nó thì hơn,” tôi dừng mũi kim và tự thì thầm.

Cả Norris và tôi đều biết rằng, có thể mỉm cười như thế này đã gần như là một phép màu.

Đó là lý do tôi đã quyết định, khi mình bình phục hoàn toàn, tôi muốn báo đáp Setsuna và mọi người nhiều nhất có thể. Mình sẽ làm cho Alto thật nhiều món ngon. Mình biết cậu bé sẽ vui lắm, và quan trọng hơn, đó là điều mà Setsuna mong muốn nhất. Tôi cũng muốn làm gì đó cho bác Ragi, nhưng vẫn chưa nghĩ ra. Nếu mình may cho bác ấy một bộ quần áo, liệu bác có mặc không? Mình cũng cần phải cảm ơn cả ngài Hội trưởng nữa.

Đúng lúc tôi đang nghĩ rằng đã sắp đến giờ đóng cửa hàng, tôi nghe thấy tiếng cửa trước mở ra và một loạt tiếng bước chân dồn dập. Vài khoảnh khắc sau, cánh cửa phòng tôi bật mở.

“Elly!”

“Có chuyện gì vậy, Norris? Em không nghe thấy tiếng xe ngựa của anh. Anh chạy bộ đến đây à?”

Tôi định hỏi, nhưng anh đã nói trước khi tôi kịp lên tiếng.

“Mực bị nhòe trên dải ruy băng rồi! Em sửa lại được không?”

Anh đưa cho tôi dải ruy băng. Trên đó có vài từ được viết rất ngay ngắn. Tôi sợ rằng sẽ bất lịch sự nếu đọc quá nhiều, nhưng đó là một tin nhắn ngắn nên tôi không thể không đọc nó.

“Em nghĩ mình nên viết lại lên một dải ruy băng mới thì hơn.”

Tôi trả lại dải ruy băng cho Norris, rồi lấy một chiếc hộp từ tủ đầu giường. Mở hộp ra, tôi lấy một dải ruy băng được thêu hoa cúc tây xanh.

“Cảm ơn em! Xin lỗi nhé, nhưng anh phải quay lại ngay.”

“Vâng. Chúc anh may mắn. Nhưng mà anh chạy bộ đến đây thật à?”

“Không, anh đã nhờ Setsuna dịch chuyển giúp vì nếu không sẽ chẳng đủ thời gian để làm lại dải ruy băng. Cậu ấy đang đợi bên ngoài, nên anh phải đi đây.”

Chà, ghen tị thật. Mình cũng muốn được thử dịch chuyển bằng ma thuật một lần xem sao.

Norris rời đi trước cả khi tôi kịp dặn anh hãy cẩn thận, và sau khi tôi nghe tiếng chìa khóa tra vào ổ, căn phòng lại chìm vào im lặng.

“Chỉ còn sáu ngày nữa là đến Lễ Đính Ước. Ước gì mình cũng có thể đến đó.”

Tôi cảm thấy có chút hụt hẫng khi nhìn xuống dải ruy băng trên tay. Dù chưa từng gặp mặt ngài Georges bao giờ, nhưng thấy Norris có vẻ rất vui và đang làm việc chăm chỉ vì ngài ấy, tôi tin chắc ngài ấy là một người tốt. Nghĩ lại những lời ngài ấy viết trên dải ruy băng, lòng tôi lại thấy ấm áp.

Tôi quay trở lại công việc thêu những dải ruy băng cho ngày mai, trong khi suy ngẫm về ý nghĩa của những đóa cúc tây xanh.

Tin tưởng: Anh sẽ cố gắng trở thành người mà em tin tưởng nhất trong đời. —Georges