Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Moon Blossom Asura: Nữ Lính Đánh Thuê Tàn Nhẫn Tái Sinh và Đội Quân Tối Thượng

(Đang ra)

Moon Blossom Asura: Nữ Lính Đánh Thuê Tàn Nhẫn Tái Sinh và Đội Quân Tối Thượng

Sou Hazuki

Và cứ thế, bức màn của sử thi dark fantasy về một cô gái trẻ được người ta thầm thì gọi tên với sự khiếp sợ "Quỷ Bạc" đã chính thức mở ra!

26 151

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

461 12748

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

344 10417

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

11 28

Finding Avalon: The Quest of a Chaosbringer

(Đang ra)

Finding Avalon: The Quest of a Chaosbringer

Prajed gayatri

Giữa một ngôi trường đầy rẫy những kẻ bắt nạt trịch thượng và một hầm ngục ẩn chứa những mạo hiểm giả tàn nhẫn, người hùng của chúng ta phải hành động thật nhanh để giảm cân và cày cấp nếu muốn sống s

128 118

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

149 1518

VOL 1 [ĐANG TIẾN HÀNH] - Chương 2: Bạn Nữ Lúc Nào Cũng Quanh Quẩn Ở Nhà Tôi

8c1f406b-fd95-4589-aeff-a7f692f9440a.jpg

“Uisu. Tớ cũng mang đồ uống đến rồi đây.”

“Ồ, cảm ơn nhé. Hazuki chu đáo thật đấy.”

“Đương nhiên rồi.”

Trước khi vào phòng Minato, Hazuki đã ghé qua bếp và mang đến một chai trà đen cùng với một cái cốc.

Hazuki đã để cốc riêng của mình ở nhà Minato lúc nào không hay.

Đó là một chiếc cốc màu hồng của Starpa, có vẻ cô rất thích.

Việc Hazuki thường xuyên đến nhà cậu đến mức để lại cốc riêng cũng không có vấn đề gì với gia đình cô.

Nhà Hazuki không có cha, cô sống cùng mẹ.

Ngoài ra, còn có một con mèo tên Momo.

Nhưng Momo là một con mèo rất độc lập, chỉ cần cho nó thức ăn là nó sẽ không phàn nàn gì—có vẻ là vậy.

Minato đã đến nhà Hazuki nhiều lần nhưng Momo luôn trốn trong bóng tối và không bao giờ xuất hiện.

Minato cũng là một người yêu mèo, nên cậu vẫn đang chờ đợi ngày nó xuất hiện.

Cha mẹ của cả Minato và Hazuki đều bận rộn, họ thường về nhà muộn vào buổi tối.

Thậm chí thỉnh thoảng còn không về.

Vì thế, hai người bạn thân này thường ở lại phòng của nhau sau khi về đến chung cư.

Thông thường, họ đi thẳng từ trường về nhà, những ngày đi chơi ngoài như hôm nay lại rất hiếm.

Mặc dù Hazuki là nữ hoàng của nhóm hướng ngoại, nhưng dạo gần đây cô đã trở thành một người thích ở trong nhà.

Dù cô có bớt đi chơi một chút, nhưng với vẻ ngoài xinh đẹp vượt trội và khả năng giao tiếp tốt, vị trí nữ hoàng của cô vẫn không hề lung lay.

“Phùuu, mệt quá đi mất.”

“Đương nhiên rồi, cậu chơi nhiều như thế mà… ơ, sao lại?”

Minato nhận ra Hazuki vẫn còn mặc đồng phục.

“Sao thế Hazuki. Cậu không thay đồ ở nhà à?”

“Lười thay quá. Mà, có nhăn một chút cũng không sao.”

Hazuki “đùng” một cái nằm xuống giường của Minato.

“Hàa—, sảng khoái quá—… Vận động xong được nằm nghỉ là sướng nhất.”

“Thoải mái thế nhỉ.”

Hazuki đã hoàn toàn quen thuộc với nhà của Minato.

Hầu hết thời gian Hazuki đều đến nhà Minato.

Nhà Hazuki chỉ có hai mẹ con—là phụ nữ, nên Minato vẫn cố gắng giữ ý.

Mặc dù vậy, cậu vẫn ghé qua nhà cô một hai lần mỗi tuần.

“Giờ ăn tối không? Có cà ri ăn liền hoặc… cơm bò ăn liền đấy.”

“Lại cái đó à? Chắc tớ cũng nên học nấu ăn thôi. Này, nếu tớ mặc tạp dề đứng trong bếp, Minato sẽ cảm thấy hồi hộp đúng không?”

“Hazuki mà nấu thì tớ sẽ hồi hộp theo một nghĩa khác đấy.”

“Tên này… nói quá đáng thế!”

Hazuki từ trên giường thò tay xuống, dùng nắm đấm “cọ cọ” vào vai cậu.

“Tụi mình đều là ‘con nhà không có khóa’ mà, vậy mà cả hai đều không biết nấu ăn gì cả.” <Tluc: Con của những người cha mẹ đi làm về muộn.>

“Có cửa hàng tiện lợi mà, có cả dịch vụ giao đồ ăn, và ở đâu cũng có quán ăn mà.”

Xung quanh chung cư này, ngoài cửa hàng tiện lợi ra, còn có nhiều chuỗi nhà hàng khác.

Mặc dù Minato và Hazuki đều được cha mẹ cho đủ tiền sinh hoạt phí, nhưng họ không thích ăn những bữa ăn quá xa xỉ.

“Mì ăn liền cũng ngon mà. À, nếu Minato muốn ăn đồ ăn do con gái nấu thì tớ có thể phục vụ cậu đấy nhé?”

“Thị giác thì được phục vụ, nhưng lưỡi và dạ dày thì sẽ bị tra tấn đấy.”

“Tên này, độc mồm độc miệng thế!”

Lần này Hazuki dùng nắm đấm “pampam” đập vào vai cậu.

Không đau lắm, nhưng ánh mắt của Hazuki hơi đáng sợ.

“Hay là tớ nấu nhỉ? Hazuki khỏe hơn, nhưng tớ khéo tay hơn.”

“Đừng có nói con gái mà khỏe hơn chứ. Mà thôi, dù sao thì Minato cũng không cần nấu đâu. Tớ chỉ cần có người ăn tối cùng ở nhà là đủ rồi.”

“…………”

Minato ngạc nhiên vì Hazuki nói những lời dễ thương như vậy.

Nhưng Minato cũng cảm thấy giống như cô nàng, đối với một người từ nhỏ đã ăn tối một mình, sự hiện diện của Hazuki rất đáng quý.

“Thôi, thôi, đừng nói chuyện này nữa.”

Hazuki cười khổ, vẫy tay.

“Bây giờ ăn thì hơi sớm. Bọn mình ăn hamburger rồi mà. Tám giờ thì sao?”

“Ừm, tớ cũng không đói lắm.”

Bây giờ là gần bảy giờ tối, tám giờ thì còn một tiếng nữa.

Họ đã ăn hamburger trên đường từ Spotty về—tất nhiên là do Minato thua bóng bàn nên phải đãi.

Dù đang trong tuổi ăn tuổi lớn, nhưng họ vẫn cảm thấy no.

“Tớ chơi Lege một chút nhé… được không?”

“Hôm nay tớ đã đi chơi cùng cậu rồi. Lần này, tớ sẽ chơi cùng cậu.”

“Chơi cùng mà chỉ đứng nhìn thôi chứ gì.”

Minato vừa cười khổ vừa thao tác trên máy tính để khởi động game.

Cậu đã cho Hazuki chơi thử vài lần, nhưng cô chơi quá tệ, không thể nào tiến triển được.

Cô đã rất bực mình và đã đập bàn không biết bao nhiêu lần.

“Được một mỹ thiếu nữ như tớ cổ vũ, cậu phải chơi ‘pro’ hơn chứ?”

“Cậu ồn ào lắm đấy. ‘Bên cạnh kìa’, ‘Sao không nhặt cái đồ đó’, ‘Em gái kia ngực to thế’ kiểu vậy.”

“Thì Minato toàn chơi nhân vật nữ ngực to chứ gì. Nếu muốn nhìn ngực to thì nhìn tớ đây này.”

“Tớ nhìn chán rồi.”

“Này, bên này là đồ thật đấy. Lại còn là ngực đang phát triển nữa đấy.”

“Ể? Hazuki, ngực cậu còn đang phát triển à?”

Cậu vô thức quay lại, nhìn vào ngực của Hazuki đang nằm trên giường.

Bên dưới chiếc áo cardigan màu hồng là chiếc áo blouse trắng, vài cúc áo được cởi ra, để lộ khe ngực.

Thậm chí, còn có thể nhìn thấy chiếc áo ngực màu đen.

“Tớ mới học năm nhất cao trung thôi mà? Đương nhiên là vẫn đang phát triển rồi.”

“Aaa, thế à… Nếu lớn hơn nữa thì chắc sẽ vướng víu lắm đấy.”

“Bây giờ đã đủ vướng víu rồi. Tớ đâu phải là người mẫu, lớn quá cũng không có lợi gì.”

“Hừm…”

“Này, đừng có nhìn chằm chằm như thế. Minato, nhìn về phía trước đi. Game bắt đầu rồi đấy?”

“Ối.”

Minato rời mắt khỏi khe ngực quyến rũ và nhìn về phía trước.

Quả thật, game đã bắt đầu.

Lege là game FPS, bắt đầu bằng việc nhảy dù từ máy bay vận tải.

Nhân vật của Minato đã được thả xuống từ lâu rồi.

“Á, suýt nữa thì. Khỉ thật, bị ngực khủng phá đám… thua game này là bị tụt rank đấy.”

“Đừng có nói ‘ngực khủng’.”

Hazuki lăn người trên giường, bộ ngực của cô rung lên “tayuun”.

“Mà này, con gái dễ bị nhìn quá thì không công bằng nhỉ. Con trai thì không biết được có lớn hay không.”

“Cậu lại nói mấy chuyện tà râm rồi đấy…”

Từ lúc nào đó, Hazuki cũng bắt đầu nói những chuyện thô tục.

Có lẽ các cô gái thường nói chuyện như thế với nhau, và đối với cô, Minato cũng chỉ là một người bạn nữ để cô có thể nói chuyện như vậy.

Minato không thích những câu chuyện quá thô tục, nhưng Hazuki lại biết cách dừng lại đúng lúc.

Chuyện bông đùa một chút cũng không có gì đáng nói.

“Này, Minato nè.”

“Hửm?”

Giọng của Hazuki như đang đùa giỡn.

“Lần tới, cho tớ xem của cậu nhé.”

“Là lúc bình thường hay lúc chào cờ?”

Đây là một câu chuyện tục tĩu.

“Làm gì có lựa chọn nào khác đâu?”

“Hả? Ý cậu là sao?”

“Bởi vì trong tình huống cậu cho tớ xem như thế, chắc chắn cậu không thể không hưng phấn. Vậy nên nó sẽ to hơn chứ gì?”

“Cậu nói tớ như một tên biến thái thích khoe hàng thế!”

Minato vừa phản ứng, vừa chạy quanh bản đồ để tìm vũ khí, đạn dược và vật phẩm hồi máu.

Lege là game bắn súng FPS, nhưng ban đầu chỉ có duy nhất một con dao.

Cậu phải đi lục lọi các hộp đồ để tìm vũ khí.

“Kyahahahaha, nhưng mà tớ cũng muốn xem lúc bình thường nữa. Hay là lén xem lúc cậu ngủ nhỉ.”

“Lén xem!?”

“Đúng rồi, Minato-kun của Minato sẽ như thế nào đây!”

“Gì mà ‘Minato-kun của Minato’ chứ. Mà này, cậu thật sự có thể làm thế nên tớ thấy sợ đấy…”

Nếu chẳng may Minato ngủ quên, cô sẽ lén cởi quần của cậu ra, và nhìn vào thứ đó…

Tình huống này khiến cậu cảm thấy hưng phấn, nhưng hơn cả, nó quá xấu hổ.

“Hahaha, nếu là Minato thì tớ có thể trêu chọc mà không cần giữ ý nhỉ.”

“Không hay ho gì đâu. Thà bị nhìn lúc tỉnh còn hơn… ồ, đến rồi kìa!”

Minato phát hiện ra một kẻ địch từ rất xa.

Cậu ngắm súng, nhắm mục tiêu và bắn vài phát.

Nhưng kẻ địch chỉ bị một chút sát thương và trốn sau một vật cản.

“Aa—, để nó chạy mất rồi. Cứ đà này thì không thể lên rank được đâu.”

“Ồn ào quá.”

Hazuki cũng xem Lege hàng ngày nên cô hiểu nội dung game.

Lege là game battle royale.

Đội gồm ba người, tiêu diệt các đội khác và đội sống sót cuối cùng sẽ là người chiến thắng.

Hazuki biết lơ mơ nên cứ ngồi sau lưng Minato mà trêu chọc.

Minato tập trung lại vào game.

Hình như trận đấu này không thuận lợi lắm. Có vẻ là tập hợp những người chơi chuyên nghiệp.

Kỹ năng của Minato chỉ ở mức khá giỏi, không thể thắng được những người chơi chuyên nghiệp, những người dành cả ngày để chơi game.

Thỉnh thoảng, cũng có game thủ chuyên nghiệp tham gia, trong những trường hợp đó thì càng bực mình.

Minato cẩn thận di chuyển, chờ đợi các đội khác bị loại, và đôi khi lao vào một cuộc đấu súng từ phía sau để hưởng lợi.

Người chơi hạng trung có chiến thuật riêng của họ.

Minato di chuyển một cách cẩn thận nhất có thể—

“Aa, tiêu rồi…!”

Vì quá cẩn thận nên phạm vi di chuyển của cậu bị thu hẹp, và đối thủ đã đọc được vị trí của cậu.

Minato bị mai phục và dễ dàng bị tiêu diệt.

Hai người đồng đội của cậu cũng bị hạ gục gần như cùng lúc, màn hình hiển thị “ALL DEAD!”.

“Aa—, tèo rồi… thôi, lọt top mười là được rồi…”

Dù không phải top một, nhưng nếu lọt vào top mười, cậu vẫn sẽ nhận được điểm.

Mục tiêu của game này là tích lũy điểm để lên hạng.

Tất nhiên, cậu cũng sẽ phải trải qua “địa ngục” khi thua liên tiếp và bị tụt hạng.

Cậu chơi thêm hai trận nữa, cả hai trận đều chỉ lọt top mười.

“Nn—, tệ quá! Phải trả thù ngay—không, ăn tối thì sao nhỉ… ơ?”

Minato vứt chuột, quay người lại thì.

“Suu… suu… suu…”

“…Này.”

Hazuki đang ngủ ngon lành trên giường của Minato.

Cô nằm úp mặt xuống, tay vẫn còn cầm điện thoại.

Có vẻ cô đã chán xem game, chuyển sang dùng điện thoại và ngủ quên lúc nào không hay.

Cô đã chơi rất nhiều ở Spotty nên việc cô ngủ quên cũng không có gì lạ.

“Thật là… ăn tối thì sao đây.”

Vẫn chưa đến tám giờ, nhưng nếu cô ngủ say như vậy thì không biết bao giờ mới dậy.

Cậu nên chuẩn bị đồ ăn trước rồi cố gắng đánh thức cô dậy chăng.

Thế nhưng, nhìn cô ngủ ngon như vậy, cậu lại ngại đánh thức.

Minato vừa băn khoăn vừa nhìn người bạn trên giường.

Khuôn mặt khi ngủ rất dễ thương.

Không, ngay cả khi tỉnh Hazuki cũng xinh đẹp vượt trội.

Cô là một mỹ nhân nổi tiếng toàn trường, nên gương mặt khi ngủ của cô cũng như thiên thần vậy.

Minato chết cũng không dám nói ra những lời sáo rỗng như vậy trước mặt cô nàng.

“Suu… suu…”

Cơ thể cô hơi cử động theo hơi thở khi ngủ.

Vì nằm úp mặt, bộ ngực tự hào của cô bị ép xuống, trông thật sexy một cách kỳ lạ.

Dù là bạn bè—nhưng nếu là người khác giới, cậu vẫn sẽ vô thức nhìn vào khuôn mặt và cơ thể của họ.

Cậu cảm thấy có lỗi với Hazuki, nhưng đó là bản năng, không thể làm gì được.

Tình bạn giữa nam và nữ tồn tại.

Minato bây giờ có thể khẳng định điều đó, nhưng việc chỉ có tình bạn là không thể.

Nói thật, việc đi chơi với Hazuki cũng có một chút ham muốn.

Không thể không có ham muốn khi đi chơi với một cô gái dễ thương và có cơ thể dâm dục như thế.

Ngay cả một Minato đã không còn kỳ vọng quá cao cũng không thể không có ham muốn với Hazuki.

“Nhưng, cậu cũng nhận ra rồi đúng không…?”

Minato dùng ngón trỏ chọc vào má Hazuki.

Đôi má mềm mại như bánh pudding.

Hazuki học không tốt, nhưng không hề ngây thơ.

Một cô gái có nhiều bạn bè như cô, chắc chắn sẽ hiểu về ham muốn của con trai.

“À, đúng rồi…”

Minato chợt nảy ra một ý tưởng.

Hazuki đã nói đùa về việc lén xem lúc cậu ngủ.

Bình thường, người ta sẽ nghĩ đó là một trò đùa.

Nhưng Hazuki có thể làm thật.

Cô có thể đùa cợt, nhưng lại làm những trò không thể tin được.

Hôm nay cô đột nhiên lao vào người cậu trên bạt nhún, và dùng kỹ thuật gì đó bí ẩn trong bóng bàn.

Có lẽ cậu cũng nên trả đũa một chút.

Không, cậu nên ra tay trước và lén xem cô lúc ngủ.

“Thế nhưng mà,”

Minato vươn tay, nhanh chóng nắm lấy mép chân váy của Hazuki.

Cậu vừa mới nhìn thấy bên trong rồi, nhưng tim cậu vẫn đập thình thịch.

Một bản năng đáng buồn của đàn ông, dù biết là quần đùi, nhưng vẫn thấy hưng phấn.

“Pira” một tiếng, chiếc chân váy đồng phục quen thuộc bị lật lên—

“…………!?”

Đó là quần lót.

Chiếc quần lót màu đen được viền bằng ren thêu.

Phía hai bên, có thể nhìn thấy một chút làn da bên dưới.

Vì cô nằm úp mặt xuống, nên không thể nhìn thấy phía trước.

Nhưng chiếc mông nhỏ nhắn, mềm mại lại lộ ra một nửa.

Mông của Hazuki trắng nõn, mịn màng, chỉ cần cô cựa quậy một chút thôi là thịt mông đã rung lên.

7466219c-87e8-48fd-8eb1-b658253d32e0.jpg

Dù đã quen biết nhau vài tháng, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy quần lót của Hazuki.

Đúng như Hazuki nói, hầu hết các nữ sinh ngày nay đều mặc quần đùi bảo hộ.

Dù trường đầy rẫy các cô gái mặc váy ngắn, nhưng cơ hội để nhìn thấy quần lót thì hiếm lắm.

Minato nuốt nước bọt ực một cái—

“Nn…”

Koro một tiếng, Hazuki trở mình.

Chiếc váy vẫn còn lật lên, giờ đây phần phía trước của chiếc quần lót lộ ra.

Phía trước cũng có ren thêu, kèm theo một chiếc nơ nhỏ màu đỏ.

Đôi chân trắng nõn cũng lộ ra, khiến Minato bất ngờ nhận ra da cô bạn mình trắng đến vậy.

Làn da trắng mịn màng, đồ lót màu đen, và thứ gì đó ẩn giấu bên dưới—

Minato nhìn chằm chằm, không thể rời mắt.

Không biết từ lúc nào, cậu đã ghé sát mặt đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của mình.

“…Nè, cậu nhìn đủ chưa? Thế là được rồi đúng không?”

“…………!?”

Minato theo đúng nghĩa đen, “nhảy dựng” lên khỏi giường.

Trên giường, Hazuki đã ngồi dậy—và nhìn cậu với đôi mắt “trợn” lên.

Hơn nữa, má cô đỏ bừng.

“T, tớ xin lỗi, Hazuki! Đây là…!”

“Không ngờ, Minato lại ra tay trước. Tớ định sẽ lén cởi quần của cậu mà.”

“…Ơ, Hazuki, cậu không giận à…?”

“Cái vẻ mặt này của tớ trông như không giận à?”

“Ờm, cậu đang giận.”

Hazuki phồng má.

Không thể nào không giận khi bị lật váy và nhìn thấy đồ lót lúc đang ngủ.

Ngay cả khi là người yêu, người ta cũng sẽ giận.

Hơn nữa, Minato và Hazuki không phải người yêu, mà là bạn bè—

“Bị nhìn chằm chằm như thế thì xấu hổ chứ. Cậu nên giữ ý một chút thì hơn.”

“Hả? Ý, ý cậu là sao?”

“Thì… nếu là Minato thì bị nhìn quần lót một chút cũng không sao…”

“Ể!?”

Với tiêu chuẩn của Minato, giá trị của đồ lót nam và nữ hoàn toàn khác nhau.

“Hừm, ngủ quên là do tớ sơ suất. Lỗi của tớ rồi.”

“Thật, thật là như thế à…”

Có vẻ Hazuki tin tưởng cậu hơn những gì cậu nghĩ.

Theo một nghĩa nào đó, có lẽ cô còn cảm thấy thoải mái với cậu hơn cả một người bạn trai.

“Ơ? Hazuki, lúc nãy cậu có mặc quần đùi mà?”

“À, tớ cởi ra rồi lúc ở nhà.”

“Cậu không thay đồng phục mà lại cởi mỗi cái đó ra?”

“Nói thật, tớ không thích quần đùi đâu. Mặc vào cứ thấy khó chịu.”

“Quần đùi để mặc cho thoải mái mà?”

Theo Minato, quần đùi là để mặc để không bị lộ đồ lót, để an tâm hơn.

“Cởi quần đùi thì chỉ mất một giây thôi. Mà, tớ vẫn luôn cởi ra khi đến đây đấy? Tớ chỉ không nói thôi.”

“Nếu cậu nói ra thì đúng là biến thái rồi.”

Không cần thiết phải nói “Giờ tớ không mặc quần đùi đâu” làm gì.

“Ừm, tớ hiểu nếu cậu thấy nó vướng víu….”

“À, ra vậy. Cuối cùng cậu cũng hiểu. Minato, cậu tưởng là quần đùi nên mới lật váy đúng không?”

“Đúng, đúng thế. Nếu biết là quần lót thì…”

“Đừng có nói ‘quần lót’ chứ. Nếu vậy thì tớ sẽ không giận đâu. Phải biết ơn tớ đấy nhé, Minato.”

“À, ừm…”

Minato cúi đầu.

Đây là một lời bào chữa, nhưng nếu cậu biết bên dưới chiếc váy không phải quần đùi, cậu đã không lật.

“…Không, hay là biết rồi thì vẫn sẽ lật nhỉ… không phải thế…”

“Cậu lẩm bẩm gì đấy hả Minato. Thật là, cậu—”

Hazuki bước xuống khỏi giường, đứng nhìn xuống Minato đang ngồi trên sàn.

Chiếc váy quá ngắn nên có vẻ lại nhìn thấy bên trong.

“Minato còn ngại ngùng với tớ à?”

“Hả? Ngại á?”

“Tình bạn thì không thể hoàn toàn không giữ ý. Tớ cũng không thể tha thứ cho những người thiếu tế nhị hay không biết đọc vị đâu.”

“Ý cậu là sao vậy? Tớ có làm gì sai trước đó à?”

“Không phải.”

“Thế là không phải cái gì.”

Cô đột nhiên nói một chuyện không đâu vào đâu, rồi lại nói không phải, khiến cậu thấy bối rối.

“Cậu nên tiến thêm một hai bước về phía tớ, nhưng cậu lại đứng yên đó.”

“T, tớ không có…”

“Tớ nói cho mà biết, tớ không rủ nhiều người đến nhà đâu.”

“…………”

Hazuki nghĩ cậu là một người đặc biệt—một người bạn đặc biệt.

Cậu có thể nghĩ như vậy không?

Đầu óc Minato trở nên rối bời.

“Tớ không có ý định xếp hạng bạn bè đâu.”

Hazuki hơi đỏ mặt, quay mặt đi—

“Thật ra… bây giờ, bạn thân nhất của tớ là Minato đấy.”

“…………”

“Này, sao lại im lặng! Đáng lẽ cậu phải phản ứng kiểu ‘nói gì mà xấu hổ thế’ chứ! Aaa, đáng lẽ tớ không nên nói ra thì hơn!”

“Xin, xin lỗi…”

“Cũng không phải xin lỗi! Mà là… cậu cũng phải nói gì đó xấu hổ đi chứ!”

“Sao lại có yêu cầu đó chứ!?”

“Hay là nói những gì mà cậu ngại nói với tớ cũng được! Chắc chắn có ít nhất một chuyện mà cậu ngại nói đúng không!?”

“Đột nhiên nói vậy thì… à.”

Minato chợt nghĩ ra một điều không thể tin nổi.

Mối quan hệ mà cậu và Hazuki đã xây dựng trong vài tháng qua sẽ không dễ dàng tan vỡ.

Tình bạn của họ dường như đủ bền chặt để cậu có thể nghĩ như vậy.

Hơn nữa, cậu có thể đáp ứng yêu cầu của Hazuki bây giờ—

“Hazuki nè.”

“Hửm?”

“Làm ơn—cho tớ xem quần lót của cậu đi!”

“Hể!?”

Hazuki đang đứng, vội vàng túm lấy váy.

e81406f9-8959-4657-abb5-0977c6913f8a.jpg

“Quần, quần lót gì chứ… Cậu vừa nhìn đủ rồi mà!”

“Đã là đồ để nhìn thì tớ muốn nhìn càng nhiều càng tốt!”

“Nh, nhìn để làm gì!?”

“Cậu nghĩ có lý do để muốn nhìn quần lót của con gái à!”

“Sao tớ lại bị cậu nổi giận thế này chứ.”

Hazuki trừng mắt nhìn Minato—

“Mà này, có ai nói ‘cho tớ xem quần lót’ với bạn bè không?”

“Không thể nói với một cô gái bình thường. Có lẽ ngay cả bạn gái cũng không thể.”

“…Vậy có nghĩa là với bạn bè thì nói được à?”

“Cậu bảo không cần giữ ý nữa mà. Có thể tiến thêm một bước nữa mà… ha?”

Lý thuyết này đã trở thành ngụy biện.

“Không, không phải thế… mà cũng không phải không phải? Aaaa, đến tớ cũng không biết mình đang nói gì nữa!”

Hazuki khoanh tay lại, lầm bầm.

“Mà này, Minato muốn nhìn đến mức đó à? Ờm, quần… quần lót của tớ…”

“Tớ đã bảo là nhìn không cần lý do…”

“Là bản năng hay ham muốn gì đó… Minato cũng là con trai mà nhỉ…”

Hazuki bất ngờ nắm lấy mép váy.

“Thôi, thôi, quần lót thì… chắc không sao đâu…”

“Được, được miễn phí à?”

“Cậu mà trả tiền thì tớ lại không thích!”

“À, ra vậy, đúng rồi. Xin lỗi.”

Minato tự hối hận vì đã nói một câu ngớ ngẩn.

Việc trao đổi tiền bạc giữa bạn bè là điều không thể.

Theo một nghĩa nào đó, điều đó còn không thể hơn việc được xem quần lót.

“Chuyện ngớ ngẩn này không thể nói mãi được. Nào, nhìn đi.”

“…………!”

Không ngờ, Hazuki lại lật váy lên một cách dễ dàng như vậy.

Dù cô không lật lên quá cao, nhưng chiếc quần lót màu đen vẫn lộ ra một chút.

Chính cái “một chút” đó lại quá đỗi dâm đãng.

“Quaoo…”

“Nè nè, mắt cậu sáng rực như đèn pha kìa! Còn hơn cả lúc cậu chiến thắng trong Lege nữa đấy!”

“Thì là…”

Để chiến thắng trong Lege không phải là chuyện dễ.

Nhưng để được nhìn quần lót của một cô gái dễ thương cũng không phải là chuyện thường xuyên.

“Mà này, nhìn nhiều quá… tớ bị nhìn nhiều quá…”

“Xin lỗi, cậu lật váy lên cao hơn một chút được không?”

“Cậu lại còn yêu cầu nữa chứ. Tiến lên quá rồi đấy… Th, thế này được chưa?”

Vừa nói một cách bối rối, Hazuki vẫn ngoan ngoãn lật váy lên cao hơn một chút.

Phần háng hơi nhô lên, lộ ra.

Bên dưới chiếc quần lót đen, có gì đó—Minato lại nuốt nước bọt khi tưởng tượng ra.

“Nh, nhìn như thế thì vui lắm à?”

“Đương nhiên là…”

“…Này, này, Minato.”

“Gì vậy, tớ đang nhìn mà.”

“Nhìn chằm chằm quá rồi đấy… Thôi, đến đây thôi! Cậu nhìn đủ rồi!”

“À, ừm.”

Khi Minato gật đầu, Hazuki buông tay khỏi chiếc váy, và giữ nó lại.

“Có, có hơi quá đáng không nhỉ?”

“Một chút… nhưng mà, tớ cũng muốn nhìn quần lót của một cô gái dễ thương mà. Như Ruka chẳng hạn.”

“Ruka… À, Serina-san à?”

Serina Ruka là bạn cùng lớp với Minato và Hazuki.

Trái ngược với Hazuki, cô ấy là một mỹ nhân với mái tóc đen dài và vẻ ngoài thanh lịch.

Có lẽ ham muốn của con gái và con trai là khác nhau, khi con gái muốn nhìn quần lót của con gái khác.

“Thôi, quên chuyện vừa rồi đi. Mà này, cái ‘trò chơi’ này cũng thú vị đấy…”

“Đây cũng là một trò chơi à.”

Nếu trò chơi này thú vị như vậy, cậu muốn chơi nó mỗi ngày.

Việc coi bạn nữ như một đối tượng tình dục là một điều tồi tệ, nhưng việc không có ham muốn với một Hazuki dễ thương như vậy thì lại là một chuyện không thể.

“Mà này, Minato lại ‘dâm’ đến mức này đấy. Đồ ‘dâm’ đồ ‘dâm’ đồ ‘dâm’ quá đi!”

“Đừng có nói như trẻ con thế.”

“Fuhaha.”

Hazuki cười một cách thoải mái.

Thái độ hồn nhiên đó khiến người ta không thể nghĩ rằng cô vừa để lộ cảnh tượng “quần lót” cực kỳ gợi tình.

Tim Minato lại đập thình thịch.

Sự tương phản giữa nụ cười hồn nhiên đó và chiếc quần lót dâm dục lúc nãy thật là quá tuyệt vời…

“…Minato nè. Cậu lại nghĩ chuyện đen tối nữa rồi đúng không?”

“Không, không có đâu.”

“Đừng có quá đà. Tớ không phải bạn gái của cậu đâu đấy nhé?”

“T, tớ biết rồi. Mong sau này chúng ta sẽ tiếp tục là bạn bè…”

“Không cần phải trịnh trọng như thế. Nhưng mà…”

Hazuki đỏ mặt, quay đi—

“Đôi, đôi khi… chúng ta lại chơi trò này nhé?”

“…………”

Minato không có lý do gì để từ chối.

Có vẻ Hazuki cũng rất thích trò chơi này.

Cô bạn nữ này thật đặc biệt, nhưng có vẻ không chỉ là đặc biệt.

Cô đã cho cậu xem quần lót, vậy cậu có thể yêu cầu đến mức nào nữa đây—

Minato đã nghĩ đến những điều bất chính.

✦✧✦✧

Mấy ngày trôi qua kể từ khi Minato và Hazuki khám phá ra "trò chơi mới".

Trong suốt khoảng thời gian đó, Hazuki ngày nào cũng đến nhà Minato chơi. À không, chính xác là không sót một ngày nào.

Sau giờ học hôm đó, cả hai cùng về chung một tòa chung cư và bước vào thang máy.

"Minato, hôm nay đến nhà tớ đi? Ngày nào cũng làm phiền nhà cậu thế này thì kỳ lắm."

"Hừm, nhà tớ thì cha về muộn như mọi khi nên cũng chả sao đâu."

"Đây là vấn đề về tâm trạng của tớ—này, cậu làm gì đấy!"

"Tớ xin lỗi, xin lỗi mà."

Minato lập tức buông tay khỏi váy Hazuki.

Chiếc váy đang bị vén lên đã trở về vị trí cũ, che đi đôi chân trắng muốt lấp lánh và chiếc quần đùi màu đen bên trong.

Vì váy đồng phục của Hazuki khá ngắn nên phần đùi vẫn lộ ra.

"Thật là! Này, tớ có bảo là cứ tự nhiên ngắm khi tớ mặc quần đùi mà."

"Cậu nói thế thật mà, Hazuki."

"Thang máy thì không được! Lỡ nó dừng lại rồi có ai đó bước vào thì sao?"

"Người ta sẽ ghen tị sao?"

"Đồ ngốc! Người ta sẽ nghĩ tụi mình là lũ biến thái mất!"

Một người con trai đang vén váy một nữ sinh cao trung trong thang máy…

Nhẹ thì bị coi là quấy rối, nặng hơn thì bị nghĩ là một cặp đôi biến thái đang thích thú với trò đồi bại.

Không, cả hai trường hợp đều quá tệ.

"Nghiêm túc đấy, cậu sẽ bị tố cáo đấy! Rồi tớ cũng bị lôi vào."

"Tớ xin lỗi mà."

Đúng thế—kể từ khi khám phá ra trò chơi mới, Hazuki trở nên "phóng khoáng" hơn hẳn.

Cô cho phép Minato được vén váy mình lên khi chỉ có hai người, một hành động hết sức không tưởng.

Thế nhưng, nếu quá trớn thì sẽ bị mắng như vừa rồi.

Dù là bạn bè, nhưng có vẻ vẫn tồn tại một giới hạn cần phải chú ý.

"Ít ra thì, hãy kiềm chế đến khi vào nhà đi?"

"Trong nhà thì được à!"

Có vẻ như ranh giới của Hazuki đối với Minato đã được lùi lại khá nhiều.

Chiếc quần đùi màu đen Hazuki thường mặc chỉ dài một phần, khá ngắn, lộ hết đùi ra. Về diện tích vải thì nó cũng chẳng khác mấy một chiếc quần lót.

Vì bó sát nên mông cũng lộ rõ hình dáng, thành thật mà nói, đủ để trở nên vô cùng khêu gợi.

Minato cứ lơ đãng nhìn mông Hazuki qua lớp váy.

Hai người bước ra khỏi thang máy và đi dọc hành lang đến tầng nhà Hazuki.

"Hazuki, váy cậu ngắn thật đấy. Dù có mặc quần đùi đi nữa, cậu cũng nên cẩn thận kẻo người khác nhìn thấy bên trong váy đấy?"

"Cậu lại nói cái gì thế?"

"...Vâng, tớ biết rồi."

"Tớ cũng cẩn thận chuyện đó mà. Lúc gió mạnh hay khi leo cầu thang tớ đều giữ váy lại. Cậu không nghĩ tớ là kẻ biến thái phô dâm đấy chứ?"

"Cậu có cho tớ thấy mà."

"Minato là bạn của tớ mà."

Đi dọc hành lang, Hazuki mở cửa nhà và bước vào.

Cô chợt dừng lại.

"À ré? Minato, cậu không muốn nhìn quần đùi à?"

"Tớ vừa nhìn xong mà. Tớ không ham đến mức đấy đâu."

"Không ham à... Ôi, Momo!"

Hazuki vứt giày sang một bên và chạy về phía phòng khách.

Minato cũng thoáng thấy bóng dáng Momo.

Momo là con mèo cưng của Hazuki, cô coi nó như thành viên trong gia đình—à không, hoàn toàn là một thành viên trong gia đình.

"Chậc, nó trốn rồi. Một khi đã trốn thì nó không chịu ra đâu."

"Tớ vẫn chưa được nhìn kỹ nó lần nào cả. Đến nhà cậu bao nhiêu lần rồi mà. Nó nhát người quá thể."

"Momo không nhát đâu."

"Hả?"

"Nó sẽ không dễ dàng xuất hiện đâu. Về cơ bản, nó nghĩ bản thân là nhất mà."

"Quý nhân ở đâu mà đến đây thế này?"

Sẽ có ngày được nghe lời nói của nó qua chiếc màn che mất.

Minato vừa nghĩ linh tinh vừa cởi giày và bước vào.

"Khi có cậu ở đây, nó càng không đến phòng tớ nữa."

"Chắc là mèo vốn dĩ là loài khó tính mà."

Việc phân loại chó là loài thân thiện và mèo là loài vô tư có lẽ là quá đơn giản.

Minato cũng rất thích mèo. Nếu thấy poster mèo bị lạc, cậu sẽ cố gắng tìm nó.

Cậu cũng muốn vuốt ve Momo, nhưng vẫn chưa có cơ hội.

"Tớ đi lấy đồ uống đây, cậu cứ vào phòng trước đi."

"Ừm.”

Việc tự ý vào phòng của một cô gái khiến Minato hơi ngại ngùng—nhưng giai đoạn đó đã qua từ lâu rồi.

Minato bước vào phòng Hazuki mà không hề ngần ngại.

Căn phòng có thảm trắng với họa tiết, bàn gỗ, bàn trang điểm, tủ quần áo và một chiếc giường lớn.

Giữa phòng là một chiếc bàn thấp màu đen, bên cạnh là những chiếc gối đệm.

Ngoài ra, khắp phòng là những con thú nhồi bông như thỏ, gấu, cá heo và chim cánh cụt.

Trông rất giống phòng của một nữ sinh cao trung, ban đầu Minato cũng thấy rất ngượng ngùng.

Nhưng giờ cậu đã quen đến mức có thể coi nó là phòng riêng thứ hai của mình.

"Chờ lâu không? Bỗng dưng tớ thèm nước táo quá. Vừa hay có sẵn nên tớ mang vào đây. Được chứ?"

"Được chứ. Hôm nay cũng nóng nên đồ lạnh cũng hay đấy."

Minato cảm ơn rồi nhận ly nước Hazuki mang tới.

"Đúng vậy, hôm nay nóng thật. Mới tháng 10 thôi mà."

Hazuki cũng uống một ngụm rồi đặt ly lên bàn thấp, định ngồi xuống giường thì—

"À, tớ cởi quần đùi đã."

Dứt lời, cô đứng nguyên tại chỗ và đưa hai tay vào trong váy.

Với tư thế nhô mông ra, cô cởi quần, và chiếc quần đùi đen dần lộ ra dưới chiếc váy ngắn—

"...Minato nè. Cứ nhìn chằm chằm như thế thì tớ ngại lắm."

"Không phải, cậu xem này... Thỉnh thoảng các bạn nữ trong lớp vẫn mặc váy rồi mặc hay cởi quần thể dục ra đúng không?"

"Nn? À, đúng rồi, có mà."

"Cứ như thế là tớ lại bất ngờ đấy."

"Con trai ngây thơ thế à?"

"Cũng tùy người..."

Với Minato, cậu cảm thấy không nên nhìn thẳng.

Nhưng lại cứ liếc nhìn bằng mắt ngang, thế nên cậu cũng không thể tự nhận mình ngây thơ được.

"Hừm... Bây giờ không có gã nào khác nhìn thấy, nên cậu cứ tự nhiên đi?"

"Ể, được tự nhiên thật à!?"

"Mắt cậu sáng quá!"

Minato vô thức rướn người tới—

"V-Vậy thì... tớ cởi quần đùi cho cậu được không?"

"Tự nhiên đi không phải có ý đấy—n-nói gì cơ, cậu muốn cởi à!?"

Câu hỏi đó quá ngu ngốc. Chắc chắn không có câu trả lời nào khác ngoài "có".

"T-Tớ vẫn đang mặc quần lót đấy... Cởi quần đùi thì có gì vui chứ?"

“Chuyện đó, ai mà chả muốn thử một lần..."

"Nghiêm túc à? Tớ không hiểu được suy nghĩ của con trai... nhưng mà, cũng thú vị đấy..."

Hazuki vẫn đang phân vân, trong khi chiếc quần đùi đã tụt xuống tới đùi.

Tư thế đó đã khá khêu gợi rồi, nhưng có vẻ cô không nhận ra.

"C-Cái đó cũng không mất gì... Được rồi, cậu cứ tự nhiên đi."

"Đ-Được thật à...?"

Hazuki gật đầu liên tục.

Cũng đúng, không phải là Minato đang nhìn chỗ nhạy cảm, và gần như không chạm vào cơ thể cô nàng.

"N-Này, cậu cứ tự nhiên đi, Minato."

"À, trước đó đã."

"Hả?"

"Cậu mặc lại đàng hoàng đi được không? Nếu đã muốn làm thì làm từ đầu luôn."

"Từ đầu luôn á!?"

Hazuki có vẻ rất ngạc nhiên trước yêu cầu của Minato.

Chiếc quần đùi đang cởi dở cũng đủ gợi cảm rồi, nhưng cậu lại muốn đưa tay vào trong váy và tự mình cởi ra.

"Tên này được voi đòi tiên... Bỗng nhiên không biết ngại là gì nữa rồi."

Hazuki vừa lẩm bẩm vừa mặc lại quần đùi.

Cô chỉnh lại chiếc váy bị xộc xệch bằng tay.

"Đ-Được rồi, lần này thì cậu cứ tự nhiên... "

"À, ừm.”

Minato gật đầu rồi từ từ đưa tay vào trong váy của Hazuki đang đứng.

Cậu cố gắng không chạm vào đùi cô nàng, rồi đưa tay nâng váy lên từ bên trong—

"Vậy thì... tớ cởi quần đùi đây."

"Không cần phải nói đâu... Aa!”

29782ed8-4b63-4c0d-9800-f06d959c0e7a.jpg

Minato mò mẫm, nắm lấy chiếc quần đùi rồi kéo mạnh xuống.

Nó trượt xuống một cách trơn tru hơn cậu nghĩ—

"Á, đồ ngốc!"

"Hể?”

"Q-Quần lót! Cậu túm cả quần lót rồi!"

"Á, á, tớ xin lỗi!"

Vì chỉ mò mẫm nên cậu đã kéo cả quần đùi và quần lót xuống cùng lúc.

Điều đó có nghĩa là, bên trong chiếc váy trước mặt Minato không chỉ có chiếc quần đùi mà cả quần lót cũng đã bị kéo xuống, và bên dưới đó...

"Này, tên kia, tớ biết cậu đang nghĩ gì đấy!"

"...Vâng."

Dù vậy, trong tình huống này, không có gã nào lại không nghĩ đến những gì đang ở dưới lớp váy cả.

"Q-Quần lót thì để tớ kéo lên lại được không?"

"K-Không cần! Cứ để thế cũng được! Thật là... Cậu vẫn muốn cởi quần đùi cho bằng được à, Minato!"

"Dừng lại ở đây thì hơi kỳ."

Minato cẩn thận chỉ túm lấy chiếc quần đùi, rồi từ từ kéo xuống lần nữa.

Nó trượt qua đùi trắng và chiếc quần đùi màu đen lộ ra—

"Hazuki nè, cậu nhấc chân lên một chút."

"Chưa cởi hết ra thì cậu chưa chịu à?"

Nói vậy nhưng Hazuki lại ngồi phịch xuống giường và nhấc một chân lên.

"..."

Minato thoáng thấy bên trong chiếc váy bay lên.

Chiếc quần lót màu hồng đã bị tụt xuống tới đùi, và sâu hơn nữa...

Vì bị che khuất nên cậu không nhìn rõ.

"Gì thế, Minato?"

"K-Không có gì. Được rồi, cởi xong rồi. Cậu giỏi lắm."

"Tớ là trẻ con à. Tớ tự cởi được mà."

Hazuki lại tùy tiện nhấc chân lên và đá nhẹ vào vai Minato.

Chiếc quần lót màu hồng và một thứ gì đó ở sâu bên trong lại thoáng lộ ra.

"Hả? Minato, sao cậu lại rướn người tới vậy?"

"K-Không có gì. Chiếc quần đùi này thì sao? Tớ lấy được không?"

"Làm gì mà lấy! Lấy về làm gì!"

"Đ-Đúng thế nhỉ."

Trong tình huống và khung cảnh không thực, Minato có vẻ đã trở nên ngớ ngẩn.

Việc muốn chiếm hữu nội y của một cô gái có vẻ biến thái quá.

"Lát nữa tớ phải giặt, trả đây. Quan trọng hơn... Phù, nhẹ cả người. Về nhà cởi quần đùi ra đúng là tuyệt nhất."

"Nó vướng víu đến thế à?"

Minato lấy lại chiếc quần đùi, rồi quyết định bình tĩnh lại.

Nếu cậu quá phấn khích, thì cậu sẽ còn đòi hỏi Hazuki những gì nữa?

"Cũng tùy người, nhưng với tớ thì nó vướng víu. Có những người mặc quần dài hơn, con trai cũng có nhiều loại quần lót khác nhau mà?"

"Cũng đúng, quần boxer, quần trunk và quần brief. Tớ thuộc team trunk."

"Hừm, tớ cứ nghĩ là quần boxer phổ biến nhất. Con trai cũng có nhiều kiểu nhỉ."

"Gì thế, cậu muốn xem à, Hazuki?"

"Xem một cách bình thường thì chán. Tớ sẽ lén nhìn khi cậu sơ hở."

"Đáng sợ quá!"

Hazuki nói là làm, điều đó mới đáng sợ.

Dù vậy, Minato lại cảm thấy hơi phấn khích.

Lúc ở một mình với Hazuki, cậu lỡ ngủ gật và Hazuki sẽ tháo thắt lưng, kéo quần xuống và nhìn chằm chằm vào chiếc quần trunk bên trong.

Minato không thể kìm nén sự phấn khích trước tình huống đó.

"Mà, chuyện đó không quan trọng! Hôm nay hai ta xem phim truyền hình mà!"

"Ơ, à, đúng rồi."

Trong phòng của Hazuki, một chiếc TV 43 inch cũng được đặt sát tường.

Gần đây Hazuki đang mê một bộ phim truyền hình nước ngoài và muốn Minato xem cùng.

"Xung quanh tớ chả có ai xem cả. Bây giờ phim đã tới mùa thứ 6 rồi, dài lắm nên không có ai chịu xem cùng tớ."

"Dài thế thì cũng hơi ngán."

Hơn nữa, đây là một bộ phim fantasy nặng đô, các mối quan hệ cũng phức tạp nên khá khó xem.

"Thế nên nếu bắt ép cậu xem rồi cậu lại bảo 'chán' thì tớ buồn lắm."

"Tớ không dám đảm bảo là tớ sẽ thích đâu."

"Tớ có cảm giác Minato cũng sẽ thích."

"Vậy à?"

Minato là một người bình thường, còn Hazuki lại là một người hướng ngoại, tính cách và địa vị hoàn toàn trái ngược nhau.

Nhưng sự thật là họ lại rất hợp nhau một cách kỳ lạ.

"Với lại, dù không hay, tớ cũng không thấy áy náy khi bắt Minato xem cho hết."

"Cậu phải áy náy chứ!"

Không nói đến người khác, Hazuki cũng khá là tùy tiện.

Chính vì mối quan hệ như vậy nên cô mới cho phép Minato cởi quần đùi.

"Mà tớ nói rồi mà. Bộ phim này hay nhưng có nhiều chỗ tớ không hiểu. Kiểu như những ân oán trong quá khứ không được giải thích rõ ràng."

"Không hiểu thì tìm kiếm trên mạng là được mà?"

"Tìm kiếm thì lại bị spoil đấy! Chỉ cần nhìn kết quả tìm kiếm thôi là đủ để biết hết rồi!"

"Ừm, thì tớ cũng hiểu."

Minato cũng không muốn bị lộ tình tiết game, nên cậu hiểu điều đó.

"Nếu có Minato xem cùng, tụi mình có thể thảo luận những chỗ khó hiểu và đưa ra ý kiến của mình."

"Cũng đúng..."

Tóm lại, Hazuki muốn có một người bạn đồng hành để thưởng thức bộ phim này.

Minato vừa dễ rủ rê, lại vừa là người thích hợp.

"Vậy thì xem thôi. Hazuki, nhờ cậu."

"Được rồi."

Minato cầm lấy chiếc điều khiển trên bàn và đưa cho Hazuki.

Hazuki ngồi trên giường, còn Minato thì ngồi trên sàn, dựa lưng vào giường.

"Mà này, Minato..."

"Hả?"

"Nãy cậu nhìn trộm vào váy tớ đúng không! Tớ chưa cho phép mà!"

"Uwaa!"

Bỗng dưng, chân của Hazuki quấn lấy cổ Minato từ phía sau.

"N-Này... nghẹt, nghẹt thở!"

"Cậu giả vờ cởi quần đùi rồi nhìn trộm, đồ xấu xa! Phải phạt cậu thôi!"

"..."

Đùi của Hazuki siết chặt cổ Minato.

Dù bị siết chặt nhưng Minato lại cảm nhận được sự mềm mại của đùi cô nàng.

Cậu không biết mình đang vui hay đang đau khổ nữa.

“Nè, Hazuki...!"

"Cậu nghĩ thế này là xong à?"

"Không... đùi cậu nhão quá..."

"Ý cậu là tớ béo à!?"

"K-Không phải...!"

Đùi của Hazuki trông khá thon gọn, nhưng không ngờ lại có độ đàn hồi đến vậy.

Vừa căng mọng, vừa trơn tru, thật là khó cưỡng.

Chắc chắn Minato đang cảm thấy dễ chịu hơn là đau khổ.

“Hứ, trước khi xem phim, phải phạt cậu một chút nữa. Cậu dám lấc cấc à!"

"N-Này, nguy hiểm thật đấy...!"

"Ahaha! Nói dối! Cậu cười rồi kìa!"

Hazuki biết rằng Minato vừa khổ sở vừa thích thú.

Hazuki siết chặt cổ cậu bằng đùi hơn nữa, Minato cảm nhận được sự mềm mại ấy trên mặt mình.

Không chỉ được nhìn thấy quần lót như lần trước.

Hôm nay cậu còn được cởi quần đùi và được thưởng thức "thiên đường địa ngục" bằng đùi.

Trò chơi với Hazuki đang trở nên ngày càng thú vị—