Vài ngày trôi qua kể từ cuộc điện thoại với Trưởng ban Tổng bộ.
Vào một ngày nghỉ, chúng tôi lại tổ chức buổi học chung ở nhà Erika. Kỳ thi chỉ còn chưa đầy một tuần, nhưng với nỗ lực từ trước đến nay, tôi nghĩ họ đủ sức thi đậu.
Vấn đề còn lại là lúc thi thật có thể hiện được hết khả năng của mình hay không.
"Tuần này chúng ta cứ học bài là được phải không ạ?"
Ngày nghỉ kết thúc, vào buổi sáng bắt đầu một tuần làm việc mới, Erika vừa chuẩn bị bữa sáng vừa hỏi.
"Ừ. Nhưng cuối tuần là đi Kinh đô đó, đừng có quên chuẩn bị."
Tôi không có gì nhiều để chuẩn bị, nhưng phía các cô nàng chắc nhiều thứ lắm.
Chúng tôi ăn sáng xong, nghỉ ngơi một lát rồi bắt đầu buổi học trên danh nghĩa công việc. Nói vậy chứ đến giai đoạn này, chủ yếu là ôn lại những gì đã học.
"A, Dorothee, ngươi mang tấm biển của chi nhánh ra ngoài để đi."
Không để tấm biển đó ra ngoài, khách sẽ không biết đường đến đây.
"A, cái đó ạ. Được thôi. Mở cửa sổ ra đi."
Đúng là Dorothee không tự mở cửa sổ được, tôi nghĩ rồi mở giúp nó.
"Tiện thể đi chơi luôn cũng được."
"Yeah! Tôi đi cảm nhận làn gió đây!"
Dorothee vui vẻ bay vút ra ngoài cửa sổ.
"Bay trên trời có thích không nhỉ?"
"Em cũng hơi ao ước một chút, nhưng mà sợ lắm ạ."
Ừm, rơi xuống là chết ngay.
"Có lẽ vì con người muốn bay trên trời nên phi thuyền mới được tạo ra phải không?"
Kiếp trước thì có máy bay. Dù ở thế giới nào, con người cũng có những suy nghĩ giống nhau nhỉ.
"Ngài Zieg ơi~"
Ể? Dorothee quay lại rồi.
"Sao vậy?"
Dorothee đậu trên bậu cửa sổ, tôi liền hỏi.
"Có khách ở trước chi nhánh đó ạ. Một ông chú không quen và chị Therese."
Therese?
"Therese đó là Therese kia à?"
"Vâng. Là nữ sĩ Therese đồng môn đó ạ."
Hừm...
"Cô ta đến rồi à..."
"Anh Zieg, chị Therese là ai vậy ạ?"
Erika hỏi.
"Là sư tỷ đồng môn của anh. Nhà giả kim cấp 4. Tạm thời cứ ra xem sao."
"Em hiểu rồi ạ."
Chúng tôi đứng dậy.
"Adele, cậu có biết Therese gì đó không?"
Leonora hỏi.
"Hừm. Chắc là người đó..."
Quả nhiên là Adele, cựu nhân viên lễ tân, nên cũng biết Therese.
"Có chuyện gì sao?"
"Không, cứ gặp là biết."
Chúng tôi rời phòng Erika, đi về phía trước chi nhánh.
Ở đó có hai người, một nam một nữ đang đứng nhìn trụ sở bị cháy.
Người đàn ông là chú Rubert, còn người phụ nữ là một cô gái trẻ tóc đen, hay nhìn xuống đất.
"A, mọi người đông đủ quá... Cảm giác lâu lắm rồi mới gặp lại."
Chú Rubert lên tiếng chào.
"Đúng vậy. Tôi có chuyện muốn nói về yêu cầu công việc..."
Gọi điện đến tòa thị chính mà chẳng bao giờ gặp được chú ấy.
"Chuyện đó chú xin lỗi nhé. Vì vụ lần trước mà bận túi bụi. Yêu cầu giải đáp từ người dân thì không ngớt, lại phải đi giải thích khắp nơi, rồi điều tra này nọ nên cứ phải tăng ca suốt."
"Chia buồn cùng chú. Vậy giờ chú có thời gian rồi à?"
"Không, hoàn toàn không. Hôm nay chú dẫn người của Tổng bộ Hiệp hội Nhà giả kim đến. Mà, chắc các cậu cũng biết rồi."
Chú Rubert liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh.
Tôi cũng nhìn theo, rồi bắt gặp ánh mắt của cô ấy. Tuy nhiên, cô ấy lập tức cúi đầu xuống.
"Này."
"Á!"
Chỉ gọi một tiếng thôi mà đã hoảng sợ đến vậy.
"Ngài Zieg!"
"Zieg!"
Helen lập tức nhảy lên mặt tôi, Adele thì nắm lấy tay tôi.
"Là lỗi của tôi à?"
Mình có làm gì đâu?
"Cô Therese rất nhạy cảm đó ạ."
Ai mà biết...
"Adele, nhờ cô."
Tôi không nên nói gì thì hơn. Vốn dĩ cũng chả mấy khi nói chuyện với người này.
"Vâng... Chị Therese, lâu rồi không gặp."
"Ể? A, vâng... Lâu rồi không gặp."
Therese tuy có vẻ rụt rè, nhưng vẫn chào lại.
"Chị đến đây ạ?"
"Vâng... Nghe nói là do cậu Zieg chỉ định..."
Hả?
"Tôi có chỉ định cô đâu."
"Ngài Zieg!"
Lần nữa, Helen lại bám lên mặt tôi.
"Gì vậy?"
"Nhẹ nhàng! Nhẹ nhàng thôi!"
Phiền phức quá.
"A, không, không sao đâu mà... Cậu Zieg, lâu rồi không gặp nhỉ."
Therese chủ động lên tiếng trước.
"Ừ. Cô có khỏe... không vậy?"
Người này thì khó mà đoán được.
"Khỏe. Cậu cũng có vẻ khỏe mạnh, tốt quá..."
"Cô nhìn vào mắt người khác mà nói chuyện đi chứ."
Nhìn đi đâu vậy?
"Sao anh lại nói vậy?"
Giọng Adele có chút lạnh đi. Có vẻ mình vừa đạp phải mìn rồi.
"Xin lỗi... Therese, vụ chỉ định là sao?"
Tôi xin lỗi Adele đang lườm mình, rồi hỏi Therese.
"Ai biết đâu? Trưởng ban Tổng bộ bảo 'Zieg nói muốn cô đi nên đi đi'..."
Có à? Nói thật, sự tồn tại của người này nằm tận cùng ký ức của tôi luôn ấy chứ.
Therese đúng là một người khó để lại ấn tượng.
"Ngài Zieg, chẳng phải ngài đã nói vì ghét những kẻ ngốc nên hãy cử người làm được việc, không nói lằng nhằng sao? Tôi nghĩ vì thế nên Trưởng ban mới cử cô Therese đến đó ạ."
À... tôi có nói điều đó. Vậy nên mới là Therese à...
Đúng là cô ấy không phải người hay lằng nhằng, làm việc chắc cũng được, nhưng mà...
"Tôi nói điều này ra cũng kỳ, nhưng đây không phải là một sự lựa chọn tốt cho lắm."
"Xin lỗi..."
Therese lại suy sụp.
"Ngài Zieg, cách nói, cách nói."
"A, xin lỗi nhé, Therese. Tôi có tính cách không tốt, lại hay nói thẳng, sợ làm cô bị tổn thương thôi."
Thật lòng, tôi nghĩ tôi và người này không hợp nhau lắm.
"A, ra là vậy... Tôi không sao."
Thật không đó...
"Thôi được rồi. Cô đến một mình à?"
"Ừ. Tôi sẽ xem xét tình hình chi nhánh, lập kế hoạch xây lại. Sau đó báo cáo lên Tổng bộ, rồi họ sẽ phái cử nhân sự."
Ra vậy.
"Cô thấy sao?"
Tất cả cùng nhìn về phía chi nhánh bị cháy.
"Ư-ừm... cái này, không phải là xây lại, mà là san phẳng rồi xây mới thì đúng hơn..."
"Cháy rụi hết rồi mà."
"Ừm... để tôi xem qua một chút nhé."
Therese đi vào khu đất đã bị cháy.
"Cẩn thận đó."
"Ư-ừm..."
Liệu có ổn không đây?
"Chú Rubert, tòa thị chính sẽ chi trả một nửa đúng không?"
Thấy Therese bắt đầu khảo sát, tôi quay sang nhìn chú Rubert.
“Đúng vậy. Nhiều phía đã gây áp lực và khẳng định chi nhánh không sai trong chuyện này.”
Một trong số đó chắc có Trưởng chi nhánh...
“Việc xây dựng lại không thể trì hoãn đâu.”
"Chú biết rồi. Vậy, chuyện yêu cầu... Chú phải về ngay, nhưng không biết khi nào mới gặp lại được nên chú hỏi luôn."
Bận rộn thật... Không biết chú ấy có được về nhà không?
"Yêu cầu hỏa diệu thạch còn đó phải không? Tôi muốn xin gia hạn thêm một chút."
"A, chuyện đó à. Dĩ nhiên là được rồi. Hỏa diệu thạch không gấp, bên chú có nhận về cũng chỉ có thể vứt vào kho thôi, bận quá mà. Trước mắt cứ gia hạn thêm một tháng nữa nhé."
"Làm phiền chú rồi."
"Không sao. Với lại các cậu không bị gì là tốt rồi. Thôi, hẹn gặp lại nhé."
Chú Rubert giơ tay lên rồi đi bộ về phía tòa thị chính.