Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Moon Blossom Asura: Nữ Lính Đánh Thuê Tàn Nhẫn Tái Sinh và Đội Quân Tối Thượng

(Đang ra)

Moon Blossom Asura: Nữ Lính Đánh Thuê Tàn Nhẫn Tái Sinh và Đội Quân Tối Thượng

Sou Hazuki

Và cứ thế, bức màn của sử thi dark fantasy về một cô gái trẻ được người ta thầm thì gọi tên với sự khiếp sợ "Quỷ Bạc" đã chính thức mở ra!

26 151

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

461 12748

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

344 10417

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

11 28

Finding Avalon: The Quest of a Chaosbringer

(Đang ra)

Finding Avalon: The Quest of a Chaosbringer

Prajed gayatri

Giữa một ngôi trường đầy rẫy những kẻ bắt nạt trịch thượng và một hầm ngục ẩn chứa những mạo hiểm giả tàn nhẫn, người hùng của chúng ta phải hành động thật nhanh để giảm cân và cày cấp nếu muốn sống s

128 118

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

149 1518

VOL 1 [ĐANG TIẾN HÀNH] - Chương 8: Ai Ngờ Chỉ Cần Yêu Cầu Một Chút, Nhỏ Bạn Thân Cũng Sẽ……

66b47667-9c7c-4236-9ae0-bde2feab9afe.jpg

Minato rót một ít súp miso vào một chiếc đĩa nhỏ, rồi húp một ngụm.

"Hừm... thế này là được chưa nhỉ?"

Minato liếm đầu lưỡi chiếc đĩa còn một chút nước súp và nghiêng đầu.

"Chào buổi sáng."

"Chào, Hazuki."

Hazuki mặc đồng phục, đi vào bếp nhà Minato.

Mùa thu sắp kết thúc, nên Hazuki cũng đã bắt đầu mặc áo khoác ngoài chiếc áo khoác len.

"Ồ, thơm thế."

"Vừa đúng lúc, Hazuki. Thử nếm xem."

Minato lại rót một chút súp miso vào đĩa nhỏ.

Hazuki cũng húp một ngụm.

"Hừm... thế này là ổn rồi."

"Phản ứng của tớ và cậu giống hệt nhau."

"Vì cùng ăn một thứ?"

"Chỉ trong một thời gian ngắn thôi."

Chỉ vài tháng ăn chung một bữa tối thì tính cách không thể giống nhau được.

"Minato nấu ăn được khoảng hai tuần rồi nhỉ? Cậu tiến bộ nhanh ghê."

"Thì, súp miso bình thường thì học một lần là được."

Minato nhớ mình đã từng nấu súp miso trong giờ thực hành.

Lúc đó, cậu đã ném hết việc cho một cô bạn giỏi nấu ăn trong nhóm.

Nghĩ lại thì, cậu đã làm phiền cô ấy. Với cái thái độ đó thì không thể có bạn gái được.

"Tớ thì làm mấy lần cũng không được đâu. Tớ còn chẳng buồn nếm thử."

"Đó là kiểu thất bại phổ biến. Thôi, nếu ăn được thì thế này cũng được."

Minato tắt bếp từ và rót súp miso ra bát.

Cậu đã làm xong món trứng cuộn, xúc xích chỉ cần hâm nóng trong lò vi sóng, và salad với rau thái sẵn.

Ngoài ra còn có cơm nóng và tảo biển.

Cậu múc ra hai phần, Hazuki mang ra bàn ăn.

"Vẫn còn một nửa là đồ ăn sẵn."

"Tuyệt vời. Trứng cuộn cũng không cháy nữa. Oa, màu vàng đẹp thật!"

"Hừm... tớ thích trứng cuộn ngọt, nhưng nó không đủ ngọt. Dù làm theo công thức rồi."

"Minato bất ngờ kỹ tính đấy."

Hazuki cười gượng gạo ngồi vào bàn, Minato cũng ngồi đối diện.

Sau khi được Serina nấu lẩu cho hôm nọ, Minato đột nhiên bắt đầu nấu ăn.

Cậu cảm thấy xấu hổ khi một cô gái bằng tuổi lại nấu ăn giỏi như vậy, còn mình thì chẳng biết gì.

Hazuki thì không nghĩ vậy.

"Hiện tại, tớ chỉ làm được bữa sáng thôi."

"Tớ hạnh phúc vì được ăn bữa sáng ấm áp♡ Trước đây, tớ toàn ăn ngũ cốc hoặc bánh mì ngọt thôi."

"Tớ cũng gần giống thế."

Cha của Minato đã đi làm rồi.

Cha cậu thường chỉ uống cà phê rồi đi làm, nói rằng "ăn sáng sẽ làm đầu óc không tỉnh táo."

"Tớ muốn ăn khi nó còn nóng. Ăn luôn nhé?"

"Ừm, được thôi."

"Itadakimasu."

Hazuki húp một ngụm súp miso, rồi ăn một miếng trứng cuộn.

"Ừm, ngon ngon. Tuyệt vời đấy, Minato. Cậu có thể làm mẹ tớ rồi."

"Mẹ ơi, cho con bú."

"Gớm quá!"

Hazuki thực sự bị sốc.

"...Ừm, tớ cũng nghĩ mình quá gớm. Hazuki, quên câu đó đi."

"Ít ra cũng phải là chị gái chứ. 'Em muốn bú chị gái' thì cũng được nhỉ?"

"Không được. Cũng gớm như nhau."

"...Ừm, quên câu đó đi."

Cả hai nói chuyện ngốc nghếch ngay từ sáng.

"Nhưng mà, súp miso và trứng cuộn thực sự ngon. Tớ muốn dùng súp miso của Minato mỗi ngày."

"Cầu hôn à!"

"Thôi làm bạn bè đi, làm ông chồng nội trợ cho tớ nhé?"

"Nếu sau này tớ thất nghiệp thì tớ sẽ xem xét. Người ta nói một người 'hướng nội' thông minh hơn một chút thì không có việc làm, nhưng một người 'hướng ngoại' xinh đẹp thì dễ được nhận hơn. Hazuki có vẻ kiếm tiền giỏi hơn."

"Thế thì không phải chồng, mà là 'trai bao' rồi?"

"Cũng có thể."

Vừa nói chuyện ngốc nghếch, họ vừa ăn xong.

Minato rất vui khi thấy Hazuki ăn ngon miệng.

Bát cơm, bát súp miso, đĩa và cả cốc trà nóng, và đũa đều là của riêng Hazuki.

Tuy có thêm một bộ bát đũa trong nhà, nhưng cha cậu không bận tâm.

"Nhưng mà, nếu cố gắng thì cũng được. Không chỉ bữa sáng, tớ còn muốn thử làm cơm chiên hay cà ri nữa."

"Cơm, cơm chiên? Cà ri? Mi, Minato, cậu định thử thách với những món 'cao cấp' đó sao?"

"Không hề 'cao cấp' tí nào."

Với hai người chưa bao giờ nấu ăn, thì nó là một rào cản lớn.

"Không sao đâu, tớ sẽ thử độc cho cậu."

"Tớ sẽ bỏ độc thật đấy."

Tiếp tục những câu chuyện ngốc nghếch, họ từ từ ăn xong bữa.

Minato cảm thấy mình giống như một cặp đôi sống chung—không, giống như một cặp vợ chồng.

Minato cười gượng gạo, rồi bắt đầu dọn dẹp trong bếp.

Thật không may, nhà Minato không có máy rửa bát.

Nếu tự nấu ăn, không chỉ rửa bát đũa, mà còn phải rửa cả nồi và chảo.

"Nấu ăn thì việc dọn dẹp là phiền phức nhất."

"Cậu đã giác ngộ được chân lý, Minato. Lần tới, tớ sẽ mặc đồ hầu gái và giúp cậu nhé?"

"Đồ hầu gái của Serina-san... sức sát thương khủng khiếp."

"Tớ đang nói chuyện về mình! Aa, nhưng tớ cũng muốn thấy Ruka mặc đồ hầu gái. Tớ muốn vén váy cô ấy từ phía sau và làm cô ấy xấu hổ khi mặc đồ hầu gái xinh đẹp và nấu ăn."

"Cậu còn tà râm hơn cả tớ."

Việc dọn dẹp phiền phức cũng trở nên thú vị khi nói chuyện ngốc nghếch với Hazuki.

Hai người vừa đùa giỡn, cuối cùng cũng dọn dẹp xong—

"Cuối cùng thì, việc tự nấu ăn cũng chỉ có lợi cho cả tớ và Minato thôi."

"Việc nấu ăn phiền phức lắm, tớ không nghĩ là 'lợi' đâu."

"Không phải thế đâu."

Hừm, Hazuki đột nhiên nheo mắt.

"Minato đã rất vui vẻ khi học nấu ăn từ Ruka. Tư thế cầm dao, Ruka nắm tay cậu rồi nói 'Á...' và đỏ mặt."

"...Giống truyện romcom quá."

"Cậu đã sờ quần lót và ngực của Ruka, mà lại ngại khi tay chạm nhau à? Thứ tự có hơi kỳ lạ không?"

"Ứ..."

Đúng là như vậy, nhưng cậu không thể không có phản ứng gì khi chạm vào bàn tay mảnh mai của Serina.

Người dạy Minato nấu ăn, tất nhiên là Serina.

Buổi học nấu ăn với cô gái tóc đen xinh đẹp này quá thú vị.

"H, Hazuki cũng nên học cùng chứ. Vẫn đang học mà, bây giờ tham gia cũng đượ—.”

"Tớ không thể làm phiền khi hai người bạn đang vui vẻ được."

"Đâu có vui vẻ gì..."

Không, có lẽ là có.

Cái cảm giác khó nói chuyện với Serina lúc đầu đã hoàn toàn biến mất, giờ đây họ có thể trò chuyện một cách thoải mái.

"Sau khi kết bạn với tớ, cậu đã rất cảnh giác trong một thời gian dài, nhưng với Ruka thì lại thân thiết nhanh quá?"

"Kh, không có chuyện đó..."

Dù Serina là người thân thiện, nhưng cô ấy lại quá xinh đẹp.

Thật kỳ lạ, nhưng ngay cả sau khi "chơi bời" như thế, cậu vẫn chưa thu hẹp khoảng cách được.

"Có khi nào Hazuki giận tớ không?"

"Không có. Tớ cũng rất vui khi được ăn sáng ấm áp. Tớ nghĩ thật tốt khi Minato có thêm một cô bạn thân nữa."

"...Vậy sao."

Câu nói đó chắc chắn có ẩn ý, nhưng khi cô đã nói vậy, Minato cũng khó mà hỏi thêm.

Và thực sự, Minato chỉ mới ở bên cạnh Serina trong một thời gian ngắn, và cảm giác thân thiết vẫn còn mờ nhạt.

"Hừm, nhưng mà..."

"Gì thế, Hazuki. Hôm nay cậu cứ úp mở thế?"

"Không có... ừm, có lẽ."

Hazuki khoanh tay, suy nghĩ.

"Minato nè. Cậu đến nhà tớ đi?"

"À, hôm nay đến nhà Hazuki à. Nhưng nếu tớ nấu ăn tối thì nên dùng bếp quen thuộc."

"Không phải buổi tối... mà là bây giờ."

"Bây giờ? Này, còn đi học nữ— Hn!"

Đột nhiên, Hazuki áp sát vào Minato, và môi họ chạm nhau.

Cô mút lấy môi Minato, rồi hôn—

“Tụi mình cúp học đi. Cả ngày nằm dài ở nhà vẫn sướng hơn. Cậu cứ coi nhà tớ như nhà mình, muốn làm gì thì làm."

"L, làm gì cũng được?"

"Đúng vậy, ăn uống tùy thích, nằm trên giường cũng được. Và—.”

Hazuki từ từ nới lỏng cà vạt, và cởi hai cúc áo sơ mi trắng.

Cô kéo vạt áo lên, để lộ khe ngực F-cup.

"Ngực của cô bạn thân, cậu muốn làm gì cũng được đấy?"

✦✧

Thật vậy, Minato và Hazuki đã cúp học.

Minato là một người nghiêm túc, chưa bao giờ nghỉ học khi không ốm.

Dù sao, cậu cũng đã gửi email thông báo nghỉ học cho trường.

Hầu hết học sinh cúp học ở trường họ sẽ không làm vậy.

"Còn Hazuki?"

"À, tớ đã nhắn tin cho bạn rồi. Bảo là tớ đi chơi với Minato."

"Nói thẳng thế có ổn không...?"

"Nếu bọn mình đang làm chuyện mờ ám thì đã không nói thẳng. Họ sẽ nghĩ hai ta chỉ đi chơi bình thường."

"Ra vậy. Thực ra thì cũng chỉ là đi chơi thôi mà."

"Cái này cũng... có thể gọi là chơi. Chỉ là giữa hai người bạn nam nữ."

Minato và Hazuki di chuyển đến phòng của Hazuki.

Minato vẫn mặc đồng phục, và thậm chí còn mang theo cặp.

Cậu cởi áo khoác đồng phục, ngồi trên giường, tựa vào tường.

Hazuki nằm xuống bên cạnh—

Phần trên cô để trần, phần dưới mặc váy, nhưng nó đã bị vén lên, để lộ gần như toàn bộ chiếc quần lót màu đen.

Chiếc quần lót cũng hơi bị tụt xuống, để lộ một phần nhạy cảm.

"Hôm nay cậu không mặc quần đùi à..."

"Ngay từ đầu, tớ đã có ý định cúp học rồi."

"Vừa nãy cậu còn nói là ý định đột ngột mà..."

Hazuki không mặc quần đùi thể thao hay quần ngắn dưới váy nếu cô không ra ngoài.

Không, đôi khi cô cũng không mặc nếu mặc quần áo bình thường.

Cô nói rằng nó không thoải mái và không hợp thời trang.

"Minato, cậu phàn nàn về tớ, nhưng... tớ cũng muốn phàn nàn."

"Hả? Gì?"

"Cái gì mà 'gì'. Cậu vừa đến nhà tớ là lao vào ngay... nhưng mà—.”

Hazuki nghiêng người về phía Minato.

"Nhìn này. Ngực tớ nhầy nhụa... Đồ ngốc, cậu liếm rồi cắn... và, cuối cùng cậu còn làm cái chuyện đó..."

"Chuyện đó?"

"Đừng có đùa nữa, Minato. Cậu dám làm chuyện đó! K, kẹp bằng ngực... thật không thể tin được!"

"Thì, nó mềm quá nên tớ không kiềm chế được... Tớ cứ nghĩ mình đã biết độ mềm của ngực Hazuki rồi, nhưng tùy cách thưởng thức mà nó lại khác."

"Đừng có nói là thưởng thức."

Hazuki lại nghiêng người, lườm Minato.

"Nhưng mà, khi tớ yêu cầu, Hazuki cũng rất thích mà. Còn nói 'cảm giác lạ' khi bị kẹp, còn nói 'dễ thương' khi tớ run rẩy, còn tự làm nhiệt tình nữa chứ."

"Đấy là tớ nói cho đỡ ngại thôi! Ai mà làm thật chứ!"

Hazuki dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve bộ ngực F-cup của mình.

Dù nằm, nhưng hai bộ ngực vẫn giữ được hình dạng tròn trịa, căng đầy.

"Thôi đi, ngực tớ lại bị dùng để làm chuyện đó... và, cuối cùng cậu còn... ở ngay trên ngực tớ..."

"Này, cậu đã cho phép 'muốn làm gì thì làm' thì tớ sẽ làm tới cùng. Với một thứ to và mềm như thế này, không có người đàn ông nào không làm chuyện đó tới cùng đâu."

"Minato, cậu xem phim heo nhiều quá rồi đấy..."

Cậu lại bị lườm, nhưng Minato không xem những thứ đó nhiều.

"Dạo này, chắc chẳng cần xem nữa rồi."

“Nè, cậu có định biến chuyện 'nóng bỏng' với ngực lúc nãy thành kỷ niệm không?"

"Chỉ xem quần lót hay sờ ngực thôi cũng đã tuyệt vời rồi. Chuyện lúc nãy thì... thật sự là rất tuyệt..."

"T, thật sao? Chà, nếu cậu thấy vui thì tớ cũng được... Tớ cũng cảm thấy rất thích."

Hazuki ngồi dậy trên giường, dùng tay nâng bộ ngực F-cup của mình.

"Vậy, tớ mút thêm chút nữa được không?"

"Lại nữa à!?"

Hazuki lùi lại trên giường—

“K, không phải là không được... nhưng mà, cho tớ lau ngực đã? Nó dính hết rồi... đưa tớ khăn giấy. Có cái khăn ướt ở đó."

"À, cái này à..."

Minato lấy vài chiếc khăn ướt từ chiếc kệ bên cạnh giường, đưa cho Hazuki.

"Oa... dính nhớp nháp hơn tớ nghĩ. Thôi đi, cậu liếm nhiều quá...!"

"Aa, để tớ lau cho?"

"Lau cái gì... aan! Cậu không phải đang lau mà đang vuốt ve... Này, cậu đang nắn bóp!"

"Tuyệt thật, nó mềm mềm, đàn hồi đàn hồi thế này."

"Thôi đi... đừng có 'thưởng thức' cả việc dọn dẹp chứ?"

"Dù cậu nói vậy, nhưng ngực của Hazuki to và mềm quá, tớ muốn nắn bóp mãi thôi. Mà, thôi..."

"Này, lại mút nữa rồi…! Yan, cậu cố tình phát ra tiếng chùn chụt đấy hả!"

"Phù… Chỗ này của Hazuki, ngon thật đấy…"

"Làm, làm gì có vị… Nnn…! ♡"

Minato tiếp tục cái việc không biết là lau dọn hay làm bẩn thêm bộ ngực.

"Hau… Nnn… T, tớ đang làm gì thế này…"

Khi Minato rời ra, Hazuki thở dốc, hai bầu ngực lớn phập phồng.

Đầu ti hồng hào bóng loáng, bụng dưới trắng muốt và rốn, cùng với chiếc váy bị vén lên gần hết, chiếc quần lót đen sắp tuột và đôi đùi trắng ngần.

Khuôn mặt đáng yêu đỏ bừng, mái tóc dài màu trà sữa rối bời.

Hazuki Aoi trên giường lúc này, vừa đáng yêu vừa quyến rũ đến lạ thường.

"Này, này… có quá đáng không nhỉ?"

"Quá đáng đấy."

Hazuki trừng mắt nhìn cậu.

"Giờ mới nói, sao lại đi đến mức này… chỉ là bạn bè thôi mà…"

"Làm đủ kiểu rồi giờ mới nghi ngờ hả? Mà, nói sao nhỉ… À ré?"

"Nn?"

Hazuki ngồi thẳng dậy trên giường, nhìn xuống sàn nhà.

Minato cũng nhìn theo hướng đó.

"Ch, chuyện lạ… Momo mà lại xuất hiện trước mặt khách."

"Ooh, lần đầu tớ nhìn rõ Momo đấy…!"

Một con mèo tai cụp Scottish Fold màu nâu đang ngồi cạnh cánh cửa phòng đang mở.

Momo dán mắt nhìn hai người trên giường.

"… Chắc là vì cậu phát ra mấy tiếng động lạ nên nó mới tò mò tới xem phải không?"

"Nếu tớ có phát ra tiếng động lạ, thì là lỗi của ai hả?"

"Ai nhỉ…"

Lại bị Hazuki trừng mắt, Minato lảng tránh ánh mắt cô nàng.

"Ơ, mà này? Tớ thấy con mèo đó quen quen…"

Khi nhìn lại Momo, một điều gì đó chợt lướt qua tâm trí Minato.

Mèo cùng giống và cùng màu lông thì thường trông giống nhau, nhưng Momo là một con mèo đặc biệt xinh đẹp.

Nó cao quý, trông có vẻ oai vệ, mang một vẻ thanh lịch phù hợp với thú cưng của một nữ hoàng "hướng ngoại".

Không thể nào nhầm lẫn một con mèo có đặc điểm nổi bật như vậy.

Minato đã từng nhìn thấy, thậm chí là bế con mèo này.

"Haa… cuối cùng cũng nhận ra rồi à."

"Ể? Hazuki?"

Hazuki thở dài và trừng mắt nhìn Minato.

Minato lại nhìn Momo, và một điều gì đó lại lướt qua tâm trí cậu.

"Với tớ thì đây là chuyện quan trọng đấy. Mà, tớ biết là với cậu thì nó chẳng là gì cả."

"Ý, ý cậu là sao?"

"Thôi được rồi, để tớ kể cho. Momo, anh trai này chính là ân nhân của mi đấy."

Momo kêu "nyan" một tiếng nhỏ.

"Khoảng mùa xuân, Momo đã từng bỏ trốn."

"Bỏ trốn?"

Cùng lúc Minato hỏi lại, Momo lại kêu "nyan" một tiếng nữa.

"Momo bị cảm một chút. Tớ cho nó vào lồng để đưa đi khám. Trên đường về, gần tòa nhà chung cư, tớ suýt va chạm với một chiếc xe đạp nên lỡ làm rơi cái lồng. Momo hoảng sợ rồi chạy mất."

"Ơ, chuyện này, sao tớ thấy quen quen…?"

Minato đưa ngón trỏ lên trán và suy nghĩ.

"Tớ đã gọi mẹ và cùng đi tìm, thì tình cờ khi mẹ tớ quay lại chung cư, có một cậu bé ở đó. Mẹ tớ hỏi xem có thấy Momo không, và cậu bé đó cũng lập tức đi tìm cùng."

"…………"

Minato dần dần nhớ lại.

Đúng là đã có chuyện như vậy…

"Tìm mãi đến tối vẫn không thấy, mẹ tớ bảo nguy hiểm nên bắt tớ về. Nhưng sau đó, cậu bé đó vẫn tiếp tục tìm. Mãi đến lúc trời sắp sáng, cậu ấy tìm thấy Momo ở công viên gần đây và mang nó về."

"… Cũng có người tốt bụng thật đấy."

"Tốt bụng đến mức quá đáng. Tìm con mèo của một người không quen biết trong nhiều giờ liền cơ mà."

"…………"

Minato chỉ nghĩ đó là một việc tốt nho nhỏ, và gần như đã quên bẵng đi.

Một phần cũng vì cậu đang bận rộn với việc chuyển nhà và bắt đầu cuộc sống cao trung.

Thêm nữa, với một người yêu mèo như Minato, việc đi tìm một con mèo bị lạc là chuyện quá đỗi bình thường.

"Người nhận Momo và đi cảm ơn là mẹ tớ."

"…………"

Minato nhớ lại đã nhận được bánh kẹo cảm ơn từ một người chị xinh đẹp.

Trông người đó còn khá trẻ, nhưng giờ cậu mới nhận ra đó là mẹ của Hazuki.

Có lẽ cậu đã nghe họ "Hazuki" nhưng vì quá ngạc nhiên trước người chị xinh đẹp kia nên đã bay hết trí nhớ.

"Đó là lỗi của tớ. Tớ vẫn luôn muốn cảm ơn cậu ở đâu đó."

"… Sao đến tận hôm nay cậu mới nói?"

"Tớ cũng đã nghe rằng cậu học cùng trường rồi."

"Này, này…"

Cậu đã nghe từ Serina rằng Hazuki nói có một "người cùng trường sống trong chung cư này". Giờ thì câu đố đó đã có lời giải.

Hazuki đã biết về Minato từ trước.

"Sau khi tìm thấy Momo, vì không nói lời cảm ơn ngay nên khoảng cách cứ thế mà lớn dần… thành ra khó mở lời."

Với một người hướng ngoại, giỏi giao tiếp như Hazuki, chuyện này thật bất ngờ…

Minato và Hazuki, dù cùng lớp, nhưng hồi đầu xuân hoàn toàn không có tiếp xúc.

Việc cảm thấy khó nói chuyện với cậu, Minato rất hiểu.

"Nhưng mà…"

"Un?"

"Từ lúc đó, tớ đã biết Minato là người tốt rồi."

Hazuki cười tươi nói.

"… Quả thật, chuyện đó khó mà nói ra được."

"Oi, tớ đã cố gắng lắm đấy!"

"T, tớ xin lỗi, đùa thôi. Mà này, cậu đang để ngực trần thế kia mà nói những lời hay ho thế."

"C, cậu là người làm tớ để trần ra đấy chứ!"

Hazuki đến gần Minato, hai bầu ngực rung rinh.

"Vậy nên, tớ đã biết Minato là một người bạn tốt, đáng tin cậy ngay từ đầu rồi."

"Chỉ là tớ lo lắng cho con mèo thôi. Chuyện đó là bình thường mà."

"Không phải ai cũng làm được đâu. Rồi khi tớ cần cậu dạy thêm để thi lại, tớ nghĩ đó là cơ hội để nói chuyện với Minato. Một người đã tìm Momo lâu như vậy chắc chắn sẽ không bỏ cuộc khi dạy một đứa dốt như tớ."

"Thì ra là vì lý do đó à…"

"Tớ đã làm bạn được với Minato, và nếu cậu yêu cầu… thì, thì bất cứ điều gì cũng được."

Với Hazuki, Momo là một thành viên trong gia đình.

Thế nên, việc cô tin tưởng Minato, người đã giúp đỡ Momo, là điều dễ hiểu.

Tin tưởng, kết bạn ở trường, cùng đi chơi và làm sâu sắc hơn mối quan hệ…

Minato hoàn toàn không biết rằng đã có một khởi đầu như vậy.

"Vậy mà!"

"L, lần này là chuyện gì nữa vậy!"

Minato nghi ngờ Hazuki đang bị bất ổn cảm xúc.

Bị giật mình bởi tiếng Hazuki hét lớn, Momo kêu "nyan" một tiếng ngắn rồi đi mất.

"À, tớ còn chưa kịp vuốt ve nữa!"

"Lần sau tớ sẽ cho cậu vuốt ve đến chết. Nếu Momo cho phép."

"Chuyện đó có vẻ khó khăn nhất đấy…"

5c8dc9b8-4218-4ca7-86c5-b1739e8325ea.jpg

Có vẻ Momo còn cứng rắn hơn cả chủ của nó.

"Hơn nữa, Minato này."

"Vâng, vâng."

"Tớ không có phàn nàn gì về Ruka cả, nhưng tớ đã kết bạn trước rồi mà cậu lại cứ lao vào Ruka. Tớ biết Ruka đáng yêu, tốt bụng, và cậu chảy dãi là chuyện dễ hiểu thôi."

"Tớ đâu có chảy dãi…"

"Thật sao?"

"Vâng, có chảy ạ. Có chảy thật."

Bị áp đảo bởi sự mạnh mẽ của Hazuki, Minato vô thức dùng kính ngữ.

"Việc đột nhiên cậu thân thiết với Ruka hơn tớ, thì cũng được thôi, nhưng mà, tớ đơn giản là thấy không chấp nhận được…"

"T, tớ cũng chẳng biết làm sao…"

Hazuki đang nói những điều lộn xộn.

Dường như cô không kiểm soát được cảm xúc của mình.

Rất có thể đó là ghen tị.

Ghen tị trong mối quan hệ bạn bè không phải là điều hiếm.

Việc thấy bạn mình thân thiết với người khác mà mình lại không vui là chuyện bình thường.

Điều đó không thay đổi dù là bạn bè khác giới.

"Tớ sợ rằng một ngày nào đó tớ sẽ bị ra rìa. Cậu và Ruka vui vẻ chọn linh kiện máy tính, nấu ăn…"

"Này, chuyện nấu ăn là cậu không muốn tham gia mà!"

"Đúng là vậy… nhưng khi ăn đồ ăn của cậu nấu, nó ngon nhưng mà tớ lại cảm thấy bất an…"

Dường như Hazuki thật sự không cam tâm.

Dù cô có nói vậy, Minato cũng chẳng biết phải làm sao.

Hóa ra lý do cô đột nhiên rủ trốn học là vì đồ ăn Minato nấu.

Không, chắc là Hazuki có nhiều điều muốn nói.

"Vậy nên… thật sự, bất cứ điều gì cũng được. Cậu là người bạn tốt nhất của tớ, nếu cậu muốn làm gì hơn nữa…"

"Hơn nữa…?"

Minato nhìn lại Hazuki.

Cô đang dùng tay che ngực, nhưng không thể che hết được.

Cổ áo sơ mi mở ra, để lộ cả cái bụng trắng muốt.

Do hoạt động trên giường, váy bị vén lên, để lộ chiếc quần lót đen.

Minato nuốt nước bọt.

Một cô gái xinh đẹp, nổi bật, gần như bán khỏa thân, lại còn nói sẽ làm bất cứ điều gì cậu muốn.

Trong tình huống này, cậu chỉ có một điều duy nhất muốn làm.

"N, nè… Hazuki…"

“Ờ… C, cậu đang nhìn tớ với ánh mắt đáng sợ lắm đấy, Minato…"

"Làm ơn, Hazuki! Một lần thôi cũng được, cho tớ… làm một nháy đi!"

"Tớ, tớ biết ngay mà!"

Hazuki kéo chăn lên che người.

1b527a11-6b40-4994-813d-0713d7d85f58.jpg

"Nhưng mà, điều tớ muốn làm thì… chỉ có cái đó thôi."

"Đ, đúng là vậy… Hmm, Mi, Minato này…"

Hazuki kéo chăn sâu hơn, chỉ để lộ nửa khuôn mặt.

"… Từ mùa xuân, tớ đã để ý đến Minato rồi. Một người bạn cùng lớp sống tầng dưới, thật tuyệt vời để đi chơi cùng… nhưng vì khoảng cách gần nên tớ cần thời gian để mở lời. Cậu là người tốt, nhưng hòa hợp hay không lại là chuyện khác."

"… Tớ cũng chẳng phải người đặc biệt gì."

"Ngốc ạ, đừng nghĩ nhiều. Là người tốt là đủ rồi."

Hazuki cười khẽ.

"Với lại, đi chơi với nhau có vui không. Tớ đã muốn đi chơi với mọi người để xác nhận… t, tớ xin lỗi. Đã thử cậu."

"Không sao đâu…"

Với con trai như Minato thì không sao, nhưng Hazuki là con gái… lại còn là một cô gái cực kỳ xinh đẹp.

Nếu tùy tiện thân thiết với con trai, cô sẽ gặp rắc rối.

"Đi chơi với Minato vui lắm. Cậu đối xử với tớ khá tùy tiện… Y, yêu cầu những chuyện kỳ quặc, nhưng điều đó cũng thú vị… Về nhà cũng rất náo nhiệt, tớ thích điều đó."

"… Nếu có tớ mà cậu không còn cô đơn nữa thì tốt quá."

"Un, dù ở nhà chỉ có Momo và tớ cô đơn… có một người bạn chỉ cách ba phút đi bộ, tớ cảm thấy an toàn."

Hazuki đưa mặt ra khỏi chăn, ngồi thẳng dậy… rồi chu một cái hôn.

"Người chuyển đến là Minato thật may mắn. Vì là Minato… nên tớ mới đồng ý yêu cầu của cậu."

Hazuki lại hôn thêm hai, ba cái nữa.

"Làm những chuyện đó với Minato rất vui. Thế nên, nếu cậu yêu cầu… tớ sẽ nghe."

"… Vậy, cậu sẽ cho tớ làm sao?"

"Oi, đừng có quá dồn dập."

Hazuki trừng mắt nhìn Minato với ánh mắt chưa từng có.

Minato thấy những lời tâm sự của Hazuki thật ngượng, nên đã đùa cho vui, nhưng lại bị cô mắng.

"Nhưng mà… trong trường hợp đó… vì, vì an toàn ấy mà…"

"Hả? A, à."

Minato hiểu ra, lại xuống giường, lấy một thứ từ trong cặp sách ra.

"M, Minato… cậu đã có nó rồi à?"

“C, cũng chuẩn bị thôi… Không biết khi nào cần nên tớ để trong cặp…"

"Ooi… Cậu định dùng nó cho tớ à? Thằng biến thái, biến thái!"

"Này, mua nó ngại lắm đấy. Tớ đã phải đạp xe đến một cửa hàng tiện lợi rất xa để mua."

Minato đặt cái hộp nhỏ đó lên đầu giường.

Đó là thứ cậu đã quyết định mua để "chuẩn bị" trước kỳ thi.

Đưa nó cho nhân viên thu ngân thật sự rất ngại, cậu còn phải làm bộ mua thêm bánh kẹo và tạp chí để che mắt.

"C, cái này có bao nhiêu cái?"

"Mười hai cái… chắc vậy?"

"Hộp này chưa mở? Hàng mới?"

"Tớ cũng định thử một cái xem sao, nhưng cuối cùng chưa làm."

"Hừm…"

Hazuki nhìn chằm chằm vào cái hộp đó.

"Tớ hỏi lại lần nữa, cậu mua nó… để dùng cho tớ à?"

"Đ, đương nhiên."

Minato gật đầu lia lịa.

"Hừmmm… tớ cảm giác như sau lưng cậu có một cô gái tóc đen dài đáng yêu, nhưng tớ sẽ giả vờ không thấy. Cứ cho là như vậy đi."

“C, cậu tưởng tượng thôi."

"Thế thì, 12 cái đó… cậu hứa sẽ dùng hết cho tớ được không?"

"M, một lúc 12 lần sao!?"

"Tớ đâu có nói là một lúc!"

"Đ, đúng là vậy. Tớ, tớ sẽ chết mất."

Dù Minato có sung sức đến đâu, 12 lần là điều không thể.

"Vậy thì, tạm thời là 13 lần cố định… được không?"

"Hả? Tính toán sai rồi kìa? Cần tớ dạy lại không?"

"K, không phải như vậy!"

Hazuki trừng mắt nhìn Minato, cầm lấy cái hộp rồi ném xuống sàn.

"L, lần đầu tiên… tớ mới là người lần đầu mà."

"Ể, l, lần đầu tiên sao?"

"Đương nhiên rồi. Cậu thấy tớ ăn chơi thế này là… nghĩ là ai cũng như vậy sao?"

"À, ra vậy."

Một mỹ thiếu nữ, nổi bật như Hazuki…

Nhưng nụ hôn đầu tiên cũng là với cậu, Minato không hề thấy ngạc nhiên.

Trong vài tháng qua, Minato chưa từng thấy bóng dáng của người con trai nào khác xung quanh Hazuki.

Hazuki Aoi chưa từng hẹn hò với ai, và đương nhiên chưa có "kinh nghiệm" gì.

"V, vì là lần đầu tiên, nên lần đầu tiên… thì… k, không dùng cũng được…"

"N, nói thật à? Không dùng thật sao…?"

"M, một lần thôi! Một lần duy nhất thôi! 12 lần sau thì phải dùng… thôi, nếu không đủ thì nghĩ cách sau."

"…………"

Nếu không đủ thì mua thêm thôi, nhưng Minato không vạch trần cô nàng.

"Hazuki, chỉ một lần thôi… C, cho tớ chơi trần đi…!"

"Đ, đành chịu vậy… thật sự là một lần thôi nhé?"

Hazuki gật đầu, khuôn mặt đỏ bừng như có khói.

"Một lần thôi đấy. Vì tớ… không phải là bạn gái, mà là bạn thân.”

"…………"

Dù là bạn gái, việc dùng cũng là lịch sự, nhưng Hazuki lại có suy nghĩ khác.

"Một lần thôi… tớ muốn cảm nhận cậu chân thật. Vì là lần đầu tiên mà…"

"Được rồi…"

Minato ôm Hazuki, hôn cô nàng… nắn bóp bộ ngực đầy đặn và đẩy cô ngã xuống giường.

✦✧

"U, uwaa… trời đã tối rồi kìa…!"

"Etou, sắp bảy giờ rồi."

"Bảy giờ cái gì!"

Hazuki hét lên, xuống giường và nhìn ra ngoài cửa sổ qua tấm rèm.

Trời đã vào thu, nên tối rất nhanh, bên ngoài đã tối đen.

"B, bọn mình đã làm chuyện đó lâu như vậy sao…"

"Mà này, Hazuki. Sao cậu không mặc đồ lót vào?"

"Ể? Kya…!"

Hazuki vội vàng dùng tay che ngực.

Đôi bầu ngực cup F đầy đặn không thể che hết, đầu ti màu hồng đáng yêu vẫn ló ra.

"Đừng ngại. Cậu đã cho tớ xem chán rồi mà."

"C, chuyện đó khác! Này, cho tớ mượn cái này đi!"

"Nn? Cái này à?"

Minato nhặt chiếc áo sơ mi đồng phục của mình đang rơi cạnh giường và ném cho Hazuki.

Hazuki nhanh chóng mặc áo vào, cài vài chiếc cúc.

"… Hơi to nhỉ. Cả mùi con trai nữa."

Hazuki đưa tay áo lên gần mũi và hít hà.

"Đương nhiên rồi, tớ đâu phải con gái. Mà, tự nhiên cậu lại hít mùi làm gì?"

"K, không được à! Lần đầu tiên tớ mặc đồ của người khác mà!"

Hazuki phàn nàn nhưng vẫn giữ tay áo ở gần mũi.

Không lẽ cô thích mùi của Minato?

"À, đây không phải áo sơ mi của bạn trai đâu nhé?"

"Bi, biết rồi."

Minato là bạn, không phải bạn trai, nên đây không phải áo sơ mi bạn trai. Nhưng mà…

Chiếc áo sơ mi gần như mở hết phía trước, để lộ gần nửa bộ ngực.

Dù áo khá rộng với Hazuki, nhưng đôi đùi trắng muốt vẫn lộ ra.

Tay áo thừa ra khá nhiều, trông rất đáng yêu.

Dù vừa rồi cậu đã nhìn thấy toàn bộ cơ thể của Hazuki, cậu vẫn cảm thấy phấn khích khi nhìn cảnh này.

"Wa, cái gì đá tớ… Này, cái này cậu vứt ở đây à?"

"À, nó ở đó à. Tớ cứ tưởng không thấy được nữa."

Hazuki cầm lấy cái hộp nhỏ kia và nhìn vào trong.

"Nn… còn mười cái… có vẻ sắp hết rồi nhỉ…"

"Có khi không dùng được đến một tuần."

"… Oi. Tớ đâu có nói là cho cậu làm mỗi ngày đâu?"

"Bi, biết rồi, đùa thôi."

Minato nhận lại cái hộp Hazuki ném cho và cất vào cặp.

"… Mà này, Minato. Sao lại lấy ra một cái?"

“Nè, cha mẹ tớ ba tiếng nữa mới về, phòng hờ thôi."

"Phòng hờ cái gì! Hơn nữa, hôm nay thì không được nữa đâu! Tớ vẫn cảm thấy có gì đó bên trong…."

Hazuki ngồi phịch xuống sàn, tựa vào giường.

"Thôi rồi, chuyện đó… thật sự rất kinh khủng… Lần đầu tiên, tớ hoàn toàn không nhớ gì…"

"Tớ cũng vậy… sướng quá… không còn nhớ gì khác."

"Nói thật, đau lắm đấy… Tớ đã khóc thật sự đấy."

"T, tớ xin lỗi. Nhưng cậu đã nói là cứ thoải mái đi mà."

"Khi đó thì đâu còn cách nào khác để nói! Nói là đau nên dừng lại thì mất hứng lắm!"

"Tớ thật sự xin lỗi…"

Đúng là một người hướng ngoại, rất chú trọng đến không khí.

Minato biết Hazuki rất đau, nhưng vì quá sướng nên không thể kiềm chế.

"… À, đúng rồi. Hay là…"

Hazuki đột nhiên ngẩng mặt lên, giật mạnh chăn ra.

"Uwaa… cái này phải giặt ngay thôi…"

Trên ga trải giường của Hazuki, có những vết bẩn của nhiều loại chất lỏng khác nhau và cả…

“N, nhiều máu thế này… đúng là đau thật…"

"… Chỉ mình tớ sướng, tớ thật sự xin lỗi…"

“Nè, đừng xin lỗi nữa, nghe như tớ làm gì sai vậy. Ừm, ừm… lần đầu tiên thì đau, nhưng lần cuối cùng thì… với lại, hai lần sau đó tớ cũng rất…"

“Lên đỉnh liên tục mà."

"Đồ không có tế nhị!"

Hazuki ném cái gối vào cậu.

Với một người có năng lực vận động xuất sắc, cô ném rất chính xác vào mặt Minato.

"Này, chuyện chỉ có một lần thôi, vậy mà cuối cùng… ba, ba lần… Minato, cậu dồn dập quá rồi!"

"Đợi đã. Lần thứ ba là cậu ôm tớ rồi nói 'thêm một lần nữa thôi' mà."

"T, tớ không nhớ! Cứ coi như chưa nghe đi! Đồ vô duyên!"

Hazuki nhặt cái gối lên và đánh liên tục vào ngực Minato.

"Thôi… đồ ngốc này. Cái này, nên giặt sớm thì hơn."

"Tớ làm bẩn nên tớ sẽ giặt cho nhé? Hay là, giữ làm kỷ niệm?"

"Ng, ngốc. Thứ này, vứt đi thôi!"

Hazuki đỏ mặt, lột mạnh tấm ga giường bẩn ra và cuộn lại.

"N, này, vứt đi thì phí lắm. Ga giường kỷ niệm mà."

"Ga giường mà đòi kỷ niệm cái gì. Thôi… tớ sẽ giặt rồi dùng lại vậy."

"Tớ tin cậu. Vậy, sau khi thay ga giường… thêm một lần nữa nhé?"

Nhìn Hazuki, dục vọng lại dâng lên.

Hai người ở trên giường thế này, có thể sẽ không dừng lại được.

"… Một lần thôi nhé? Lần này chắc chắn là một lần… rồi đi ăn cơm. Nhắc mới nhớ, trưa mình chưa ăn gì."

"À, đúng rồi."

Cuối cùng, cả ngày họ gần như chỉ ở trên giường mà không ăn uống gì.

Minato đã quá đắm chìm trong việc ham muốn Hazuki, nhưng thể lực cũng sắp đến giới hạn rồi.

Bản thân cậu cũng không thể ngờ mình lại dồn dập như vậy.

"Nè, Minato. Trước đó… hôn thêm một lần nữa đi."

"Đã được cậu yêu cầu, tớ không từ chối được rồi."

"Đồ ngốc."

Minato ôm Hazuki đang giả vờ giận dỗi và hôn cô nàng.

Cậu nhận thức được rằng mình đang dựa dẫm vào cô bạn thân quá đỗi đáng yêu này.

Và đồng thời.

Dù có chuyện với Momo đi nữa…

Cậu vẫn thắc mắc tại sao chỉ cần cậu yêu cầu, Hazuki lại dễ dãi như vậy.

Ngày hôm nay thật tuyệt vời, nhưng cũng khiến Minato dấy lên một nghi ngờ.

Cô bạn gái này, có lẽ còn điều gì đó mà cậu chưa biết.