Những gì đang chờ đợi khi tôi, người vừa được giải thoát khỏi mê hoặc...

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cách tước đoạt mạng sống

(Đang ra)

Cách tước đoạt mạng sống

Ao Jūmonji; Eve

Đây là câu chuyện về cách để ăn "sự sống".

5 17

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

(Đang ra)

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

Suzu Miyama

Ẩn số lớn nhất?Cả Đội Anh Hùng không hề hay biết: Những chiến thắng vang dội trước đây của họ đều nhờ bàn tay vô hình của Rein!

25 39

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

(Đang ra)

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

氷高悠 ; Yuu Hidaka

"Onii-san, chúc mừng anh đã lấy được vợ. Người này sẽ trở thành vợ anh.

144 14073

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

44 357

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

185 3173

Tập 02: Nỗi hối tiếc muộn màng - Chương 01: Kí ức ghê tởm

"Không thể nào... đây không thể là sự thật..."

Những kí ức ghê tởm tràn vào tôi.

Những kí ức tàn nhẫn, đê tiện và bẩn thỉu đến mức tôi không thể nói ra.

"Mình không thể nào làm chuyện tày trời như thế được!!"

Tôi phủ nhận những kí ức đó.

Làm sao tôi có thể chấp nhận cơ chứ... không tài nào!

Bởi vì nếu tôi chấp nhận, tôi sẽ...

"Lina, ta biết cô đang rất hoang mang, nhưng xin hãy bình tĩnh lại."

"Không... đó không phải là tôi! Tôi không phải là người như vậy!"

"Ừm, ta hiểu. Cô chỉ bị Anh hùng mê hoặc mà thôi. Ta không biết cô đã làm gì với Anh hùng, nhưng vào thời điểm đó cô không còn bình thường nữa."

Đúng vậy, tôi không còn bình thường. Ngài Giáo sĩ cũng nói vậy mà. Vậy nên việc tôi đã làm gì với tên Anh hùng đó... cũng không...

Tôi đã làm gì?

Tôi và tên Anh hùng... đã làm gì...?

Dù băn khoăn nhưng chỉ cần nhớ lại, tôi sẽ hiểu ngay. Điều đầu tiên xuất hiện là cảnh tại quán trọ vào buổi tối.

Kí ức về việc tôi nói dối Alto và hẹn hò với tên Anh hùng đó.

Đó là lần đầu tiên tôi đánh mất đi thứ quan trọng.

Dù không nhớ nhưng hình ảnh tên đàn ông ấy đè tôi xuống giường và cười khiêu khích hiện lên trong đầu tôi. Tôi đã vui vẻ chấp nhận điều đó với một người đàn ông khác không phải Alto...

"...Ư! Ọe!"

Nhớ lại một cách rõ ràng, tôi đã nôn mửa trên giường.

Vì tôi đột ngột nôn ói nên đã khiến ngài Giáo sĩ bất ngờ và ông ấy la lên rồi chạy ra khỏi phòng.

Cảm giác khó chịu khôn nguôi trong cơ thể tôi.

Cảm giác hối tiếc và tội lỗi sau khi đã giao thân cho một tên đàn ông khác ngoài Alto... cùng với nhiều cảm xúc lẫn lộn khác đã ăn mòn tôi.

Tôi không thể dừng nôn mửa. Bởi vì ngay khi tôi nhớ lại lần đầu tiên, tôi cũng nhớ lại việc đã bị tên đàn ông khác ôm ấp.

Những kí ức kinh tởm về việc tôi đã cho phép tên đó chạm vào mình trong ngôi nhà hạnh phúc với Alto, và những kí ức về việc chúng tôi đã giao hoan trong xe ngựa, trong phòng ở lâu đài.

"Không! Mình không thể... Oẹ! Mình... mình với Alto..."

Tôi không có ý định cho phép bất kì tên đàn ông nào khác chiếm đoạt mình.

Alto là người duy nhất mà tôi muốn dành cả đời này kề bên.

Người bạn thân từ thời thơ ấu mà tôi yêu mến.

Chúng tôi đã nguyện thề rằng sẽ bên nhau đến răng long đầu bạc.

Thế nhưng tôi đã phản bội Alto, người mà tôi yêu thương nhất, và tôi đã dễ dàng trao đi cái ngàn vàng của mình cho một tên đàn ông không phải là người yêu của mình. Tôi đã chấp nhận hắn ta với một vẻ mặt hạnh phúc như thể tôi mong đợi điều đó từ thâm tâm.

"Không...! Mình không chấp nhận điều này, không thể nào! Ối... ọe, tại sao lại như thế này cơ chứ?"

Tôi ôm lấy vai mình và bắt đầu khóc.

Có lẽ tôi làm thế để phần nào bảo vệ bản thân mình khỏi bị làm ô uế thêm nữa.

Tuy nhiên, dù tôi có than vãn thế nào đi chăng nữa, những kí ức ấy vẫn không ngừng tấn công tôi.

Dù tôi cố gắng phủ nhận hay ghê tởm chúng, tôi không thể trốn tránh hiện thực.

**************

P/S: Bộ này có HE đó, nhưng mà HE đa góc nhìn. Hihi.