Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Moon Blossom Asura: Nữ Lính Đánh Thuê Tàn Nhẫn Tái Sinh và Đội Quân Tối Thượng

(Đang ra)

Moon Blossom Asura: Nữ Lính Đánh Thuê Tàn Nhẫn Tái Sinh và Đội Quân Tối Thượng

Sou Hazuki

Và cứ thế, bức màn của sử thi dark fantasy về một cô gái trẻ được người ta thầm thì gọi tên với sự khiếp sợ "Quỷ Bạc" đã chính thức mở ra!

26 151

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

461 12748

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

344 10417

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

11 28

Finding Avalon: The Quest of a Chaosbringer

(Đang ra)

Finding Avalon: The Quest of a Chaosbringer

Prajed gayatri

Giữa một ngôi trường đầy rẫy những kẻ bắt nạt trịch thượng và một hầm ngục ẩn chứa những mạo hiểm giả tàn nhẫn, người hùng của chúng ta phải hành động thật nhanh để giảm cân và cày cấp nếu muốn sống s

128 118

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

149 1518

VOL 2 [ĐANG TIẾN HÀNH] - Chương 7: Nhỏ Bạn Thân Thuần Khiết Muốn Tâm Sự

Khi Minato xuống sảnh lớn, cậu thấy Serina đang đứng một mình trơ trọi.

Chắc hẳn Serina đã về nhà một lần, nhưng cô lại cố tình mặc lại đồng phục.

“Minato-kun, xin lỗi cậu. Đã muộn thế này rồi mà…”

“Đúng là thế thật, cậu phải cẩn thận chứ.”

Minato gật đầu.

Con gái một mình đi trên đường vào giờ này thì nguy hiểm quá.

“Nè, nếu muốn đến nhà tớ thì cứ nói một tiếng, tớ sẽ ra đón cậu mà.”

“Ể? À không, hôm nay tớ đi taxi đến nên…”

“…Ra là vậy.”

Minato không hề nghĩ đến chuyện đó.

Bình thường, một học sinh cao trung sẽ không di chuyển một quãng ngắn bằng taxi.

Nhưng với một tiểu thư nhà Serina, đó dường như là phương tiện đi lại hết sức bình thường.

“Nếu vậy thì cũng được… nhưng mà, không, thế thì lãng phí lắm, để tớ…”

“Xin lỗi vì đã làm cậu lo lắng. Nhưng tớ cũng có chú ý đến an toàn của bản thân mà.”

“Ừm, có vẻ là vậy.”

Vốn dĩ, cũng chẳng chắc Minato có làm vệ sĩ được không.

Nếu nói về khả năng chiến đấu, có lẽ Serina còn cao hơn.

“Nn? Gì thế, cái túi to đùng kia là sao?”

“Aa, thứ này… là quần áo để thay.”

“…………”

Serina đang xách một chiếc túi trông khá nặng bằng cả hai tay.

Ra là quần áo để thay, Minato thầm hiểu.

Mỗi khi Serina đến nhà Minato hay Hazuki, thỉnh thoảng cô lại làm bẩn quần áo.

Nếu có thời gian thì sẽ giặt, hoặc có lúc sẽ mượn đồ của Hazuki để mặc về.

Serina thông minh nên sẽ không lặp lại sai lầm, có vẻ cô đã chuẩn bị sẵn sàng.

“Vậy để tớ cầm cho. Ô, nặng phết nhỉ.”

“X-xin lỗi cậu.”

Dù có vẻ Serina khỏe hơn, nhưng không thể để một cô gái xách đồ nặng được.

“À, đứng đây nói chuyện cũng kỳ. Nhanh vào nhà tớ… Cậu đến nhà tớ mà đúng không?”

“V-vâng. Tớ cũng đã thay đồ lót sạch sẽ rồi…”

“…………”

Dù nói rất nhỏ, nhưng Minato vẫn nghe rõ mồn một lời của Serina.

Mà thực ra, cũng không có chuyện Serina đến nhà cậu mà không làm gì cả.

Cả hai đi thang máy lên tầng có căn hộ của nhà Minato, cậu mở khóa rồi vào phòng.

Dĩ nhiên, cha của Minato vẫn chưa về.

Như mọi khi, chắc ông lại về muộn.

“Hơi lạnh nhỉ. Tớ bật điều hòa, cậu chịu khó một chút cho đến khi ấm lên nhé.”

“Tớ không sao, cảm ơn cậu.”

Trong phòng Minato, Serina ngồi xuống theo tư thế chính tọa một cách lễ phép.

Lưng cô thẳng tắp, trông như một hình mẫu về lễ nghi.

“Hay là Serina có học trà đạo hay gì đó à?”

“Không đâu, tớ chỉ được chỉ dạy một chút thôi.”

“Vậy là cũng có học rồi. Tớ còn chưa bao giờ pha trà bằng ấm nữa là. Mà có khi, nhà tớ còn chẳng có ấm trà ấy chứ.”

“Thời nay nhà nào cũng vậy mà. Thầy dạy trà đạo của tớ còn uống trà đóng chai một cách ngon lành nữa cơ.”

“Chuyện đó cũng hay thật đấy.”

Minato cười khổ.

Thầy dạy trà của Serina có vẻ là một người khá thoải mái.

“Ấy chết, đúng rồi. Ít nhất cũng phải mời cậu chén trà chứ. Đợi tớ chút.”

“Aa, để tớ làm cho nhé?”

“Cứ ngồi yên đi.”

Minato nói rồi đi vào bếp, rót trà từ chai nhựa vào cốc rồi hâm nóng bằng lò vi sóng.

Giờ đã là tháng mười một, uống đồ nóng sẽ tốt hơn.

Dù có hơi xấu hổ khi chỉ có thể mời khách món trà hâm bằng lò vi sóng.

“Nhờ có Serina mà tớ mới nhận ra là bọn tớ không biết nấu ăn thì gay go thật.”

“Ể, cũng đâu có gì to tát đâu… Không tự mình nấu ăn được cũng chẳng sao mà.”

Khi Minato vừa bưng trà vừa lẩm bẩm bước vào phòng, Serina ngơ ngác nhìn cậu.

Minato đặt hai cốc trà lên bàn thấp.

“Đến cả chén trà tớ cũng không tìm thấy đâu. Chắc chắn là nó ở đâu đó trong nhà thôi.”

“Không sao đâu. Cảm ơn cậu, tớ xin phép.”

Serina nhấp một ngụm trà, cũng với một thái độ rất lễ phép.

“Serina vừa biết nấu ăn, vừa biết pha trà, đúng là có kỹ năng sống thật. Tớ và Hazuki gần như sống một mình mà lại chẳng biết làm việc nhà gì cả.”

“Học sinh cao trung thì như vậy là bình thường mà… Tớ nghĩ là do tớ hơi khác người thôi.”

Serina đặt cốc xuống và cười gượng.

Minato cũng nghĩ y hệt như vậy, nhưng cậu cũng chỉ cười trừ cho qua.

Dù sao đi nữa, dù Serina có khác người, nhưng chắc chắn cô giỏi giang hơn bọn cậu.

“Nhà tớ thỉnh thoảng cha cũng đi công tác cả tuần, lúc đó nhờ Serina chăm sóc được không nhỉ.”

“Aa, cứ giao cho tớ! Tớ sẽ nấu cả ba bữa, dọn dẹp và giặt giũ nữa! Hơn nữa… cả… cả buổi tối…”

“…Đ-đùa thôi. Ai lại đi nhờ bạn bè chăm lo sinh hoạt cho mình chứ.”

Thỉnh thoảng Serina có ở lại và nấu ăn cho cậu.

Nhưng chưa bao giờ cậu nhờ đến việc dọn dẹp hay giặt giũ.

“Làm thế thì khác gì hầu gái thật sự đâu.”

“Chính là nó đấy. Để học cách ứng xử của một người hầu gái thực thụ, hay là tớ thử chăm sóc cho Minato-kun nhé…”

“Thôi thôi, chỉ là quán cà phê hầu gái ở lễ hội văn hóa thôi mà! Không cần phải nghiêm túc đến thế đâu!”

Dù quán cà phê hầu gái có ra sao, công việc của hầu gái cũng chỉ là dẫn khách vào chỗ, nhận gọi món, chuẩn bị đồ uống và bưng ra bàn thôi.

Dọn dẹp hay giặt giũ thì cũng vô ích.

“V-vậy á. Nhưng mà…”

“Nn?”

“Anou, Minato-kun…! Tớ có thể xin cậu lời khuyên được không!”

“Không cần phải căng thẳng thế đâu. Tớ biết rồi.”

Dù Minato có chậm hiểu đến đâu, cậu cũng đoán được chuyện của Serina.

Là chuyện về lễ hội văn hóa mà Hazuki đã nói…

Nói đúng hơn, có lẽ là chuyện cô đã “đối đầu” với Hazuki về phương châm của quán cà phê hầu gái.

“Tớ cũng định là khi nào suy nghĩ thông suốt hơn một chút sẽ nói chuyện với Serina.”

“Minato-kun cũng đã suy nghĩ giúp tớ sao…”

“Thì hai đứa bạn của tớ đang mâu thuẫn với nhau mà.”

“Tớ không muốn gây sự đâu nhưng…”

“Điểm này thì Hazuki và Serina hoàn toàn trái ngược nhau nhỉ.”

Hazuki thì thích thú với việc đối đầu, còn Serina thì muốn tránh né xung đột dù phải thay đổi ý kiến của mình.

Ngay từ điểm đó đã có sự khác biệt rồi.

“À, nhưng tớ nghĩ Hazuki cũng không có ý xấu đâu.”

“Vâng, điều đó tớ cũng hiểu. Aoi-san… chỉ là đang tận hưởng thôi ha.”

“Đúng đúng. Nhưng mà nói gì thì nói, đây cũng chỉ là lễ hội văn hóa của trường thôi. Là một lễ hội, nên tớ nghĩ mọi người nên vui vẻ với nhau thay vì cãi cọ… nhưng mà.”

“Nhưng mà?”

Serina ngơ ngác nghiêng đầu.

“Cũng có thể vì là lễ hội nên mới có cãi vã. Vì ai cũng muốn tận hưởng hết mình nên mới muốn mọi thứ diễn ra theo ý mình.”

“Ra là vậy…”

Lần này, Serina gật gù lia lịa.

“Hiện tại thì Hazuki vẫn chưa nghiêm túc đến mức đó đâu…”

“Vậy sao?”

“Lúc nãy cô ấy vẫn bình thường, cũng chẳng có vẻ gì là giận Serina cả.”

“Thật ra… lúc nãy, tớ gọi cho Aoi-san chứ không phải Minato-kun là vì muốn xác nhận xem cô ấy có giận không… Có phải tớ đã quá vội vàng không?”

“Không đâu, lo lắng là chuyện đương nhiên mà.”

Việc gọi điện để dò xét tình hình của Hazuki, Minato thấy cũng có phần đáng yêu.

“Tớ cũng muốn làm gì đó, nhưng con trai trong chuyện này có cảm giác như người ngoài cuộc vậy. Nếu con trai bất cẩn mà về phe ai thì tình hình có thể còn tệ hơn.”

“Ư… đ-đúng là vậy thật. Ờm, tớ không có ý định kéo Minato-kun vào chuyện này.”

“Không, nếu thực sự gặp khó khăn thì cứ kéo tớ vào. Vốn dĩ đây là vấn đề của cả lớp, và Serina là… bạn của tớ mà.”

“Aa… cảm ơn cậu.”

Serina nhoài người về phía trước và nắm lấy tay Minato.

Chỉ vì chuyện đó mà được cảm động, Minato có chút bối rối.

“Etou… hay là thử hỏi ý kiến Honami xem? Cô ấy thân với Hazuki, có thể sẽ giúp được.”

“Làm vậy có lẽ không hay đâu.”

Serina nói thẳng, khẽ lắc đầu.

“Honami-san là người tốt. Nếu tớ nhờ, có thể cô ấy sẽ giúp.”

“Vì là bạn bè mà. Nhưng cứ để cô ấy giúp không phải tốt hơn sao?”

“Nếu vậy, có thể cô ấy sẽ trở thành kẻ thù của Aoi-san mất. Tớ nghĩ mình cũng đã… kết bạn được với Honami-san, nhưng không thể để cô ấy phản bội Aoi-san được.”

“Phản bội cơ à. Thế thì hơi quá rồi.”

Minato lại cười khổ.

Tình bạn là quan trọng, nhưng có phải cô đang suy nghĩ quá nhiều không?

“Nhưng mà, Hazuki đang hăng hái lắm. Cô ấy đang tận hưởng cuộc đối đầu với Serina… với phe Anh quốc đấy.”

“Không ngờ Aoi-san lại có tinh thần chiến đấu cao như vậy…”

“À, cô ấy hiếu thắng thì chắc chắn rồi. Mỗi khi chơi Spotty, cô ấy đều chơi hết mình để thắng đấy.”

Cậu nhớ lại hình ảnh Hazuki, dù chỉ là chơi bóng bàn cho vui, cũng đánh những pha bóng nảy lửa trong khi bộ ngực cứ rung lên bần bật.

Chính vì là chơi nên mới nghiêm túc—đó chính là phong cách của Hazuki.

“Tớ có thể hình dung được phần nào. Aoi-san lúc nào cũng nghiêm túc trong giờ thể dục.”

“Chắc vậy rồi.”

Chạy 100 mét thì phải nhanh hơn dù chỉ 0.1 giây, các môn bóng thì phải ghi nhiều điểm hơn dù chỉ một điểm.

Hazuki là kiểu người như vậy, không bao giờ nương tay.

“Thế thì tuyệt vọng rồi còn gì! Thế này thì nghĩ cách thua sao cho đẹp còn nhanh hơn!”

“Nếu Aoi-san đang tận hưởng cuộc chiến thì đúng là như vậy…”

“Cô ấy là nhân vật chính trong manga chiến đấu hay gì vậy.”

Không ngờ người bạn thân nhất của mình khi trở thành đối thủ lại phiền phức đến thế.

Lúc này, Minato mới ngạc nhiên trước tầm vóc của sự tồn tại mang tên Hazuki Aoi.

“Mà này, cùng lớp mà đối đầu nhau thì làm ăn gì chứ! Vốn dĩ cũng chẳng còn nhiều thời gian đến lễ hội văn hóa đâu!”

“Chính vì thế, có lẽ Aoi-san nghĩ rằng dù không có thời gian thì chỉ cần có nghị lực là sẽ làm được thôi…”

“Aa, có khả năng lắm. Cô ấy còn tận hưởng cả giai đoạn chuẩn bị cho lễ hội nữa cơ.”

Có lẽ mình phải là người thuyết phục Hazuki thôi—Minato trầm ngâm suy nghĩ.

Phe tiệc tùng hay phe Anh quốc, cậu vốn định đứng ngoài cuộc tranh cãi này, nhưng quá trình sau đó có thể sẽ khiến toàn bộ con trai trong lớp, bao gồm cả cậu, phải chịu cảnh địa ngục.

Nếu vậy thì…

“Chỉ còn cách hành động trong bóng tối thôi sao…”

“Nhân tiện, tớ nghe nói Minato-kun đã lén lút đi gặp Koharu-san để hoạt động ngầm.”

“Nghe mất hay quá…”

Minato đoán rằng Hazuki đã nói như vậy.

“Làm sao đây… chính chủ đang ở trên hai tầng, hay là trực tiếp đàm phán?”

“Làm những việc như ‘newaza’ như vậy có được không?”

“Newaza à…”

Có vẻ cô đang dùng từ đó để chỉ việc lén lút bàn bạc sau lưng thay vì đối đầu công khai trong lớp học.

“Nếu là tự vệ thì tớ cũng có thể dùng newaza, nhưng tớ không giỏi mấy trò thăm dò ý tứ của nhau…”

“Chắc Hazuki cũng cực kỳ ghét trò đó.”

Là một người hướng ngoại, Hazuki chắc chắn sẽ muốn phân thắng bại bằng ‘tachiwaza’.

“Ừm, nhưng tớ đã hiểu rõ nỗi lo của Serina rồi. Serina không hề muốn tranh cãi với Hazuki nhỉ.”

“Cả đời tớ gần như chưa từng cãi nhau với ai. Tớ muốn mọi chuyện đều diễn ra trong êm đẹp…”

Mắt Serina đã ngấn lệ, nhưng Minato cũng không thể làm gì được.

“Mà thực ra, tớ cũng muốn được Serina trong bộ đồ hầu gái phục vụ lắm. Váy ngắn cũng OK.”

“Tớ… có phải đang bị bạn bè phản bội liên tiếp không?”

“Phản bội gì chứ, nói quá rồi.”

Ha ha ha, Minato cười lớn.

“Tớ nghĩ bộ đồ hầu gái váy ngắn đó không hợp với mình đâu.”

“À, đúng rồi. Nếu có mặc đồ hầu gái váy ngắn thì nhớ mặc gì đó bên trong nhé.”

“T-tớ biết rồi. Tớ cũng không có can đảm mặc váy ngắn cũn cỡn như vậy mà không mặc gì bên trong ra trước mặt mọi người đâu…”

“Mà kể cả cái váy đồng phục đó cũng vậy. Có thật sự ổn không đấy?”

“Tự nhiên cậu lại để ý đến chuyện lạ thật.”

Serina đứng bật dậy.

Váy của cô dài đến đầu gối—chính xác hơn là trên đầu gối một chút.

Váy đồng phục nữ của trường cao trung Muromiya thường ngắn hơn một chút.

“Không phải phải dài qua gối mới an toàn sao?”

“Hầu như không có ai mặc dài đến thế đâu. Tuy không vi phạm nội quy, nhưng ngược lại sẽ rất nổi bật.”

“Serina, dù váy có dài hay ngắn thế nào thì cậu cũng đã quá nổi bật rồi.”

“Ểể! Tóc tớ cũng đen, đồng phục cũng mặc chỉnh tề, tớ còn nghĩ mình nghiêm túc đến mức nhàm chán…”

“Hiếm thấy ai lại tự ti đến mức này đấy.”

Minato thực sự bắt đầu tò mò không biết Serina đã lớn lên như thế nào.

“Hay là mặc lại quần đùi thể thao đi? Chỉ cần cởi ra khi ở cùng tớ và Hazuki là được. Giống như quần đùi của Hazuki vậy.”

Nhân tiện, chiếc quần đùi thể thao của Serina đang được Minato cất giữ cẩn thận trong phòng này.

Nó nằm sâu trong tủ quần áo, dưới đống quần áo cũ ít khi mặc.

Vì nếu bị ai nhìn thấy có khả năng bị coi là biến thái, cậu đành phải giấu đi, thỉnh thoảng chỉ lấy ra ngắm thôi.

“Nếu cậu thích, mỗi lần đến nhà tớ, tớ có thể cởi quần đùi thể thao cho cậu.”

“C-chẳng phải cậu chỉ muốn cởi thôi sao?”

“Không, nếu được, tớ muốn kéo quần xuống một chút để thưởng thức cảnh ‘lộ hàng’ rồi mới cởi.”

“Cụ thể quá! Nhưng mà, quần đùi thể thao thì… không cần đâu, tớ đã cẩn thận rồi.”

Serina vẫn đứng, khẽ kéo váy lên một chút.

Đôi đùi trắng ngần lộ ra.

“Nếu ngắn cỡ này thì khi lên cầu thang phải cẩn thận, nhưng váy của tớ thì hoàn toàn không sao.”

“Vậy à…”

“Kyaa! C-cậu nhìn à?”

“Tạm thời, cho tớ xem một chút đi.”

“S-sẽ thành ra như vậy mà… May là tớ đã mặc cái dễ thương.”

Minato ngồi xuống trước mặt Serina, nhìn vào bên trong chiếc váy đang được vén lên.

Tuy hơi tối và khó nhìn, nhưng cậu có thể thấy lờ mờ chiếc quần lót ren màu trắng.

“Quả nhiên Serina hợp với màu trắng thật.”

“Lúc nào cũng màu trắng, cậu không thấy nhàm chán sao? Aoi-san thì hay mặc màu đen, nhưng cũng có lúc mặc màu đỏ, hồng, thỉnh thoảng cũng có màu trắng.”

“Hôm nay là màu hồng đấy. À không, sáng nay trước khi cởi, tớ mlem ngực cô ấy nhiều quá nên bị ướt một chút, sau đó cô ấy đã thay sang cái màu đen.”

“Cả tớ và Aoi-san, số lượng đồ lót đều tăng lên… vì số lần thay cũng tăng lên.”

“X-xin lỗi. Nhưng mà, cởi quần lót vẫn là bước cuối cùng mà.”

“C-cũng có nhiều lúc cậu không cởi mà…”

“Quần lót thì phải luôn ở trong tầm mắt chứ!”

“Là vậy sao…?”

Minato im lặng, gật đầu mạnh.

“Mặc nguyên là tuyệt nhất, nhưng vắt ở đùi hay mắt cá chân cũng hay.”

“Thường là ba kiểu đó nhỉ… Có lẽ tớ chưa bao giờ được cởi ra hẳn hoi.”

Kể từ khi ứ hự với Serina, Minato đã nhiều lần yêu cầu và được cô cho phép.

Ngay cả trong cách xử lý quần lót, mỗi lần cậu đều thay đổi để tận hưởng.

Tất nhiên, trong khi nói chuyện này, Minato vẫn đang nhìn chằm chằm vào chiếc quần lót trắng của Serina.

Chiếc quần lót trắng tinh khôi của một mỹ nhân trong sáng, cậu có thể ngắm mãi không chán.

Dù đã làm chuyện đó nhiều lần, chỉ cần nhìn quần lót thôi cũng đủ khiến cậu phấn khích mãi—đó chính là con người của Minato Toshiya.

“Chết rồi… Vốn định nói chuyện nghiêm túc, không định làm chuyện đó hôm nay mà.”

“Ể? Cậu… không làm à?”

“Ờm, tớ cũng biết ý một chút chứ. Serina đang nghiêm túc mà tớ lại đòi làm chuyện đó thì tàn nhẫn quá.”

“Minato-kun, những lúc cậu yêu cầu chúng tớ cũng rất nghiêm túc mà?”

“Đương nhiên rồi. Tớ chưa bao giờ nói đùa khi nhờ Serina và mọi người cho làm chuyện đó.”

Cậu tin rằng chính vì mình nghiêm túc nên Serina và mọi người mới đáp lại.

Khi làm cũng rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức không dừng lại được, dùng đến hai, ba cái bao, hoặc không dùng mà làm đến ba, bốn lần.

“V-vậy thì… cho tớ làm một chút… khoảng hai lần được không?”

“M-mời cậu… À, dùng miệng thì không tính vào số lần đâu ha?”

“Nói mới nhớ, có lẽ số lần Serina cho tớ dùng miệng vẫn nhiều hơn.”

“Vậy thì… xin hãy nhanh chóng vượt qua nhé…?”

Serina ngả người xuống giường của Minato.

Chiếc váy dài đến gối bị tốc lên, để lộ chiếc quần lót trắng một lần nữa.

“C-có dùng ngực hông? Tớ nghĩ ngực tớ nhỏ hơn Aoi-san nên khó dùng hơn…”

Serina cởi cúc áo khoác, rồi cởi cúc áo sơ mi trắng để lộ chiếc áo lót màu trắng.

Một khối phồng lớn không tương xứng với thân hình mảnh mai của cô hiện ra…

“Đâu có nhỏ, ngực của Serina. Mặc đồ hầu gái chắc sẽ bị nhấn mạnh lắm đấy.”

“Nghe nói đồ hầu gái được thiết kế đơn giản để chủ nhân không nảy sinh ham muốn đấy… Nn.”

Serina ngồi dậy, hôn chụt lên môi Minato.

“Hể, cậu biết nhiều thật. Nhưng nói mới thấy, đồ hầu gái bình thường đúng là trông đơn giản thật.”

Việc nó lại trông có vẻ khêu gợi có lẽ là do văn hóa otaku của đất nước này.

“Nhưng ngực của Serina dù mặc đồ hầu gái chắc cũng nổi bật lắm. Trong số các bạn nữ trong lớp thì cũng thuộc hàng lớn rồi.”

“V-vậy sao. Nhưng Aoi-san là cỡ G mà. Honami-san cũng lớn hơn tớ…”

“Hai người đó là trường hợp đặc biệt rồi. Hơn nữa, Serina… cho tớ dùng ngực cậu nữa nhé.”

“Vâng, mời cậu♡”

Serina đỏ mặt, nhưng vẫn gật đầu.

Hôm nay cậu định chỉ nói chuyện nghiêm túc thôi nhưng…

Một mỹ nhân xinh đẹp thế này đang ở trong cùng một phòng, và chỉ cần yêu cầu là sẽ được cho phép.

Trước hết phải làm với Serina, nếu không dập tắt được sự hưng phấn này thì có lẽ câu chuyện sẽ không thể tiếp tục.

Minato hôn Serina, đưa lưỡi vào và khuấy đảo…

“Nn…♡ Thật ra tối nay tớ đã nói là sẽ ở lại qua đêm rồi…♡”

Minato gật đầu, vén cao váy của Serina, đặt tay lên chiếc quần lót trắng…

Và tuột hẳn xuống trong một lần.

✦✧

“…………Ư!”

Minato mở bừng mắt.

Dạo gần đây, buổi sáng thức dậy của cậu đặc biệt không tốt.

Có lẽ vì cậu ngủ thiếp đi trong trạng thái kiệt sức, nên cơ thể chưa kịp hồi phục hoàn toàn đã tỉnh giấc.

Lý do mệt mỏi, tất nhiên là vì cậu ở lại nhà Hazuki, và đêm nào cũng được Hazuki cho làm mấy lần.

Dù Minato có là một học sinh cao trung khỏe mạnh, nhưng làm đến bốn năm lần thì mệt mỏi cũng tích tụ dần.

Tuy nhiên, khi thức dậy, cậu lại được cho làm hai lần vào buổi sáng, nên nói là khỏe thì cũng khỏe.

“Chết rồi…!”

Nhưng sáng nay, tình hình có chút khác biệt.

Minato nhìn sang bên cạnh…

“Suu… suu…”

Làn da trắng trong veo, khuôn mặt thanh tú, mái tóc đen dài.

Gương mặt say ngủ của Serina Ruka ở ngay gần đó.

“…Đúng là vậy mà.”

Sáng nay cậu tỉnh giấc nhanh hơn mọi khi là vì còn nhớ chuyện đêm qua.

Serina đã đến thăm, cậu đã lắng nghe tâm sự của cô nàng, và sau đó…

Chẳng hiểu sao, cậu lại được cho làm chuyện đó.

Hơn nữa, định chỉ làm hai lần thôi, nhưng Serina lại thực sự cho phép cậu làm bao nhiêu tùy thích.

Cậu đã mê mẩn cơ thể mảnh mai và làn da trắng ngần ấy, tận hưởng một cách ngấu nghiến.

Đương nhiên là số lần tăng lên ba, bốn lần, rồi dần buồn ngủ…

Cậu nhớ là nửa đêm có tỉnh dậy một lần, và được cho làm thêm một lần nữa.

“Cha đâu rồi…?”

Minato xuống giường, nhẹ nhàng mở cửa và đi ra hành lang.

Cậu nhìn vào phòng của cha…

“À ré?”

Phòng của cha không có ai.

Để chắc chắn, cậu nhìn vào giường thì cũng không có dấu hiệu đã được sử dụng.

Tiện thể ra bếp xem thử, nhưng cũng không có vẻ gì là có người đã dùng.

Nếu cha đã về thì ít nhất cũng phải dùng đến cái cốc chứ…

“Aa.”

Đột nhiên, cậu nhìn vào tờ lịch trong phòng khách.

Trên ngày hôm nay và ngày mai có ghi chữ “Công tác”.

“…Thì ra là cha không về.”

Cha cậu đi công tác, và đêm qua ông không về.

Bình thường, khi cha đi công tác qua đêm, ông thường báo cho con trai biết, nhưng hiện tại cậu đang ở lại nhà Hazuki.

Chắc ông thấy phiền khi phải báo.

Cha của Minato, dù tốt hay xấu, cũng là người hoàn toàn không can thiệp vào chuyện của con cái.

Tạm thời yên tâm, cậu quay trở lại phòng.

Khi chui vào trong giường…

“Uun…”

Serina đang quay lưng về phía Minato, trở mình và quay mặt về phía cậu.

Bộ ngực cỡ D khẽ rung lên.

Chiếc áo lót màu trắng vẫn còn trên người, được kéo lên trên.

Minato có sở thích riêng về cách cởi quần lót, nhưng áo lót thì cậu cũng không mấy khi cởi ra hẳn hoi.

Giờ đây, cả Hazuki và Serina đều cho cậu xem ngực trần thoải mái, nhưng áo lót cũng có sức hấp dẫn riêng của nó.

Nếu được, cậu muốn vừa ngắm áo lót, vừa xoa bóp ngực và mút.

Với một thằng con trai, đó là điều không thể nhượng bộ.

Dù có thể tận hưởng bộ ngực cỡ G và cỡ D bất cứ lúc nào, nhưng chỉ cần nhìn áo lót thôi cũng đủ khiến cậu không ngừng phấn khích.

Thậm chí, chỉ cần nhìn thấy áo lót lấp ló qua lớp áo sơ mi trắng thôi cũng đã đủ khiến tim đập thình thịch.

Dù Minato đã có khá nhiều kinh nghiệm với con gái, nhưng tâm lý của cậu không khác mấy so với lúc còn là một chàng trai chưa có kinh nghiệm vài tháng trước.

“Mút một chút vậy…”

“Nn…”

Serina khẽ rên lên, Minato liếm đầu lưỡi lên đầu hồng nhỏ xinh của cô rồi bắt đầu mút chùn chụt.

Dù trước khi làm đến cùng, cậu đã tận hưởng bộ ngực của Serina rất nhiều, nhưng thứ hồng nhạt đáng yêu này vẫn còn nguyên vẹn.

Ngay cả bây giờ, nếu thời gian cho phép, cậu vẫn muốn mút nó mãi.

“Nn…♡ Nn…♡”

Serina vẫn đang ngủ, phát ra những tiếng rên đáng yêu.

Tuy nhiên, cô vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh giấc.

“Đêm qua, Serina tích cực lạ thường…”

Vừa mlem, Minato vừa nhớ lại chuyện đêm qua.

Minato gần như không làm gì cả, Serina đã chủ động di chuyển và khiến cậu vui sướng từ đầu đến cuối.

Hazuki thì lúc nào cũng ngượng ngùng, chỉ tự mình dùng ngực hoặc miệng là cùng, nhưng Serina thì khác.

Dù là trên giường hay trong lớp học trống, cô vừa ngượng ngùng vừa cố gắng làm Minato vui.

Thành thật mà nói, Minato rất ngạc nhiên trước sự tích cực của Serina.

Cậu rất biết ơn, và sự tương phản với vẻ ngoài trong sáng thường ngày của Serina khiến cậu phấn khích, nên không có lý do gì để ngăn cản.

Đêm qua cô đã vận động khá mạnh, nên có lẽ Serina mệt hơn.

Vì vậy mà Serina vẫn chưa dậy, còn Minato được hưởng thụ một cách nhàn nhã nên mới tỉnh táo như vậy.

“Phù…”

Sau khi tận hưởng bộ ngực của Serina đến khi thỏa mãn.

Minato lại ngồi dậy.

Cậu đã tỉnh hẳn, không thể ngủ lại được nữa.

Vẫn còn thời gian nhưng…

“Aa.”

Minato đột nhiên để ý đến chiếc túi được đặt ở góc phòng.

Đó là “quần áo để thay” mà Serina mang đến.

Nó khá nặng, không biết cô đã nhét bao nhiêu quần áo vào đó.

“Mi-na-to-kun, Se-ri-na-chan. Chơi-thôi-nào!”

“…………ể”

Khi định lại gần chiếc túi, Minato ngẩng phắt đầu lên.

Ở cửa phòng cậu… Hazuki trong bộ đồng phục đang đứng đó.

“H-Hazuki? Ch-chào buổi sáng…”

“Ừ, chào buổi sáng.”

“…Aoi-sa~n…?”

“Ừ, Aoi-san đây. Ruka cũng chào buổi sáng.”

Serina cuối cùng cũng đã tỉnh giấc, cô ngồi dậy trên giường, mơ màng nhìn Hazuki.

Còn Hazuki thì đang khoanh tay ở cửa, tựa lưng vào tường.

“Hà… Đêm qua không thấy về, tớ đã nghĩ là có chuyện này rồi.”

“Aa.”

1195504d-863b-4a93-94ac-c1b3736199d0.jpg

Đúng rồi, Minato lúc này mới nhận ra.

Vì quá lo lắng chuyện có bị cha phát hiện không mà cậu đã quên mất việc mình không về nhà Hazuki.

“Đêm qua Aoi-chan ở nhà một mình với Momo đấy. Ha, Momo trông cô đơn lắm.”

“M-Momo không có tớ cũng chẳng sao đâu.”

Người cô đơn chắc là Hazuki, nhưng Minato cũng không thể nói thẳng ra như vậy.

Bây giờ, người nắm quyền kiểm soát ở đây là Hazuki.

“X-xin lỗi. Do mải nói chuyện với Serina nên…”

“Trông không giống chỉ nói chuyện không thôi đâu nhỉ?”

“Tớ… đi tắm một chút…”

Serina đứng dậy, trên người chỉ mặc áo lót, bên dưới là váy đồng phục, lảo đảo bước đi.

Có vẻ cô vẫn còn ngái ngủ…

“Hừm, lại cho tớ ra rìa để vui vẻ hai người với Ruka à?”

“K-không, thật sự là tớ đang tư vấn cho cậu ấy! Rồi thì… à thì…”

“Mà thôi, tớ cũng được Minato ở lại nhà, đêm nào cũng chơi cùng, nên thỉnh thoảng cho Ruka mượn cũng được.”

“Tớ bị cho thuê à.”

Chắc có cả núi đàn ông muốn được những mỹ nhân như Hazuki hay Serina “mượn” lắm đây.

“Mà này, sao cậu lại ở đây?”

“Nếu Ruka ở lại thì bác trai không có nhà đúng không. Vậy thì tớ đến cũng có vấn đề gì đâu.”

“…Cũng đúng.”

Hazuki có chìa khóa dự phòng nhà Minato.

Trước đây, vì Hazuki gần như sáng nào cũng đến nhà Minato, nên cậu thấy phiền khi phải tự mình mở khóa, bèn đưa cho cô chìa khóa dự phòng.

“Tớ không có giận đâu nhé?”

“Cái giọng điệu dẻo quẹo đó là sao?”

Rõ ràng là Hazuki đang không vui.

Một cô gái hay cô đơn và không thể ở nhà một mình như Hazuki, không thể nào dễ dàng tha thứ cho việc Minato bỏ mặc mình được.

“Ờm, xin lỗi… Lần sau tớ sẽ chú ý.”

“Hừm. Ừ, được rồi. Chắc chuyện cậu tư vấn cho Ruka cũng là thật.”

Hazuki bỏ tay khoanh lại, bước đến gần Minato.

Rồi cô ghé mặt vào cổ cậu.

“G-gì vậy?”

“Cậu cũng đi tắm đi? Mùi của Ruka… mùi con gái nồng nặc luôn.”

“Ể!”

“Thì phải thế rồi. Cả đêm làm chuyện đó, rồi ngủ chung giường mà.”

“V-vậy à.”

Vì Serina rất tích cực, nên đêm qua họ đã quấn quýt với nhau nồng nhiệt hơn.

Mùi hương ngọt ngào của cô thấm vào người cậu cũng không có gì lạ.

“Anou, xin lỗi…”

“Waa.”

Lúc đó, Serina lại xuất hiện ở cửa phòng.

Tóc cô còn ướt, trên người quấn một chiếc khăn tắm mỏng manh.

“Tớ ngái ngủ quá nên quên mang theo quần áo… Xin lỗi Minato-kun. Tớ đã mượn khăn tắm của cậu.”

“À, không sao đâu. Khăn đó cũng được giặt sạch sẽ rồi.”

Minato nhìn làn da ửng hồng của Serina và nuốt nước bọt.

Dáng vẻ quấn khăn tắm, để lộ khe ngực và đùi trông thật mới mẻ và vô cùng gợi cảm.

“Aa, Ruka, cái túi này à? Nào, để xem Ruka-chan đã mang theo chiếc quần lót gợi cảm nào nào?”

“A, Aoi-san, đợi đã…!”

“Thôi mà, cùng là con gái với nhau, xem quần áo của nhau một chút có sao đâu.”

Hazuki cười nhếch mép và mở túi ra.

Với một người hướng ngoại như Hazuki, việc xem đồ trong túi của bạn bè chắc cũng chỉ là một trò đùa.

Minato cười khổ, nhưng không ngăn cản.

Cậu cũng không nghĩ gì nếu bạn bè xem đồ trong túi của mình.

“Gì đây, tạp dề? Còn có váy liền đen… Ể, đây là đồ hầu gái à? Ruka, cậu lại mang đến à?”

“V-vâng, đúng là vậy…”

Serina có vẻ xấu hổ, không dám bước vào phòng Minato.

Đã cho xem cả thân thể trần trụi rồi, giờ lại ngại ngùng trong bộ dạng quấn khăn tắm thì cũng lạ—cảm giác của Serina quả thật rất độc đáo.

“À ré, còn có nhiều sách nữa… cái này là gì?”

Hazuki bắt đầu lấy đủ thứ từ trong túi ra.

Bộ đồ hầu gái cổ điển mà Serina đã mặc lần trước.

Và cả…

“『Lịch sử và Truyền thống của Hầu gái Anh』, 『Phong tục xã hội quý tộc Anh』, 『Sự thật về hầu gái qua ảnh』, 『Những cô hầu gái thời Victoria thế kỷ 19』… Cuốn nào trông cũng đắt tiền nhỉ.”

“C-cái đó… xin lỗi.”

“Sao lại xin lỗi, Ruka.”

Hazuki lấy ra vài cuốn sách và tạp chí dày cộp, bìa cứng sang trọng.

Ngoài ra, còn có khoảng ba tập dày.

“Cái này… xem được không, Ruka?”

“V-vâng.”

Hazuki lật lật các trang.

Từ chỗ Minato cũng có thể nhìn thấy nội dung bên trong.

“Hừm… Cậu sưu tầm được nhiều ghê, Ruka.”

“K-không đâu, đây không phải là những thứ mới sưu tầm gần đây… Thật ra là những thứ tớ đã sưu tầm dần dần và đóng thành sách…”

Giọng Serina nhỏ dần như sắp tắt.

Tất nhiên là cô vẫn đang trong tình trạng nude quấn khăn tắm, nhưng có lẽ chính cô cũng đã quên mất điều đó.

“Bộ sưu tập hay đấy chứ. Hừm.”

Trong sách là những hình ảnh có vẻ được sưu tầm từ trên mạng và in ra.

Phần lớn là ảnh hầu gái và các dinh thự kiểu Tây, trong đó còn có cả những hình ảnh minh họa cấu trúc của trang phục hầu gái.

Ở nhiều chỗ còn có những dòng ghi chú viết tay, chữ viết rất đẹp.

“Cậu tự tìm hiểu và ghi chú thêm về cấu trúc trang phục hầu gái, lễ nghi của hầu gái à?”

“V-vâng… Những chỗ không hiểu qua thông tin trên mạng thì tớ tìm trong tài liệu giấy và ghi chú lại… xin lỗi.”

“Đã bảo là không có gì phải xin lỗi mà.”

Hazuki cười khổ, đóng sập tập sách lại.

“Cậu tìm hiểu kỹ thật đấy. Tớ không hề biết, ra là Ruka thích hầu gái à?”

“Không phải là thích hầu gái mà là… trước đây tớ có xem một bộ phim truyền hình nước ngoài về xã hội quý tộc Anh, lúc đó tớ bị cuốn hút nên đã tìm hiểu nhiều thứ…”

Serina đỏ bừng mặt, cúi gằm xuống.

Có lẽ cô xấu hổ vì bị cho là người hâm mộ nửa vời.

“Cũng đâu có gì phải xấu hổ. Trông cũng hợp với Ruka mà. Dù nói đúng hơn thì cậu hợp làm tiểu thư hơn là hầu gái.”

“L-làm gì có… Nhưng mà người hầu thì có nhiều tình tiết kịch tính và thú vị hơn… hắt xì.”

“Aa, xin lỗi. Etou… à, đồ lót là cái này à? Cậu cũng mặc cả đồng phục nữa đúng không?”

Hazuki lục trong túi, lấy ra một chiếc túi ni lông có vẻ đựng đồ lót, rồi thu dọn cả bộ đồng phục mà Minato đã cởi ra và vứt bừa bãi, đưa cho Serina.

“Trời lạnh rồi, mặc thế này dễ bị cảm lắm.”

“V-vâng, tớ đi mặc đồ một chút.”

Serina nhận lấy đồng phục và đồ lót, rồi lạch bạch chạy ra hành lang.

“…Mình có làm điều gì không phải với Ruka không nhỉ.”

“Có lẽ những tài liệu đó, cậu ấy định cho tớ hoặc Hazuki xem.”

Theo những gì Minato thấy, Serina không hề ngăn cản quyết liệt khi Hazuki lục lọi túi của mình.

Có vẻ như cô đã chấp nhận rằng việc bị nhìn thấy là không thể tránh khỏi.

“Ruka, trông có vẻ thờ ơ vậy mà cũng hăng hái với quán cà phê hầu gái ghê nhỉ. Nhìn bộ sưu tập này thì rõ ràng là cậu ấy rất ngưỡng mộ hầu gái.”

“Nói mới nhớ, lần trước khi nói chuyện về hầu gái, thái độ của cậu ấy có hơi lạ.”

“Vì bình thường cậu ấy đã hơi lạ rồi, nên cả tớ và Minato đều bỏ qua mất.”

“Này… nhưng tớ lại thấy cậu ấy có vẻ không thích mà. Chẳng lẽ đó chỉ là giả vờ thôi à.”

“Chúng ta đã bị đánh lừa rồi. Giỏi thật đấy, Ruka.”

Hazuki có vẻ thực sự khâm phục.

“Nhỏ đó, khó mà biết được cậu ấy đang nghĩ gì thật.”

“…Có vẻ là vậy.”

“Trong khi Minato thì lúc nào cũng phơi bày hết suy nghĩ của mình ra.”

“…………Đúng là vậy.”

Đó là một lời mỉa mai khá sắc bén.

“Nào, giờ làm sao đây, Minato? Với tư cách là bạn của Ruka.”

“Trước hết, phải để cậu ấy nói ra suy nghĩ thật của mình đã.”

“Chuyện đó giao cho cậu đấy. Nhưng mà này, tớ hơi…”

Hazuki lại khoanh tay…

“Tớ đang hơi… giận Ruka một chút đấy.”

“…Ể?”

Tluc: kỹ thuật vật dưới đất. Tluc: kỹ thuật vật đứng.