Đối với một nam sinh cao trung năm nhất khoẻ mạnh, có lẽ không có quá nhiều thứ quan trọng.
Minato Toshiya cũng nghĩ như vậy.
Những ngày thi đầu vào cao trung đầy căng thẳng và lo lắng—nhưng ngay sau khi đỗ, cậu lại thấy việc đó chẳng có gì to tát.
Cậu đã sợ sệt như thế để làm gì nhỉ?
Cậu cảm thấy mình thật ngốc.
Đây là suy nghĩ chỉ xuất hiện khi cậu đã đỗ, nhưng kể cả nếu cậu trượt, cậu vẫn có cơ hội làm lại.
Có lẽ nói rằng thi cử không quan trọng đến thế thì hơi quá đúng không?
Thế nhưng, đối với Minato, kỳ thi vào cao trung đã nhanh chóng trở thành chuyện quá khứ.
Thứ mà Minato luôn trân trọng là sở thích chơi game.
Và… những người “bạn” của cậu.
Không chơi game thì cũng chẳng chết được, mất đi một hai người bạn thì cũng nhanh chóng kết giao được những tình bạn mới.
Thế nhưng, điều đó không có nghĩa là chúng không quan trọng, đặc biệt là bạn bè, cậu có thể nói rằng họ là thứ cần thiết để sống.
Bạn bè—đối với Minato, bạn bè có hai loại.
Bạn chơi game cùng, và bạn không chơi game cùng.
Cho đến sơ trung, cậu chỉ có hai loại này—
Nhưng khi vào cao trung, một loại nữa đã xuất hiện.
“Minato-kun, nhìn này, nhìn này.”
“Ể? Uwaa, Rồng Bạch Kim à!? Này, cậu nạp bao nhiêu tiền thế!”
“Ôi chao, tớ cũng sợ bản thân mình nữa. Gacha một lần mười thẻ là ra luôn đấy.”
“Thật à…!”
Trong phòng học một ngày nọ.
Minato chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại mà cô giơ ra.
Trên màn hình là một trò chơi xã hội—có tên là “Monster Friends”.
Trò chơi này còn được gọi tắt là “MonTom”.
Bối cảnh là thế giới giả tưởng, nơi dũng giả sau khi đánh bại ma vương sẽ sống một cuộc sống yên bình ở quê cùng các quái vật—cái gọi là thể loại slow life.
Quái vật ở đây được thiết kế dễ thương nên cũng rất được phái nữ ưa chuộng.
Trò chơi có nhiều yếu tố tương tác, ví dụ như cho quái vật sống trong ngôi làng của dũng giả, xây nhà, thu thập nội thất, làm ruộng, xây cầu, v.v…
Đây là một tựa game cực kỳ nổi tiếng, không phân biệt tuổi tác hay giới tính, từ người chơi giải trí đến những game thủ chuyên nghiệp.
“Fufufu, tớ đã thu thập đủ quái vật hệ bạch kim rồi đấy.”
“Tớ còn chưa thấy ai trên mạng rút được Rồng Bạch Kim đấy…”
Người đang cầm điện thoại là Azusa Kotone.
Cô là bạn cùng lớp mà Minato quen khi vào cao trung.
Một người bạn mới—và là người bạn nữ đầu tiên mà cậu có được trong đời.
Cô có mái tóc nâu dài ngang vai, chiều cao trung bình.
Vòng ngực hơi lớn nhưng không quá nổi bật.
Khuôn mặt có nét dễ thương hơi “lolita”—là lời cô tự nhận.
Còn Minato thì nghĩ rằng cô “khá dễ thương”, không tính cái lolita kia.
Theo các nam sinh trong lớp, Azusa dễ thương “đứng thứ năm trong lớp”.
Dù cách nói này rất vô duyên, nhưng khi nghe câu đó, Minato cũng đã đồng ý.
Lý do Minato quen Azusa rất đơn giản, chỉ vì hai người ngồi cạnh nhau.
Nói thêm thì, lý do hai người trở nên thân thiết là vì MonTom.
Khi Minato đang chơi MonTom trong giờ giải lao, Azusa đã chủ động bắt chuyện.
“Oaa, Minato-kun cũng chơi MonTom à? Hay quá, tớ có một vài chuyện không hiểu, cậu giúp tớ được không?”
Azusa không quen chơi game, tình cờ nghiện MonTom nên mới hỏi Minato.
Thật ra Minato cũng không am hiểu lắm về MonTom, nhưng vẫn đủ để hướng dẫn cho người mới chơi.
Đến giờ, hơn một nửa cuộc trò chuyện giữa cậu và Azusa vẫn xoay quanh MonTom.
Nhưng điều đó cũng là lẽ đương nhiên.
Khách quan nhìn nhận, Minato Toshiya không có bất kỳ điểm nổi bật nào.
Cậu học khá tốt, nhưng không đến mức đứng đầu khối.
Khả năng vận động bình thường, cũng chưa từng tham gia câu lạc bộ nào.
Cậu chơi game giỏi, nhưng không thể trở thành game thủ chuyên nghiệp.
Ngoại hình tầm trung, hơi gầy, cậu chưa từng được ai đánh giá về gương mặt mình. Tức là, không tốt mà cũng không xấu.
Tính cách—cậu không thể tự đánh giá được.
Cậu không phải người xấu, và luôn nghĩ rằng mình nên tử tế với mọi người nếu có thể.
Thật ra, vào đầu xuân, cậu đã nhiệt tình giúp đỡ giải quyết một rắc rối nhỏ của một người bạn.
Nhưng đó cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là chuyện ai cũng có thể làm được.
Nói tóm lại, nam sinh cao trung Minato Toshiya này có tính cách và năng lực đều rất bình thường.
Minato không có ý định hạ thấp bản thân là người tầm thường.
Nhưng cậu nghĩ mình nên biết vị trí của bản thân.
Không, Minato trước đây đã không biết vị trí của mình.
Một ngày nọ, vào mùa hè, ba tháng sau khi vào cao trung.
Lúc đó, Azusa đã bắt đầu gọi cậu bằng tên riêng “Toshiya”.
Việc này chắc chắn đã thúc đẩy Minato.
Vì thế, cậu đã lấy hết quyết tâm để tỏ tình với Azusa—
Sau này nghĩ lại, chắc lúc đó cậu đã quá bay bổng vì lần đầu tiên có bạn nữ.
Cậu cũng đã nghĩ, “Hai đứa thân thế này, có lẽ mình cũng có cơ hội?”
Sau khi dò hỏi một chút, cậu thấy Azusa cũng không có bạn trai.
Chính vì thế, cậu đã lấy hết dũng khí để tỏ tình lần đầu tiên trong đời—
Và thất bại thảm hại.
Sau khi tan học, cậu tỏ tình trên đường về, Azusa chỉ phản ứng lại với câu “À, ừm… thế à…”
Cô không phải là ác quỷ, nên chắc cũng không muốn làm Minato tổn thương.
Cô không nói lời nào dứt khoát, nhưng vẫn từ chối cậu một cách rõ ràng.
Hơn nữa, ngày hôm sau, cô đối xử với Minato như chưa có chuyện gì xảy ra.
Azusa thật trưởng thành.
Đương nhiên, cô đã không kể chuyện tỏ tình của cậu cho ai nghe.
Thế nhưng—nghe có vẻ ích kỷ, nhưng Minato lại cảm thấy tổn thương.
Cậu thà bị mọi người cười nhạo còn hơn là bị đối xử như không có chuyện gì.
Minato không thể nói chuyện với Azusa một cách tự nhiên nữa, hai người nhanh chóng trở nên gượng gạo—
Và, Minato đã hiểu ra.
Ngay cả khi đối thủ là người mà các bạn nam khác nói là “hạng năm”, cậu cũng không có cơ hội.
Đó chính là “đẳng cấp” của một chàng trai tên Minato.
Lẽ ra cậu nên hối hận vô cùng vì đã xếp hạng cô là hạng năm.
Cậu nên lặn sâu xuống biển và không bao giờ ngoi lên nữa.
Cũng trong ngày đó, Minato đã xóa game MonTom khỏi điện thoại của mình.
Tựa game đã giúp cậu có được người bạn nữ đầu tiên.
Nghe có vẻ ích kỷ, nhưng đối với Minato, nó đã trở thành một thứ đáng ghét, đến mức cậu cảm thấy khó chịu khi nhìn vào biểu tượng ứng dụng.
Minato không chỉ thất bại trong lần tỏ tình đầu tiên, mà còn đánh mất người bạn nữ đầu tiên của mình—
“Này, Minatooo. Cậu còn ngủ đến bao giờ nữa.”
“…………?”
Nghe thấy tên mình, cậu ngẩng mặt lên, một cô gái xinh đẹp đang đứng ngay trước mặt cậu.
Đừng nói là thứ năm trong lớp, cô có khuôn mặt hoàn hảo đến mức có thể đứng thứ nhất toàn trường.
“…Hazuki?”
“Đúng rồi, Hazuki Aoi-san đây. Cậu được đích thân tớ đánh thức thì phải thấy quá hạnh phúc đấy nhé?”
“…………”
Minato từ từ đứng dậy.
Có vẻ cậu đã ngủ gục trên bàn học trong phòng.
Nhìn đồng hồ, đã gần bốn giờ chiều.
“Tiêu rồi… ngủ gục thật rồi.”
“Chắc lại thức khuya chơi game nữa đúng không? Lại cái trò ‘zdododododo’ bắn nhau đấy à?”
“Không phải cái ‘zdododododo’ gì đâu. Trò đó nổi tiếng lắm đấy nhé, từ trẻ con đến người lớn đều chơi.”
Thế nhưng, đúng như Hazuki nói, hôm qua cậu đã thức khuya chơi game.
Trò chơi FPS có tên “Legendis”—viết tắt là “Lege”, trở nên cực kỳ nổi tiếng trên toàn thế giới vì nó miễn phí.
Lege có thể chơi trên nhiều nền tảng, Minato bắt đầu chơi bản PC, rồi hoàn toàn nghiện, ngày nào cũng dùng bàn phím và chuột để chiến đấu với những game thủ sừng sỏ trên toàn thế giới.
“Đấu rank gay cấn lắm… nên tớ cứ thức khuya hoài.”
“Hừm, đừng có vui vẻ ở nơi mà tớ không biết như thế chứ.”
“Cậu nói thế tớ cũng chịu.”
Minato thường chơi Lege ở chế độ “solo” nên cậu không quen ai trên mạng.
Dù cũng có quen một vài người trên mạng, nhưng cậu vẫn thích chơi một mình hơn vì thoải mái.
“Chơi game hoài thì không lành mạnh đâu. Hôm nay, đi chơi với tớ nhé?”
“Đi đâu?”
“Spotty thì sao? Dạo này tớ chưa đến đó.”
“Ếee, thật ư. Cậu bắt tớ đi cái chỗ đó lúc đang thiếu ngủ thế à?”
Spotty là một khu vui chơi giải trí trong nhà.
Ở đó có thể chơi nhiều hoạt động khác nhau như bóng đá trong nhà, tennis, bóng rổ 3 đấu 3, trượt patin và bạt nhún lò xo, v.v…
“Vận động cho tỉnh người. Tớ có bảo cậu không chơi game đâu. Lâu lâu cũng phải vận động cơ thể chứ. Hay là, cậu không muốn đi chơi với tớ?”
“…Thôi được rồi.”
Bị Hazuki nhìn chằm chằm bằng đôi mắt to tròn—
Minato miễn cưỡng đứng dậy, cầm lấy cặp.
Lúc đó, Hazuki đã đi ra khỏi phòng học.
Để theo kịp cô bạn vội vã, Minato vội vã đi theo ra khỏi phòng.
Hazuki Aoi rất nổi tiếng trong trường.
Mái tóc thẳng dài màu nâu trà sữa nhạt.
Khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng nhưng vẫn giữ được nét thơ ngây.
Vai và eo thon thả, nhưng vòng ngực lại rất lớn, đẩy chiếc áo cardigan màu hồng căng phồng.
Vòng ngực đó có kích thước bằng quả dưa, và còn rung lắc khi cô di chuyển nhẹ.
Chiếc cà vạt màu xanh lá đậm ở cổ được nới lỏng, đôi chân thon dài lộ ra từ chiếc chân váy mini kẻ caro.
Cô được coi là nữ sinh nổi tiếng nhất trong số các nữ sinh năm nhất của trường Cao trung Miya.
Hazuki là người hướng ngoại, hoạt bát, có kỹ năng giao tiếp tốt và đứng top đầu trong xã hội học đường.
Cô có rất nhiều bạn bè, cả nam lẫn nữ, và luôn có một đám đông vây quanh cô nàng.
Hazuki dường như đến từ một thế giới hoàn toàn khác so với Minato Toshiya tầm thường, nhưng—
“Nào, chơi cái gì trước nhỉ?”
“Ể? À, cái gì cơ?”
“Cậu phải nghe chứ. Minato, cậu còn đang mơ màng à?”
“Không, tớ tỉnh rồi.”
Hai người đến Spotty và đang xem bảng hướng dẫn gần quầy lễ tân.
Cô gái xinh đẹp hướng ngoại Hazuki, không hiểu sao lại đi chơi với Minato.
Cậu nghĩ chuyện này thật kỳ lạ.
Minato thỉnh thoảng lại “đơ người” cũng là điều dễ hiểu.
“Mà này Hazuki, hôm nay bạn bè cậu không đi cùng à?”
“Bạn bè? Có cậu đây rồi còn gì.”
“…À, thì là vậy.”
Dù đã quen, nhưng Minato vẫn ngạc nhiên trước câu nói vô tư của cô.
Minato hồi tưởng lại—
Khởi đầu đột ngột của tình bạn với cô bạn nữ dễ thương này.
✦✧✦✧
Cậu trở nên thân thiết với Hazuki Aoi vào khoảng ba tháng sau khi vào cao trung—
Nói đúng hơn là ngay sau khi tỏ tình với Azusa Kotone và thất bại thảm hại.
Cũng là lúc cậu xóa game MonTom và quyết định từ giờ sẽ biết vị trí của mình và sống thật lặng lẽ.
Thêm nữa, đó là ngay sau khi kỳ thi cuối kỳ một kết thúc.
Minato học khá tốt.
Không phải top, nhưng ở mức khá giỏi.
Ở cao trung, nếu điểm thi không đạt, cậu sẽ phải thi lại.
Tất nhiên, chuyện đó chẳng liên quan gì đến Minato—
Một ngày nọ, khi kết quả bài kiểm tra cuối kỳ được trả về.
Minato vừa đeo ba lô, vừa định ra khỏi phòng học thì.
“Xin lỗi, Minato-kun. Hôm nay cậu có rảnh không?”
Và cậu đã được Hazuki Aoi, cô gái nổi tiếng nhất trong số các nữ sinh năm nhất, bắt chuyện.
“Hả, Hazuki-san…?”
Minato nghiêng đầu.
Hazuki quá nổi bật nên Minato cũng biết tên đầy đủ của cô, nhưng cậu hầu như không nhớ đã nói chuyện với cô bao giờ.
Việc cô biết tên cậu đã là một phép màu.
Hazuki giải thích với Minato, người rõ ràng đang lúng túng.
Có vẻ cô có điểm số kém đều ở tất cả các môn, và hầu như phải thi lại tất cả.
Nếu không đỗ kỳ thi lại sẽ diễn ra ba ngày sau đó, thì cô sẽ phải học phụ đạo trong kỳ nghỉ hè.
Vì thế, cô muốn cậu giúp cô học—
“Ể, nhưng tại sao lại là tôi…?”
“Minato-kun học khá tốt mà nhỉ? Ở cùng lớp thì tôi biết chuyện đó.”
“Tôi học không tệ, nhưng cũng chẳng có gì đặc biệt cả… Thật sự, tại sao lại là tôi?”
Đối với Minato, người luôn tự đánh giá thấp bản thân, lời đề nghị của Hazuki quá bất ngờ.
Hazuki có rất nhiều bạn bè, có lẽ trong số đó có những người học tốt hơn Minato.
Cậu không hiểu tại sao cô lại nhờ Minato.
“Cậu cứ để ý mấy chuyện vớ vẩn. Ừm, nếu phải nói ra thì?”
Hazuki nghiêng đầu nhẹ.
“Tôi nghĩ Minato-kun sẽ không bỏ cuộc khi dạy tôi, kể cả khi tôi không thể làm được gì.”
“Không bỏ cuộc… ư?”
Bị đánh giá ở điểm đó, cậu càng cảm thấy bối rối.
Cậu vừa mới quyết định sẽ sống một cuộc sống khiêm tốn.
Dạy học cho người khác, hơn nữa lại là một cô gái xinh đẹp thuộc top những người hướng ngoại như Hazuki.
Chuyện đó rõ ràng đã vượt quá giới hạn của Minato—
“Này, làm ơn đi mà♪”
Hazuki chắp tay lại, làm một động tác dễ thương để cầu xin—
Ngay lập tức, sự bối rối và u sầu trong lòng Minato biến mất.
Cậu nghĩ bản thân thật dễ dãi.
Cũng nghĩ rằng cậu đã vượt quá giới hạn của mình.
Nhưng mặt khác, cậu lại tự biện hộ rằng từ chối lời đề nghị của một người ở trên mây như Hazuki cũng là một sự tự phụ.
Tất cả những suy nghĩ đó đã tan biến trong giây lát.
Lời “cầu xin” của Hazuki ẩn chứa một sức mạnh khủng khiếp đến như vậy—
“Được rồi.”
Khi nhận ra, Minato đã trả lời như vậy.
Kỳ lạ là, cậu không hề hối hận chút nào.
Kể từ ngày Hazuki Aoi nhờ cậu dạy học.
Minato đã dạy riêng cho Hazuki sau giờ học.
Hazuki học không tốt, nhưng đầu óc cô lại nhanh nhạy.
Cứ mỗi khi Minato dạy cẩn thận, cô lại tiếp thu được, và học lực của cô đã cải thiện rõ rệt chỉ trong vài ngày—
“Yayyy! Nhờ Minato cả đấy, cảm ơn nhé!”
Ngày sau khi thi lại, kết quả được công bố, Hazuki nắm lấy tay Minato và reo lên vui sướng.
Minato chỉ cảm nhận được sự mềm mại trên tay Hazuki, không còn bận tâm đến kết quả thi nữa.
Thế nhưng, cậu không thể bày tỏ thái độ kỳ lạ khi Hazuki đang vui sướng, nên cậu đã cố tỏ ra cool ngầu.
Nhớ lại—Minato chìm đắm trong cảm xúc.
Chỉ vài ngày thôi, nhưng những khoảnh khắc riêng tư với Hazuki đầy những điều bất ngờ.
Cô gái nổi tiếng mà cậu nghĩ ở trên mây, không hề có thái độ coi thường Minato.
Minato cảm thấy xấu hổ vì định kiến của mình.
Hơn cả, có lẽ chính bản thân cậu đã bất ngờ nhất khi thật lòng tận hưởng khoảng thời gian học cùng Hazuki.
Thế nhưng, khoảng thời gian đó đã kết thúc.
Một khi Hazuki vượt qua kỳ thi lại, cô ấy sẽ không cần đến Minato nữa—
“Vậy nhé, Minato. Hôm nay, để cảm ơn, tớ sẽ mời cậu đi Starpa♡”
“Hả?”
Đáng lẽ không cần đến nữa, nhưng thời gian với Hazuki—lại không kết thúc.
Không, thật sự là tại sao?
Minato đã tự hỏi không biết bao nhiêu lần, nhưng đó không phải là một giấc mơ.
Trên thực tế, Minato đã được Hazuki dẫn đến Starpa—một quán cà phê mà những người hướng ngoại thường lui tới, và được mời một cốc nước với cái tên có vẻ như là thần chú.
Tình huống quá bất ngờ, đến mức hương vị ngọt ngào của đồ uống cũng trở nên vô vị.
Sau đó—
Hazuki bắt đầu rủ rê Minato đi chơi mà không có lý do cụ thể.
Lần cô mời chỉ là vào ngày thi lại xong, còn sau đó thì hai người luôn chia tiền.
“Tớ không đi làm thêm. Thật sự là hết tiền rồi. Cậu cũng không đi làm thêm đúng không?”
“Tớ không tiêu tiền nhiều lắm… Hazuki-san thì có vẻ tốn tiền đấy chứ?”
Minato có ấn tượng rằng những người hướng ngoại luôn tiêu xài không tiếc tay để vui chơi.
“Cũng không hẳn. Thực ra tớ không hay ra ngoài chơi đâu. Mà này, Minato này, cậu cứ gọi thẳng họ tớ đi. Cứ ‘san’ này nọ thấy ghê lắm.”
“À, ừm…”
Minato cũng không phản đối.
Hazuki cũng chỉ gọi cậu bằng “kun” vào ngày đầu tiên nhờ cậu dạy học.
Ngay sau đó, cô đã gọi cậu tự nhiên hơn, và ở trường Minato, cả nam và nữ gọi họ nhau là điều không hiếm.
Minato cũng đã từng gọi họ các bạn nữ khác rồi.
Cứ như thế, Minato cũng gọi họ Hazuki.
Tuy nhiên—Minato không hề mong đợi gì.
Cậu nghĩ rằng Hazuki thân thiết với cậu chỉ là nhất thời, và cô sẽ sớm chán thôi.
Bởi vì cậu là một người đàn ông nên lặn sâu dưới đáy biển mà sống.
✦✧
“Nghỉ hè rồi—! Minato, đi chơi thôi!”
Nhưng mọi chuyện lại đi theo một hướng hoàn toàn khác so với những gì Minato nghĩ.
Dù đã vào kỳ nghỉ hè, những ngày đi chơi với Hazuki vẫn tiếp diễn, hai người thậm chí còn đi bơi và ra biển.
Đây là lần đầu tiên cậu đi bơi hay ra biển với một cô gái, chứ không phải với bạn nam.
Bạn bè của Hazuki cũng đi cùng, một vài người đã phản ứng với Minato rằng: “Tại sao lại là cậu này?”, “Mà này, cậu này là ai ấy nhỉ?” nhưng sau đó họ cũng không còn để tâm nữa.
Những người hướng ngoại dường như không quan tâm đến những chi tiết nhỏ nhặt, chỉ cần chơi vui là được.
Bạn bè của Hazuki tôn trọng cô như là người dẫn đầu.
Vì Hazuki đã dẫn cậu đi, họ cũng không có gì thắc mắc về sự hiện diện của Minato.
Một người bạn của Hazuki—một cô gái kiểu gyaru có làn da ngăm tên là Honami Mugi đã nói rằng.
“À, Aoi là thủ lĩnh của bọn này từ hồi sơ trung rồi. Nếu Aoi dẫn theo thì không ai dám ý kiến gì đâu.”
Nhóm hướng ngoại do Hazuki làm thủ lĩnh, với vài thay đổi thành viên, đã duy trì đến bây giờ.
Chắc chắn họ là nhóm nổi bật nhất trong số các học sinh năm nhất Cao trung Miya.
Trước đây, Minato có lẽ sẽ né tránh những mối quan hệ như thế này, hoặc ngược lại, cậu sẽ cực kỳ phấn khích—
Nhưng giờ đây, cậu đã không còn mong đợi gì nhiều từ những người mà cậu không quen thuộc.
Cậu không hề có mong muốn trở thành một thành viên trong nhóm hướng ngoại hay kỳ vọng vào mối quan hệ với những cô nàng gyaru dễ thương.
Nhờ không có những mong muốn này, cậu mới có thể hòa nhập được với những người hướng ngoại.
Nếu cậu kỳ vọng một cách kỳ lạ, có lẽ cậu đã bay bổng và thất bại thảm hại rồi.
Cậu đã quá chán ngán việc gây ra những tình huống không thể cứu vãn trong mối quan hệ bạn bè rồi.
Thế nhưng, những diễn biến bất ngờ vẫn tiếp tục.
✦✧
Ngay cả khi kỳ nghỉ hè kết thúc, việc đi chơi với Hazuki cũng không dừng lại.
“Minato nè. Hôm nay đi chơi với tớ nhé. Có một cuốn tạp chí tớ cực kỳ muốn có, tìm trên mạng cũng không thấy. Có thông tin là nhà sách trước ga có bán đấy.”
“Được thôi… ơ, đi ngay à? Mấy người bạn khác thì sao?”
“Đến nhà sách thì đi cả đám làm gì. À, không nhanh là hết đấy. Nào, chạy!”
“…………”
Và cứ như thế.
Vào mùa thu, việc hai người đi chơi riêng không còn hiếm nữa.
Cũng không có lý do gì đặc biệt, Minato và Hazuki chỉ đơn giản là đi chơi với nhau sau giờ học hoặc vào những ngày nghỉ.
Không, cũng có một lý do nhỏ, nhưng—
Ngoài lý do đó ra, Minato cũng không hiểu tại sao.
Chơi với Hazuki rất vui.
Không thể nào không vui khi đi chơi với một cô gái dễ thương, hoạt bát và thú vị như thế.
Thế nhưng—tại sao một cô gái nổi tiếng như Hazuki lại muốn đi chơi với một Minato không có gì nổi bật?
Một lần nọ, cậu đã lấy hết can đảm để hỏi cô nàng.
“Hazuki nè. Tại sao ngày nào cậu cũng đi chơi với tớ thế?”
“Tại sao ư, thì là—”
Hazuki định nói gì đó.
“Thì là vì tụi mình là bạn bè chứ sao.”
“…Ra vậy.”
Cậu đã tự hỏi tại sao cô lại do dự khi nói.
Nghĩ lại thì, việc nhắc lại “tình bạn” cũng có chút ngại ngùng.
Câu trả lời có phần xấu hổ đó của cô khiến Minato cảm thấy thuyết phục.
Kể từ khi nghe câu trả lời đơn giản của Hazuki, thời gian bên cô càng trở nên vui vẻ hơn.
✦✧✦✧
“Nè nè. Minato, cậu có nghe không đấy?”
“À không, tớ không nghe.”
Trước bảng hướng dẫn của Spotty.
Hazuki nheo đôi mắt to tròn, nhìn chằm chằm vào Minato.
Cậu đã lơ đãng nhớ lại những ngày đã qua với Hazuki.
Từ lần đầu tiên Hazuki bắt chuyện, mới chỉ ba tháng thôi.
Việc chìm đắm trong hồi ức thì có vẻ còn hơi sớm.
Minato lấy lại tinh thần và quay sang Hazuki.
“À, ừm, chuyện gì vậy?”
“Thì tớ bảo chơi gì. Cá nhân tớ thì muốn chơi bạt nhún. Thực ra, từ hôm qua đến giờ tớ thèm chơi bạt nhún chết đi được.”
“Trên đời này lại có cái xung động thèm chơi bạt nhún à.”
“Tớ thì có đấy. Vậy chơi bạt nhún nhé?”
“Được thôi, nhưng Hazuki đang mặc váy mà. Đi thay đồ đi. Ở đây có cho thuê đồ thể thao đúng không?”
“Ể? À… cũng được thôi? Tớ có mặc quần đùi bên trong mà.”
Hazuki “lật” chiếc chân váy mini đồng phục lên.
Đôi chân thon trắng ngần lộ ra—
Quả thật, cô có mặc một chiếc quần đùi đen. Có mặc, nhưng mà.
“Này, cậu đừng có lật váy ở đây chứ!”
Chiếc quần đùi của Hazuki rất ngắn, ngắn đến mức gần lộ cả đùi.
Trong khoảnh khắc, cậu đã tưởng đó là quần lót của cô.
“Này Minato. Bây giờ, nữ sinh cao trung mà không mặc quần bảo hộ bên trong thì hiếm lắm đấy.”
“Vấn đề không phải là có hay không. Con trai sẽ giật mình khi bị lật váy đấy.”
“Ế, Minato-kun ngầu lòi cũng sẽ cảm thấy ‘damdang’ à? Bất ngờ quá.”
Hazuki cười tủm tỉm, huých cùi chỏ vào bụng Minato.
“Không phải là ngầu lòi gì đâu… Thôi được rồi, đi thôi!”
“Vângg”
Đi dọc hành lang của khu vui chơi, họ đến trước khu bạt nhún.
Chỗ này không có vẻ gì là nổi tiếng, không có ai chơi cả.
“Ôi chao. Chỗ này sẽ có cảnh tượng damdang của nữ sinh cao trung mà chẳng có ai à?”
“May mắn đấy chứ.”
“Minato có thể độc chiếm cảnh tượng damdang của tớ rồi.”
“Đừng có nhấn mạnh cái chữ ‘damdang’, cái đó không có đâu!”
Đầu tiên, họ cởi giày và bước lên bạt nhún.
Nhảy nhót “ponpon” thôi cũng thấy vui rồi.
Nhảy cao hơn bình thường, thay đổi góc nhìn cũng mang lại một cảm giác mới mẻ.
“Yott…!”
“Uwaa!?”
Đột nhiên, cậu thấy Hazuki quay người lại và thực hiện một cú lộn nhào.
Chiếc chân váy lật lên, để lộ hoàn toàn chiếc mông được bao bọc bởi chiếc quần đùi đen.
“Này, này. Lộn nhào bị cấm đấy nhé!”
“À, thế à? Chắc không sao đâu, đâu có ai đâu.”
“Không phải chuyện đó đâu.”
Lộn nhào như thế, nếu gãy cổ thì sẽ là vấn đề lớn.
Cú lộn nhào của Hazuki tuy không nguy hiểm, nhưng một người bạn như cậu vẫn cảm thấy lo lắng.
“Tớ tự tin vào khả năng vận động của mình. Hay là tớ thử một vài kỹ năng nhào lộn điệu nghệ hơn nhỉ? Ví dụ như cú lộn nhào kiểu mặt trăng chẳng hạn.”
“Sao cậu biết mấy kỹ năng đó thế. Làm ơn, đừng làm mấy chuyện nguy hiểm nữa.”
“Thế thì, cậu phải đấu với tớ!”
“Wa!”
Hazuki nhảy “pyon” một cái về phía trước, lao vào Minato.
Cậu cảm nhận được sự mềm mại của vòng ngực đang ép vào ngực mình, và một mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng từ mái tóc nâu sáng của cô nàng.
Hai người ngã nhào trên tấm bạt nhún, nảy lên “ponpon”.
“Á, nguy hiểm… Cậu đang làm gì thế hả Hazuki!”
“Ahahaha! Cái mặt của Minato lúc nãy kìa! Nguy hiểm thật, tiếc là không quay lại được!”
“Đồ đó mà lưu lại thì tiêu tớ rồi!”
“Đừng giận mà, chỉ đùa thôi!”
“Thật là…”
Chiếc váy, vòng ngực lớn ép vào người, mùi tóc thoang thoảng.
Minato cảm thấy tim đập thình thịch hơn bao giờ hết, nhưng cậu không thể thể hiện ra.
Bởi Hazuki, chỉ là bạn bè mà thôi.
Sau khi chơi bạt nhún một lúc, hai người chuyển sang chơi bóng bàn theo yêu cầu của Hazuki.
“Yeayy, cậu thấy cú smash lúc nãy không!”
“Khỉ thật…!”
Khả năng vận động của Minato không phải là xuất sắc, nhưng cũng không tệ.
Hồi sơ trung cậu cũng chơi bóng bàn khá ổn, nhưng Hazuki lại giỏi hơn rất nhiều.
“Nào, phải đánh sang trái phải chứ! Aaa, có cơ hội smash mà sao cậu lại không làm!”
“Ồn ào quá, phòng thủ là cách tấn công hiệu quả nhất đấy!”
Minato phải cố gắng lắm mới đỡ được bóng của Hazuki.
Một phần vì Hazuki tấn công quá mạnh—
“Shiaaa, yaa!”
Vòng ngực của Hazuki đang vui vẻ vung vợt, rung lắc dữ dội.
Lúc thì “pururrun” sang trái phải, lúc thì “ponpon” lên xuống theo từng cú smash.
Cô rốt cuộc là cup gì vậy…?
Đây là câu hỏi mà cậu đã tự hỏi không biết bao nhiêu lần kể từ khi bắt đầu chơi với Hazuki.
“Oraora, đón này—!”
“Aa…!”
Cú smash của Hazuki “bashing” một cái đập vào mặt Minato.
“À, xin lỗi. Cậu có sao không Minato?”
“Không sao, chỉ là quả bóng bàn thôi mà…”
Dù hơi đau, nhưng Minato vẫn cố chịu đựng và trả lời.
“Hazuki đánh cú smash yếu như muỗi đốt ấy, có gì đâu.”
“Ồ, cậu nói thế à…”
Hazuki lại vung vợt, đón cú giao bóng của Minato và đánh trả lại—
“Uwaa!?”
Quả bóng của Hazuki đánh bỗng cong đi, Minato dùng cạnh vợt đỡ và nó lại đập vào mặt cậu.
“Này, cái gì thế?”
“Chỉ là cú đánh cong thôi mà. Cậu lại còn bắt tớ dùng tuyệt kỹ này đấy nhé.”
“Khỉ thật, chơi bóng bàn thôi mà dùng chiêu quái lạ…”
“Haha, đừng có gáy. Có một thời gian tớ chơi bóng bàn ở Spotty suốt. Nên đã học được nhiều thứ đấy.”
Hazuki “hyuphyupphup” một cái vung vợt và cười.
“Vậy, chơi tiếp thôi. Còn 1 điểm nữa là tớ thắng. Bụng tớ đói rồi. Kẻ thua sẽ phải đãi hamburger!”
“Sao lại nói thế khi còn có đúng một điểm nữa thôi!”
“Hahaha, nghe tiếng chó thua cuộc sủa kìa. Gâu gâu gâu.”
“Chính Hazuki mới đang sủa ấy. Hừ, thắng ngược lại từ đây mới là gay cấn.”
“Dô, chuẩn luôn. Cứ thế đi Minato.”
“Cậu chuẩn bị tinh thần đi nhé, Hazuki.”
Nói vậy thôi, nhưng Minato đã không còn quan trọng chuyện thắng thua nữa.
Để được ngắm cảnh tượng “lắc ngực” tuyệt vời như thế, một chiếc hamburger chẳng thấm vào đâu.
Tất nhiên, cậu không thể nói ra điều đó.
Vừa đỡ bóng của Hazuki, cậu quyết định kéo dài trận đấu một chút để được chiêm ngưỡng cảnh tượng đó lâu hơn.
Thật ra, Minato đã bắt đầu có ham muốn với Hazuki, nhưng—
Vì quá để tâm đến “tình bạn”, cậu cứ giả vờ không nhận ra dòng cảm xúc tự nhiên đó.
Cậu không hề tưởng tượng được rằng tình trạng bất thường này sẽ dẫn đến kết quả gì—
Minato và Hazuki chơi thỏa thích rồi rời khỏi Spotty.
Họ đến nhà ga, đi tàu điện khoảng mười phút.
Khi ra khỏi nhà ga, một tòa chung cư mười hai tầng hiện ra ngay trước mắt.
Tên chung cư là Fluent Tomoyuu.
Hai người cùng nhau vào sảnh chung cư.
“Minato, hôm nay đến phòng nào đây?”
“Hôm qua là ở đó rồi. Hôm nay đến phòng tớ đi?”
“Cê, tớ sẽ qua xem Momo một chút.”
Hai người bước vào thang máy, Minato xuống ở tầng mười.
Ngay trước khi cửa đóng lại, Hazuki vẫy tay.
Thật ra—Minato và Hazuki ở cùng một chung cư.
Minato ở tầng mười, còn Hazuki ở tầng mười hai.
Thế nhưng, hai người đã không nhận ra điều này trong một thời gian dài.
Minato chuyển đến chung cư này vào mùa xuân năm cao trung, còn Hazuki chuyển đến trước đó một năm.
Hai người chỉ nhận ra khi kỳ nghỉ hè bắt đầu được vài ngày.
Trên đường về nhà sau khi đi biển với các bạn trong lớp, Minato và Hazuki có cùng đường—
Thậm chí nhà ga gần nhất và ngôi nhà cuối cùng mà họ về cũng giống nhau.
Dù hai người đi chơi với nhau, nhưng lúc về lại luôn tách nhau nên họ đã không hề nhận ra.
Bình thường, Minato về sớm hơn, hoặc Hazuki sau khi chơi xong vẫn nán lại nói chuyện hay rẽ ngang, nên hai người không bao giờ về cùng—
Hôm đó, Hazuki chơi quá nhiệt tình ở biển nên không còn sức để đi đâu nữa, thế nên mọi chuyện mới bại lộ.
Minato đã rất ngạc nhiên—nhưng Hazuki lại bình tĩnh một cách bất ngờ.
“Tớ cũng có những người bạn khác sống gần đây. Nếu học cùng trường, thì cũng không lạ gì khi có vài người ở gần nhau đâu.”
—cô nói như vậy.
Dù sao đi nữa, xác suất ở cùng một chung cư không phải là quá cao.
Có lẽ đối với Hazuki, điều đó không phải là vấn đề lớn—
Nhưng với Minato, sự hiện diện của Hazuki lại càng trở nên nặng nề hơn.
Việc không cảm thấy đặc biệt khi ở cùng trường, cùng lớp, là bạn bè và ở cùng chung cư là điều bất khả thi.
Mặc dù vậy, Minato vẫn cố gắng tự kiềm chế.
Không được nghĩ rằng mình là đặc biệt với Hazuki.
Việc ở cùng trường và chung cư chỉ là ngẫu nhiên mà thôi—
“Từ giờ bọn mình có thể chơi cùng nhau cả khi về nhà rồi. Vui quá!”
Minato đã rất khổ sở khi Hazuki cứ nói những điều khiến cậu hiểu lầm trong lúc cậu đang cố gắng kiềm chế.
Và cứ như thế, kỳ nghỉ hè kết thúc, mùa hè qua đi, mùa thu đến gần—
Ngay cả khi đi chơi với bạn bè, cuối cùng hai người vẫn chỉ còn lại hai người.
Không hiểu sao, Hazuki cũng ít rẽ ngang hơn, và Minato đã bắt đầu về nhà cùng cô nàng.
Những ngày như thế cứ tiếp diễn, và giờ đây, việc Minato và Hazuki chơi cùng nhau sau khi về nhà không còn là điều hiếm thấy nữa.
“Thật sự là, không hiểu sao mọi chuyện lại diễn ra như thế này…”
Minato vừa mở cửa nhà vừa lẩm bẩm.
Đến giờ, cậu vẫn không thể tin rằng mình đang đi chơi với Hazuki hàng ngày.
Ngay khi chia tay Hazuki, cậu lại trở về với thực tại.
Thế nhưng, vì chuyện này diễn ra hàng ngày, cậu cũng không thể cứ mãi chìm đắm trong cảm xúc.
Minato bước vào nhà, đi về phòng của mình.
Cậu sống cùng bố.
Căn phòng ở chung cư có 2LDK, đủ rộng rãi và tòa nhà mới nên sống rất thoải mái.
Mẹ cậu mất khi cậu còn nhỏ.
Cha cậu đã cố gắng làm việc nhà và giờ đây khi cậu đã là học sinh cao trung, cậu có thể tự làm những việc nhà cơ bản, nên cuộc sống không có gì đáng phàn nàn.
Hai cha con đã chuyển đến đây vì căn hộ cũ chật chội, và cậu không có gì chê bai về căn hộ mới sạch sẽ này.
Minato bước vào phòng mình, thay bộ đồng phục bằng chiếc áo thun và quần lửng thoải mái.
Dù đã vào mùa thu, nhưng trong nhà thì mặc như vậy cũng không lạnh.
Trong phòng Minato có một chiếc bàn học, một cái giường, một giá sách và một màn hình LCD.
Có cả tủ quần áo, nhưng vì cậu không quan tâm đến thời trang nên quần áo rất ít, hầu như là kho chứa đồ.
Trước màn hình có một cái bàn nhỏ, trên đó là chuột và bàn phím không dây.
Bàn phím có loại đèn LED màu đỏ rực—đúng chuẩn bàn phím gaming.
Tất nhiên, chuột cũng là loại gaming nhiều nút.
Cậu đã kết nối máy tính xách tay với màn hình 24 inch để có thể chơi game trên màn hình lớn.
Minato ngồi trước bàn, di chuyển chuột để mở máy tính ra khỏi chế độ ngủ, rồi lướt mạng.
“Oi—, tớ đến rồi!”
Tiếng cửa mở, một giọng nói ồn ào vang lên.
Cậu đã mở khóa cửa chính nên Hazuki cứ thế đi vào.
Đây chính là cuộc sống sau giờ học của Minato Toshiya.
Một cuộc sống quá đỗi may mắn khi có một cô bạn nữ dễ thương bên cạnh.