Nhỏ Gyaru lẽ ra tỏ tình với người u ám như tôi chỉ vì trò chơi trừng phạt, nhưng dù có nhìn kiểu gì thì cổ cũng yêu tôi mà!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3438

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1283

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 297

Vol. 1 - Chương 3 - Kẻ thách thức xuất hiện (2)

◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇

“Và đó là những gì đã xảy ra, Baron-san”

Sau khi trò ném 3 điểm kết thúc, tôi về nhà và báo cáo lại những vụ việc đã xảy ra hôm nay với Baron-san.

『 Sao lại… quả thật là một ngày cực nhọc nhỉ, Canyon-kun. À mà, thật ra thì cậu là một kẻ thích gây rối à? 』

Thô lỗ thật đấy. Tôi chỉ là một nam sinh cấp 3 cực kỳ bình thường thôi mà…

Nhưng, kể từ khi tôi bắt đầu hẹn hò với Nanami-san, mỗi ngày đều là một chuỗi những sự việc không ngờ xảy đến. Nếu nói cho tôi của quá khứ rằng những việc như thế sẽ diễn ra thì tôi sẽ cóc thèm tin đâu.

Một trong những cô nàng xinh đẹp nhất trường đã tỏ tình và hẹn hò với người như tôi đây bởi vì một trò chơi trừng phạt… Mà, vì là thế nên về điểm đó chắc cũng vừa đủ tin nhỉ?

Tuy vậy, tôi vẫn cảm thấy cực kỳ hạnh phúc trong những ngày qua. Quả nhiên, vẫn thật là khó tin.

『 Cơ mà, ừm, chắc là do bầu không khí ở đó nhưng, cậu đã làm rất tốt rồi. Mặc dù có hụt vài cú nhưng vẫn thật khó tin khi cậu lại thắng 1 – 30 đấy… Mà đây là một trận đấu ném 3 điểm, nên điểm số chuẩn phải là đâu đó khoảng 3 – 90. Ahaha, cách biệt là cách biệt mà nhỉ. 』

“Mà, có lẽ vậy và cũng do đối thủ của em đã nhận thua nữa.”

Đúng vậy… tôi đã đấu thắng Shibetsu-senpai nhưng mà… nếu tính điểm như bình thường thì tôi đã thua nặng rồi.

Dù sao thì tôi cũng ném trúng mỗi 1 cú 3 điểm thôi mà.

Trước trận đấu với Shibetsu-senpai, tôi để anh ta ném mẫu một loạt 20 cú 3 điểm. Đứng bên cạnh, tôi liên tục dõi theo và hỏi cách thức thực hiện nhiều nhất có thể… một cách giả tạo.

Mục đích thật sự của tôi bào mòn thể lực của Senpai từng chút từng chút một. Sau đó, để mong rằng có thể phá được nhịp ném của anh ta trước khi đấu thật, đến mức mà còn phải nhờ ảnh chỉ dẫn về cách ném 3 điểm tệ hại của tôi.

Quả là đội trưởng câu lạc bộ có khác, anh ta thường rất chu đáo và tuy cảm thấy có hơi tội lỗi cơ mà, tóm lại thì tôi đã được dạy ném một cách rất cẩn thận trong khoảng thời gian đó.

Và rồi, tôi đã dồn hết toàn lực vào cú ném đầu tiên ngay từ đầu… dù sao thì, tôi chỉ việc tập trung ném vào cú đó thôi… và đã thành công.

Hoàn toàn chỉ là do may mắn, ngay trong lần thử đầu tiên, nhưng tôi có thể nhận thấy sự dao động bên trong ánh mắt của Senpai.

Có lẽ là do bởi tiếng hô hào cổ vũ tôi của Nanami-san.

Tuy vậy, tôi cũng y chang. May mắn không tiếp tục mỉm cười và tôi đã ném trật hết 9 cú còn lại. Trái cuối còn không chạm nổi cái vòng rổ nữa cơ.

Thế mà, Nanami-san vẫn cứ cổ vũ tôi sau khi ném được mỗi 1 trái,

“Ngầu quá đi! Ném đẹp đó! Tớ thích lắm!”

Bởi vậy ảnh mới dao động nhỉ?

À rế, giờ nghĩ lại thì cổ vừa nói thích mình đó hả?

…Có nghe nhầm không ta? Mà, với cú ném đầu tiên là đủ để đáp ứng điều kiện thắng của tôi rồi.

Tôi có được điểm chấp là chỉ cần ghi được 1 trái thôi sẽ thắng. Ít nhất thì với điều ấy, tôi sẽ không thua. Thường thì giỏi lắm cũng chỉ hòa là cùng.

Nếu có tính toán nào sai lầm nào thì ấy là Senpai dù đã bị dao động vậy mà vẫn ném trúng hết toàn bộ những cú 3 điểm. Senpai đã hoàn thành 8 điểm điều kiện thắng của mình trước thời gian quy định.

Sau khoảng 20 lần ném, kèm cặp một người chơi tệ như tôi, rồi chứng kiến đối thủ đáp ứng đủ điều kiện thắng trước và hơn nữa là Nanami-san đã cổ vũ cho tôi.

Với nhiều thứ xáo động như thế ồ ạt ập đến, quả thật đáng ngạc nhiên khi ổng ném gần như trúng cả 30 quả, tính luôn 20 cú trước đó, dù rằng trượt 2 quả.

Tôi không có bất cứ kinh nghiệm nào với bóng rổ nên không chắc lắm nhưng… biết đâu, 20 quả đầu đó chỉ là để khởi động hoặc là đối với anh ta, ném được nhiêu đó điểm chỉ là chuyện nhỏ… Trong lĩnh vực này thì dù không muốn thừa nhận nhưng tôi đã quá xem thường đội trưởng câu lạc bộ bóng rổ rồi.

Do đó, thực chất thì điểm số trận đấu này là 8 – 1. Thông thường, ngay cả khi đã trừ đi điểm chấp thì cũng chẳng thể nào mà hòa nổi. Thật lòng, tôi đang nếm trải cảm giác bại trận đây.

Tuy nhiên, cái cảm giác ấy đã bị thổi bay đi bởi những lời của Nanami-san.

“Youshin thắng!”

Dựa trên điều kiện cuối mà tôi đưa ra rằng 『Bất kể kết quả trận đấu có thế nào thì cũng hãy để Nanami-san là người quyết định cuối cùng.』và Nanami-san đã phân định tôi là người chiến thắng.

Đây là một trận đấu đã có kết quả ngay từ đầu, nhưng Senpai cũng đã chấp nhận điều ấy.

『 Thật đấy… quả đúng là không công bằng mà, bởi nếu cô nàng mới là người quyết định kết quả cuối cùng thì nghĩa là nếu Canyon-kun có mà không trúng trái nào thì vẫn sẽ thắng thôi. 』

“Mà, đúng là thế. Gian lận hoàn toàn nhỉ.”

Giả như cô ấy mà đổ Senpai sau trận đấu thì dù có ra sao, kết quả cũng sẽ ngược lại thôi.

Mà, tôi không nghĩ là Nanami-san sẽ chọn người mà cổ đã từ chối một lần trước đó rồi đâu… nhưng vẫn có thể, có lẽ chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Dù sao thì loạt ném 3 điểm của Senpai ngầu đến nỗi ngay cả một đứa con trai như tôi đây phải trầm trồ cơ mà.

Bởi vì mối quan hệ của bọn tôi chỉ dựa trên trò chơi trừng phạt, cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra… nên tôi đã có chút bất an.

Mà, tôi mừng vì mình chỉ lo hảo.

Và đòn công kích bằng cú ôm của Nanami-san lúc trận đấu kết thúc thật tuyệt vời… Cô nàng thật mềm mại, ấm áp và mùi hương cũng rất thơm nữa… Còn đồng phục thì hơi hở hang nên vùng da tiếp xúc cũng rất nhiều…

Sau đó là một chuỗi combo xấu hổ, đỏ mặt và rồi từ từ tách tôi ra. Cái cảm giác ấy, thành thật thì tôi sẽ không bao giờ quên được… dù gì thì đó cũng là lần đầu tôi được ôm chầm lấy đấy…

『 …Nè, Canyon-kun. Còn nhớ điều đầu tiên mà tôi đã nói với cậu không? 』

 “Điều đầu tiên mà anh đã nói á?”

Baron-san đột nhiên thay đổi chủ đề. Điều đầu tiên mà ảnh nói với mình là gì nhỉ? Có quá nhiều thứ mà ảnh đã nói với tôi hằng ngày, nên khó mà khoanh vùng được… Lôi nó ra ngay lúc này thì có nghĩa là…

“Có phải là về việc… em sẽ phải khiến cô nàng thích mình không?”

『 Chính xác. Cậu vẫn đoán giỏi như thường lệ nhỉ. 』

“Mà, vì đó là điều đầu tiên anh nhắc nên em nhớ cũng là hiển nhiên thôi.”

Nhờ vào những lời khuyên của Baron-san, mà tôi đã chọn là sẽ hẹn hò với cô ấy. Và… theo cách riêng của mình, tôi đã nỗ lực hết sức để khiến cô nàng đổ mình… chắc vậy?

Cơ mà, nói sao nhỉ… không giống như trước đây, giờ tôi đã cố gắng chú ý đến từng lời nói và hành động của mình.

Có điều gì ở đó khiến Baron-san phiền lòng à?

『 Về chuyện đó thì, cậu ấy nhé, chẳng phải ngược lại là đang thích mê như điếu đổ cô nàng rồi hay sao? 』

 Với từng câu chữ đang hiển thị trên màn hình, khiến nhịp đập con tim của tôi ngày càng lớn hơn. Như thể nhìn thấu, từng lời anh ấy nói đều đâm trúng tim đen của tôi.

『 À mà đừng có hiểu lầm. Tôi không có nói là việc ấy có gì sai đâu nhé. Nếu mà cậu thích cô bạn gái của mình thì tôi nghĩ đó là việc tốt ấy chứ. 』

“…Vậy sao ạ?”

Cứ ngỡ là sẽ bị quở trách cơ… Mà, tôi không ngờ là Baron-san sẽ nói những thứ như vậy, mà tôi nghĩ là mình cũng đã nghe những lời tương tự như thế rồi.

Tuy vậy, lời tiếp theo của anh ấy khiến tôi rất sốc.

『 Ừ. Thì bởi, dù có nhìn kiểu gì thì cô nàng cũng đã thích mê cậu luôn rồi còn gì nữa. Do cả hai đều thích nhau nên rõ ràng thì đó là tình cảm đến từ hai phía. Đâu có trở ngại hay vấn đề nào đâu. 』

“Cô ấy thật sự… với một người như em sao…?”

『 Không, ngược lại thì ngay cả vậy mà cổ còn không thích cậu, thì tôi sẽ không tin bất cứ người phụ nữ nào trên đời nữa mất. 』

Ể? Bọn tôi chỉ vừa hẹn hò… từ thứ ba thôi mà… mới có 3 ngày thôi đó? Làm sao mà tôi đạt được mục đích nhanh đến vậy được?

Cơ mà… Giả như nếu đúng vậy thật thì… cũng có chút… à đâu, cực kỳ hạnh phúc mới đúng.

『 Mình không nghĩ vậy đâu… cô ta rõ ràng là chỉ đang… chơi đùa với cậu mà thôi. 』

Peach-san đột ngột chen ngang cuộc trò chuyện. Không, đây là khung chat trực tuyến mà, nên đâu có gì là để chen ngang cho được, tuy vậy, ý kiến của cô ấy khiến đầu tôi lạnh toát ngay lập tức.

『 Thông thường thì Gyaru là loại mà sẽ chơi đùa với bọn con trai và cười sau lưng họ mà… Những người bạn của cậu có lẽ đang cười toe toét, đúng chứ? Chắc chắn là thế rồi, bởi lẽ họ nghĩ rằng Canyon-san chẳng hay biết gì hết… 』

…Không hiểu sao, từng lời nói của cô ấy khiến tôi bình tĩnh trở lại.

Ngôn từ của cổ thật tiêu cực và tràn ngập thành kiến nhưng mà… nếu tôi nhớ không lầm thì, bạn của Nanami-san, Otofuke-san và Kamoenai-san đã cười toe toét khi quan sát bọn tôi từ xa.

Song…

“Peach-san, cảm ơn vì đã lo lắng. Tớ rất biết ơn… cơ mà, mình nghĩ cô ấy không phải loại người như vậy đâu. Nên là xin đừng nói những lời tệ hại như thế về cổ nữa.”

Tôi không cảm nhận được bất kỳ ác ý nào đằng sau những nụ cười ấy.

Bên cạnh đó… những cô nàng đó chẳng phải ngay từ đầu cũng đã nói rằng 「Bọn tớ sẽ không tiết lộ gì về trò chơi trừng phạt đâu. 」hay sao.

Vậy nên chắc chắn, những nụ cười ấy còn có ý nghĩa khác.

『 …Xin lỗi nhé. Mình có hơi lo cho Canyon-san nên lỡ… 』

“Không đâu, cảm ơn cậu. Nhờ vậy mà tớ cũng đã bình tĩnh hơn rồi. Từ giờ, tớ sẽ nỗ lực hơn nữa để cố gắng khiến cô nàng thích mình.”

Đúng vậy, vẫn còn quá sớm để tự mãn.

Bọn tôi chỉ mới hẹn hò có 3 ngày thôi, và cô ấy cũng dễ dãi một cách đáng kinh ngạc… Miễn không phải kiểu ‘nữ chính dễ dãi’ như thông thường, thì chắc là nên nghĩ rằng cổ đang diễn theo 「Hình mẫu cô bạn gái lý tưởng」thì tốt hơn.

“…Xin lỗi nhé, hôm nay mình rút vậy.”

Nói xong, Peach-san rời khỏi khung chat.

Cách nói tuy có phần gay gắt, nhưng chắc rằng cổ chỉ lo lắng cho tôi thôi. Có lẽ, cô ấy đã có những hồi ức không mấy vui vẻ về các Gyaru.

『 Tôi không biết cậu sẽ đáp lại Peach-san như thế nào, nhưng thật mừng là cậu đã hiểu nó theo một cách tích cực. Xin lỗi nha, tôi chắc rằng cô ấy cũng không có ý xấu nào đâu. 』

Baron-san chat lắp vào để thay cho sự biến mất của Peach-san. Tôi cũng cảm thấy giống vậy, nên không trách cô ấy.

Chắc hẳn là lát sau ổng sẽ hỏi thăm Peach-san thôi. Quả thật là một người đáng tin cậy.

“Em không để bụng đâu. Hơn nữa, cổ còn giúp em bình tĩnh lại nữa mà. Em sẽ nỗ lực nhiều hơn để cô nàng thích mình nhiều hơn nữa.”

『 Tôi nghĩ là cậu không cần phải lo về việc ấy nữa đâu… Mà, nỗ lực một cách tích cực thì cũng tốt, làm thế cũng không có gì sai. 』

 “Thế trước hết thì em nên làm gì đây nhỉ?”

『 Sẽ ngầu hơn nếu cậu không dựa dẫm vào tôi việc đó nữa đấy. Ý là, mọi lời khuyên của tôi hầu hết đều nằm trên internet hết đấy, sao cậu không tự mình tìm nó đi? 』

Baron-san luôn nói rằng mọi lời khuyên đều lấy từ trên internet, nhưng liệu có đúng thật là thế không?

Kỳ thực thì tôi cũng đã nghiên cứu rất nhiều trên internet rồi, nhưng có cái nào có tác dụng với tôi quái đâu.

Thế mà, những gì anh ấy nói đều đánh trúng tim tôi. Và cũng khá thuyết phục nữa… vì thế nên dù sao đi nữa, tôi cũng theo ổng tới cùng.

『 Thôi kệ vậy. Hãy cố quan tâm đến cô nàng vào ngày mai. Sau những việc đã xảy ra hôm nay… chắc cổ vẫn còn hơi chút bất an đấy, nên là an ủi nhỏ hẳn hoi đi nhé. 』

“Anh nói bất an là sao…? Em thắng rồi, nên chắc là mọi chuyện sẽ ổn thôi…”

 『 Hừm… Chắc hẳn cô nàng đang lo nghĩ rằng 「Từ giờ sẽ có nhiều người hơn nữa đến thách đấu với cậu những trận như thế trong tương lai. 」cho coi. 』

…Ah, những việc như thế cũng có khả năng xảy ra sao?

Vậy thì… liệu tôi đã quá hấp tấp khi chấp nhận trận đấu của Senpai chăng?

『 Cho đến nay, tôi chỉ biết chút ít về cô nàng thông qua lời kể của cậu mà thôi cơ mà… có lẽ cô ấy đang lo rằng chỉ vì bản thân mà khiến cho cậu gặp nguy hiểm đấy. Nên là… nói dối, lừa bịp hay gì cũng được, miễn sao cho thấy cậu vẫn ổn và trấn an nhỏ đi. 』

“…Em hiểu rồi, quả đúng là vậy nhỉ… cảm ơn anh nhiều.”

Sau chuyện đó, bọn tôi vẫn tay trong tay ra về, cơ mà… nếu bên trong nội tâm cô ấy thật sự lo lắng đến thế thì…

Tôi cảm thấy thật thảm hại khi không nhận ra việc ấy.

『 Mà, với kết quả「Đã chiến thắng trước át chủ bài của câu lạc bộ bóng rổ」thì chắc sẽ nhanh chóng có nhiều tin đồn xung quanh về điều đó, nên tôi nghĩ ít nhất thì ngày mai sẽ yên bình thôi. Cứ chim chuột thoải mái đi. Tôi đang nói tới buổi hẹn hò vào hôm chủ nhật đấy. 』

“…Đúng vậy nhỉ, em sẽ hỏi rồi quyết định nên xem phim gì mới được.”

『 Ừ, vậy đi. 』

Cho đến giờ tôi vẫn còn hồi hộp khi nghe thấy từ “hẹn hò”, nhưng cũng có đôi chút cảm giác dễ chịu.

Giả như cô ấy vẫn còn bất an thì… tôi sẽ nghĩ đến những điều tốt đẹp để trò chuyện với cổ vào ngày mai vậy. Chỉ việc này là tôi không thể dựa vào Baron-san được.

Dù rằng luôn tập trung vào những trò chơi trên mạng xã hội, nhưng tôi vẫn nghĩ về những lời nên nói khi gặp cô ấy vào ngày mai.

…Tiện thể thì sau đó, Nanami-san đã gửi cho tôi một lượng lớn tin nhắn… Nội dung thì toàn là khen ngợi tôi.

Dù được khen rất nhiều nhưng tôi vẫn cảm thấy tội lỗi khi chiến thắng bằng những phương pháp bẩn thỉu. Song… mọi thứ đều bị bay đi sạch bởi một câu tiếp theo.

『 Tuy tớ đã ôm cậu rồi… nhưng nếu phần thưởng là một nụ hôn lên má thì chắc là tốt hơn nhỉ? 』

Thành thực thì… tôi hạnh phúc lắm cơ mà… nếu làm vậy ngay tại đó thì tim mình sẽ không chịu nổi đâu, Nanami-san…

◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇

Ngày hôm sau… tôi đã từng ngây thơ nghĩ rằng nếu thắng trận đấu, thì ổng sẽ không đến nữa. Vào giờ ăn trưa, Shibetsu-senpai lại tiếp tục đến.

“Chà chà, Misumai-kun, Barato-kun. Hôm nay cả hai người vẫn thân mật với nhau nhỉ? Ghen tị thật đó. À, anh ăn trưa cùng luôn được chứ?”

“Không chịu. Tôi muốn ở riêng hai người với bạn trai mình thôi.”

“…Nếu được thì anh cứ ngồi kế bên em đi, Senpai.”

Ông Senpai nở một nụ cười tươi tắn rồi bị vùi dập bởi Nanami-san trông chán nản như một con cún bị trách mắng.

…Cảm thấy có đôi phần đáng thương, nên tôi vô thức chỉ vào chỗ cạnh mình. Anh ta vui vẻ quay đầu lại và ngồi ngay bên tôi.

“Youshin…”

“Không đâu, à nè… hay là mình chỉ việc nghĩ rằng chỉ có chúng ta ở đây thôi là được rồi?”

“Misumai-kun… ngay sau khi vừa cảm động trước lòng tốt của cậu, thì cái phát ngôn đó khiến anh hơi bị sốc rồi đấy…”

Senpai vừa nói vừa mở hộp bento ra, to gấp đôi tôi luôn.

Liếc vào những món bên trong thì có… Karaage, Hamburger, thịt nướng, cốt lết chiên bột,… một bữa ăn được trải dài đầy ắp bởi thịt và những miếng bắp cải thái nhỏ nằm gói gọn bên trong hộp bento… lượng cơm cũng nhiều đến bất thường.

Nhân tiện thì hộp bento hôm nay của tôi cũng đầy ắp món chính là tôm lăn bột chiên xù. Số lượng khá đáng kể, và cũng tuyệt hảo như được phục vụ từ nhà hàng vậy.

Hôm qua, cô ấy không hỏi những câu như tôi muốn ăn gì, nên tôi đã rất mong chờ, nhưng những món này còn vượt qua cả kỳ vọng của tôi nữa.

Cảm giác háo hức khi mở hộp bento ra như thể được trở về tuổi thơ vậy, bất kể tôi đã bao nhiêu tuổi rồi.

“Ở nhà tớ ấy, món tôm lăn bột thường được làm vào những dịp ăn mừng. Nên hộp bento này là để chúc mừng cho chiến thắng của cậu ngày hôm qua đó.”

Ra là vậy, đó là lý do tại sao hôm qua tôi không được hỏi gì… Ngồi ngay cạnh tôi đây là người Senpai thua cuộc, nhưng giờ thì kệ anh ta đi vậy.

“À mà Misumai-kun… Thật ra thì hôm nay… anh có việc cần tìm cậu.”

“Hể? Vậy để sau khi ăn xong bento có được không ạ?”

“À, được thôi… mà tiện thể thì anh đổi miếng cốt lết chiên này lấy trứng cuộn bên cậu được không…?”

“Em xin lỗi nhưng phải từ chối thôi.”

Tôi ngay lập tức trả lời.

Hiển nhiên rồi, làm gì có chuyện tôi lại trao đổi bento do chính Nanami-san làm với người khác cơ chứ… đó là không tưởng.

Chắc là Senpai cũng chỉ muốn hỏi thử thôi… cơ mà ổng cũng gục đầu ủ rũ một chút.

“…Senpai, thế anh đến đây để làm gì?”

Nanami-san đang vừa bất mãn với Senpai vừa vui vì tôi đã từ chối lời đề nghị của ổng, cất tiếng hỏi. Thấy vậy, Senpai nở một nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt.

“A-À, Barato-kun… xin lỗi vì đã làm phiền nơi của hai người. Như anh đã nói khi nãy, anh việc cần tìm bạn trai của em, Misumai-kun.”

Sau trận đấu ngày hôm qua, Senpai đã đổi cách gọi Nanami-san từ 「Nanami-kun」sang 「Barato-kun」.

Bởi lẽ đã thua nên ổng cũng phân định rạch ròi mọi thứ, và cũng đã dứt khoát mà từ bỏ cô ấy. Cơ mà nếu có thể, thì tôi muốn anh ta phát huy cái tính dứt khoát ấy sớm hơn dùm một tý.

“Anh tìm em có việc gì? Trận đấu ngày hôm qua đã xong rồi mà… Đến lúc này rồi thì anh đâu còn gì cần phải nói với em nữa?”

“Đừng có nói lạnh lùng thế mà… ừm, nói thẳng ra thì anh muốn làm bạn với cậu, Misumai-kun. Nên là ta trao đổi thông tin liên lạc được chứ?”

…Sao mọi chuyện lại thành ra như này?

“Dù là có điểm chấp, nhưng vì đã đánh bại được anh, đội trưởng câu lạc bộ bóng rổ, nên anh tôn trọng cậu. Quả là một người đàn ông xứng đáng với em ấy… nên là anh muốn được làm bạn với cậu.”

Tôi thắng được là nhờ không gì ngoài chơi bẩn… cơ mà có lẽ với ông Senpai này đây thì kết quả đó là hoàn toàn thích đáng.

Hừm, lẽ nào cái người này vừa tốt vừa xấu vừa ngây thơ à. Lương tâm tôi hơi nhói một chút rồi đấy.

“…Bên cạnh đó, làm bạn với cậu thì anh sẽ có thể gần gũi với Barato-kun hơn, như một người bạn.”

…Tuy chỉ hơi đau một tý thôi nhưng trả lại tôi cái sự nhói lòng khi nãy đây. Nói vậy chứ anh ta thành thật nói thế ngay cạnh tôi luôn, quả nhiên ổng đúng là đồ ngốc mà.

Tôi ghét phải thừa nhận nhưng Senpai vừa cao ráo, đẹp trai, lại còn là đội trưởng câu lạc bộ bóng rổ nữa chứ, vậy mà lại là một nhân vật ngốc nghếch à, thằng cha này.

“…Shibetsu-senpai ấy nhé, nếu phải nói thì chỉ là người giỏi mỗi bóng rổ thôi… những thứ khác thì rất đáng thất vọng nhưng mà… anh ta mới nổi tiếng với nhiều cô gái bởi lẽ nhờ tính cách ấy đã đánh thức bản năng làm mẹ của họ.”

Đột nhiên tôi nghe được tiếng Nanami-san thì thầm bên tai. Những lời nói thốt ra từ miệng và hơi thở phả qua bên tai của cô ấy khiến sống lưng tôi rùng mình, khác với khi ngạc nhiên.

Gì thế này?! Cái cảm giác run rẩy phê pha này là gì thế?

Tôi suýt nữa là làm rớt hộp bento nhưng bằng cách nào đó vẫn chịu được. Nguy quá, nguy quá…

Tôi không biết là nói chuyện trực tiếp gần đến thế này lại có sức công phá mạnh hơn khi nói qua điện thoại rất nhiều… Cái cảm giác rùng mình khó tả này đến từ hơi thở đang phả vào bên tai… Tôi nghiện nó mất. Cái cảm giác đó vẫn còn ngay lưng đây này. Có vẻ như hôm nay tôi lại khám phá ra một điều mới mẻ khác rồi.

Bản thân tôi thì đang rất kích động nhưng có vẻ Nanami-san không để ý.

“Nói vậy thì, Nanami-san… anh ta không đánh thức bản năng làm mẹ của cậu à?”

Bởi vì tôi không có gan đưa mặt mình lại gần bên tai Nanami-san, nên tôi chỉ thì thầm với cổ bằng một giọng nhỏ.

“…Hoàn toàn không… Lúc tỏ tình thì anh ta toàn nhìn vào ngực tớ thôi. Hơn nữa, mình còn thấy có chút bẩn thỉu nữa cơ, nên là hoàn toàn chẳng đánh thức bản năng nào đâu đó nhé?”

Quả là một nhận xét gay gắt.

Cô nàng khắt khe với anh ta nhưng sao mình nhìn thì lại được mỉm cười và tha thứ vậy nhỉ?

Kệ đi, nhờ vậy mà mới được như hôm nay, mình nên biết ơn Senpai vì đã làm thế mới phải. Nhìn vào khuôn mặt Nanami-san lần nữa, lòng biết ơn của tôi đối với Senpai càng được tăng cường.

“Vậy, Misumai-kun. Cậu thấy sao? Làm bạn với anh không?”

“Ừm thì… nếu anh thấy được thì rất sẵn lòng. Thế nhưng, em sẽ không bao giờ từ bỏ Nanami-san đâu nhé.”

“Biết rồi mà. Tuy luyến tiếc vì đã thách đấu ngày hôm qua, nhưng anh cũng đang tìm kiếm tình yêu tiếp theo của mình.”

Tìm kiếm tình yêu tiếp theo… nghĩa là anh ta vẫn còn tình cảm với Nanami-san?

Song, người này vẫn đang cố cắt đứt thứ tình cảm ấy, và hình thành mối quan hệ bạn bè với tôi như một cách phân định sự rạch ròi ấy.

Đó là bản chất của người chơi thể thao ư, tôi nghĩ điều ấy rất chi là nam tính. Thứ mà tôi không có.

Và rồi sau khi trao đổi thông tin liên lạc với Senpai. Tôi nhớ rằng mình vẫn để icon là nhân vật trong game, cơ mà Nanami-san thấy bình thường nên tôi quyết định cứ để như thế.

Icon của Senpai là một trái bóng rổ.

“Vậy thì, anh xong việc rồi nên đi đây. À đúng rồi, Misumai-kun… cậu, có muốn tham gia vào câu lạc bộ bóng rổ không?”

“Không đâu. Nếu tham gia bất kỳ hoạt động của câu lạc bộ nào thì thời gian ở bên Nanami-san sẽ giảm đi mất.”

Lời thoại trên tôi lấy ở đâu đó trong các tác phẩm ấy. Nhưng thật lòng là thế, ngay từ đầu thì tôi đã không giỏi thể thao rồi. Nên việc tham gia vào các hoạt động câu lạc bộ là quá sức đối với tôi.

“Vậy sao, ghen tị thật đấy. Nếu cần gì thì cứ liên lạc nhé. Anh lúc nào cũng có thể tư vấn cho cậu, à mà do phải hoạt động câu lạc bộ nên không phải lúc nào cũng được, cơ mà… anh hoan nghênh cậu đến chơi.”

“Cảm ơn rất nhiều. Vậy đến lúc đó thì mong anh giúp đỡ.”

Senpai rời đi với một nụ cười sảng khoái. Sau cuộc trò chuyện này thì tôi nhận ra anh ta cũng không tệ như tôi nghĩ lúc đầu. Tôi có quá ngờ nghệch khi nghĩ thế không nhỉ?

Vài nữ sinh cũng rời sân thượng như thể đi theo Senpai. Có lẽ ổng sẽ tìm được tình yêu mới cho mình sớm hơn mong đợi thôi.

Bọn tôi dõi theo và tiếp tục bữa trưa của mình.

“Cuối cùng thì cũng đã được ở riêng hai người rồi. Youshin có lẽ nên ở cùng Senpai thì tốt hơn nhỉ?”

Chỉ riêng hai người à… dù nói vậy nhưng vẫn như thường lệ thôi, vẫn còn nhiều người khác trên sân thượng lắm. Tuy vậy, trông Nanami-san có vẻ hơi dỗi.

Mà, đúng là đâu có gì thú vị khi bạn trai lại thân thiết với người mà mình đã đá cơ chứ… lẽ ra tôi không nên quá tử tế như thế.

Tuy vậy, không hiểu sao tôi lại không thể ghét ông Senpai đó được.

Có thể là do tính cách hoặc là cách anh ta thừa nhận thất bại của mình giống như trong Shounen Manga, nên điều đó làm nảy sinh tình bạn trong tôi cũng nên.

“Xin lỗi nhé, Nanami-san. Mình khiến cậu lo lắng à?”

“…Không phải là tớ lo hay gì. Chỉ là toàn thấy cậu dành thời gian cho Senpai thôi thì chẳng vui tí nào cả.”

Nanami-san phụng phịu chu miệng và quay mặt đi hướng khác, tỏ vẻ hờn dỗi. Thật là đáng yêu hết nói. Nhưng không hiểu sao, tôi lại thấy bên trong ánh mắt cô nàng toát lên một màu lo lắng.

Có thể đây chỉ là do cảm giác của tôi thôi… nhưng chẳng phải đây là lúc thích hợp để nói ra những lời mà mình đã nghĩ ra vào đêm hôm qua à?

Không… mình sẽ nói thế thật ư? Dù mình là người nghĩ ra nhưng… thành thật thì, có chút… đâu, cực kỳ xấu hổ mới đúng. Không được, cơ mà… chỉ có thể nói ra vào lúc này thôi.

“Nanami-san, yên tâm đi. Dù cho có ai cố gắng tước đoạt cậu khỏi mình như ngày hôm qua, hay coi cậu là một phần thưởng như những gì Senpai đã làm… thì dù gì đi nữa, mình cũng sẽ tuyệt đối… không buông cậu ra đâu.”

Ugh… dù là mình tự nói cơ mà, mấy lời thoại này có hơi…

Chết thật, xương sống mình lạnh toát luôn rồi này. Không… tĩnh tâm lại nào… tối thiểu thì cũng phải giữ vẻ bình tĩnh cho đến khi nghe câu trả lời của cổ đã… cố gắng lên, tôi ơi…!!

“Y-Youshin…”

Tôi nghe được giọng của Nanami-san. Cổ chỉ thì thầm tên tôi một cách nhỏ nhẹ… và rồi…

“Phụt…”

Cô nàng bật cười…

“Aghahahahahahahaha!! Trời ạ! Lời thoại kiểu gì thế, chẳng phải nó có hơi quá ngầu ư!? Quả nhiên là Youshin ngầu hơn Senpai kia nhiều, nhưng mà nè… dù có cố giấu thì cũng hở đuôi rồi kìa, mặt cậu đỏ quá đó!”

Tôi đặt tay lên má. Không hiểu sao toàn bộ khuôn mặt đã đỏ bừng lên trước khi kịp nhận ra. Biết được điều đó rồi thì mặt tôi ngày càng đỏ hơn nữa.

…Rồi tôi hướng mắt nhìn đến cô nàng đang cười… và chú ý thấy tai của cổ cũng đã đỏ hết cả lên.

“…Nanami-san cũng vậy còn gì, tai cậu đỏ hết cả lên rồi kìa. Cậu thấy vui khi nghe mình nói thế hả?”

“Hiển nhiên là vậy rồi! Đứa con gái nào lại không hí hửng khi được nghe bạn trai mình nói những điều ngầu như thế cơ chứ?”

Khự… lại bị phản công rồi. Tôi hoàn toàn bất lợi trong những tình huống như này, chắc không thắng nổi rồi. Bọn tôi ăn trưa cùng nhau trong khi mặt tôi thì vẫn đỏ bừng, tương tự với đôi tai của cô nàng.

Đang tự hỏi không biết có phải mình đã chọn sai thời điểm nói hay không, thì đột nhiên huých vào hông tôi.

“…Tớ, có vẻ làm đồ ăn bento hơi nhiều. Cậu muốn ăn không?”

Nói bằng một giọng hơi đều đều, Nanami-san gắp lấy miếng trứng cuộn từ trong hộp bento ra. Trong những món của cô ấy, tôi đặc biệt thích món trứng cuộn.

Cô ấy đã cất công… gắp nó bằng đũa và giơ nó ra trước tôi.

“…Lại là cái 「Aah」 đó nhỉ, không phải cậu nói là lượng thức ăn trong bento mình nhiều hơn rồi nên không làm thế nữa mà?”

“Hửm? Ừm thì, đâu còn cách nào khác nhỉ? Tớ no rồi… nên nếu bỏ đi thì không phải lãng phí lắm sao?”

…Đúng vậy nhỉ, nếu no rồi thì đâu còn cách nào khác.

Tôi ăn miếng trứng cuộn mà cô ấy đưa ra. Đó là một hương vị hạnh phúc, nhẹ nhàng lan tỏa khắp khuôn miệng. Chắc hẳn, đây là cách mà cô nàng cảm ơn tôi.

Nói là vậy, nhưng chỉ riêng việc này thôi cũng rất xấu hổ rồi… và cũng hạnh phúc nữa.

Sau khi ăn trưa xong, tôi đưa lại hộp bento cho Nanami-san thì… cô nàng bám chặt lấy tôi.

Cô nàng khoác tay, tựa cả cơ thể vào người tôi. Trọng lượng đó mang lại cảm giác rất thoải mái… nhưng cái cách mà mọi người xung quanh đang nhìn khiến tôi có chút xấu hổ.

 “N-Nanami-san… sao vậy…?”

“Cậu nói những lời ngầu đến vậy thì phải có thưởng chứ nhỉ? Bọn mình cứ thế mà trò chuyện đến hết giờ nghỉ trưa nhé”

“…Bạn của cậu thì sao?”

“Hai người họ lâu lắm rồi mới hăng hái tự làm bento cho bạn trai của mình nên… chắc lại là đang ở ngoài trường nữa rồi.”

“Hai người bạn trai kia cũng bí ẩn thật đó. Mà, kệ đi… Cứ để vậy mà nói chuyện tiếp nhé.”

“Ừm!”

Nhìn thấy nụ cười thật tươi trên khuôn mặt cô nàng khi đang khoác chặt tay… Tôi nghĩ rằng dù có xấu hổ nhưng cũng thật may là đã nói lời ấy ra.

“Youshin, ấm thật đó. Dính chặt như này cảm giác thật dễ chịu và ấm áp."

“Nanami-san cũng ấm lắm đó. Tiết trời hôm nay cũng tốt nữa. Tuyệt ghê.”

Và rồi, giờ ăn trưa trôi qua trong yên bình.

…Sau này, những chuyện đã xảy ra trên sân thượng đã trở thành chủ đề được bàn tán sôi nổi giữa các học sinh, về chuyện một thằng nào đó đã trơ trẽn nói những điều xấu hổ với một bản mặt cực kỳ nghiêm túc… Vào lúc đó, tôi thật sự, thật sự cảm thấy hối hận, dù chỉ chút ít thôi…