Hôm nay là thứ bảy.
Một ngày thứ bảy không có tiết học, một thứ bảy mà tôi chẳng có dự định làm gì, một ngày thứ bảy thường nhật… một ngày nghỉ mà tôi có thể tiêu khiển bằng cách chơi game từ sáng sớm.
Cùng với Chủ Nhật thì đó khoảng thời gian cỡ 1 hay 2 ngày mà tôi luôn mong đợi trong tuần.
Lẽ ra là như thế cơ mà…
Dù tôi luôn hào hứng và tận hưởng mỗi khi chơi game trên mạng xã hội từ sáng sớm, vậy mà không hiểu sao hôm nay tôi cảm thấy tâm trạng mình có hơi tệ, hay kỳ lạ.
Như là không thể tập trung nổi, hay là ngay lập tức muốn làm việc khác luôn.
(…Ngày hẹn hò với Nanami-san là vào ngày mai à… Cô ấy nói hôm nay sẽ đi xem phim cùng với hai người họ nhỉ. Đi xem phim hai ngày liên tục lận à… Liệu có ổn không đây ta…?)
Chơi game với đống suy nghĩ ấy trong tâm trí, tổ đội của tôi bị quét sạch hoàn toàn.
『 Canyon-kun bị quét sạch luôn, hiếm ghê. Có vẻ như trái tim cậu không có ở đây rồi nhỉ? 』
『 Có chuyện gì sao…? 』
Baron-san và Peach-san, hai người họ đang lo lắng cho tôi. Lý do cho sự việc chỉ đơn thuần là bởi một sai lầm ngớ ngẩn. Với những ai đã quen chơi game rồi thì hầu như sẽ không bao giờ bị quét sạch như thế.
Hiện tại, tôi đang thiếu tập trung đến mức mà gây ra trở ngại cho việc chơi game luôn. Và tôi cũng tự biết nguyên nhân. Ấy là do…
“Mai là ngày hẹn hò đầu tiên với bạn gái mình, nên nãy giờ em toàn nghĩ về điều ấy thôi.”
Chính xác hơn thì tôi đang nghĩ đến buổi hẹn hò vào ngày mai và… và những việc Nanami-san đang làm hôm nay, nên đã dẫn đến việc thiếu tập trung. Tôi nghĩ là mình đã chuẩn bị chu toàn xong hết cho ngày mai rồi… chắc vậy.
Đã xác định chỗ ngồi và vé cũng đã đặt online xong nốt, ban đầu thì bọn tôi đã dự định là sẽ hẹn ở rạp chiếu… nhưng rồi tôi quyết định là không nên như thế.
Xét đến những gì đã xảy ra với ông Senpai, xác suất Nanami-san sẽ gặp những lời tán tỉnh kỳ lạ là rất cao. Chỉ việc nếu một cô gái dễ thương đến thế đứng một mình thôi mà ít người đến tán tỉnh mới lạ ấy. À tôi thì sẽ không làm thế đâu, nhưng chắc chắn rằng sẽ có kẻ làm.
Với tôi đang lo lắng như vậy thì cô ấy lại dễ dàng nói rằng:
『 Vậy cậu có muốn đến đón tớ ngay tại nhà không? 』
Thử nghĩ như thế thì đúng là việc đơn giản. Nếu tôi đón cô ấy từ nhà thì mối lo lắng cho việc bị tán tỉnh sẽ hầu như là bằng không. Tôi đồng ý với lời đề nghị sáng suốt ấy của cô nàng… Vậy nên lần này bọn tôi sẽ không đến điểm hiện nữa, mà thay vào đó tôi sẽ đến nhà Nanami-san để đón cô ấy.
Lúc đầu thì cô nàng dường như muốn đến nhà tôi để đón. Nhưng quả nhiên là nếu vậy thì cảm giác như phẩm giá của một người đàn ông trong tôi sẽ bị thổi bay đi mất, nên tôi đã lịch sự mà từ chối. Ai cũng sẽ làm vậy thôi, không riêng gì tôi đâu.
Vậy nên ngày hôm qua là lần đầu tiên mà tôi đưa cô nàng về đến tận nhà rồi mới về. Vì lẽ đó, mà hôm qua chính là ngày dài nhất tôi được ở bên Nanami-san đến thế. Quả là một ngày tuyệt vời.
…Đó tuyệt đối không phải là bao biện sẵn cho cái cớ tôi dùng để muốn biết nhà của Nanami-san đâu đấy nhé.
『 À mà nè, những người sống chung cũng về cùng nhau như này nhỉ. Những việc như thế ấy, thật đáng ngưỡng mộ nhỉ? 』
Nanami-san đã nói như thế trên đường về nhà đấy, tôi đã hoàn toàn trở nên bối rối luôn.
Mà, Nanami-san cũng nói rằng 『 Xin lỗi, xin cậu hãy quên đi… 』trước khi tự hủy và tai đỏ bừng.
Về cùng một nhà với Nanami-san à… Chỉ tưởng tượng thôi cũng đã khiến tôi trở nên quằn quại rồi.
Và khi nghĩ đến kỷ lục cho ngày ở bên nhau lâu nhất sẽ bị phá vỡ vào chủ nhật thôi, sao mà bình tĩnh cho nổi.
Cảm giác cứ bồn chồn không yên.
Tôi đã nghĩ đến việc gọi điện cho cô ấy cơ mà, chẳng mấy khi cô ấy đang phấn khích ở bên hội bạn của mình mà tôi lại cản trở thì tệ lắm, nên là tôi đã kiềm lại được.
Thật ra thì tôi cũng đã nhận một bản báo cáo chi tiết từ Nanami-san rồi. Và kết quả là nó lại còn làm tăng thêm cảm giác lo lắng cho tôi vào ngày mai cơ.
『 Bộ phim thực sự rất hay luôn đó. Tớ có hơi xấu hổ ở mấy cảnh ecchi cơ mà… cũng học được chút ít ấy nhỉ? Cậu hãy mong chờ từ giờ đi nhé? 』
Nanami-san nè, cậu đã học cái gì vậy hả? Tớ phải mong chờ cái gì nữa mới được đây? Tôi tự mình bối rối…
『 Trưa nay tớ ăn Hamburger đó, còn Youshin đã ăn gì vậy? Nếu tớ có thể làm bento cho cậu vào ngày nghỉ luôn thì hay quá, hay là lần tới mình làm luôn nhé? 』
Vào bữa trưa, đúng là tôi nhớ bento của Nanami-san thật, món mỳ ly mà tôi thường thấy ngon vô cùng giờ lại đột nhiên trở nên thật vô vị…
『 Mong tới ngày mai quá đi. Tớ muốnnn được nhanh chóng gặp cậu cơ. Tối nay mình gọi cậu nha? Và hãy cùng hẹn hò thật vui vẻ vào ngày mai nhé. 』
Cô nàng gửi cho tôi những lời đáng yêu như thế, kèm với ảnh đồ ăn và nơi cô ấy đang ở. Như thế thì làm sao mà nhập tâm vào game cho nổi.
Song, tôi vẫn cảm thấy có chút gì đó lạc lõng… vào những lúc thế này thì con gái thường chụp ảnh selfie mà nhỉ? Những bức ảnh mà tôi nhận chẳng có tấm nào có mặt Nanami-san cả. Sao vậy ta?... Mà kệ vậy.
Tôi đã cười toe toét từ nãy đến giờ rồi, tự nghĩ lại thì thấy mình gớm thật.
『 Tuyệt thật nhỉ, đúng là tuổi trẻ mà. Ngày hẹn hò đầu tiên à… sao mà cậu không hào hứng cho được. Đã chuẩn bị chu toàn hết chưa đấy? 』
“Vâng, hoàn hảo cả rồi ạ. Em sẽ đón cô ấy từ nhà luôn.”
『 Vậy à, vậy cơ à. Ừm, ừm… Mai đừng có bận tâm về game, mà hãy cứ tận hưởng hết mình đi nhé. 』
『…Bảo trọng nhé. 』
Ồ, đây là lần đầu tiên Peach-san đưa ra ý kiến ủng hộ ha. Điều ấy thật là cảm động… tôi đã nghĩ như thế đấy.
『 Dù cho có bị cô ấy nói những lời quá đáng như là bộ phim thật nhàm chán, buổi hẹn hò thật tẻ nhạt và tồi tệ nhất đi chăng nữa, xin hãy bảo trọng mà đừng để con tim tan nát nhé… 』
Mình nhầm rồi… Ủng hộ thì có vẻ có đấy, cơ mà đâu đó vẫn có phần tiêu cực. Tôi có linh cảm bóng tối trong cô ấy đang ngày càng chìm sâu hơn thì phải. Cổ thật sự ghét Gyaru đến vậy cơ à?
『 Peach-chan, đừng có nói thế chứ. Cơ mà, đúng vậy nhỉ. Hãy hộ tống cô nàng thật chu đáo để không bị nói như thế đấy nhé. Nếu vậy thì chắc chắn là độ hảo cảm của cậu sẽ tăng lên đấy. À đâu, tôi cảm thấy thanh hảo cảm của cậu đã chạm mức tối đa luôn rồi còn gì nữa… 』
Thật vậy, nếu hiểu những lời của Peach-san theo hướng tích cực, thì có thể nói rằng thành bại của buổi hẹn hò ngày mai phụ thuộc vào tôi.
Đối với tôi, dù mới chỉ trải qua vài ngày thôi, nhưng ở bên Nanami-san thật sự rất vui.
Nhưng nếu nghĩ kỹ thì, điều ấy không có nghĩa là cô ấy cũng cảm thấy vui vẻ. Đây là một bài học tốt cho tôi. Mình nên cẩn thận hơn.
『 Rồi sao? Cậu định ăn mặc như nào để đi hẹn hò vào ngày hôm ấy? 』
“Quần áo…? Quần áo á…?”
Trang phục… để mặc cho ngày hẹn hò à…
À rế? Trang phục để mặc trong ngày hẹn hò là loại quần áo nào vậy trời? Trang phục thường ngày được không nhỉ?
“Trước hết thì những bộ mình có tại nhà là… chủ yếu toàn màu đen. Nghĩ kỹ thì mình cũng có vài chiếc quần dài ống rộng thoải mái… và cả quần Jean nữa thì phải?”
Tôi tự viễn một mình và bị Baron-san chặn lại… và rồi…
『 Canyon-kun… cậu thân với Senpai-kun mà nhỉ? Sao cậu không chụp ảnh toàn thân rồi gửi cho cậu ta xem thử coi sao? 』
『 Canyon-san… quả thật là… ngáo ngơ thật nhỉ? 』
Tôi nhận được tin nhắn lo lắng từ hai người họ. Ngay cả người mà nãy giờ đều rất tiêu cực như Peach-san cũng viết những lời lo lắng về điều gì đó cho tôi nữa. Bộ mình đã làm gì sai sao?
Tôi thay từ bộ đồ thể thao mặc trong phòng sang thường phục.
Ngoài đồ mặc trong phòng và đồng phục ra thì tôi chỉ có đi ra ngoài để mua game hay sách thôi, vậy nên số lượng thường phục để mặc hằng ngày của tôi khá ít.
Trước hết thì, cứ mặc thử đã… Rồi, sao để chụp toàn thân đây ta?
À nhắc mới nhớ, bố có dùng cái gương phản chiếu được toàn thân mà ha… Chắc dùng nó vậy.
Bố mẹ tôi, những người vẫn đang có mặt tại nhà, nghiêng đầu bởi bỗng dưng thằng con trai của họ lại đi chụp ảnh toàn thân. Bơ đi ánh nhìn của họ, tôi chụp hình rồi gửi thử tin nhắn cho ông Senpai.
“Senpai, giờ anh rảnh không? Em muốn thảo luận chút… Anh có thấy mặc bộ này để mai đi hẹn hò với Nanami-san được không ạ?”
10 phút trôi qua, lời hồi đáp của Senpai đã được gửi đến.
『 Lại còn gửi thế đến người vừa bị đá như tôi đây thì độ trơ trẽn trong dây thần kinh của cậu cũng đỉnh thật đấy. Được thôi, hiện các hoạt động câu lạc bộ đang trong giờ nghỉ nên là gửi thử cho anh xem. 』
Đúng là chỉ nhìn vào hành động thôi thì tôi tàn nhẫn thật. Nhưng trong tình trạng hiện tại thì chỉ có Senpai là người mà tôi có thể nhờ được về mảng thời trang mà thôi.
Tôi chỉ biết mọi người trên game mạng xã hội trực tuyến à, và tôi cũng cảm thấy rằng những người mà tôi nói chuyện ở trường cũng toàn mua những thứ khác ngoài quần áo. Với cả ngay từ đầu thì tôi cũng có biết thông tin liên lạc của họ đâu.
“Em xin lỗi, nhưng người mà em có thể nhờ chỉ có Senpai thôi. Thế em gửi ảnh nhé.”
Ngay khi gửi ảnh bản thân cho Senpai thì đã được đánh dấu là đã đọc. Và rồi ổng cũng phản hồi rất nhanh chóng nữa.
『 Misumai-kun, anh cũng toàn chú tâm vào bóng rổ nên cũng không rành về thời trang cho lắm… nên là hãy cứ nghe với tiền đề như vậy đi nha. 』
Senpai đã mở đầu như vậy nhưng mà… Bộ có điều gì kỳ lạ à?
『 Sao trên và dưới đều đen kịt thế hả!? Áo trong và áo khoác ngoài cũng toàn đen nốt, cả quần dài (pantsu) cũng thế nữa? Bộ cậu bẩm sinh đã là Ninja hay Sát Thủ rồi hả? Còn nữa, mấy chữ cái màu đỏ được viết trên áo sơ mi đó là cái quái gì thế? Toàn bộ đều là màu đen nên nó cực kỳ nổi bật lên luôn ấy, chẳng phải hơi đáng sợ rồi sao hả!? 』
“Senpai, em có gửi cho anh ảnh quần lót đâu mà nhỉ? Hiện giờ em đang mặc quần đùi ngắn màu xanh lá cơ mà.”
『 Cậu không cần phải bắt bẻ cũng được mà!! Pantsu ở đây nghĩa là Jupon (Quần dài), nên là cậu không cần phải chen vào mấy câu đùa ngu ngốc đâu, được chứ!? 』
Vậy à. Tôi thường toàn gọi là quần dài nên không quen lắm với cách gọi kia. Ra vậy, quần dài còn được gọi là pantsu à. Vậy thì đồ lót (pantsu) thì nên gọi là gì? À thôi, chuyện đó thì sao chẳng được.
『 Misumai-kun, lẽ nào những bộ đồ mà em đang có ấy, tất thảy đều như thế hết cả à? 』
“Đúng vậy ạ. Em chỉ có những bộ tương tự mà thôi.”
『 Thế thì đi mua quần áo ngay đi! Vào mấy cái cửa hàng đại lý quần áo thường nhật cũng được!! Xong rồi thì gửi lại chi tiết cho anh ảnh toàn thân lần nữa!! 』
…Có vẻ như trang phục của tôi hoàn toàn là NG rồi. Hơn nữa là Senpai, dường như vẫn đang hoạt động câu lạc bộ nhưng vẫn kiểm tra từng bước chi tiết giúp. Tôi vô cùng biết ơn.
Vậy à, ra là trang phục mình tệ đến thế hả. À không, mình nhận ra khoảng 1 nửa rồi. Cơ mà không ngờ nó lại kinh khủng đến vậy.
“Em hiểu rồi. Cảm ơn anh rất nhiều, Senpai.”
『 Ừm. Thôi anh cũng phải hoạt động câu lạc bộ tiếp đây, nên chắc là cũng không thể kiểm tra cậu thường xuyên được… cơ mà anh khuyên là cậu nên hỏi chuyện nhân viên bán hàng một cách thật kỹ càng. Nghe này, cơ bản là đơn giản thôi. 』
Tôi gửi tin nhắn cảm ơn một lần nữa, nhưng lần này thì không được đánh dấu đã đọc. Chắc là anh ta đã quay lại hoạt động câu lạc bộ rồi ha. Sau khi xong việc hỏi ý kiến với Senpai, tôi thông báo với bọn Baron-san và Peach-san rằng mình sẽ thoát game.
『 Ừm, thật là may quá… vì cậu đã hỏi trước về trang phục. 』
『 …Tớ không ngờ là nó lại kinh khủng đến mức ấy. 』
Ngay cả hai người họ cũng nói thế và tự nhiên giờ tôi lại bắt đầu cảm thấy xấu hổ khi đi sắm quần áo bằng bộ đồ mà tôi thường dùng để đi ra ngoài luôn. Ra vậy, đây là cái người ta gọi là 『 Trạng thái không có trang phục đi mua sắm quần áo 』à.
Cơ mà mình phải quyết tâm đi mua cho bằng được. Tôi rút tiền và đi đến đại lý ở trung tâm mua sắm nằm trong thành phố, dù có hơi xa một tý.
Ngày mai mình cũng sẽ cùng Nanami-san đến rạp chiếu phim ở đây, nên nhân tiện đi xem qua trước luôn cũng được.
Và rồi tôi bắt đầu chọn trang phục cho ngày hẹn hò đầu tiên của mình.
Lúc đầu, tại cửa hàng đại lý tôi đã kiểu “À rế, quần áo cũng không đắt lắm nhỉ?” khi chỉ xem qua từng bộ từng bộ một và xem nhẹ, cơ mà khi gộp lại hết thảy thì khá là mắc.
Tình hình là giá đó chẳng hậu hĩnh cho hầu bao của một học sinh cấp 3 không đi làm thêm tý nào…
Vì vậy nên mình có đi làm thêm thì tốt quá rồi, tôi có chút hối hận. Tuy không biết là mình có thể đi làm thêm được những việc gì, nhưng tiền là cần thiết.
Nhắc mới nhớ, hình như Nanami-san cũng có làm thêm mà nhỉ? Đi làm thêm cùng với cô ấy à… Không, không ổn. Nếu vậy thì mình sẽ toàn phạm sai lầm bởi chỉ lo liếc nhìn cô nàng mất.
Việc chọn trang phục tốn kha khá nhiều thời gian, do tôi phải mặc thử rồi chụp và gửi ảnh cho Senpai. Anh ta rất tận tâm mà chêm tsukkomi chính xác vào những bức ảnh mà tôi gửi.
『 Nếu mà chọn nhiều quá thì loạn lắm, nên phần dưới thì cứ tập trung vào quần skinny đen đi. Còn giờ thì hãy chọn áo thôi. Vì đây là buổi hẹn hò đầu tiên, nên là cứ chọn sao cho thấy tươi tắn là được. 』
Với lời khuyên của Senpai, tôi chọn một cái quần skinny đen, một cái áo sơ mi sọc kẻ ngang lớn màu trắng và xanh navy, cùng một áo cánh khoác ngoài màu trắng và cùng một cái thắt lưng đơn điệu.
Khi tôi nói rằng giày mình cũng là màu đen nốt thì anh ấy bảo rằng hãy mua một đôi Sneaker màu xanh lơ nhạt tại cửa hàng khác.
Cuối cùng thì khi gửi ảnh toàn thân lần nữa cho Senpai, ảnh đã bảo rằng 『 Vậy là ổn rồi nhỉ, an toàn đấy. Trông rất tươi tắn. 』, chắc là ổn thỏa rồi ha.
Khi tôi nói lời cảm ơn thì được bảo rằng 『 Nếu muốn trả ơn thì đưa anh hộp bento của Barato-kun đi… 』, đến tận chừng đó thì tôi xin được phép lịch sự mà từ chối thôi.
Song, để tỏ lòng biết ơn thì tôi nói với ảnh rằng sẽ tình cờ hỏi Nanami-san liệu có vui lòng chia cho Senpai một ít đồ ăn kèm không? Dù chỉ đơn thuần là hỏi thử thôi.
Tuy chỉ là vậy, mà tôi ngay lập tức nhận được lời hồi âm vô cùng hớn hở đến đáng kinh ngạc. Ảnh muốn ăn nó đến như vậy sao…
Nhưng tôi đã thổi bay đi số tiền nhiều hơn gấp 2 lần để mua thường phục mất rồi… Mà, cứ nghĩ đây là một dịp tốt để mua quần áo mới vậy. Giờ thì chỉ việc cẩn thận đừng để bố mẹ phát hiện ra thôi. Nhất định là họ sẽ hiểu lầm gì đó cho xem.
Hàa… Chỉ mới đi mua đồ có tí thôi mà đã tự nhiên thấy mệt rồi.
Mình nên mau chóng về nhà mà từ từ giải tỏa cơn mệt mỏi để chuẩn bị cho buổi hẹn hò ngày mai thôi… Vừa lúc đang nghĩ như thế thì… tôi nghe thấy được một giọng nói quen thuộc.
“Nè, các người dừng lại đi được không hả? Bọn tôi từ chối vì đã có bạn trai hết rồi còn gì?”
“Ổn thôi mà, chẳng phải chỉ có 3 cô em ở đây thôi sao? Đi chơi với bọn anh đi nào. Sẽ vui lắm đó. Nếu bạn trai các em không phát hiện ra thì đâu có sao đâu nhỉ?”
Khi quay sang phía giọng nói quen thuộc ấy… thì đó chính là Otofuke-san, bạn của Nanami-san. Nghĩ lại thì Nanami-san nói hôm nay cả ba người họ sẽ đi xem phim, vậy ra hội con gái cũng đến chỗ này à…
Khi nhìn lại một lần nữa ở khoảng cách gần… tôi có chút bối rối bởi bầu không khí khác thường giữa bọn họ.
Ở đó có Otofuke-san, Kamoenai-san, và… một cô gái mà tôi không quen, ba người họ đang bị tán tỉnh bởi một nhóm 3 đứa con trai trông có vẻ lăng nhăng.
“Không phải là có bị phát hiện hay không, đã có bạn trai rồi thì sao đi chơi với thằng khác được chứ hả? Nếu muốn tán tỉnh thì biến đi chỗ khác đi.”
“Đừng có nói những lời lạnh lùng thế chứ~. Cô em ăn mặc như vậy nên đằng nào cũng muốn đi chơi mà, đúng chứ?”
Otofuke-san hiện đang diện áo hở cả hai vai cùng chiếc quần ngắn, còn Kamoenai-san thì đang để lộ ra phần ngực đầy táo bạo cũng như cả hai vai, kèm với trang sức là một mặt dây chuyền. Quả đúng là thời trang kiểu Gyaru mà.
Ngay cả khi là đồng phục, vì váy rất ngắn nên đôi chân của các cô ấy thường để lộ ra nhưng tôi vẫn thấy hồi hộp khi nhìn vào phần vai mà mình không thường được chiêm ngưỡng… ấy không, tôi cũng hồi hộp bởi phần chân nữa.
Về trang phục của cô gái còn lại thì nhìn chung hơi trầm lặng. Hay nói là trong sáng, thuần khiết thì đúng hơn nhỉ?
Phần da thịt được để lộ ra ít nhất có thể, và mặc một chiếc váy dài nhẹ. Có thể nói là phong cách ăn mặc hoàn toàn trái ngược với hai người kia.
Cô ấy cũng đeo kính nữa, mang lại hình tượng dịu dàng giống y như trang phục. Ít nhất đối với tôi thì đó là một cô gái tôi chưa gặp ở trường.
Sau khi chia tay với Nanami-san hôm nay thì họ đang đi chơi với người bạn khác sao ta?
Không, chuyện đó thì sao chẳng được. Trước hết thì cứ sắp xếp lại tình hình cái đã.
Hội con gái đang bị tán tỉnh.
Và họ ghét bị như thế.
Mình cũng đã chứng kiến sự việc nữa.
Rồi thì, mình có nên giúp họ hay không đây…?
Mà, hiển nhiên là phải giúp rồi. Khỏi cần phải suy nghĩ.
Bỏ mặc bạn của bạn gái mình thì chẳng còn mặt mũi nào mà đi hẹn hò với Nanami-san vào ngày mai nữa cả. Nên việc giúp đỡ đã được ấn định rồi.
Chắc hẳn rằng nhân vật chính trong một câu chuyện mang đầy công lý sẽ xen vào ngay mà không màng đến hậu quả… Nhưng còn tôi thì đã bao giờ gây sự với ai đâu, đối phương còn có tới ba đứa lận đấy. Thật thảm hại cơ mà nếu hành động bằng bạo lực thì thua cuộc là điều hiển nhiên.
Do đó, phải mua bảo hiểm trước đã.
Tôi tìm kiếm một chút bảo hiểm… rồi đến bắt chuyện với ba người đang bị tán tỉnh kia. Ngay trước khi bọn họ bị kéo tay đi. Tí nữa thì tiêu.
“Yaa, trùng hợp thật đó. Cả ba cũng đến đây hả? Những người này là bạn các cậu à?”
Tôi gọi cả nhóm mà không quên nở một nụ cười thân thiện nhất có thể. Nhưng không gọi tên hội con gái. Bảo mật thông tin cá nhân là việc tối quan trọng mà.
Ba cô gái quay sang như thể ngạc nhiên bởi sự xuất hiện đột ngột, còn bọn con trai thì… nhướng lông mày lên mà tỏ vẻ bực tức vì bị tự nhiên bị tôi gọi.
“Sao? Mày là thằng nào hả?”
Gì mà dễ nổi nóng thế.
Tôi muốn nở một nụ cười tươi tắn hơn khi tiếp xúc với nhóm con gái cơ. Mà, cái nụ cười đó thấy rõ ràng có âm mưu gì đó rồi.
Người đang đe dọa tôi cũng là đứa đầu tiên chủ động đến bắt chuyện với hội con gái, một tên đẹp mã với mái tóc nâu dài ngang vai và đội nón chéo đi một tý.
Tuy vậy, độ đẹp trai nếu phải so với Shibetsu-senpai thì chắc kém hơn nhiều nhỉ? Gọi là Hạ Cấp-senpai vậy. Mà có lẽ hơi thô lỗ với Senpai, nên là cứ gọi thế trong lòng thôi vậy.
“Tôi là bạn của…”
“Hảa?! Không liên quan gì đến mày thì biến đi, cái con gián u ám trên dưới đều đen kịt này. Mày không muốn thấy đau đớn đâu, đúng chứ? Thế thì mau chóng cút đi.”
…Ít nhất thì hãy để tôi nói xong đã chứ. Tôi hoàn toàn bị ngắt lời và bị bảo rằng không có liên quan, còn bị đặt cho cái biệt danh đầy ô nhục như gián nữa chứ.
Hai người đằng sau nhóm con trai kia nghe thấy lời của Hạ Cấp-senpai mà cười nham nhở trong khi nhìn tôi. Hạ Cấp-senpai vs Người Gián… Nghe cứ như một tựa phim hạng B ấy nhỉ. Chắc không gây được cú hít nào rồi.
“Nghe rõ chưa hả thằng khốn?! Không liên quan gì thì mau chóng cút đi!!”
“Có liên quan mừ, à thì… tôi là…”
Tôi nhìn sang nhóm con gái, có vẻ đang hơi hoảng vì bọn kia hét lên với tôi.
Trong tình trạng đó, thì dù tôi có nói rằng mình là bạn của họ cũng không giải quyết được. Mình nên nói gì đây? Otofuke-san cùng hai người kia nhìn tôi với ánh mắt đầy lo lắng.
Người có vẻ đặc biệt lo lắng nhất là cô gái trầm tính mà tôi không quen kia. Cô ấy gửi tôi ánh mắt dường như có thể bật khóc bất cứ lúc nào luôn ấy.
Ánh mắt tôi và cổ giao nhau. Ừm thì, xin lỗi nhé. Đã để cô lo lắng rồi. Tôi mỉm cười để giúp cô ấy an tâm.
…À rế?
Sao mà mắt của cô này… nhìn quen quen ấy nhể. Đôi mắt ấy nếu không nhầm thì… Có lẽ nào? À không cơ mà… cũng không chắc cho lắm.
Nhưng… nếu có sai thì mình xin lỗi nhé, Nanami-san. Tôi tự xin lỗi bạn gái của mình trong tâm trí. Và rồi tôi chỉ ngón tay về phía cô gái mà mình không quen ở giữa ba người họ.
“Tôi là bạn trai của cô gái kia đấy. Với tư cách là bạn trai thì dừng việc tán tỉnh này lại là hiển nhiên thôi mà, đúng chứ?”
Tôi không quen cô gái mà mình vừa chỉ vào ấy. Đương nhiên là vậy rồi. Song, ánh mắt đang nhìn tôi lo lắng ấy thì lại cực kỳ quen thuộc.
Thế nên, tôi đã báo với bọn người kia rằng mình là bạn trai của cô gái nọ.
Và rồi đám đó sau khi nghe xong thì lại bật cười. Bộ tôi đã nói gì đó buồn cười đến vậy sao? Bọn này, vừa dễ nổi nóng lại vừa dễ bật cười ghê nhỉ.
“À tưởng gì, mày là bạn trai của cái đứa đơn điệu nhất ở đây à? Vậy thì được thôi, mày có thể đưa nhỏ đó về cùng. Một con gián u ám cùng với 4 mắt đơn điệu thì hợp nhau quá xá luôn. Mấy đứa con gái còn lại thì bọn tao sẽ…”
“À không, không phải thế mà. Hai người kia cũng ghét như vậy mà? Tôi đâu thể nào về mà bỏ lại bạn của bạn gái mình được.”
Lần này thì tôi mới là người cắt lời của Hạ Cấp-senpai.
Việc ấy khiến hắn ta khá sôi máu, bởi lẽ thằng khứa đang nắm cổ áo và hét vào mặt tôi như thể sắp lao vào đập tới nơi rồi ấy.
“Đừng có tỏ ra phách lối, thằng khốn u ám!! Nếu không muốn bị giết thì biến ngay đi!! Tao làm luôn với bạn gái mày luôn đấy nhé?! Háa?!”
Vào khoảnh khắc tôi vừa bị nắm lấy cổ áo, cái bảo hiểm mà tôi đã mua cũng vừa kịp đến. Mặc dù là có cầu mong nhưng không ngờ thời điểm lại chuẩn đét đến thế.
“Quý khách đang làm gì vậy hả…? Vì sẽ làm phiền người khác lắm nên các vị vui lòng đến đây được không ạ?”
Đó là vài nhân viên bảo vệ an ninh trông khá lực lưỡng.
Họ bao quanh cả chúng tôi để không cho bọn kia trốn thoát. Tôi cũng khá kinh ngạc bởi lẽ số lượng còn nhiều hơn những gì tôi mong đợi.
“Hảa?... à không… bọn tôi có làm gì đâu?”
“Aa, bác bảo vệ. Đến đúng lúc lắm ạ. Bọn họ chuẩn bị phạm tội hành hung rồi đấy. Bác gọi cho cảnh sát được không ạ?”
“Hả?! Gì mà tội hành hung chứ?! Tao đã làm gì mày đâu!!”
Hạ Cấp-senpai lên giọng gắt gỏng pha lẫn chút kinh ngạc, mà cứ thế vừa giữ cổ áo tôi vừa tỏ vẻ giận dữ.
“Bộ anh không biết à? Túm cổ áo ai đó thôi cũng đủ để kết tội hành hung rồi đấy nhá. Ở đây còn có cả nhân chứng nữa, không thoái thác được đâu, anh sẽ bị cảnh sát bắt đi đấy.”
Tôi cố gắng hết sức để nói ra sự thật với hắn ta trong khi cố quyết tâm giữ cho cơ thể mình không được run lên gì sợ hãi. Việc giữ cho giọng nói không run lẩy bẩy cũng thật khó khăn.
Tuy kiến thức trên chỉ là do học lõm bõm trên Internet thôi cơ mà đúng là tôi đã thấy câu chuyện tương tự như vậy của ai đó rồi. Mà, thực tế thì gọi cảnh sát đâu có dễ như thế nên tôi chỉ định dọa chơi thôi cơ mà…
Có lẽ do nghe thấy mấy từ như bắt giữ khiến cơ thể hắn đơ cứng luôn, nên không thể nào mà bỏ tay ra khỏi cổ áo tôi được.
“Hai thằng kia cũng vậy, nếu đi cùng với khứa này thì chẳng phải sẽ bị bắt như nhau sao?”
Không để tâm đến tên đang nắm cổ nữa, tôi quay cổ sang hai tên còn lại mà lên tiếng.
Thật ra thì đi chung cũng không dính tội ngang nhau đâu cơ mà… hai cái tên nhận thấy ánh mắt của tôi, đến khi nãy vẫn còn cười đùa đã ngay lập tức lộ ra vẻ mặt bất an.
“Bọn… Bọn này không có liên quan à nha. Do tên kia kêu là đi tán gái đi nên… và chỉ có nó là thằng nắm cổ áo cậu, nếu bắt thì bắt mỗi mình nó thôi chứ.”
“Đ… Đúng vậy đấy, tụi tao chỉ là đi chơi với nó thôi, cũng không hẳn là đã làm gì cậu. Nên là tụi này không liên quan. Oi, đi thôi.”
Tình anh em của bọn này mong manh dữ vậy à… Hai người đồng hành của Hạ Cấp-senpai cố gắng thoát khỏi vòng vây những người bảo vệ.
Hạ Cấp-senpai hướng ánh mắt vừa phẫn nộ vừa tuyệt vọng vào hai người kia.
“Đúng rồi nhỉ, chỉ có mỗi anh ta là người nắm cổ áo tôi thôi… nên chắc chẳng liên quan gì tới hai người đâu ha. Các người đi cũng được.”
Khi nghe thấy lời tôi nói thì hai người họ biểu lộ vẻ mặt nhẹ nhõm, và phá vỡ một khoảng nhỏ giữa vòng vây của những người bảo vệ, rồi nhanh chóng rời khỏi.
Thật sự đấy, bọn này bỏ rơi đồng đội nhanh chóng thật…
“Oi! Đợi đã, bọn mày! Bọn Màyyyyyyy!!”
Mặt khác thì Hạ Cấp-senpai cuối cùng cũng chịu buông cổ áo tôi ra và định cố đuổi theo bọn họ cơ mà… quả nhiên là đã bị bảo vệ cản lại.
Những lời oán hận vang vọng đối với hai người kia khắp khu mua sắm, và hắn ta cứ thế đã bị bảo vệ đưa đi đâu đó.
Thật ra thì tôi cũng chẳng muốn khởi tố hắn ta tội hành hung làm gì, nên chuyện sau đó thì cứ giao lại cho phía bảo vệ vậy. Miễn cứu được hội con gái thì sao cũng được…
Trước hết thì tôi cảm tạ nhóm bảo vệ an ninh, rồi chạy lại chỗ ba người họ.
“Cả ba ổn cả chứ? Xin lỗi nhé, mình không giúp được gì nhiều cho lắm.”
“Ấy không không đâu, vậy là được rồi. Cảm ơn nhé, Misumai. Suýt chút nữa là mình lại nhúng tay vào rồi.
“Thật đó, thật đó. Cứ ngỡ là Hatsumi lạiii bụp cho tụi kia túi bụi cho coi, thế này thì an tâm rồi.”
Otofuke-san tự siết tay thành nắm đấm rồi giơ ra trước mặt, Kamoenai-san thì nhìn theo cử chỉ đó mà cạn lời.
…À rế? Liệu phải chăng là chả cần đách gì mình thì họ cũng vẫn ổn cả sao?
“Cậu mạnh thật đó nhỉ, Otofuke-san…?”
“Mấy vụ bị tán tỉnh như này hay xảy ra lắm. Nên là để tự vệ thì tớ có nhờ anh tr-… bạn trai mình rèn luyện. So với mấy đứa con trai tầm thường thì mạnh hơn, chắc vậy.”
“Anh tr…?”
“À, bạn trai của Hatsumi là anh trai kế đó. Otofuke Souichirou hiện đang là võ sĩ, mà chắc cậu không biết đâu nhỉ?”
“Tuyệt thật đó. Anh em kế thì vẫn kết hôn được mà, nên cũng chẳng có vấn đề gì.”
Thật đáng tiếc là tôi chẳng có chút kiến thức nào về võ thuật cả, nên là chưa nghe đến cái tên đó bao giờ. Cơ mà nếu đã được vị anh trai đó đào tạo thì chắc là mình làm chuyện dư thừa rồi.
Song… Otofuke-san có vẻ như là một người khá là mạnh mẽ nhỉ. Mà bạn trai là chính là anh kế à, cứ như trong Manga ấy.
“Nếu vậy thì chắc có lẽ là mình làm chuyện dư thừa rồi ha…?”
“Đâu nào, đâu nào, cậu giúp tụi mình rồi đó. Nếu lần này mà lại đi đấm nhau với bọn dai dẳng đó nữa thì sẽ bị anh tr-… bạn trai đề xuất làm bảo vệ cho suốt mất.”
Nếu vậy thì chắc là… may thật nhỉ? Mà kệ đi, miễn mình có ích là được rồi.
“Cơ mà, Misumai tuyệt thật đó nha. Đây cũng là do sức mạnh của tình yêu chăng? Nè, Nanami―? Đừng có trơ ra đó mà vào nói chuyện đi chứ?”
Kamoenai-san lên tiếng gọi cô gái trầm tính phía sau. Tôi cuối cùng cũng nhận ra dự đoán của mình là chính xác.
Tôi lại một lần giao mắt với cô gái ấy và… quả nhiên là ánh mắt đằng sau cặp kính ấy rất quen thuộc mà. Đôi mắt tuyệt đẹp ấy là của…
“Nanami-san…?”
“Ừ…Ừm. À thì… Youshin… cảm ơn vì đã cứu tớ nhé. Và cậu còn nhận ra tớ trong ngoại hình này nữa… mình đã vui lắm đó…”
Người tại nơi ấy… với dáng vẻ trái ngược hoàn toàn so với lúc ở trường… chính là Nanami-san.
…Tuy không chắc lắm. Nhưng mà tôi cũng lờ mờ đoán ra là vậy.
“Tớ ấy, tuy là thích kiểu thời trang như Gyaru, nhưng thật ra thì tớ cũng thích những kiểu trang phục này nữa… Mình muốn mặc thế này khi đi chơi cùng với hai người họ cơ mà… ừm… chắc là cậu thấy thất vọng rồi nhỉ?”
“…Làm gì có chuyện đó chứ. Rất dễ thương, hợp với cậu lắm. Nhìn nè, mình bị gọi là một gián u ám đó nhé, trên dưới đều đen kịt nữa, quần áo của mình như vậy mới gọi là đáng thất vọng ấy nhỉ?”
Otofuke-san và Kamoenai-san phụt cười trước những lời của tôi. Ừm, biểu hiện như vậy là hết sức bình thường. Tôi thấy thỏa mãn hơn là tức giận.
Mà, thật may là hôm nay đã mua quần áo mới. Còn được gặp Nanami-san và giúp cô nàng khỏi bị tán tỉnh nữa. Cơ mà cũng may là bọn tán tỉnh không có gì đặc biệt lắm.
“Dù sao thì cậu cũng hiểu rõ mình quá nhỉ?”
“Chẳng phải là do sức mạnh tình yêu sao?”
“Đúng vậy đó, đúng vậy đó. Đúng là vậy nhỉ, Misumai?”
Càng bị hỏi như vậy thì cảm giác tội lỗi ngày càng căng. Không hẳn là tôi cứu cô ấy vì bởi tin chắc đó là Nanami-san hay gì. Nếu nói vậy thì hẳn là họ sẽ thất vọng lắm, cơ mà cũng nên trung thực thì hơn.
“Không đâu, xin lỗi nhé. Tuy là có cảm giác quen thuộc với đôi mắt ấy, nhưng mà mình cũng không chắc cho lắm. Mình chỉ nghĩ rằng ánh mắt ấy rất giống với Nanami-san thôi. Mình mới là người khiến cậu thấy thất vọng rồi nhỉ?”
Nghe những lời tôi nói, Nanami-san chậm rãi lắc đầu và mỉm cười nhìn tôi. Cô nàng mang kính, hoàn toàn khác xa so với hình tượng thường thấy, nhưng nụ cười ấy thì vẫn luôn như vậy.
“Không đâu, thất vọng gì chứ. Youshin dù không nhận ra vẫn đến cứu tụi tớ, cậu đúng là người tốt bụng mà, mình vui lắm đó.”
“Vậy à. Nếu thế thì tốt quá rồi. Tuy có hơi sợ, nhưng rất đáng để nỗ lực.”
Giờ thì tôi hiểu sao cô nàng không gửi ảnh selfie cho tôi rồi. Chắc cô ấy đã lưỡng lự không biết có nên cho tôi xem bản thân của hiện tại hay không rồi nhỉ. Không hiểu sao tôi nghĩ điều ấy cũng rất hết sức đáng yêu.
Sau đó trong một khoảng lặng ngắn, tôi và Nanami-san giao mắt nhìn nhau mà quên luôn những người xung quanh. Chỉ vậy thôi mà không hiểu sao tôi vẫn cảm thấy hạnh phúc.
Và rồi điều ấy cũng bị gián đoạn bởi lời nói của hai người kia.
“Nóng thật đấy, hai cái người này. Sao giờ không đi hẹn hò luôn đi? À, mai cũng đi hẹn hò mà nhể? Hay đi hai ngày liên tiếp luôn đi?”
“Đúng đó, đúng đó. Đi đi.”
Những lời đó đưa bọn tôi về với thực tại. Nanami-san nổi giận với hai người họ vì bị chọc, tôi thì chỉ có thể cười khổ mà thôi.
Tôi nghĩ rằng nếu hai người họ đã đồng ý thì chắc vậy cũng được… cơ mà khi nhìn lại ngoại hình của mình thì tôi thay đổi ý định luôn.
“Mình cũng muốn vậy lắm, nhưng mình đến đây là để mua trang phục cho buổi hẹn hò ngày mai mà… nên là cả ba cứ tận hưởng hôm nay như dự định đi.”
“Youshin, cậu đến đây chỉ để… mua quần áo mới thôi sao?”
“À thì cậu thấy đó. Mình chỉ có mấy bộ kiểu như này à, nên chắc cũng vừa lúc nên mua quần áo mới thôi ấy mà. Do vậy mà có lẽ mai mình sẽ đến với hình tượng khác đó, cậu cứ mong chờ đi nhé.”
Nanami-san trông có chút hối tiếc, xin đừng có làm khuôn mặt như vậy mà.
Bởi vì khi nhìn Nanami-san như vậy, tôi thấy đúng thật là may khi đã mua quần áo mới. Nhìn lại bản thân mình lần nữa, thật sự toàn một màu đen kịt, nếu giờ mà đứng cạnh Nanami-san thì xấu hổ chết mất.
Hôm nay chỉ việc tình cờ gặp cô nàng như thế thôi cũng đủ khiến tôi thỏa mãn rồi. Nếu mà còn hơn thế nữa thì tôi không chịu nổi đâu.
“Đã rõ, làm tốt lắm Misumai. Vậy thì, tốt hơn hết thì nên giữ niềm vui cho ngày mai nhỉ.”
“Vậy thì bọn tớ mượn cô nàng này hôm nay nhé, Misumai.”
Hai người họ bị thuyết phục rồi kéo cô ấy đi, dù trông vẫn còn có chút luyến tiếc. Tôi gửi lời chào “Mai gặp lại nhé.” với Nanami-san và cổ lặng lẽ lắc đầu rồi đuổi theo hai người kia.
Sau đó tôi cũng vừa quay gót ra về thì nghe thấy câu hỏi của Nanami-san đập ngay sau lưng.
“Nè, Youshin… ngày mai ấy, cậu muốn thấy tớ như thế nào?”
Tôi quay lại nhìn Nanami-san. Quả là một câu hỏi nan giải đây, tôi nghĩ câu trả lời theo cách riêng của mình rồi mỉm cười đáp lời.
“Miễn là Nanami-san thấy thoải mái thì kiểu nào cũng được cả.”
Lúc nói như thế về đồ ăn cho hộp bento thì trông cổ rất khó xử, cơ mà hiện giờ thì cô nàng đang nở một nụ cười hết sức rạng rỡ trước câu trả lời này của tôi.
ツッコミ – Tsukkomi: Một kiểu hài Nhật Bản giữa 2 người, một người diễn vai Boke (tạo ra các câu đùa, hành động ngu ngốc) và một người thì diễn vai tsukkomi sẽ chỉ ra lỗi sai, bắt bẻ Boke để gây cười. Đoạn này ở minh họa tôi dịch nhầm, mong mọi người thông cảm...