Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Đang ra)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

344 2171

Dagashi-ya Yahagi: Setting Up a Sweets Shop in Another World

(Tạm ngưng)

Dagashi-ya Yahagi: Setting Up a Sweets Shop in Another World

Nagano Bunzaburou

Hỗ trợ mấy tân binh mộng mơ bằng đống bánh kẹo vừa rẻ vừa bí ẩn, tiện thể có khi còn cưa đổ luôn một chị phù thủy yandere... nào, cùng nhau cố gắng nào!

74 358

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

27 197

Cuốn tiểu thuyết này chỉ dài năm dòng.

(Hoàn thành)

Cuốn tiểu thuyết này chỉ dài năm dòng.

Kagiro

"Xin vui lòng đọc từ [Phần 1] theo thứ tự. Nếu không, bạn sẽ không thể hiểu được nội dung.

30 5

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

159 2021

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

115 2764

Tập 04: Cựu Anh hùng thứ 68 và những Lời thỉnh cầu Duyên cớ - Chương 2.9 Hoa Thanh Tước ~ Tâm Hồn Tinh Nghịch ~

Phần Chín: Georges—Ngày thứ nhất trong 12 ngày

Lính gác ở cổng mở cửa cho tôi, và tôi bước vào. Dù toàn là những gương mặt quen thuộc, nhưng nghe họ cổ vũ “Cố lên nhé!” khiến tôi khá ngượng ngùng.

Tôi hít một hơi thật sâu trước cửa dinh thự rồi lấy hết can đảm gõ cửa. Thường thì quản gia sẽ ra mở, nhưng thay vào đó, người mở cửa lại là Sophia, với mái tóc vàng óng mềm mại dài đến thắt lưng, và đôi mắt luôn làm tôi liên tưởng đến một bầu trời xanh trong phẳng lặng. Vẻ mặt cô ấy dãn ra trông thấy khi nhìn thấy tôi, và cô ấy nở một nụ cười có phần e lệ. Dường như cô ấy cũng đã lo lắng.

“Chào buổi tối, Sophia. Xin lỗi em vì tôi đến muộn.”

“Chào buổi tối, Ngài Georges. Em biết ngài rất bận rộn, cảm ơn ngài đã đến.”

Giọng cô ấy hơi run, và tôi tự hỏi liệu cô ấy có lo lắng giống như tôi không. Nếu là Cyrus, một người quen đối đãi với phụ nữ hơn, cậu ta có lẽ đã có thể nói điều gì đó dí dỏm, nhưng tôi lại không giỏi những chuyện như vậy.

“…Tôi rất mong chờ mười hai ngày sắp tới.”

Đó là một câu nói có phần sáo rỗng, và tôi không hoàn toàn hài lòng với nó, nhưng đôi khi bạn chỉ có thể dùng những gì mình có.

“E-em cũng vậy. Cảm ơn ngài,” cô ấy đáp lại với một chút bẽn lẽn, tay khẽ nắm lấy chiếc váy có cùng màu xanh với đôi mắt của mình.

Dáng vẻ của cô ấy khiến tôi nhớ lại lần đầu gặp gỡ khi cô còn là một đứa trẻ. Ngày ấy, cô đã nấp sau lưng Fred và chào tôi, và bây giờ cô đang ngước nhìn tôi với cùng một vẻ mặt rụt rè ấy. Dù vẫn có những lúc tôi tự hỏi liệu mình có thực sự xứng đáng để cưới Sophia hay không, nhưng tôi đã thề sẽ làm cho cô ấy hạnh phúc, nên tôi biết mình phải gạt bỏ những nghi ngờ đó sau ngày hôm nay.

“Sophia.”

“Vâng?” Giọng nói lo lắng của cô ấy khiến tôi bất giác mỉm cười, và tôi nhẹ nhàng hắng giọng.

“Em sẽ nhận thứ này từ tôi chứ?”

Tôi nhìn sâu vào đôi mắt xanh màu trời của cô và trao cho cô đóa hồng Cindy đỏ thẫm, gửi gắm tình cảm của mình qua nó. Đôi mắt cô dán chặt vào bông hoa, và cô cẩn thận đưa tay ra đón lấy, cố gắng không để chạm vào ngón tay tôi.

“Dù chỉ là một nụ hoa, nhưng nó rất đẹp.”

Cô ấy trông hoàn toàn bị mê hoặc bởi đóa hồng. “Nhưng tại sao nó vẫn còn là một nụ hoa ạ?” cô ấy khẽ hỏi, và tôi nghĩ mình nên giải thích ít nhất là về điều đó.

“Bông hồng này sẽ nở vào ban ngày, để em không phải thức suốt đêm.”

“…” Cô ấy ngước nhìn tôi một cách ngượng nghịu, và tôi không thể không bật cười. Tôi biết tỏng là cô ấy đã định thức trắng đêm rồi.

“Sophia, câu trả lời của em?”

Lời nói của tôi dường như kéo cô ấy trở về thực tại, và cô vội vàng đọc lời hồi đáp theo thông lệ. Có những điều nhất định chúng tôi phải lưu tâm trong nghi thức cầu hôn này, chẳng hạn như không được chạm vào đối phương, không được vào nhà của họ, và người phụ nữ phải đưa ra một trong hai câu trả lời. Nếu cô ấy nói, “Ngày mai em sẽ đợi ngài,” điều đó có nghĩa là cô ấy không thay đổi quyết định, trong khi câu “Ngài có muốn dùng chút trà không?” có nghĩa là cô ấy muốn hủy bỏ hôn ước. Tôi có cảm giác mình đã từng hỏi một cấp trên tại sao lại có những quy tắc đó, nhưng tôi không thể nhớ ra câu trả lời.

“Cảm ơn ngài, Ngài Georges. Ngày mai em sẽ đợi ngài.”

Cô ấy đỏ mặt và nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng. Tôi cố che giấu sự nhẹ nhõm mà mình cảm thấy ngay khoảnh khắc nghe được những lời “Ngày mai em sẽ đợi…” Tôi biết thật ngớ ngẩn khi cảm thấy như vậy, và tôi không muốn tự làm mình xấu hổ quá nhiều trước mặt cô ấy.

Khi đi bộ về nhà, một mình trên con đường tối mịt, tôi tự hỏi liệu Sophia có để ý đến từ được viết trên dải ruy băng không. Đó là từ được tượng trưng bởi những bông hoa gerulito thêu trên đó: Lòng biết ơn.

“Mỗi một trong mười hai đóa hồng đều mang một ý nghĩa riêng, và cậu có thể truyền tải những cảm xúc tương tự đến người bạn đời của mình với mỗi đóa hồng. Giống như việc đưa ra mười hai lời thề khác nhau cho người mà cậu sẽ cùng chung sống suốt đời.”

Thật lòng mà nói, khi Setsuna bảo tôi điều đó, tôi đã thấy rất ngượng. Những chuyện như vậy thật không phải phong cách của tôi. Và vì tôi ăn nói không giỏi, tôi cũng không có nhiều cơ hội để bày tỏ tình cảm của mình với Sophia. Đó là lý do tại sao, cuối cùng, tôi đã thay đổi suy nghĩ và quyết định rằng nếu mình có thể truyền tải được cảm xúc của mình, dù chỉ một chút, bằng cách viết lên dải ruy băng, thì điều đó cũng đáng giá. Cô ấy đã luôn thẳng thắn về tình cảm không đổi của mình, vì vậy tôi nghĩ điều quan trọng là phải nói với cô ấy những gì tôi cần nói với tư cách là người chồng tương lai của cô.

Tôi trở về nhà, ngồi xuống giường và thở dài. Ngày đầu tiên đã kết thúc một cách suôn sẻ, và nhờ có Norris và Setsuna, tôi đã có kế hoạch cho những ngày còn lại. Tôi cảm thấy hơi có lỗi vì đã gây ra cho họ quá nhiều phiền phức, nhưng cũng mừng vì ít nhất họ có vẻ đang tận hưởng việc đó. Tôi còn mười một ngày nữa, vì vậy tôi sẽ làm mọi thứ có thể để bày tỏ tình cảm của mình với Sophia.

Lòng biết ơn: Tôi biết ơn em và gia đình vì đã chấp nhận hôn ước này. —Georges