Sáng hôm ấy, tôi thậm chí còn bị thiếu ngủ nhiều hơn mọi ngày.
Đúng là tôi thường không ngủ nhiều, nhưng hôm nay thì còn tệ hơn thế, và lý do cho việc này cũng hoàn toàn khác xa so với thường lệ.
Ngày hôm nay là lần đầu tiên trong đời tôi có hẹn với một cô gái. Nên cũng không mấy ngạc nhiên khi thiếu ngủ như thế này.
Dẫu cho ‘cô bạn gái’ ấy chỉ là kết quả của một trò chơi trừng phạt, nhưng theo như những gì tôi nghĩ, đây vẫn là lần đầu tiên trong đời tôi có hẹn với gái mà. Vậy nên đâu thể nào không cảm thấy thấy phấn khích cho được.
Nhớ rằng Baron-san kêu là hãy đến điểm hẹn tầm… 7 giờ, nhưng tôi còn đến sớm hơn thế nữa.
Do không ngủ được nên tôi đã thức dậy và bắt chuyến tàu đầu tiên trong ngày, và giờ thì vẫn chỉ mới là 6:30 sáng thôi. Vì vẫn còn sớm nên tôi không thể ngăn cơ thể mình ngáp trong khi xem giờ.
Tôi nói với mẹ rằng mình có vài việc cần phải làm ở trường. Nhưng đã lượt bỏ đi phần mình có hẹn với một cô gái bởi thật xấu hổ khi nói ra điều ấy.
Cứ cái đà này, tôi có lẽ sẽ đến địa điểm trước một tiếng so với cuộc hẹn. Ừ thì, như thế còn tốt hơn nhiều so với việc đi trễ, nên chắc là mình chỉ việc giết thời gian bằng cách lên mạng chơi game thôi.
Trong khi nghĩ như thế thì… tôi đã phải đối mặt với một tình huống không ngờ.
Dù cho vẫn còn tận một tiếng trước khi đến thời điểm gặp mặt, thế nhưng cô ấy… à không, Nanami-san đã đến điểm hẹn trước rồi.
Đứng một mình tại nơi ấy, cô ấy trông như thể một bông hoa đang nở rộ vậy… Vì vẫn còn sớm tinh mơ, nên xung quanh vẫn còn thưa thớt người qua lại, vậy nhưng bất cứ người đàn ông nào đang đi trên phố cũng đều quay đầu ngước nhìn lấy cô ấy ít nhất một lần.
Ể? Đừng có nói là… m-mình đã nhầm lẫn thời gian gặp mặt rồi ư? K-Không thể nào… tôi nghĩ là mình không ngủ đủ giấc nên mới, nhưng mà… thế hóa ra là mình đến trễ rồi à!?
Đâu, giờ trên điện thoại vẫn đang hiển thị 6:30 cơ mà, và thời gian cuộc hẹn mà cổ nhắn cũng là 7:30 nữa… Đúng vậy, chắc chắn là không lẫn đi đâu được. Thời gian và địa điểm không vẻ gì là bị lệch. Đồng hồ hiển thị trên điện thoại hoàn toàn chính xác.
Ể, chờ đã? Vậy… sao cô ấy lại đến sớm như thế chứ?
Dù vẫn đang bối rối, nhưng tôi không định để cô ấy đứng chờ mãi thế được. Baron-san cũng từng nói rằng trễ hẹn được xem như là không tôn trọng đối phương.
Nhưng trong trường hợp này, đâu có nghĩa là mình đã đến trễ hay gì đâu, mà giờ… mọi chuyện cũng đã thành ra vậy rồi, nên tôi đâu thể để cổ chờ lâu hơn được. Nếu không thì tôi sẽ bắt đầu cảm thấy tội lỗi mất.
Với những suy tư ấy trong tâm trí, tôi bồn chồn chạy đến chỗ cô đứng.
Lúc mà tôi chạy tới, cô ấy hơi hoảng hốt và thu mình lại bởi có sự hiện diện đang nhanh chóng tiếp cận, nhưng vào khoảnh khắc nhận ra người ấy là tôi thì cổ trông có vẻ thở phào nhẹ nhõm và nở một nụ cười gượng gạo.
“Xin lỗi… N-Nanami-san. Đ-Đã khiến cậu phải chờ lâu rồi nhỉ? Mình nhớ rằng thời gian gặp mặt là 7:30 mà. …Bộ có nhầm lẫn gì ư?”
Bởi do không quen gọi các bạn nữ xinh xắn bằng tên, nên giọng nói vẫn còn chút ngượng nghịu, nhưng tôi vẫn có thể làm được.
Cô khẽ lắc nhẹ đầu và mỉm cười.
“Không đâu. Cậu không nhầm lẫn gì cả. Chỉ là tớ đến có chút hơi sớm thôi… Chào buổi sáng, Youshin-kun.”
“A, vậy thì… Chào buổi sáng, Nanami-san.”
Quả nhiên là tôi không nhớ sai thời gian cuộc hẹn mà.
Nhưng mà cổ nói là đến ‘hơi sớm’… thì chẳng phải là nó có sớm quá không vậy?
Cô ấy mỉm cười và trao lời chào buổi sáng, vậy nên tôi đáp lại.
…Tôi chưa từng nghĩ rằng trong đời mình sẽ có cơ hội để chào một cô gái vào buổi sáng như thế này cả.
Như thường lệ, cô mặc đồng phục trường cùng với chiếc váy ngắn. Điểm khác biệt duy nhất là cổ mang lên vai một chiếc cặp lớn hơn. Nếu tôi không nhầm thì trên đường về nhà hôm qua thì cô ấy mang một chiếc cặp nhỏ gọn hơn cái này; Tôi tự hỏi không biết việc thay đổi chúng có phụ thuộc vào tâm trạng của cô ấy không nữa?
…Tôi chỉ vừa được tỏ tình bởi cô nàng này vào hôm qua thôi, đúng không nhỉ? Dẫu cho đó chỉ là một trò chơi trừng phạt, nhưng khi nhìn lại cô ấy vào ngày hôm nay, cảm giác vẫn thật không tưởng. Đây không phải là mơ đâu mà nhỉ?
“Nhưng mà cậu biết đó, tớ chỉ đến sớm bởi có vài việc cần làm thôi… nhưng sao cậu cũng tới sớm vậy, Youshin-kun…”
Những lời nói của cô ấy đưa tôi trở về thực tại khi đang đắm chìm bên trong trạng thái mơ màng, và rồi tôi hoảng hốt. Làm sao đây, nói cho cổ nghe sự thật ư? Mà cũng chẳng có điều gì đặc biệt cần phải nói dối ở đây cả…
“Xin lỗi… chỉ là mình chưa từng có cuộc hẹn với cô gái nào trước đây trong đời, nên có chút lo lắng và đã dậy từ khá sớm… Nhưng mình mừng vì đã không để cậu phải đợi lâu, Nanami-san.”
“Hừm… tớ hiểu rồi. Cậu không phải lo về nó đâu. Nhưng đúng đó, nhờ vậy mà chúng mình mới có thể được gặp nhau sớm hơn dự định, thật tốt quá nhỉ.”
Mặc cho những ngôn từ có phần thẳng thắn và lạnh lùng, nụ cười vẫn hiện diện trên đôi môi của cô ấy.
Trái với giọng điệu có phần khô cứng, tôi bối rối trước nụ cười như thể nói rằng cổ rất hạnh phúc khi được gặp tôi sớm hơn thế này.
Thế nhưng thật lòng mà nói, thì có lẽ cô ấy sẽ chẳng thấy vui khi gặp tôi đâu…
Ý tôi là, tại sao cô ấy lại muốn giao du với tôi – một kẻ mà cổ đang hẹn hò chỉ bởi trò chơi trừng phạt cơ chứ?
Mình thật sự chẳng thể nào hiểu nổi trái tim phụ nữ nữa… Tôi tự ngẫm trong khi ngắm nhìn cổ.
Cô ấy mỉm cười hạnh phúc, đôi mắt to tròn mang đến một cảm giác thật dịu dàng và có phần ngọt ngào. Với mỗi cú chớp mắt từ đôi chân mày ấy như thể tạo ra các ảnh ảo của vô số những vì tinh tú tỏa sáng lấp lánh xung quanh cô nàng vậy.
Điểm quanh mắt cô ấy còn có thêm một nốt ruồi, và chắc rằng không phải chỉ bởi tưởng tượng của tôi thôi đâu mà điều ấy càng khiến cô nàng trông thêm phần gợi cảm.
Quả đúng là một cô gái xinh đẹp mà.
Mái tóc suôn dài của cổ thoạt đầu trông có vẻ là màu đen, nhưng dù cho có là nhuộm hay tự nhiên đi chăng nữa thì nó vẫn hòa quyện một cách hoàn hảo với ánh sáng xung quanh, cực kỳ phù hợp với đôi mắt màu xanh nhạt ấy.
Chỉ sau khi quan sát cô ấy một hồi, tôi mới nhận ra kiểu tóc có chút khác biệt so với hôm qua. Hôm nay, tóc của cổ đã được tết.
Đúng vậy, hôm qua tóc của cổ vẫn còn suôn mượt và thẳng tắp, nhưng hôm nay nó đã được tết lên xung quanh. Nó mang lại cảm giác có phần quen thuộc, nhưng cực kỳ hợp với cô ấy, chưa kể điều ấy còn khiến cho cô nàng trông khá là dễ thương nữa.
À phải rồi, giờ mới nghĩ về nó thì, tôi nhớ rằng Baron-san từng bảo những việc như là:
『 Nghe này, Canyon-kun, bất cứ khi nào cậu nhận ra cô bạn gái mình có chút thay đổi nhỏ nào, hãy nhớ rằng phải ngợi khen cô nàng nhé. Nếu bạn gái cậu còn là một người nổi tiếng, hẵn là nhỏ phải dồn rất nhiều nổ lực vào nó hằng ngày rồi. Vậy nên, thay vì chỉ việc nói rằng ‘cậu trông rất đáng yêu’, thì hãy nói gì đó thật cụ thể, như kiểu ‘kiểu tóc đó trông hợp với cậu lắm’ chẳng hạn. 』
『 Mấy cái đó cũng là từ Internet đấy ạ? 』
『 Hả, đương nhiên là thế rồi. Cô nàng cũng sẽ tổn thương nếu cậu không để ý đến những điều nhỏ nhặt ấy đấy, và như cái cách mà thế giới này hoạt động, nếu không khen một cách cẩn thận thì những việc cậu nói ra sẽ bị coi như là quấy rối tình dục đấy. Thế nhưng, bởi nhỏ là bạn gái của cậu rồi nên sẽ không sao cả đâu. 』
Đúng vậy, những lời ngợi ca rất quan trọng, không cần biết nó đến từ đâu.
Khen nào… khen nào… Chẳng thể nghĩ ra bất kỳ lời khen ngợi nào trong đầu, tôi quyết định nói về… tóc của cô ấy.
Việc này sẽ quyết định xem tôi có tạo được ấn tượng tốt trong mắt cô ấy hay không, quả đúng là một canh bạc mà… Không, liên quan gì tới bài bạc đâu cơ chứ. Mình chỉ muốn khen cô ấy mà thôi. Sau cùng thì, tôi tin rằng sẽ không có ai mà lại không thích được khen ngợi đâu.
Và hơn hết, tôi cho rằng cổ rất là đáng yêu và đó là những suy nghĩ thật lòng. Vậy nên tôi sẽ truyền đạt điều đó đến với cô ấy.
“N-Nanami-san, cậu đã tết tóc hôm nay nhỉ? Ừm… mình nghĩ rằng kiểu tóc này trông cực kỳ d-dễ… hợp luôn… hợp với cậu lắm.”
Agh… Không được rồi.
Những từ như ‘dễ thương’ là một thử thách quá lớn đối với tôi rồi. Chẳng thể nào nói ra thành lời được đâu. Những từ duy nhất có thể thốt ra chỉ là nó trông hợp với cổ. Chết tiệt thật. Tôi đúng là một thằng thất bại mà.
Nhưng đâu thể trách được, đúng chứ? Đúng vậy đấy, tôi tự hỏi không biết phải có kiểu kết cấu tinh thần nào thì mới có thể nói ra những từ như là ‘dễ thương’ một cách dễ dàng được nữa. Ai đó hãy nói cho tôi biết đi. Thôi thì mình sẽ hỏi Baron-san về nó sau vậy.
“Nó… trông hợp ư? Thế sao, r-ra là vậy… thật mừng vì nó hợp với tớ. Dù sao thì, mình cũng cố thử kiểu tóc này vì cậu mà, Youshin-kun.”
“Ừm, trông cực kỳ hợp luôn… Ể? Vì mình á…?”
“Ừm. Cậu thấy đó, bức ảnh trong icon của Youshin-kun là một cô gái với kiểu tóc này mà. Vậy nên tớ nghĩ rằng cậu có lẽ sẽ thích.”
Sau khi nghe những lời phản hồi bất chợt ấy của Nanami, tôi cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng như thể đang có một thứ gì đó lạnh lẽo đang vuốt ve lưng mình vậy.
Trời ạ! Dù rằng mới chỉ trao đổi liên lạc với cô ấy, song tôi vẫn để icon là một cô gái! Và đó lại là nhân vật trong một tựa game trên mạng xã hội mà tôi yêu thích nữa chứ! Nhưng hẵn là may mắn lắm khi mà cổ không nhận ra nhân vật ấy đang diện một bộ trang phục khá là khiêu gợi, cô ấy không nhận ra đâu mà nhỉ?
Ngay từ đầu thì tôi đã không phiền phải trao đổi liên lạc với người khác rồi, bởi rất hiếm khi mà có người tôi phải trao đổi liên lạc cùng… nhưng trong tình huống này thì tôi lẽ ra phải đổi ảnh khác, chỉ để cho an toàn thôi…
“Nè, đừng có đột nhiên trở nên tuyệt vọng như vậy mà. Có gì sai khi để icon là một nhân vật anime đâu. Ngày nay thì việc ấy là bình thường mà. Tớ cũng có xem anime và những thứ khác như thế nữa. Nếu cậu thích những điều ấy thì tại sao lại không cơ chứ?”
Ngay trước mặt tôi đây, là một thiên thần. Một thiên thần Gyaru.
Tôi nghĩ là ngay từ đầu việc cô ấy đến đây với kiểu tóc nhân vật yêu thích của tôi đã cho thấy cổ rất thấu hiểu rồi. Rằng cổ không để tâm đến những việc như thế này. Có thể nói là tôi đã quá hấp tấp đi đến kết luận và trở nên tuyệt vọng vô căn cứ thôi.
…Quả thật là một cô gái đáng yêu mà.
“Cậu thích kiểu tóc này mà, đúng chứ? Cậu thấy sao, xinh chứ?”
Cô nàng khẽ nghiêng đầu trong khi véo nhẹ lên phần tóc tết và hỏi lại tôi một lần nữa.
Liệu tôi vẫn còn lưỡng lự để nói ra một từ như thế sau tất cả mọi việc mà cổ đã làm vì tôi ư? Không, không thể được. Dù rằng chỉ là một đứa cô độc, song tôi vẫn tự hào về điều ấy. Mình cần phải đáp lại lòng tốt của cổ bằng một câu ‘cảm ơn’ đúng nghĩa mới phải.
Nói những điều như thế ra cần phải có can đảm. Nhưng lỡ như tôi không có đủ dũng khí thì sao đây? Ổn cả mà. Chỉ cần rời bỏ thực tại và mường tượng ra mình đang ở trên kênh chat là được.
Nếu là ở đó, thì tôi có thể viết ra những thứ như là các nhân vật mới ‘dễ thương’ đến thế nào mà không một chút ngập ngừng. Vậy nên, chỉ cần nghĩ về tình huống này như là một phần mở rộng của việc ấy thôi, là mày sẽ có thể làm được mà, nên là… nói nó ra ngay đi!!!
“…Ừ-Ừm… Đúng đó, cậu thật sự trông rất dễ thương, Nanami-san. Nó hợp với cậu lắm. Trông cực kỳ đáng yêu luôn.”
Thấy chưa! Đã bảo rồi! Mày sẽ có thể nói được những câu từ mà khi nãy vẫn còn ngập ngừng mà!!!
Trong thâm tâm, tôi thực hiện một điệu bộ chiến thắng.
Nhưng tiếc thay, việc này mệt mỏi nhiều hơn tôi tưởng. Chỉ mới có thế thôi mà cảm tưởng như tôi đã dùng hết sạch thanh thể lực trong ngày luôn rồi. Có lẽ tôi nên nhanh chóng dùng vài vật phẩm để hồi phục lại thanh thể lực ngay thôi… Đợi đã, không, làm gì có, đây có phải là game quái đâu; quay trở lại thực tại ngay đi, tôi ơi!
Khi tâm trí tôi quay trở lại, khuôn mặt cô ấy đã đỏ như gấc và nở một nụ cười tựa như một nụ hoa, hệt như ngày hôm qua vậy.
Cô ấy loay hoay xung quanh được một lúc, trông rất hài lòng.
A… Chẳng cần bất kỳ vật phẩm hồi phục nào nữa đâu. Chỉ việc nhìn cô nàng như thế này thôi cũng đủ để khiến toàn bộ thanh thể lực được phục hồi hoàn toàn rồi.
Sau màn đối thoại ấy thì thời gian cũng đã điểm 7 giờ. Bọn tôi đã đến sớm hơn tầm 30 phút so với kế hoạch ban đầu, nhưng vì cũng không có ý định lãng phí thêm thời gian chỉ để trò chuyện với nhau, thế nên bọn tôi quyết định bắt đầu cùng đi đến trường.
Ngay khi vừa định dạo bước cùng cô ấy… thì Nanami-san bất ngờ đưa tay về trước tôi.
“Ừm…”
“Hể?”
Tôi chẳng thể nào hiểu được ẩn ý đằng sau hành động đưa tay ra mà không nói gì của cô ấy cả. Chờ đã, là nó ư? Cổ đang bảo tôi rằng hãy trả phí đi à?
Đúng rồi nhỉ, sau tất cả mọi việc mà cô ấy đã làm cho tôi, thì nếu nó phải trả phí cũng là điều tất nhiên. Tận hưởng những việc cảm động như thế mà lại chẳng mất đồng nào thì quả thật là ích kỷ mà. Chắc là giá tầm khoảng một lượt quay Gacha 10 lần đây nhỉ…
À không, đừng có nhầm lẫn rằng tôi thuộc dạng người chơi Pay To Win nhé. Tôi hoàn toàn thuộc kiểu Free To Play khi chơi game trên mạng xã hội đấy.
Sau khi lục lọi để lấy ví ra, tôi ngước nhìn lên và thấy khuôn mặt của Nanami-san đang ở ngay trước mắt. Vào khoảnh khắc mà cả hai ánh mắt chạm nhau, kéo theo đó là một khoảng lặng ngắn ngủi giữa bọn tôi. Sau đó, đôi má cô ấy trở nên hơi chút ửng hồng trước khi mở lời.
“B-Bởi chúng ta đã đang hẹn hò rồi, nên là hãy cùng nắm tay và đến trường với nhau nhé…? Hay là cậu… không thích… làm thế?
“Đâu, làm gì có.”
Tôi ngay lập tức trả lời cô ấy. Làm gì có ai lại không nhanh chóng đáp lời trong tình huống này cơ chứ.
Vào lúc nghe được những lời ấy, cổ nghiêng đầu nhẹ sang một bên và ngước mắt lên nhìn, và rồi tôi nhanh chóng bắt lấy tay cô nàng.
[………..]
…Chẳng phải việc mà tôi đang làm chỉ là bắt tay thôi sao? Như cái ngày hôm qua đã làm ấy? Trời ạ, tôi đã nghĩ quá nhiều về việc nhanh chóng nắm tay của cổ nên thành ra thế này. Thôi được rồi, bình tĩnh lại nào. Có lẽ cô nàng thấy rằng hành động ấy có phần hài hước nên đã không nhịn được mà bắt đầu cười phá lên.
“Hehehehe, chẳng phải nó giống như cú bắt tay ngày hôm qua thôi ư? Tớ không thể đến trường trong khi đang bắt tay như thế này với cậu được đâu, Youshin-kun.”
“Đ-Đúng vậy nhỉ, thế… thế thì… xem nào… như này ư? Mình chưa từng nắm tay với cô gái nào trước đây, nên là cũng không biết làm sao nữa.”
Lần này, tôi đan tay cô ấy lại với tay trái của mình. Đúng như tôi nghĩ, tay cổ thật sự rất nhỏ nhắn và mềm mại. Có lẽ là vì đã đợi tôi từ lúc sáng sớm mà cảm giác có chút se lạnh hơn hôm qua.
“Làm những việc như thế này, vẫn có hơi xấu hổ nhỉ…”
Cô nàng mỉm cười ngượng ngùng với tôi cùng với đôi má đang ửng đỏ. Rõ ràng là nụ cười ấy không phải là do cái lạnh của sáng nay rồi.
Cho đến lúc này, tôi mới nhận ra rằng mình đang nắm tay với một cô gái, và ngay lập tức má tôi cũng dần trở nên đỏ ửng. Cùng lúc đó, tôi bất chợt nhận ra một việc quan trọng khác.
…Phải làm sao đây, Baron-san? Mục tiêu trong tuần đã bất ngờ được hoàn thành luôn rồi.
Tôi chỉ có thể báo cáo lại việc này với Baron-san, người đã đặt ra mục tiêu cùng với những lời khuyên vào ngày hôm qua, trong tâm trí mình. Và ngay bây giờ, thì tôi vẫn chẳng biết được mục tiêu tiếp theo sẽ là gì nữa.
Dạo bước trên phố, bắt và xuống tàu, sau đó là đi đến trường. Đấy là hành trình đến trường hằng ngày của tôi, nhưng bởi vẫn đang nắm tay với Nanami-san, nên mọi thứ xung quanh trông thật khác biệt.
Nhưng tôi không ngẫm nghĩ nhiều về việc ấy cho lắm.
Việc nắm tay cô ấy trên suốt quãng đường đến trường như thế này, liệu có ý nghĩa gì không?
Không, mình hiểu rõ nó có ý nghĩa đến như thế nào. Chỉ là tôi đang quá vui sướng… và đắm chìm trong đống cảm xúc hỗn loạn mà quên đi mất điều đó.
Trong quá khứ, Nanami-san đã từ chối hết thảy bọn đẹp mã. Cô nàng là một người con gái quyến rũ đáng ao ước của bao người, và đã được tỏ tình rất nhiều lần bởi những học sinh trong trường.
Cảnh tượng một người con gái như vậy, lại đang nắm tay một đứa u ám, chuyên làm nền và phi xã hội như tôi đây, thì hẵn nhiên là phải tiếp nhận rất nhiều ánh mắt từ phía công chúng rồi. Ẩn chứa bên trong những ánh nhìn ấy bao gồm sự ngạc nhiên, ghen tị và cả sự căm hờn.
Không mất quá nhiều thời gian để nhận ra nó, thế nhưng do vẫn chưa muốn buông tay ra, nên tôi vẫn giữ cho đôi bàn tay kết nối như thế.
May mắn thay, trời vẫn còn hửng sáng, vậy nên chỉ có lác đác vài bóng học sinh trên đoạn đường đến trường. Song, vài người trong số họ vẫn cứ thế mà chằm chằm quan sát tôi.
Đúng như dự đoán, chẳng ai có ý định tiếp cận, thế nhưng những người biết đến Nanami-san lại đang xì xào bàn tán.
Thật lòng mà nói, thì tôi chẳng thích việc đó chút nào, nhưng mà… cũng chẳng thể làm gì khác. Tôi đánh mắt sang bên cạnh để xem Nanami-san như thế nào, thì trông cô nàng có vẻ đang rất thích thú.
“…Mấy lời đồn chắc đang bắt đầu lan rộng rồi đấy nhỉ?”
Quả như mong đợi… Nanami-san dường như đang rất tận hưởng tình huống này, và rồi… như để giễu cợt tôi, cô nàng nở một nụ cười làm rộ ra hàng răng đều thẳng tắp và tuyệt đẹp của mình. Những chiếc răng trắng tinh khôi của cô tỏa sáng rực rỡ như thể đang trong khung cảnh của một bộ phim vậy.
Dù sao thì, trên đường đi cô ấy đã trò chuyện rất nhiều, một sự thay đổi đáng kể so với ngày hôm qua.
Như là ‘Cậu thích ăn những gì?’ này, ‘Cậu thường làm gì vào những ngày nghỉ’ này, và rồi ‘Cậu đã từng hẹn hò với cô gái nào trước đây không?’ này. Chúng tôi cùng nhau sải bước xuống phố, trò chuyện về những điều ấy. Tâm trí tôi dần dần bị choáng ngợp bởi những câu tán gẫu xuất hiện không ngừng nghỉ ấy.
Ngày hôm qua, Baron-san đã cho tôi lời khuyên rằng:
『 Đừng có huyên thuyên quá nhiều về bản thân, mà chỉ cần lắng nghe cô nàng thôi. Dù gì thì cậu cũng là một người giỏi lắng nghe mà. 』
Nhưng trời ạ, chẳng phải những điều ấy đã sớm trở nên vô nghĩa rồi sao.
Do hoàn cảnh đưa đẩy, thành ra tôi toàn tám nhãm về bản thân thay vì nghe theo lời khuyên của anh ấy.
Cô nàng thực sự rất giỏi trong việc dẫn dắt cuộc trò chuyện đó chứ.
Cái cách mà cổ lúc nào cũng liên tục mở rộng đoạn hội thoại thật sự rất tuyệt vời… Như lúc mà cô ấy hỏi về sở thích, và tôi đã trả lời rằng mình thích chơi game, thế là cổ hiểu ra icon của tôi thuộc về một nhân vật trong game, và rồi tiếp tục hỏi rằng liệu tôi có chơi game ấy vào những giờ nghỉ hay cuối tuần không, cô nàng vẫn tiếp tục cuộc trò chuyện về những điều ấy dù rằng cổ chưa từng chơi bất kỳ game nào trước đây.
Thật lòng mà nói thì tôi cũng không biết diễn tả cảm giác hiện tại như thế nào nữa, nhưng cái cách mà cô ấy kết nối các câu hỏi lại xuyên suốt cuộc trò chuyện một cách đơn giản đến thế, thật đáng kinh ngạc mà. Liệu đây mới thật sự là ‘một người giỏi lắng nghe’ đúng nghĩa chăng? Nếu thế thì… tôi đúng là thua cô nàng toàn tập luôn mà.
Và như một hệ quả tất yếu, toàn bộ thời gian đều toàn nói mỗi về tôi. Cảm thấy thật có lỗi vì ngỡ rằng Nanami-san sẽ nghĩ mình thật nhàm chán… nhưng cô nàng có vẻ rất thích thú, nên chắc là tôi lại nhầm nữa rồi.
Trong suốt quãng đường Nanami trông rất vui vẻ và đến giờ vẫn thế, nhưng khi hồi tưởng lại cụ thể mọi việc, tôi bất chợt cảm thấy tồi tệ. Và rồi trong vô thức, tôi đã cất tiếng phản ứng lại với những từ ‘lời đồn’.
“Xin lỗi nhé… Nanami-san. Đã để cậu dính tin đồn với một kẻ như mình rồi.”
Tôi biết là mình có chút nhút nhát, nhưng biết làm sao được. Song, ngay sau khi tôi nói thế, cô nàng bắt đầu phùng má.
“Ể? Đó không phải phản ứng mà tớ muốn đâu, cậu biết chứ? Bọn mình hiện đang hẹn hò với nhau rồi mà, không phải vậy sao?”
Tôi dâng trào lên một cảm giác muốn chọc vào đôi má phùng ấy của cổ.
Trong những tình huống như thế này thì mình nên phản ứng lại như thế nào mới là hợp lý đây? Việc này thật là khó khăn bởi lẽ tôi chẳng hề nắm được bất kỳ sở thích nào của Nanami-san cả.
Trong khi tôi vẫn đang lăn tăn mò mẫm rằng đâu mới là đáp án chính xác, thì Nanami-san đã tiếp lời.
“Và tớ mong cậu từ giờ đừng nhắc đến những từ như 『 một kẻ như mình 』 một cách tiêu cực như thế nữa có được không? Youshin-kun là bạn trai mình mà… cậu cũng đã cứu mình vào ngày hôm qua nữa. Nên cậu cực, cực kỳ ngầu luôn đó. Thế nên là… hãy cùng xây dựng lên một mối quan hệ bình đẳng nhé, được chứ?”
…N-Này, chẳng phải đây chỉ mối quan hệ được dựng nên bởi trò chơi trừng phạt thôi sao?
…A, ra là vậy ư— Một mối quan hệ bình đẳng à. Vậy ra đó là mối quan hệ lý tưởng của cô ấy. Và cổ đang muốn mô phỏng nó với mình. Rồi, rõ. Mình đã hiểu hết mọi thứ. Ừm, mình sẽ không phạm phải sai lầm nào đâu. Xém tý nữa là hiểu lầm rồi.
“Ừm, mình hiểu rồi… Nanami-san. Xin lỗi nhé.”
Cô nàng mỉm cười lại với câu trả lời ấy của tôi; Song… nụ cười đang hiện diện trên khuôn mặt ấy trông có chút gì đó phiền muộn lẫn đắng cay. Trái ngược hoàn toàn 180 độ so với nụ cười hoa lệ mà cô ấy vẫn thường hay cười với tôi trước đây.
“…Chính tớ mới phải… xin lỗi cậu.”
Ý nghĩa đằng sau lời xin lỗi ấy là gì đây?
Liệu rằng đó là lời xin lỗi về những tin đồn… hay đó là dành cho sự thật rằng đây chỉ là một trò chơi trừng phạt chăng?
Nếu hiện giờ mà tôi nói rõ ra rằng mình đã biết hết tất cả mọi chuyện, thì cô nàng sẽ phản ứng như thế nào đây? Khuôn mặt lúc ấy của cổ sẽ trông ra sao?
Tôi muốn biết… tôi muốn được thấy biểu cảm của cô ấy khi tôi nói ra điều ấy, thế nhưng… tôi vẫn kiềm nén lại được sự cám dỗ.
Thay vào đó, tôi dùng ngón trỏ của mình chọc vào đôi má ấy. Cũng không phải việc gì đáng tự hào.
Cô nàng mở to đôi mắt trước hành động bất chợt ấy. Tôi chỉ muốn trêu cô ấy một chút thôi, nhưng phản ứng bất ngờ ấy của cổ cũng dần khiến tôi mở to mắt ra luôn.
“Ể-ể…h-hể…c-c…c-cậu đang làm gì vậy hả!?”
“Xin lỗi nhưng mà… chẳng phải Nanami-san nói rằng muốn có một mối quan hệ bình đẳng hay sao? Thế mà cậu lại bất ngờ xin lỗi lại nữa nên là… Chắc là cậu không thích nó nhỉ? Thành thật xin lỗi.”
“Đ-Đâu có… k-không phải là không thích… T-Tớ chỉ thấy bất ngờ thôi mà… ừ-ừm… đ-đúng vậy đấy… c-chỉ là do bất ngờ quá thôi…”
Khuôn mặt dần trở nên ửng đỏ, còn đôi mắt thì đảo loạn xung quanh trong khi liên tục lặp lại từ ‘bất ngờ’. Có lẽ là tôi đã khiến cô ấy hơi giật mình rồi… haha, xin lỗi nhé, Nanami-san.
Sau đó cô nàng trở nên trầm lặng trong một lúc, và trước khi kịp để ý thì cũng đã đến trường mất rồi. Mọi việc đã diễn ra nhanh chóng thật. Chúng tôi buông tay nhau ra và đổi giày ngoài trời thành giày đi trong nhà.
Bọn tôi vẫn cùng lớp như thường lệ, nên tôi cứ ngỡ rằng buổi nắm tay sẽ kết thúc tại đây… thế nhưng cô ấy vẫn đưa tay ra với tôi sau khi đã thay xong giày.
…Nhưng mà, chỉ nắm được thêm một chút nữa thôi mà. Cổ chắc không vậy?
“Nanami-san… chẳng phải nó có hơi chút xấu hổ ư?”
“Đi mà, vẫn còn sớm lắm nên không có nhiều người xung quanh đâu… Chỉ thêm một lúc nữa thôi.”
Nghe được những lời ấy, tôi hoàn toàn bỏ cuộc rồi nắm lấy tay cô nàng.
Cho những ai không biết thì ở bên Nhật giày dép lúc đi ngoài trời - đi trong nhà hay trường lớp, thậm chí là nhà vệ sinh sẽ sử dụng những đôi khác nhau nhé.