Nhỏ Gyaru lẽ ra tỏ tình với người u ám như tôi chỉ vì trò chơi trừng phạt, nhưng dù có nhìn kiểu gì thì cổ cũng yêu tôi mà!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

18 39

Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

(Đang ra)

Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

Antai (安泰)

Cố lên nhân vật chính! Cố cho đến ngày tên của mình được quyết định nhé!

320 15395

Nguyệt Thần

(Đang ra)

Nguyệt Thần

Toshiki Inoue

"Nguyệt Thần" được xuất bản vào ngày 6 tháng 11 năm 2015

12 390

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

275 6973

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

4 23

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

16 91

Vol. 1 - Giao đoạn - Cảm xúc của cô ấy

Ngày hôm nay, lần đầu tiên trong đời… Tôi, Barato Nanami, sẽ thổ lộ tình cảm với một chàng trai.

Cậu ta là một người điềm tĩnh, mờ nhạt và trầm tính trong lớp. Nhóm ba người bọn tôi hầu như chưa từng trò chuyện với cậu ấy lần nào, vậy nên tôi cũng không hiểu rõ về cậu ấy cho lắm.

Nhưng tôi khá chắc rằng cậu ta là kiểu người tốt bụng và dịu dàng, vậy nên tôi đã quyết định tỏ tình.

Tôi không làm điều này bởi vì thích cậu ta hay gì.

Đây chỉ là một lời tình tỏ của trò chơi trừng phạt mà thôi.

Đúng vậy, đây chỉ là một trò chơi. Một trò chơi trừng phạt mà tôi từng tham gia và đã để thua, nên phải thổ lộ ‘tình cảm’ của mình với một cậu trai và hẹn hò cùng cậu ấy trong vòng một tháng.

Cuối cùng thì, tôi vẫn quyết định làm điều đó. Dù cho chơi đùa với cảm xúc người khác… là điều tồi tệ nhất… Một lần nữa, tôi lại nhận ra sự thật ấy.

Tôi sẽ phải tỏ tình với ai cũng được, miễn là người ấy trông có vẻ ‘an toàn’.

Nghe có vẻ như là ‘Ác Ma Qua Đường’ vậy, nhưng thật sự thì đối với cậu ta, hẵn là vụ này phải giống như là bị tấn công bởi một con quỷ như thế rồi.

Sự biện minh duy nhất của tôi cho việc đó, ấy là tôi không phải là người nghĩ ra trò chơi trừng phạt này.

Đây là trò được bày ra bởi hai người bạn của tôi, Otofuke Hatsumi và Kamoenai Ayumi. Nhưng giờ mà có viện cớ gì đi nữa thì cũng vô nghĩa. Chỉ là tôi vẫn cảm thấy tội lỗi vì đã đồng ý với hai họ rằng sẽ làm việc này mà thôi.

Lúc đầu thì, tôi đã lưỡng lự bởi cái ý tưởng chơi đùa với cảm xúc người khác như thế thì thật là… Thế nhưng rồi sau cùng… tôi lại chấp nhận tham gia vào cái trò chơi trừng phạt này.

Tôi không thích việc phải tiếp xúc với phái mạnh dù cho cách ăn mặc của tôi hơi lèo loẹt và có phần bắt mắt.

Vẻ bề ngoài của tôi thì được hai người bạn của mình đề nghị như thế, những kiểu trang phục ấy như thể là một bức tường được dựng lên để bảo vệ con tim của tôi vậy.

Dẫu cho đó chỉ là một bức tường mỏng manh, nhưng dù có thế đi chăng nữa… mỗi khi tôi còn ăn mặc như vậy, và vẫn còn hai người họ ở bên, thì tôi có thể phần nào trò chuyện bình thường được với những cậu con trai. Thậm chí tôi nghĩ rằng mình đã kết bạn được với một vài người trong số họ nữa cơ.

Nhưng tôi chỉ có thể làm vậy mỗi khi có hai người họ bên cạnh mà thôi, lúc ở một mình, tôi chẳng thể làm được gì cả.

Đó là lý do mà họ lúc nào cũng lo lắng cho tôi.

Mọi chuyện vẫn ổn cho đến hiện tại, nhưng trong tương lai thì tôi dự tính sẽ học tiếp lên đại học. Hatsumi thì theo đuổi giấc mơ là một chuyên viên thẩm mỹ, còn Ayumi thì muốn trở thành một nhà thiết kế. Cả hai người họ đều đang chăm chỉ học hành từng ngày để nhắm vào các trường dạy nghề tương ứng.

Điểm số của bọn tôi đều không hề tệ, dù rằng bề ngoài thì trông như những kẻ ngốc. Nhưng chúng tôi đều đang cố hết gắng hết sức học hành để có thể đạt được ước mơ của riêng mình.

Trong tương lai, con đường mà tôi đã chọn chắc chắn sẽ khác với hai người bọn họ. Vì thế mà cả hai đều rất lo rằng nếu tôi mà không có họ ở bên cạnh, thì sẽ bị dụ dỗ bởi ai đó kỳ lạ trên đại học mất…

Cứ nghĩ đến việc họ luôn bảo tôi rằng đừng nên để những tên hâm lừa gạt, thì đến cả bố mẹ tôi còn chưa chắc lo lắng nhiều bằng hai người họ nữa ấy chứ.

Nên tôi nghĩ rằng đó lý do mà họ lại bày ra trò chơi trừng phạt này. Họ muốn tôi tập làm quen việc giao thiệp với nhiều người con trai nhất có thể, để có thể tránh được những rắc rối có thể xảy đến trong tương lai.

Hai người họ có thể đã đánh giá mức độ ‘an toàn’ của đối tượng mà bọn họ chọn cho tôi thông qua việc quan sát. Tuy là chưa từng trò chuyện với Youshin trước đây, nhưng cậu ta lúc nào cũng như thế, luôn trầm tính và cô độc, và tôi cũng cảm thấy cậu ấy có vẻ ‘vô hại’ thật… Vậy nên, với sự động viên của hai người bạn, tôi đã quyết định tỏ tình với cậu ta.

Và ngày đó chính là vào hôm nay.

Tôi thổ lộ với cậu ấy chỉ bởi những lý do ích kỷ của riêng mình, dù biết rằng đấy là điều tội tệ nhất, nhưng tôi vẫn tiếp tục làm thế, bởi đây là một cơ hội có thể chữa được bệnh sợ con trai của mình.

…Tôi đúng thật là một con người tồi tệ.

Dù rằng sự thật thì đây chỉ là một trò chơi trừng phạt, tôi vẫn cảm thấy lo lắng và căng thẳng bởi đây là lần đầu tiên mà tôi tỏ tình với ai đó.

Vào đêm trước ngày thổ lộ, tôi vẫn tự lầm bầm rất nhiều với chính bản thân mình trong suốt khoảng thời gian nằm lăn lộn trên giường, đến mức mất cả ngủ rằng:

「Tỏ tình… ngày mai mình sẽ tỏ tình…」

Tôi thật sự rất bồn chồn vào ngày hôm đó, nhưng thứ khiến tôi ngạc nhiên còn nhiều hơn cả sự lo lắng của mình, chính là cậu ấy.

Những người đã từng tỏ tình với tôi cho đến nay… như là đội trưởng câu lạc bộ bóng rổ, lúc nào cũng tia ngực tôi, còn người trông như Yankee thì là chân, và cái cậu trông có vẻ học thức thì là phần trên cánh tay.

Bọn họ đều nhìn đâu đó xung quanh trên cơ thể, chẳng ai nhìn vào khuôn mặt tôi cả… như thể họ đang trông chờ vào một việc gì đó khác.

Nhưng mỗi cậu ta là khác biệt.

Vào lúc tỏ tình, cậu ấy đã nhìn thẳng vào trong đôi mắt tôi… mà không tăm tia vào những phần nào khác trên cơ thể. Luôn luôn là thế, một cách nghiêm túc.

Điều ấy mang lại một cảm giác khác với sự căng thẳng, không giống với bất kỳ ai mà tôi từng gặp trước đây.

Thế nhưng trong nháy mắt… sau khi đã lấy hết dũng khí… và bắt đầu thổ lộ, cậu ta đột ngột lao về phía tôi.

Trong khoảnh khắc, cậu ta đẩy xuống đất và ôm chầm lấy tôi.

Cùng lúc đó, tôi đã bị kinh ngạc bởi hành vi không ngờ ấy. Ể!? Nhiều suy nghĩ bắt đầu nãy sinh trong đầu tôi. Mình đang bị tấn công ư!? Sau cùng, thì tôi muốn việc này sẽ mau chóng kết thúc. Và thật sự mà nói… thì tôi cảm thấy có đôi phần thất vọng.

Sau tất cả, vậy ra cậu ta… cũng như bao người đàn ông mà tôi từng biết, hoặc thậm chí còn tệ hơn cả thế? Liệu rằng tôi sẽ bị cưỡng bức bởi hắn ta… Nhận ra điều ấy, tôi gào thét lên nhưng đôi chân lại chẳng thể cử động.

Những gì tôi có thể làm lúc ấy chỉ là nhắm chặt đôi mắt mình lại mà la hét, mà chẳng thể phản kháng lại được chút nào. Nhưng tôi sớm hiểu ra rằng nhận định của mình là sai lầm.

Ngay sau bị đẩy xuống, âm thanh của những giọt nước rơi tí tách cùng với tiếng va đập mạnh vang vọng bên đôi tai, và truyền đến cơ thể tôi thông qua cậu ấy.

Khi tôi hé mở đôi mắt trong lúc vẫn ngập tràn sợ hãi để xem xét tình hình, thì ngay tại đó là Youshin – người đang ướt sũng cùng với máu đang chảy ra từ đầu.

Những giọt máu ấy khẽ rơi xuống má… nhưng rồi cậu ta nghiêng đầu về phía tôi và mỉm cười.

“Không sao chứ, Barato-san? Cậu bị thương ư?”

Điều đầu tiên mà cậu ta nói sau khi bị thương và ướt đẫm, lại là những lời lo lắng cho tôi. Và rồi ngay sau đó, cậu ấy bất tỉnh.

Tôi rất bối rối và chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra. Nhưng rồi sớm nhận ra rằng cậu ấy đã làm thế chỉ để bảo vệ mình, tôi tự thấy hổ thẹn vì đã cảm thấy thất vọng.

Cùng lúc đó, nghĩ rằng cậu ấy sẽ chết vì mình, tôi gần như hoảng loạn nhưng rồi nhận thấy vẫn còn hơi thở, tôi mới phần nào nhẹ nhõm. Biết là mình không thể nào một mình mang cậu ấy đi được. Tôi nhanh chóng chạy đi tìm sự giúp đỡ.

Trong lúc chạy, hơi thở tôi trở nên nặng nhọc, còn nhịp tim thì đập ngày một nhanh hơn.

Nhưng tôi không biết được rằng vào lúc đó, nhịp đập con tim này là dành cho Youshin hay sự thật chỉ là do việc vận động quá sức nữa.

Khoảnh khắc vừa lao vào phòng giáo viên, tôi ngay lập tức gọi cho các thầy cô rằng hãy giúp đưa cậu ấy đến phòng y tế. Con tim tôi đập như điên suốt khoảng thời gian ấy, và khi vẫn thấy cậu ấy nằm bất tỉnh, lồng ngực tôi như thắt lại.

Cô y tá cởi bỏ bộ quần áo ngấm đầy nước và đặt cậu ấy lên giường… khi nghe bảo rằng cậu ta đã bị xước ở phần đầu thì tôi gần như bật khóc, nhưng cô ấy cũng dặn là cậu ấy sẽ khỏe lại thôi, tôi mới cảm thấy yên lòng.

Và rồi, sau nhiều việc đã xảy ra, tôi đã vô tình nhìn thấy nửa thân trên trần hoàn toàn của cậu ta và còn bất ngờ hơn khi phát hiện ra thân hình ấy được rèn luyện rất tốt nữa.

Tôi cứ ngỡ rằng cậu ta là một người trầm tính và yếu đuối cơ, nhưng thật ra thì hoàn toàn không phải vậy. Cậu ấy đáng ngạc nhiên lại rất khỏe mạnh và rắn chắc, và cả hội chứng sợ phái mạnh của tôi… cũng không có dấu hiệu nào tái phát dù rằng cậu ta thật sự là một người con trai.

Và rồi còn biết được rằng cậu ấy cũng dịu dàng và tốt bụng hơn tất thẩy những người con trai khác mà tôi từng gặp nữa.

Khi cậu ấy tỉnh dậy và đồng ý lời tỏ tình, từ sâu trong tim, tôi cảm thấy một cảm giác tràn đầy tội lỗi cùng niềm hạnh phúc mãnh liệt. Cũng thật ngạc nhiên rằng sao tôi lại có thể cảm thấy vui sướng đến thế khi được cậu ấy chấp nhận lời thổ lộ của mình.

Trên đà hạnh phúc, tôi đã cứ thế mà đề nghị hai đứa gọi nhau bằng tên. Tôi muốn Youshin gọi mình bằng tên, dù rằng tôi đã từng rất ghét… việc ấy bởi những người con trai khác.

Nhưng đấy là những gì mà tôi có thể làm. Sau đó, tôi chẳng thể nói được gì thêm.

Đã có thể đi về cùng nhau, ấy vậy mà tôi lại chẳng thể nói được gì nhiều với cậu ấy bởi mặc cảm tội lỗi đang ngày càng lớn dần hoặc là do sự căng thẳng trong tình huống mà cả hai đang ở bên nhau.

Chẳng biết cậu ấy có thấy phiền không khi đi cùng như thế này không nữa? Nếu có, thì cho mình xin lỗi nhé.

Vào lúc cuối, bọn tôi đã trao đổi thông tin liên lạc và có trò chuyện với nhau một chút, dù cho vẫn có đôi phần gượng gạo. Và do hơi phấn khích nên trong suốt cả buổi tôi có phần lơ đãng.

Trở về nhà trong tình trạng thẩn thờ, tôi về phòng mình và nằm ụp mặt xuống giường, rồi hồi tưởng lại những gì vừa xảy ra.

“Youshin-kun… thật là ngầu quá đi…”

…Sao con tim mình lại đập nhanh đến thế? Và lại còn lẩm bẩm những điều ấy nữa chứ? Liệu mình có quyền làm thế không?

Tôi… nằm lăn lộn quanh giường với những suy nghĩ ấy bên trong trong tâm trí. Từ tận sâu trong tim, tôi hoàn toàn không hề cảm thấy khó chịu chút nào khi được hẹn hò với một người như cậu ấy.

Đúng vậy, từ sáng mai, tôi sẽ trở thành bạn gái của… Youshin-kun. Mình sẽ không để mắc các sai lầm ngớ ngẫn như hôm nay nữa đâu, tôi tự nhủ thầm như thế.

Và rồi những câu hỏi đột nhiên nãy ra trong đầu.

…Sao mình lại phấn khích đến thế chỉ bởi một trò chơi trừng phạt? Mối quan hệ này chỉ diễn ra vỏn vẹn trong một tháng mà thôi. Thế nhưng mà… cứ nghĩ đến việc nói lời chia tay với cậu ấy, sao tôi cảm thấy một nỗi cô đơn và nuối tiếc lớn đến nhường này.

Tôi lắc lắc đầu để gạt đi những xúc cảm ấy bên trong lòng mình và nhìn vào chiếc điện thoại mà đã reo chuông thông báo được một lúc rồi.

Khi đưa mắt vào màn hình, quả nhiên đó là những tin nhắn được gửi liên tiếp chồng chất lên nhau bởi hai người họ

『 Thế nào rồi? Vụ tỏ tình của cậu thành công tốt đẹp chứ? 』

『 Mà, chắc là sẽ ổn thôi. Nhưng nhớ báo cáo lại kết quả đó nhé. 』

Tôi mỉm cười chua chát trước những dòng tin nhắn được gửi ấy. Và báo lại kết quả bằng một lời nhắn đơn giản lên nhóm chat.

“Thành công rồi. Rất nhiều chuyện đã xảy ra, nên là mai tớ kể chi tiết sau nhé. Giờ mình phải đi ngủ đây. Chúc ngủ ngon.”

Tôi chỉ nhắn lại có thế, và kết thúc cuộc trò chuyện. Vẫn còn một vài thông báo được gửi đến, nhưng họ chắc hẵn nghĩ rằng tôi đã ngủ nên cũng sớm dừng nhắn tin.

Sau đó, tôi hít một hơi thật sâu… và rồi nhấn chọn icon của Youshin-kun trên ứng dụng… Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy có phần vui vẻ khi tìm tên của một cậu con trai mà mình đã từng trao đổi thông tin liên lạc.

Icon của cậu ấy là một nhân vật anime ư? Đó là một cô gái với mái tóc được tết một cách đáng yêu. Cậu ấy thích những kiểu như vậy sao?

Tôi nghịch tóc và cuộn cuộn nó bằng các đầu ngón tay. Mọi khi, tôi chỉ đơn giản là buộc nó lên hoặc uốn gợn thôi. Chứ thường thì không làm kiểu nào phức tạp cho lắm.

Vì nghĩ rằng làm mấy kiểu ấy khá là phiền phức, mà thì cũng chẳng có ai để khoe cả. Vậy nên tôi hiếm khi mà tết tóc giống kiểu nhân vật trong icon của Youshin-kun, dù rằng là biết cách làm.

“…Chắc là mình nên thử tết tóc xem sao nhỉ?”

Tôi vô tình buông ra lời độc thoại.

Không thể trấn áp được nhịp đập trái tim, tôi gửi tin nhắn cho cậu ấy.

『 Bởi chúng ta đang hẹn hò rồi, nên là từ sáng mai hãy đến trường cùng nhau nhé. Cậu có thể đến gặp tớ tại nhà ga lúc 7:30 được không? 』

Liệu như thế có ngắn quá không nhỉ?

Dù cho có nghĩ thế, nhưng tin nhắn ấy đã ngay lập tức được nhận. Tôi thấy vui vì cậu ấy đã đọc, nhưng cũng có chút nản lòng bởi cậu ấy không đáp lại ngay… chắc là vì vài lý do.

B-Bộ mình vừa gửi gì đó lạ lắm à? …Là cậu ấy vẫn chưa đọc xong? Hay chỉ đang lúng túng bởi không quen trò chuyện với con gái? Nếu là thế, thì tôi và cậu ấy thật giống nhau.

Có lẽ sẽ chẳng mất bao lâu để nhận được câu trả lời… nhưng với tôi, khoảng thời gian ấy dường như dài vô tận.

Và rồi cậu ấy cuối cùng cũng đã nhắn lại.

『 Mình rất vui khi được đến trường cùng với cậu, Nanami-san. 7:30 nhỉ? Hiểu rồi. Mình đang rất mong chờ đấy. 』

Tôi nhảy cẩng lên vì hạnh phúc bởi từ “rất vui” ấy, đến nổi khiến chiếc giường kêu lên cót két luôn.

Nhưng sao lại dùng kính ngữ nhỉ? Tôi hơi quan ngại về nó, nhưng chắc là bởi cậu ấy không quen nhắn những thứ như vậy rồi… Tôi thấy như thế có chút đáng yêu.

…Ể, đáng yêu á?

Mình thậm chí còn chẳng biết tý gì về cậu ấy kia mà, sao lại nghĩ như thế được nhỉ?

Không biết liệu rằng đây có phải là kết quả của hiệu ứng cầu treo mà mình từng nghe qua hay chỉ là tôi bắt đầu có hứng thú với cậu ấy nữa.

Nếu như tôi thật sự đã dần bị thu hút bởi cậu ta, thì cảm tưởng như mình là người rất dễ dãi ấy. Nếu mà là vậy, thì những nỗi lo âu của hai người họ là đúng rồi…

Không, mình đâu phải người dễ dãi. Cậu ta chỉ là một người thử nghiệm để giúp mình quen với việc tiếp xúc với con trai mà thôi! Mình đâu có dễ dãi đến thế được! Đây hẵn là do hiệu ứng cầu treo rồi!

Tôi lắc mạnh đầu để rủ bỏ những cảm xúc bối rối, hoang mang, tội lỗi, và một chút vui sướng đang dần nảy sinh bên trong mình.

“Thế nhưng… ừm… mình là bạn gái cậu ấy mà, dù chỉ là tạm thời… Nên chắc là thế cũng được mà nhỉ.”

Tôi quyết định hôm nay sẽ đi ngủ sớm, như những gì đã nói với hai người bạn khi nãy. Với quyết tâm ấy trong lòng, tôi trèo lên giường.

Mình cần phải dậy sớm hơn thường lệ vào ngày mai.

“Ngày mai… mình sẽ được gặp… Youshin… và cùng nhau đi đến trường… mình sẽ đến trường cùng bạn trai mình… cùng bạn trai mình… Youshin… bạn trai mình…”

Nhận ra những gì mình vừa lẩm bẩm, tôi ngay lập tức ngập tràn trong sự xấu hổ. Tôi cố thúc ép bản thân mình nhắm mắt lại, còn trái tim thì đang đập như điên trên giường.

Trong khi lo lắng về cuộc hẹn đầu tiên với bạn trai mình… tôi đã sớm bị tấn công bởi con quỷ bóng đè, có lẽ là vì tinh thần đã bị kiệt sức suốt cả ngày dài… nên ý thức tôi đã nhanh chóng chìm vào giấc mộng.

Tôi đang đắm mình trong nó…

Tại nơi đó, tôi cứ mãi mơ thấy về nửa phần thân trần của Youshin mà thôi, và với mỗi lần như vậy, là lại thức giấc… Đến cuối cùng, tôi còn ngủ ít hơn hằng ngày nữa chứ.

Song, tôi vẫn gượng ép bản thân chấp nhận sự thật rằng nhờ ơn Youshin đã xuất hiện bên trong giấc mơ mà mình đã dậy sớm hơn thường lệ, đúng như dự định.

Xem lại hình minh họa màu 1 - 2 (trước khi tết) và ảnh 3, ảnh bìa (sau khi tết) để xem sự khác nhau nhé :v