Nhỏ Gyaru lẽ ra tỏ tình với người u ám như tôi chỉ vì trò chơi trừng phạt, nhưng dù có nhìn kiểu gì thì cổ cũng yêu tôi mà!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3438

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1283

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 297

Vol. 1 - Giao đoạn 2 - Thay đổi trong cô

『Chúc ngủ ngon, Nanami-san.』

Cho đến giờ, tôi vẫn đang ngẫm lại những câu từ của Youshin khi nãy và vẫn có thể nghe được những âm thanh vang vọng ấy bên tai. Đây chẳng phải là lần đầu tôi trò chuyện với con trai, và tôi cũng biết rằng mình không giỏi trong việc ấy, nhưng bất kể điều đó, nói chuyện cùng với cậu ấy luôn khiến tôi cảm thấy vô cùng hào hứng.

Cứ như thể là Youshin đã ở bên tai luôn ấy, vậy nên tôi nghĩ rằng điện thoại quả thật là một phát minh vĩ đại mà, xin gửi lòng biết ơn đến với những người đã phát minh ra điện thoại mà ngay cả tên hay mặt mũi tôi còn chẳng biết.

…Giờ nghĩ lại thì, chẳng phải đây là lần đầu tiên mình trò chuyện một mình với con trai ư? Hơn nữa là còn trong phòng riêng vào buổi đêm như này nữa chứ.

“Gì thế này, ôi thật! V-Việc này là quá sức mình rồi!!”

Tôi ụp mặt xuống giường và đập chân mãnh liệt. Việc tôi đang làm không có ý nghĩa hay bất kỳ lý do gì cả, chỉ là một phần trong tôi chẳng thể nào thư giãn nổi nếu không xõa ra bớt năng lượng.

K-Không ổn rồi… có vẻ như mình không còn kiểm soát được cảm xúc nữa rồi. Trong lòng thì đang thao thức, còn tâm trí thì nhẹ bẫng, cứ như lúc bị sốt ấy.

“Chắc là không thể cãi lại Hatsumi và Ayumi được nữa rồi…”

Ngày hôm nay đã được lấp đầy bởi rất nhiều sự việc khó tin nổi.

Hồi sáng, khi đến điểm hẹn quá sớm và đang cố gắng tìm cách giết thời gian thì cậu ấy lại đến ngay bên tôi.

Mặc dù lúng túng, cậu ấy vẫn nhận ra tôi đã thay đổi kiểu tóc và còn khen tôi dễ thương nữa cơ. Bởi vậy mà tôi đã nghĩ rằng Youshin trông còn đáng yêu hơn trước nữa.

Vào lúc mà cậu ấy khen dễ thương, tôi đã theo bản năng mà đề nghị nắm tay nhau. Trong thâm tâm thì tôi đã rất hoảng loạn và không biết sao mình lại nói ra việc ấy một cách đột ngột như vậy, nhưng mọi việc cũng chẳng còn quan trọng nữa khi đôi bàn tay chạm vào nhau.

Trong khi cảm nhận hơi ấm thoải mái đến từ Youshin trong tay mình, tôi đã cảm thấy rất bồn chồn bởi đó là lần đầu tôi trải nghiệm việc ấy.

Chắc là mình không ra mồ hôi tay hay gì đó kỳ lạ đâu nhỉ?

Tôi cũng đã rất lo lắng trong lúc mời Youshin ăn trưa. Bởi Hatsumi nói rằng lỡ như Youshin đã mang theo bữa trưa rồi thì sao, nên là tôi cực kỳ hoảng hốt luôn đó. Nhưng rồi cũng thật nhẹ nhõm khi biết rằng cậu ấy không mang bữa trưa theo.

Liệu cậu ấy có không thích món nào không?

Liệu rằng cậu ấy có thấy ổn với những món tự làm không?

Tôi đã trầm tư về những điều nên hỏi sau đó, mời cậu ấy ăn trưa là một ý hay, nhưng đồng thời nó cũng khiến tôi lo lắng.

Tôi cũng đã bị chọt má, ăn trưa cùng nhau và bằng một cách nào đó rốt cuộc lại thành làm những việc như 「Ahhh 」nữa.

Sao tôi lại làm cái việc 「Ahhh 」đó cơ chứ!?

Nhưng đã phóng lao rồi thì phải lao theo thôi.

Xin cậu đó, hãy ăn đi mà! Nào nào, ăn đi chứ! Những ánh mắt của mọi người xung quanh đau lắm đó, tự mình làm việc này cũng khiến tôi cảm thấy xấu hổ và cực kỳ sốt ruột nữa!!

Thật nhẹ nhõm khi cậu ấy đã ăn nó và tôi quay lại tiếp tục với bữa trưa của mình…

Nghĩ lại thì, chẳng phải đó là một nụ hôn gián tiếp sao?

Uwa, mới để ý luôn đó… và giờ thì tôi lại bắt đầu cảm thấy xấu hổ rồi. Tôi cuộn tròn trên giường, ôm lấy đôi má nóng hổi.

Tôi đã có… một nụ hôn gián tiếp với Youshin…

Ôi không được rồi, nếu bị nói như thế thì mình chắc chắn sẽ chết vì xấu hổ mất. Youshin chắc cũng không bao giờ nói những thứ như vậy đâu.

Mà ngay từ đầu Youshin có nhận ra đó là một nụ hôn gián tiếp không nhỉ?

Và vào cuối ngày, sau giờ tan trường, bọn tôi còn có một buổi đi mua sắm nữa.

Chờ đã, liệu đó là một buổi đi mua sắm hay là buổi hẹn hò đầu tiên nhỉ?

Không chính xác lắm nhỉ?

Mọi thứ đều quá mới mẻ đối với tôi.

Ừm thì, cũng không có gì đáng ngạc nhiên bởi đây là lần đầu tiên tôi có bạn trai mà…

Dù cậu ấy chỉ là người ‘bạn trai’ mà tôi đã tỏ tình trong trò chơi trừng phạt… nhưng cứ mỗi khi ở bên cậu ấy thì mình cảm thấy rất vui.

…M-Mình muốn được ở bên cậu ấy nhiều hơn nữa.

Nhưng rốt cuộc thì tôi cũng không thể ngăn bản thân cảm thấy tội lỗi được.

Dù vậy… khi liếc nhìn hộp bento của Youshin mà tôi đã bí mật giữ trong phòng.

Cậu ấy đã mua nó cho tôi… là báu vật của tôi.

À không, nói là mua nó cho mình thì cũng không đúng lắm. Nếu nghĩ kỹ thì cậu ấy đã tự mua cho chính bản thân thì đúng hơn… Tôi có hơi lơ đễnh và hưng phấn mà không nhận ra cho đến khi tự mình nói ra điều ấy.

Nhưng dù là thế thì vẫn như thể đã được Youshin tặng quà vậy, nên tôi vẫn giữ trong phòng thay vì giấu trong bếp.

Kể từ giờ, mỗi ngày tôi đều sẽ lấp đầy hộp bento ấy bằng những món ăn tự nấu và đưa cho cậu ấy.

Chỉ mới nghĩ vậy thôi cũng đã khiến tôi không ngừng cảm thấy hạnh phúc rồi.

『 Bento của vợ yêu à? 』

Ngay tức khắc, khuôn mặt cười nham hiểm của Hatsumi và Ayumi hiện lên trong tâm trí tôi.

“Tớ vẫn chưa phải là vợ yêu của cậu ấy mà!”

Tôi giật thót bật dậy trên giường và biện minh với hai người còn chẳng có ở đây.

Ugh… tại hai người họ cứ nói mấy thứ kỳ lạ không à…

Nấu ăn là việc bày tỏ tình cảm, vậy nên hẳn là phải chứa đựng tình yêu của mình vào đó rồi. Tình cảm sẽ được gửi gắm vào trong đó, nhưng mà… đó chỉ như tình yêu của những người mẹ thôi… kiểu đó ấy… chắc chắn là thế…

Càng nghĩ về nó thì má tôi càng nóng lên và một lần nữa, tôi lại nằm lăn lộn trên giường.

“Ể, chuyện gì đang diễn ra vậy trời? Nanami, người đã nói rằng mình có hơi sợ con trai giờ đây lại đang tay trong tay đến trường với một đứa con trai…”

“Ghen tỵ quá đi~. Tớ cũng muốn nắm tay bạn trai mình đến trường… nhưng không thể rồi…”

Đó là những gì Hatsumi và Ayumi đã nói trong lúc tra hỏi về tình hình của tôi vào sáng nay… nhưng Hatsumi à, đó là điều mà mình muốn biết luôn đó.

Ayumi trông có vẻ ghen tỵ với việc tôi và Youshin nắm tay đến trường.

Quả thật là chỉ trên đường đến trường thôi, nhưng… đúng là rất vui.

À không, đi đến trường cùng với bạn bè cũng rất vui, nhưng đó là niềm vui theo kiểu khác. Ayumi thì không thể làm được điều ấy, trong khi tôi lại có thể… vậy nên cậu ấy ghen tỵ.

Trước mắt thì cứ giải thích những gì đã xảy ra hôm qua đã, bao gồm cả việc Youshin đã cứu tôi nữa.

Họ lắng nghe trong im lặng.

“Thật sao… vậy ra Youshin đã làm thế à, hừm… và rồi cậu đã phải lòng cậu ấy tại đó luôn, ngay sau khi Youshin đã cứu cậu, đúng chứ, Nanami? Umu… hiểu rồi. Vậy chẳng phải là nổi lo của bọn tớ là đúng chính xác luôn rồi sao?”

“Nanami đúng thật là cực cực kỳ dễ dãi luôn đó. Nhưng mình nghĩ việc chọn Misumai quả là đúng đắn. Vào những lúc cần thiết thì cậu ấy đáng tin cậy một cách không ngờ luôn nhỉ, rất phù hợp với Nanami.”

 Gọi mình là dễ dãi như vậy là thô lỗ lắm à nha.

Thế nhưng, thật vui khi thấy họ khen ngợi Youshin và rồi tôi cứ thế mà tiếp tục nói về cậu ấy với hai người họ sau đó.

Dù rằng bọn tôi chỉ hẹn hò mới có hai ngày thôi…

Khi tôi bừng tỉnh nhận ra là mình đã nói quá nhiều, hai người họ lại nở một nụ cười toe toét… nhưng vẫn có nét an tâm trên khuôn mặt khi dõi theo tôi.

“C-Chỉ là một cuộc trò chuyện về tình yêu bình thường thôi mà nhỉ…? Đây là lần đầu tiên mà cả ba cùng nói về những việc như này ha… vui thật đó…”

Trước khi liên lạc với Youshin, ba người chúng tôi đã tán gẫu với nhau.

Trò chuyện về tình yêu giữa ba người… tôi có lẽ đã nói hơi nhiều… tuy vậy, họ vẫn lắng nghe những lời tôi nói rất kỹ càng.

Và rồi họ cứ đưa ra những lời khuyên vô trách nhiệm như là tôi cứ thế mà tiến xa hơn nữa đi này. Nhưng với tôi của hiện tại thì sao có thể làm vậy được.

Cuối cùng thì tôi bị nói rằng 『 Khoe khoang người yêu của cậu như vậy là được đủ rồi, liên lạc với cậu ta ngay đi. 』

Bộ tôi khoe mẽ nhiều đến thế à?

Có hơi xấu hổ rồi.

Nhưng thật sự thì, phải mất một lúc tôi mới liên lạc được với Youshin.

Tôi cứ thế nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại một hồi lâu mà chẳng thu lại được tý can đảm nào. Liệu mình… có nên liên lạc với Youshin không?

Liệu mình có làm phiền cậu ấy không nhỉ?

Không biết cậu ấy đã ngủ chưa?

Những dòng suy nghĩ ấy cứ lãng vãng trong đầu tôi.

Nhưng mình muốn nghe giọng của cậu ấy quá… Nên làm sao đây… Rốt cuộc thì, tôi cũng quyết định là sẽ nhắn tin cho Youshin.

Chắc tôi mất trí luôn rồi.

Youshin đã tự chủ động gọi, khiến tôi vui quá chừng.

Sau đó bọn tôi bắt đầu trò chuyện với nhau… và rồi cậu ấy mời tôi đi hẹn hò.

Dù cho cậu ấy có luôn trầm lặng ở trường, nhưng lại mở lời mạnh mẽ như thế khiến tôi bị choáng ngộp… nhưng tôi không ghét điều ấy. Không may thay, tôi đã có hẹn trước vào thứ bảy rồi.

Giọng nói hoảng loạn của cậu ấy thật sự rất đáng yêu, vậy nên ngoài mặt thì tôi giả vờ thoải mái, nhưng thật lòng thì tôi đã rất lo lắng và thất vọng vì không thể hẹn hò vào thứ bảy được.

Tuy nhiên, cậu ấy không dừng lại ở đó. Không hiểu sao, cậu ấy lại đột ngột sử dụng kính ngữ và mời tôi lại vào chủ nhật. Câu trả lời thì hết sức hiển nhiên rồi.

Thật ra thì tôi đã có ý định mời cậu ấy vào chủ nhật rồi… nhưng lại bị phủ đầu mất. Có hơi thất vọng à nha.

Nhưng mà, Youshin đã mời tôi đi hẹn hò đó.

Điều ấy khiến tôi rất vui.

Mình hạnh phúc quá.

Sao mình lại hạnh phúc nhỉ?

Hẹn hò à…

Nếu trừ cái buổi ‘hẹn hò’ mua sắm sau giờ học hôm nay thì chủ nhật này sẽ là buổi hẹn hò đầu tiên của tôi… Chủ nhật này là buổi hẹn hò đầu tiên… Tôi không thể ngừng cảm thấy bồn chồn cho được.

“Mình phải nổ lực nhiều hơn cho hộp bento ngày mai thôi. À, nhưng vẫn phải đảm bảo rằng mẹ sẽ không phát hiện ra mới được…”

Dù sao thì, Youshin cũng thật thà ghê. Không cần phải trả ơn cho hộp bento cũng được mà, mình thích nên mới làm thôi…

Thích á?

Thích ai cơ?

Không, chỉ là mình thích nấu ăn thôi, và việc này đơn giản là luyện tập mà thôi, không hơn không kém… ít nhất thì tôi cho là thế.

…Cho dù tự mình nói vậy, tôi cũng nhận ra là lời bào chữa ấy chẳng hợp lý tý nào.

Dù sao thì, tôi dồn tâm trí vào thực đơn bento ngày mai để kiềm lại cảm xúc đang không ngừng lâng lâng lên của mình.

Youshin nói rằng muốn ăn Hamburger. Nên tôi sẽ một cái thật to cho cậu ấy. Nó có vừa hộp bento không nhỉ? Không biết cậu ấy có thích trứng chiên không ta? Nhắc mới nhớ, không biết cậu ấy thích vị ngọt hay mặn nữa… Đáng lẽ hôm nay nên hỏi những gì cậu ấy thích mới phải.

Mình có nên làm cơm nắm… hay là… Sakura Denbu hình trái tim nhỉ…?

…Ừm, có chút hơi xấu hổ khi làm hình trái tim, và mình cũng không biết là nếu bị họ phát hiện thì sẽ trêu như nào nữa, nên chắc chỉ làm… cơm nắm thôi.

Cậu ấy có nói là ăn gì cũng được miễn là trừ các món vị thảo mộc, nhưng bởi vì nhiều việc đã xảy ra nên tôi đã không có đủ thời gian để mà hỏi chi tiết về sở thích của Youshin…

Tôi muốn hỏi cậu ấy về nhiều thứ hơn nữa vào ngày mai. Tôi muốn biết nhiều điều hơn nữa về Youshin và cũng muốn cậu ấy hiểu hơn về tôi nữa.

Nhưng khi thời điểm ấy đến…

“Một tháng… sao mà ngắn thế…”

Trước khi nhận ra thì tôi đã tự mình lẩm bẩm điều ấy rồi.

“Cậu không cần phải tiếp tục hẹn hò nữa đâu, nhưng nếu thật sự yêu người đó, thì chẳng phải cậu vẫn có thể cứ thế mà hẹn hò thôi sao?”

Đó là những gì hai người họ đã nói với tôi khi đề xuất trò chơi trừng phạt này. Vào lúc đầu, tôi cảm thấy sầu não bởi lẽ phải hẹn hò với người ta tận một tháng trời.

Vốn dĩ như thế đã thật tệ cho cậu bạn đối tác kia rồi… Vào lúc ấy, tôi chẳng biết mình phải làm gì thì mới phải nữa.

Nhưng mà giờ thì đã khác rồi. Một tháng ấy cảm tưởng như thật ngắn ngủi. Tôi ngạc nhiên trước cảm xúc của mình lại đổi thay nhiều thế chỉ trong vòng có một ngày.

Tôi muốn được thử uống trà sữa trân châu cùng với Youshin. Chắc chắn rằng cậu ấy chưa từng uống nó trước đây, vậy nên tôi muốn được chỉ cậu ấy thật nhiều điều.

Tôi muốn cậu ấy thưởng thức thật nhiều món ăn của tôi hơn nữa. Không chỉ mỗi bento, tôi muốn cậu ấy ăn cả những món nóng hổi vừa mới ra lò nữa. Tôi muốn được cậu ấy khen rằng 「Ngon quá.」nữa.

…Trong trường hợp đó thì… mình sẽ… đến nhà cậu ấy nhỉ?

Chỉ mới nghĩ đến điều ấy thôi cũng đã khiến tôi vô cùng căng thẳng rồi.

Còn rất nhiều điều tôi muốn làm trong mối quan hệ này.

Tôi nghĩ rằng sẽ rất vui nếu có thể đến lễ hội cùng nhau và tôi cũng muốn đi biển trong kỳ nghỉ hè nữa. Thêm cả là còn các ngày lễ như Halloween này, Giáng Sinh này và cả Valentine nữa này…

Những việc tôi muốn làm, những việc tôi làm cho cậu ấy và cả những việc tôi muốn cậu ấy làm cho mình nữa… khiến tôi thật sự cảm thấy một tháng này quả là rất ngắn ngủi.

“Hai người sẽ hôn nhau vào ngày mai à?”

“Tớ vẫn chưa thể làm nó được đâu mà!”

Tôi tiếp tục cự cọ với Hatsumi và Ayumi khi họ lại hiện ra trong tâm trí một lần nữa.

Và cứ thế mà tôi đã hét toáng lên trong khi quậy phá đùng đùng trên giường và để rồi bị mẹ mắng.

Bình tĩnh… bình tĩnh lại nào…

Youshin rất điềm tĩnh, không như tôi… tôi đã nghĩ rằng ở trường cậu ấy khá trầm tính, nhưng thực ra cậu ấy có vẻ còn trưởng thành hơn cả.

Cậu ấy chắc là không biết rằng tôi đã rất căng thẳng còn tim thì đập loạn lên như nào trong cuộc gọi điện thoại đâu.

Nghĩ lại thì, mình có nghe giọng cậu ấy có chút luống cuống? Và rồi sau đó còn dùng cả kính ngữ để mời mình đi hẹn hò nữa?

Giả như cậu ấy cũng đã căng thẳng giống mình thì… chắc cậu ấy cũng cảm thấy hạnh phúc như mình chăng?

Một tháng sau… mình nên làm gì đây?

Tôi chẳng thể nào tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra nếu như Youshin phát hiện ra sự thật và rời bỏ tôi… chỉ nghĩ thế thôi cũng đủ khiến tôi muốn rơi lệ rồi.

“…Mình thật sự dễ dãi đến vậy à?”

Những câu hỏi không có lời giải ấy cứ thế hằng sâu vào trong tâm trí tôi.

Điều đó là không đúng… tôi đâu có dễ dãi… nhưng ngay cả bây giờ, tâm trí tôi cũng chỉ tràn ngập về Youshin thôi, nên tôi nhận thức rõ được là mình không thể cãi lại lời của hai người họ được nữa rồi.

Vậy nên tôi đã quyết định rồi. Mình sẽ nghe theo lời khuyên của họ và… triển.

“Mình sẽ khiến Youshin yêu mình!! Mình sẽ tóm được dạ dày của cậu ấy! Sẽ đi chơi với cậu ấy thật nhiều!... Dù rằng mình vẫn còn quá xấu hổ để hôn cậu ấy! Và cứ thế thì cậu ấy chắc chắn sẽ không rời xa mình được.”

Tôi biết mình rất tồi tệ.

Cho dù mọi việc bắt đầu từ lời tỏ tình của trò chơi trừng phạt, tôi vẫn ôm hy vọng rằng Youshin sẽ tha thứ cho mình… Vậy nên trước hết, tôi phải đảm bảo rằng mình sẽ nắm được hoàn toàn trái tim của cậu ấy.

Tôi sẽ khiến Youshin phải lòng mình thêm một lần nữa… Đây là việc tốt nhất tôi có thể làm, bởi lẽ tôi vẫn chưa có đủ dũng khí để thú nhận với cậu ấy.

“Được, quyết định rồi! Mình sẽ làm bento cho cậu ấy vào ngày mai! Ừm, mình sẽ dồn thật nhiều tâm huyết vào nó luônー!”

Tôi bật dậy trên giường và gây ầm ĩ một lần nữa, để rồi mẹ đã nổi khùng với tôi luôn.

Nhưng giờ thì đã có kế hoạch cụ thể rồi, nên tôi sẽ không do dự nữa.

Và rồi tôi cứ thế chui vào giường và ngủ.

Mong rằng sẽ mơ đẹp… nếu mơ thấy Youshin thì tốt quá.

…Ấy chờ đã tôi ơi… Ngay cả trong mơ luôn sao… Quả nhiên là, mình dễ dãi thật đấy nhỉ…?

愛妻弁当 - Aisai Bento: mang ý nghĩa hộp cơm chất chứa nhiều tình cảm của vợ dành cho chồng.