“Ế… E, eroge!?”
Từ này nghe lạ hoắc.
Nhưng cái từ rõ ràng mang ý nghĩa nặng-như-chì này khiến tôi bất giác hét toáng lên.
Hiiragi Yukine gật đầu, tỉnh bơ nói:
“Ừ. Hình như không phải loại 18+ gì đâu, nên chắc không đến mức quá kích thích. Nhưng mà, kiểu… có thể sẽ có mấy yếu tố *như thế* đấy.”
“Yếu tố… *như thế*…”
Nghe đến “eroge” mà còn kèm theo “yếu tố như thế”, thì làm sao không hiểu nó ám chỉ cái gì chứ.
Hiểu thì hiểu, nhưng mà…
“Hiiragi, trông cậu bình tĩnh phết nhỉ? Cậu từng chơi mấy game kiểu này rồi à?”
“Không, chưa bao giờ. Đừng nói eroge, ngay cả game tình yêu tớ cũng mới nghĩ đến lần đầu là lần này thôi.”
“Vậy sao cậu lại chill thế?”
“Thì bị hỏi sao là sao nổi. Lên cấp ba rồi, làm gì mà vì một cái eroge thôi là đã ầm ĩ lên? Làm vậy mới là lạ đó chứ!”
“Hả!?”
Tính đến giờ, tôi chỉ biết mỗi *THE・FPS* – cái game mà Hiiragi từng chỉ cho. Thành ra, ngoài cái game đó ra, tôi gần như mù tịt về mấy thứ khác. Nhưng mà, chuyện học sinh cấp ba không ầm ĩ vì mấy game kiểu này là… bình thường thật hả?
Trong lúc tôi còn đang mải suy nghĩ, Hiiragi lên tiếng:
“Thậm chí, tớ nghĩ bọn con trai còn thích mấy trò này hơn, nhiều người chơi lắm. Sorakaze, cậu chưa chơi bao giờ thật hả?”
“Làm gì có chuyện đó! Tớ nói rồi, tớ nào có thời gian rảnh mà làm mấy việc đó. Nhờ vậy mà, như tớ từng kể, còn có người đòi *hỗ trợ cuộc sống* cho tớ nữa cơ.”
“…Cậu có nhắc chuyện đó thật. Thế từ đó đến giờ, chuyện với người đó thế nào rồi?”
“Vẫn y nguyên… không, có khi họ còn quyết tâm hơn trước nữa.”
Hiyose, Shirayuri-senpai, cả An-chan nữa.
Tạm thời, họ đồng ý kiềm chế lòng tốt *to đùng* của mình lại, ít nhất là cho đến khi tôi thật sự kiệt sức. Nhưng nếu tôi mà đến giới hạn, hay lỡ đổ bệnh…
---Lúc đó, mọi thứ có thể đảo lộn hoàn toàn.
Dù sao thì, kỳ thi cuối kỳ vẫn còn xa.
Mấy vụバイト (làm thêm) cũng qua giai đoạn bận rộn rồi, nên dù gần như ngày nào cũng đi làm và có mệt thật, nhưng so với lần thi giữa kỳ trước – khi vừa thi vừa làm thêm túi bụi – thì giờ vẫn ổn. Chừng nào không có thêm chuyện gì chồng chất, tôi sẽ không đến mức kiệt sức hay ốm đâu.
Tôi đang nghĩ vậy, thì Hiiragi nhìn thẳng vào mặt tôi:
“Nếu thế thì, một phần lý do chắc là vì trông cậu có vẻ hơi mệt mỏi, dù không đến mức như trước.”
“Tự tớ thấy chỉ hơi mệt tí thôi, mà nó lộ ra mặt thế à?”
“Lộ rõ luôn. …Sorakaze, cậu còn nhớ tớ từng nói gì không? Tớ đồng ý với chuyện cậu không muốn ai đó phải hỗ trợ cuộc sống cho cậu, nhưng tớ cũng bảo cậu phải giữ gìn sức khỏe đấy.”
Nghe vậy, tôi lập tức lục lại ký ức---
*“…Ra là, chuyện như thế. …Sorakaze, cậu trả lời sao với lời mời đó?”*
*“Từ chối chứ còn gì? Vì hoàn cảnh của tớ mà làm phiền người khác thì không được.”*
*“Vậy à… Ra vậy. …Dù người ta không thấy phiền đi nữa?”*
*“Đương nhiên. Dù họ không phiền, nhưng gánh nặng vẫn là gánh nặng.”*
*“Tớ cũng nghĩ giống cậu.”*
*“Hả! Thật sao!”*
*“…Nhưng tớ cũng muốn cậu giữ gìn sức khỏe, nên nhớ cẩn thận nha.”*
Ký ức hiện lên rõ mồn một. Tôi gật đầu, nói:
“Tất nhiên là nhớ. Nên từ đó, tớ cũng cố ý thức hơn một chút---”
“Một chút là không đủ đâu.”
“…Hả?”
Tôi đang ngơ ngác vì câu nói của Hiiragi, thì cậu ấy tiếp tục:
“Sorakaze vốn đã luôn căng như dây đàn rồi, nên phải thả lỏng nhiều hơn nữa.”
Nói xong, Hiiragi, đang ngồi trên sàn, bất ngờ chống tay và đầu gối xuống, từ từ bò lại gần tôi – cũng đang ngồi trên sàn. Đôi mắt cậu ấy tối lại, trông có gì đó… nguy hiểm.
“Hi-Hiiragi?”
Tôi hoảng hồn, ngồi nguyên mà lùi lại. Nhưng ngay lập tức, lưng tôi đã chạm vào cái giường trong phòng Hiiragi, không lùi thêm được nữa. Hiiragi càng tiến gần, khoảng cách giữa hai đứa thu hẹp dần. Rồi cậu ấy cất giọng – vẫn bình tĩnh như mọi khi, nhưng lần này, chất giọng ấy lại phảng phất chút gì đó… quyến rũ, đầy mê hoặc:
“Này, Sorakaze. Giờ thay vì chơi eroge, hay là… hai đứa mình làm mấy chuyện mà trong eroge hay làm, hử?”