Những cô vợ khác chủng tộc của tôi không thể hòa thuận với nhau

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

114 1053

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

(Đang ra)

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

Tomobashi Kametsu

Từ đòi tắm chung, cho đến chế cả xuân dược... Liệu ông bố mạnh nhất có chịu nổi tình yêu "quá khích" từ những cô con gái của mình? Một câu chuyện fantasy hài hước và ấm áp về gia đình mạnh nhất chính

8 13

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

134 1501

Unnamed Memory - After The End

(Đang ra)

Unnamed Memory - After The End

Furumiya Kuji

Phần hậu truyện After The End của series Unnamed Memory

29 1246

Tôi, sẽ trở thành twintail.

(Đang ra)

Tôi, sẽ trở thành twintail.

Mizusawa Yume

Cứ như thế, cuộc chiến nằm ngoài lẽ thường giữa Tail Red và bè lũ biến thái đã vén màn!

14 14

Chính truyện - Chương 26: Vang danh (3)

Chương 26: Vang danh (3)

-Krắc...krắc... Uỳnh...

Tiếng cây gãy đổ vang vọng lại từ đằng xa.

Chim hoảng loạn bay tứ hướng từ khu vực phát ra âm thanh.

Chỉ cần nhiêu đó là đủ để chúng tôi có thể xác định được vị trí của Draig.

Vì cây rừng rậm rạp nên chúng tôi vẫn không thấy được bóng dáng của nó nhưng dựa vào hướng các con quái đang luồn lách qua các thân cây, chúng tôi biết mình đang đi đúng hướng.

Adam Hyung lập tức khởi động chiến dịch không chút do dự.

Ở yên một chỗ sẽ chỉ dần làm cho cơ thể cứng lại do tình trạng căng thẳng kéo dài. Tốt hơn hết là cứ để cho tay chân hoạt động liên tục.

"Krian."

"Rõ, đội trưởng! May mắn sẽ mỉm cười với tất cả chúng ta! Tiến lên! Vì nữ thần chiến tranh, Dian, dõi theo bước những chiến binh can đảm!!"

Krian dẫn quân của anh ta tiến vào rừng.

Họ là đơn vị mồi nhử với nhiệm vụ đánh lạc hướng và phân tán các con quái nhỏ gần Draig.

"Theodore."

"Hẹn gặp anh sau, đội trưởng! Đi nào!"

Đội hình hậu cần và yểm trợ kỹ thuật, trong đó bao gồm Theodore, cũng đã bắt đầu triển khai.

Một lớp bụi mỏng phảng phất trước mắt tôi, các chấn động rung chuyển mặt đất cũng bắt đầu gia tăng. Các thành viên thuộc các lực lượng chưa được triển khai đang gào thét nhiệt tình để cổ vũ đồng đội.

Trong khi đó, Gidon và tôi, thuộc nhóm người vẫn chưa xuất chiến, trao đổi bằng ánh mắt và để sự căng thẳng của chiến trận nhẹ nhàng trườn qua.

Cuộc đấu trí giữa chúng tôi vẫn tiếp tục.

Adam Hyung vẫn đều đều chỉ huy các lực lượng ra trận. Những người mà đã quá quen với các mệnh lệnh quen thuộc từ từ tham gia cuộc chiến bên cạnh các chiến hữu của họ.

Mặc cho Adam lên tiếng gọi, đội của chúng tôi vẫn chưa được nhắc tới, vì thế mà Gidon lên giọng phê bình.

"Các thành viên đang anh dũng xông pha còn phó đội trưởng thì vẫn nấp kĩ nhỉ?"

Tôi đáp, "...Tôi mong được chứng kiến xem thiếu gia Gidon sẽ anh dũng tới mức nào."

Về sau, hơn các thành viên đã ra trận.

Adam Hyung gọi tên chỉ huy của lực lượng của lực lượng cuối cùng, trừ tôi, rồi nhìn chúng tôi.

"...Berg, hẹn gặp anh sau."

"Gặp anh sau nhé."

Gidon nhăn mặt.

"Đội trưởng, anh đi đâu vậy? Chúng ta vẫn..."

"Berg sẽ di chuyển vào thời điểm thích hợp. Tôi mong thiếu gia Gidon sẽ tin tưởng Berg và chớp lấy thời cơ đó."

Và Adam Hyung rời đi.

Số quân còn lại cũng theo Adam.

Chỉ còn 30 người của đội săn quái thủ cấp của tôi và 30 tên lính của Gidon là chưa xuất chiến. Chúng tôi trừng mắt nhìn khu rừng nơi các thành viên khác đã tiến vào.

"..."

"..."

Chẳng mấy chốc, tôi thấy các thành viên của Xích Hỏa cưỡi ngựa phi qua khu rừng rậm, tiếng la lẫn tiếng rên vang vọng qua kẽ lá.

Gidon chằm chằm nhìn tôi đứng bất động, mặt đầy hoài nghi.

Quân của tôi chỉ có nhiêu đây thì có lý không? Anh ta có nên tin rằng đội săn quái thủ cấp, lực lượng tấn công con trùm lại chỉ bao gồm... hai mươi hay ba mươi cá nhân? Có nhóm quân đã xuất phát nào cũng thuộc lực lượng săn quái thủ cấp không?

"..."

Gidon thốt ra những lời tràn đầy sự không bằng lòng và hoài nghi, nhưng dần dà, nỗi sợ trong tâm tưởng của hắn bắt đầu nổi lên.

Anh ta, người từng khoe mẽ sự dũng cảm của mình, nhanh chóng giấu đi cái đuôi.

Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại... anh ta suy nghĩ kiểu đó thì cũng là chuyện dĩ nhiên.

Bất cứ nơi nào khác, đội săn quái thủ cấp luôn luôn là lực lượng lớn nhất.

Nhưng bộ phận này của Xích Hỏa chúng tôi thì lại bé hơn bất cứ lực lượng nào khác.

Để tin rằng chúng tôi là nhóm người trực diện tấn công con trùm chắc là khó đối với hắn lắm.

Shawn quăng thêm câu đùa từ phía sau.

"Ngài thiếu gia, nếu ngài sợ thì xin hãy cứ nghỉ ngơi ở đây. Chúng tôi có thể tự lo liệu."

"..."

Gidon không phản hồi lời bỡn cợt này. Quý tộc và sự ý thức về giai cấp đều trở nên vô nghĩa khi đứng trước nỗi sợ cái chết.

-Loạt xoạt...! Vụt!

Sự chờ đợi dai dẳng cuối cùng cũng đi đến hồi kết. Quái vật bắt đầu túa ra từng con một từ khu rừng.

"...Sắp ra tới rồi kìa." Baran nói.

Theo ngay sau, con Draig khổng lồ xuất đầu lộ diện.

Với tiếng uỳnh to như tiếng sấm kèm theo làn sóng chấn động, Draig thốt ra một tiếng rống chói tai. Sự hiện diện của vật thể hùng vĩ cỡ này làm lạnh sống lưng chúng tôi.

Có vẻ như Adam đã thành công dụ Draig ra khỏi khu rừng.

Shawn thì thầm khi nhìn coi quái khổng lồ.

"...Con này... bự kinh..."

Jackson thì cầu nguyện vị thần của sự dũng cảm.

"...Mand... bảo vệ chúng con."

To cỡ này thì tôi cũng chưa thấy bao giờ. Chả khác gì cái pháo đài di động cả.

Gidon, sau khi thấy con quái thì không còn kiểm soát được nhịp thở của mình nữa.

"Bắt đầu hành động."

Tôi nói và lập tức đưa ra mệnh lệnh.

Các thành viên dù có cảm thấy không dễ chịu khi theo mệnh lệnh của tôi thì, từng người một, họ cũng kiềm chế được cảm xúc của mình.

Nhìn lại, tôi thấy Gidon cùng đám lính của hắn miễn cưỡng theo sau chúng tôi.

Tôi rút kiếm ra khỏi bao.

-Xeng!

Các thành viên cũng đồng loạt nâng cao vũ khí của mình theo tín hiệu của tôi.

Như dự định, một số cầm cung, một số cầm giáo, số khác cầm trọng kiếm.

"Baran!"

"Rõ!"

Baran rút cái tù và từ cái bao da và gửi tín hiệu tới toàn bộ chiến trường.

-Tù ù ù...! Tù ù ù..!

Đây là tín hiệu chúng tôi gửi đi khi chuẩn bị giao chiến với con quái đầu đàn.

Từ lúc này trở đi, các lực lượng khác của Xích Hỏa sẽ nhanh chóng kết thúc trận chiến với đám quái và rút lui.

Để tăng tỷ lệ sống sót, giảm thiểu thời gian giao chiến với đám quái là điều thiết yếu.

Tuy nhiên, việc làm này đồng thời cũng gia tăng mối nguy hiểm cho đơn vị săn quái thủ cấp chúng tôi.

Đám quái con, sau khi mất mục tiêu tấn công, sẽ tiếp tục tụ tập lại quanh Draig.

Vì thế, trước khi điều đó xảy ra, chúng tôi phải kết thúc nó trước.

Sau khi con đầu đàn bị tiêu diệt, đám quái con sẽ tản ra hoặc bị thanh lọc.

Chiến thuật mà tất cả hiểm nguy dồn lên đầu nhóm chúng tôi... Nhưng để cứu được nhiều quân nhất có thể, thì đây là chiến thuật mà Xích Hỏa sử dụng.

Bất chợt, Gidon chạy lên chỗ tôi rồi gào trong hoảng loạn.

"Phó đội trưởng! Anh điên à? Với nhiêu đây quân... sao ta có thể! Cho đến khi lực lượng khác tập hợp-"

"Sợ thì đi về!"

Tôi giật cương, tăng tốc trên lưng ngựa.

Các thành viên cũng nắm chặt cương và theo sát tôi.

Draig đang ngày càng gần hơn.

Mỗi bước chân con quái bốn chân này đặt lên mặt đất, dư chấn vang vọng.

-Uỳnh...! Uỳnh...!

Mặc cho chúng tôi có đến gần nó đến mức nào thì tôi vẫn không giảm tốc.

Các thành viên cũng tin tưởng ở tôi và giữ nguyên bước tiến.

"Phó... Khụ...!"

Ngay tức thì, Gidon quay đầu ngựa. Lắm người sói theo anh cũng từ bỏ.

Nhìn lại, Gidon đang chạy quanh Draig, có vẻ như đang cố gắng tấn công nó với cung tên.

Cách này thì có vẻ truyền thống hơn, nhưng chúng tôi không có đủ thời gian.

Chúng tôi cũng chả cần bọn họ.

Tôi tập trung lại tâm trí vào mục tiêu trước mắt.

"Đi dưới chân của nó!"

Nghe tôi hét, mọi người phản hồi lại ầm ĩ.

Qua sự huấn luyện không ngừng và thời gian chúng tôi dành bên nhau, các thành viên có một niềm tin không lay chuyển ở tôi. Họ sẽ theo tôi cho dù cái chết đợi họ ở cuối con đường.

-Uỳnh!

Chân của gã khổng lồ Draig bước qua trên đầu chúng tôi.

Bóng đen khổng lồ đổ xuống, hé lộ phần thân của Draig.

"Tấn công!"

Tôi đưa ra mệnh lệnh cuối cùng. Từ lúc này trở đi, mọi người sẽ phải hành động dựa trên sự phán đoán của bản thân.

-Víu!

Người bắn tên,

-Xing!

Người lấy kiếm chém chân Draig.

Baran nâng giáo từ phía bên rồi dồn lực ném lên trên.

"Hự!"

-Phập!

Cây giáo đâm vào ngực Draig.

Máu nóng tóe ra, rớt lên đầu chúng tôi.

Draig rống lên.

Cuộc chinh phạt chính thức bắt đầu.

****

Ner không thể hiểu được nguồn cơn của cái cảm giác lo sợ bắt đầu từ buổi sáng hôm ấy.

Tim cô đập thình thịch, và cô không tìm thấy niềm an ủi trong sự tĩnh mịch cho dù cô có làm gì đi chăng nữa.

Cảm giác như có gì đó khác với so với các cuộc chinh phạt của sói quân thông thường.

Dĩ nhiên, cô vẫn trải qua cảm giác lo âu trong các tình huống đó, nhưng hiện tại thì có thêm một cảm giác lạ xen lẫn với cảm giác không thoải mái của cô.

Cô nghĩ và nghĩ, nhưng vẫn không tìm thấy lời giải cho nguồn gốc của nó.

Chìm trong những dòng suy nghĩ, cô nhìn hư vô vào khoảng không ở trên lãnh thổ Blackwood, quan sát rừng cây và thiên nhiên núi non.

Phía xa xa, thỉnh thoảng, cô nghe thấy tiếng rên của lũ quái vật.

"..."

'Sao mình lại cảm thấy thế này?'

Ner cố gắng xoa dịu lồng ngực và nghĩ.

'...Có phải là vì mình đã mong chờ sự bình yên cho lãnh thổ Blackwood qua sự kiện này?'

'Mình đang lo lắng cho những chiến binh Blackwood và các người anh trai khi họ xuất quân với lính đánh thuê loài người?'

'Hay có thể là do nỗi sợ cuộc chinh phạt sẽ thất bại?'

"..."

'...Không, vẫn không phải. Nỗi lo sợ kiểu này trước đây mình đã trải qua rồi... Nó không có cảm giác như thế này trước đây.'

Ner cố gắng thành thật hơn với chính mình.

'...Có lẽ là do Berg.'

Thú nhận được điều đó, nó có vẻ như là câu trả lời đúng.

Có thể do cô đã không chia sẻ năng lượng 'Ki' với anh hồi sớm.

Có thể là do cô thấy nản lòng với cái suy nghĩ mất đi người đã từng đứng về phía cô.

Cô không thích Berg, nhưng cô không muốn anh chết... có lẽ vậy.

Dĩ nhiên, Berg đối đãi với cô tốt là điều không chối cãi được... Nhưng Ner chưa cảm nhận được cái sự liên kết của họ sâu nặng đến cái mức mà cô sẵn sàng hiến dâng cơ thể và linh hồn này cho anh. Nếu có thể, cô muốn đường ai nấy đi. Suy cho cùng, họ chỉ mới bên nhau được có vài ngày.

Những cảm xúc này không nằm trong tầm kiểm soát của cô. Cho dù nếu Berg có thất vọng khi biết được những cảm xúc này thì đây vẫn là con người thật của cô.

Song, Ner đi đây đó cho thư thả đầu óc. Người ta đồn rằng khoảng hay hay ba ngày thì mới có kết quả được... Cô tự hỏi hiện giờ Berg đang trải qua những gì. Đành rằng cô không muốn kết thân với anh, cô lại không thể không băng khoăng về tình trạng hiện tại của anh.

Ner thở dài.

"Ner."

Và trong khi cô đang dạo quanh quẩn, cô đột nhiên chạm mặt các người chị.

"..."

Sau sự cố lần trước, Ner không biết giờ nên cư xử với các người chị này như thế nào.

Cô đã chiến thắng cuộc chạm mặt lần trước nhờ có Berg chống lưng, nhưng giờ, Berg đã ra xa trường.

Nhưng các người chị của cô không có vẻ định gây chuyện ầm ĩ lúc này.

Thay vào đó, họ nhẹ nhàng chế nhạo cô.

"Lúc đó, có ông chồng sau lưng mày làm như mình là nhất thiên hạ... Nhưng chuyện đó xưa rồi."

"..."

"Mày cứ chờ mà xem, anh hai sẽ đạt được những thành tích còn hơn cả anh phó đội trưởng của mày. Mà thằng phó đội trưởng vô danh đó còn chả được ai biết đến."

Ner nhăn mày.

Tâm trạng đã không mấy tích cực, gặp chuyện này như thêm dầu vào lửa.

Ner cũng là em gái họ mà, có cần phải chia bè kéo phái đến mức này không?

Mỗi lần như vậy, cô lại thấy nhói trong tim.

Lần này thậm chí còn dữ đội hơn bao lần.

Ner cúi đầu, quay lưng lại rồi từ từ bỏ đi.

Ngày hôm nay, cô không muốn dính líu tới họ.

Bước chân cô trở nên nhanh hơn khi cô rời xa khỏi họ.

Cảm giác cô đơn sâu sắc lại một lần nữa tìm đến cô.

****

"...Hà... Hà..."

-Uỵch... Bịch!

Với lần gắng sức cuối cùng, đầu con Draig rơi xuống.

Những con quái tụ tập gần đó cũng bắt đầu giải tán. Trận chiến đang đi đến hồi kết.

Tôi gạt máu của những con quái dính lên mặt tôi một cách đắc thắng rồi quan sát tình hình chung quanh.

Các thành viên tổ đội săn quái thủ cấp tham gia cuộc chinh phạt lần này đang tiến lại chỗ tôi.

"Phó đội trưởng... Ha... Anh ghi công rồi."

"Hừ, tiếc thật. Tôi muốn là người hạ được con này mà."

"Sao anh nhảy lên được trên đầu con quái hay vậy?"

Trong khi cảm thấy biết ơn vì mình còn sống để thấy bình minh sáng hôm sau, tôi bắt đầu đếm đầu người.

Thường thì chúng tôi sẽ chỉ biết ai nằm xuống, ai bị thương sau khi mọi thứ đã xong xuôi.

Tuy nhiên, hôm nay tôi có cảm giác rằng mọi chuyện đang đi theo đúng hướng.

Xét về kích thước con Draig lần này, nó thực ra lại chậm chạp và bị động hơn tôi tưởng.

Và cũng ít quái nhỏ gây chuyện hơn.

Tôi đã lường trước một số lượng người thương vong lớn nên kết quả thế này đã là trên cả kỳ vọng của tôi rồi.

Baran cũng tiến tới chỗ tôi, lau máu trên mặt rồi nhe răng cười.

"Baran. Cám ơn anh đã thu hút sự chú ý của bọn nó nhé."

"Không vấn đề gì, phó đội trưởng."

"Thiệt hại bao nhiêu mạng?"

"Tôi chưa thấy ai cả. Chắc là không ai bị thương."

Baran nhìn quanh rồi tiếp tục nói.

"... Thật ra thì, bọn quái tập trung hết vào nhóm Gidon... nên chuyện mới dễ cho ta. Tôi không nghĩ là họ có chủ đích. Họ chạy đâu mất rồi giờ tôi còn không thấy."

Chúng tôi đứng chờ, các thành viên còn lại từ từ tập hợp lại chỗ chúng tôi.

Không ai mất tích.

Sau cùng, tôi thở dài nhẹ nhõm.

Tình hình có vẻ ổn thỏa.

-Tù hù...! Tù hù...!

Có tiếng còi từ phía xa.

Đây là tín hiệu của Adam.

Sau khi buộc dây quanh đầu con Draig, tôi leo lên ngựa.

Mọi người sẽ sớm tập hợp lại chỗ tiếng còi.

Chúng tôi không ngoại lệ.

Cảm thấy nhẹ nhõm và hài lòng với tình hình hiện tại, tôi cười rồi nói với các thành viên.

"Quay về thôi."

.....

Ngồi trên lưng ngựa với cái đầu con Draig vắt vẻo, tôi nghe tiếng đồng đội tung hô phía sau.

Chúng tôi quay về bằng con đường mà họ đã phát quang.

Cuối đường, Adam và Gidon đang đứng đợi.

Kể cả khi thấy Gidon còn sống tôi cũng thấy vui nữa là.

Như đã nói, tôi không thích hắn, nhưng cũng không muốn hắn chết.

Còn sống thì cũng đỡ rắc rối hơn nhiều.

Tôi xuống ngựa. Adam bước tới rồi ôm chặt tôi.

"Berg. Làm tốt lắm."

"Không. Tôi nghĩ do Krian dụ bọn khá tốt đấy chứ. Chả còn thứ gì vứng chân."

Sau khi ôm Hyung, tôi nhìn Gidon.

Ánh mắt của hắn thay đổi khá nhiều so với trước khi trận chiến xảy ra.

Nhìn thoáng qua cũng thấy, anh ta dường như đã công nhận tôi qua ánh nhìn.

Những chuyện như này thì bọn người sói biết điều lắm.

Họ không làm lơ những đối thủ đã đánh bại họ.

Tôi nhìn Gidon rồi nói.

"Anh trông có vẻ không bị thương. May quá."

"Tôi cũng vui vì anh không sao."

"..."

"Còn anh em của anh thì sao?" 

"Họ... an toàn..."

Bầu không khí chung quanh anh ta có vẻ không tốt lắm.

Mặc cho Gidon và đám em trai hắn vẫn ổn, có vẻ như vẫn có thương vong.

Trong tình huống mất mát như thế này, tôi không muốn tham gia vào một cuộc chạm trán với Gidon.

Có vẻ như hắn cũng hiểu điều đó mà không cần tôi phải lên tiếng.

Phe chúng tôi không ai tử trận cả.

Những người anh dũng thì sống sót, những kẻ bị nỗi sợ nuốt chửng thì chỉ có nước chết.

Gidon chắc cũng biết ai là người đáng bị lên án rồi, nhận ra được điều đó hẳn phải là một nỗi hổ thẹn.

Bởi lẽ hắn cũng là người đã khoe mẽ sự anh dũng của mình, hắn sẽ tự dằn vặt mình lắm cho mà coi.

Ép cái tôi quá cỡ của hắn xuống là tôi đủ vui rồi.

Tôi không còn nguyện vọng giao tiếp tục cuộc xung đột này thêm một khắc nào nữa.

Đột nhiên, tôi thấy tò mò không biết Ner sẽ phản ứng như thế nào khi chúng tôi quay về khu điền trang nhỉ.

Tôi không muốn cô sợ Gidon chỉ vì tôi.

Tôi quay lại.

"... Phó đại đội trưởng."

Gidon gọi tôi từ phía sau.

"...?"

"Tôi chỉ... có một thắc mắc."

"... Cứ hỏi đi."

"...Sau trận chiến này thì thành tích chinh phạt là bao nhiêu?"

Tôi quay người rồi nhìn vào cái đầu con Draig.

Nếu níu lấy các thành tích đó là bản chất của người sói, tôi chấp nhận sống thật với bản chất của mình.

Không, chắc tôi còn không biết mình cần những thông tin đó để chấp nhận tình hình hiện tại.

Tại sao họ phải chết khi chúng ta vẫn sống?

Tôi không chắc rằng tôi có đang tìm kiếm cho một lý do.

Baran và Adam Hyung cũng đứng nhìn tôi.

Tới thời khắc này thì không cần khiêm tốn nữa.

Nếu họ cần câu trả lời, tôi sẽ cho họ thứ họ muốn.

"...Tổng là 184."

"...Ha."

Gidon bật cười, không chút cảm xúc.

Anh em là mấy thằng em của Gidon hay anh em đồng chí, hiểu theo nghĩa nào cũng được.