Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Moon Blossom Asura: Nữ Lính Đánh Thuê Tàn Nhẫn Tái Sinh và Đội Quân Tối Thượng

(Đang ra)

Moon Blossom Asura: Nữ Lính Đánh Thuê Tàn Nhẫn Tái Sinh và Đội Quân Tối Thượng

Sou Hazuki

Và cứ thế, bức màn của sử thi dark fantasy về một cô gái trẻ được người ta thầm thì gọi tên với sự khiếp sợ "Quỷ Bạc" đã chính thức mở ra!

26 151

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

461 12748

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

344 10418

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

11 28

Finding Avalon: The Quest of a Chaosbringer

(Đang ra)

Finding Avalon: The Quest of a Chaosbringer

Prajed gayatri

Giữa một ngôi trường đầy rẫy những kẻ bắt nạt trịch thượng và một hầm ngục ẩn chứa những mạo hiểm giả tàn nhẫn, người hùng của chúng ta phải hành động thật nhanh để giảm cân và cày cấp nếu muốn sống s

128 118

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

149 1518

VOL 2 [ĐANG TIẾN HÀNH] - Chương 8: Nhỏ Bạn Thứ Ba Và Thứ Nhất Đang Gặp Rắc Rối

Giờ học kết thúc trong yên bình, và rồi đến lúc tan trường—

“L-làm sao giờ, Minacchi!”

“Cậu nói với tớ thì cũng chịu thôi...”

Không phải trong lớp học hay một phòng học trống nào, mà là một góc của tòa nhà chính.

Ở cuối hành lang, có một không gian trống trải nằm ngay sau hàng ghế được xếp chồng lên nhau.

Minato không hề biết có một nơi như thế này, nhưng có vẻ nó đã trở thành tụ điểm của các cô nàng gyaru.

“Nói thì nói thế chứ, giờ không phải là lúc nhìn quần lót đâu!”

“Trên đời này làm gì có lúc nào mà lại không muốn nhìn quần lót chứ?”

“Ừm, cũng đúng nhỉ... Vì là con trai mà.”

Honami Mugi có vẻ đã bị thuyết phục.

Trước mặt Minato, Honami đang quay lưng lại, vạch chiếc váy ngắn của mình lên.

Chiếc quần lót hôm nay màu đen, và nó hợp với làn da rám nắng của cô một cách đáng ngạc nhiên.

“Mà này, đây là đâu vậy? Mấy cái ghế xếp trông như chướng ngại vật ấy, tụi mình trèo qua đây có ổn không thế?”

“Ai biết. Nghe nói từ nhiều năm trước, một vài nữ sinh đã dùng chỗ này để tán gẫu. Giờ thì chỉ còn Mugi với Sarara dùng thôi.”

“Izumi-san à? Hazuki không dùng chỗ này sao?”

“Aoi không đời nào chịu đến một nơi hẻo lánh thế này đâu.”

“Cũng phải...”

Ở trường, Hazuki lúc nào cũng ở những nơi nổi bật, như thể trung tâm của lớp học.

Lén lút ở một nơi như thế này thật không hợp với cô ấy chút nào.

Khác với Serina, lý do cô ấy không cho Minato “làm” nhiều ở trường chắc là vì cô ấy không thích những hành động lén lút.

“Hồi trước cũng có vài học sinh khác ghé qua, nhưng chẳng biết từ lúc nào họ không đến nữa.”

“Ra là vậy...”

Honami Mugi có mái tóc vàng và làn da rám nắng, Izumi Sarara cũng là một cô nàng tóc vàng nổi bật, cả hai đều là những người nổi bật nhất trong nhóm gyaru của Hazuki.

Họ không đáng sợ chút nào, thậm chí còn rất thân thiện, nhưng với những học sinh không biết rõ về họ, có lẽ sẽ cảm thấy khó gần.

Mà nói đâu xa, chính Minato trước đây cũng từng có cảm giác không thoải mái với Honami.

“Thế nên cho cậu xem quần lót cũng không sao đâu... mà, vấn đề có phải là ở chỗ này không nhỉ?”

“Chà, nếu chỉ có mình tớ xem thì chắc không có vấn đề gì.”

“Minacchi, cậu cũng có tính chiếm hữu cao ghê nhỉ...”

“Từ lúc được Honami cho xem quần lót, tớ càng không muốn cho đứa con trai nào khác thấy nó nữa.”

Quần lót của Honami Mugi, và giờ là cả cặp mông của cô nữa.

Cặp mông có hình dáng đẹp, căng tròn và mịn màng cũng mang màu rám nắng, hợp với cả quần lót trắng lẫn đen.

Cậu không đời nào có thể để những thằng con trai khác thấy cặp mông và chiếc quần lót quá ư khiêu gợi này.

“Mugi cũng không có ý định cho ai khác ngoài Minacchi xem đâu... Kyaa, kora, Mugi có cho cậu sờ mông đâu!”

“Aa, xin lỗi. Lỡ tay...”

Minato đã vô tình chạm tay vào mông cô qua lớp quần lót đen.

Đúng như tưởng tượng, nó mềm mại đến mức tưởng chừng bàn tay có thể lún sâu vào.

“K-không sao đâu. Mà, cậu cũng giỏi kiềm chế đến tận bây giờ ghê. Mugi cứ nghĩ lần đầu cho xem quần lót là sẽ bị cậu sờ mó khắp nơi rồi chứ.”

“Từ lúc đó tớ đã được phép sờ mó rồi sao...!”

“Thường thì chẳng ai nghĩ chỉ nhìn thôi là xong đâu. Mugi còn tưởng cậu sẽ sấn tới hơn nữa cơ.”

“Không, tớ không thể nào chạm vào khi chưa hỏi xin phép được.”

“Chẳng phải cậu vừa mới làm thế sao?”

“X-xin lỗi... Vậy, cho phép tớ một lần nữa, hãy cho tớ được sờ mông của Honami!”

“Cậu sấn tới thật kìa!”

Honami đỏ bừng mặt, vẫn quay lưng lại nhưng ngoảnh mặt về phía Minato.

“Aaan♡ Thiệt tình, mới đó mà đã...♡ Nè, cách sờ của cậu, dâm quá đấy... aaan♡”

“Nó hơi lớn hơn mông của Hazuki và Serina, cảm giác sờ thích thật...”

“Oi kora, đừng có nói mông con gái lớn hay không.”

Honami lườm cậu một cái sắc lẹm.

“X-xin lỗi. Lỡ miệng...”

“Hử? Minacchi, mông của Rukacchi thì không nói, nhưng cả mông của Aoi nữa— à, ra vậy. Con bé đó hay mặc quần đùi chạy nhảy lung tung mà nhỉ. Minacchi cũng hay đi Spotti với Aoi đúng không. Nếu thấy cô ấy mặc quần đùi thì cũng biết được độ lớn của mông nhỉ.”

“Đ-đúng vậy, đúng vậy.”

Honami có đầu óc nhanh nhạy, dường như đã hình dung ra mọi chuyện trong tích tắc.

Thật may là không cần phải nói dối, nhưng cũng có chút cảm giác tội lỗi—

Minato vẫn chưa tiết lộ cho Honami biết rằng cậu cũng đã yêu cầu Hazuki để làm những chuyện dâm đảng.

Cậu cũng đang giữ lời hứa với Serina là “hãy giữ bí mật chuyện chơi đùa với Honami-san”.

Quả thực, bản thân Minato cũng không muốn nói điều gì bất cẩn với Honami, người có mối quan hệ thân thiết với Hazuki.

Thỉnh thoảng, cậu lại có cảm giác như mình đang ngoại tình vậy...

Nhưng Minato không hề hẹn hò với Hazuki, và với Serina cũng vậy.

Hơn nữa, mối quan hệ giữa cậu và Honami vẫn còn trong sáng, chỉ thỉnh thoảng cho xem quần lót và sờ mông mà thôi.

“Phù... Tạm thời thì, vui thật đấy.”

“Cậu trông có vẻ đã tận hưởng thỏa thích rồi nhỉ...”

Honami có vẻ ngượng ngùng, tay giữ lấy mông qua lớp váy.

Sau đó, cô ngồi phịch xuống sàn.

“Mà này, chuyện livestream sao rồi? Nếu có gì cần giúp thì tớ sẵn lòng giúp bất cứ lúc nào.”

“Đương nhiên rồi, nếu là chụp ảnh khiêu gợi thì cậu giúp được bao nhiêu mà chẳng được.”

Honami nheo mắt nhìn cậu chằm chằm.

“Chỉ là... mấy tấm ảnh Minacchi chụp cho Mugi, nó dâm quá, Mugi thấy trẻ vị thành niên mà đăng ảnh như vậy lên thì có chuyện mất. À không, một trăm phần trăm là toang luôn.”

“Đó là một điểm mù mà tớ không nghĩ tới...”

“Không, không hề mù chút nào hết! Lúc chụp cậu phải nhận ra chứ!”

“Đòi hỏi vô lý quá. Làm sao não tớ hoạt động được khi đang nhìn dáng vẻ khiêu gợi của Honami chứ.”

“C-cậu hành động hoàn toàn theo bản năng à? Con trai đỉnh thật... hay là chỉ Minacchi mới đỉnh vậy?”

“Ai biết...?”

Nhưng Minato nghĩ rằng, con trai cao trung thì đều như vậy cả.

Chỉ là bản thân cậu đặc biệt được ưu ái bởi những cô bạn nữ mà thôi.

“Bị cảnh sát sờ gáy thì Mugi chịu không nổi đâu. Chắc Mugi sẽ lựa vài tấm không quá nhạy cảm rồi đăng lén thôi. Hiện tại, tài khoản mạng xã hội của Mugi chỉ có bạn bè thân thiết biết thôi à.”

“Dù vậy cũng nên cẩn thận một chút.”

Những bức ảnh đã đăng lên mạng không biết sẽ bị rò rỉ từ đâu.

“Không sao đâu, chỉ có những đứa bạn thân thật sự như Aoi biết tài khoản đó thôi— à, đúng rồi! Giờ không phải lúc xem quần lót đâu, Minacchi!”

“Tớ biết rồi mà.”

“Biết rồi mà còn nhìn chằm chằm rồi còn sờ mó nữa... mà thôi, cũng được.”

“Được luôn à.”

Có vẻ Honami cũng đang tận hưởng cuộc vui với Minato.

“Không phải chuyện đó, mà là chuyện kia ấy ấy đó?”

“Ừm...”

Thành thật mà nói, việc Minato tận hưởng quần lót và cặp mông của Honami là một cách để trốn tránh thực tại.

Nếu không tạm thời trốn tránh thực tại, cậu không thể nào sắp xếp lại suy nghĩ của mình được.

“Chuyện này không đùa được đâu nhỉ...”

“Tưởng Aoi với Enacchi làm lành rồi... ai ngờ giờ đến Aoi với Rukacchi lại chiến tranh lạnh? Cứ hết chuyện này đến chuyện khác ấy nhỉ.”

“Ừm... xin lỗi. Lần này, tớ cũng có một phần trách nhiệm.”

Minato cũng ngồi xuống trước mặt Honami và cúi đầu thật sâu.

Đúng vậy, cả ngày hôm nay—không khí giữa Hazuki Aoi và Serina Ruka vô cùng căng thẳng.

“Mugi cũng không nói là lỗi của Minacchi đâu.”

“Không, đáng lẽ tớ phải nhanh chóng làm lành cho hai người họ mới phải. Đây là kiểu để lâu sẽ càng cứng đầu hơn cho xem...”

“Lạ thật nhỉ, Aoi là người thẳng tính, còn Rukacchi cũng không phải kiểu người hay để bụng.”

“Gay go rồi đây...”

Cả hai đều không đưa ra được ý kiến xây dựng nào, chỉ toàn là những lời than thở.

Hazuki Aoi, từ sáng đến giờ ở trong lớp lúc nào cũng tỏ ra khó chịu—

Còn Serina thì cứ nhìn sắc mặt của Hazuki, và theo như Minato thấy, họ không nói với nhau một lời nào.

“Chẳng biết từ lúc nào, Serina cũng bắt đầu tỏ ra khó chịu theo.”

“Chuyện thường thấy mà. Kiểu như ‘Mình có làm gì sai đâu, sao lại giận mình?’. Đúng là một vòng luẩn quẩn tồi tệ.”

“Nếu Serina chỉ sợ sệt thôi thì có lẽ tớ đã có thể dỗ dành Hazuki và giải quyết được vấn đề.”

“Mà khoan, tại sao Aoi lại giận vậy?”

“Tớ cũng không biết.”

“Ể! Minacchi mà không biết thì còn ai biết nữa!”

Honami làm một vẻ mặt đáng thương.

“Không không, gần đây Honami cũng đã có thể tâm sự thẳng thắn với Hazuki rồi mà nhỉ? Cùng là con gái với nhau thì sẽ dễ hỏi chuyện hơn... tớ không có ý định đùn đẩy cho các cậu đâu.”

“Cậu đang cố đùn đẩy đúng không? Hừm, Aoi lúc giận lên đáng sợ lắm...”

“Con bé đó có bao giờ nổi giận trước mặt các cậu à?”

Nhắc mới nhớ, Minato nhớ lại lần đầu tiên cậu vạch váy Hazuki lên xem quần lót, lúc đó cô ấy cũng phồng má giận dỗi.

“Lúc đi mua sắm, có mấy gã tán tỉnh ngớ ngẩn đến gần là cô ấy gắt kinh khủng luôn.”

“K-kinh khủng?”

“‘Chậc’ một tiếng rồi lơ toàn tập. Nếu vẫn còn bám theo thì cô ấy sẽ hét lên, ‘Biến đi!’ luôn đó.”

“Cô ấy cũng có mặt như vậy à...”

Hazuki là người năng động, giọng nói cũng rất vang.

Lúc chơi đùa với Minato, cô ấy cũng thường hay la lớn, nhưng cậu chưa từng thấy cô ấy hét vào mặt ai bao giờ.

Dù là bạn bè, có vẻ như vẫn còn một mặt khác của Hazuki mà Minato chưa biết.

“Mà, cũng nhờ có Aoi mà Mugi và các bạn mới tránh được mấy gã tán tỉnh phiền phức.”

“Chà, nhóm của Hazuki chắc chắn hay bị mấy gã đó bám theo rồi.”

Hazuki thì khỏi phải nói, Honami và cô bạn thân Izumi, cùng những cô gái khác đều là mỹ nhân.

Thì ra trưởng nhóm Hazuki đã tự mình bảo vệ các bạn của cô ấy.

“Hazuki chắc chắn là một người rất coi trọng bạn bè nhỉ.”

“Ừm!”

Honami nhoài người về phía trước.

Theo đà đó, bộ ngực cỡ E đồ sộ của cô rung lên bần bật.

“Dù một thời gian trước Mugi có hơi giữ khoảng cách với cô ấy, nhưng Mugi vẫn nhận ra rằng cô ấy rất trân trọng mối quan hệ với bọn Mugi.”

“Coi trọng bạn bè à...”

Minato chống cằm suy nghĩ.

Chính cậu cũng đã nói, nhưng Hazuki thật sự rất coi trọng bạn bè.

Có lẽ vì vậy mà cô ấy đã đồng ý với những yêu cầu của Minato.

Sau khi trở nên xa cách với Koharu Ena, cô ấy đã luôn day dứt về sự thất bại trong mối quan hệ đó, và nó đã phủ một bóng đen lên cả những mối quan hệ bạn bè ở cao trung.

“Chính vì vậy... có lẽ Hazuki cũng có chút kỳ lạ.”

“Hả? Tại sao?”

“Với một người coi trọng bạn bè như Hazuki mà lại cố chấp áp đặt yêu cầu của mình thì hơi lạ. Lẽ ra cô ấy phải đứng về phía Serina mới đúng chứ?”

“À, ra vậy. Minacchi cũng thông minh phết. Aoi tuy là người hiếu thắng, nhưng đối thủ là Rukacchi mà lại đẩy mọi chuyện thành cuộc chiến thì có hơi lạ. Biết đâu lý do cô ấy giận và lý do cô ấy đối đầu lại là hai chuyện khác nhau thì sao.”

“...Honami, cậu đúng là thông minh thật.”

“Ra vậy,” đến lượt Minato phải thán phục sự nhanh trí của Honami.

Nếu tách biệt hai lý do đó ra, có lẽ Minato cũng có thể hiểu được tình hình này.

“Phải rồi, lý do tại sao Hazuki lại giận có lẽ không phải là một điều gì đó quá phức tạp.”

“Thật không? Nếu biết được lý do rồi thì coi như đã giải quyết xong?”

“Không, chưa hề? Đó mới chỉ là điểm khởi đầu thôi.”

“Thiệt tình, Minacchi làm người ta mừng hụt!”

Honami càng nhoài người về phía trước, đặt hai tay lên đùi của Minato đang ngồi khoanh chân.

“Thôi được rồi, giải quyết đi! Chuyện quán cà phê hầu gái vẫn chưa tiến triển gì cả! Nếu, nếu Minacchi giải quyết ổn thỏa mọi chuyện—M-Mugi sẽ cho cậu làm thêm một chút chuyện khiêu gợi nữa!”

“Chỉ thêm một chút thôi à!?”

“Cậu định đòi Mugi cho làm đến mức nào vậy!?”

“Không... tớ đang định đường hoàng yêu cầu cậu làm những chuyện còn khiêu gợi hơn nữa cơ.”

“...Sau khi lễ hội văn hóa kết thúc nhé. Một cách an toàn.”

Honami vừa kinh ngạc vừa đỏ mặt, nhưng vẫn gật đầu lia lịa.

Nửa đùa nửa thật, nhưng có vẻ cô sẽ cho cậu làm thật.

Sau khi được xem quần lót và sờ nhẹ vào mông—theo từng bước thì tiếp theo sẽ là “ngực”, nhưng liệu có thể làm được nhiều hơn thế không?

Minato vừa mong đợi.

Vừa có dự cảm rằng “một cách an toàn” nghe có vẻ khó khăn.

✦✧

Không còn nhiều thời gian cho đến ngày diễn ra lễ hội văn hóa.

Vì gần đến ngày mới bắt đầu chuẩn bị, nên việc không có thời gian là điều hiển nhiên.

Minato đang một mình đi trên đường về.

Honami nói có việc bận (có vẻ là đi chơi), nên đã nhanh chóng đi đâu mất.

Hazuki và Serina cũng không thấy đâu, nên hôm nay cậu đành lủi thủi đi về một mình.

Nhưng có lẽ lúc này lại tốt.

Ở một mình sẽ dễ dàng sắp xếp suy nghĩ hơn.

Chỉ còn chưa đầy hai tuần nữa là đến lễ hội văn hóa.

Nhìn tình hình của các lớp khác, họ đã bắt đầu công việc cụ thể cho gian hàng của mình rồi.

Quán cà phê hầu gái, tệ nhất thì chỉ cần có hầu gái là được.

Thực đơn đã quyết định là trà và cà phê nóng và lạnh.

Về đồ ăn, họ đã quyết định chuẩn bị bánh pound cake đơn giản và hai loại bánh quy.

Dù sao đi nữa, cả đồ uống và đồ ăn đều không thể làm những thứ quá cầu kỳ.

Đến đây thì vẫn ổn—

Trên thực tế, giữa phong cách tiệc tùng và phong cách Anh Quốc, không khí của quán sẽ hoàn toàn khác nhau.

Thành thật mà nói, Minato thì thế nào cũng được.

Có lẽ, phần lớn các bạn nam cũng có cùng ý kiến.

Các bạn nữ thì có vẻ có những yêu cầu riêng, nhưng thực tế những người sẽ làm hầu gái trong quán là họ, nên điều đó cũng là đương nhiên.

“Nói thẳng ra thì lớp mình, phe nữ mạnh hơn mà...”

Không chỉ trong lớp, mà cả trong trường cũng có nhóm Hazuki nổi tiếng, nên điều này cũng là đương nhiên.

Serina cũng được biết đến là một mỹ nhân, hơn nữa thành tích học tập còn đứng đầu khối.

Ngoài ra, thực ra cũng có nhiều học sinh ưu tú và những cô gái dễ thương khác.

Ngược lại, các bạn nam hướng ngoại trong lớp chỉ có số ít, hầu hết đều là những người bình thường như Minato hoặc hướng nội.

Dù các bạn nam có làm gì đi nữa, cũng không thể nào giải quyết được mâu thuẫn của các bạn nữ—

“Oi, Toshiya!”

“Oái.”

Bốp, một cú đập mạnh vào lưng khiến Minato suýt nữa ngã nhào.

“G-giật cả mình... Gì đây, Azusa à?”

“Thô lỗ quá đấy. Tớ đây dù gì cũng là cô bạn nữ đầu tiên của Toshiya đó.”

“Đầu tiên gì chứ.”

Đứng sau lưng Minato là Azusa Kotone.

Mái tóc nâu dài ngang vai, chiều cao không thấp cũng không cao.

Ngực cũng có da có thịt, nhưng không phải ngực khủng như Hazuki hay Honami.

Gương mặt có phần trẻ con, hơi theo hướng loli—đó là lời tự nhận của cô nàng.

9b06d8e0-2f61-4fcb-8950-54f45a8e1dc5.jpg

“Hay là số không nhỉ. Cô bạn nữ đúng nghĩa đầu tiên là Hazuki-san?”

“Số không hay đầu tiên thì cũng được thôi...”

Nếu nói về những cô bạn nữ cho cậu làm đủ thứ chuyện thì Hazuki đúng là người đầu tiên.

Cậu cứ nghĩ Honami là người thứ tư, nhưng thực ra là người thứ ba—mà thôi, chuyện đó cũng kệ đi.

“Mà này, nhà Azusa đâu phải hướng này?”

“À không, tại tớ thấy Toshiya vai rũ xuống, lững thững bước đi nên mới bám theo một chút.”

“Tớ bị theo dõi à.”

Điều đó đã đủ ngạc nhiên, nhưng việc bản thân hoàn toàn không nhận ra còn đáng ngạc nhiên hơn.

Minato không phải là người nhạy bén—nếu không muốn nói là khá chậm chạp, nhưng Azusa chắc cũng không giỏi việc theo dõi người khác.

“Đúng vậy đó, game Mon-Tomo vừa có kịch bản mới nên tớ định hôm nay sẽ cày thật kỹ cơ.”

“Cậu vẫn còn chơi Mon-Tomo à.”

“Tớ chỉ chơi cho vui thôi. Chơi tà tà ấy mà.”

Mon-Tomo là tên viết tắt của một game xã hội có tên “Monster Friends”.

Đối với Minato, đó là một trò chơi gắn liền với những kỷ niệm cay đắng, cậu đã từng chơi nhưng đã xóa khỏi điện thoại từ lâu.

“Thế mà lại bị cuốn vào chuyện tư vấn tình cảm cho bạn, rồi lại bị thầy cô nhờ vả, cuối cùng cũng được về thì lại thấy bóng lưng của Toshiya như đang khóc vậy.”

“Tớ đâu có khóc.”

Azusa là người tốt bụng, nên chắc hay bị người khác nhờ vả.

Thêm vào đó, cô có vẻ không thể làm ngơ khi thấy bạn bè gặp khó khăn.

“Chỉ là, chuyện đó đó. Chuyện quán cà phê hầu gái.”

“À, cái đó à. Chẳng phải chỉ còn cách Toshiya giải quyết thôi sao?”

“Azusa cũng đùn đẩy cho tớ à.”

“Hay đúng hơn, chẳng phải vì cậu muốn giải quyết nên mới đang đau đầu sao?”

“Ừ thì, đúng là vậy... nhưng kết luận là chẳng thể làm gì được cả.”

“Nếu không làm gì đó, ngày lễ hội văn hóa sẽ đến không thương tiếc đâu đấy?”

“Cậu cứ đẩy hiện thực phũ phàng vào mặt tớ nhỉ...”

Quả thực, những gì Azusa nói hoàn toàn đúng.

Dù Minato có hành động hay không, ngày lễ hội văn hóa vẫn sẽ đến—

“Nhân tiện, Azusa ở phe nào vậy? Lần họp đầu tiên cậu có vẻ không theo phe nào cả.”

“Nói thật thì tớ không theo phe nào cả, nhưng hiện tại thì chắc là phe tiểu thư. Mấy bạn nữ trầm tính đều theo phe đó cả.”

“Phe tiểu thư à...”

Minato gọi đó là phe Anh Quốc, nhưng có lẽ nó có nhiều tên gọi khác nhau.

“Tớ thì sao cũng được, nhưng phải quyết định thôi.”

“Chúng ta không thể cứ thế này mà bước vào ngày lễ hội văn hóa được.”

“Hazuki-san và Serina-san đều là bạn của Toshiya mà ha? Dù không làm được gì thì ít nhất cũng nên lắng nghe họ nói chuyện chứ?”

“Đúng là một lời khuyên chí lý.”

Azusa chắc cũng đã nhận ra rằng Hazuki và Serina đang thực sự đối đầu với nhau.

Minato không biết rằng Hazuki và Serina vốn đã thân nhau từ trước, nhưng gần đây hai người họ cũng thường nói chuyện với nhau trong lớp.

Vậy mà hôm nay Hazuki và Serina không hề nói chuyện, lại còn tỏa ra một bầu không khí căng thẳng—

Ngay cả một học sinh thường ngày ít tiếp xúc với họ như Azusa cũng phải nhận ra.

“Mà thôi, không cãi nhau thì không phải là bạn mà.”

“Không phải là không cãi nhau thì sẽ tốt hơn sao?”

“Tớ với Toshiya cũng từng cãi nhau, nhưng bây giờ chẳng phải hai ta còn thân hơn trước sao?”

“...Đâu phải là cãi nhau. Chỉ là tớ tự ý né tránh Azusa thôi.”

Minato đã tỏ tình với người bạn của mình là Azusa, và bị từ chối một cách phũ phàng—

Cậu đã đánh mất cả mối quan hệ bạn bè—hoặc đã từng nghĩ rằng mình đã đánh mất.

Về phía Azusa, có vẻ cô đã chờ đợi một cơ hội để hàn gắn mối quan hệ.

“Toshiya chẳng hiểu sao lại có vẻ rất hòa hợp với các bạn nữ, nên chắc không sao đâu?”

“Cậu nói nhẹ nhàng thật đấy.”

“Thật ra thì, cả lớp mình ai cũng đang trông chờ vào Toshiya đó.”

“Cho nên đó không phải là trông chờ mà là đùn đẩy hết cho tớ đúng không!?”

Honami cũng vậy, nhưng giờ thêm cả Azusa và toàn thể lớp học dường như đang đặt hết kỳ vọng vào Minato.

Học lực và thể thao đều bình thường, tính cách cũng bình thường, sao lại đổ hết trách nhiệm lên một kẻ tầm thường như mình chứ.

Minato vừa nghĩ vậy, vừa biết rằng mình không thể trốn tránh được.

“Chỉ là một lễ hội văn hóa, chỉ là một quán cà phê hầu gái—người ngoài nhìn vào có thể nghĩ vậy, nhưng đối với chúng tớ, đây là lễ hội văn hóa năm nhất cao trung duy nhất trong đời. Đó là một điều quan trọng.”

“...Chà, làm quán cà phê hầu gái có lẽ đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng. Ủa, hình như câu này là Hazuki nói thì phải.”

“À, đối với Hazuki-san thì các sự kiện đặc biệt quan trọng nhỉ. Lễ hội văn hóa là một sự kiện để tất cả bạn bè trong lớp cùng nhau tận hưởng mà.”

“Đúng vậy...”

Hazuki, Serina, Honami, Azusa—

Bây giờ đã là tháng Mười một, những sự kiện có thể cùng nhau tham gia trong lớp học có những cô gái này không còn nhiều nữa.

Trong số những sự kiện còn lại, lễ hội văn hóa là sự kiện lớn nhất.

“Vậy nên hãy cố gắng lên, Toshiya. Lỡ có thất bại thì đã có tớ, cô gái dễ thương thứ năm của lớp, an ủi cậu rồi.”

“Cậu vẫn còn để bụng chuyện bị xếp thứ năm à?”

“Làm gì có. Tớ thật sự nghĩ thứ năm là còn được ưu ái quá rồi.”

Azusa cười toe toét.

Minato chợt nghĩ đến gương mặt của Hazuki, Serina, Honami, và người bạn của Honami là Izumi Sarara—và rồi cậu nghĩ một điều thật thất lễ rằng Azusa xếp thứ năm có lẽ là một con số chính xác đến bất ngờ.

“An ủi tớ à, tớ có thể nhờ cậu điều gì đó không?”

“Được chứ? Cậu muốn tớ làm gì sao?”

“Ờm…”

Đương nhiên, cậu không thể nào yêu cầu Azusa những chuyện như cho xem quần lót, cho mút ngực hay dùng miệng được.

Ít nhất là ở thời điểm hiện tại.

“À, tớ thì có một việc muốn nhờ đây. Tớ đang phân vân trong việc chinh phục Mon-Tomo.”

“...Tớ đã không chơi Mon-Tomo một thời gian rồi.”

“Một game thủ như Toshiya chắc chắn có nhiều kinh nghiệm hơn tớ mà.”

“............”

Hiện tại, có lẽ Azusa là người bạn mà cậu có thể thoải mái giao tiếp nhất.

Không, như vậy không được.

Cậu phải lấy lại mối quan hệ thoải mái với Hazuki và Serina—

✦✧

“À, mừng cậu về, Minato.”

“Mừng cậu về nhà, Minato-kun.”

“............”

Minato cảm thấy quyết tâm vừa rồi của mình như đang lung lay.

Cậu muốn lấy lại mối quan hệ với hai người họ, nhưng cậu vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng tâm lý.

Khi bước vào phòng khách nhà Hazuki, cậu thấy Hazuki và Serina trong bộ đồng phục đang đứng đối mặt nhau.

Áp lực tỏa ra từ hai người họ thật kinh khủng.

“S-Serina. Sao cậu lại ở đây?”

“Tớ để quên đồ ở nhà Minato-kun, nên tớ đến để lấy.”

“Aa, à à, ra vậy.”

Tại sao hai người này lại đứng mà không ngồi nhỉ?

Minato muốn hỏi, nhưng không khí lúc này không cho phép cậu nói những lời bất cẩn.

Cậu nghĩ lẽ ra mình nên bỏ chạy, nhưng không thể nào bỏ lại hai người bạn của mình mà biến mất một mình được.

“Nhưng mà, tớ không có chìa khóa nhà của Minato-kun... nên lúc đang phân vân không biết làm sao ở sảnh thì Aoi-san về...”

“Tớ cũng có thể dùng chìa khóa dự phòng để mở cửa nhà Minato cho cậu vào, nhưng tự ý dẫn người khác vào nhà cũng không hay. Vả lại, tớ nghĩ Minato cũng sắp về rồi.”

Điêu ghê, lúc tớ không có nhà cậu vẫn dùng chìa khóa dự phòng vào thoải mái còn gì.

Minato cũng không thể nào thốt ra lời phản bác đó.

Không, đây không phải là lúc để sợ hãi—

“Chờ đã, hai cậu. Tạm thời ngồi xuống đi đã?”

“Cũng phải nhỉ. Đây là nhà tớ mà.”

“Vậy xin phép.”

Hazuki ngồi vắt chéo chân trên ghế sofa, còn Serina thì ngồi seiza trên sàn.

Sao không ngồi cạnh nhau đi chứ, Minato lại cảm thấy muốn chùn bước.

“Được rồi, nói thẳng ra đi. Hai cậu tại sao lại cãi nhau?”

“Vào thẳng vấn đề luôn nhỉ, Minato.”

“Không, tụi tớ đâu có cãi nhau...”

Cả hai người đều có những phản ứng khác nhau.

Có thể nói rằng cả hai phản ứng đều rất giống với tính cách của họ.

“Vậy thì, Hazuki. Bắt đầu từ cậu.”

“Gì đây, lấy lời khai? Thẩm vấn? Hay là... tra tấn?”

“Ai lại đi tra tấn bạn bè chứ!”

Minato cảm thấy khó ngồi cả trên sofa lẫn trên sàn, nên quyết định đứng để nói chuyện.

“Việc Serina nghiên cứu về hầu gái đâu phải là chuyện gì xấu. Tại sao Hazuki lại nổi giận?”

“Tớ không giận vì chuyện cậu ấy nghiên cứu. Đó là tự do của Ruka mà.”

“Đương nhiên rồi. Không, ý tớ là, vậy thì tại sao lại khó chịu—”

“A-Aoi-san, cậu đang giận sao? Ừm... nếu vậy thì...”

Serina nhìn lên Hazuki với vẻ mặt bối rối.

Thật bất ngờ, có vẻ Serina không nhận ra rằng Hazuki đang giận.

“Chắc chắn là đang giận rồi. Mà, chẳng phải Ruka cũng đang giận sao?”

“Tớ thì không... chỉ là, tớ không biết phải làm sao. Aoi-san hoàn toàn không thèm nhìn mặt tớ...”

“............”

Ra vậy, Minato hiểu ra.

Serina không phải là kiểu người thể hiện sự tức giận ra mặt.

Vậy mà hôm nay cô lại có vẻ căng thẳng, có lẽ là vì cô không biết nên thể hiện thái độ như thế nào.

Cô không có tâm trạng để nở nụ cười thân thiện như mọi khi, nên trông có vẻ như đang giận—chắc là vậy.

“À, thái độ của tớ cũng không tốt nhỉ. Như vậy không hay chút nào. Tự dưng nổi giận mà không giải thích lý do, đúng là một con nhỏ phiền phức.”

“Ừm, Hazuki vốn dĩ đã hơi phiền phứ—”

“Sao!?”

“K-không có gì ạ!”

Minato bị Hazuki lườm một cái sắc lẹm, bất giác đứng thẳng người.

Hazuki đã che giấu vụ Momo bỏ trốn, đó là sự kiện khiến cô biết đến Minato.

Cô cũng đã luôn giấu kín nỗi sợ hãi về mối quan hệ bạn bè bắt nguồn từ mâu thuẫn với Koharu Ena.

Cô tỏ ra là một người cởi mở, nhưng thực ra lại có cả một tính cách hoàn toàn trái ngược—

Vì đã che giấu những bí mật đó suốt một thời gian dài, nên nói cô phiền phức cũng không phải là quá lời.

“Ừm, Aoi-san. Tớ thực sự không có ý định cãi nhau với cậu. Vốn dĩ, chuyện quán cà phê hầu gái tớ cũng không có ý định gây phiền phức cho mọi người trong lớp. Vì vậy, tớ nghĩ mọi người cứ làm theo ý mình muốn. Những bạn ủng hộ phong cách Anh Quốc, tớ sẽ cố gắng thuyết phục họ rút lui—”

“Chính là chỗ đó!”

Hazuki chỉ thẳng ngón trỏ vào mặt Serina.

“...Aoi-san, chỉ tay vào người khác là không lịch sự đâu?”

Trong tình huống này mà còn nhận xét được như vậy thì đúng là đỉnh thật.

Minato không khỏi thán phục sự can đảm của Serina.

“Cũng phải nhỉ. Xin lỗi.”

Nhưng Hazuki cũng bất ngờ gật đầu đồng ý và hạ tay xuống.

“Nhưng mà, chính là chỗ đó.”

“C-chỗ nào cơ?”

“Chuyện quán cà phê hầu gái hay nghiên cứu gì đó, mấy chuyện đó không quan trọng! À không, cũng không phải là không quan trọng!”

“Rốt cuộc là sao.”

Từ nãy đến giờ, Minato không thể nào hiểu được Hazuki muốn nói gì.

Serina có vẻ cũng vậy, trông như có cả một đàn dấu hỏi bay quanh đầu cô ấy.

“Ruka, tớ không ưa cái thái độ đó của cậu!”

“T-thái độ... của tớ?”

Hazuki ngồi vắt chéo chân ra vẻ bề trên trên sofa, còn Serina thì ngồi seiza trên sàn, trông hệt như Serina đang bị dạy dỗ.

Thực tế, có lẽ Hazuki đang lên án Serina—chăng?

Hazuki hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh.

“Ruka... cậu đã thu thập những tài liệu về quán cà phê hầu gái đó từ rất lâu rồi đúng không?”

“...Cậu tinh ý thật đấy, Aoi-san.”

“Tớ cũng hay đọc đi đọc lại những tạp chí mà tớ thích. Mép trang sách cũng hay bị quăn lại.”

“............”

Nghe nói vậy, cậu mới nhớ ra.

Minato đã vào phòng Hazuki nhiều lần, và thấy những chồng tạp chí thời trang chất trên sàn.

Đúng là dân hướng ngoại, không ngừng nghiên cứu xu hướng—cậu đã từng có ký ức nghĩ như vậy.

“Vài cuốn trong số tạp chí đó cũng có tình trạng tương tự. Chắc chắn không phải cậu mới mua sau khi có chuyện về lễ hội văn hóa đâu nhỉ? Cậu mê mẩn bộ phim truyền hình về hầu gái của nước ngoài từ mấy năm trước rồi phải không?”

“Chà... đúng vậy.”

Serina khẽ gật đầu.

“Dù cho là mới mua gần đây, đọc kỹ đến mức đó thì phải thích lắm mới làm được.”

“V-vâng... tuy không phải là mới mua, nhưng đúng là tớ đã đọc rất kỹ.”

Serina gật đầu lia lịa.

“Ruka đang sống trong một căn nhà giống như dinh thự của võ sĩ ngày xưa phải không?”

“Ể? K-không có gì to tát đâu—nhưng đúng là một căn nhà cổ.”

“Vậy nên cậu mới ao ước một dinh thự kiểu Anh Quốc? Đây chỉ là tớ đoán thôi.”

“Uu… c-cậu tinh ý thật đấy... không ngờ cậu lại đọc được đến mức đó...”

“Cậu đang coi thường tớ đấy à?”

“K-không hề luôn.”

Serina vội vàng lắc đầu.

Nhưng có vẻ suy đoán của Hazuki đã trúng phóc.

Serina Ruka là một tiểu thư kiểu Yamato Nadeshiko chính hiệu, rất hợp với mái tóc đen dài.

Nhà cô cũng là một dinh thự kiểu Nhật truyền thống, có lẽ phong cách sống cũng theo kiểu Nhật.

Ngược lại, cô ao ước một cuộc sống theo phong cách phương Tây—đó là một câu chuyện hoàn toàn có thể xảy ra.

“Cậu mang những cuốn tạp chí đó đến đây là định chỉ tiết lộ lòng mình cho một mình Minato thôi à?”

“...Tớ muốn nói cho Minato-kun biết. Về những thứ mà tớ thích. Chỉ là, tớ cũng phân vân không biết có nên nói ra hay không... không, tớ đã phân vân rất nhiều...”

Khi Serina lí nhí nói vậy.

Hazuki thở dài một hơi thật nặng nề.

“Ruka, thực ra cậu đã muốn mặc đồ hầu gái và phục vụ khách hàng từ rất lâu rồi nhỉ? Không phải kiểu ‘quẩy lên’ mà bọn tớ định làm, mà là kiểu truyền thống, hay đúng hơn là kiểu chính thống.”

“K-không có chuyện đó... đây là gian hàng của lớp, tớ không thể nói ra những mong muốn cá nhân được...”

“Vậy nên cậu mới định nhường cho bọn tớ phải không?”

“...Nhường hay không, tớ không có quyền hạn đó...”

“Chính là chỗ đó!”

Vút—Hazuki lại định chỉ tay vào Serina, nhưng đã kịp hạ tay xuống vào phút chót.

“Tớ không ưa cái kiểu ngại ngùng, giữ kẽ đó của cậu! Cực kỳ không ưa!”

“K-không ưa?”

Serina ngơ ngác.

“Ruka, tớ là bạn của cậu mà đúng không!?”

“T-tất nhiên là tớ nghĩ vậy... dù có hơi mạo muội...”

“Không có mạo muội gì hết! Đối với bạn bè mà còn ngại ngùng thì làm sao được! Nếu có điều gì muốn làm, thì cứ đường hoàng mà thách thức bạn bè đi chứ!”

Hazuki phấn khích đứng dậy, nhìn xuống Serina.

Hai tay chống hông, ưỡn ngực, một thái độ vô cùng đường hoàng—đúng là nữ hoàng của phe hướng ngoại.

“Ruka, cậu đã nhìn thấy cái gì ở Minato vậy!?”

“Ể, tớ?”

Lần này, Hazuki chỉ thẳng vào mặt Minato.

Có vẻ cô nghĩ rằng chỉ tay vào Minato thì không phải là thất lễ.

“Cậu ấy xem, nào là đòi xem quần lót, nào là đòi mút ngực bạn bè, cuối cùng còn đòi sếch nữa, không có một chút ngại ngùng nào luôn đúng không!? Sao cậu không học hỏi cậu ấy một chút đi!?”

“Đạn lạc trúng tớ rồi!”

“Nhưng mà, cũng có câu nói là tấm gương xấu mà...”

“Serina cũng quá đáng vừa thôi!?”

Minato có chút hối hận vì đã không bỏ chạy sớm hơn.

“Ruka này, tớ biết cậu là người tốt bụng.”

Hazuki cuối cùng cũng dịu giọng lại.

“Nhưng sự ngại ngùng đó của cậu, nó giống như đang vạch ra một ranh giới với bọn tớ. Tớ cũng vừa mới giải quyết được những vướng mắc trong quá khứ, mới bắt đầu có thể giao tiếp bình thường với bạn bè trở lại thôi nên cũng không thể lên mặt dạy đời được... nhưng mà, tớ muốn nói!”

“Nhưng mà... tớ nghĩ rằng dù là bạn bè cũng không có nghĩa là có thể nói ra tất cả những gì mình muốn...”

Đó cũng là một lời nói đúng, Minato nghĩ vậy.

Minato cũng muốn yêu cầu Hazuki và Serina làm nhiều chuyện hơn nữa, nhưng đương nhiên cũng có những lúc cậu phải ngại ngùng.

Ít nhất cậu cũng phân biệt được giữa thực tế và phim người lớn.

“Hơn nữa, nếu tớ mà nghiêm túc... có lẽ sẽ đáng sợ lắm đấy?”

““............””

Minato và Hazuki cùng lúc im bặt.

Có lẽ đúng là như vậy.

Minato nghĩ vậy, và có lẽ Hazuki cũng có cùng suy nghĩ.

Serina Ruka trông có vẻ là người có thường thức nhưng lại rất táo bạo, cũng có chút ngây thơ, không biết sẽ làm ra chuyện gì.

Hành động của một Serina không còn ngại ngùng nữa, có lẽ cả Minato và Hazuki cũng không thể nào đoán được.

“T-tóm lại là,”

Hazuki như bừng tỉnh, cố tình ho khan một tiếng.

“Ruka, hãy nghiêm túc đi. Chỉ đối xử tốt thôi thì không phải là bạn bè đâu.”

“...Được thôi.”

“Ể.”

Người bất giác thốt ra một tiếng kỳ lạ chính là Minato.

Serina từ từ đứng dậy, nhìn thẳng vào Hazuki.

“Vậy thì, hãy để Minato-kun quyết định.”

“G-gì cơ?”

“Giữa tớ và Aoi-san... cậu sẽ chọn ai.”