Những cô nàng Yandere xinh đẹp quyền lực cứ khăng khăng muốn bao nuôi tôi, mà còn đòi tiến xa hơn nữa!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

(Đang ra)

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

Riku Nanano

Đây là câu chuyện về những ngày tháng ngắn ngủi nhưng đầy đậm nét—khi chúng tôi vẫn còn là những chồi non, mới bắt đầu chặng đường của mình.

41 73

Sekai Saikyou no Majo, Hajimemashita ~ Watashi dake "Kouryaku Site" wo Mireru Sekai de Jiyuu ni Ikimasu ~

(Đang ra)

Sekai Saikyou no Majo, Hajimemashita ~ Watashi dake "Kouryaku Site" wo Mireru Sekai de Jiyuu ni Ikimasu ~

Sakaki Mochimaru

Và thế là, chuyến hành trình “thư thả” (theo ước muốn) của một cô gái bình thường đột nhiên trở thành kẻ mạnh nhất thế giới chính thức bắt đầu—.

4 8

Ta là một lệ quỷ danh chính ngôn thuận, sao có thể cam chịu khuất phục kẻ khác!

(Đang ra)

Ta là một lệ quỷ danh chính ngôn thuận, sao có thể cam chịu khuất phục kẻ khác!

小v希

Thế nên với Tần Liễu mà nói, "nhập gia tùy tục", làm nữ quỷ thêm một kiếp nữa cũng không phải lựa chọn quá tệ.

201 148

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

382 1824

After Rebirth, My Best Friend Keeps Trying to Conquer Me

(Đang ra)

After Rebirth, My Best Friend Keeps Trying to Conquer Me

悲殇的秋千

Câu chuyện kể về 2 thằng bạn thân bị xuyên về quá khứ, tuy nhiên 1 thằng biến thành con gái, sau đó thì.....ai mà biết được!

49 1095

Web Novel - Chương 07: Chuyện quan trọng lắm đó!

“Ở nhà Hiiragi, hai đứa chơi game…?”

Tôi sững sờ, miệng lắp bắp hỏi lại. Hiiragi gật đầu, tỉnh bơ đáp:

“Ừ. Tui chưa bao giờ ngồi cạnh ai chơi game ngoài đời thực cả, nên từ lâu đã muốn thử rồi!”

“Vậy… vậy hả…” 

Nói thật, trong đám bạn tôi quen, chỉ có mỗi Hiiragi là chơi game. Nhưng bọn tôi toàn chơi online, chưa bao giờ ngồi cạnh nhau mà cày game cả. Nghĩ đến chuyện được thử cảm giác đó, tôi cũng hơi tò mò. Nhưng mà…

Trong lúc tôi còn đang lưỡng lự, Hiiragi nhìn tôi, mắt sáng rực, nói luôn:

“À, hay cậu lo ba mẹ tui ở nhà hả? Nếu thế thì yên tâm, tui sống một mình, chả có ai phá đám lúc chơi game đâu. Mà nói thật, tui chọn sống một mình cũng vì lý do này đấy!”

Nghe vậy, tôi chỉ muốn hét lên: *Ba mẹ không có ở đó càng làm tui căng thẳng hơn, cô ơi!* 

Nhưng mà… Hiiragi đã nhiệt tình mời tôi đến nhà, còn hào hứng rủ chơi chung như thế. Chẳng lẽ chỉ vì cô ấy là con gái mà tôi từ chối? Không đời nào! 

Nghĩ thế, tôi hít một hơi, gật đầu đáp:

“Không phải tui lo chuyện ba mẹ cậu đâu. Nhưng nếu cậu đã nói thế, thì hôm nào rảnh, tui qua nhà cậu chơi chung nhé?”

“Thật… thật hả?” Hiiragi tròn mắt.

“Ừ. Mà nói thật, chơi với cậu vui lắm, tui muốn qua ngay luôn ấy. Nhưng dạo này đang mùa thi, tui muốn tập trung học đã. Qua kỳ thi giữa kỳ rồi tụi mình chơi, được không?”

“Được chứ!” Hiiragi cười tươi, nhưng rồi cô nàng bất ngờ bước tới gần tôi hơn. Mặt cô ấy kề sát, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào tôi, giọng nghiêm túc: 

“Tui nhắc lại lần nữa nhé, nhớ giữ sức khỏe. Quan trọng hơn cả thi cử, hơn cả việc làm thêm. Nếu cậu mà để cơ thể suy nhược sau kỳ thi, rồi không chơi với tui được…”

Tôi vội lùi lại một bước, cắt ngang: 

“Rồi, rồi, tui biết! Nếu tui mà ốm đến mức không chơi được, chắc cậu sẽ ‘phá’ tui thêm lần nữa, tui né còn không kịp đây!”

Tôi pha trò cho bớt căng thẳng, nhưng Hiiragi gật đầu, mắt lóe lên tia nguy hiểm: 

“Ừ, đúng đó. Nếu cậu dám để tui chờ, tui sẽ trói chân cậu lại, không cho đi làm thêm gì hết. Đợi cậu khỏe, tui sẽ bắt cái tay còn cử động được của cậu cầm cần chơi game với tui!”

“Cậu nói mà tui nổi da gà đây này, đừng đùa kiểu đó!” Tôi rùng mình, cảm giác như cô ấy không đùa tí nào.

Hiiragi im lặng một lúc, rồi trở lại vẻ bình thường, quay lưng bước đi, để lại một câu: 

“Nếu không muốn thế thì giữ sức khỏe đi. Tui chờ cậu đó.”

Giọng cuối của cô ấy hơi nhỏ, pha chút ngại ngùng. Rồi Hiiragi bước dọc hành lang, để lại tôi đứng đó, lẩm bẩm: 

“Chết rồi… tuyệt đối không được để ốm bây giờ!”

Vừa bước vào lớp, ngồi xuống ghế, tôi thấy Hinase – cô bạn bàn bên – đặt bút xuống, quay sang hỏi: 

“Này, người vừa nói chuyện với cậu là Hiiragi, đúng không?”

“Ừ.”

“Biết ngay mà! Tui hầu như chưa nói chuyện với Hiiragi bao giờ… mà nói thật, cậu ấy ít nói chuyện với người khác lắm. Nhưng cảm giác cậu ấy cool ngầu, điềm tĩnh, đúng không?”

“Ừ, đúng. Mà so với cậu thì đúng là trái ngược hoàn toàn.” 

“Hả?! Khoan! Ý cậu là tui không điềm tĩnh hả!?” Hinase phồng má, trừng mắt.

“… Tui đâu có nói thế.” 

“Cái khoảng lặng vừa nãy! Cậu nói rồi, đừng chối!” 

Tôi thầm nghĩ, *ôi, lỡ lời rồi*. Đang định chữa cháy thì Hinase bỗng mở to mắt, ra vẻ nghĩ ngợi gì đó. Rồi bất thình lình, cô nàng kề sát mặt tôi, hỏi dồn: 

“Này! Nếu cậu chọn bạn gái, cậu thích kiểu điềm tĩnh như Hiiragi hay kiểu… không điềm tĩnh – à nhầm, kiểu năng động như tui hơn!?”

“Hả? Bạn gái? Sao tự dưng hỏi thế…”

“Quan trọng lắm đó! Trả lời mau!!”

Hinase nhìn tôi với khí thế hừng hực, như thể cả thế giới đang chờ câu trả lời của tôi. 

*Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy trời!?*