Cảm giác mềm mại, ấm áp từ lồng ngực của Hiyose đang áp sát vào người tôi.
…Chỉ cần nhích người về phía trước một chút thôi, là…
Mà khoan, ngay cả bây giờ, tôi vẫn cảm nhận rõ rệt cái độ êm ái và đàn hồi ấy!
“Ư…!”
Tôi đang nghĩ cái quái gì thế này…!
Hiyose là bạn, là người thực sự lo lắng cho tôi. Vậy mà tôi lại đi nghĩ những thứ này với cậu ấy…
Dù lý trí mách bảo như thế, nhưng…
Lúc nãy, khi Hiyose cởi chiếc cúc thứ hai, tôi không để ý vì nhà sản xuất đột nhiên xuất hiện. Nhưng giờ nhìn kỹ lại, khe ngực đầy đặn của Hiyose lấp ló sau chiếc áo sơ mi cài cúc kia…
“Sorakaze…? Cậu làm sao…!?”
Có lẽ do tôi vô tình bật ra tiếng kêu, hay ánh mắt tôi đã để lộ điều gì đó. Hiyose nhìn theo hướng mắt tôi, rồi cất giọng ngạc nhiên.
“X-xin lỗi! Tớ lỡ…”
“K-không, không sao! Tớ không để ý đâu, thậm chí còn…”
Khi tôi vội vàng quay mặt đi, cố tránh ánh mắt khỏi lồng ngực của Hiyose, cậu ấy định nói gì đó nhưng lại ngập ngừng. Sau một thoáng im lặng, Hiyose nhìn thẳng vào tôi và nói:
“À… Sorakaze, cậu ổn chứ? Ý tớ là… ngực tớ chạm vào cậu thế này, có khó chịu không?”
“À, ừ… Tớ ổn.”
“V-vậy à…!”
“Còn… Hiyose, cậu không khó chịu chứ?”
“T-tớ hoàn toàn ổn!”
“…Vậy sao…”
Cuộc đối thoại ngượng ngùng của bọn tôi vừa kết thúc, thì…
“Akari-chan? Không ở đây à? Chị vào nhé?”
“!”
Từ ngoài cửa, giọng của nhà sản xuất vang lên. Ngay sau đó, tiếng mở cửa và tiếng bước chân bước vào phòng.
“…”
“…”
Trong khoảnh khắc ấy, tôi và Hiyose chỉ biết nhìn nhau, nín thở. Không chỉ lồng ngực, mà cả gương mặt xinh đẹp của Hiyose giờ đã ửng hồng. Hương thơm dịu nhẹ từ cậu ấy khiến tim tôi đập nhanh hơn.
Và dĩ nhiên, nhà sản xuất không hề hay biết bọn tôi đang trong tình trạng này. Giọng cô ấy lại vang lên từ phía ngoài:
“Tính bảo là sau này quay phim, cứ dẫn Ritsu-kun theo như hôm nay là được. Nhưng chắc cậu ấy về rồi nhỉ? Thôi, lát nhắn tin báo sau vậy.”
Tiếng lẩm bẩm nhỏ dần, rồi tiếng bước chân xa dần. Cánh cửa đóng lại. Bọn tôi chờ thêm một lúc, nhưng không có gì xảy ra nữa.
“Được rồi… Chắc bọn mình nên chuồn khỏi đây thôi.”
Tôi vừa nói vừa định mở cửa tủ quần áo từ bên trong, thì…
“Đợi đã!”
Hiyose đột ngột lên tiếng, khiến tôi khựng lại. Quay sang, tôi thấy cậu ấy đưa tay lên cúc áo, rồi nói:
“Nếu đã cho cậu xem ngực, thì phải xem gần mới đã chứ! Để tớ cho cậu xem ngay đây nhé!”
“Ơ!? K-khoan, đợi chút, Hiyose!”
Tôi vội ngăn khi Hiyose định cởi cúc thứ ba. May mắn là cậu ấy dừng tay, nên tôi lập tức nói:
“Thì… Lúc nãy tớ lỡ nhìn ngực cậu, đúng là tớ cũng chỉ là một thằng con trai cấp ba bình thường. Tớ biết Hiyose là bạn, nhưng nhìn ngực bạn thì… tớ vẫn chưa chuẩn bị tâm lý. Rồi tự dưng những ý nghĩ lăng nhăng, kiểu không nên có với bạn bè, cứ lởn vởn trong đầu…”
“Ý nghĩ lăng nhăng? Là kiểu ý nghĩ gì? Sorakaze, cậu nhìn ngực tớ rồi nghĩ gì hả?”
“…Hả?”
Hiyose bất ngờ hỏi, rồi kéo tay trái của tôi lại gần ngực cậu ấy. Má cậu ấy đỏ hơn, giọng ngọt ngào như mật:
“Cậu có muốn xem ngực tớ ngay bây giờ không? Hay là muốn sờ thử? Dù là gì đi nữa, tớ cũng sẽ cho cậu làm, sẽ để cậu xem! Nè, nhìn đi này!”
Vừa nói, Hiyose vừa dùng bàn tay thon dài chậm rãi cởi cúc thứ ba, để lộ lồng ngực đầy đặn hơn nữa…