Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

26 189

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

389 725

Ta chỉ là tới phá hư hôn ước , công lược ta làm gì

(Đang ra)

Ta chỉ là tới phá hư hôn ước , công lược ta làm gì

谢海朱

"Ơ, hiệu quả của thuốc đã nói sẽ biến mất đâu rồi? Khoan đã..."

50 8

Nishino Gakunai Caste Saikai Ni Shite Inou Sekai Saikyo No Shonen

(Hoàn thành)

Nishino Gakunai Caste Saikai Ni Shite Inou Sekai Saikyo No Shonen

Buncololi/ぶんころり

Tuy nhiên, con đường đi lên ấy chẳng hề dễ dàng. Đây là một câu chuyện mà người ta gọi là “hard-boiled” — (có kèm theo cả những trận chiến siêu năng lực).

245 695

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

1089 4837

Tiếng Ồn Nơi Thiên Đường

(Đang ra)

Tiếng Ồn Nơi Thiên Đường

Hikaru Sugii

Câu chuyện về chàng trai giao nhau với những cô gái, tình yêu, tuổi trẻ và ban nhạc!

14 6

Tập 04: Cựu Anh hùng thứ 68 và những Lời thỉnh cầu Duyên cớ - Chương 2.7 Hoa Thanh Tước ~ Tâm Hồn Tinh Nghịch ~

Phần Bảy: Setsuna

Chuyến đi câu cùng Cyrus hóa ra lại là một trải nghiệm ngọt ngào xen lẫn cay đắng. Trước khi yết kiến hoàng hậu, tôi đã những mong mình sẽ có một chuyến đi thật vui vẻ, nhưng giờ đây, nhiệm vụ bà giao phó phải được đặt lên hàng đầu. Việc vừa phải giữ bí mật, vừa phải lên tiếng thay cho bà quả thực là một thử thách. Dẫu cho tôi đã nỗ lực hết sức…

“…”

Một tiếng thở dài khe khẽ tuột khỏi bờ môi khi tôi đang chuẩn bị bữa sáng. Liệu Cyrus có hiểu được ý nghĩa ẩn sau bông gerulito mà tôi đã tặng anh không? Liệu anh có chịu thay mặt hoàng hậu mà thưa chuyện với Eugene không? Cứ cái đà cuộc nói chuyện hôm qua, xem ra khó lòng mà được.

Từ chối một việc ngay từ đầu chẳng khác nào nhắm mắt làm ngơ trước thực tại. Tôi hiểu anh bận, nhưng Cyrus vẫn giữ lời hứa sẽ đi câu cùng Alto. Vậy tại sao anh không thể san sẻ dù chỉ một chút thời gian đó cho hoàng hậu? Tôi thấu hiểu lập trường của cả hai người. Tôi chỉ mong họ có thể tìm được tiếng nói chung với hoàng hậu, thay vì chỉ đáp lại bằng hai chữ "bận rồi" và phớt lờ đi cảm xúc của bà, để rồi cố gắng tìm hiểu lý do vì sao bà lại khẩn thiết muốn dành thời gian bên nhau đến vậy.

Hình ảnh nụ cười buồn bã của hoàng hậu lại hiện về trong tâm trí. Vẫn còn thời gian cho đến cuộc gặp tiếp theo của chúng tôi. Tôi chỉ thầm mong sao cho tấm lòng của bà sẽ chạm đến được Eugene và những người khác.

Bất kể những cảm xúc ngổn ngang trong lòng, tôi vẫn đi làm mỗi ngày. Và ngay lúc này đây, tôi đang đứng giữa một cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.

Cội nguồn của cảnh tượng hỗn loạn này đến từ bó hoa được Norris gói ghém tỉ mỉ và trưng bày ngay gần cửa sổ. Nó thật đẹp, thật bắt mắt, bên dưới còn có một tấm bảng đen ghi dòng chữ: Hiện có dịch vụ gói bó hoa! Ban đầu chúng tôi chỉ nghĩ rằng, với mức giá cao hơn vì thêm giấy và ruy băng, chắc chỉ vài người khách hứng thú. Nhưng chỉ một lát sau khi Norris đi lấy thêm hoa và tôi trông coi cửa hàng, khách hàng đã bắt đầu đổ về không ngớt.

Tôi biết rõ chúng tôi đang thiếu người, và bên ngoài thì đám đông ngày một lớn. Có lẽ một vài người trong số họ chỉ đến xem có chuyện gì ồn ào, nhưng vì chỉ có một mình, tôi thậm chí còn không thể bước ra ngoài giải thích. Ngay khi tôi đang định bụng sẽ ra ngoài để giải tán những ai không có ý định mua hàng, một giọng nói bỗng cất lên: “Có chuyện ồn ào gì thế?”

Theo sau đó là một sự im lặng tức thì.

“Chủ tiệm có ở đây không?” tôi nghe thấy, và đúng lúc đó, một kỵ sĩ bước vào.

“Xin lỗi ngài, chủ tiệm hiện đang có việc ra ngoài.”

“…Ngài Setsuna?” Người kỵ sĩ hỏi, vẻ mặt thoáng chút ngạc nhiên. Đó là Ngài Georges, Đệ Nhị Kỵ Sĩ của Eugene, người tôi từng được giới thiệu trong lần ghé thăm lâu đài trước. “Ngài làm gì ở đây? À, chuyện đó tính sau—trước hết tôi cần biết có chuyện ồn ào gì đang diễn ra.”

Dường như Ngài Georges đã bắt gặp đám đông trong lúc đi tuần và lo rằng có sự cố xảy ra. Tôi giải thích cho anh một cách ngắn gọn nhất có thể.

“Chúng tôi mới bắt đầu bán hoa gói sẵn từ hôm nay, và có vẻ nó đã thu hút nhiều sự quan tâm hơn chúng tôi dự tính.”

“Hoa gói sẵn?” Ngài Georges tò mò nghiêng đầu, tôi bèn chỉ về phía bó hoa trưng bày trong cửa sổ.

“Đẹp quá. Vậy là các vị bán những bó hoa thế này sao?”

“Vâng. Chúng tôi có thể bó hoa theo lựa chọn của ngài, nhưng giấy gói và ruy băng sẽ tính phí riêng.”

“Hiểu rồi,” anh đáp, mắt không rời khỏi bó hoa. Rồi anh nhận ra ánh nhìn của tôi và lắc đầu. “À, không có gì. Tôi sẽ ra ngoài bảo đám đông giải tán.”

“Ồ, việc đó tôi làm được mà.”

“Ngài cứ phục vụ khách hàng thì hơn.”

“Cảm ơn ngài.”

Ngài Georges gật đầu rồi bước ra ngoài. Dường như lời nói của anh đã có hiệu quả, bởi ngay sau đó, chỉ còn lại những người thật sự có ý định mua hàng. Tôi cảm ơn anh rồi quay lại tiếp khách. Một lúc sau, Norris trở về tiệm với vẻ mặt hớt hải. Tôi kể lại rằng có một kỵ sĩ đi tuần đã giúp giải quyết tình hình, nhờ vậy mà chúng tôi mới vượt qua được cơn hỗn loạn.

“Phù. Cậu vất vả rồi, Setsuna,” anh nói bằng giọng mệt mỏi, tay xách một chiếc xô hoa đã cạn sạch.

“Hơi vất vả một chút, nhưng tôi thấy rất vui.”

“Cậu thực sự thấy bận rộn như vậy là vui sao?”

“Chà, chẳng phải rất phấn chấn khi ý tưởng của mình thành công tốt đẹp hay sao? Cảm giác như chỉ muốn phá lên cười thật to ấy?”

Tôi nói đùa, và Norris bật cười thành tiếng. Hai chúng tôi vừa trò chuyện vừa bắt đầu thu dọn cửa hàng, nhưng đúng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng bước chân của ai đó đang đến gần. Tôi ngẩng lên nhìn thì thấy Ngài Georges đang tiến về phía chúng tôi, hơi thở có chút gấp gáp. Sắc mặt anh trông còn tệ hơn cả lúc tôi gặp anh ban nãy.

“Xin lỗi, nhưng tôi muốn mua một ít hoa.”

“Thật lấy làm tiếc, nhưng chúng tôi đã đóng cửa rồi ạ,” Norris ái ngại đáp.

Ngài Georges sụp vai, trông càng thêm phiền muộn. Chắc hẳn Norris thấy tội nghiệp, nên anh nói: “Thôi, sao ngài không vào trong này đã?”

Tôi mời Ngài Georges vào và nhanh chóng đóng cửa lại để không có thêm vị khách nào vào nữa. Xong xuôi, Norris mỉm cười nói với anh.

“Ngài muốn loại hoa nào ạ?”

“Hôm nay là ngày bắt đầu Lễ Đính Ước của tôi, và tôi đang tìm một món quà. Chiều nay khi thấy bó hoa trưng bày, tôi đã nghĩ nó thật hoàn hảo. Chỉ là, tôi không rành về hoa lắm, nên rất mong anh có thể giúp tôi chọn vài loại. Lý tưởng nhất, tôi cần những bông hoa có thể tiếp tục khoe sắc mà không tàn trong suốt mười hai ngày.”

Vì không rành về Lễ Đính Ước, tôi bèn tra cứu trong cơ sở dữ liệu của Kyle và biết được đây là một phong tục của giới quý tộc Lypaed. Sau khi một người đàn ông ngỏ lời và được chấp thuận, anh ta sẽ đến dinh thự của vị hôn thê trong mười hai ngày liên tục, mỗi ngày mang theo một món quà để khẳng định hôn ước. Vào ngày cuối cùng, trước sự chứng kiến của gia đình, họ hàng và bạn bè, anh ta sẽ cầu hôn một lần nữa để thề nguyện tình yêu vĩnh cửu. Trong buổi lễ, những món quà đã tặng suốt mười hai ngày sẽ được trưng bày, và người đàn ông có thể bị chê cười nếu có bất kỳ món quà nào bị xem là kém cỏi. Tôi thì chắc chắn không thể chịu nổi viễn cảnh bị cười nhạo trong một dịp trọng đại của đời người.

“Tôi xin lỗi, nhưng hoa cắt cành để bó thì hôm nay chúng tôi đã bán hết sạch rồi. Hơn nữa, tiệm của tôi cũng không trồng loại hoa nào có thể tươi suốt mười hai ngày cả.”

“Ra vậy… Tôi đã thực sự nghĩ cô ấy sẽ rất vui với món quà đó… Thật đáng tiếc.”

“Hay là bảy ngày nữa ngài quay lại nhé? Lúc đó tôi có thể chuẩn bị sẵn cho ngài những loại hoa phù hợp cho Lễ Đính Ước.”

“Cảm ơn anh, tôi sẽ làm vậy.” Ngài Georges cảm ơn Norris, rồi buông một tiếng thở dài. “Chà, ít nhất cũng xong được một món quà, nhưng giờ tôi phải nghĩ xem hôm nay nên tặng cô ấy thứ gì đây.”

Norris nhìn chằm chằm vào Ngài Georges. “Khoan đã… Ý ngài là ngài vẫn chưa chuẩn bị bất kỳ món quà nào khác sao?”

Ngài Georges gật đầu và nhún vai một cách khó xử thấy rõ. Norris không kìm được mà ôm đầu. Với tính cách tốt bụng của Norris, hẳn là anh đang cảm thông cho vị hôn thê của Ngài Georges.

“Dạo gần đây tôi có quá nhiều việc nên đã quên bẵng mất Lễ Đính Ước.”

Ngài Georges cũng là kỵ sĩ của Eugene, giống như Cyrus, nên có lẽ anh đã bận đến mức không còn thời gian cho bản thân.

“Tên em ấy là Sophia. Không phải tôi không yêu thương em ấy, dù có thể anh không tin… Nếu tôi là người duy nhất bị cười nhạo trong buổi lễ, tôi cũng chẳng phàn nàn—tất cả là lỗi của tôi. Nhưng tôi không thể chịu được ý nghĩ Sophia sẽ bị chế giễu dù em ấy chẳng làm gì sai cả.”

Vầng trán anh nhăn lại, như thể đang hình dung ra cảnh tượng đó, và tôi thực sự thấy ái ngại cho anh.

“Thôi, dù sao tôi cũng phải đi đây. Tôi sẽ thử tìm thứ khác,” anh nói, đoạn định rời khỏi tiệm.

“Giờ này hầu hết các cửa hàng quanh đây đều đóng cửa rồi, chỉ còn các nhà hàng thôi. Có lẽ ngài sẽ không tìm được nơi nào bán quà vào giờ này đâu.”

Đi lại ngoài đường vào ban đêm rất nguy hiểm, các cửa hàng thường đóng cửa trước khi trời tối để mọi người kịp về nhà. Như Norris đã nói, dù người kỵ sĩ có đi lùng sục khắp nơi bây giờ cũng chẳng thể tìm được món quà nào phù hợp.

“…Dù vậy, tôi vẫn phải tìm. Tôi không muốn làm em ấy thất vọng; tôi muốn thấy em ấy mỉm cười. Dù tôi biết, lúc này đây, mình chẳng có quyền nói thế…” Ngài Georges thở dài thườn thượt, và tôi tự hỏi liệu mình có thể làm gì để giúp anh.

Anh muốn vị hôn thê của mình mỉm cười, cũng như tôi vẫn luôn mong được thấy Tuuli mỉm cười.

“Nếu ngài không phiền, xin hãy đợi ở đây một lát được không? Tôi có thể đi hái hoa cho bó hoa của ngài ngay bây giờ.”

Norris hẳn đã có cùng suy nghĩ với tôi.

“Vì cần phải tươi trong mười hai ngày, tôi chỉ có duy nhất một loại phù hợp, nhưng chúng vẫn còn là những nụ hoa. Sáng mai chúng sẽ bắt đầu nở, nên tôi đã định để mai mới bán, nhưng tôi không nghĩ ra được cách nào khác. Ngài có thể tặng chúng cho vị hôn thê và nói rằng đây là một bất ngờ đặc biệt cho sáng mai. Như vậy là ổn cho món quà hôm nay, đúng chứ?”

“…Anh có chắc là không phiền chứ?” Ngài Georges đáp.

Cuộc đối thoại này, đặc biệt là hai từ “mười hai ngày” và “hoa”, đã gợi cho tôi nhớ về một điều gì đó, và một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu. Nó tựa như một giải pháp kỳ diệu cho tình cảnh này. Nhưng để biến nó thành hiện thực, tôi buộc phải dùng đến Ma thuật Thời Gian. Ngay lập tức, lý trí trong đầu lên tiếng cảnh báo, thôi thúc tôi hãy giữ kín sự thật này.

“Chúng là loại hoa gì vậy?”

“Là một giống hồng mới.”

“Hoa hồng Laglut và Cindy sắp nở sao?”

Tôi bất giác xen vào, và Norris vui vẻ gật đầu.

Những đóa hồng ấy thực sự sắp nở ư? Đó hẳn sẽ là một kỷ niệm vô cùng đặc biệt. Ước gì mình có thể tặng chúng cho Tuuli. Cảm xúc ấy trỗi dậy mãnh liệt, khiến tim tôi đập rộn ràng, dù chỉ vài phút trước tôi đã gần như buông xuôi.

“Xin lỗi, hoa hồng Laglut và Cindy là gì vậy?” Ngài Georges hỏi.

Norris bắt đầu giải thích một cách hồ hởi. Khi lắng nghe, không chỉ ý tưởng ban nãy của tôi trỗi dậy mạnh mẽ hơn, mà việc biết được đó lại là những đóa hồng đặc biệt càng khiến kỳ vọng của tôi tăng cao.

“Chính xác thì khi nào những bông hồng sẽ nở vào sáng mai?”

“Tôi xin lỗi, nhưng tôi chỉ có thể nói là trước lúc mặt trời mọc.”

“Hiểu rồi… Nếu tôi nói vậy, chắc cô ấy sẽ thức trắng đêm chỉ để ngắm chúng mất.”

Cả Norris và tôi đều gật đầu thấu hiểu.

“Khi tặng hoa, ngài nhớ dặn cô ấy ngủ một giấc thật ngon nhé. Dù tôi hoàn toàn hiểu cảm giác muốn thức trắng để chiêm ngưỡng.”

Giá như có thứ gì khác ngoài Ma thuật Thời Gian để dùng… Nhưng dĩ nhiên, một phương pháp tiện lợi như thế không hề tồn tại. Để biến ý tưởng của tôi thành hiện thực, việc giữ cho những đóa hồng không nở trong một thời gian dài sau khi lấy ra khỏi xô là điều bắt buộc, và cách duy nhất để kiểm soát nó dường như chỉ có thể là Ma thuật Thời Gian.

Mình có thể tạo ra một ma cụ để điều khiển thời gian chúng nở… Không, không được. Đến cả tôi còn ngạc nhiên khi Norris cho thấy anh có thể kiểm soát thời điểm hoa nở, vậy nên nếu tôi tiết lộ mình vốn đã có một ma cụ tương tự, anh ấy chắc chắn sẽ sinh nghi.

Tôi nhắm mắt lại một khoảnh khắc, cân nhắc xem nên làm gì. Tiết lộ khả năng sử dụng Ma thuật Thời Gian của mình có thể biến khung cảnh tôi mường tượng thành sự thật, và Sophia sẽ không phải thức trắng đêm. Hơn nữa, tôi cũng có thể gửi những đóa hồng còn e ấp đến cho Tuuli…

“Nếu vậy, xin hãy chuẩn bị những đóa hồng đó cho tôi.”

“Chắc chắn rồi. Tôi sẽ lấy cho ngài hồng Cindy. Chúng có màu đỏ thẫm, tượng trưng cho tình yêu, tôi nghĩ sẽ rất hoàn hảo. Dù rất tiếc vì ngài không thể tự tay chọn chúng từ những bông hoa trưng bày.”

“Không sao đâu. Như tôi đã nói, tôi tin tưởng vào gu thẩm mỹ của anh.”

Cuộc nói chuyện của họ vừa đến hồi kết, và tôi không thể đứng yên thêm được nữa.

“Ngài Georges,” tôi gọi, và anh quay lại.

“Vâng, Ngài Setsuna?”

Ý tưởng mà tôi sắp thực hiện bắt nguồn từ một truyền thống ở thế giới cũ, nơi người ta sẽ tặng cho người mình yêu một tá hoa hồng, mỗi bông mang một ý nghĩa riêng. Dù vậy, tôi không thể nhớ hết mười hai ý nghĩa, nên không thể tái hiện lại chính xác được.

“Tôi đã phát triển một thần chú có thể khiến nhiều bông hoa nở đồng loạt vào bất cứ thời điểm nào ngài muốn. Ngài có muốn thử không? Tuy nhiên, vì đây là ma thuật nguyên bản của tôi, ngài sẽ phải giữ bí mật.”

“Tôi chưa từng biết lại có loại ma thuật như vậy. Tôi thực sự rất cảm kích, và dĩ nhiên, tôi hứa sẽ không nói cho ai biết.”

“Tôi cũng hứa sẽ không nói cho ai biết.”

“Cảm ơn hai người. Nhưng tôi muốn thử một lần trước khi dùng trên hoa của ngài, anh có thể hái thêm vài bông còn đang e ấp nụ được không, Norris?”

“Chắc chắn rồi. Thay vì phải ra tận ngoài đồng, chúng ta dùng tạm mấy bông tôi để dành cho Elly nhé?”

“Nếu anh không phiền thì tốt quá.”

Norris mỉm cười, đứng dậy để lấy hoa từ chiếc xe trong chuồng ngựa. Nhưng rồi, anh chợt khựng lại như nhớ ra điều gì đó.

“Chuyện này hơi ngoài lề một chút, nhưng hai người quen nhau sao?”

Hẳn là anh thấy lạ khi chúng tôi biết tên nhau. Tôi đang định giải thích thì Ngài Georges đã lên tiếng trước.

“Tôi gặp Ngài Setsuna qua một người bạn giới thiệu.”

“À, ra vậy. Tôi chỉ thắc mắc tại sao Setsuna lại biết tên một vị kỵ sĩ thôi.”

“À. Thật tình cờ khi tôi gặp Ngài Setsuna tại tiệm này, và có vẻ như cậu ấy lại sắp giúp tôi một lần nữa. Hẳn là định mệnh đã đưa chúng tôi đến với nhau.”

Lời của Ngài Georges làm tôi bối rối; tôi không nhớ mình đã từng giúp anh ta.

“Đó chỉ là cách nghĩ của tôi thôi, xin ngài đừng bận tâm.”

Trước khi tôi kịp hỏi ý anh là gì, anh đã nhìn tôi và khẽ lắc đầu, dập tắt mọi câu hỏi.

“Dù sao thì, vì chúng ta sẽ còn cần đến nhau, không cần phải quá câu nệ hình thức đâu. Anh không cần gọi tôi bằng tước vị.”

“Được rồi, vậy tôi sẽ gọi anh là Georges. Và anh có thể gọi tôi là Norris.”

Dù vẫn còn chút bối rối, tôi làm theo Norris và cũng đề nghị Georges gọi mình là Setsuna, và anh gật đầu đồng ý. Tuy nhiên, khi Norris vừa rời khỏi tiệm, Georges lại nói chuyện với tôi như thể cuộc trao đổi vừa rồi chưa từng diễn ra.

“Ngài Setsuna, tôi vẫn luôn muốn bày tỏ lòng biết ơn của mình đến ngài.” Anh chậm rãi và thành kính thực hiện một nghi lễ chào của kỵ sĩ. Đó là một cử chỉ tuyệt đẹp, truyền tải trọn vẹn cảm xúc của anh. “Tôi vô cùng biết ơn ngài đã hộ tống Cyrus trở về Lypaed.”

Anh cẩn trọng nhìn quanh như thể kiểm tra có ai nghe lén không, nhưng tôi đã sớm giăng một kết giới để đảm bảo cuộc nói chuyện của chúng tôi được riêng tư.

“Lúc nãy có Norris ở đây nên tôi không tiện nói lời cảm ơn.”

Cũng phải, anh không thể nói chuyện đó trước mặt người khác được.

“Tôi đã tận mắt chứng kiến khoảnh khắc Cyrus bị tước đi ma huy hiệu kỵ sĩ.”

Georges siết chặt nắm tay. “Dù biết đó là sai, nhưng với tư cách một kỵ sĩ, tôi phải tuân lệnh. Nhưng điều đó không có nghĩa là lòng tôi không quặn thắt. Giọng nói của Cyrus vẫn luôn vang vọng trong tai tôi kể từ ngày hôm đó, và tôi vẫn có thể cảm nhận được cơn run rẩy tuyệt vọng đã hành hạ thân thể cậu ấy qua đôi tay này. Tôi sẽ không bao giờ quên được hình ảnh cậu ấy bị tước đi tất cả những gì mình trân quý.”

À, ra vậy. Georges chính là vị kỵ sĩ được giao nhiệm vụ giữ chặt Cyrus để cậu ấy không gây náo loạn. Anh cũng là một người nữa bị tổn thương bởi sự kiện đó.

“Là một đồng đội, một người bạn, tôi đã không thể làm gì cho Cyrus ngoài việc cầu nguyện cho cậu ấy được bình an mỗi ngày. Tôi đã mong cậu ấy được sống.”

“…”

“Sau khi nhà vua cho tôi biết lý do Cyrus bị lưu đày, tôi đã chuẩn bị tinh thần để mất đi một người bạn…” Georges cúi gằm mặt, vẻ mặt trống rỗng. “Cyrus đã thay đổi kể từ khi cậu ấy trở về. Nụ cười, thói quen ăn uống, sự chuyên tâm luyện tập, và cả phong cách chiến đấu của cậu ấy đều đã khác.”

“…”

“Cậu ấy đã thay đổi quá nhiều chỉ trong một thời gian ngắn. Tôi thậm chí không thể tưởng tượng nổi điều gì đã gây ra những thay đổi đó.”

Anh khẽ thở dài rồi tiếp tục.

“Dù đã trải qua những chuyện như vậy, cậu ấy chưa từng một lời oán thán. Tôi đã chuẩn bị cho tình huống tồi tệ nhất, rằng ‘Mình không thể trách nếu cậu ấy căm ghét mình hay không còn xem mình là bạn nữa,’ nhưng cậu ấy vẫn đối xử với chúng tôi như trước đây.”

Dường như có một sự hiểu lầm nho nhỏ ở đây, gần như thể Georges muốn Cyrus oán hận mình. Nhưng Cyrus dường như không oán giận ai, cũng chẳng căm ghét ai. Dù vậy, đây chỉ là suy đoán của tôi dựa trên những gì mình thấy, bởi tôi không thể biết được những gì ẩn sâu trong lòng cậu ấy.

“Cyrus luôn mong muốn trở thành một kỵ sĩ của Lypaed.”

Georges và tôi lặng lẽ nhìn sâu vào mắt nhau.

“Dù ma huy hiệu kỵ sĩ đã bị tước đoạt và bản thân bị lưu đày, nhưng trong tim, Cyrus vẫn luôn là một kỵ sĩ của vương quốc. Lòng trung thành của cậu ấy chưa bao giờ lay chuyển, và cậu ấy luôn cống hiến hết mình cho đất nước.”

Anh nhìn tôi không chớp mắt, rồi nghiến răng và cúi đầu.

“Tôi hiểu rồi. Ra là vậy. Cả Cyrus và tôi đều là kỵ sĩ của Lypaed. Chúng tôi phải tuân theo mệnh lệnh của chúa công. Công việc của chúng tôi không có chỗ cho sự căm ghét hay oán giận—tất cả những gì quan trọng là chúng tôi sống trọn vẹn cuộc đời của một kỵ sĩ.”

Nói đoạn, anh đặt tay lên cánh tay mình. Tôi chắc chắn rằng ma huy hiệu kỵ sĩ của anh cũng được khắc ở đó, y như của Cyrus. Sau một khoảng lặng ngắn, Georges ngẩng đầu lên, một nụ cười hiền hậu nở trên môi.

“Cảm ơn ngài.”

Tôi có thể cảm nhận được sự chân thành của anh qua cử chỉ đó, và tôi đón nhận nó bằng một cái gật đầu.

Một lúc sau, Norris quay lại và bước vào phòng sau nơi Georges và tôi đang đợi. Anh thở không ra hơi, nên tôi đã pha cho anh một tách trà nóng.

“Mừng anh trở lại. Xin lỗi đã làm phiền anh.”

“Đừng bận tâm, Setsuna.” Norris đứng uống cạn tách trà, rồi đưa cho tôi một xô hoa. “Giờ cậu định dùng loại ma thuật nào đây, Setsuna?”

Không trả lời, tôi chạm vào bông tường vi trong xô và vận dụng Ma thuật Thời Gian. Một vầng sáng mờ ảo bao bọc lấy những bông hoa, dần dần tan vào chúng rồi biến mất. Cả hai người họ đều dõi theo tay tôi khi tôi nhẹ nhàng nhấc những bông hoa ra khỏi bình.

“Hử…?”

“…”

Thông thường, hoa sẽ nở ngay khi được lấy ra khỏi xô, nhưng những bông tường vi vẫn khép nép.

“Ma thuật có vẻ đã thành công. Tôi nghĩ chúng ta có thể bắt đầu thử nghiệm thật được rồi.”

Tôi tự tin rằng ma thuật đã hoạt động đúng như mình hình dung, và tôi thích thú trước vẻ mặt ngạc nhiên của họ. Mắt Georges mở to, trong khi Norris thì dán chặt ánh nhìn vào bông hoa.

“Đây là loại ma thuật gì vậy? Tôi tưởng cậu là một Phong Thuật Sư, Setsuna.”

“Tôi đã dùng Ma thuật Thời Gian. Tôi đã ngưng đọng thời gian của những bông hoa này, ngăn không cho chúng nở.”

“…”

“Ma thuật Thời Gian?” Georges trông kinh ngạc, còn Norris thì đầy bối rối.

“Chẳng phải loại ma thuật đó cực kỳ hiếm sao, Setsuna?”

Và chính lúc đó, tôi nhận ra sai lầm của mình. Phản ứng của cả hai đã cho tôi thấy rõ điều đó. Phản ứng của họ khi thấy Ma thuật Thời Gian của tôi cũng chính là cách mà người khác sẽ phản ứng với cảnh tượng tôi muốn tạo ra. Tin tức về ma thuật này sẽ lan truyền, khơi dậy sự tò mò về câu thần chú, và dĩ nhiên là cả người đã sử dụng nó. Dĩ nhiên tôi đã lường trước điều này sẽ ảnh hưởng đến mình ra sao, đó là lý do tôi chỉ sử dụng nó sau khi đã có lời hứa giữ bí mật từ họ, nghĩ rằng sẽ không có rắc rối gì nếu họ im lặng. Bản thân suy nghĩ đó không sai.

Vấn đề nằm ở chỗ tôi đã cố tình giấu giếm việc mình sẽ sử dụng Ma thuật Thời Gian với Norris và Georges. Nó xuất phát từ mong muốn tạo bất ngờ cho họ, nhưng đó lại là một sai lầm nghiêm trọng. Họ đã không lường trước được điều này khi đồng ý giữ bí mật. Liệu họ có còn đồng ý giữ lời nếu biết rằng lời hứa đó có thể mang lại cho họ bao nhiêu phiền phức không?

Rốt cuộc, chẳng phải tôi đã lừa dối họ đó sao? Sự bất cẩn này thật không thể tha thứ.

“Tôi xin lỗi, lẽ ra tôi nên giải thích rõ về loại ma thuật mình sẽ dùng trước khi yêu cầu hai người hứa giữ bí mật. Tôi đã không nhận ra gánh nặng mà nó sẽ đặt lên vai hai người.”

“…”

“Xin hãy quên lời hứa đó đi. Dĩ nhiên, tôi vẫn sẽ giúp anh, Georges, và nếu có ai hỏi về Ma thuật Thời Gian, anh cứ tự nhiên nhắc đến tên tôi.”

Tôi cúi đầu thật sâu trước cả hai.

“Setsuna, cậu ngẩng đầu lên đi. Tôi sẽ không nói cho ai biết đâu. Khi tôi đã hứa, tôi đã chuẩn bị tinh thần để giữ lời dù cho có phiền phức thế nào đi nữa. Và nếu việc đó sẽ gây rắc rối cho cậu, Setsuna, người mà tôi mang ơn rất nhiều, thì tôi càng không thể nói ra.”

“Tôi cũng nghĩ như Norris. Suy cho cùng, tôi mới là người nằng nặc đòi tìm quà cho Georges.”

“…Cảm ơn hai người.” Tôi ngẩng đầu lên, lòng biết ơn sự tử tế của họ.

“Vậy, Setsuna. Cậu sẽ làm cho bông tường vi kia nở bằng cách nào?”

Norris hỏi với giọng vui vẻ hơn một chút, như thể để xua đi không khí căng thẳng vừa rồi, và chỉ vào bông hoa tôi đang cầm.

“Để tôi cho hai người xem nhé?” Tôi nói, đoạn đưa bông tường vi cho anh.

“Nó sẽ không nở thật đấy chứ?” Norris giơ bông hoa lên ngắm nghía, nhẹ nhàng xoay nó, và tôi búng tay.

Ngay trước mắt anh, bông tường vi dịu dàng hé mở những cánh hoa của mình.

“Woa…”

“…”

Mắt Norris mở to kinh ngạc, còn Georges thì sững sờ nhìn bông tường vi với vẻ thán phục.

“Setsuna, cái này… Thật không thể tin được!”

Tôi mỉm cười trước lời khen của anh và gật đầu.

“Tôi có thể dùng tín hiệu hoặc hẹn giờ, sau đó Ma thuật Thời Gian sẽ được giải trừ.”

“Cậu định làm điều này với hoa hồng Cindy sao?!”

Giọng Norris hơi run, có lẽ vì anh cũng đang mường tượng ra khung cảnh giống như tôi lúc nãy. Tôi đợi Norris bình tĩnh lại, rồi giải thích ý tưởng của mình về việc dùng mười hai đóa hồng cho màn trình diễn. Càng đi vào chi tiết, mắt Norris càng sáng lên, trong khi Georges thì đỏ mặt và cứng đờ người.

“Tôi… phải làm thế thật sao?”

“Tôi nghĩ đó là một ý tưởng tuyệt vời! Anh nghĩ mà xem, nó sẽ đáng nhớ đến nhường nào!” Norris cổ vũ anh.

“Nhưng…” Ánh mắt anh dao động. Ngay cả vành tai anh cũng đã đỏ ửng.

Georges chống khuỷu tay lên bàn, gục đầu vào tay và trầm ngâm. Cho đến lúc này, anh vẫn chưa nói một lời phản đối nào. Tôi tự hỏi anh đang lo lắng điều gì, có lẽ anh chỉ đơn thuần là xấu hổ khi phải diễn theo kịch bản tôi đã dựng nên. Sau một hồi suy nghĩ, hẳn là anh đã thông suốt, vì khi ngẩng đầu lên, vẻ mặt anh đã tràn đầy quyết tâm. Dù vậy, đôi tai anh vẫn còn đỏ lắm.

“Làm thôi.”

“Chắc chắn rồi.”

“Được thôi.”

Khi Georges đã đồng ý, Norris và tôi dịch chuyển đến cánh đồng để hái những đóa hồng Cindy. Khi đến nơi, Norris nhìn quanh vườn hồng, cẩn thận chọn một nụ có kích thước vừa phải từ bụi hồng Cindy rồi dùng kéo cắt nó. Anh đặt nó vào xô hoa, và chúng tôi dịch chuyển về lại tiệm. Georges không ngạc nhiên trước sự xuất hiện đột ngột của chúng tôi, nhưng anh đã khẽ reo lên khi nhìn thấy đóa hồng.

“Nó còn đẹp hơn tôi tưởng tượng! Cảm ơn anh, Norris.”

“Không có gì,” Norris đáp, giọng không giấu được vẻ tự hào.

Georges cũng cảm ơn tôi, nhưng tôi nói rằng mình không thực sự làm gì nhiều, rồi anh ngồi xuống. Khi tất cả đã yên vị, chúng tôi bắt đầu bàn bạc về kế hoạch cho Lễ Đính Ước, bao gồm cả cách anh sẽ trao quà trong suốt mười hai ngày tới.

Sau khi mọi chi tiết đã được thống nhất, Georges cười khúc khích và nói: “Cậu hẳn là ma pháp sư đầu tiên dùng Ma thuật Thời Gian cho một việc như thế này đấy, Setsuna.”

Anh nói đúng. Tôi không thể nghĩ ra ai khác lại dùng ma thuật cho một mục đích phù phiếm như vậy, nên chỉ gật đầu đồng tình.

“Tôi không phục vụ cho quốc gia nào, cũng không thuộc về đội nhóm nào, nên tôi có thể dùng ma thuật theo bất cứ cách nào mình thích,” tôi giải thích.

Vì sở hữu ma lực kết hợp của cả Kyle và Hanai, sức mạnh ma thuật của tôi gần như vô tận. Dù điều đó đến với tôi một cách dễ dàng, nhưng với người khác thì không đơn giản như vậy. Sinh mạng của một ma pháp sư được quyết định bởi ma lực của họ, nên việc dùng nó cho những chuyện vui đùa là điều không tưởng. Đặc biệt là khi bạn phục vụ đất nước hoặc thuộc về một đội nhóm, vì bạn không bao giờ biết khi nào mình sẽ phải ra trận. Đó là lý do vì sao bảo tồn ma lực là nghĩa vụ của một ma pháp sư.

“Lý do cậu không gia nhập tổ chức nào là vì cậu muốn được tự do sử dụng ma thuật của mình sao?”

“Vâng. Tôi không biết tương lai ra sao, nhưng hiện tại, tôi muốn ưu tiên những gì mình muốn làm.”

“Tôi hiểu rồi. Đó cũng là một cách sống.” Georges gật đầu mà không nói thêm gì.

Georges cau mày khi cẩn thận ngắm nhìn dải ruy băng trắng được thêu tinh xảo trước mặt. Elly đã thêu nó trong lúc rảnh rỗi và tặng cho Norris, dặn anh hãy dùng nó cho một dịp đặc biệt. Norris đã định bán nó với khẩu hiệu “Một dải ruy băng đặc biệt cho một ngày đặc biệt.” Họa tiết thêu thật đáng yêu, và tôi quyết định sẽ mua vài dải khi gửi hoa cho Tuuli.

Tôi liếc nhìn Georges đang cắn bút, vắt óc tìm chữ để viết lên dải ruy băng, rồi quay sang gọi Norris.

“Norris này, hay là chúng ta tạm hoãn việc bán hoa hồng Cindy và Laglut cho đến khi Lễ Đính Ước của Georges kết thúc nhé?”

Nếu màn trình diễn với một tá hoa hồng này gây được tiếng vang lớn, nó chắc chắn sẽ giúp tăng doanh số, nên sẽ rất uổng phí nếu bán đi những giống hồng mới ngay bây giờ. Đó là suy nghĩ đằng sau đề nghị của tôi. Norris định gật đầu, nhưng rồi lại lắc đầu.

“Tôi cũng muốn vậy, nhưng nếu đợi lâu quá, hoa sẽ nở hết mất,” anh giải thích.

“Ra vậy… Thế nếu tôi niệm Ma thuật Thời Gian lên các luống hồng thì sao? Như vậy hoa sẽ không nở dù chúng vẫn lớn, và tôi có thể giải trừ ma thuật khi anh lấy chúng ra khỏi xô như bình thường, nên sẽ không có vấn đề gì.”

“Nhưng Ma thuật Thời Gian cực kỳ hiếm có, phải không? Tôi không thể nhờ cậu làm một việc như vậy được!”

“Georges đã có được món quà của mình, còn tôi thì được chứng kiến cảnh tượng mình mường tượng trở thành hiện thực. Chỉ có anh là chưa nhận được gì cả, nên tôi muốn anh hãy nhận lấy điều này. Nhất là khi cửa hàng của anh sắp sửa bận rộn hơn rất nhiều,” tôi nói.

“Được rồi. Nếu điều đó làm cậu thấy thoải mái, thì cứ làm đi. Nhưng xin cậu đừng bận tâm về tôi nữa. Tôi nợ cậu một ân tình không bao giờ trả hết, nên việc giữ bí mật cho cậu đối với tôi không thành vấn đề,” Norris trấn an.

“Vâng.” Dường như anh đã hiểu được ý tôi, nên tôi đón nhận lời anh bằng một nụ cười ngượng ngùng.

Tôi để ý thấy Georges đang quan sát chúng tôi, một nụ cười thoáng hiện nơi khóe môi. Nhưng khi tôi quay sang, anh vội nhìn đi chỗ khác và cười một cách gượng gạo.

“Georges, anh phải tự mình nghĩ ra lời để viết đấy nhé. Tôi không giúp được đâu,” tôi nói trước khi anh kịp nhờ vả, và Norris gật đầu tán thành.

Georges nhìn chúng tôi với ánh mắt cay đắng và thở dài, rồi ngồi thẳng dậy và siết chặt cây bút.

Sau khi Georges cuối cùng cũng gửi gắm xong tâm tư của mình vào dải ruy băng, anh đưa nó cho Norris. Norris hết sức nhẹ nhàng buộc dải ruy băng trắng quanh thân đóa hồng đỏ thẫm. Khoảnh khắc ấy, anh có lẽ đã cảm nhận được tâm trạng của một người cha lần đầu tiễn đứa con của mình ra thế giới, vì cuối cùng anh cũng phải chia tay với những đóa hồng mà anh và Elly đã dày công chăm sóc bấy lâu.

“Buộc xong rồi, Setsuna.”

“Tốt. Giờ tôi sẽ niệm chú, anh cứ giữ nguyên như vậy nhé?”

“Được.”

Tôi nhẹ nhàng chạm vào đóa hồng trên tay Norris. Cả hai người họ đều nhìn tôi với vẻ hơi hồi hộp khi tôi khẽ khàng niệm thần chú. Dưới tác dụng của ma thuật, đóa hồng dường như đang từ từ lớn lên… hoặc ít nhất, đó là những gì tôi cho là vậy. Không có thay đổi nào có thể thấy bằng mắt thường, và tôi sẽ không thể chứng kiến được khoảnh khắc kỳ diệu ngay trước khi nụ hoa bung nở.

“Ngay bây giờ, Setsuna.”

Theo hiệu lệnh của Norris, tôi ngưng thần chú tăng tốc thời gian và chuyển sang thần chú đóng băng thời gian. Norris hít một hơi rồi mỉm cười.

“Tôi đã thấy ma thuật này hai lần rồi, nhưng nó thực sự đáng kinh ngạc, Setsuna. Khoảnh khắc ma thuật được giải trừ, đóa hoa sẽ bừng nở.”

Thật lòng mà nói, tôi không nghĩ mình xứng với lời khen đó—Norris mới là người đáng kinh ngạc. Tôi thầm ước, Cầu cho hai người họ mãi hạnh phúc, rồi cũng niệm một câu thần chú lên dải ruy băng.

Cả hai người họ cùng thở phào nhẹ nhõm, và tôi bất giác mỉm cười. Mọi việc còn lại chỉ là tiếp tục quá trình này trong mười hai ngày, và rồi thực hiện màn cuối cùng tại Lễ Đính Ước vào ngày sau cuối.

“Đây, Georges.” Norris trang trọng đưa đóa hồng Cindy cho Georges, và anh đón lấy nó với một nụ cười.

“Tôi rất cảm kích. Cảm ơn Norris và Setsuna. Mười hai ngày tới đây, xin được trông cậy vào hai người.”

Georges thực hiện một nghi lễ chào của kỵ sĩ với đóa hồng trên tay.

“Chúc cho lời cầu hôn thành công!”

“Chúc may mắn!”

Georges cười ngượng nghịu, cúi đầu một lần nữa rồi rời khỏi tiệm. Anh bước đi, lưng thẳng, ánh mắt kiên định nhìn về phía trước.

“Mong là mọi chuyện sẽ suôn sẻ.” Norris nói với vẻ mặt trang nghiêm, gần như thể chính anh mới là người sắp cử hành buổi lễ.

“Tôi chắc chắn là vậy.” Tôi gật đầu, nhớ lại hình ảnh của Georges và Sophia mà tôi đã thấy ở lâu đài hôm đó.