Những cô nàng Yandere xinh đẹp quyền lực cứ khăng khăng muốn bao nuôi tôi, mà còn đòi tiến xa hơn nữa!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Asahi-san, Mỹ nữ thuộc tính Ánh sáng, bằng cách nào đó bắt đầu đến phòng tôi chơi vào mỗi cuối tuần.

(Đang ra)

Asahi-san, Mỹ nữ thuộc tính Ánh sáng, bằng cách nào đó bắt đầu đến phòng tôi chơi vào mỗi cuối tuần.

Shinjin

Đây là câu chuyện về một cô gái tươi sáng mang những vết sẹo ẩn giấu, người tìm thấy sự chữa lành thông qua "lời nguyền" của một chàng trai u ám và trải nghiệm mối tình đầu của mình, tỏa sáng với muôn

55 105

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

(Đang ra)

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

Sekimura Imuya

Eliza Cardia, được tái sinh thành một cô tiểu thư phản diện trong một otome game giả tưởng, có một tuổi thơ hoàn toàn khác xa với hình ảnh lãng mạng mà otome game nên có, cho dù cô là một nữ quý tộc.

19 80

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Thanh trường kiếm cùn và một gã dân làng thất tình

(Đang ra)

Thanh trường kiếm cùn và một gã dân làng thất tình

Vị Diện Táo - 位面苹果

Anh chỉ là một phàm nhân thuần túy, tên gọi Brey.

201 674

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

420 8137

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

301 7342

Web Novel - Chương 41: Mùa thay áo

“───Woa! Lâu lắm rồi mới thấy Sorakaze mặc áo cộc tay nè~!”

Sáng nay, vừa đặt mông xuống ghế ở lớp, tôi đã nghe tiếng hét đầy phấn khích từ Hiyose, cô nàng vừa bước vào lớp. Hiyose nhìn tôi, mắt sáng rực, rồi nhanh như chớp chiếm lấy cái ghế bên cạnh.

Sở dĩ tôi mặc áo cộc tay là vì hôm nay trường chính thức chuyển sang đồng phục mùa hè. Còn lý do Hiyose bảo “lâu lắm rồi” là bởi hai đứa đã học chung lớp từ năm ngoái, nên cô nàng có cơ hội chứng kiến tôi trong đủ kiểu đồng phục.

“Cậu mặc áo cộc tay cũng lâu rồi tớ mới thấy lại đấy, Hiyose.”

“Đúng không~? Nào, cảm nhận của cậu khi thấy tớ trong bộ dạng cộc tay này đi!”

Bị Hiyose hỏi thẳng mặt, tôi liếc nhìn cô nàng một lượt. Tóc vẫn là kiểu tóc dài vàng óng, xoăn nhẹ xinh xắn như mọi khi, kèm theo mấy món phụ kiện dễ thương như kẹp tóc và khuyên tai. Điểm khác biệt lớn nhất có lẽ là… đồng phục cộc tay làm nổi bật hơn đường cong cơ thể hoàn hảo của cô nàng. Đặc biệt là đôi chân dài miên man và… ngực───

“?!”

Chết tiệt, tôi vừa lỡ dán mắt vào ngực Hiyose! Vội vàng quay mặt đi chỗ khác, tôi cố xua tan cái cảm giác nóng ran đang bốc lên. Đã một tuần trôi qua kể từ ngày tôi đi cùng Hiyose đến buổi chụp ảnh người mẫu, nhưng ký ức về mấy khoảnh khắc “đỉnh cao” đó vẫn ám ảnh tôi.

“Này, Sorakaze. Giờ tớ định thay đồng phục đây… mà trong lúc thay, có muốn tớ cho cậu xem… một chút… ngực của tớ không?”

“Cậu vừa nghĩ ngay đến việc muốn nhìn ngực tớ, đúng không? Hay là muốn sờ luôn? Dù là gì đi nữa, tớ cũng sẽ cho cậu xem, thậm chí để cậu sờ luôn! Nào, nhìn đây này~!”

Những lời nói đầy kích thích của Hiyose vang vọng trong đầu tôi. Thật đáng tiếc, tôi không có cái độ lượng để quên đi trải nghiệm “kinh hoàng” đó chỉ trong một tuần ngắn ngủi. Nhưng thôi, giờ cứ tập trung trả lời câu hỏi của cô nàng đã.

“Khi mặc áo dài tay, cậu khoe được gu thời trang đỉnh cao, còn áo cộc tay thì làm nổi bật nét đẹp tự nhiên của cậu hơn. Tốt chứ sao!”

“?! Cảm ơn cậu, Sorakaze! Cậu mặc áo cộc tay cũng siêu hợp luôn đó!”

“Vậy à…?”

“Chắc chắn luôn! Tớ bảo đảm mà!”

“…Cảm ơn cậu.”

Nhận lời khen thẳng thắn từ Hiyose, tôi mỉm cười. Sau đó, hai đứa tiếp tục buôn chuyện linh tinh một lúc. Đến khi câu chuyện tạm lắng xuống, Hiyose bất ngờ ghé sát mặt, nhìn tôi chăm chú.

“Này, không đến mức như lúc thi giữa kỳ, nhưng hôm nay trông cậu hơi xanh xao đấy, Sorakaze. Có chuyện gì à?”

“Thế à? Tớ không để ý lắm, nhưng nếu đúng vậy thì chắc do dạo này tớ đi làm thêm hơi nhiều.”

“Lại nữa hả? Thiệt tình, nhìn cậu thế này làm tớ lo muốn chết luôn đó~”

Hiyose nhích người gần hơn, giọng đầy quan tâm.

“Nếu có lúc nào cậu thật sự kiệt sức, nhớ nói với tớ nhé? Chỉ cần là thứ Sorakaze cần, tớ sẽ làm tất cả cho cậu!”

“…Ừ.”

Tôi đáp gọn, và Hiyose nở nụ cười rạng rỡ, dịu dàng. Thầm nghĩ, tôi đúng là may mắn khi được bao quanh bởi những người tuyệt vời như thế này. Sau đó, chúng tôi tiếp tục với tiết chủ nhiệm và các môn học, cho đến giờ nghỉ trưa.

Lên sân thượng, tôi bắt gặp bóng lưng của Shirayuri-senpai, người vẫn toát ra khí chất trưởng thành khó cưỡng, mái tóc trắng như tuyết lấp lánh dưới nắng. 

“Chào chị, Shirayuri-senpai.”

Tôi lên tiếng chào, bước đến đứng cạnh chị ấy.

“Ritsu-sa───?!”

Shirayuri-senpai quay lại, gọi tên tôi nhưng đột nhiên khựng lại, giọng hơi cao vút. Rồi chị lập tức nói tiếp:

“Trông em không được khỏe lắm. Lại làm việc quá sức nữa đúng không?”

“Dạ, em nghĩ chưa đến mức quá sức… nhưng có thật là trông em tệ vậy không ạ?”

“Không tệ như lần trước, nhưng rõ ràng sắc mặt em không tốt. Như chị đã nói, nếu môi trường làm việc có vấn đề, chị sẽ xử lý ngay. Nếu cần, chị có thể dùng danh nghĩa nhà Shirayuri để tăng lương cho em, hoặc đảm bảo một cuộc sống không thiếu thốn bất cứ───”

“Dạ, em cảm ơn ý tốt của chị, nhưng thật sự không cần đâu ạ!”

Tôi vội vàng cắt lời, và Shirayuri-senpai khẽ cúi mặt, giọng thoáng buồn: “…Vậy sao…”

Từ chối lòng tốt của chị ấy khiến tôi hơi áy náy, nhưng không còn cách nào khác. Như tôi từng nghĩ, từ miệng Shirayuri-senpai – ái nữ của tập đoàn Shirayuri – mà thốt ra từ “xử lý” thì đáng sợ hơn bất cứ thứ gì!

“Vậy thì, chị cũng có cách của riêng mình.”

“…Hả?”

Tôi còn đang ngơ ngác thì Shirayuri-senpai nói: “Lại đây nào,” rồi kéo tôi đến chiếc ghế dài trên sân thượng, ngồi xuống cạnh nhau như mọi khi.

“Shirayuri-senpai…? Ngoài ăn trưa, mình ngồi đây để───”

“Xin phép em.”

Ngay lập tức, Shirayuri-senpai nhẹ nhàng ôm lấy tôi, kéo đầu tôi vào lòng, áp sát… ngực chị ấy!

“?! Shirayuri-senpai!? Chị làm gì───”

Tôi chưa kịp nói hết câu, Shirayuri-senpai đã lên tiếng, giọng kiên định:

“Cho đến khi Ritsu-san chịu để chị nuông chiều, chị sẽ không buông em ra đâu!”