"Nè Minato. Thật ra, tớ có chuyện muốn nhờ cậu"
"Tớ đồng ý"
"Tớ còn chưa nói nội dung là gì mà!?"
Một buổi chiều sau giờ học—
Minato đang xoa bóp bộ ngực của Hazuki Aoi như thường lệ.
Chiếc áo ngực đen gợi cảm bị lật ra, để lộ hoàn toàn cặp ngực mềm mại, căng tròn.
Dù đã thưởng thức bao nhiêu lần, nhũ hoa màu hồng xinh đẹp vẫn cứ như vậy, cậu có thể ngắm nhìn chúng thỏa thích.
Minato nâng niu đôi bầu ngực to quá khổ, xoa bóp chúng như nhào nặn, rồi nắm chặt và xoay tròn.
Cậu đang tận hưởng độ mềm mại và đàn hồi tuyệt vời của chúng.
Chính xác hơn là, đầu tiên là một hiệp gấp gáp ở hành lang nhà Hazuki, chỉ cởi quần mà không cởi đồng phục.
Sau đó, cậu chuyển sang phòng của Hazuki và làm thêm một hiệp nữa.
Cậu cẩn thận cởi bỏ áo blazer, áo cardigan, và áo sơ mi trắng đồng phục, rồi thưởng thức trọn vẹn cặp ngực cỡ F, dùng hết một chiếc bao cao su để tận hưởng kỹ càng.
Cảm giác kích thích tột độ khi cô vẫn mặc váy đồng phục.
Sau đó, hai đứa lăn lộn trên giường và cậu tiếp tục được cô cho phép thỏa thích với bộ ngực.
Đáng tiếc là hôm nay Serina không đến được vì có việc gia đình.
Nhưng tất nhiên, Minato cũng hoàn toàn hài lòng khi chỉ vui vẻ với một mình Hazuki.
"Tớ đã nhờ Hazuki làm đủ thứ chuyện và được chiều rồi, lẽ nào lại từ chối lời nhờ của cậu chứ"
"Phải rồi... Yan! Kora! Cậu đừng có cố ý nhéo chỗ đó của tớ chứ!"
Hazuki vừa cười vừa quát.
"Nói chứ, chuyện đó có quan trọng hơn bộ ngực không?"
"Tất nhiên là có hàng đống chuyện quan trọng hơn bộ ngực rồi!"
"À là vậy sao"
"C, cái tên này..."
Hazuki nhìn tớ với ánh mắt hoàn toàn bó tay.
"Vậy à. Thế thì, tớ dừng lại một chút vậy"
"Fun! D, dù có bị trêu chọc thì tớ vẫn nói chuyện được mà..."
Khi Minato rời tay khỏi bộ ngực đầy đặn của Hazuki, cô có vẻ hơi tiếc nuối.
Tất nhiên, cậu định sẽ tiếp tục thưởng thức sau khi nói chuyện xong.
"Thế, chuyện Hazuki muốn nhờ là gì?"
"Thật ra... Tớ muốn cậu nhận lấy chìa khóa nhà tớ"
"Không được"
"Cậu nói cái gì thế! Cậu đang từ chối yêu cầu của tớ đó nha!"
"À, không phải tớ định diễn hài đâu"
Minato vừa nói vừa đặt tay lên đùi Hazuki.
Nếu xoa ngực, cậu sẽ tập trung vào chuyện đó, nhưng chạm vào làn da mịn màng của Hazuki giúp cậu bình tĩnh lại.
"Tớ đã nói rồi mà? Nhà tớ chỉ có cha và một nam sinh cao trung sống, nên Hazuki có dùng chìa khóa vào nhà cũng chẳng có vấn đề gì hết"
"Cái đó cũng hơi kỳ quặc rồi đó nha..."
Nói vậy thôi, nhưng Hazuki vẫn không ngần ngại dùng chìa khóa dự phòng để vào nhà Minato.
Tất nhiên, cô chỉ đến vào những khoảng thời gian chắc chắn cha Minato không có nhà, và cả hai vẫn chưa lần nào chạm mặt nhau.
"Còn nhà Hazuki thì chỉ có hai mẹ con thôi nhỉ. Mà, bây giờ tớ cũng chẳng cần phải giữ ý với Hazuki nữa, nhưng tớ không muốn trở thành một kẻ vô duyên xông thẳng vào nhà của hai người phụ nữ"
"Tớ thì hơi nghi ngờ sự tế nhị của cậu đó... Nhưng, ừm, tớ cảm ơn lòng tốt đó"
Ha ha ha, Hazuki cười gượng.
Thật ra, bản thân Hazuki không hề bận tâm nếu Minato dùng chìa khóa dự phòng để vào nhà.
Ngay cả hôm nay, hai đứa còn làm một hiệp nảy lửa ngay ở hành lang, nên sự dè dặt của Minato cũng có vẻ hơi đáng nghi.
"Nhưng, mọi chuyện có chút thay đổi rồi"
"Thay đổi? Hazuki, có chuyện gì sao? Cậu ổn chứ?"
"Không phải chuyện kỳ cục đâu. Chỉ là..."
Hazuki bày ra vẻ mặt khó xử—
"Thật ra mẹ tớ nói là, bà phải đi công tác dài hạn"
"Công tác dài hạn?"
Mẹ Hazuki là người một mình nuôi nấng cô.
Minato đã gặp bà trước đây.
Tổng cộng là hai lần: một lần khi Momo, con mèo cưng của Hazuki, trốn thoát và Minato tìm thấy nó, và một lần mẹ Hazuki đến nhà Minato để cảm ơn.
Quả nhiên, mẹ của Hazuki xinh đẹp, cũng là một mỹ nhân, và trông còn trẻ đến mức có thể nói là chị gái của Hazuki.
"Thế, thời gian công tác là bao lâu?"
"Trước mắt là hết năm nay"
"Cái kiểu nói 'trước mắt' nghe có vẻ không đáng tin rồi đó"
"Nè—"
Hazuki lại cười gượng.
Bây giờ mới đầu tháng Mười Một, vậy là gần hai tháng.
Hơn nữa, nghe cách mẹ Hazuki nói, ngụ ý là "tối thiểu hai tháng".
"Nghe nói công ty mẹ tớ làm việc sáp nhập với một công ty khác, và nơi sáp nhập đó lại ở Osaka"
"Osaka sao..."
Quả thật, đó không phải là khoảng cách có thể đi về trong ngày.
"Mẹ tớ nói bà phải xông pha vào công ty sáp nhập đó"
"'Xông pha' ư. Nghe cứ như không phải sáp nhập mà là bị thâu tóm vậy... Nói chứ, mẹ Hazuki hẳn phải là người có chức vụ lớn lắm phải không?"
Minato đã nghĩ vậy từ lâu.
Căn hộ ở tầng mười hai này chắc chắn không hề rẻ.
Hazuki không đi làm thêm nhưng cũng không có vẻ thiếu thốn tiền tiêu vặt.
Có lẽ, gia đình Hazuki thuộc dạng giàu có.
"À, tớ cũng không rõ lắm. Tớ chỉ nghe nói bà là 'ác quỷ kế toán' nên ai cũng sợ"
"Làm kế toán à. Sao con gái của người đó lại kém về số má nhỉ..."
"Im đi. Mẹ là mẹ, con gái là con gái chứ"
Hazuki bĩu môi.
Hazuki là một mỹ thiếu nữ nổi bật, nhưng đôi khi để lộ vẻ mặt trẻ con đó thật đáng yêu.
"Tuy nhiên, ngay cả khi công tác kết thúc vào cuối năm hoặc đầu năm sau đi nữa, thì đó vẫn là một khoảng thời gian dài"
"Hồi sơ trung, mẹ tớ cũng từng đi công tác dài ngày một lần rồi. Lúc đó là khoảng một tháng thì phải"
"Thế cũng dài rồi còn gì—"
Đối với một nữ sinh sơ trung, một tháng không phải là chuyện nhỏ.
Hơn nữa, Hazuki lại không có anh chị em, nên cô sẽ hoàn toàn ở nhà một mình.
Dù có người sẽ vui mừng vì được tự do khi cha mẹ vắng nhà, nhưng một nữ sinh sơ trung thì không thể nào không cảm thấy cô đơn.
"Tớ chuyển đến căn hộ này sau khi đợt công tác đó kết thúc đó"
"Hê, vậy là thế à..."
Cậu nghe nói gia đình Hazuki chuyển đến căn hộ này trước gia đình Minato một năm.
Tuy nhiên, cô không chuyển trường sơ trung, nên chắc chắn Hazuki và mẹ đã sống ở khu vực lân cận này rồi.
"Minato nè.. cậu đừng cười tớ nha?"
"Ừm? Tùy vào nội dung câu chuyện thôi"
"Khỉ thật, đúng là một người bạn thiếu sự dịu dàng mà"
Hazuki lườm Minato, rồi khẽ thở dài.
Nếu là bạn gái, Minato hẳn sẽ giữ ý một chút, nhưng Hazuki là bạn bè.
Việc đối xử thoải mái, xuề xòa là điểm tốt của tình bạn—
"Rồi, rồi. Tớ không cười đâu, cậu nói đi"
"Đáng lẽ cậu phải nói thế ngay từ đầu chứ. Chuyện là, cái khoảng một tháng đó..."
Giọng điệu của Hazuki nghe cứ như trẻ con, hay đúng hơn là đang làm nũng.
Cứ như là Hazuki đang bị thoái lui về thời thơ ấu vậy.
"Cái hồi không có mẹ, tâm lý tớ thật sự tồi tệ. Ban đêm ở trong phòng riêng thấy không yên tâm, nên ngày nào tớ cũng ngủ ở phòng khách đó"
"Tớ cũng phần nào hiểu được..."
Minato cũng là "đứa trẻ chìa khóa" từ nhỏ, nên cậu rất hiểu cảm giác bất an khi không có ai ở nhà.
Cậu cũng hiểu cái cảm giác cứ nghĩ rằng có ai đó đang ở phòng khác.
Ngày xưa, cậu từng bị giật mình tỉnh giấc vì âm thanh lạ của căn nhà vào giữa đêm.
Thời đó, bố cục nhà Hazuki chắc là phòng khách có thể nhìn thấy các phòng khác và hành lang.
Trong đầu Minato hiện lên hình ảnh Hazuki sơ trung nằm lăn lóc trên sàn phòng khách, trùm chăn.
Cậu ước gì mình có thể trở về lúc đó để giúp đỡ Hazuki.
"Sau đó, một lần mẹ tớ về thăm, bọn tớ quyết định nuôi Momo"
"À ra là nó đến nhà Hazuki vì lý do đó sao"
"Ừm, đúng lúc có người quen của mẹ tớ hỏi có muốn nhận nuôi mèo không. Tất nhiên, tớ đồng ý ngay lập tức"
"Chắc chắn rồi"
Momo, con mèo cưng của Hazuki, hiện không có trong phòng này.
Thường ngày, nó là một con mèo không quan tâm một ly nào đến mọi thứ xung quanh, nhưng nó sẽ giật mình khi Hazuki rên lên the thé, nên tớ để nó ra ngoài phòng.
"Momo dễ thương, nên những ngày mẹ tớ về muộn cũng đỡ cô đơn hơn nhiều"
"Nhưng, nếu mẹ cậu đi vắng hai tháng, thì mọi chuyện sẽ khác"
"Đúng vậy, đúng vậy đó. Lần này là hai tháng, gấp đôi lận. Ngay cả có Momo thì vẫn khó chịu!"
Hazuki nhoài người tới.
Sự chuyển động đó làm bộ ngực cô chao đảo.
"Thế nên, tớ muốn đưa chìa khóa dự phòng cho Minato để lỡ có chuyện gì xảy ra với tớ thì sao"
"Cậu nói cái chuyện xui xẻo gì thế"
Tất nhiên, nếu Hazuki gặp bất kỳ nguy hiểm nào, Minato sẽ bỏ hết mọi thứ để chạy đến.
Khoảng cách từ nhà Minato đến nhà Hazuki, nếu đi nhanh thì chưa đầy một phút.
"Cậu có thể đập cửa hoặc gọi cho người quản lý mà? Tớ nhớ là chung cư nhà mình có người thường trực 24/24 phải không?"
Đây không phải là một chung cư cao cấp có nhân viên gác thường xuyên.
Nhưng Minato nhớ lại, việc xử lý các sự cố khá tỉ mỉ.
"Nhưng, sắp lạnh rồi, lỡ tớ bị ốm thì sao"
"Ừm, chuyện nhỏ như vậy thì không thể gọi quản lý được..."
Có vẻ như chìa khóa dự phòng là giải pháp tốt nhất để Minato có thể chạy đến bất cứ lúc nào nếu thấy Hazuki có điều bất thường.
Ngoài cảm lạnh, không loại trừ khả năng xảy ra sự cố khiến Hazuki không thể liên lạc với Minato.
Hazuki chắc chắn sẽ cảm thấy bất an chỉ với khả năng đó.
"Nếu có cậu ở cùng Momo, lỡ có chuyện gì xảy ra mà nghĩ rằng Minato sẽ đến, tớ sẽ yên tâm hơn"
"Tớ cũng chẳng làm được gì to tát..."
"Không phải thế!"
Hazuki mạnh mẽ khẳng định.
"Nè, tớ xin cậu! Nhận chìa khóa đi! Chỉ cần hai tháng mẹ tớ vắng nhà thôi!"
“Ờm..."
Khi Hazuki nói vậy, Minato cũng dần cảm thấy bất an.
Đi bộ bình thường mất hai phút, đi nhanh mất một phút.
Nếu tớ có thể chạy đến bất cứ lúc nào và vào nhà bằng chìa khóa dự phòng, sự bất an của Minato cũng sẽ biến mất.
Cậu nên bỏ cái sự cố chấp kỳ lạ đó đi, và nhận giữ chìa khóa dự phòng vì bạn bè.
Không, quan trọng nhất là.
Vì người bạn nổi bật, tươi sáng này, nhưng thực chất lại là một người bạn dễ cô đơn—
"...Để tớ dọn qua nhà cậu ở luôn nhé. Ngay gần đây nên chuyển đồ cũng tiện"
"Thật sao!? Cậu thật sự sẽ làm vậy sao!?"
“O, Oi"
Mắt Hazuki sáng rỡ, cô lại nhoài người tới gần hơn.
"Ôi, may quá đi mất—"
Đoạn, cô ngã vật ra giường, ôm chầm lấy Minato.
"Thật ra tớ cũng định nhờ cậu chuyện đó, nhưng lại thấy mình quá đáng nếu bảo cậu chuyển qua ở luôn nên không dám nói. Aaa, cậu giúp tớ quá nhiều rồi—"
"…………"
Đây có lẽ là lần đầu tiên Minato thấy Hazuki cười toe toét, thể hiện sự nhẹ nhõm từ tận đáy lòng đến như vậy.
Thật ra, Minato nói câu đó chỉ là một nửa... không, gần như là một câu nói đùa.
Bây giờ thì không thể nói "là nói đùa thôi" được nữa rồi.
Được Hazuki vui mừng đến mức này, cậu không thể nào rút lại lời.
"À, tớ sẽ viện cớ gì đó để nói với mẹ tớ. Mẹ tớ bảo là có thể cho bạn bè đến ở bao lâu tùy thích mà. Cậu chỉ ở liên tục khoảng hai tháng thôi"
"...Tớ sẽ nói thật với cha mình là tớ sẽ đến nhà Hazuki-san, người lớn hơn tớ hai tuổi, để ở tạm. Ông ấy biết tớ hay chơi với Hazuki rồi, chắc sẽ không bận tâm đâu..."
"Hê, cha cậu là người hiểu chuyện thật đó. Vậy là mọi chuyện thông suốt rồi"
Hazuki bật dậy, nhìn cậu với ánh mắt lấp lánh.
"Phù, may quá đi mất, thật sự may quá— Tớ đâu thể chuyển Ruka qua ở được"
"Cậu nói vậy là quá vô lý rồi..."
Nhà Minato và nhà Hazuki là ngoại lệ.
Không phải gia đình nào cũng cho phép con cái tự do đến mức này.
"À, về cơ bản thì cậu chỉ cần có mặt ở nhà tớ vào buổi tối là được rồi. Cậu có thể về nhà mình bất cứ lúc nào. Hay là mình mua một cái giường gấp nhỉ? Hai đứa ngủ chung giường của tớ mỗi đêm thì chật quá. Nhưng giường gấp có khi lại vướng víu. Hay là cậu ngủ nệm dưới sàn? Tớ nhớ nhà mình còn một bộ"
“C, cậu đừng dồn tớ như thế chứ. À thì, tớ ngủ túi ngủ hay sofa phòng khách cũng được"
"Không ngủ chung phòng thì còn ý nghĩa gì nữa!"
"Cậu ngủ khác phòng với mẹ cậu mà!"
"Đ, đúng là vậy nhưng..."
Phòng Hazuki có giường, bàn thấp, bàn trang điểm, trông khá là con gái.
Có vài con thú nhồi bông, và góc phòng còn chất đống tạp chí thời trang.
Dù vậy, vẫn có đủ chỗ cho một người ngủ dưới sàn—
"Thật sự mà nói, ngày nào cũng ngủ chung phòng với người khác là bí bách lắm đó. Con người cần có thời gian riêng tư"
"Hừm... À thì, Minato muốn về nhà mình để gọi Ruka tới chơi những ngày chú không có nhà chứ gì"
"Phải rồi, tớ vẫn thích tự do muốn làm gì thì làm với thân hình mảnh mai của Serina trên giường của mình hơn— ấy, không phải thế. Ý tớ là phòng Hazuki cũng không quá rộng, nên hai đứa đừng nên ở chung suốt"
"Cậu thấy vậy sao. Nhưng phòng mẹ tớ thì tớ không dùng được rồi. Nhà tớ là 2LDK đó?
"Nhà tớ cũng vậy thôi. Tớ không bảo cậu phải dọn phòng riêng cho tớ đâu"
Minato đặt tay lên đầu Hazuki.
"Nếu có nệm, tớ sẽ trải ở phòng khách để ngủ"
"...Không ngủ chung thật sao? Thật sự không cần hả?"
"Không phải là không ngủ chung, mà là thỉnh thoảng sẽ ngủ riêng"
"H, hừm..."
Hazuki đỏ mặt.
Dù đã không biết bao nhiêu lần cậu xin và được cô chiều chuộng, việc cô vẫn còn ngượng ngùng là đúng kiểu Hazuki.
"Hơn nữa, tớ có thể chơi đùa ở phòng Hazuki, rồi xong việc thì ra phòng khách ngủ cũng được"
"Hê, xong chuyện là cậu chuồn thẳng ra ngủ một mình ngon lành chứ gì"
"Cậu nói khó nghe quá! Nhưng mà, này... Nếu cứ ở mãi trong phòng Hazuki, tớ sẽ muốn làm chuyện đó mãi không thôi. Nếu cậu ngay bên cạnh, tớ sẽ không thể ngủ được đâu"
"T, tớ đâu có nói là sẽ cho cậu làm bao lâu tùy thích. À thì, cậu muốn làm gì cũng được nhưng..."
"Thật hả đó?", Minato tự nhủ.
Nhưng thực tế, nếu Minato ở lại phòng Hazuki qua đêm, chắc chắn cả hai sẽ bị thiếu ngủ.
"Ít nhất, ngủ chung phòng mỗi đêm là không ổn. Tớ thấy phòng khách hoàn toàn ổn"
"M, Minato thấy ổn thì thôi. Tớ cũng... chỉ cần có Minato ở phòng khách thôi là tớ thấy yên tâm rồi"
"À, vậy quyết định thế nhé"
"À, thế mẹ cậu đi công tác từ khi nào vậy?"
“…Etou, bà ấy đã đi rồi, hay nói đúng hơn là đi từ hôm nay?"
"Oi! Sao không nói sớm hơn chứ!"
Nghe đâu là cậu phải dọn đến ở ngay từ hôm nay.
"Đ, đâu phải tại tớ, ban đầu tớ chỉ định đưa chìa khóa thôi mà. Ai ngờ mọi chuyện lại thuận lợi cho tớ đến thế"
"Thuận lợi ư"
Chắc chắn là có không biết bao nhiêu gã đàn ông muốn được ở trong căn nhà của một mỹ nữ đẳng cấp như Hazuki.
Nói đúng hơn, đây là một tình huống thuận lợi cho Minato thì đúng hơn. Lại một lần nữa.
"Nói chứ, tớ cũng phải lấy hết can đảm mới dám nói chuyện đưa chìa khóa đó! Cậu từ chối tớ bao nhiêu lần rồi, tớ sợ cậu lại nghĩ 'lại nữa à'!"
"Hazuki, cậu có những điểm tiêu cực không ngờ đó. Dù là Yankee chính hiệu"
"Im đi. Dù là Yankee hay Inky thì thiếu nữ vẫn là người mong manh. Vậy... từ hôm nay nha?”
Hazuki nhìn cậu với ánh mắt ngước lên.
Hơn nữa, cậu còn thấy cả bộ ngực đầy đặn và nhũ hoa hồng đáng yêu của cô nàng.
Chắc chắn không có người đàn ông nào có thể chống lại sự kết hợp giữa ánh mắt ngước lên và bộ ngực này.
Ít nhất, đối với Minato, không có lựa chọn nào khác ngoài đầu hàng hoàn toàn.
"À, tớ sẽ mang quần áo và những thứ tối thiểu cần thiết thôi, rồi quay lại ngay"
"Ừm, làm vậy đi, làm vậy đi"
Tuy Hazuki có vẻ thất thường từ nãy đến giờ, nhưng cô thật sự vui mừng từ tận đáy lòng về việc Minato dọn đến ở cùng.
"Ừm? Thế này gọi là sống chung... à?"
“S, sống thử sao? Cậu muốn nói là sống thử sao?"
"Bọn mình đâu phải đang hẹn hò"
"À, ừm. Phải rồi"
Minato và Hazuki vẫn chỉ là bạn bè.
Ngay cả khi đang trần truồng trên giường, đây vẫn là trò chơi của bạn bè, và Minato là người xin được cô chiều chuộng.
Minato chưa bao giờ thay đổi nhận thức đó.
"Là share phòng à? Không, "Kẻ ăn bám" nghe có vẻ đúng nhất"
"Tên gọi thế nào cũng được. Ha— Minato ở cùng thì tớ yên tâm rồi—"
Bộp, Hazuki nằm vật xuống giường.
Có vẻ như cô quá yên tâm nên toàn thân mất hết sức lực.
Phần trên, bộ ngực cỡ F vẫn còn lộ ra, váy đồng phục hơi vén lên.
Nhìn thấy cặp đùi trắng nõn lộ ra từ dưới váy— Minato nuốt nước bọt.
"Hazuki nè…”
"Ể? L, lại nữa sao?"
"Xong việc, tớ sẽ về nhà một lần"
"À, vậyyy à... Thôi được rồi. Tớ đã nhờ cậu giúp rồi, giờ là lúc tớ phải đáp lại thôi. Vậy... thêm khoảng hai lần nữa cũng được"
“Etou… Bao cao su còn lại một cái phải không"
"...Đúng rồi"
Hazuki liếc nhìn chiếc hộp nhỏ màu mỏng đặt ở đầu giường.
"Tớ còn nguyên một hộp mới. Nhưng mà"
Hazuki ngồi dậy, hôn chụt lên môi Minato.
"Nếu dùng hết hộp này... hộp mới không cần mở cũng được"
"S, sao lại thế..."
Ý là cô có thể bỏ qua một lần không dùng bao cao su sao.
"Ở ngực hay ở miệng, cậu thích chỗ nào... tớ cho phép ♡ Mở hộp mới thì để tối... nha”
"Chắc chắn là... vậy rồi"
Minato vừa gật đầu vừa suy nghĩ.
Từ tối nay, hai người sẽ ở trong căn nhà này.
Có vẻ như cậu nên chuẩn bị thêm bao cao su dự trữ.
"Vậy... từ hôm nay, mong cậu chiếu cố, Minato"
"...Tớ phải nói là được cậu chiếu cố thì đúng hơn?"
"À ha, tớ là người nhờ cậu mà. Tớ mới là người được chiếu cố"
"Thôi, cả hai chúng ta cứ thoải mái đi"
"Ừm, phải rồi. Là bạn bè mà..."
Hazuki ôm chặt lấy Minato.
Minato cũng ôm lấy thân hình mềm mại của Hazuki, và có một linh cảm.
Giống như việc Serina Ruka đã tham gia vào mối quan hệ của hai người.
Những ngày vui vẻ với cô bạn thân này, có lẽ sẽ lại thay đổi một chút nữa.
Tluc: Trảm 1 minh hoạ ( ͡° ͜ʖ ͡°)