Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Anh hùng ca muộn màng của mạo hiểm giả tuổi trung niên, khi vung kiếm 10.000 lần mỗi ngày với lòng biết ơn, kiếm thánh đã đến xin làm đệ tử

(Đang ra)

Anh hùng ca muộn màng của mạo hiểm giả tuổi trung niên, khi vung kiếm 10.000 lần mỗi ngày với lòng biết ơn, kiếm thánh đã đến xin làm đệ tử

Miyama Suzu

Guy Gullveig tuy là con trai của một quý tộc nhưng lại là một đứa con ngoài giá thú. Cậu đã trải qua những ngày tháng bất hạnh bị anh trai cùng cha khác mẹ ngược đãi và bị cha mình phớt lờ.

7 17

Góc nhìn của tác giả

(Đang ra)

Góc nhìn của tác giả

Entrail_JI

Anh ta là trung tâm của vũ trụ.Anh ta đánh bại mọi kẻ thù và cuối cùng giành được cô gái xinh đẹp.

1 5

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

300 437

Mii-kun dối trá và Maa-chan hư hỏng

(Đang ra)

Mii-kun dối trá và Maa-chan hư hỏng

Hitoma Iruma

Mayu, tại sao cậu lại bắt cóc những đứa trẻ đó?

28 120

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

635 6190

Tập 04: Cựu Anh hùng thứ 68 và những Lời thỉnh cầu Duyên cớ - Chương 2.9 Hoa Thanh Tước ~ Tâm Hồn Tinh Nghịch ~

Phần Chín: Georges—Ngày thứ nhất trong 12 ngày

Lính gác ở cổng mở cửa cho tôi, và tôi bước vào. Dù toàn là những gương mặt quen thuộc, nhưng nghe họ cổ vũ “Cố lên nhé!” khiến tôi khá ngượng ngùng.

Tôi hít một hơi thật sâu trước cửa dinh thự rồi lấy hết can đảm gõ cửa. Thường thì quản gia sẽ ra mở, nhưng thay vào đó, người mở cửa lại là Sophia, với mái tóc vàng óng mềm mại dài đến thắt lưng, và đôi mắt luôn làm tôi liên tưởng đến một bầu trời xanh trong phẳng lặng. Vẻ mặt cô ấy dãn ra trông thấy khi nhìn thấy tôi, và cô ấy nở một nụ cười có phần e lệ. Dường như cô ấy cũng đã lo lắng.

“Chào buổi tối, Sophia. Xin lỗi em vì tôi đến muộn.”

“Chào buổi tối, Ngài Georges. Em biết ngài rất bận rộn, cảm ơn ngài đã đến.”

Giọng cô ấy hơi run, và tôi tự hỏi liệu cô ấy có lo lắng giống như tôi không. Nếu là Cyrus, một người quen đối đãi với phụ nữ hơn, cậu ta có lẽ đã có thể nói điều gì đó dí dỏm, nhưng tôi lại không giỏi những chuyện như vậy.

“…Tôi rất mong chờ mười hai ngày sắp tới.”

Đó là một câu nói có phần sáo rỗng, và tôi không hoàn toàn hài lòng với nó, nhưng đôi khi bạn chỉ có thể dùng những gì mình có.

“E-em cũng vậy. Cảm ơn ngài,” cô ấy đáp lại với một chút bẽn lẽn, tay khẽ nắm lấy chiếc váy có cùng màu xanh với đôi mắt của mình.

Dáng vẻ của cô ấy khiến tôi nhớ lại lần đầu gặp gỡ khi cô còn là một đứa trẻ. Ngày ấy, cô đã nấp sau lưng Fred và chào tôi, và bây giờ cô đang ngước nhìn tôi với cùng một vẻ mặt rụt rè ấy. Dù vẫn có những lúc tôi tự hỏi liệu mình có thực sự xứng đáng để cưới Sophia hay không, nhưng tôi đã thề sẽ làm cho cô ấy hạnh phúc, nên tôi biết mình phải gạt bỏ những nghi ngờ đó sau ngày hôm nay.

“Sophia.”

“Vâng?” Giọng nói lo lắng của cô ấy khiến tôi bất giác mỉm cười, và tôi nhẹ nhàng hắng giọng.

“Em sẽ nhận thứ này từ tôi chứ?”

Tôi nhìn sâu vào đôi mắt xanh màu trời của cô và trao cho cô đóa hồng Cindy đỏ thẫm, gửi gắm tình cảm của mình qua nó. Đôi mắt cô dán chặt vào bông hoa, và cô cẩn thận đưa tay ra đón lấy, cố gắng không để chạm vào ngón tay tôi.

“Dù chỉ là một nụ hoa, nhưng nó rất đẹp.”

Cô ấy trông hoàn toàn bị mê hoặc bởi đóa hồng. “Nhưng tại sao nó vẫn còn là một nụ hoa ạ?” cô ấy khẽ hỏi, và tôi nghĩ mình nên giải thích ít nhất là về điều đó.

“Bông hồng này sẽ nở vào ban ngày, để em không phải thức suốt đêm.”

“…” Cô ấy ngước nhìn tôi một cách ngượng nghịu, và tôi không thể không bật cười. Tôi biết tỏng là cô ấy đã định thức trắng đêm rồi.

“Sophia, câu trả lời của em?”

Lời nói của tôi dường như kéo cô ấy trở về thực tại, và cô vội vàng đọc lời hồi đáp theo thông lệ. Có những điều nhất định chúng tôi phải lưu tâm trong nghi thức cầu hôn này, chẳng hạn như không được chạm vào đối phương, không được vào nhà của họ, và người phụ nữ phải đưa ra một trong hai câu trả lời. Nếu cô ấy nói, “Ngày mai em sẽ đợi ngài,” điều đó có nghĩa là cô ấy không thay đổi quyết định, trong khi câu “Ngài có muốn dùng chút trà không?” có nghĩa là cô ấy muốn hủy bỏ hôn ước. Tôi có cảm giác mình đã từng hỏi một cấp trên tại sao lại có những quy tắc đó, nhưng tôi không thể nhớ ra câu trả lời.

“Cảm ơn ngài, Ngài Georges. Ngày mai em sẽ đợi ngài.”

Cô ấy đỏ mặt và nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng. Tôi cố che giấu sự nhẹ nhõm mà mình cảm thấy ngay khoảnh khắc nghe được những lời “Ngày mai em sẽ đợi…” Tôi biết thật ngớ ngẩn khi cảm thấy như vậy, và tôi không muốn tự làm mình xấu hổ quá nhiều trước mặt cô ấy.

Khi đi bộ về nhà, một mình trên con đường tối mịt, tôi tự hỏi liệu Sophia có để ý đến từ được viết trên dải ruy băng không. Đó là từ được tượng trưng bởi những bông hoa gerulito thêu trên đó: Lòng biết ơn.

“Mỗi một trong mười hai đóa hồng đều mang một ý nghĩa riêng, và cậu có thể truyền tải những cảm xúc tương tự đến người bạn đời của mình với mỗi đóa hồng. Giống như việc đưa ra mười hai lời thề khác nhau cho người mà cậu sẽ cùng chung sống suốt đời.”

Thật lòng mà nói, khi Setsuna bảo tôi điều đó, tôi đã thấy rất ngượng. Những chuyện như vậy thật không phải phong cách của tôi. Và vì tôi ăn nói không giỏi, tôi cũng không có nhiều cơ hội để bày tỏ tình cảm của mình với Sophia. Đó là lý do tại sao, cuối cùng, tôi đã thay đổi suy nghĩ và quyết định rằng nếu mình có thể truyền tải được cảm xúc của mình, dù chỉ một chút, bằng cách viết lên dải ruy băng, thì điều đó cũng đáng giá. Cô ấy đã luôn thẳng thắn về tình cảm không đổi của mình, vì vậy tôi nghĩ điều quan trọng là phải nói với cô ấy những gì tôi cần nói với tư cách là người chồng tương lai của cô.

Tôi trở về nhà, ngồi xuống giường và thở dài. Ngày đầu tiên đã kết thúc một cách suôn sẻ, và nhờ có Norris và Setsuna, tôi đã có kế hoạch cho những ngày còn lại. Tôi cảm thấy hơi có lỗi vì đã gây ra cho họ quá nhiều phiền phức, nhưng cũng mừng vì ít nhất họ có vẻ đang tận hưởng việc đó. Tôi còn mười một ngày nữa, vì vậy tôi sẽ làm mọi thứ có thể để bày tỏ tình cảm của mình với Sophia.

Lòng biết ơn: Tôi biết ơn em và gia đình vì đã chấp nhận hôn ước này. —Georges