Những cô nàng Yandere xinh đẹp quyền lực cứ khăng khăng muốn bao nuôi tôi, mà còn đòi tiến xa hơn nữa!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

(Đang ra)

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

Riku Nanano

Đây là câu chuyện về những ngày tháng ngắn ngủi nhưng đầy đậm nét—khi chúng tôi vẫn còn là những chồi non, mới bắt đầu chặng đường của mình.

41 78

Sekai Saikyou no Majo, Hajimemashita ~ Watashi dake "Kouryaku Site" wo Mireru Sekai de Jiyuu ni Ikimasu ~

(Đang ra)

Sekai Saikyou no Majo, Hajimemashita ~ Watashi dake "Kouryaku Site" wo Mireru Sekai de Jiyuu ni Ikimasu ~

Sakaki Mochimaru

Và thế là, chuyến hành trình “thư thả” (theo ước muốn) của một cô gái bình thường đột nhiên trở thành kẻ mạnh nhất thế giới chính thức bắt đầu—.

4 8

Ta là một lệ quỷ danh chính ngôn thuận, sao có thể cam chịu khuất phục kẻ khác!

(Đang ra)

Ta là một lệ quỷ danh chính ngôn thuận, sao có thể cam chịu khuất phục kẻ khác!

小v希

Thế nên với Tần Liễu mà nói, "nhập gia tùy tục", làm nữ quỷ thêm một kiếp nữa cũng không phải lựa chọn quá tệ.

201 167

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

382 1833

After Rebirth, My Best Friend Keeps Trying to Conquer Me

(Đang ra)

After Rebirth, My Best Friend Keeps Trying to Conquer Me

悲殇的秋千

Câu chuyện kể về 2 thằng bạn thân bị xuyên về quá khứ, tuy nhiên 1 thằng biến thành con gái, sau đó thì.....ai mà biết được!

49 1095

Web Novel - Chương 42: Có khi nào là Eroge đâu!

“Ế!?”

Tôi, tôi phải nũng nịu mới được chị ấy thả ra sao!? Chuyện gì đang xảy ra thế này!?

“Gì, gì mà lại làm thế chứ!?”

Tôi ném câu hỏi đầy hoang mang về phía Shirayuri-senpai. 

Và rồi, Shirayuri-senpai, với giọng điệu chắc như đinh đóng cột, tuyên bố:

“Vì cậu Ritsu cứ mệt mỏi rã rời mà chẳng chịu nũng nịu với chị tí nào cả!”

“Ư…!”

Chưa kịp phản ứng, chị ấy còn siết chặt vòng tay hơn nữa. Kết quả? Mặt tôi gần như bị vùi sâu vào… ngực chị ấy! 

Lần trước bị Shirayuri-senpai ôm thì chỉ thoáng qua, nhưng lần này thì không đùa được đâu! Cái cảm giác mềm mại, ấm áp từ “tài sản khủng” của chị ấy khiến đầu óc tôi suýt nữa bay theo mấy ý nghĩ đen tối. Tôi phải dồn hết sức bình sinh để giữ mình tỉnh táo!

Thật sự, được chị ấy cưng chiều thế này mà chẳng mở miệng nhờ vả gì thì đúng là có lỗi. Phải nghĩ ra cái gì đó để nhờ thôi… À, đúng rồi!

“Shirayuri-senpai, nếu vậy thì… em có thể để dành quyền nũng nịu này cho lần sau được không?”

“…Để dành, ý em là sao?” 

Chị ấy hơi nới lỏng vòng tay, ngẩng đầu lên khỏi ngực tôi, nhìn tôi với ánh mắt tò mò.

Tôi gật đầu, đáp:

“Dạ, nếu em thực sự kiệt sức hay ốm đau gì đó, em muốn được nũng nịu và nhờ cậy sự dịu dàng của chị. Lúc đó được không ạ?”

“…Ý em là, nếu cậu Ritsu mệt mỏi hay bệnh tật, chị có thể thoải mái chăm sóc em theo cách chị muốn, đúng không?”

“Đúng thế ạ!”

Tôi gật đầu lia lịa. Shirayuri-senpai im lặng một lúc, rồi nói:

“Thật ra, chị gặp cậu Ritsu gần như mỗi ngày trên sân thượng thế này, nên chị sẽ không bao giờ để em kiệt sức đến mức đổ bệnh đâu. Nhưng nếu chuyện đó xảy ra, chị sẽ chăm sóc em như em vừa nói!”

“Cảm ơn chị nhiều ạ!”

Chắc chắn khả năng tôi ốm yếu đến mức đó là cực thấp, nhưng ít ra vấn đề đã được giải quyết. Tôi sẽ để dành “quyền nũng nịu” với Shirayuri-senpai cho lúc cần. 

Sau đó, tôi và chị ấy tiếp tục ăn trưa, trò chuyện như thường lệ.

---

**Sau giờ học.**

Dạo gần đây tôi quay lại làm thêm mỗi ngày, nhưng hôm nay là ngày nghỉ hiếm hoi. Hơn nữa, tôi còn có hẹn đến nhà Hiiragi chơi, giống như lần trước. 

Vậy nên giờ đây, tôi đang ở trong phòng Hiiragi, chỉ có hai đứa.

“—Này, cậu bảo tìm được game mà tớ có thể thắng cậu, đúng không? Thật không đấy?” 

Tôi từng buột miệng nói rằng lần sau đến nhà Hiiragi, tôi muốn chơi game mà tôi có cơ hội thắng. Nhưng nói thật, làm sao một kẻ nghiệp dư như tôi thắng nổi Hiiragi – một pro gamer chính hiệu? Tôi chả nghĩ ra nổi game nào cả!

Nghe câu hỏi đầy nghi ngờ của tôi, Hiiragi – với mái tóc xanh lam óng ả và chiếc tai nghe đeo hờ trên cổ – gật đầu, đáp bằng giọng điềm tĩnh:

“Ừ. Nhưng mấy game đấu tay đôi như FPS, đối kháng hay đua xe thì tớ không đời nào thua Sorakaze đâu. Thế nên, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, tớ chọn game mô phỏng.”

“Game mô phỏng…? Loại phải tính toán chiến lược à?”

“Cũng là một dạng, nhưng không phải. Lần này tớ mua một game tình yêu.”

“Game tình yêu…? Thế làm sao đấu với nhau được?”

Tôi chưa từng chơi, thậm chí chưa từng thấy game tình yêu bao giờ. Làm sao mà có yếu tố đối kháng trong đó? Tò mò, tôi hỏi tiếp. Hiiragi trả lời:

“Game tình yêu thì không có đấu tay đôi, nhưng tụi mình có thể thi xem ai cưa đổ nhân vật nhanh hơn, hoặc ai chọn được lựa chọn tăng độ hảo cảm tốt hơn. Như thế thì không cần kỹ năng chơi game mà vẫn vui, đúng không… Nhưng mà—”

Hiiragi ngừng lại, rồi tiếp tục:

“Thật ra, tớ có chuyện cần xin lỗi Sorakaze.”

“Xin lỗi tớ? Chuyện gì?”

Tôi ngơ ngác. Tôi chẳng nhớ Hiiragi làm gì để phải xin lỗi cả. 

Rồi, với giọng điềm tĩnh như mọi khi, Hiiragi thốt ra một câu khiến tôi suýt ngã ngửa:

“Tớ chưa chắc, nhưng mà… có khi nào—game đó là Eroge không ta.”